Lửa lớn cháy hừng hực, khói đặc cuồn cuộn. Xem tình thế, hẳn toàn bộ dịch xá đã bị thiêu đến không còn hình, có tiếng người gào thét trong lửa, thảm thiết thê lương, cuồng loạn.
Dao Anh nhớ Tạ Thanh và thân binh đều ở dịch xá, đầu váng mắt hoa, trên lưng rịn một lớp mồ hôi lạnh. Gió đêm thổi qua, người nàng run nhè nhẹ.
Bên tai vang lên một giọng nói: “Người dịch xá đã ra khỏi thành, phóng hỏa là để cảnh báo cho chúng ta, có người tập kích ban đêm.” Lạnh nhạt không hề mang chút ấm áp lại đầy trấn an lòng người.
Tim Dao Anh thả lỏng, chầm chậm thở ra. Nàng tin tưởng Tô Đan Cổ, hắn không nói nhiều, đã nói hẳn đã có bảy tám phần nắm chắc. Giữa hắn với đám thân binh chắc có ám hiệu định trước.
Dao Anh từ từ lấy lại tinh thần, “Người tập kích muốn đánh vào chúng ta ư? Uất Trì Đạt Ma để lộ tin tức chăng?”
Tô Đan Cổ lắc đầu.
Một tia chớp sáng như tuyết lóe trong đầu, Dao Anh chấn động, “Là vì Kim Bột! Hẳn Hải Đô A Lăng đã tới Cao Xương?”
Uất Trì Đạt Ma chỉ biết họ là sứ giả Đàm Ma La Già phái tới chứ nào biết rõ thân phận, ông ta là người khéo đưa đẩy, co được dãn được, mỗi năm gửi quốc thư đến Vương Đình từ ngữ khiêm tốn, sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội Đàm Ma La Già, chí ít sẽ xuống tay giết họ trước buổi hop mặt bí mật, tập kích ban đêm này chắc hẳn là kẻ khác làm chủ.
Dao Anh chỉ có thể nghĩ đến Hải Đô A Lăng.
Tô Đan Cổ nói: “Chưa chắc y tự ra tay.”
Dao Anh gật đầu, nhớ đến mấy hộ vệ ngổ ngáo cạnh Kim Bột, chợt lóe một ý tưởng, nói: “Nói không chừng lúc Kim Bột xuất phát, Hải Đô A Lăng đã sắp xếp sát thủ cạnh hắn rồi, đợi đến khi Kim Bột đến Cao Xương sát thủ lập tức ra tay, Hải Đô A Lăng đang ở Bắc Nhung, không những xóa khỏi hiềm nghi mà còn giá họa được cho Uất Trì Đạt Ma.”
Ngõa Hãn Khả Hãn coi trọng danh dự con cháu Lang tộc, không đánh sau lưng, Hải Đô A Lăng thì không, huống chi đám anh em Kim Bột từng mấy lần bố trí cạm bẫy hại đến tính mạng y, nếu y không mưu dũng hơn người, e đã sớm chết trong tay họ.
Trong mắt Dao Anh lướt qua một tia kinh hãi, lẩm bẩm: “Nếu Hải Đô A Lăng bố trí sát thủ cạnh mỗi Vương tử thì…”
Mấy Vương tử giấu Ngõa Hãn Khả Hãn mượn viện binh diệt trừ Hải Đô A Lăng, Hải Đô A Lăng tương kế tựu kế, ở lại Bắc Nhung, âm thầm phái sát thủ phục sẵn cạnh họ. Cứ như vậy, hắn không chỉ thần không biết quỷ không hay trừ được đối thủ, còn có thể nhờ Uất Trì Đạt Ma tình thế cấp bách bất đắc dĩ liên thủ với hắn, đến khi Ngõa Hãn Khả Hãn kịp phản ứng đã không còn cách cứu vãn.
Dao Anh càng nghĩ càng thấy hãi.
