DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 28: Giao Dịch Chân Chính



Tiếng nhạc du dương uyển chuyển đột nhiên ngắt quãng, dây đàn như suối róc rách bị ngón tay đè chận.Hàng trăm ngọn nến chiếu rọi lấp lánh xuống lầu đài thoáng chốc lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt ngắm nhìn Dao Anh, kinh ngạc đến xuất thần.Dao Anh ung dung, bàn tay xinh xắn thon dài bưng chén rượu đến trước án của Hoàng đế, “Hôm nay tất cả bầy tôi hiền đức đều tựu tề, anh hùng hào kiệt xa gần khắp nơi, dũng sĩ các tộc đều đến quy phục, cung chúc Đại Ngụy ta thời hòa tuế phong*, thiên hạ thái bình.”*hiện tại hòa bình tháng năm giàu cóNói xong, móng tay nàng chấm rượu, gảy nhẹ mấy lần về phía khách đang ngồi, nâng chén uống một hơi cạn sạch.Rượu nóng vào ruột, khóe mắt sóng sánh nhẹ ửng đỏ, xuân sắc gợn sóng, cả phòng sáng bừng.Văn võ triều thần dưới triều đường và quan quyến hai bên lầu vẫn còn ngơ ngẩn nhìn nàng, thủ lĩnh các bộ lạc Hồ tộc đã hưng phấn gõ nhịp tán thưởng, cùng nhau đứng dậy nâng chén, hành lễ với Lý Đức, lớn tiếng chúc mừng.Đám người trong tiệc kịp phản ứng, nhao nhao ngồi dậy, chắp tay hành lễ, sơn hô vạn tuế.Tiếp đó Thái tử Lý Huyền Trinh sau một thoáng kinh ngạc cũng đặt chén rượu xuống, hành lễ với mọi người.Lý Đức thoáng nhìn Dao Anh, mỉm cười thăm hỏi tất cả.Lúc này bầu không khí yến hội tăng đến cao trào.Đẩy lên hào khí tận trời của đám nhi lang Dao Anh vẫn chưa dừng lại, chân đi xiêu vẹo, từ giữa đám thị nữ hoạn nô vây quanh chậm rãi vòng qua bình phong núi non trùng điệp, bước lên lầu.Tầm mắt mọi người trong đường dõi theo nàng thật lâu, đến khi bóng hình xinh đẹp của nàng biến mất sau tấm rèm gấm tung bay theo gió trên đài cao vẫn còn lưu luyến không rời rướn cổ theo ngóng nhìn.Tiếng nhạc lại tấu vang vui vẻ.

Đám người châu đầu ghé tai, nói cười ầm ĩ.Đám Tù trưởng Vương tử Hồ tộc không ngại che giấu vẻ thán phục, nghe ngóng với phục vụ bên cạnh: “Vị quý chủ vừa nãy là Thất công chúa trong truyền thuyết đấy à?”Người phục vụ gật đầu.Chư vị tù trưởng trao đổi ánh mắt bừng tỉnh: Quả nhiên là tuyệt sắc, thảo nào lão nhi Diệp Lỗ nguyện lấy Lương Châu ra cầu, hiện giờ đóng giữ Lương Châu là đám Mộ Dung thị, Hà thị, A Sử Na thị đều đâu phải kẻ hiền lành.Trên lầu, nhóm phi tần cung quyến, mệnh phụ nhìn Dao Anh thoáng như thần nữ dưới ánh nến, vẻ mặt rất phức tạp.Dao Anh nhìn thẳng, đi đến trước cửa sổ, một mình một chiếu, tự châm chén rượu.

Lý Trọng Kiền không có đây, đâu ai quản không cho phép nàng uống rượu.Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc ở bên cạnh thở dài, nhìn xuống dưới lầu, phát hiện Lý Huyền Trinh đứng dậy rời tiệc, theo một cung nữ dẫn đường đi về phía hậu điện.Chàng đi hậu điện làm gì nhỉ?Không đợi nàng nghĩ nhiều, một thị nữ đến gần nàng nhỏ giọng nói: “Nương tử, không thấy Phúc Khang công chúa!”Trịnh Bích Ngọc sửng sốt, đặt chén rượu xuống: “Không thấy?”Thị nữ vẻ kinh sợ: “Hôm nay Thánh thượng hạ chỉ, lệnh cho công chúa dự tiệc.

