DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 63

Trường An, cung Thái Cực.

Đã gần xế chiều, ánh sáng lờ mờ, thái giám cầm một đoạn nến ngắn thắp từng cây đèn nến mạ vàng, tới trước ngự án, từ lư hương toan nghê phun ra từng luồng uất kim hương thanh nhạt. 

Lý Đức cúi đầu phê duyệt tấu chương, khi thấy thư xin hàng của Mạnh thị Tây Thục dâng lên, rèm châu khẽ động, ngoài bình phong có tiếng bước chân dồn dập.

“Bệ hạ!” Thái giám mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, chạy vội vào nội thất, đầu gối mềm nhũn, trượt quỳ trước ngự án. “Thái tử điện hạ trở về!”

Lý Đức khẽ giật mình, nhẹ cau mày, buông thư xin hàng xuống: “Sao nó về tới rồi?”

Thái giám run rẩy cả người, lắp bắp: “Bệ hạ… Hữu vệ của Kim Ngô Vệ nói xin ngài tạm lánh đến hậu đường, Thái tử điện hạ… Điện hạ…”

Lý Đức sầm mặt: “Thái tử thế nào?”

Mặt Thái giám không còn giọt máu, quỳ sát đất, cẩn thận lựa lời, giọng hơi run: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ không có chiếu đã vào cung, Kim Ngô Vệ không dám để ngài vào điện, Thái tử điện hạ vẫn cố xông vào!”

Lý Đức cứng đờ, trầm mặt đứng dậy, thái giám bước lên đỡ ông ra hậu đường, bị ông hất ra. Thái giám té xuống đất, không dám lên tiếng, lồm cồm đứng dậy thất thểu đuổi theo Lý Đức.

Ánh nến chập chờn, trước cửa điện bóng người xao động, tiếng la hét ầm ĩ, Kim Ngô Vệ tay cầm trường đao, canh giữ trước bậc, lớn tiếng cản đường, tiếng bước chân rối loạn.

Lý Đức ra khỏi phòng, Kim Ngô Vệ canh giữ ở trước cửa vô cùng hoảng sợ, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, xin ngài tạm lánh…” Còn chưa nói xong, Lý Đức đã đi qua mặt họ. 

Kim Ngô Vệ khiếp vía, đầu đầy mồ hôi lạnh, liếc nhau, bất đắc dĩ đuổi theo.

Lý Đức đứng ở tiền sảnh, khoanh tay. Dưới thềm, một bóng người cao lớn đi ngược dòng người từng bước một đạp lên nguyệt đài, một thân áo đen lạnh lẽo như đao, trong tay cầm kiếm.

Chỉ thoáng chốc, Lý Đức đã nhận ra bóng dáng con mình.

Lý Huyền Trinh một mình đến đây, tuy mạo phạm nhưng tội không đáng chết, Kim Ngô Vệ biết Lý Đức coi trọng ngài ấy nên không dám ra tay làm bị thương, chỉ đành bao vây trùng điệp phòng hờ ngài ấy nổi điên đánh người. 

Kim Ngô Vệ khổ khuyên Lý Đức: “Bệ hạ, hình như Thái tử điện hạ có vẻ điên cuồng, mời bệ hạ tạm lánh ạ!”

Lý Đức ánh mắt âm trầm. “Bắt lấy nó, không được đả thương.”

Kim Ngô Vệ được lệnh, tăng thêm sức mạnh, ôm quyền vâng lời, bỏ đao kiếm, đổi trường thương, bay nào tới định đánh văng trường kiếm trong tay Lý Huyền Trinh.

Lý Huyền Trinh rất bình tĩnh, mắt phượng nhìn Lý Đức sau đám người, huơ kiếm chặt đứt trường thương, tiếp tục bước tới. Ánh kiếm lấp lóe, hắn không đánh bị thương ai nhưng thế thủ như tường đồng vách sắt, mưa gió không lọt, từng bước một đến gần hành lang.

