“Ta không cần chàng.”
“Công tử, công tử.”
Chàng bị người khác lay tỉnh. Hai mắt chàng mở lớn, nhìn rõ người trước mắt là gã sai vặt Như Ý, ngũ quan phúc hậu, nhưng vẻ mặt lại toát lên vẻ lo lắng.
“… Không có việc gì.” Hóa ra, bản thân chàng vẫn đang ở thư viện, nơi quen thuộc của chàng. Trên bàn bày mấy cuốn sách cũ.
Như Ý thả lỏng người: “Tiểu nhân thấy công tử gặp ác mộng, sợ … sợ ngài lại xảy ra chuyện, nên đành phải bất chấp quy củ đánh thức ngài, mong công tử đừng trách phạt.”
Chàng tùy ý gật gật đầu.
Sau khi Như Ý đi xuống, chàng cầm mấy cuốn sách lên đọc, nhưng không một chữ nào đập được vào mắt chàng. Trong lòng chàng chỉ mơ hồ xuất hiện một con số.
Chín.
Đã là ngày thứ chín kể từ khi chàng rời khỏi nơi đó.
Trừ bỏ có chút gầy yếu, chàng cùng một năm trước cũng không có quá nhiều thay đổi. Phụ thân chàng đã qua đời, hiện giờ là đại ca Lý Mạnh Hưng đang tập tước. Buổi sáng hôm nhìn thấy chàng, các huynh đệ vô cùng kinh ngạc. Đại ca chàng còn vô cùng cao hứng. Vốn tưởng đứa em trai út mất tích đã hơn một năm, không nghĩ đến việc có thể gặp lại, nay hoàn hảo không tổn hại gì mà trở về, làm ca ca tất nhiên phải cao hứng.
Màn đêm buông xuống, ba huynh đệ thắp nến tâm sự suốt đêm. Đại ca, nhị ca biết được việc chàng bị ngươi ta bắt đi, lại không nắm rõ nguồn cơn, nên vô cùng rốt ruột hỏi thăm.
Nhị ca Lý Trọng Nguyên nói: “Lúc trước, trong nhà đã phái rất nhiều người, không kể ngày đêm đi tìm đệ, chỉ kém việc không đem từng ngõ ngách trong thành lật tung. Đại ca và ta ngày ngày đều hối hận tự trách…” Lời đến đây, hắn dừng lại, nâng một chén rượu một hơi cạn sạch: “May mắn, may mắn là hiện giờ đệ đã trở lại.”
Đại ca cũng cảm khái, vỗ vỗ vai chàng, hỏi những việc đã xảy ra trong một năm này.
Chàng ngập ngừng, trầm mặc đối đáp.
Chàng cảm tạ sự qua tâm của các ca ca, nhưng những việc … không đầu không đuôi như thế nên nói như thế nào?
Kỳ thật, chàng cũng không thể hiểu được. Đêm đó sau khi cùng nàng ta cãi nhau, nhịn không được động thủ đả thương nàng ta. Đôi mắt luôn thấp thoáng ý cười kia thoáng chốc ngân ngấn đầy lệ quang, khiến lòng chàng bỗng nhiên cảm thấy chua xót, sau đó, nàng, nàng lại cưỡng ép chàng…
Một giấc tỉnh lại, chàng đã ở trên xe ngựa.
Lúc đó, chàng vẫn còn chưa thanh tỉnh, mơ mơ màng màng cho rằng nàng ta lại nghĩ ra trò gì mới, chân lại đụng đến một vật mềm, nhìn kỹ là một nữ tử.
Là… Phù Ngọc?
Muội ấy chưa chết?
Trong lòng chàng chấn loạn không thôi, chưa kịp phản ứng chàng đã nhấc màn xe lên… Là một chiếc xe ngựa không người giá.
Con ngựa dường như tự nhận biết đường, kéo xe chạy như bay, từ chiều tà cho đến tảng sáng, từ hoàng hôn cho đến khi đón những ánh bình minh đầu tiên, một đường thẳng đến đại môn của hầu phủ.
Chàng … về nhà?
Như thế nào lại như vậy được?
Nàng ta tàn nhẫn ngang ngược không ai bì nổi, chàng sớm đã tuyệt vọng. Chàng cho rằng cả đời này sẽ phải cùng nàng ta dây dưa tra tấn đến chết, chưa từng nghĩ đến việc có ngày lại được giải thoát, lại còn đột ngột như vậy.