Thái tử điện hạ sai người đến phủ công chúa mời công chúa trình diện, nói đến lúc đó Thất công chúa sẽ giữa đám đông thỉnh cầu gả thay, cô ta không cần sợ, nô chờ phụng mệnh hộ tống công chúa vào cung mà chờ mãi không thấy công chúa ra ngoài, nô đánh bạo vào xem, phát hiện công chúa lén trèo cửa sổ sau rời đi từ khi nào rồi ạ!”Trịnh Bích Ngọc lộp bộp trong lòng.Thất công chúa giờ còn chưa chủ động thỉnh cầu gả thay, hôn ước giữa Chu Lục Vân và tù trưởng Diệp Lỗ còn chưa giải trừ, sao cô ta chạy rồi? Hẳn là không tin cách Lý Huyền Trinh giải quyết giùm, sợ xuất giá nên bỏ trốn hẵng?Trịnh Bích Ngọc càng nghĩ càng đau đầu, dặn thị nữ: “Lệnh tất cả hộ vệ đi âm thầm nghe ngóng tung tích của công chúa, phủ công chúa, chỗ công chúa thường đi, cả chỗ Thái tử Điện hạ thường đến, tất cả đều cẩn thận tìm một lần, không được bỏ sót!”Thị nữ gật đầu thưa vâng, còn chưa kịp đứng dậy, dưới lầu đột nhiên vang lên mấy tiếng ly rượu rớt xuống đất.Tiếng nhạc dừng tự bao giờ.

Bầu không khí đông cứng lại khẩn trương.Trịnh Bích Ngọc ra hiệu thị nữ im lặng, nghiêng tai lắng nghe.Bầu không khí dưới đài đầy im ắng xấu hổ, trong tiếng nến cháy lép bép có tiếng một người đàn ông: “Nghe nói Phúc Khang công chúa quý quốc không có ý muốn gả đã bỏ trốn! Công chúa đã không muốn gả cho Khả Hãn bọn ta, sao trước đó lại chủ động muốn cưới? Bọn ta một lòng ngưỡng mộ quý quốc, nguyện cả tộc phụ giúp, công chúa quý quốc lại sỉ nhục Khả Hãn bọn ta như vậy! Quý quốc đã thất tín trước, bộ lạc Diệp Lỗ cũng không cần hết lòng giữ lời hứa, dũng sĩ chúng ta thề sống chết bảo vệ danh dự của Khả Hãn! Quý quốc chuẩn bị nghênh chiến đi!”Nói xong, ném bát rượu, quay đi.Đám thủ lĩnh Vương tử các bộ lạc khác xáo động gào ầm đòi gặp Phúc Khang công chúa ngay tức khắc, nếu không họ cũng không dám quy thuận Ngụy triều.Mệnh phụ cung quyến ở trên lầu dọa run run mấy hồi.

Trịnh Bích Ngọc gấp gáp túa đầy mồ hôi.Văn võ bá quan dưới đài nhìn nhau, sắc mặt còn khó coi hơn đám nội quyến.Quan viên Lễ Bộ và Hồng Lư tự phản ứng nhanh chóng, đứng dậy rời tiệc, ngăn Tù trưởng và mấy vị Vương tử Diệp Lỗ mời bọn họ ngồi lại.Tù trưởng Diệp Lỗ đã hơn sáu mươi, một đầu tóc dài muối tiêu tết bím nhỏ, bù xù ở đầu vai, khuôn mặt già nua, nếp nhăn dày đặc, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, chùi cái miệng bóng loáng, nói tiếng Hán không rành rọt, thản nhiên nói: “Nếu đêm nay gặp được Phúc Khang công chúa, bộ lạc Diệp Lỗ dĩ nhiên không còn gì để nói.”Đám quan viên hết lời khuyên nhủ, sai người đi tìm Phúc Khang công chúa thúc giục công chúa mau chóng tiến cung.Kim Ngô Vệ bẩm về: Thật ra đã không thấy Phúc Khang công chúa từ lâu, bọn hắn đã tìm cả chiều không thu hoạch được gì.Quan viên vừa tức vừa gấp, hận đến giậm chân đùng đùng.Mấy vị tướng Chính sự đường biết Chu Lục Vân mất tích, liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy rời tiệc, tránh ra sau màn Các.