Kim Ngô Vệ bất đắc dĩ, đành thủ thế, cận vệ bọc hậu trước điện nghe lệnh, cắn răng xông lên trước, như thủy triều tuôn tới Lý Huyền Trinh, trong ánh kiếm như bạc, mười mấy cánh tay như quạt hương bồ chụp tay chân hắn. Lý Huyền Trinh không thể động đậy, loảng xoảng, trường kiếm rơi xuống đất.

Kim Ngô Vệ mừng rỡ nhanh chóng đá văng trường kiếm, vặn chặt cánh tay hắn.

Lý Huyền Trinh vẫn dửng dưng, đứng dưới thềm, nhìn Lý Đức trong hành lang.

“Bệ hạ…” Trung Lang Tướng dè dặt  hỏi, “Thái tử Điện hạ mất kiểm soát, xử lý sao ạ?”

Trên mặt Lý Đức mây đen giăng đầy, quay người vào điện: “Dẫn nó vào đây!”

Đám người nhìn nhau, không dám hó hé.

Vẻ mặt Lý Huyền Trinh rất khác thường, mắt tràn đầy lệ khí hung ác, Kim Ngô Vệ lo lắng bất an, sợ có biến cố, trói hay tay hắn ra sau lưng, cẩn thận rà soát không có vũ khí khác trên người rồi mới đưa vào trong điện. Lý Đức đứng trước ngự án, mặt đầy giận dữ, phất tay ra hiệu tất cả lui ra.

Trung Lang Tướng không ngừng thầm kêu khổ, ôm quyền lui ra.

Chờ tiếng bước chân đi xa, Lý Đức đi đến trước mặt Lý Huyền Trinh, bốp, một cái tát nặng nề vung tới thằng con trai. Ông là người luyện võ, bạt tai này không hề nhẹ, Lý Huyền Trinh bị đánh đến cả người té ngửa trên gạch vàng, môi tràn ra tơ máu.

“Ngươi học ai không học? Học Lý Trọng Kiền à?” 

Giọng Lý Đức lạnh băng, “Trẫm là Hoàng đế, trong cung cấm vệ nghiêm ngặt, một mình ngươi mà muốn xông tới giết trẫm? Nếu Trẫm không ra ngăn đám Kim Ngô Vệ thì chúng có thể ra tay giết ngươi đó! Ngươi thân là Thái tử một nước, trước mặt mọi người rút kiếm xông vào cung, chuyện này truyền ra ngoài sau này phục chúng thế nào! Đàn áp đại thần thế nào! Trẫm có thể sắc lập ngươi, cũng có thể phế bỏ ngươi đó!”

“Mưu lược ẩn nhẫn bình thường của ngươi đi đâu rồi?” Lý Đức biết Lý Huyền Trinh muốn giết mình nhưng ông không nghĩ đứa con sẽ lỗ mãng, xúc động bậc này! Cánh chim còn chưa đủ lông đã mưu toan đơn thương độc mã xông vào cung!

Ông lạnh lùng thốt: “Chương nô, ngươi thật muốn giết trẫm thì phải nên ẩn nhẫn ẩn núp, triệu tập đội ngũ, thu mua lòng người, coi như dù không thể không có chỗ hở, thì chí ít phải làm trẫm không có lực phản kích, để đại thần trong triều không dám lắm miệng, để hoàng tử khác không nắm được đằng chuôi của ngươi!”

“Hành động của ngươi hôm nay, ngu xuẩn biết chừng nào!”

Lý Huyền Trinh ngửa mặt lên, vết máu đỏ bên môi như điên cuồng: “Tôi đúng là ngu xuẩn, nếu tôi học Lý Trọng Kiền được một chút, đâu biến thành như ngày hôm nay?”

Lý Đức nhìn hắn sưng đỏ mặt, đè cơn giận, giọng nhẹ nhàng hơn: “Chương Nô, con là con trai cha thương yêu nhất. Lý Trọng Kiền châm ngòi cha con chúng ta, con để trúng kế vậy sao?”

