DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 56

Sử Na Tất Sa dọn xong hành trang, an bài xe ngựa, đi Phật Tự gặp Dao Anh.

Ở bức tường mộc giàn hoa quấn đầy dây leo trong viện, loáng thoáng trái đậu từng chùm, nho còn chưa chín, nhưng trái trái đầy đặn mượt mà, óng ánh trong suốt.

Tất Sa đưa tay hái hai chùm đưa vào phòng.

Dao Anh ngồi quỳ chân trước trường án, nhẹ nhíu mày, trước mặt chất một đống kinh thư lớn.

Tất Sa không khỏi cười khẽ: “Vương bảo người xem à?”

Dao Anh gật đầu cười, đẩy kinh thư ra, ngồi dậy, ra hiệu Tất Sa ngồi xuống.

Tạ Bằng canh giữ một góc khuất trong phòng cúi đầu lui ra ngoài.

Tất Sa ngồi trên nệm nỉ, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, trong phòng vẫn bày biện như lúc đầu, không bố trí thêm màn trướng gấm, chăn nệm mềm, chỉ thêm mấy rương đầy sách. 

Văn Chiêu công chúa là một vị công chúa rất chịu được cực khổ, dễ thích nghi với hoàn cảnh.

Đây cũng chính là điểm Tất Sa lo lắng, có sắc đẹp tuyệt thế, có nhu mì uyển chuyển của cô gái nhỏ, có phóng khoáng của công chúa Vương thất, còn có khí khái cứng cỏi, anh ta rất thưởng thức phụ nữ như vậy, do vậy càng sợ Văn Chiêu công chúa tiếp cận La Già.

Liếc thấy anh kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, Dao Anh hỏi: “Tướng quân, Nhiếp Chính Vương không tiện gặp ta à?”

Tất Sa lấy lại tinh thần, tằng hắng nói: “Nhiếp Chính Vương có việc quan trọng cần giải quyết, không tiện gặp công chúa, công chúa có gì muốn nói tôi có thể chuyển lời.”

Dao Anh trầm ngâm một chút, Tô Đan Cổ hành tung quỷ bí, lệnh quan trọng đều cho thân binh truyền đạt, nàng muốn gặp đối phương không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, có mấy lời nói cho Tất Sa cũng vậy.

“Đêm đó người Bắc Nhung Tướng quân bắt được đã thả về Bắc Nhung chưa?”

Tất Sa lắc đầu: “Vẫn chưa, đêm nay tôi xuất phát đi Bắc Nhung, tự mình áp giải chúng.”

Dao Anh sửng sốt: “Tướng quân đích thân áp giải chúng ư?”

Ánh mắt Tất Sa lóe lên, không nhắc đến chuyện quốc thư La Già thân bút viết kia: “Vâng, tự tôi đưa chúng về Bắc Nhung, hộ vệ Vương tử xuất hiện ở Vương cung Vương Đình, Bắc Nhung Khả Hãn phải cho  Vương Đình một câu trả lời.”

Dao Anh không hỏi nhiều, nói: “Ta đang muốn thương lượng với Tướng quân chuyện này, mấy người Bắc Nhung đó có thể có tác dụng lớn.”

Tất Sa nhíu mày.

Dao Anh đón lấy ánh mắt thăm dò của anh ta, thoải mái nói: “Ta từng gặp khốn ở doanh địa Bắc Nhung, nghe nói rất nhiều về bí mật Vương thất Bắc Nhung. Hải Đô A Lăng là người tộc khác do Ngõa Hãn Khả Hãn nhận nuôi, mấy người con trai của Ngõa Hãn Khả Hãn không ưa gã đã lâu, Khả Hãn cũng sinh lòng kiêng kỵ với gã, nội bộ Vương thất mâu thuẫn trùng trùng, nếu Tướng quân có cách lợi dụng mấy người Bắc Nhung đó, có thể làm tăng khoảng cách giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và Hải Đô A Lăng.”

Tất Sa nheo mắt, ánh mắt nhìn Dao Anh rất khác mọi ngày: “Sao công chúa lại biết giữa Hải Đô A Lăng và Ngõa Hãn Khả Hãn đã có khoảng cách?”