Chỉ sau chốc lát, Lý Đức lấy cớ lùi về nội điện.Quan Lễ bộ báo cáo chuyện đã xảy ra: “Phúc Khang công chúa vô cớ mất tích, chúng thần ngoài cung tìm cả buổi chiều không thấy tung tích của công chúa, cũng không biết bộ lạc Diệp Lỗ nghe phong thanh từ đâu.”Cả đám lao xao.Mấy vị đại thần ở gần Đông cung lập tức nhìn khắp tìm kiếm bóng dáng Thái tử không thấy, trong lòng lặng lẽ bồn chồn: Phúc Khang công chúa được Thái tử mang đi phải không nhỉ?Trịnh Tể tướng trừng cặp mắt lạnh lẽo, cả giận: “Lần này Phúc Khang công chúa đúng là tùy tiện làm bậy! Trước đã không nghe khuyên nhủ trước mặt mọi người hứa hôn là cô ta, giờ người sợ cưới lẩn trốn cũng là cô ta, bây giờ bộ lạc Diệp Lỗ kêu gào đòi đánh Trường An, kết thúc làm sao đây?”Thượng thư Trung ti thị lang nói: “Có lẽ công chúa chỉ đi du ngoạn ở đâu, quên yến hội bữa nay…”Trịnh Du cười lạnh: “Yến hội đêm nay vốn là để chúc mừng các tộc quy thuận, tù trưởng Diệp Lỗ và Phúc Khang công chúa ký kết hôn ước mà lập, hôm qua Lễ bộ đã cho người báo cho công chúa, công chúa sớm không đi chơi, hôm nay một mực đòi đi?”Thị lang không phản bác được.Cả đám mỗi người mỗi ý, tranh chấp không dứt.Lý Đức ngồi trên giường thấp, không nói một lời.Dưới ánh nến, mấy tên Kim Ngô Vệ vội vàng đi vào nội điện dâng lên một phong thư: “Bệ hạ, hầu cận Phúc Khang công chúa tìm được một phong thư để lại ạ!”Lý Đức nhận tin mở ra, nhìn lướt qua, khóe miệng nhếch lên nhìn chúng thần: “Các ngươi xem đi.”Bùi đô đốc tiến lên đầu tiên, cầm lấy tin đọc mấy lần, giận dữ: “Phúc Khang công chúa chạy thật rồi!”Mấy đại thần khác tiến lên xem cùng, tất cả lông mày nhíu lại.

Tin do Chu Lục Vân để lại, cô ta nói mình hàng đêm ác mộng, ăn ngủ không yên, chỉ còn một đường chạy.Bùi đô đốc chửi ầm.

Đám khác nghe ông chửi thô tục ho khan mấy tiếng, làm bộ không nghe thấy.Lúc này, quan Lễ bộ lảo đảo vào nội điện, sửa sang lại khăn vấn vạt áo lệch bị đám người Hồ kéo loạn, nói: “Bệ hạ, Phúc Khang công chúa không ra mặt, đám người Hồ kia làm loạn thật đó ạ!”Bùi đô đốc hét lớn: “Người còn không thấy, ra mặt thế nào?”Quan Lễ bộ ngây ra như phỗng.Thư ký Thiếu giám trầm ngâm một lát, tiến lên một bước: “Bệ hạ, vì kế hoạch hiện thời, chỉ còn cách chọn một quý nữ khác gả thay ạ.”Bùi đô đốc xắn tay áo: “Cách này cũng thử rồi! Phúc Khang công chúa hứa hôn lung tung, bộ lạc Diệp Lỗ hung hăng càn quấy, được thế không nhả, đổi bao nhiêu quý nữ chúng cũng chướng mắt, đã ấn định phải cưới Phúc Khang công chúa!”Thư ký Thiếu giám bình tĩnh nói: “Vừa vặn hôm nay đại yến trong cung, tất cả quý nữ tuổi cập kê trong kinh, nữ tôn thất đều có mặt, không bằng trong đó chọn một, nhiều nữ lang trẻ tuổi như vậy, Diệp Lỗ có lẽ coi trọng một hai người, cùng lắm thì tặng thêm mỹ nhân, trang sức.”Đám người nghe vậy, tư lự biến sắc.Các cô gái trên kia vui vẻ trò chuyện đều là gia quyến của văn võ bá quan! Là chị em của họ, là con gái, cháu gái, cháu ngoại của họ! Ai nhẫn tâm để hòn ngọc quý trên tay mình đi thảo nguyên hòa thân chứ?Trong lòng mọi người rủa lão thư ký Thiếu giám ăn nói bậy bạ, Lý Đức cũng ra chiều suy nghĩ sâu xa như đang cân nhắc đề nghị của Thiếu giám.Mấy vị đại thần trong nhà có con gái vào tuổi cập kê mồ hôi tuôn như mưa, không dám thở mạnh.Lý Đức ngẩng đầu, nói: “Xem ra chỉ còn cách này.”Đám đại thần như cha mẹ chết, mồ hôi từ tóc mai chảy xuống.Nội thị cất bước vọt ra nội điện, chạy lên lầu, chỉ chốc lát trên lầu truyền đến một tràng gào khóc nức nở sợ hãi.Ngay lúc đám đại thần sứt đầu mẻ trán, không còn kế gì khả thi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.“Bệ hạ, Thất công chúa cầu kiến.”Đám đại thần giật mình.