Trong đầu chàng bỗng nhiên hiện lên lời nàng ta từng nói: “Trừ phi tìm được tân hoan khác, bằng không ta sẽ không thả chàng đi. Như thế này chưa đủ… Chúng ta còn phải dây dưa rất dài, dài đến mức ta chỉ có thích cùng chàng dây dưa. Chỉ có ta và chàng.”
… Miệng nàng ta chỉ được cái lúc nào ăn nói điên khùng.
Chàng vừa hận mắng nàng ta, vừa nghe tiếng tim đập như nổi trống. Trong lòng lại cảm thấy bực bội, hiện giờ nàng ta đã tìm được tân hoan mới? Cho nên mới chán cũ ái như chàng.
Không!
Rõ ràng là nàng ta tùy hứng làm bậy, cầm tù chàng, cưỡng bách chàng, còn liên lụy đến Phù Ngọc. Nàng ta căn bản là người ngoan độc, ích kỷ. Hiện giờ, chàng thật vất vả mới thoát khỏi, chẳng lẽ chàng không nên ngửa mặt lên trời cười thật to.
Chính là trừ bỏ nghi hoặc những nghi vấn không rõ ràng, từ đáy lòng chàng lại cảm thấy không thể cười nổi.
“Thúc Ngư, vị cô nương đệ mang về kia, đệ tính toán xử trí ra sao?”, đại ca hỏi chàng.
Tâm tình của chàng đã bình ổn, nhưng Phù Ngọc vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Mọi người cho mời đại phu đến cũng không thể nói rõ tại sao lại như vậy, chỉ suy đoán nàng trúng phải bí thuật giang hồ nào đó, bảo bọn họ không cần sốt ruột, cứ thuận theo tự nhiên.
“Đại ca, vị cô nương kia … là Phù Ngọc, các huynh còn nhớ rõ muội ấy không?”
Hai vị huynh trưởng liếc nhau, đương nhiên là hai người nhớ rõ. Nàng ta là nữ nhi của người có đại ân với đệ đệ. Sau vụ cháy năm đó, phụ thân không muốn đem việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, nên đã đuổi người ra khỏi phủ, không ngờ mười mấy năm đã trôi qua, vẫn được đệ đệ tìm thấy mang trở về.
“Thúc Ngư, đệ… một năm nay đệ rời đi có phải là đi tìm nàng ta hay không?”
Chàng không nói lời nào, chỉ im lặng coi như việc này là đúng.
Trên mặt đại ca mang theo chút nghi ngờ, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng việc này, nhưng cũng có tiếp tục hỏi tiếp, vô luận như thế nào, người trở về được là tốt.
Vào đêm, chàng từ gã sai vặt tỉ mỉ hầu hạ, lên giường nghỉ ngơi.
Chiếc giường của chàng, chỉ có nhàn nhạt mùi đàn hương, lại không có hương thơm của người nữ tử kia quấy nhiễu, chàng thực mau đi vào giấc ngủ, cơ hồ dính chặt lấy chiếc giường.
Nhưng trong mộng lại không phải giấc mộng chàng mong muốn.
Lúc trước, chàng thật vất vả mới xác định được nơi ở của Phù Ngọc, vốn định trực tiếp đến đón người, nhưng lại sợ gia chủ không chịu, nên đành lưỡng lự tạm hoãn một chút.
Vị chủ nhân của Phù Ngọc là một tiểu cô nương mỹ mạo còn trẻ.
Nàng ta hoạt bát, nghịch ngợm, nửa điểm cũng không có giống các quý nữ sĩ tộc. Chàng chỉ có các huynh đệ, tỷ muội đều chết yểu, chàng kết bạn với nàng ta, chỉ cho rằng bản thân có thêm một muội muội.
Ai ngờ, vị “Tiểu muội muội” này thật sự quá to gan. Chỉ mới vài lần gặp mặt, nàng ta đã dám từ đằng sau bịt mắt chàng, hoặc bá cổ, hoặc nửa giả nửa thật gọi chàng là huynh trưởng.
Chàng không phải là một kẻ không rành thế sự. Một nữ tử như vậy, không thể là một tiểu thư có xuất thân từ một gia đình có giáo dưỡng. Nhưng khi chàng điều tra thân thế của nàng ta, thì lại không thể thu hoạch được bất kỳ điều gì.
