Tuyết lở qua đi, gió dần ngừng, tầng mây tan đi, lộ ra bầu trời cao xanh thẳm, dãy núi nguy nga đứng vững giống như một cổng thành bằng bạc to lớn.
Đã không còn thấy bóng dáng của đoàn Tất Sa.
Duyên Giác trở lại chỗ đống đá, sợ Dao Anh đang mê man bị đông cứng, bèn thêm ít phân ngựa vào đống lửa, xoa xoa đôi bàn tay, ngẩng lên nhìn kỹ sắc mặt nàng, vừa vặn chạm phải một ánh mắt khác đang nhìn nàng chăm chú.
Tô Đan Cổ ngồi xếp bằng, cụp đôi mắt xanh nhìn Dao Anh nằm bên cạnh, ánh mắt dừng trên mặt nàng thật lâu.
Dù đó là ánh nhìn trong trong trẻo trẻo, không chút gợn sóng, chỉ như tùy ý nhìn Dao Anh chằm chằm như xuất thần, Duyên Giác lại thấy ánh mắt ngài ấy có phần không giống như thường ngày.
Nhiếp Chính Vương không nên có vẻ dịu dàng này, ngài ấy luôn là vẻ sát phạt quyết đoán, vô dục vô cầu.
Chỉ như thế, mấy người biết chuyện bọn họ mới phân biệt rõ Phật Tử và Nhiếp Chính Vương.
Duyên Giác hơi thất thần.
Phật Tử nhân từ cao khiết và Nhiếp Chính Vương đôi tay dính đầy máu tanh là một.
Từ nhỏ, cậu và Tất Sa thường không phân biệt rõ Phật Tử và Tô Đan Cổ, rõ ràng cùng là một người, chỉ đổi một thân phận, khác gì chứ? Khi đó, họ trẻ tuổi nông nổi, kiêu ngạo tự phụ, tự cho mình là người trung thành với Phật Tử nhất trên đời.
Sau này, khi chứng kiến Tô Đan Cổ bị công pháp phản phệ, lập tức nhìn họ thành hai người.
Họ kính yêu Phật Tử, lại e ngại Nhiếp Chính Vương.
Lúc đối mặt với Phật Tử, họ kính ngưỡng sùng bái ngài.
Khi đối mặt với Nhiếp Chính Vương, họ cẩn thận dè dặt, căng cứng cả người không dám thả tay ra khỏi chuôi đao.
Dần dà, họ xem Phật Tử và Nhiếp Chính Vương thành hai người. Dù sự thật chỉ là một.
Thân là cận vệ của Phật Tử, trung thành tuyệt đối với ngài, nhìn thấy ngài từ nhỏ đã chịu đựng tra tấn đau đớn, họ còn không thể nào tiếp nhận một thân phận Nhiếp Chính Vương, thế mà một Văn Chiêu công chúa hoàn toàn không biết gì lại hiểu được Nhiếp Chính Vương, tin tưởng Nhiếp Chính Vương.
Có khi nào Văn Chiêu công chúa giống như truyền thuyết, là người mà Phật Tổ đưa tới bên Phật Tử?
Trung Nguyên cách xa Vương Đình vạn dặm, một công chúa Hán lại có thể lưu lạc đến Vương Đình, nhân duyên trùng hợp, rung động lòng người.
Đoạn duyên này cuối cùng là thiện duyên hay là ác duyên? Duyên Giác nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Trong đống lửa phát ra tiếng lép bép nhẹ.
Duyên Giác lấy lại tinh thần, đôi mắt nâu nhìn Dao Anh, há miệng, nhớ tới một tích tắc trước khi tuyết lở Dao Anh biết không kịp chạy thoát, quả quyết ôm chặt lấy Tô Đan Cổ, vẻ mặt mặt kiên nghị và bình tĩnh, lòng cậu cảm động không thôi, chợt không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu, cậu nhìn sang Tô Đan Cổ, khô khan hô một tiếng: “Vương…”
Tô Đan Cổ nâng cặp mắt, hờ hững quét qua cậu, không nói gì, trên người mang theo khí thế ép người dù thân quen. Duyên Giác vô thức siết căng lưng hông, lòng rất gấp gáp, đây mới là ánh mắt Nhiếp Chính Vương mà cậu quen thuộc.