Lý Đức nói: “Để nó vào.”Dao Anh đáp lời vào điện, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của đám đại thần, đi đến trước mặt Lý Đức, chậm rãi bái lạy, ngẩng đầu: “Thánh thượng, nhi nghe nói Phúc Khang công chúa đã bỏ trốn, bộ lạc Diệp Lỗ giận điên, chư Hồ hoảng loạn, giương cung bạt kiếm, nhi không đành lòng thấy chư vị quý nữ hoảng loạn lo sợ, càng không đành lòng nhìn triều đình lại phải khởi động binh đao, nguyện thay Phúc Khang công chúa hòa thân hàng phiên.”*đoạn này hành lễ hơi trang trọng nên mình để nguyên gốc Hán Việt chứ ko dùng “con, cha, anh, cậu”.Nội điện yên tĩnh thật lâu, tiếng kim rơi cũng nghe được.Bùi đô đốc nhỏ giọng: “Thất công chúa, ngài là con dâu Bùi gia ta…”Dao Anh nhìn Bùi đô đốc.

“Ta là công chúa Lý gia, là con dân Ngụy triều, là con gái của Thánh thượng, cũng là thần tử của Thánh thượng…”Nàng ngừng giây lát, ngữ điệu âm vang: “Nhi tuy là nữ tử, cũng có ý chí báo quốc, nguyện lấy thân ra sức vì nước không từ!”Giọng cô gái nhỏ mềm mại, chữ chữ vang dội, quanh quẩn trong khoảng không phía trên nội điện, vang vọng trong lòng từng vị đại thần.Lòng người chấn động, phút chốc không nói nên lời.Sau một lúc lâu, vẫn là Bùi đô đốc mở miệng trước: “Quý chủ, Diệp Lỗ này đây mai đó, ngài xuất hàng hòa thân sau này phải chịu khổ.”Dao Anh lưng thẳng tắp: “Nhi không sợ, cũng không hối hận.” Nàng quỳ gối trong sảnh đường, ánh mắt trong suốt bình thản.“Xuất bất nhập hề vãng bất phản, bình nguyên hốt hề lộ siêu viễn; đái trường kiếm hề hiệp tần cung, thủ thân ly hề tâm bất trừng; thành ký dũng hề hựu dĩ vũ, chung cương cường hề bất khả lăng; thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng*!”*Sở từ, truy điệu sỉ tử hi sinh vì nước – Khuất Nguyên.Đã xuất chinh không nghĩ sẽ quay về, vùng đồng hoang mênh mông, đường đi chậm rãi bước.Thân mang trường kiếm tay kéo Tần cung, cho dù đầu thân hai nơi không hận không oán.Anh dũng không sợ võ nghệ siêu phàm, vĩnh viễn kiên cường không thể xâm phạm.Thân tuy đã chết sẽ thành thần hiển linh, hồn phách dứt khoát làm quỷ anh hùng.“Mà khi Cữu phụ còn sống từng dạy bảo nhi và huynh trưởng, cẩu lợi quốc gia, bất cầu phú quý, bảo gia vệ quốc, bất vấn tiền lộ*.”*vì đất nước không cầu phú quý, bảo vệ nước nhà không hỏi con đường đi phía trước.“Cữu phụ vì bảo vệ trăm họ, cả nhà oanh liệt, lấy máu thịt mà xây đúc cho quốc triều thái bình yên ổn, tuy nhi là nữ tử, cũng nhận gia huấn của Tạ gia, nguyện giống Cữu phụ tận trung vì nước, chết muôn lần nhi không chối từ.”Mọi người có mặt yên lặng trao đổi ánh mắt chấn động, thật lâu không nói.Mấy lời của Thất công chúa họ cũng có thể nói ra miệng, còn dõng dạc hơn so với Thất công chúa.

Nhưng ai có thể so sánh với Thất công chúa nói đến chân thành tha thiết nhường ấy?Là Tạ Vô Lượng không để ý thân thể yếu ớt, dạy Thất công chúa và Tần Vương những đạo lý này, cả đời vì bình định chiến loạn mà bôn ba, cống hiến hết mình đến chết mới thôi.