Hải Đô A Lăng dã tâm bừng bừng, một khi thay thế Ngõa Hãn trở thành Khả Hãn mới của Bắc Nhung tất nhiên sẽ chỉ huy san bằng Trung Nguyên. Mong Tạ Thanh nhớ kỹ lời nàng, cứu Kim Bột, dù Kim Bột ngốc nghếch nhưng cũng là con ruột của Ngõa Hãn, nói không chừng sẽ có chỗ dùng.
Tô Đan Cổ quay đầu ngựa, chở Dao Anh xuyên mấy đường tắt trống, hắn phản ứng linh hoạt luôn tránh được cấm vệ tuần sát.
Hướng dịch xá không ngừng phát ra tiếng lửa cháy to lớn, ngọn lửa khổng lồ chiếu sáng nửa bầu trời, ảnh lên vùng tuyết đọng trên mái một vầng đỏ đồng, Dao Anh như cảm nhận được hơi nóng tạt đến từ nơi xa, gương mặt phát nóng.
Nàng vừa lo lắng an nguy của Tạ Thanh, vừa suy nghĩ về Hải Đô A Lăng còn có âm mưu quỷ kế nào nữa không, tinh thần hoảng hốt, không biết qua bao lâu, tiếng vó ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Họ dừng trước một trạch viện yên tĩnh, trước cửa hiên treo hai ngọn đèn.
Ánh đèn chập chờn, chụp xuống bóng người bên trong đang đứng, nghe thấy vó ngựa lộc cộc, có người nhanh chóng ra đón, là một trong các thân binh ở lại canh dịch xá.
Thân binh cung kính hành lễ xong nhỏ giọng mấy câu bằng tiếng Phạn.
Tô Đan Cổ đáp lời, xuống ngựa.
Dao Anh cưỡi chung con ngựa với hắn, hắn khẽ động, sau lưng nàng bỗng trống rỗng, cả người lung lay, ngã quỵ xuống.
Thân binh rớt miệng.
Dao Anh mê man, người nhũn ra, muốn giãy dụa lấy lại thăng bằng thì người đã rơi xuống, trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ: Chỗ này tuyết dày ghê, té cũng không biết đau?
Cánh tay đột nhiên căng ra, một đôi tay mang bao da nắm chặt bờ vai nàng, đỡ nàng tránh ngã xuống.
Dao Anh cảm giác được ngón tay gầy khỏe của Tô Đan Cổ ôm vai mình, cằm gác lên đỉnh đầu mình, trên người hắn có mùi thuốc nhè nhẹ.
Sau một khắc, nàng té nhào vào ngực hắn.
Tô Đan Cổ tưởng nàng trượt chân mới dìu nàng đứng vững rồi lập tức thu tay, nàng theo động tác của hắn ngã luôn về trước, cả người mềm mại rơi hẳn vào ngực hắn, giãy dụa muốn gượng dậy nhưng không có lực, mềm oặt không xương.
Lông mày Tô Đan Cổ nhẹ vặn, cúi nhìn Dao Anh, bắt gặp đôi mắt đỏ của nàng. Hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, hai vai khẽ run, như nhánh hoa lê dính mưa xuân, nhìn rất đáng yêu.
Thân binh quan sát Dao Anh, trợn mắt: “Nhiếp Chính Vương… Văn Chiêu công chúa cô ấy…”
Tô Đan Cổ ôm ngang Dao Anh lên, quay người đi vào đình viện.
“Nàng bệnh rồi.” Hắn còn tưởng đây cũng chỉ là một lần thăm dò.
Thân binh ngây ra, Tô Đan Cổ đã ôm Dao Anh vội vàng vào vườn. Thân binh nhanh chóng tỉnh táo lại, dắt ngựa theo vào cửa hiên, cài cửa, theo vào nhà chính, nghĩ nghĩ, không theo vào phòng, khoanh tay đứng chờ ngoài bình phong.
Tô Đan Cổ bước nhanh vào trong căn phòng phía Nam, đặt Dao Anh xuống, rủ mắt, nhẹ vén ống tay áo trên cổ tay nàng, ngón tay đặt lên cổ tay lộ ra trắng như tuyết.