Lý Huyền Trinh không phản ứng, ánh mắt nhìn Lý Đức chỉ chán ghét hơn. “Cha con ta đâu cần ai châm ngòi nhỉ?”

“Lý Đức, tôi nên giết ông từ lâu… Từ lúc mẹ chết, tôi nên ra tay rồi.”

Lý Đức là Đại tướng quân quận Ngụy, là thống lĩnh đại quân cả ngày có hổ tướng đầy rẫy bên cạnh, Trung Nguyên chia năm xẻ bảy, thời cuộc bất ổn, hắn không nắm chắc giết được Lý Đức, cũng biết giết Lý Đức rồi nhất định thiên hạ sẽ đại loạn, hắn không có sức thu thập tàn cuộc, sẽ chỉ làm đa phần dân chúng sống không yên ổn, nên hắn tiếp tục diễn cùng Lý Đức phụ từ tử hiếu, hắn dẫn Ngụy quân xông pha chiến đấu, bình định phân loạn, phụ tá Lý Đức thành lập Đại Ngụy.

Đợi ngày thiên hạ thống nhất, là lúc chính tay hắn hạ đao với Lý Đức. Giây giây phút phút hắn đều nhớ rõ lời dặn lúc Đường thị lâm chung, đời này vì báo thù mà sống, hắn có thể đợi.

Nhưng bây giờ hắn không đợi được nữa.

Hắn mệt mỏi, muốn cầu một sự giải thoát.

“Mẹ bảo tôi giết ông, giết người Tạ gia, mẹ nói gì, tôi nghe nấy… Tôi có lỗi với mẹ…” Lý Huyền Trinh rướm nước mắt.

Lý Đức nhìn thằng con, thở dài, mệt mỏi phất tay. “Chuyện hôm nay trẫm sẽ xử lý tốt, ngươi về tỉnh táo hối lỗi trước đi.”

Lý Huyền Trinh cười lạnh: “Thánh thượng định xử lý thế nào?”

Lý Đức vuốt mi tâm, “Trẫm sẽ che đậy cho ngươi.”

Lý Trọng Kiền bướng bỉnh không thuần, thanh danh đã sớm hủy, hắn đau xót mất đi em gái, hành thích vua trước chúng, đại thần trong triều không ngoài suy đoán, người xin tha cho hắn không ít.

Lý Huyền Trinh không giống, hắn là Thái tử một nước, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!

Trong góc hẻo lánh mấy tên thái giám run lẩy bẩy, hơi lạnh xông lên từ lòng bàn chân, bò khắp.

Thái tử xông thẳng vào cung trước chúng, không nể mặt Thánh thượng, hôm nay ở đây có kẻ nào tính kẻ nấy, trốn không thoát!

Thái giám tổng quản tuyệt vọng nhắm hai mắt, gần vua như gần cọp mà.

Trong yên lặng nghẹt thở, vang lên vài tiếng cười trào phúng, Lý Huyền Trinh câu khóe môi: “Thánh thượng không cần tốn lòng vì tôi, chuyện giữa hai chúng ta, không cần liên lụy những người khác.”

Hắn có thể triệu tập binh mã tiến đánh cung Thái Cực, nhưng thời cơ chưa chín, hắn chưa đủ thực lực chống lại Lý Đức, tùy tiện bức thoái vị sẽ chỉ liên luỵ càng nhiều người vô tội.

Hắn không muốn chờ.

Mi tâm Lý Đức chợt nhảy: “Ngươi đã làm gì?”

Lý Huyền Trinh cười lạnh: “Làm chuyện tôi nên làm từ lâu.”

Vừa dứt lời, ngoài màn có tiếng thái giám hoảng sợ run run đến chói tai: “Bệ hạ! Thế tử Hàn Vương đến!”