Cả nhà Tạ gia không một ai sống sót, huyết mạch đứt hoàn toàn, Nhi lang Tạ gia mỗi đời đều giữ tròn đạo nghĩa, bảo vệ một phương, xả thân vì trăm họ không chùn bước.Họ trung với Minh chủ, trung với triều đình, càng trung thành với bách tính.Lúc nguy gặp bề tôi quan trọng, thời loạn biết trung lương.Nhóm thế gia chỉ vì lợi ích cá nhân mà bo bo thân mình, chỉ có Tạ gia khí phách hào hùng.Kiên định như thế.Bảo thủ như thế.Cũng đáng khâm phục như thế.Cho nên lời Thất công chúa nói ra không ai hoài nghi chí khí và lòng dạ của nàng.Lý Đức thở dài, nhìn Dao Anh như vô cùng không đành lòng.Quần thần lo lắng bất an, mồ hôi tuôn như nước.Sau một hồi, Lý Đức khoát tay: “Tốt, rất tốt, Thất Nương không hổ là cốt nhục của trẫm, không làm giảm danh tiếng của ngoại tổ Tạ gia.” Ông ra hiệu cho quan Lễ bộ ra ngoài truyền lời.Quan Lễ bộ trợn mắt một lúc lâu, kịp phản ứng, lảo đảo đi ra.Không lâu sau, nghe ngoài điện ồn ào vui mừng, quan viên trở về nội điện.

“Bệ hạ, tù trưởng Diệp Lỗ vô cùng mừng rỡ, nói ông ta sẽ về điểm binh, tiên phong đánh Lương Châu vì Ngụy quân!”Cả đám từ từ lấy lại tinh thần, tảng đá lớn trong tim lặng lẽ rơi xuống.Thế này cũng tốt, quanh đi quẩn lại, tù trưởng Diệp Lỗ đạt thỏa nguyện, triều đình có thể thu Lương Châu, Phúc Khang công chúa có thể ở lại Trường An không cần lấy chồng xa, gia quyến họ cũng trốn qua một kiếp.Đám người sợ bóng sợ gió một trận, vẫn lo sợ bất an không dám lên tiếng.

Đột nhiên thư ký Thiếu giám vượt qua đám người, hướng Dao Anh vái chào thật sâu: “Công chúa cao thượng! Thần thẹn không bằng!”Hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên nhìn quanh một vòng.

“Công chúa không hổ là công chúa Đại Ngụy, không hổ là nữ lang Lý thị! Phúc Khang công chúa vốn là châu ngọc của tiền triều, Thánh thượng thương tiếc ngài ấy khổ sở không nơi nương tựa, nuôi nấng bên cạnh, chiều chuộng quý báu, muốn gì được đó.

Phúc Khang công chúa không biết cảm tạ, không để ý đại nghĩa, nhiều lần hành thích Thánh thượng, Thánh thượng không đành lòng trách móc, phá lệ sắc phong ngài là Phúc Khang công chúa, yêu thương như xưa.”“Phúc Khang công chúa vẫn không biết hối cải, cùng kẻ gian bên ngoài gây họa loạn triều cương, không chỉ tự ý qua lại với Nam Sở, còn có ý đồ cấu kết với Trưởng công chúa Nghĩa Khánh đã lấy chồng xa ở Đột Quyết để xâm nhập Nam Quan Trung!”Cả bọn nghe đến đó, quá sợ hãi.

“Việc này thật không?”Thư ký Thiếu giám cười lạnh: “Việc Phúc Khang công chúa phản quốc chứng cứ vô cùng xác thực, Thánh thượng thương cho thân thế đáng thương của ngài đã che giấu cho, còn lấy oán trả ơn, đi thẳng một mạch, không cần biết đến triều đình, không cần biết đến dân sinh!”Hắn đột nhiên cất cao giọng.

“Con gái của Chu thị vô tình vô nghĩa, công chúa của Lý thị ta nguyện vì giang sơn xã tắc xả thân gả thay!”“Thánh thượng hết lòng quan tâm Phúc Khang công chúa! Mạt đế tiền triều Chu thị ngu ngốc vô đạo, hại nước hại dân, ức hiếp trăm họ, người trong thiên hạ hận không thể uống máu, ăn thịt, lột da hắn! Nếu không phải hắn ngang ngược, giết hại trung lương thì sao thiên hạ đại loạn? Quan Trung màu mỡ sao bị giẫm dưới gót sắt chư Hồ? Lý gia trung lương, tẫn trách tận trung, cha anh của Thánh thượng lại bị Chu thị tàn nhẫn tàn sát, Thánh thượng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bảo vệ trăm họ quận Ngụy, bị ép khởi sự dẫn binh lấy lại sơn hà, khôi phục giang sơn, trăm họ thái bình yên vui, Thánh thượng không nợ Chu thị! Chúng ta không nợ Chu thị! Thiên hạ này càng không nợ Chu thị!”Chúng thần mãnh liệt rung động trong lòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn bộ quỳ xuống.Từng lên tiếng nhiều lần cho Chu Lục Vân Trung Thư Lệnh càng đập đầu mạnh, cả người phát run.Dao Anh trào phúng cười.Mọi phát sinh của buổi yến tiệc này đều là tuồng kịch mà nàng và Lý Đức thương lượng xong từ trước.