Người Dao Anh chợt nóng chợt lạnh, nhẹ run lẩy bẩy.
Tô Đan Cổ nhìn trán nàng rịn một lớp mồ hôi mỏng, thu ngón tay lại, đứng dậy, vòng qua bình phong ra gian ngoài, hỏi thân binh: “Tất cả mọi người đã ra khỏi thành rồi à?”
Thân binh ôm quyền trả lời: “Bẩm Nhiếp Chính Vương, vừa nãy trong dịch xá, hộ vệ của Tiểu Vương tử Kim Bột và vũ cơ đột nhiên ám sát Tiểu Vương tử, Bách phu trưởng theo chỉ thị của Tướng quân, che chở Tiểu Vương tử trốn thoát, vì sợ trong thành còn sát thủ nên ra khỏi thành trước, chỉ còn thuộc hạ cùng A Lan Nhược theo lệnh chờ Nhiếp Chính Vương ở đây.”
…
Trước khi vào thành, Tô Đan Cổ đã căn dặn, nếu có biến, tất cả mọi người rút lui khỏi Vương thành Cao Xương, nếu trong thành giới nghiêm không còn chỗ để đi thì tập hợp ở sân vườn, A Lan Nhược là người trông coi đình viện này.
Đêm nay sau khi mấy người Tô Đan Cổ rời đi, trong tiền đường dịch xá vũ cơ đang nhẹ nhàng nhảy múa đột nhiên lắc đôi tay một cái, một thanh chủy thủ sáng như tuyết trong tay áo trượt ra, nhào đến Kim Bột đang uống say khướt. Hộ vệ của Kim Bột kịp phản ứng rút đao đón lấy, lập tức máu tươi văng khắp nơi, cả trận lóe đầy đao kiếm, mấy gã buôn người Hồ đang xem ca múa chạy trối chết, la hét mắng chửi sợ hãi lộn xộn.
Nhìn thấy Kim Bột sắp chết thảm dưới kiếm của Hồ cơ, Tạ Thanh lập tức rút bội đao xông thẳng ra ngoài cứu Kim Bột, còn Tạ Xung và mấy hộ vệ khác hỗ trợ khống chế đám Hồ cơ.
Kim Bột suýt thì đổ máu tươi tại chỗ, còn đang sợ hãi mà chưa tỉnh rượu, túm lấy tay Tạ Thanh không thả, kêu to: “Đa tạ vị tráng sĩ này ra tay cứu giúp!”
Tạ Thanh trầm mặt hất tên Kim Bột ra, mấy tên hộ vệ bên cạnh cười ha hả. Đúng lúc này lại sinh biến cố, hộ vệ Kim Bột một đao chém chủ nhân mình!
Cả đám đang trong trận rất ngạc nhiên, lại thấy mấy hộ vệ Bắc Nhung khác nổi loạn, thừa lúc một khắc cả đám sững người, giơ tay chém xuống, giết người kế bên, vô cùng rối loạn.
Kim Bột bị chặt một đao, máu tươi phun ra ngoài, lúc này mới tỉnh hẳn, rống oa oa.
Lúc này, phía ngoài dịch xá đầy tiếng vó ngựa, dây cung chấn động. Nhóm thương nhân người Hồ co cẳng chạy tứ tán. Mấy người Tạ Thanh nhìn nhau, nghi ngờ đám cận vệ cạnh Kim Bột phản bội hắn, hơn nữa chúng còn có trợ giúp, dịch xá không phải nơi ở lâu, không chần chừ, trực tiếp chộp lấy Kim Bột xông ra ngoài.
Thân binh còn lại, nhắc đoàn người Vương Đình bên này chạy khỏi thành rồi một mồi lửa đốt dịch xá, cảnh báo với Tô Đan Cổ tránh bị rơi vào bẫy đối thủ khi quay lại.
…
Nhà chính chỉ châm một ngọn đèn dầu, ánh đèn lờ mờ, không rõ nhìn rõ hình vẽ trên bức bình phong.
Tô Đan Cổ nghe thuật lại sơ chuyện, hỏi: “Trong viện có thị nữ không?”