Trong lòng chàng ẩn ẩn có chút đề phòng. Phù Ngọc còn ở trong tay đối phương, chàng phải tìm cơ hội thích hợp để đoạt lại người.
Nàng ta ngẫu nhiên sẽ mời chàng ra cửa, thả diều, câu cá, đạp thanh, dạo phố thị. Kẻ đùa nghịch là nàng ta, còn người bao dung lại là chàng. Hai người gặp nhau rất nhiều lần, cũng có rất nhiều cơ hội, chàng lại không thể mở lời.
Có đôi khi chàng tự vấn chính bản thân, tại sao chàng lại không thể mở lời?
Hay tại chàng cứ mềm lòng đáp ứng nàng ta lần sau sẽ đi chơi ở nơi nào tiếp theo.
Điều này chàng cũng thể hiểu nổi.
Kỳ thật, tiểu cô nương kia trừ bỏ tính tình có chút kỳ quái, cũng không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, thậm chí… Thậm chí, chàng còn không biết tên của nàng ta. Khi nàng ta cười rộ lên, vẻ mặt ngây thơ mang theo điểm tự đắc. Dù chàng không muốn, nhưng lại không thể không thừa nhận… trong lòng chàng bỗng nhiên có một âm thanh mơ hồ: “Hoãn một chút thì đã sao.”
Lần du hồ đó, tâm tình của nàng ta không tốt. Thần sắc trên gương mặt của nàng ta đã không còn như trước. Từ một thiếu nữ hoạt bát ngây thơ, đột nhiên trở thành một người mang tâm sự nặng nề. Không hiểu sao, chàng cũng không cảm thấy dễ chịu.
Trước đây, Phù Ngọc có đến gặp chàng, nói thẳng rằng muốn trở về bên hầu hạ bên cạnh chàng, thậm chí còn nhắc tới ân tình năm xưa. Chàng biết, chàng đã không thể trì hoãn được nữa.
Ngày hôm đó tan rã trong không vui. Chàng dùng hết lời lẽ để thuyết phục, chàng cũng lường hết tất cả tiền căn hậu quả, nhưng không ngờ tới tiểu cô nương lại có phản ứng lớn như vậy.
Có lẽ nàng ta tức giận bởi vì chàng không có thẳng thắn thành khẩn tương đãi ngay từ đầu. Nhưng chàng thừa nhận, từ khi hai người kết bạn, tất cả che chở nhân nhượng sau này, chàng đều thật lòng không có nửa điểm giả dối.
Khi đó, trong lòng chàng nghĩ rằng, lần sau gặp mặt, nhất định sẽ cùng nàng nói rõ, ban đầu chàng thật sự mang theo mục đích kết giao, làm thương tổn tình bằng hữu, chàng sẽ thành tâm tạ lỗi với nàng ta.
Sau mấy ngày không gặp mặt, nàng ta đột nhiên gửi tới một phong thư. Nàng ta dùng tính mạng của Phù Ngọc để áp chế chàng, ép chàng một mình đến buổi hẹn.
… Chàng nghĩ chắc nàng ta lại giở tính trẻ con.
Chàng không tức giận, cũng không sốt ruột, một mình đến cuộc hẹn. Chỉ là chàng không ngờ tới, chuyến đi này khiến mọi chuyện đã không thể vãn hồi như ban đầu.
Vừa nhìn thấy chàng, hai hàng lông mày xinh đẹp của nàng ta nhướn cao: “Quả nhiên huynh vẫn dám tới.” Khóe môi của nàng ta khẽ cong lên, trong lời nói tựa hồ ẩn ẩn có chút mất mát như có như không.
Chàng thấy sắc mặt của nàng ta không được tốt, không tự chủ được mà quan tâm hỏi: “Muội làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”
Nàng ta chu môi, lắc đầu, lại gật đầu, dường như đang ám chỉ chàng chính là người khiến nàng ta khó chịu.
Chàng khẽ thở dài: “Là ta ngay từ đầu đã không thành khẩn thẳng thắn, muội tức giận là đúng. Còn Phù Ngọc, mong muội tha cho muội ấy, muội ấy không có lỗi gì cả.”
“…”
Gương mặt của nàng ta vẫn giống y hệt trước đây, nhưng tựa hồ lại có chút gì đó cổ quái.