Dao Anh cười khẽ: “Lúc Phật Tử cần gấp Thủy mãn thảo, Tướng quân tự mình đi Bắc Nhung đòi lại đồ cưới của ta, có phải Ngõa Hãn Khả Hãn đồng ý trả về ngay, còn trách mắng Hải Đô A Lăng không?”

Tất Sa sờ sờ cằm, nói: “Không sai.”

Dao Anh nói chắc chắn: “Nếu là Vương tử khác cướp, tướng quân có đến Bắc Nhung đòi, Ngõa Hãn Khả Hãn sẽ không dễ dàng đồng ý trả về vậy đâu.”

Tất Sa nhớ lại tình hình hôm đó, nhẹ gật đầu: “Đúng rồi, Ngõa Hãn Khả Hãn vô cùng khách khí với tôi, còn mắng Hải Đô A Lăng trước mọi người…”

Ánh mắt anh ta sáng lên, vỗ tay cười khẽ. “Ngõa Hãn Khả Hãn mượn Vương Đình ta cố ý chèn ép Hải Đô A Lăng!”

Người Bắc Nhung đề cao kẻ mạnh, man dã chưa mất, trong vòng một ngày chức Khả Hãn đổi chủ nhìn mãi quen mắt, ai mạnh hơn là có thể trở thành Khả Hãn mới, là cha con anh em cũng thế. Vì thế, tình thân của Vương thất mờ nhạt, khi có Khả Hãn già chết đi, bộ lạc sẽ kịch liệt rung chuyển vì tranh quyền đoạt vị, đế quốc có thể mấy năm ngắn ngủi lớn mạnh rất nhanh, dẹp yên thảo nguyên, cũng có thể trong một đêm sụp đổ, không gượng dậy nổi.

Ngõa Hãn Khả Hãn dần già đi, Hải Đô A Lăng tuổi trẻ khỏe mạnh, cũng không phải cháu ruột, Khả Hãn già đã bắt đầu phòng bị Hải Đô A Lăng.

Tất Sa hưng phấn một hồi nhướng mày nói: “Cũng có thể chỉ là suy đoán của chúng ta, Ngõa Hãn Khả Hãn muốn dẫn dụ ta thôi.”

Dao Anh gật đầu, “Có thể, Ngõa Hãn Khả Hãn đa mưu túc trí, ngay lúc ấy có thể là dẫn dụ tướng quân, nhưng sau này thì không hẳn, lần này Hải Đô A Lăng đi sứ Vương Đình, xác nhận suy đoán của ta không giả.”

Tất Sa híp mắt: “Ồ? Công chúa vì đâu mà khẳng định?”

Dao Anh cười: “Tướng quân, nếu ngài là Vương tử Hải Đô A Lăng, tay nắm trọng binh, Nam chinh Bắc chiến, dã tâm bừng bừng, sau minh ước của Vương Đình và Bắc Nhung, ngài sẽ ở Vương Đình nhiều lần vì một nữ tử như ta mà khiêu khích Vương Đình sao?”

Tất Sa giật mình, ánh mắt rơi trên mặt Dao Anh: “Dung mạo công chúa như thần nữ, Hải Đô A Lăng đối với người là nhất định phải được.”

Ánh mắt Dao Anh yên tĩnh: “Đúng, Hải Đô A Lăng coi ta là con mồi của y, có điều y là một thợ săn kinh nghiệm phong phú, một thợ săn tỉnh táo sẽ không vì con mồi mà một mình mạo hiểm.”

Tất Sa nhìn Dao Anh, ánh mắt dần dần biến hóa, không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, nét mặt cũng càng thêm nghiêm túc. “Ý công chúa là?”

Dao Anh chậm rãi nói: “Đối với Hải Đô A Lăng ta có mấy phần hiểu rõ, ngoài thì thô tục trong lại tinh vi, hoài bão rất lớn, tuyệt không phải người vì một phụ nữ không để ý đến đại cục, y đây chỉ vì muốn mê muội Ngõa Hãn Khả Hãn và con trai ông ta khiến ông ta nới lỏng cảnh giác.”

Nàng dám khẳng định như vậy không phải là không có nguyên nhân.