Thân binh sững ra, lắc đầu nói: “Chỉ có mỗi A Lan Nhược trông coi, ngoại trừ cậu ta cũng chỉ có mấy con ngựa, hai con lạc đà, không ai nữa.”
Tô Đan Cổ lặng thinh một lát, “Mang ít nước nóng đến đây.” Nói xong, vòng qua bình phong, đi vào phòng
Thân binh mới kịp hiểu: Văn Chiêu công chúa bệnh, cần người chăm sóc nhưng người của cô ấy đều ra khỏi thành hết nên Nhiếp Chính Vương mới hỏi đến thị nữ.
Hắn đi tìm A Lan Nhược lấy một bình nước nóng đưa đến nhà chính.
“Nhiếp Chính Vương… Thuộc hạ vừa mới hỏi A Lan Nhược, lửa dịch xá đã được dập tắt, phía Vương cung không rõ thế nào, vừa rồi có cấm vệ đến từng nhà thông báo, trong thành bây giờ ban bố lệnh giới nghiêm, hễ ai ra ngoài đi lại sẽ bị bắt giam ạ.”
Nói cách khác, Lý Dao Anh nhất định phải sống qua đêm nay, đêm hôm khuya khoắt, đừng nói ra ngoài mời lang trung hay tìm thị nữ, chỉ cần có tiếng mở cửa thì có thể cấm vệ đến ngay.
Tô Đan Cổ ừm một tiếng, cầm lấy bình đồng: “Tìm một bộ đồ sạch sẽ đi.”
Thân binh: “Nhiếp Chính Vương, y phục sẵn trong phủ đều của nam tử.”
Tô Đan Cổ đã quay người vào phòng, giọng khàn khàn truyền qua bức bình phong: “Lấy đi.”
Thân binh vâng lời, tìm vài món quần áo sạch sẽ, chăn đệm khăn sạch, nấu mấy thùng nước nóng lớn cùng A Lan Nhược bưng đến nhà chính, đem vào phòng.
Sau tấm bình phong, ngọn đèn nhỏ sáng như sau nhẹ nhàng lay động.
Tô Đan Cổ đứng trước giường, bóng người cao lớn thon gầy. Màn buông dầy, không nhìn rõ tình hình Văn Chiêu công chúa trên giường, chỉ mơ hồ thấy dáng người con gái yểu điệu mảnh mai, tiếng thở dốc đứt quãng truyền ra.
A Lan Nhược nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, một ánh mắt lạnh như băng quét đến. Tô Đan Cổ liếc hắn.
Giống như có chậu nước tuyết dội vào đầu, A Lan Nhược chợt không rét mà run, vội vùi đầu lui ra cùng thân binh khép cửa.
Trong phòng, Tô Đan Cổ quay mặt sang chiếc giường, đưa tay vén màn lên.
Trong ánh đèn mờ ảo, Dao Anh nghiêng người nằm trên gối, ôm chặt hai tay cuộn mình thành một cục tròn nho nhỏ, cổ áo xộc xệch lộ ra một phần da thịt, lớp áo trong cùng đã ướt đẫm mồ hôi, ẩn hiện làn da trắng, tóc mai cũng đẫm mồ hôi, sợi tóc dính trên mặt, ươn ướt phát sáng.
Nàng ý thức mơ hồ, cảm giác được ánh sáng, mở mắt, mi dày run run yếu ớt nói: “Chuốc thêm phiền cho Tô Tướng quân rồi… Là bệnh cũ, không có gì đáng ngại.” lúc này giọng nàng vẫn mềm mại ôn hòa, đoan trang tỉnh táo.
“Công chúa quên uống thuốc hay sao?” Tô Đan Cổ hỏi.
Dao Anh lắc đầu, “Còn chưa tới lúc… Tôi đã tính…” Nàng sinh thiếu tháng, mỗi tháng đều phải uống Ngưng lộ hoàn, lần uống thuốc trước nàng nhớ rất kỹ, là trên đường đi Cao Xương, mới được mười ngày. Đêm nay nàng thấy chóng mặt, hơi nóng, còn tưởng mình cảm giác lầm, ai ngờ đúng là bệnh cũ.