Lý Đức giấu Chu Lục Vân, tách khỏi Lý Huyền Trinh, nàng chủ động xin gả, thư ký Thiếu giám cố ý châm ngòi thổi gió, nhiễu loạn lòng người, cuối cùng đợi nàng hứa gả, thư ký Thiếu giám trước đám đông trách cứ Chu Lục Vân, vạch vết sẹo trong lòng mọi người.Lý gia và triều thần đều là cựu thần tiền triều, khi Mạt đế cầu cứu Lý gia khoanh tay đứng nhìn, quần thần lực bất tòng tâm.

Đây là khúc mắc vắt ngang giữa Lý gia và triều thần.

Lý Đức nuôi Chu Lục Vân, kiên nhẫn dễ dàng bỏ qua cho cô ta, dung túng cô ta, để từng bước từng bước hủy hoại áy náy và nhớ nhung của quần thần đối với tiền triều.

Rồi đến ngày hôm nay hoàn toàn đâm thủng biểu tượng mà đám người cẩn thận che giấu, phơi bày ra sự thật đẫm máu.Nỗi giận của Đế vương dù có mịt mờ, cũng đủ dọa đại thần sợ vỡ mật.Từ hôm nay trở đi, sẽ không còn ai dám nói câu nào vì Chu Lục Vân.

Càng không ai lên mặt kẻ cả bảo Lý gia là cựu thần của Chu thị mà chèn ép hoàng quyền.Lý Đức nhìn quần thần phủ phục dưới chân mình, cười nhạt một tiếng, lặng thinh không nói.Quần thần một cử động nhỏ cũng không dám.Ánh nến chao đảo, trên mái tóc trắng của Lý Đức ánh lên một vầng sáng nhẹ, nhìn Dao Anh: “Thất Nương, ngươi tận trung vì nước, vi phụ rất vui, ngươi có tâm nguyện gì? Nếu vi phụ có thể làm được nhất định sẽ chủ trương cho ngươi.”Dao Anh trịnh trọng chắp tay, giọng trong trẻo: “Thánh thượng, nhi không có sở cầu.”Lý Đức sững sờ.Ủa không giống như họ bàn xong.Mấy hôm trước họ đã đồng ý giao dịch, Dao Anh yêu cầu ông trừng trị Vinh phi, đối xử tốt với Tạ Quý phi, ông đã đồng ý.

Sao giờ đây con bé lại nói không có sở cầu?Lý Đức ánh mắt lóe lên.

Dao Anh ngồi dậy, mặt lạnh nhạt.“Thánh thượng!” Bùi đô đốc tính tình bộc trực, lau khóe mắt, lớn tiếng nói, “Thất công chúa vì nước vì dân, không hổ công chúa Đại Ngụy ta! Thánh thượng không thể để ngài ấm ức! Triều đình cũng không thể để ngài ấm ức! Thất công chúa đã không sở cầu, chi bằng Thánh thượng khen thưởng cho Tạ Quý phi!”Đám đại thần khác lập tức hưởng ứng.“Tạ Quý phi là đích nữ Tạ thị, gia thế thanh quý, sắc sảo hiền lành, làm bạn Thánh thượng từ thuở khốn khó, cùng Thánh thượng đồng cam cộng khổ, không chê cực nhọc.”“Ái nữ lấy chồng xa, Quý phi đau xót cỡ nào?”Đại thần ăn ý không nhắc tới Phúc Khang công chúa nữa, Chu thị đã thành đề tài xấu hổ nhạy cảm, mồm năm miệng mười tán dương Tạ Quý phi, đồng thời ám chỉ Hoàng đế: Bọn họ tuyệt đối đi theo Lý gia không có xíu nào lưu luyến tiền triều!Tể tướng Trịnh Du luôn lặng thinh, đợi đám kia khen xong, thẳng thắn bước lên hai bước.