Hải Đô A Lăng ở trong sách dũng mãnh thiện chiến, nhanh chóng quật khởi, khiến các Vương tử và Ngõa Hãn Khả Hãn nghi kỵ. Đám Vương tử bố trí mai phục hãm hại Hải Đô A Lăng, y trúng kế, suýt nữa chết thảm dưới loạn đao, thân binh tín nhiệm bên người chết hơn phân nửa. Sau khi thương thế tốt lên, Hải Đô A Lăng ẩn nhẫn ẩn núp, giả bộ bị thương què chân cam chịu, hơn một năm trời y kiên trì đi đứng cà nhắc. Sau trong một lần chinh chiến y cướp được vài mỹ nhân Bắc Mạc, trong đó có một vị được gọi là đệ nhất mỹ nhân, xinh đẹp quyến rũ, am hiểu thuật phòng the, cả ngày y cùng đàn bà lăn lộn trong lều, sa vào trăng gió, bỏ quên việc quân, bộ hạ can gián y xách đao giết tức thì.

Cha con Ngõa Hãn Khả Hãn thấy Hải Đô A Lăng thành phế nhân, sống mơ mơ màng màng, chúng bạn xa lánh, ra vào không rời khỏi phu nhân xinh đẹp, dần dần buông lỏng đề phòng. Sau này, Hải Đô A Lăng mang binh xâm nhập vào nha trướng, tự tay giết Ngõa Hãn Khả Hãn, giết sạch Vương thất Bắc Nhung, trở thành Khả Hãn Bắc Nhung mới.

Lúc Dao Anh còn ở doanh địa Bắc Nhung, giữa Vương tử Bắc Nhung và Hải Đô A Lăng nhiều lần minh tranh ám đấu, nàng dứt khoát thắp thêm ngọn đuốc, dẫn dụ Vương tử khác ra tay cưới động thủ cướp chiến lợi phẩm của Hải Đô A Lăng, gia tăng xung đột. Đến khi Tất Sa cầm thư đòi Ngõa Hãn Khả Hãn đồ cưới, nàng úp mở chút trong thư, khiến Khả Hãn Bắc Nhung sinh lòng cảnh giác với Hải Đô A Lăng.

Lúc này nội bộ Vương thất Bắc Nhung hẳn đang giương cung bạt kiếm.

Dao Anh khẽ nói: “Hải Đô A Lăng không phải người bị sắc đẹp mê hoặc, y và cha con Ngõa Hãn Khả Hãn chắc chắn có xung đột, nên cố ý đi sứ Vương Đình, đêm xông vào Vương cung, cố ý để Ngõa Hãn Khả Hãn nghĩ hắn là kẻ ngốc vì phụ nữ mà trở nên lú lẫn.”

Nói xong, nàng cười cười, “Nhưng này đều chỉ là suy đoán của ta. Vừa vặn Tướng quân sắp đi nha trướng Bắc Nhung, ngài có thể để ý quan sát, xem có phải giữa họ mâu thuẫn trùng trùng không.”

Tất Sa thầm chấn động, sửng sốt mãi rồi gật đầu. “Nếu mọi việc đúng như công chúa đoán, ta có thể từ tay mấy kẻ bộ hạ mà phá hỏng kế hoạch giả vờ của Hải Đô A Lăng, tăng cảnh giác của Ngõa Hãn Khả Hãn.”

Dao Anh vỗ tay cười nhẹ, đây chính là chuyện nàng muốn thương lượng: “Mặc kệ Hải Đô A Lăng thật xúc động nhất thời xông vào Vương cung giữa đêm hay có ý đồ khác, Tướng quân đều có thể thừa cơ sinh sự, nếu ta đoán sai, Tướng quân tùy cơ ứng biến, tỷ như làm Ngõa Hãn Khả Hãn nghĩ Vương tử Hải Đô A Lăng đang muốn đạt thành thỏa thuận gì đó với Vương Đình, lúc ấy, dù Ngõa Hãn Khả Hãn chưa hề có lòng kiêng kỵ Hải Đô A Lăng cũng sẽ hoài nghi y.”

Tất Sa trợn mắt. Văn Chiêu công chúa mà có thể nghĩ ra kế sách độc ác như vậy ư!

Nếu Vương thất Bắc Nhung gió êm sóng lặng, họ sẽ ly gián Ngõa Hãn Khả Hãn và Hải Đô A Lăng. Nếu Vương thất Bắc Nhung đã nổi sóng gió, họ châm củi thêm lửa, lửa rực kia càng vượng hơn.