Tô Đan Cổ hỏi tiếp: “Trên người công chúa có thuốc sẵn không?”
Dao Anh ôm thật chặt hai tay, run lẩy bẩy không nói. Tô Đan Cổ cúi người ngồi trước giường, nói: “Xưa nay công chúa cẩn thận, chắc hẳn có mang sẵn thuốc viên trên người.”
Dao Anh không lên tiếng.
Tô Đan Cổ hỏi: “Hay công chúa sợ trong lúc thuốc tan không ai trông chừng?”
Đáy lòng Dao Anh run lên, nhướng mi nhìn Tô Đan Cổ.
Bốn mắt đụng vào nhau, đôi mắt hắn tĩnh mịch, ánh mắt trầm tĩnh như từ đám mây quan sát nàng, như nhìn thấu hết tâm tư của nàng. Trên khuôn mặt tái nhợt của Dao Anh nhẹ vẽ ra nụ cười trong vắt, nói khẽ: “Không sao, tôi ngủ một giấc sẽ ổn… qua đêm nay sẽ không sao.”
Tô Đan Cổ nhìn nàng: “Ta có biết chút y lý, công chúa không cần che giấu.”
Dao Anh khẽ giật mình.
Tô Đan Cổ bình tĩnh nói: “Tuy nói nam nữ khác biệt, nhưng với ta thì công chúa chỉ là một bệnh nhân, ta là đệ tử cửa Phật, có thể trông chừng công chúa, công chúa không cần khó xử, uống thuốc đi.”
Âm điệu hắn vắng lạnh, mỗi chữ mỗi câu từ trong miệng hắn như dòng suối tĩnh lặng chảy qua bãi đá, vừa lạnh vừa trong. Lại mang phần uy lực như có như không, ôn hòa vẫn mạnh như ngàn quân, khiến người có phần không thở nổi.
Cả người Dao Anh rất khó chịu, mắt mỏi nhừ, vẫn ôm chặt cánh tay, ừm trầm thấp.
Tô Đan Cổ hỏi: “Thuốc viên đâu?”
Dao Anh buông tay, run rẩy lục khắp người ra một chiếc bình ngọc nhỏ tinh xảo. Tô Đan Cổ nhận bình ngọc từ giữa ngón tay nàng, đổ ra một viên thuốc, ngón tay nâng cằm nàng, đút thuốc.
Thuốc xuống bụng, người Dao Anh dần nóng lên. Người nàng đã ướt đẫm, nhất định phải thay bộ khác khô mát, vùng vẫy cố đứng dậy: “Tướng quân, nhờ ngài chịu cực dìu tôi chút…”
Tô Đan Cổ dìu nàng đứng dậy đến cạnh thùng gỗ, để nàng dựa vững vào rồi quay người lui ra. Sau mấy bước chân, hắn dừng lại, đứng trước cửa, đưa lưng về phía bình phong, dáng người thẳng tắp.
Dao Anh không nhìn thấy bên ngoài, đành bất chấp nỗi ngượng ngùng, cởi quần áo, cố sức giặt khăn lau người.
Trong phòng đốt một lò than, nàng chóng mặt, đầu nặng chịch, người mềm nhũn, chỉ mấy động tác đã thở hồng hộc. Lúc này không có Tạ Thanh, Tô Đan Cổ là đàn ông… Nàng cắn đầu lưỡi ép mình phải tỉnh táo, vội vàng mặc quần áo treo cạnh bình phong, quay người trở về.
Vừa bước ra, chân nhũn đi, cả người ngã xuống đất.
Rầm một tiếng nặng nề, Tô Đan Cổ đứng cạnh cửa lập tức xoay người đến cạnh tấm bình phong dừng bước chân, “Công chúa?”
Dao Anh ngã xuống đất, đau khắp người, khẽ cắn môi, định gượng tự đứng dậy, mới chống tay xuống đất đã thấy trước mắt trời đất quay cuồng, trong bụng buồn nôn, bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng đáp lại.