“Thánh thượng, năm đó cả tộc Tạ gia trợ giúp Thánh thượng đoạt lại quận Ngụy, giờ cả nhà Tạ gia oanh liệt, Tần Vương vì bệ hạ mở rộng bờ cõi, bản thân bị trọng thương, Thất công chúa vì đại nghiệp của Thánh thượng tự nguyện gả thay, sắp hòa thân nơi xa…”Ông dừng một chút.

“Thần cho rằng, nước không thể một ngày không có vua, cũng không thể lâu dài vô mẫu.”Lời còn chưa dứt, đám đại thần nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

Lý Đức không lên tiếng, ánh mắt đảo qua mặt Trịnh Du rồi rơi xuống trên mặt Dao Anh.Thì ra là thế.

Cũng không phải là nó không sở cầu, mà là lấy lui làm tiến.Lý Đức nói: “Tạ Quý phi nhiều bệnh…”Trịnh Du chắp tay nói: “Thánh thượng, công chúa vừa nguyện gả thì bộ lạc Diệp Lỗ đã chủ động xuất binh giúp Ngụy quân ta thu phục Lương Châu, nếu Thất công chúa lấy thân phận đích nữ mà gả chẳng phải tù trưởng Diệp Lỗ càng thêm mang ơn Thánh thượng sao? Tạ Quý phi nhiều bệnh thì việc trong cung có thể do các vị Quý phi khác cùng giải quyết.” Ngụ ý, hoàng hậu chỉ là hư danh, quan trọng hơn là Lý Dao Anh thành đích công chúa, triều đình càng dễ đòi hỏi.Về phần Tạ Quý phi, đã điên dại, cho bà một cái hư danh hoàng hậu thì có gì? Huống hồ, năm đó Lý Đức đã hứa với Tạ gia cùng chung phú quý, bây giờ Tạ gia đã chết hết, Lý Đức cũng nên đền bù mẹ con Tạ thị chút đỉnh.Về phần Lý Trọng Kiền khi đó trở thành đích tử có thể tranh vị với Lý Huyền Trinh hay không thì cũng chẳng ai phải lo lắng, kẻ mù còn biết địa vị Thái tử vững chắc cỡ nào.Quan Lễ Bộ lập tức tán thành.

Mấy đại thần khác chần chừ chút cũng tán thành theo.Lý Đức suy tư giây lát.Ông vĩnh viễn lý trí mà thực tế, Tạ Mãn Nguyện đã điên dại, Lý Trọng Kiền trọng thương, Lý Dao Anh gả xa… Ông vừa mới dùng Chu Lục Vân đập vào chúng thần, dọa họ sợ hãi bất an, lúc này, không thể để họ tiếp tục đau lòng.Kế sách trong lòng Lý Đức xoay chuyển, rất nhanh ra quyết định: “Truyền sắc chỉ, sắc phong Tạ Quý phi là hoàng hậu, Thất công chúa là Văn chiêu công chúa, hòa thân bộ lạc Diệp Lỗ.”Chúng thần lặng lẽ thở phào, sơn hô vạn tuế.


Thánh thượng đồng ý sắc phong Tạ Quý phi làm hậu, nghĩa là tạm thời sẽ không đối với đám lão thần họ như giết được thỏ, mổ chó săn.Lý Đức thu hết thần sắc cả đám vào mắt, nheo mắt.

Xem ra trong triều có rất nhiều người đồng tình với Tạ gia, ông hẳn cần phải chú ý từng phân tấc.Đang định khởi giá, Dao Anh đang quỳ trên mặt đất đột nhiên lại bái lạy, cất cao giọng nói: “Thánh thượng, nhi vừa nhớ tới một chuyện, thỉnh cầu Thánh thượng.”Mặt Lý Đức trầm xuống.Dao Anh tỉnh bơ nói: “Vừa rồi nhi nhớ đến Cữu phụ, trong lòng đau xót không thôi.