Tóm lại, dù vì lý do gì Hải Đô A Lăng đi sứ Vương Đình, Văn Chiêu công chúa đều muốn kéo Hải Đô A Lăng xuống nước, sương sương đớp một miếng thịt, hoàn toàn làm đảo loạn Vương thất Bắc Nhung!

Thấy Tất Sa quá chấn kinh, vẻ mặt Dao Anh khó hiểu, giải thích: “Thượng binh phạt mưu, thứ yếu phạt giao*, dụng binh không đánh mà thắng là thượng sách. Chúng ta nhắc nhở Ngõa Hãn Khả Hãn đề phòng Hải Đô A Lăng, gia tăng mâu thuẫn nội bộ, suy yếu Bắc Nhung, để chúng ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng là một trong mấy binh pháp phòng ngừa chiến tranh.”

*Binh pháp Tôn Tử, đã giải thích chương trước

Bắc Nhung châm ngòi ly gián, kích động các nước Trung Nguyên khai chiến, chờ dịp để vào cướp lấy, nàng chỉ ăn miếng trả miếng thôi.

Dao Anh nói xong, đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Tất Sa: “Ta cũng không phải là người Vương Đình, sống nhờ ở Thánh Thành, vốn không nên xen vào bàn luận đại sự, chỉ vì cùng đứng trước uy hiếp của Bắc Nhung với quý quốc, mới lớn mật nói ra suy nghĩ trong lòng, mong Tướng quân đừng trách. Tướng quân coi như ta trẻ người non dạ, thuận miệng nói bậy thôi.”

Lòng bàn tay Tất Sa rướm mồ hôi, lặng đi một lúc rồi đứng dậy đỡ Dao Anh: “Công chúa là quý khách của Vương Đình, những lời này, người biết tôi biết, không có kẻ khác.”

Dao Anh cười nhạt. Nàng không quan tâm Tất Sa nhìn nàng ra sao, chỉ cần đề nghị có chỗ phát huy là được.

Tất Sa đột nhiên hỏi: “Vì sao công chúa không trực tiếp gặp Vương đề xuất? Tôi chỉ là Tướng quân Trung quân, mọi quyết sách đều phải được Vương cho phép.”

Dao Anh hấp háy mắt, ánh nhìn lấp lánh, mang theo vẻ hoạt bát gian xảo của  thiếu nữ: “Không gạt Tướng quân, Pháp sư là người cao khiết bậc nào, với Pháp sư, âm mưu quỷ kế cỡ này… Ta không nói ra lời.”

Đàm Ma La Già như một đoá sen đứng trước gió, thanh lãnh cao quý, thảo luận mấy chuyện này, ngài có nhíu mày đá đít nàng khỏi Phật Tự không chứ?

Tất Sa ngẩn ngơ, lập tức cao giọng cười to. “Người xem Vương là ai chứ? Ngài là Quân chủ Vương Đình…”

Cười một hồi, nỗi buồn lo của Tất Sa cũng tiêu tan mấy phần. La Già nói không sai, Văn Chiêu công chúa đối với ngài ấy không có tình cảm mến mộ, chỉ thuần túy kính ngưỡng và cảm kích.

La Già luôn thanh tỉnh lý trí, chưa từng nhìn biểu hiện mà bị mê hoặc. Dù là La Già hay là một thân phận khác.

Tất Sa đứng dậy rời đi, ra đến hành lang bỗng nhiên quay lại thò người vào phòng: “Công chúa, có câu người nói sai rồi.”

Dao Anh ngẩng đầu: “Hửm?”

Tất Sa nghiêm túc nói: “Hải Đô A Lăng Nam chinh bắc chiến, dã tâm bừng bừng, y vì nhất định phải có được công chúa mà hết lần này đến lần khác khiêu khích Vương Đình, chưa hẳn hoàn toàn là diễn trò.”

Dao Anh lắc đầu bật cười.

Nàng thiên sinh lệ chất, là mỹ nhân từ trong trứng, công thêm thân phận tiểu thư Lý gia, chưa xuất đầu lộ diện đã rất nhanh nổi khắp Trung Nguyên, công tử ham chơi ái mộ nhiều như cá diếc sang sông.