Lý Đức sửng sốt, thấy rèm châu kịch liệt dao động, một bóng người thất tha thất thểu xông vào đại điện, ngã nhào xuống đất, khắp người run rẩy, khóc rống. Mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt.

Lý Đức cúi đầu, Thế tử Hàn Vương là cháu trai ông, cha y theo ông Nam chinh Bắc chiến, sắc phong làm Hàn Vương.

Thế tử Hàn Vương quỳ sát dưới chân ông, tóc tai bù xù, run rẩy, khóc đầy nước mũi nước mắt, áo bào trên người lộn xộn, tỏa mùi hôi thối, máu tươi theo ống tay áo vạt áo nhỏ đầy đất, trên gạch vàng kéo vết máu thật dài.

Lý Đức nhìn Lý Huyền Trinh: “Ngươi đã làm gì?”

Không đợi Lý Huyền Trinh mở miệng, Thế tử Hàn Vương đã hu hu khóc lớn hơn, đầu đập đất vang bình bịch. “Bệ hạ! Thái tử điên rồi! Thái tử giết cha thần! Giết Tam thúc, Tứ thúc của thần… Sáu người, sáu người sống đó! Tất cả đều chết dưới kiếm của Thái tử! Tất cả tân khách trong phủ đều tận mắt nhìn thấy! Chắc chắn Thái tử điên mất rồi! Tay ngài ấy chém thân tộc, đến chú ruột mình cũng ra tay!”

“Bệ hạ! Cha thần theo bệ hạ chinh chiến, trước bảo an sau bọc hậu, trung thành tuyệt đối, có công với xã tắc, vốn nên được sống đến trăm tuổi, không ngờ chết thảm dưới kiếm Thái tử, oan uổng quá!”

“Thái tử điên cuồng bạo ngược, tàn nhẫn ngoan độc, giết sạch chú mình, nguy hiểm như thế, sao đáng là Thái tử?! Chất nhi thân là con của người, quyết không thể ngồi nhìn cha ruột vô tội chết thảm mà nén giận im lặng, nếu bệ hạ không cho chất nhi và người Lý thị một công đạo, chất nhi có liều chết cũng phải xin cho gia phụ!”

Trong điện vắng vẻ, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc lớn của Thế tử Hàn Vương quanh quẩn góc vắng nội điện.

Qua tường thuật đứt quãng, mọi người hiểu được ngọn nguồn. Hôm nay trong buổi đại yến ở phủ Hàn Vương phủ, dòng họ Lý thị đang ngồi, rượu vào tai nóng, Lý Huyền Trinh chợt xuất hiện, họ vừa mừng vừa sợ, đang định hỏi chuyện chiến sự tiền tuyến, bỗng hắn rút kiếm, một kiếm giết Hàn Vương.

Lập tức náo loạn, người ngã ngựa đổ.

Vệ binh Vương phủ lập tức rút đao nghênh đón, nhưng không phải đổi thủ của Lý Huyền Trinh, hắn một người một kiếm, giết từ đại sảnh đến nội viện, tự tay giết sáu người nhà Lý thị, đầy người đẫm máu, hai mắt đỏ rực như ác quỷ bò ra từ lòng đất. Vương phủ ngập trong tiếng khóc, mẹ của Thế tử khóc đến hôn mê.

Da mặt già nua của Lý Đức co quắp mấy lần, nhìn Lý Huyền Trinh, run người lặng thinh mãi, bỗng rên một tiếng, té bật ngửa.

“Bệ hạ!”

“Thánh nhân!”

Bọn thái giám cùng tiến lên đỡ Lý Đức. Lý Đức đẩy ra, ụa một búng máu tươi, ngón tay chỉ thẳng vào Lý Huyền Trinh: “Nghiệt chướng! Nghiệt chướng!”

Trước chúng hắn chính tay đâm ruột thịt, chuyện hẳn đã đồn khắp Trường An, thu dọn làm sao đây?

