DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Lai Hoành Họa
Chương 24: Chương 24


“Thần kinh?” Nghe thấy từ này, Hoắc Dận Kỳ bỗng nhíu mày.

Thẩm Nam Kha lười giải thích với hắn, lập tức đi vào trong, nói, “Khác biệt, giữa chúng ta có sự khác biệt!”
Dựa vào những lời Dao Bình vừa nói với cô, Hoắc Dận Kỳ chắc chắn tưởng rằng chuyện cô nói với hắn là chuyện của mẹ hắn.

Thẩm Nam Kha cũng không ăn no rửng mỡ mà tìm chuyện.

Huống hồ gì vì đã trải qua nên Thẩm Nam Kha biết, chuyện cô kiêng kị nhất chính là người khác nhắc đến cha mẹ của mình.


Chuyện Thẩm Nam Kha vừa nói là chuyện của bản thân.

Cô muốn biết, nếu sau này Hoắc Dận Kỳ phát hiện người bên trong cơ thể này không phải là Thẩm Nam Kha ban đầu, sẽ phản ứng ra sao?
Bản thân có bị coi là kẻ điên mà bắt lại không?
“Thẩm Nam Kha, nàng đứng lại cho ta.” Tiếng nghiến răng nghiến lợi phát ra từ phía sau, nếu là lúc bình thường có thể Thẩm Nam Kha còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, nhưng lúc này cô lại dừng bước thật, lại còn quay đầu nhìn Hoắc Dận Kỳ.

Dù cách một lớp mặt nạ nhưng nhìn vào đôi mắt kia, Thẩm Nam Kha biết lông mày phía trong đã nhíu lại rồi.

Hắn nói, “Lời vừa rồi của nàng, lặp lại lần nữa.”
“Không phải ban nãy ngươi đã nghe rõ rồi sao? Tại sao còn muốn ta lặp lại lần nữa? Ta không muốn!” Thẩm Nam Kha hôm nay lại thật sự không đếm xỉa gì nữa, cuộc đời cô đã phải làm cái bánh bao hơn hai mươi năm rồi, ở đây còn phải tiếp tục nhu nhược nữa thì đúng là phí một kiếp nữa.

Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Nam Kha, vốn dĩ Thẩm Nam Kha nghĩ hắn nhất định sẽ giận đùng đùng, nhưng không ngờ hắn lại cười nói, “Nếu như thông tin của bổn vương không sai thì hôm nay Niên Họa Chi đến đúng chứ?”
“Đúng!”
“Nàng nói với nàng ta là muốn hẹn?”
Thẩm Nam Kha bỗng có chút sợ hãi, người đàn ông này rõ ràng là ra ngoài, làm sao lại biết rõ mọi chuyện như vậy?
Lúc này, Hoắc Dận Kỳ đã bước đến chỗ cô, “Nếu bổn vương nói, không cho nàng đi thì sao?”
“Cái này…” Thẩm Nam Kha đảo mắt một vòng, nói, “Vậy thì không đi nữa! Dù sao ta thấy cũng chẳng có gì…”
Hai người giống như hai đứa trẻ đang hờn dỗi, một đôi mắt đang suy đoán ý nghĩ của đối phương, muốn đối phương chịu thua trước nên đều là vẻ mặt không quan tâm.


Trên mặt Hoắc Dận Kỳ không có chút phiền muộn nào, nói, “Vậy thì bỏ đi, lần này có thể là cơ hội ra ngoài duy nhất của nàng trong tháng này rồi, nếu như Nam Nhi không muốn đi thì thôi vậy.”
“Đợi đã… ngươi có ý gì? Tháng này ta không thể ra ngoài nữa?” Thẩm Nam Kha lập tức nói, đôi mắt đảo một vòng rồi cười nói, “Đừng như vậy mà, Vương gia, ban nãy người ta đùa chút thôi, ngươi biết mấy ngày nay người ta đều ở Vương phủ, sắp chán đến phát bệnh luôn rồi!”
Nói xong lời này, Thẩm Nam Kha thấy sởn gai ốc nhưng vẫn phải tiếp tục cười, vẻ mặt nịnh nọt nhìn người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt Hoắc Dận Kỳ bỗng thoáng chút vui vẻ, nói, “Nếu đã vậy, Nam Nhi cũng biết người nên lấy lòng là ai nhỉ?”
“Biết! Ta biết chứ!” Thẩm Nam Kha nói, đôi tay đập đập trên người Hoắc Dận Kỳ, nói, “Vương gia phải tha thứ, ta chỉ là một cô bé, tính cách khó tránh khỏi có chút tệ, đúng không?”
Thẩm Nam Kha vừa nói xong, Hoắc Dận Kỳ đột nhiên bắt lấy tay cô, sau đó cả người liền ngồi vào lòng hắn.

Giọng nói của Hoắc Dận Kỳ truyền đến từ phía trên, “Lẽ nào trước khi Nam Nhi xuất giá, mẹ nàng không nói với nàng nên làm thế nào lấy lòng một người đàn ông sao?”
Thẩm Nam Kha còn chưa hiểu ý của Hoắc Dận Kỳ, môi Hoắc Dận Kỳ đã che lấp môi cô.


Phản ứng tiếp theo của Thẩm Nam Kha là đẩy hắn ra, mở to mắt lại nhìn thấy hắn đang nhìn mình, động tác đó bất giác chậm lại, lúc này, đầu lưỡi của Hoắc Dận Kỳ và cô đã quấn lại, đem theo một chút ngang ngược, trong đó lại như có một chút trêu đùa cô, khiến Thẩm Nam Kha mặt đỏ tía tai.

Khó khăn lắm hắn mới buông cô ra, Thẩm Nam Kha tức tối nói, “Hoắc… Hoắc Dận Kỳ, bây giờ được rồi chứ?”
“Ban nãy bổn vương chỉ dạy Nam Nhi làm thế nào để lấy lòng đàn ông thôi, bây giờ, Nam Nhi có thể làm một lần rồi.”
“...”
Thẩm Nam Kha nhìn tứ phía muốn tìm thứ gì đó đánh ngất tên đàn ông trước mặt này, sau khi không tìm ra, cô chỉ đành liếm môi, khuôn mặt chầm chậm tiến sát về phía hắn…
Thẩm Nam Kha, chỉ cần coi hắn như một khúc gỗ là được rồi, chỉ là một khúc gỗ…
Thẩm Nam Kha nói với bản thân trong lòng như vậy, đến khi môi hai người chỉ còn cách chưa đầy một centimet thì đột nhiên có giọng nói vang lên, “Gia, có tin tức…”
Giọng nói vang lên, cửa phòng đóng chặt cũng bị đẩy ra..


Đọc truyện chữ Full