Cậu sửa lại xưng hô: “Nhiếp Chính Vương, thuộc hạ và A Sử Na Tướng quân đã xem xung quanh, phần lớn đám sát thủ trên núi đã bị tuyết lớn vùi lấp, chỉ có mấy người thoát được, A Sử Na Tướng quân còn chưa kịp tra hỏi thì chúng đã uống thuốc tự vận.”
Sau khi cứu được Tô Đan Cổ và Dao Anh ra, họ đã kiểm tra xác mấy sát thủ, không tìm thấy vật chứng minh được thân phận chúng, chỉ từ vài dấu tích như vết chai ở lòng bàn tay, tướng mạo mà phỏng đoán có lẽ là quân Hán. Hai người tìm một vòng lớn, cứu được vài sát thủ bị thương nặng, vừa định hỏi thì chúng đã nuốt thuốc tự tử.
Tô Đan Cổ nghe nói xong, nói: “Là tử sĩ mà các phủ nuôi dưỡng.”
Duyên Giác cẩn thận nhớ lại, vỗ đầu, “Đúng là giống như tử sĩ.”
Giữa mấy bộ lạc dưới chân núi hay chinh chiến lẫn nhau, rất nhiều dũng sĩ bị chiến bại trở thành nô lệ, được thế gia đại tộc chiêu nạp nuôi thành tử sĩ. Nghe nói thế gia đại tộc thường có thủ đoạn khống chế tử sĩ, nếu tử sĩ phản bội chủ sẽ nhận nuôi dưỡng tàn khốc, sống không bằng chết, nên đám tử sĩ vô cùng trung thành, dù có cận kề cái chết cũng không hàng.
Tiếp đó Duyên Giác bẩm báo vài việc nữa, liếc nhìn qua Dao Anh nằm cạnh đống lửa, nhỏ giọng đi một tí, hỏi: “Nhiếp Chính Vương, tôi đi báo với thân binh của Văn Chiêu công chúa để họ lên đón ngài nhé?”
Tô Đan Cổ lắc đầu, yếu ớt nói: “Lúc này đưa nàng xuống núi không an toàn, mục tiêu của họ là cả đội, đợi trời tối cậu hãy đưa công chúa đi.”
Duyên Giác ngẩn ra suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ, gật đầu vâng theo.
Việc Nhiếp Chính Vương đi sứ Cao Xương chỉ rất ít người biết, kẻ ở phía sau màn điều khiển sát thủ mai phục ngoài Sa Thành chứng tỏ chúng đã dò la được mục đích Nhiếp Chính Vương ra khỏi thành, còn biết mấy ngày gần đây hắn sẽ về lại thành.
Đội buôn dưới kia là do chúng giết, để che giấu tai mắt, chỉ có khả năng là những người biết chuyện, chúng không chỉ muốn giết Nhiếp Chính Vương, còn ra tay độc ác đối với mọi đội buôn từ Cao Xương về, vậy thì chúng không chỉ thần không biết quỷ không hay trừ đi cận vệ mà Vương tín nhiệm nhất, chặt cánh tay của Vương, còn có thể giá họa cái chết của Nhiếp Chính Vương và cận vệ lên người mấy đám cướp đường, quả là tâm ngoan thủ lạt!
Nghĩ đến đây, trong lòng Duyên Giác lại áy náy. Khi nhìn thấy mấy cái xác trên đường kia, cậu và Tất Sa còn tưởng rằng Nhiếp Chính Vương lên cơn điên mà giết người, thậm chí cậu còn quyết định hoàn thành lời thề của mình, không biết rằng trong khi đó Nhiếp Chính Vương đang bị thương nặng, sát thủ bao vây tầng tầng.
Cũng may không còn nguy hiểm, Nhiếp Chính Vương giờ đã bình yên vô sự, Tất Sa ngụy trang thành ngài xuống núi, ắt hẳn sẽ dẫn theo toàn bộ thân binh, hấp dẫn sự chú ý của đám sát thủ, mượn cơ hội bắt được người chỉ điểm phía sau màn, tìm ra hung thủ thật sự.
Giờ có thể ở dưới chân núi vẫn có người theo dõi, lúc này đưa Văn Chiêu công chúa xuống núi không chỉ không an toàn mà còn bị nghi ngờ, nếu làm hung thủ cảnh giác sẽ không hay.