Mỗi khi nàng cưỡi ngựa đi dạo, đám Nhi lang nhà gia thế ruổi ngựa đuổi theo, chỉ để ngắm nàng thêm vài lần. Trịnh Cảnh, Ngũ Lang Tiết gia, Bùi công tử, Lưu công tử, Thôi công tử… bộ hạ Lý Đức, thân binh Tạ gia… rất nhiều người hâm mộ sắc đẹp nàng.

Dao Anh tin rằng họ đều ái mộ từ trong lòng, vậy thì sao chứ? Nàng sinh trong thời loạn, lớn lên trong môn phiệt thế gia, hiểu rõ còn có nhiều thứ làm cho đàn ông ham muốn chinh phục vượt xa sắc đẹp, đó chính là quyền thế.

Để leo lên đỉnh cao quyền lực, đàn ông có thể từ bỏ mọi thứ. 

Đây là thời đại mà quần hùng cùng nổi lên, anh hào xuất hiện lớp lớp, đàn ông bận rộn với  tranh giành quyền lực, sắc đẹp với họ mà nói, chỉ là sau khi chinh chiến dệt hoa trên gấm tô điểm thêm thôi. 

Chỉ cần khoác lên hoàng bào, đã nắm thiên hạ trong tay thì sá gì mỹ nhân?

Lý Đức truy phong Đường thị làm hậu, người đời cảm thán ông đối với vợ thuở hàn vi tình sâu ý trọng, hoàn toàn quên lúc trước vì củng cố thế lực mà ông dứt khoát vứt bỏ Đường thị.

Lý Huyền Trinh và Chu Lục Vân quấn quýt si mê nhiều năm, cam tâm chết vì Chu Lục Vân nhưng vẫn vì ngôi vị Thái tử mà cưới con gái thế gia Trịnh Bích Ngọc.

Hải Đô A Lăng người như vậy, vĩnh viễn sẽ không vì một phụ nữ mà dừng bước chân chinh phạt. Mỗi cử động của y cũng chỉ vì khát vọng của chính mình.

Nhìn Dao Anh tỏ vẻ rất xem thường, Tất Sa nhếch miệng cười cười. “Công chúa, tôi không hiểu rõ Hải Đô A Lăng, nhưng tôi là đàn ông.”

Là một đàn ông đối với phụ nữ mình xác định nhất định phải có, có thể không để ý đến tất cả, chó cùng rứt giậu.

Dao Anh thả lỏng. Nàng không quan tâm Hải Đô A Lăng rốt cuộc suy nghĩ gì, dù bị y giam nửa năm, dù thỉnh thoảng y thể hiện một vài lúc dịu dàng, nàng vẫn luôn tỉnh táo, nàng bị y cướp đi, y muốn chinh phục nàng. 

Tất Sa hứng thú, vịn khung cửa, nhìn xuống dò xét Dao Anh. “Công chúa là con gái Trung Nguyên, người Trung Nguyên coi trọng lễ nghi, còn Bắc Nhung không thích mấy thứ rườm rà đó, chỗ bọn tôi cũng thế, đàn ông khỏe mạnh giỏi võ nhất bộ lạc có thể nhận lấy ái mộ của toàn bộ đàn bà. Hải Đô A Lăng oai hùng mạnh mẽ vậy, công chúa thật không động lòng chút nào à?”

Dao Anh ngẩng lên, nhìn Tất Sa như đang nhìn đồ đần: “Tướng quân hỏi vậy, hẳn là Tướng quân cũng ái mộ Hải Đô A Lăng nhỉ?”

Tất Sa bị chặn họng đến nghẹn.

Dao Anh cúi đầu lật xem kinh thư.

Lý Trọng Kiền nuôi nàng lớn, thương nàng yêu chiều nàng thương tiếc nàng, sao nàng có thể thiếu tự trọng, động tâm với kẻ xem mình như thứ đồ chơi?

Nàng tôn trọng mỗi một tấm chân tình, dù không thể đáp lại cũng sẽ không tùy ý coi khinh, nhưng cái loại tình cảm yêu thích kia của Hải Đô A Lăng, thứ lỗi, nàng tiêu hoá không được.

Tất Sa sờ chóp mũi, ngượng ngùng quay đi. Giờ anh ta hoàn toàn yên tâm, công chúa lý trí vậy, tuyệt đối sẽ không nhận sự nguy hiểm  bị toàn bộ Vương Đình mang hận mà đi câu dẫn La Già.



