8.
Tin tức Lục Hàn và Lâm Mạt Mạt ở bên nhau tôi nghe được từ người bạn, cô ấy nói: “Thế thân như cậu cuối cùng cũng rời đi được rồi. Cầm được tiền rồi có vui không?”
Tôi cười nhưng không nói. Tôi chưa kể với cô ấy chuyện tôi chưa cầm tiền của Lâm Mạt Mạt.
Thật ra mà nói thì tôi cũng không biết tại sao mà một kẻ yêu tiền như tôi lúc cô ấy mang tiền đến trước mặt tôi lại nhịn xuống được. Cũng không biết sao mà tôi cảm thấy nếu nhận tiền đó thì sẽ rất có lỗi với Lục Hàn.
Lúc đó Lâm Mạt Mạt còn rất ngạc nhiên. Cô ấy thật sự rất thích Lục Hàn, điều đầu tiên sẽ nghĩ đến anh ấy, nói: “Không phải cô hối hận rồi chứ?”
Tôi vội vàng xua tay, đáp liền hai câu “không có”. Lâm Mạt Mạt thở phào một hơi, xem ra cô ấy đã coi tôi như đối thủ rồi. Nhưng sao tôi có cửa làm đối thủ của cô ấy chứ? Cô ấy là bản gốc, tôi chỉ là thế thân Lục Hàn tìm để thay thế cô ấy mà thôi.
Nghĩ đến đây đột nhiên tôi lại thấy có chút mất mát.
Lúc tạm biệt Lâm Mạt Mạt còn hỏi tôi: “Cô sẽ không đi tìm anh ấy nữa đúng không?”
Đương nhiên là vậy rồi, tôi phải thành toàn cho một đôi yêu nhau chứ. Tôi rất hiểu cảm nhận của Lâm Mạt Mạt, tôi biết yêu một người là như thế nào. Tôi ngay lập tức nói với cô ấy: “Chúc hai người sớm tu thành chính quả.”
Lâm Mạt Mạt rất hài lòng nhưng Lục Hàn hình như rất không muốn nhận tấm lòng này.
Lúc tôi đi ăn với bạn thì nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang ngồi cùng với bạch nguyệt quang Lâm Mạt Mạt của mình trong nhà hàng. Khoảnh khắc ánh mắt tôi và anh ấy giao nhau, tôi vẫn còn nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt đó.
Đột nhiên tôi lại nghĩ tôi nên chạy qua đó đòi lại mười triệu của Lâm Mạt Mạt. Dù gì thì anh ấy cũng không vừa lòng nên tôi còn ở đây làm thánh mẫu làm gì nữa.
Nhưng rất nhanh tôi lại nhớ đến tấm thẻ ngân hàng trong tủ, tôi quyết định sẽ không trả lại cho anh ấy nữa, tôi phải tiêu hết sạch sành sanh mới được. Dù gì thì anh ấy cũng không quan tâm.
Nhưng mà tâm trạng này cũng không kéo dài quá lâu bởi vì lúc tôi đợi bạn lái xe qua thì tôi nhìn thấy Thẩm Hạo. Mối tình đầu Thẩm Hạo của tôi, Thẩm Hạo mà tôi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Đã năm năm trôi qua rồi mà ông trời vẫn còn để tôi nhìn thấy anh ta. Bên cạnh anh ta có một người con gái, tôi biết đó là bạn gái của anh ta. Anh ta nhìn thấy tôi nhưng cũng không nói gì, hình như không muốn có quen biết gì với tôi nữa, chỉ cùng với bạn gái bước ngang qua tôi.
Tôi hiển nhiên đã trải qua cái cảm giác bị người khác hận như Lâm Mạt Mạt.
Thẩm Hạo lái xe rời đi, tôi chạy theo nhưng không kịp. Trời bắt đầu mưa rồi, tôi đứng trong mưa nhìn theo chiếc xe đó cho đến khi nó biến mất giống như năm năm trước vậy, tôi lại một lần nữa mở to mắt nhìn Thẩm Hạo rời đi trước mặt tôi.
“Người đó là ai?”
Giọng của Lục Hàn từ phía sau truyền đến, tôi không để ý đến anh ấy. Anh ấy một phát kéo tôi đến trước mặt, vẻ mặt của anh ấy hung dữ, mất kiên nhẫn hỏi tôi: “Người đó là ai?”
Tôi cười đáp: “Anh nói xem?”
Đúng vậy, anh không hiểu sao? Đó đương nhiên là người tôi yêu rồi.
Lục Hàn là một tên ngốc, anh ấy lạnh lùng nhìn tôi. Anh ấy muốn nghe đáp án từ chính miệng tôi một đáp án để anh ấy c.h.ế.t tâm, anh ấy lại hỏi: “Em yêu anh ta?”
Tôi có gì nói nấy, gật đầu: “Đúng, tôi yêu anh ấy.”
Anh ấy cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi nghĩ rằng anh ấy đã từ bỏ tôi rồi nhưng không, anh ấy kéo tôi từ dưới mưa vào trong xe hơi tôi cũng không phản kháng, tôi chỉ cảm thấy anh ấy quá ngốc.
Tối hôm đó tôi và Lục Hàn lên giường, từ phòng khách, cầu thang đến cả phòng ngủ. Tôi cắn lên vai anh ấy, còn anh ấy lưu lại dấu vết trên người tôi, chúng tôi cứ như đánh nhau suốt cả một đêm vậy.
Làm xong thì cùng nhau nằm trên giường, anh ấy ôm lấy tôi nói: “Châu Tịnh Tư, chúng ta làm hoà đi.”
Tôi cười hỏi anh ấy: “Còn Lâm Mạt Mạt thì sao?”
Lục Hàn nhìn tôi một cái: “Anh và cô ấy đã sớm không còn gì rồi.”
Tôi không quan tâm những điều này, tôi nói: “Anh cũng đâu có yêu tôi đâu, vậy sao chúng ta phải ở bên nhau chứ?”
Lục Hàn nhìn tôi, nhìn dáng vẻ nhịn không nhìn thẳng vào mắt anh ấy của tôi thì anh ấy bật cười vuốt ve gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy không phải trùng hợp sao? Em không yêu anh, anh cũng không yêu em nên chúng ta vừa vặn là một đôi.”
Tôi không trả lời, trong lòng tôi chỉ lặp lại một trăm lần câu nói Lục Hàn là kẻ ngốc, Lục Hàn là kẻ ngốc.
(Còn tiếp)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xin Chào, Tôi Là Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 4
Chương 4