Đợi đêm đến đã.
Duyên Giác làm rõ mạch suy nghĩ, ánh mắt lóe lên vụng trộm nhìn Tô Đan Cổ.
Thật ra cách tốt nhất là để Tất Sa dẫn theo Văn Chiêu công chúa, cả hai ở cạnh nhau cùng làm mồi nhử, dụ thủ phạm thật sự sau bức màn mắc câu.
Nhưng Nhiếp Chính Vương tuyệt đối không cho phép Tất Sa làm vậy. Duyên Giác đè xuống suy nghĩ vừa chợt lóe.
Trước mắt, Văn Chiêu công chúa nên giấu tung tích, cùng đợi một chỗ với thân binh của nàng, đợi khi họ bí mật trở về Vương thành giải quyết xong loạn trong thành công chúa mới an toàn.
Đống lửa lẳng lặng cháy. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Dao Anh như nhuộm lên một màu son nhẹ trên hai gò má tuyết trắng.
Tô Đan Cổ cúi người, ngón tay kéo tấm áo choàng đang đắp trên người Dao Anh, rất dịu dàng, chỉ để hở một khe nhỏ không cho gió lạnh thốc vào, đầu ngón tay cuốn ống tay áo nàng lên đè nhẹ lòng bàn tay lên cổ tay trắng như mỡ đông của nàng.
Mạch nàng rất ổn định, nghe hơi nóng trong lòng bàn tay, làn da mịn màng ấm áp, không lạnh buốt như lúc nhào lên người chàng.
(minh: làm rõ thân phận rồi nên từ giờ đổi thành chàng hết nha)
…
Khi tuyết tuôn trào như thác nước, ầm ầm kinh thiên động địa, Tô Đan Cổ vừa tỉnh lại
Phản ứng đầu tiên của Dao Anh vốn nên bỏ chàng mà chạy, nhưng nàng không, nàng không phải người tập võ, sức rất yếu, phí hết chín trâu hai hổ cũng chỉ miễn cưỡng kéo được chàng. Tuyết bay lả tả đầy trời, dưới chân băng tuyết rung chuyển, nàng gấp gáp run cả người, bấm móng tay vào bả vai chàng dùng sức kéo lấy, túm lấy, lôi lấy, dưới tình thế cấp bách còn nhỏ giọng lầm bầm mấy câu địa phương bằng tiếng Hán, nghe không giống lời văn nhã.
Một tích tắc này, ý thức Tô Đan Cổ mơ màng, nhưng lòng lại tỉnh láo lạ thường.
Trong tuyết lở, người kéo mình, chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.
Từ đầu đến cuối, Dao Anh chưa từng buông chàng.
Cuối cùng nàng định đẩy chàng qua Tất Sa để Tất Sa kịp ôm chàng rời đi, chỉ một chớp mắt sóng tuyết đã ập đến, bóng Tất Sa và Duyên Giác đều bị băng tuyết nuốt gọn.
Nàng thở dài một câu: “Ta không gặp được anh rồi…”
Núi lở đất mòn, sóng lớn gầm thét, Dao Anh cúi đầu, không chút do dự giang hai cánh tay ôm chặt Tô Đan Cổ, cơ thể nhỏ yếu che trước người chàng. Cánh tay mềm mại của nàng vòng qua, dán trên người Tô Đan Cổ, quanh quẩn một mùi thơm ngọt nhẹ.
Tô Đan Cổ khôi phục ý thức, hai tay lần mò ấn sau gáy nàng, ôm nàng vào ngực, lăn người mấy cái, trốn núp dưới tảng đá lớn.
Ngọn núi tuyết sụp đổ, sau một trận long trời lở đất, giữa trời đất chỉ phủ toàn là băng.
Tô Đan Cổ ôm Dao Anh bị tuyết bay đập choáng trong ngực, thăm dò hơi thở của nàng.
Khi đó người nàng lạnh buốt, hơi thở mong manh, giống như bông tuyết đầu mùa rớt xuống lòng bàn tay, đợi ánh nắng vừa chiếu sẽ tan thành nước.