Bước chân nhẹ vang, bóng người trước tấm bình phong nhẹ lay, đôi ủng da từng chút từng chút tiến gần nàng. Tô Đan Cổ cúi người ôm Dao Anh đưa lên giường.
Dao Anh sức cùng lực kiệt, thấp giọng cảm ơn, đầu vừa chạm gối mắt đã nhíu chặt, mi run rẩy.
Tô Đan Cổ buông nàng xuống, ánh mắt khẽ quét qua vạt áo tán loạn trên người nàng, kéo chăn đắp lên, kéo tay nàng nhẹ nhàng vén tay áo lên, đặt ngón tay bắt mạch.
Nàng đã uống thuốc, mạch ổn định hơn nhưng còn phải sống qua đêm thuốc tan này. Người nhiều năm phải uống thuốc như nàng, lúc thuốc tan cả người chợt nóng chợt lạnh, phải nằm trên giường nghỉ ngơi đợi dược tính tan đi sẽ khỏe hơn.
Tô Đan Cổ buông tay Dao Anh ra.
Lòng bàn tay nàng nóng lên, hơi rịn mồ hôi, ngón tay lại lạnh buốt, đốt ngón tay như búp hành, mềm mại nhỏ nhắn, từng ngón như ngọc.
Tô Đan Cổ dừng một chút, nắm tay Dao Anh đặt dưới đệm, kéo mền gấm đắp kín sợ gió lọt vào, ngón tay đè lên góc chăn.
Hắn đứng dậy, buông màn.
Có tiếng gõ cửa, thân binh đưa tới hai bát bánh canh* nóng hổi, nói: “Nhiếp Chính Vương, trong phủ chỉ có sẵn vài thứ thuốc trị thương, không có thuốc khác.” Vừa nói vừa kiễng chân đi đến nhìn quanh.
*tên gọi chung cho các món dùng bột mì kéo sợi, cán dẹp nấu với nước dùng
Bình phong che khuất, không nhìn thấy gì.
Thân binh lặng thinh mãi, ảo não nói: “Nhiếp Chính Vương… Tôi chưa hề nghe thấy công chúa có bệnh trong người… Một lần cũng không…”
Từ lúc Văn Chiêu công đến Vương Đình, hắn phụ trách bảo vệ công chúa, từ Vương cung đến Phật tự, hắn luôn theo hầu công chúa, công chúa luôn phấn chấn lạc quan, xinh đẹp động lòng người, chỉ hai hôm nay mới tiều tụy đi chút, cứ nghĩ do nàng mệt nhọc, không ngờ là ngã bệnh.
Tô Đan Cổ nhận bánh canh, không nói gì.
Cận vệ Vương Đình đương nhiên sẽ không biết Lý Dao Anh có bệnh, thậm chí thân binh của nàng cũng vậy. Người duy nhất biết nàng phải uống thuốc hằng tháng có thể chỉ có một mình Tạ Thanh.
Xinh đẹp và yếu đuối có thể chiếm được thương yêu cưng chiều, nhưng không đổi được lòng tôn kính.
Ở vùng ngoại vực cách xa Trung Nguyên này, danh hào công chúa Đại Ngụy giống như bọt biển hư ảo mờ mịt, cuối cùng rồi trút bỏ vầng sáng rực rỡ hư vô, nếu Lý Dao Anh mềm yếu sợ hãi, một thân binh nhỏ sẽ có thể không chút do dự phản bội nàng.
Nên nàng ấy không thể hèn nhát. Nàng nhất định phải vĩnh viễn lý trí tỉnh táo, vĩnh viễn ý chí kiên định, vĩnh viễn mục tiêu rõ ràng, như thế mới chân chính thu phục thuộc hạ, thu được lòng trung thành của bọn họ. Giờ đây, thân binh của nàng, đội buôn mới thành lập không lâu kia, tất cả đều trung với Lý Dao Anh nàng, không phải công chúa Ngụy quốc.
Nàng từng bước một bước tới, đầy vất vả.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 69
Chương 69