Cữu phụ đi theo trợ giúp Thánh thượng, dốc hết tâm huyết, cả nhà Tạ gia lòng son dạ sắt, ngoại tổ đời đời trung lương, mà huyết mạch lại bị đoạn tuyệt không còn hậu… Nhi sắp gả đi xa, nhớ tới Tạ gia ngay cả người bái mộ cúng cơm cũng không còn, trong lòng không thể bình yên.”“Nhi nghĩ, triều đình không thể để cho trung lương vô hậu, không thể để người Tạ gia đầy lòng nhân ái mà người trong thiên hạ ngưỡng mộ đau lòng.”Nàng nhìn thẳng Lý Đức, đón ánh mắt lạnh nhạt của Hoàng đế, từng chữ từng chữ nói: “Anh trai Trọng Kiền của nhi lúc bé được Cửu phụ dạy bảo, lớn lên ở Tạ gia, kế tục lời dạy của Tạ gia, nhi nguyện tận trung với Thánh thượng, anh ruột cũng nguyện phân ưu vì người, Nhi cầu xin sắc lập anh trai làm con trai kế thừa Tạ gia, thừa kế hương hỏa Tạ gia, không để Tạ gia tuyệt hậu, để người trung lương trong thiên hạ cảm nhận ân đức của Thánh thượng.”Nói xong, Dao Anh cúi đầu bái lạy.Cả đám trong điện kinh ngạc nhìn nàng, giống như bị đập vào đầu mấy lần, ong ong kêu.Quan Trung đã khôi phục yên bình, ngày càng phồn vinh.

Bọn họ đang thỏa thích hưởng lạc, ca múa thái bình, mà Tạ gia chỉ còn những ngôi mộ hoang cỏ mọc um tùm.“Thánh thượng, thần tán thành.”Trịnh Du quỳ xuống.

Những người khác từng người từng người một quỳ xuống.Lý Trọng Kiền sẽ càng uy hiếp địa vị của Thái tử Lý Huyền Trinh khi Tạ Quý phi trở thành hoàng hậu, mà Tạ gia bị đứt đi huyết mạch, không bằng để Lý Trọng Kiền nhận làm con thừa tự Tạ gia.

Vừa kéo dài dòng họ Tạ gia được trăm họ yêu quý vô cùng, vừa đề phòng hoàng tử tranh vị, triều đình rung chuyển, cũng bảo đảm một mạng của Lý Trọng Kiền.Lý Đức ngồi trên giường, nhìn đám quần thần từng tiếng tiếp từng tiếng tán thành không nhúc nhích, bình tĩnh mà kiên định nhìn Dao Anh, ngẩn đi một lát.Thảo nào ngày đó tới gặp ông con bé nói mấy lời kia.Thảo nào con bé mới vừa nói không sở cầu.Thì ra là thế.Thất Nương vốn không có ý định giao dịch với ông, ông lợi dụng Thất Nương uy hiếp quần thần, giải quyết triệt để tai họa Chu Lục Vân, Thất Nương thuận thế mà theo, vì mẹ và anh mưu cầu chút hi vọng sống.Trước khẳng khái chủ động gả thay, đào lên tình cảm với Tạ gia, lại trong lúc không khí quần thần vừa thở phào kích động họ đề cử Tạ Quý phi làm hoàng hậu, cuối cùng đưa ra lời khẩn cầu Lý Trọng Kiền thành con thừa tự của Tạ gia, từng bước đều coi là rất giỏi.Đại thần trong triều sẽ không vô duyên vô cớ giúp con bé, đám này làm sao bí mật thỏa thuận với con bé được? Trịnh Tể tướng cũng không phải người lên tiếng vì trượng nghĩa.Ông luôn không coi đứa con gái này ra gì.

Không ngờ đã xem nhẹ con bé.Thật đáng tiếc, con bé lại là con gái của Tạ Mãn Nguyện.

Phải mà là đứa con do Đường Doanh sinh, sẽ không khỏi thành phụ tá đắc lực cho Lý Huyền Trinh.Lý Đức khoát tay: “Chuẩn tấu.”Quần thần lễ bái không ngừng.Lý Đức không muốn nhìn thấy Lý Dao Anh nữa, đứng dậy quay lại bữa tiệc.Bùi đô đốc không đuổi theo, đỡ Dao Anh dậy, lo lắng nói: “Công chúa, mỗ đưa người về?”Dao Anh lắc đầu, cám ơn Bùi đô đốc, ra nội điện.Tạ Thanh bên ngoài chờ nàng: “Công chúa, Kim Ngô Vệ đã bắt được Vinh phi.”Dao Anh gật đầu.

Nàng chỉ yêu cầu Lý Đức trừng trị Vinh phi, đối xử tốt với Tạ Quý phi, vì nàng biết mình ở vào thế yếu, Lý Đức chưa chắc sẽ giữ lời hứa, yêu cầu nhiều hơn cũng vô dụng.Đến cả tri kỷ Tạ Vô Lượng còn gạt, huống hồ là nàng?Nên hôm nay nàng giúp Lý Đức diễn một vở cha từ nữ hiếu, sau đó trước đám đông đòi thù lao, để ông không còn chỗ đổi ý.Từ hôm nay trở đi, Lý Trọng Kiền không còn là con của ông.Anh được tự do.




Đọc truyện chữ Full