Vẻ mặt u ám, không còn rạng rỡ như ngày xưa. Ánh mắt mơ hồ, mệt mỏi khiến cho cả người nàng ta trong nháy mắt trở nên thành thục hơn rất nhiều. Đó không phải là ánh mắt của một thiếu nữ mới mười mấy tuổi.
Nàng ta bước tới gần chàng.
Chàng theo bản năng lùi về phía sau, nghe được nàng ta nói: “Hiện giờ chàng mới sợ hãi sao, có phải có chút quá muộn không?”
“Muội…”
Chàng nhẹ giọng muốn khuyên nhủ nàng ta: “Muội đừng đùa nữa, Phù Ngọc muội ấy… có ân với ta. Muội để ta gặp muội ấy trước, sau muội muốn trút giận thế nào ta cũng chịu, được không?”
Nàng ta vẫn không dao động, nếu nói gương mặt trước còn có ý cười, sau đã hoàn toàn không còn.
“Lý nhi, chàng biết không, ta không thích cách chàng nói chuyện với ta. Ta đã sớm nói với chàng, ta không phải là một tiểu hài tử. Từ trước chàng vẫn không nhận ra, nên chàng cũng bận tâm đến việc tổn thương ta.”
Trong mắt của nàng ta hàm chứa sự không cam lòng và ương bướng, bùng lên một ngọn lửa nhỏ, hai hàng lông mày nhướn cao, giống như đang cảm thấy vô cùng ủy khuất, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Chàng gạt ta, lừa ta lâu như vậy, ta còn tưởng rằng… còn tưởng rẳng chàng đối với ta…”
Những lời nói này khiến chàng vô cùng kinh ngạc, không biết phải làm sao.
Nàng ta nức nở: “Chính là ta không tin, ta muốn nghe chính chàng nói ra, chúng ta quen biết lâu như vậy, chàng… có thích ta, dù chỉ là một chút hay không?
Đôi má của chàng phiếm hồng, bị câu hỏi dọa cho choáng váng. Nàng ta lại giống như ngày du hồ đó nhào tới ôm chàng, đôi tay túm chặt áo choàng của chàng, khiến trái tim của chàng đập loạn. Chàng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, mà chàng cũng nên nói cái gì? Thật sự vớ vẩn, nàng ta …, sao nàng ta lại có tình ý với chàng?”
Trong lòng như có điều gì đó kích động không thôi, dường như có thứ gì đó chậm rãi dâng trào. Trong tai chàng truyền đến từng cơn nức nở của nàng, rốt cuộc cũng là một tiểu cô nương tình đậu sơ khai, tâm của chàng có chút mềm nhũn, không khỏi vuốt ve mái tóc của nàng ta.
“Muội… muội nghe ta nói,” giọng nói của chàng có chút thổn thức, “Bây giờ muội còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút hiểu sai lòng mình, chờ qua mấy năm nữa… chờ muội lớn hơn một chút, sẽ hiểu rõ tất cả.”
Nhưng nàng ta không thuận theo, nằng nặc đòi phải nghe câu trả lời, còn bức ép chàng, nếu chàng không trả lời, sẽ lộng chết Phù Ngọc.
Một tiểu cô nương không biết bị ai chiều hư, động một chút là bức ép người khác, lại có thể nói hai từ “lộng chết” nhẹ nhàng như thế. Trong lòng chàng bỗng nhiên bừng lên một ngọn lửa vô danh. Chàng nắm lấy hai vai của nàng ta, kiên định đẩy nàng ta ra.
Ánh mắt của nàng ta mông lung một tầng hơi nước, vẫn luôn nhìn chàng, nhìn đến mức khiến lòng chàng gợn sóng, cảm thấy chua xót một cách kỳ quái.
Không thể như vậy được. Có lẽ chàng phải nói rõ ràng, coi như cũng là tốt cho nàng ta.
Lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, chàng khó khăn mở miệng: “Ta vẫn luôn coi muội là muội muội… còn những việc khác, muội cùng đừng nên nghĩ nhiều.”
“… Muội, có nghe rõ?”
Nàng ta rũ mi, đôi mi dài hoàn toàn che lại ánh mắt. Đôi môi đỏ khẽ giật giật, lại không thể phát ra bất kỳ lời nói nào. Trong lòng chàng bỗng nhiên cảm thấy bi thương, giống như bị kim chích. Có lẽ, lời nói của chàng có chút quá đáng.