Tất Sa về phủ nói chuyện với phụ tá một lát, hội ý lại thành điều trần đưa đi Phật Tự.

“Những kế sách này là công chúa đề nghị ạ!” Anh phăm phăm thuật lại nguyên văn lời Dao Anh, nhấn mạnh câu cuối cùng.

La Già cao thượng thế kia, chắc chắn sẽ chán ghét phụ nữ tâm cơ thâm trầm.

Đàm Ma La Già xem hết điều trần, vẻ mặt lạnh lạnh nhạt nhạt, không nói câu nào, cụp mắt, cầm bút phê chỉ thị.

Tất Sa cũng không biết mình đạt được mong muốn không, nhận chỉ thị phê duyệt rời khỏi thiền phòng. Trước khi chuẩn bị đi, anh ta còn phải đi Vương cung một chuyến.

Công chúa Xích Mã đang tổ chức yến hội, ca múa nhẹ nhàng, ăn uống linh đình, tân khách ngồi đầy uống đến say khướt, khắp nơi Vương công đại thần ôm ca cơ tầm hoan túng dục, nhạc khúc du dương không che được những tiếng mập mờ, xa hoa truỵ lạc, rượu chè say sưa.

Tất Sa tìm tới công chúa Xích Mã say chuếnh choáng, kéo tên đàn ông đang nằm trên người cô ta ra, ném ra ngoài, nói: “Công chúa, mấy này nữa ta cần đi Bắc Nhung một chuyến.”

Công chúa Xích Mã nghe vậy, khoảnh khắc chếnh choáng vơi mấy phần, từ trên giường ngồi dậy, bờ vai tuyết trắng lộ ra, “Ngươi không thể đi! Quá nguy hiểm!”

Tất Sa thản nhiên: “Ta là Tướng quân Trung quân, nhận lệnh đi sứ Bắc Nhung, có gì nguy hiểm?”

Anh ngưng một chút vẻ hơi không kiên nhẫn. “Công chúa, ta khuyên người một câu, đừng làm bất cứ chuyện gì ngu xuẩn tổn thương La Già, mấy ngày ta đi, sẽ cho người chăm sóc người.”

Công chúa Xích Mã trầm sắc mặt. “La Già cho ả người Hán kia vào ở Phật Tự.” Cô ta lạnh lùng thốt, “Nó bị sắc đẹp mê hoặc, vứt bỏ thù nhà không thèm để ý, còn phạm vào Bất dâm trong ngũ giới, nó làm ra chuyện xấu hậu thế bất dung thế này, dân gian bàn tán ầm ĩ, ngươi không đi khuyên can nó, còn đến cảnh cáo ta à?”

Cô ta ngẩng lên, ngừng nhìn Tất Sa. “Ta biết, các ngươi đều nói ta cay nghiệt, âm hiểm, tùy hứng… so với La Già cao quý, ta là người đàn bà độc ác, sự vị tha của nó khiến nỗi hận của ta trở thành buồn cười.”

“Tất Sa, tận mắt nhìn người nhà của mình một người tiếp một người chết thảm, ta có thể không hận à?”

Cô ta liên tục cười lạnh, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay. “Sao nó cứ phải đối nghịch với ta?! Vì đâu? Năm đó ta muốn giết sạch Trương thị, nó từ bi, không cho phép ta tàn sát vô tội, được thôi! Ta không giết người vô tội! Giờ thì sao nữa? Sao nó lại phải đối xử rộng rãi với cô ả người Hán kia nữa?”

Nói đến đây, công chúa Xích Mã bỗng tỉnh táo lại, như suy nghĩ điều gì.

“La Già luôn thủ hạ lưu tình với người Hán… Có phải nó biết điều gì rồi không?”

Tất Sa chau mày, cầm lấy sa y cạnh đó khoác lên vai công chúa: “Không phải như người nghĩ, La Già chỉ vì cứu người, Văn Chiêu công chúa đã cứu ngài một mạng.”

Công chúa Xích Mã cười lạnh.

Tất Sa thở thật dài, “La Già gánh vác trên vai đã quá nặng, người đừng gây thêm phiền cho ngài ấy nữa.”