Mắt phượng hẹp dài của Lý Huyền Trinh móc lên, quét qua Thế tử Hàn Vương đang còn rấm rứt, đáy mắt lướt qua vẻ lệ khí hung tợn. Thế tử tận mắt nhìn sáu người nhà bị giết, đã bị dọa mất mật, đến giờ nhìn bộ dáng như hung thần ác sát ngay trước mặt Lý Đức, chợt rùng mình, bò ra ngoài: “Thái tử muốn giết người diệt khẩu!”

Lý Huyền Trinh không thèm để ý, thừa dịp mọi người chú ý vào Thế tử Hàn Vương, chợt nhảy vọt đến ngự án, keng một tiếng, rút bảo kiếm bên cạnh ngự án, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lý Đức.

Đám người quá sợ hãi, cuống quít xông lên ngăn cản. Lý Huyền Trinh một chưởng hất tay thái giám nhào lên, mũi kiếm từng tấc từng tấc đâm vào vai phải Lý Đức.

Lý Đức không có trốn tránh.

Chân đám người run lẩy bẩy: Họ có thể không chút do dự bắn chết Lý Trọng Kiền, nhưng người hành thích hiện giờ là Thái tử, Lý Đức không lên tiếng, ai dám ra tay với Lý Huyền Trinh chứ?

Lý Huyền Trinh khóa bả vai Lý Đức, trong tay tiếp tục dùng sức: “Phụ thân, ngài biết tại sao tôi muốn giết người của Lý thị không?”

Lý Đức giận tím mặt, đánh ra một chưởng hùng hậu. Bảo kiếm tuột khỏi tay Lý Huyền Trinh, như không muốn sống hắn tiếp tục nhào đến.

Lý Đức kinh hãi, sợ làm bị thương thằng con, cắn răng thu lại song chưởng, cổ tay khẽ đảo, lật mu bàn tay chụp về phía Lý Huyền Trinh, Lý Huyền Trinh ngã sấp xuống trước ngự án.

Thái giám run rẩy tiến lên định xử lý vết thương cho Lý Đức, Lý Đức đẩy ra, rút bảo kiếm trên vai.

Rèm châu lắc lư, Kim Ngô Vệ chạy tới.

Lý Đức nghiêm nghị nói: “Tất cả lui ra!”

Kim Ngô Vệ nhìn nhau, cười khổ lùi ra ngoài bình phong.

Lý Đức ném bảo kiếm, “Sao lại muốn giết chú ngươi chứ?”

Lý Huyền Trinh nhìn ông cười lạnh: “Năm đó loạn quân đánh vào quận Ngụy… Tất cả đã chạy ra ngoài, chỉ có Mẹ tôi và tôi bị vây ở trong thành nội, ngài cho đấy là trùng hợp sao?”

Con ngươi Lý Đức trợn lớn. Lý Huyền Trinh bò dậy, nói tiếp: “Loạn quân là bị chúng cố ý thả vào thành, vì chúng muốn để mẹ và tôi chết chung một chỗ. Khi đó, có phải ngài đã bắt đầu nói chuyện cưới xin với thế gia khác không?”

Mặt Lý Đức cứng đờ. Lý Huyền Trinh lạnh lùng nhìn cha mình: “Ngài là Đại tướng quân, người người đều nói sau này ngài sẽ trở thành chúa tể một phương, mẹ không xứng với ngài, chúng mới muốn đem một chủ mẫu giúp ích cho Lý gia về, lúc ấy Hàn vương lãnh binh giữ quận Ngụy, biết rất rõ ràng Mẹ với tôi lâm nguy, cố ý thấy chết không cứu, chậm chạp không phái cứu binh…”

Hắn nhắm cặp mắt. “Đêm đó cửa chính đã bị chúng khóa ngoài, còn quăng đuốc muốn thiêu chết mẹ con tôi. Mẹ với tôi chạy đi, khắp nơi đều là loạn binh, tôi sợ khóc lớn, mẹ an ủi tôi rằng, cha tôi là đại anh hùng, chỉ cần tìm thấy cha sẽ tốt, không ai dám khi dễ bọn tôi nữa.”