Nhưng chàng đâu có thể ngờ được, nguyên tưởng muốn lấy tình bằng hữu bình thường tương giao, nhưng đối phương lại sớm gieo rễ tình trong lòng. Để việc này phát sinh cũng một phần do chàng trì độn, chưa từng phát hiện ra tâm ý của nàng ta. Nàng ta có thể ẩn giấu tâm tư như vậy, thật cũng khiến chàng khó đoán được.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nhấp môi, dường như đang quyết tâm một điều gì đó, vẻ mặt càng ngày càng trầm. Chàng không đành lòng, định ôm lấy an ủi nàng ta, nhưng nhớ tới nam nữ đại phòng, chỉ đành lấy ra một chiếc khăn tay định giúp nàng ta lau mặt.
Bàn tay vừa mới được nâng lên, đã bị túm lấy. Ngón tay trắng nõn bám vào làn da của chàng, chàng chỉ kịp nhìn thấy đôi môi căng mọng kia, thì cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã mất đi ý thức.
Đợi khi chàng tỉnh lại, tất cả đều đã thay đổi.
Chàng nhìn chằm chằm nàng ta. Không ngờ chàng đã nhìn nhầm nàng ta.
Đây đâu phải là một tiểu cô nương. Nàng ta, nàng ta thật to gan, dám hành sự một cách bừa bãi. Từ sau khi tỉnh dậy ở trên chiếc giường kia, chàng hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Thẳng cho đến khi nàng ta bò dậy từ bên người chàng, cả hai y phục đều bất chỉnh, cùng nụ cười đắc ý vô cùng chói mắt của nàng ta: “Chúng ta đã là phu thê chân chính, thật là đáng mừng.”, một giọng nói bâng quơ vô cùng nhẹ nhàng.
Chàng túm lấy tay của nàng ta: “… Ngươi hạ dược?” Nàng ta có thật sự biết mình đang làm cái gì không?
Nàng ta cong môi vô tư thừa nhận: “Ai bảo chàng không chịu,” tròng mắt nàng ta lưu chuyển: “Dù sao ta cũng nghe người ta nói, đồ vật kia của nam nhân không dùng đến sẽ bị hư hỏng, chi bằng chúng ta dùng đến không phải tốt sao…”
“Ngươi.”
Khí huyết của chàng dâng cao, chàng chỉ biết bây giờ chàng tức đến mức muốn động thủ. Nàng ta thế mà dám hạ dược chàng, việc như vậy mà cũng có thể làm được. Căn bản không biết liêm sỉ.
Tay của chàng giơ cao lên. Nàng ta mở to đôi mắt, hoàn toàn không có ý định trốn tránh, hoặc cũng có thể đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái tát của chàng. Cổ của nàng ta dày đặc những vết đỏ, đã sáng tỏ rõ ràng mối quan hệ của hai người đã khó có thể quay lại như bước lúc ban đầu.
Chàng cuối cùng cũng không tiết khí.
Tại sao chàng không hạ thủ, tại sao chàng không hạ thủ được?
Chàng không biết, cũng không muốn suy nghĩ. Cảm giác bị người khác niết ở trong tay khiến chàng thống khổ, cũng khiến chàng càng căm hận. Nàng ta đâu phải là một tiểu cô nương. Nàng ta rõ ràng là yêu ma, tâm tư rắn rết, không chiếm được tâm của chàng, nên muốn cầm tù chàng.
Nhìn chàng vì vậy mà thống khổ, giãy dụa tuyệt vọng, nàng ta vẫn có thể như trước, quấn lấy chàng, cái này mà cũng được tính là yêu thích sao? Cũng được tính là động tình sao?
Chi bằng nói thẳng ra là chiếm hữu, cầu mà không được nên không cam lòng. Là chàng cự tuyệt nàng ta, khiến cho nàng ta không thoải mái, nên nàng ta muốn trả thù chàng, nàng ta muốn dần dần hủy diệt chàng từng chút một.
Nàng ta đã làm được rồi. Từ nay về sau, chàng sẽ phải gặm nhấm nỗi tuyệt vọng mỗi ngày một khắc sâu này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khả Tích Xuân Đương Mộ
Chương 4
Chương 4