Mặt công chúa Xích Mã đầy tức giận, run cả người, nhịn một chút đè xuống cơn giận, lạnh lùng nói: “Người Bắc Nhung xảo trá tàn nhẫn, khi nào đi nhớ mang thêm người.”

Tất Sa cười cười, “Đừng lo lắng cho ta, Ngõa Hãn Khả Hãn sợ La Già, không dám đụng đến ta đâu.” Vừa nói vừa thở dài. “Ta nghe nói dạo này người hay cùng đám sâu bọ trong triều tiệc tùng, có ý gì thế? Nhớ đừng tổn thương thân thể.”

Công chúa Xích Mã hững hờ ừ một tiếng, mặt âm u nhìn Tất Sa đi ra, lập tức gọi thị nữ: “Tất Sa đi Bắc Nhung, các ngươi theo dõi Phật Tự cho kỹ, ta không tin La Già cứu ả Hán đó chỉ là vì báo ơn! Chúng chắc chắn đã tằng tịu với nhau từ lâu!”

Thị nữ khó xử nói: “Công chúa, thủ vệ Vương cung không nghiêm, tụi tôi còn thám thính tin tức được… còn Phật Tự là chỗ ở của Vương, toàn bộ cấm vệ là cận vệ Trung quân, người của chúng ta vừa tới gần đã bị phát giác. Hơn nữa Nhiếp Chính Vương đã về, nếu như bị ngài ấy phát hiện…”

Đôi mắt màu nâu của công chúa Xích Mã hơi nheo lại, ngắt lời: “Ngu xuẩn! Các ngươi không thể tới gần thì không thể tìm ai có thể à? Thủ vệ Phật Tự dù có nghiêm ngặt vẫn phải có kẽ hở! Cẩn thận thám thính cho ta, tìm chứng cứ chúng tằng tịu với nhau!”

Thị nữ không dám nhiều lời nữa, dập đầu vâng dạ.

Công chúa Xích Mã đứng dậy, cầm lấy một chén rượu nho, đi tới trước cửa sổ. Bóng dáng Tất Sa vội vàng xuyên qua đình viện, bước chân nhẹ nhàng.

Cậu ta trung thành tuyệt đối với Đàm Ma La Già, La Già lại phái đi sứ địch quốc.

Đôi mắt nâu của Xích Mã đầy hận thù, ngón tay siết chặt chén rượu.

Họ Đàm Ma không phải chỉ có một vị Vương tử La Già, cô ta là công chúa Đàm Ma, La Già lần lượt khiến cô thất vọng, vậy thì đoạt lại quyền hành của họ Đàm Ma vậy.

Văn võ đại thần trong triều chắc chắn sẽ đứng về phía cô ta. 



Sau khi Tất Sa đi, Duyên Giác được phái tới bảo vệ Dao Anh. “Lúc công chúa ra cửa cần người dẫn đường.”

Dao Anh thở phào, dù Đàm Ma La Già ra bài tập cho nàng nhưng vẫn cho phép sau giờ tảo khóa nàng có thể rời Phật Tự tùy tiện đi lại, đúng là quan tâm rất sáng suốt.

Lão giả Tề Niên ở ngoại thành có truyền tin, mớ tơ lụa đầu tiên trong cửa hàng đã bị giành giật hết, hỏi mớ tiếp theo nên lúc nào bán. Dao Anh khuyên đừng vội, đợi hàng trong tay người Hồ bán ra không còn nhiều lại tính.

Trước khi đi Tất Sa giới thiệu cho Dao Anh một nhà buôn người Túc Đặc, nhờ ông ta hỗ trợ nàng mua được một mảnh đất lớn, theo kế hoạch lúc đầu, để bố trí cho những người sống ngoại thành, mua thêm mấy trăm con dê, hạt giống, cây ăn quả, dành cho những người biết làm nông canh thời gian trồng trọt dâu tằm.

Tề Niên từng làm quản sự, quản lý mọi việc ngay ngắn rõ ràng.

Đội buôn hợp tác với Dao Anh đã đồng ý truyền tin giúp nàng, có điều hiện giờ Bắc Nhung cố gắng chặt đứt mọi liên hệ giữa Trung Nguyên và Tây Vực, đường phía Tây xa xôi, họ chỉ đi tuyến phía Đông, không cam đoan có thể chắc chắn đưa được tin đến nơi.