…
Sương mai rực rỡ mong manh, vạn vật vô thường, mọi điều thế gian, tuân theo sinh diệt, cuối cùng rồi sẽ về niết bàn.
Tô Đan Cổ coi nhẹ sống chết. Còn Dao Anh muốn tiếp tục sống, lại quên mình cứu hắn khi sống chết trước mắt.
Tô Đan Cổ thu ngón tay, chỉnh lại áo choàng đắp cho Dao Anh, nhẹ nhàng dém xuống.
Chàng bị thương rất nặng, kiểm tra mạch của Dao Anh xong lại tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.
Duyên Giác nhìn chàng, rồi lại nhìn Dao Anh, ánh mắt đánh một vòng trên người bọn họ, móc trong ngực miếng lương khô cứng như đá gác trên đống lửa nướng.
Thành phần chủ yếu là bột mì, nước, men bánh, dầu (mỡ vàng hoặc bơ), cũng có thể có thêm sữa hay sữa chua, xuất phát từ Ba Tư, là món chính của một số dân tộc khu vực Tây Á, Trung á, Trung Quốc Tây Bắc giáp Nam Á.Có thể giữ lâu nếu thời tiết không xấu nên còn dùng làm lương khô. Vị xốp giòn và thêm nhiều khẩu vị tùy theo văn hóa vùng miền.
Bánh naan* khô cứng dần dần tỏa ra hương bột mì thơm nhẹ.
Duyên Giác thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai người, không biết qua bao lâu, cậu a lên mừng rỡ: “Nhiếp Chính Vương, Văn Chiêu công chúa tỉnh ạ!”
Lửa chiếu rọi lên mặt Dao Anh, cặp mày nàng chau nhẹ, mi mắt động nhè nhẹ, từ từ mở mắt.
Lọt vào tầm mắt là một đôi mắt nâu đong đầy vui mừng. Duyên Giác nhìn Dao Anh, lượn lờ quanh nàng, rất vui vẻ nói: “Công chúa, người có thấy đau đầu không? Trên người có khó chịu ở đâu không?”
Dao Anh vẫn còn mờ mịt, ngây ra một lúc mới từ từ tỉnh táo, nhớ đến cảnh trước khi hôn mê, thử động đậy tay chân. Vẫn ổn, tay chân vẫn còn cảm giác được, lúc tuyết lớn ầm ầm ập tới, nàng còn tưởng sẽ chôn thân nơi băng tuyết.
Đại nạn không chết, ắt có phúc lành.
Dao Anh nghĩ mà sợ, yên lặng tự an ủi mình, giãy dụa ngồi dậy, thấy cổ họng ngưa ngứa, ho khan mấy tiếng, hỏi: “Tô Tướng quân đâu?”
Duyên Giác giật mình. Câu đầu tiên khi nàng tỉnh lại lại là câu này.
Duyên Giác ho khan hai tiếng, thấy trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải, duỗi một ngón tay, e dè chỉ chỉ qua kế bên.
Dao Anh đầu váng mắt hoa, ho khan không ngừng, xoa cái đầu đang ê ẩm, nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ.
Bên cạnh đang có một bóng người tĩnh tọa.
Tô Đan Cổ ngồi xếp bằng, không hề lên tiếng, đôi mắt xanh biếc đang lẳng lặng nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu.
Gặp ai khác đã sớm hết hồn nhảy dựng lên rồi. Dao Anh chỉ sửng sốt một lát, ánh mắt rơi lên vết thương trước ngực Tô Đan Cổ, thấy đã được băng bó lại, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, tươi cười rạng rỡ, “Tướng quân đỡ hơn rồi à?”
Tô Đan Cổ rũ mắt, ừ một tiếng, cầm túi nước đưa cho nàng.
Dao Anh đang thấy cuống họng khó chịu, nhận lấy túi nước định mở nắp thì đôi tay mềm mại không có lực, thử mấy lần vẫn không động tĩnh.
Một bàn tay mang bao tay da thò qua, ngón tay giúp nàng mở nút bấc.
Dao Anh cảm kích nhìn Tô Đan Cổ cười một tiếng, giơ túi nước lên uống. Nước vừa chảy xuống yết hầu, nàng giật mình.