Hắn mở to mắt, trong mắt phượng hoàn toàn vắng lặng. “Lý Đức, khắp nơi rối loạn, Mẹ chỉ là một phụ nữ tay trói gà không chặt, còn dẫn theo một đứa bé, ngài có biết bà gặp chuyện gì không?”

Lý Đức bỗng nhiên trừng to mắt, hai tay run rẩy. Lý Huyền Trinh không lộ chút cảm xúc.

Lý Đức tiến lên một bước, siết chặt cổ áo Lý Huyền Trinh, khuôn mặt già nua vặn vẹo dữ tợn, không còn bình tĩnh thư thái như thường. “Ngươi điên rồi, dám bôi nhọ mẹ ngươi!”

Lý Huyền Trinh nhìn ông: “Ngài vĩnh viễn không biết Mẹ với tôi chịu bao nhiêu đau khổ.”

Sắc mặt Lý Đức xanh trắng gần như lệ quỷ, răng nghiến ken két, buông tay lảo đảo lùi ra sau.

Lý Huyền Trinh đứng thẳng nhìn ông: “Mẹ trải qua nhiều khổ sở vậy, luôn nghĩ chỉ cần tìm được ngài sẽ ổn, rồi sao, khi bọn tôi tìm được ngài… Ngài đang cưới con gái Tạ gia, ngài trước mặt Mẹ tôi nói với con gái Tạ gia, vĩnh viễn không tướng phụ.”

Vĩnh viễn không tướng phụ, chính là lời thề mà Lý Đức chính miệng lập trong đêm thành thân với Đường Doanh. 

Lý Đức không đứng vững, rầm một tiếng ngã ngồi trước ngự án, đổ cả lư hương Toan Nghê, khuôn mặt méo mó: “Sao nàng không nói cho ta? Vì sao?!”

“Nói cho ngài?” ánh mắt Lý Huyền Trinh lạnh băng, “Tại lúc ngài cưới kẻ khác nói với ngài, rồi lại bị ngài vứt bỏ à?”

Đường Doanh không còn tin Lý Đức, bà chịu ở lại bên cạnh chỉ bởi vì đã nhận rõ hiện thực. Cho nên, khi bà và người nhà Lý thị, tỳ nữ Tạ gia cãi nhau, nghe thấy người nhà Lý thị ngấm ngầm bảo bà không xứng là phu nhân, vừa sợ vừa giận, sợ người Tạ gia biết trên đường bà chạy nạn gặp phải chuyện gì. 

Lý Huyền Trinh từng chữ nói: “Mẹ chỉ là một người đàn bà bình thường không có kiến thức, bà thực sự quá sợ hãi, kết quả động thai khí đẻ non, đứa bé sinh ra đã không có hơi thở.”

Lý Đức mặt trắng bệch, môi run run, không nói ra chữ. Doanh nương đã sinh non?

“Lúc ấy mẹ đã lo liệu xong, mẹ cho người chôn đứa nhỏ. Sau này nhũ mẫu nói với tôi, nếu ai cũng biết mẹ đẻ non, sẽ chỉ cho là bà thương tâm ấm ức mới tự vẫn, vậy thì sao ngài không quên được bà cả đời được? Cho nên bà bảo nhũ mẫu giấu diếm giùm bà, ngay khi ngài về nhà sẽ một đuốc mà đốt viện tử, chỉ làm vậy mới khiến ngài minh tâm khắc cốt, áy náy cả đời.”

Bà chết, bảo toàn thanh danh, tranh thủ vị Thế tử cho Lý Huyền Trinh. Lý Đức cả đời không quên được bà.