Dao Anh không nản, thêm một phần hy vọng là tốt.

Nàng từ Duyên Giác nghe ngóng xem ở Vương Đình có thợ mộc giỏi không, Duyên Giác đề cử mấy nhà buôn lưu vong người Ba Tư. 

Dao Anh tìm đến, nhờ họ hỗ trợ làm mấy món đồ gỗ nàng tự chế. Người Ba Tư hông biết tiếng Hán, nàng không sõi tiếng Hồ, hai bên nói gà nói vịt mãi lâu, người Ba Tư đồng ý ngoài miệng sẽ chế tác ra thứ nàng muốn. Dao Anh nghĩ người Ba Tư chắc hẳn chẳng hiểu yêu cầu của mình nhưng thấy đối phương ra vẻ đầy tự tin, đành chấp nhận.

Xử lý xong chuyện vặt vãnh, nàng bắt đầu mời chào vệ binh.

Các bộ lạc Tây Vực có rất nhiều người bị ép lưu vong, họ có thể vì một đồng Tát San* mà vào sinh ra tử.

*Sassanid Empire, còn gọi là đế quốc thứ hai của Ba Tư, trước thời kỳ Islam Ba Tư (224- 651CN) ở Tây Á được coi là đế quốc lớn mạnh, lãnh thổ thống trị gồm Iran, Afghanistan, Iraq, Syria, Caucasus, Trung á Tây Nam bộ, một phần Thổ Nhĩ, một phần bán đảo Ả Rập, một phần vịnh Ba Tư, Tây Nam bộ Pakistan, kéo dài đến Ấn Độ. 

Chưa đến mấy ngày, nhà buôn người Túc Đặc chiêu mộ được một nhóm vệ binh cho Dao Anh. Tóc đen mắt đen có, tóc xoăn mắt nâu có, tóc đỏ mắt xanh có, từ các bộ tộc bị hủy diệt. 

Dao Anh tạm thời không dám đảm nhiệm người ngoài, chỉ để họ bảo vệ đám già yếu như Tề Niên, hoặc đi theo đội binh, những vệ binh vì tiền mà trung thành với nàng cũng dễ vì tiền mà phản bội nàng.

Lộn xộn mấy hôm, Dao Anh rệu rã cả người. Vừa định nghỉ xả hơi, Duyên Giác báo, mấy hôm nữa ở buổi tảo khóa Đàm Ma La Già sẽ giảng kinh, muốn nàng chuẩn bị sẵn sàng.

Dao Anh thầm không ngừng kêu khổ, chuẩn bị gì đây? Chả nhẽ Đàm Ma La Già định kiểm tra bài hở?

Làm gì ngài phải nghiêm túc vậy!

Nàng nghĩ tu tập mỗi ngày chỉ cần làm dáng một chút là được, đâu có nhớ cái gì!

Dao Anh không dám phản bác, mấy hôm sau cứ sáng sớm lại ngồi trước án ngoan ngoãn đọc sách kinh. 

Sáng sớm hôm nay, nàng đã kiểm danh sách xong, ngồi trước án lật sách kinh, bỗng nghe tiếng lạch cạch lớn, một chùm nho từ bên ngoài bay đến, rớt trên bàn, nho lục tục rớt ra.

Dao Anh đọc kinh thấy chóng mặt hoa mắt, giật nảy mình, nhìn mấy chùm nho xanh xanh vàng vàng trên bàn thất thần.

Từ ngoài hành lang có tiếng tạ tội một tràng, là đám thân binh vừa rồi giỡn trong vườn ném nho qua lại, không cẩn thận rơi vào.

Tạ Thanh lập tức rút đao, đứng dậy định ra giáo huấn mấy cậu.

Dao Anh khoát tay, gọi Tạ Thanh: “A Thanh, cô ăn nho khô chưa?”

Mai:

Tất Sa gạt lệ: Tôi sai rồi, thật đó, tôi tưởng chỉ cần Văn Chiêu công chúa không quyến rũ La Già thì sẽ chẳng có chuyện gì, triệu lần không ngờ sẽ xảy ra chuyện!

Dao Anh: Không liên quan đến ta, ta không có.

Đọc truyện chữ Full