Nước nóng, nhưng không bỏng miệng cũng không lạnh buốt, nhiệt độ vừa thích hợp nhất, thấm đẫm cuống họng làm nàng khàn giọng.
Dao Anh chậm rãi uống xuống, cả người thả lỏng thoải mái hẳn.
Tô Đan Cổ lặng thinh không nói, đợi nàng uống nước xong, thu lại sắc mặt nói: “Trong triều Vương Đình đang phân tranh làm liên lụy công chúa bị cuốn vào, vất vả cho người.”
Dao Anh cười cười, qua loa nói: “Tướng quân quá lời, Phật Tử và Tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, sao lại bảo liên lụy?”
Duyên Giác kế bên nhìn nàng, thầm gật đầu.
Tô Đan Cổ dời ánh mắt, ngước lên. Duyên Giác đang luôn chờ chàng dặn dò, thấy chàng nhìn tới, lập tức lên tinh thần.
Tô Đan Cổ cúi đầu, lấy trong tay áo ra một ấn tín bằng bạc hình mây trời.
“Tất Sa làm việc gấp gáp, chỉ ở được ngoài sáng. Cậu theo sau báo cho Thành chủ các thành, Cấm Vệ quân Vương Tự định chiêu mộ cận vệ lần nữa, bảo bọn họ báo cáo tất cả những người đã điều động nửa năm qua, luân phiên năm nhánh Trung quân, Hữu quân, Tả quân, Tiền quân, Hậu quân, phải lập danh sách tên tuổi. Nhớ kỹ, đừng kinh động Tham tướng, Văn thư trong quân.”
Duyên Giác nghe được ý ngoài lời nói của chàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vâng dạ, cung kính nhận ngân phù. “Thuộc hạ chắc chắn sẽ cẩn thận xử lí.”
Nhiếp Chính Vương nghi ngờ đại thần trong triều cấu kết cùng tướng lĩnh trong quân, cho nên trực tiếp vượt qua quân đội, điều tra từ Thành chủ các thành xem phải chăng năm nhánh quân đã tự mình điều động quân đội, từ đó phỏng đoán ai có hiềm nghi lớn nhất.
Dù Thành chủ các thành không phải là tướng thống lĩnh quân đội nhưng là dù sao cũng quản lý nhân khẩu và công việc một phương hẳn phải để ý lịch điều động binh mã, hỏi bọn họ còn trên cả ổn, không chỉ có được báo cáo thực tế, mà còn không đả thảo kinh xà, mỗi lần chiêu mộ cận vệ Cấm Vệ quân cho Vương Tự trước tiên đều để Thành chủ các thành báo cáo, đề cử nhân tài, tướng lĩnh các quân tập mãi thành quen.
Tô Đan Cổ dặn dò xong, nhìn qua Dao Anh.
Dao Anh chớp chớp mắt nhìn chàng, chờ chàng mở miệng.
Vừa rồi chàng và Duyên Giác dùng tiếng Phạn trao đổi, nàng nghe không hiểu, chỉ dựa vào ngữ khí cả hai mà đoán tình thế đang khẩn trương, lông mày Duyên Giác nhíu như làm được cột cờ.
Tô Đan Cổ nhìn Dao Anh, mãi vẫn không lên tiếng, có vẻ như không biết nên sắp xếp cho nàng thế nào.
Dao Anh không muốn gây thêm phiền phức cho chàng, chủ động hỏi: “Ta có thể giúp gì cho Nhiếp Chính Vương không? Nếu ngài cần gì ở chỗ ta, cứ mở miệng. Ta được Phật Tử che chở, nên chia sẻ với Phật Tử.”
Tô Đan Cổ nhìn nàng, nàng vừa thức dậy sau cơn mê, khuôn mặt còn vẻ tiều tụy, mắt hơi xanh, đôi tay ôm lấy áo choàng cóng đến đỏ bừng.
Vừa mới thức tỉnh liền trấn tĩnh được vậy, hẳn nàng đã quen trải qua lo lắng sợ hãi thế này.
Tô Đan Cổ dừng một chút, nói: “Đợi trời tối, Duyên Giác sẽ đưa công chúa xuống núi.”
Dao Anh sửng sốt, hỏi: “Thế còn Tô Tướng quân?”
Mày Tô Đan Cổ nhẹ xoắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 88
Chương 88