Lý Huyền Trinh nhặt bảo kiếm trên đất: “Mẹ đã đạt được thứ bà muốn… Nhưng mà Mẹ chưa từng hỏi tôi, tôi có muốn làm Thế tử không?”

Trong thời loạn hắn không cầu gì khác, chỉ muốn cùng mẹ sống tốt, hắn khuyên Đường Doanh đừng tranh chấp với Tạ thị, tâm nguyện duy nhất là loạn thế sớm kết thúc, ai ai đều yên ổn. 

Khi biết mẹ mang thai, hắn mừng như điên. Hắn là anh trai, hắn sẽ bảo vệ em trai, em gái hắn thật tốt, vì họ mà chống đỡ một mảng trời, cho họ vô ưu vô lự lớn lên.

Em gái vừa ra đời đã chết, không kịp lớn lên. Mẹ cũng đã chết, lúc chết còn điên điên khùng khùng, bảo hắn báo thù cho bà.

Lý Huyền Trinh quỳ gối trước mặt Mẹ, rưng rưng lập lời thề. Hắn hận Lý Đức, hận cuộc đời loạn lạc này, hận tất cả mọi người, hắn muốn tất cả chôn cùng mẹ hắn. Áy náy vì mẹ đã làm hắn mất lý trí, thay đổi thất thường.

Hắn biết rõ Lý Dao Anh vô tội, lần lượt mềm lòng, lại lần lượt nhớ tới mẹ mà trở nên cứng rắn. 

“Tôi đã tra rõ, người đêm đó sai kẻ hầu khóa lại cửa sân đã chết dưới kiếm của tôi, lúc ngài cưới con gái Tạ gia, người ngăn mẹ và tôi đi dự lễ không phải người Tạ gia, là người của dòng họ Lý thị.”

“Ta giết cả rồi.”

“Tôi không thể hoàn thành tất cả nguyện vọng của mẹ, tôi có lỗi với mẹ, đợi xuống dưới cửu tuyền, tôi sẽ nhận tội với mẹ.” Lý Huyền Trinh quay người, đi qua ngự án, chém xuống một kiếm.

“Thái tử dừng tay!”

Một tiếng xé gió mà tới, mưa tên xé rách không khí, hung hăng đáp trên vai Lý Huyền Trinh. Lý Huyền Trinh không chút lung lay, trường kiếm trong tay vẫn chém tới Lý Đức.

Kim Ngô Vệ muốn rách mí mắt, bay tới, ngăn lực chém như ngàn quân, ôm Lý Đức lộn mấy vòng. Đám khác tiếp tục bắn tên.

Vẻ mặt Lý Huyền Trinh chết lặng, lại giơ lên bảo kiếm. Hàng đêm hắn gặp ác mộng, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi an bình ở Xích Bích kia không bị ác mộng quấn quanh.

A Nguyệt mang đến an bình một thoáng, bị hắn tự tay đưa đến đường cùng.

Hắn tự làm tự chịu. Mặt Lý Huyền Trinh nặn lên một nụ cười nhạt nhẽo. 

Mũi tên như mạng nhện, bao phủ bay về phía hắn. Môi hắn vẫn mang nụ cười,  ngã xuống.

“Không!”

Lý Đức đẩy Kim Ngô Vệ ra, bò dậy: “Dừng tay hết cho trẫm!”

Kim Ngô Vệ vội vàng thu cung tên.

Lý Đức bước qua tên loạn đầy đất, vọt tới trước Lý Huyền Trinh, đỡ hắn dậy. Lý Huyền Trinh máu me khắp người, giãy dụa sờ lấy một mũi tên, đâm về Lý Đức.

Lý Đức đẩy tay hắn ra: “Chương Nô, con điên rồi!” Nó không nên ép mình hạ lệnh Kim Ngô Vệ giết nó? Nó là Thái tử, là Hoàng đế sau này, toàn bộ thiên hạ mình đều để lại cho nó, vì thứ gì mà nó chẳng thèm ngó ngàng?

Lý Huyền Trinh nhếch môi, hàm răng bị máu tươi nhiễm đỏ: “Lý Đức, ngài không chết, thì tôi vong…”

Chỉ thế hắn mới có thể giải thoát. Hắn muốn làm Trường Sinh nô của mẹ, không muốn dùng mạng của mẹ đổi lấy vị trí Thế tử đâu!

Lý Đức muốn rách cả mí mắt.



Sau nửa canh giờ, cung Thái Cực truyền ra một tin, Thái tử Lý Huyền Trinh say rượu phát cuồng, ngộ sát mấy người Hàn Vương, Lý Đức nổi giận, hạ lệnh giam ngài vào địa lao.

Tất cả chấn kinh.

Dòng họ Lý thị vô cùng bất mãn, mấy vị Vương phi đốt giấy để tang, quỳ trước cửa cung khóc rống, đại thần trong triều dâng sớ vạch tội, đều bị Lý Đức lấy thủ đoạn lôi đình trấn áp. Vài ngày sau, Đại Lý Tự tra ra Hàn vương xem mạng người như cỏ rác, cướp bóc lương dân, thu hối lộ, chiếm ruộng tốt mấy chục tội trạng, Hàn Vương thế tử cũng bị liên luỵ, mang tội phải vào tù.

Lý Đức chém một nhóm quý thích, chưa xong việc mà thu tay, vẫn tiếp tục tra rõ tôn thất, người người bất an, ông thừa cơ lưu đày mấy vị thân Vương, ra tay tàn nhẫn, không hề lưu tình, đại thần trong triều câm như hến. Trong khi đó, Lý Đức không ngừng cho người thuyết phục Lý Huyền Trinh, Lý Huyền Trinh vẫn không nói gì.

Vài hôm sau, Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc vào cung, gặp chồng trong địa lao.

“Đại Lang…” Nàng đưa một cuộn da cừu niêm phong sáp, “Này từ Y Châu gửi về.”

Lý Huyền Trinh không nhúc nhích. Trịnh Bích Ngọc nói khẽ: “Văn Chiêu công chúa còn sống.”

Lý Huyền Trinh cứng đờ người, mở choàng mắt. “Nàng nói gì?” Hắn khàn giọng hỏi.

Trịnh Bích Ngọc nói: “Người chàng sắp xếp đưa Chu Lục Vân đi Y Châu, trong lúc vô tình họ nghe ngóng được, Văn Chiêu công chúa còn sống, em ấy bị Hải Đô A Lăng bắt đi.”

Chu Lục Vân vô cớ biến mất, Lý Huyền Trinh không nghe không hỏi tới, Trịnh Bích Ngọc chẳng hiểu thế nào, mãi đến khi Đỗ Tư Nam gửi đến cuộn da cừu. Thì ra người là do Lý Huyền Trinh đưa tiễn, Chu Lục Vân muốn đoàn tụ với người cô, hắn thành toàn, thuận tiện phái thân binh ẩn mình bên cạnh, tra rõ tai mắt Bắc Nhung cài vào Đại Ngụy. Trước đó hắn làm bộ không biết, chỉ để che mắt người Bắc Nhung. 

Người này an bài vì mọi người hết rồi. Chàng đã chuẩn bị chờ chết. 

Trịnh Bích Ngọc nhìn ánh mắt Lý Huyền Trinh, thỏ thẻ: “Đại Lang, giờ chàng không giết được Thánh thượng… Trong lòng chàng vẫn còn vướng bận, Văn Chiêu công chúa là ràng buộc của chàng, em ấy vẫn còn sống, chàng đi tìm đi, là chàng đã đưa em đi, thì cũng nên là chàng đón về.”

“Đây là chàng đã mắc nợ em ấy.”

Lý Huyền Trinh cúi đầu, nắm chặt cuộn da dê, mu bàn tay nổi gân xanh.

Đọc truyện chữ Full