DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 137

🍒❄️chương 137: ôm một chút🍒❄️

Trước vách núi dấu chân hỗn loạn đầy đất, tiếng gió lạnh thấu xương.

Tất Sa lập tức gọi thợ thủ công trong quân đến để ông so dây thừng của người Bắc Nhung và dây mây mà quân Vương Đình thường dùng, hỏi: “Người Bắc Nhung dùng loại dây cáp này… Chúng ta có dây mây, có thể dùng dây mây móc sắt mà tạm dựng cáp treo, cho binh sĩ đi qua không?”

Thợ thủ công cẩn thận xem xét địa hình, lắc đầu: “Dây mây của chúng ta có thể dùng leo tường thành, còn cầu cáp treo đi qua cần độ kiên cố, cần dây cáp sắt dài, phải có thời gian chuẩn bị, vội vàng dựng cầu mà đi qua nguy hiểm thực sự quá lớn, nếu cưỡng ép mà dùng e là chết người không ít!”

Đàm Ma La Già ra hiệu ông ta lui xuống, thúc ngựa quay người.

Tất Sa xông lên, “Mạt tướng nguyện mạo hiểm dùng cầu treo đuổi theo Hải Đô A Lăng, ngăn cản y tiến đánh Cao Xương…”


Từ vết tích bên vách núi cho thấy, Hải Đô A Lăng chó cùng rứt giậu, chết một mớ bộ hạ mới thành công thoát thân. Anh ta cũng có thể thử mạo hiểm một lần, nhanh chóng đuổi kịp Hải Đô A Lăng.

Đàm Ma La Già lắc đầu, “Địa hình bị phá rồi.”

Tất Sa khẽ giật mình, quay đầu nhìn đối diện.

Đúng thế, với sự cẩn thận của Hải Đô A Lăng, qua bên kia xong chắc chắn sẽ phá đường chặn truy binh, giờ cho dù Vương Đình phái thợ thủ công tốt nhất cũng không thể nào trong vòng một ngày dựng xong đường cáp treo.

Anh ta một đầu mồ hôi, “Thế thì để mạt tướng dẫn theo Trung quân xuôi Nam, đi Sa Thành ngăn Hải Đô A Lăng.”

Mặt Đàm Ma La Già vẫn không cảm xúc: “Không kịp.” Có lập tức lên đường, chạy tốc độ mấy cũng không kịp.

Tất Sa lau mồ hôi.

Tốc độ hành quân của đội quân Hải Đô A Lăng có thể nói nhanh như chớp, nếu Lý Dao Anh đã đến Cao Xương, Cao Xương có thể thủ mười ngày nửa tháng thì Vương Đình còn kịp gấp rút tiếp viện, còn nếu đang đi đường mà gặp phải Hải Đô A Lăng cùng hung cực ác… hậu quả không thể tưởng.


Lòng anh gấp như lửa đốt, “Mạt tướng có thể dẫn quân tinh nhuệ tiên phong xuôi Nam, bằng tốc độ nhanh nhất đến Cao Xương để viện quân!”

Đàm Ma La Già gọi Duyên Giác đến, đưa cậu một mảnh đồng phù.

“Nàng ấy đi Thủy Thành gặp mặt bàn bạc, cậu dẫn người đuổi theo, nếu tìm được thì đừng đi Cao Xương, trực tiếp đưa nàng về Vương Đình. Còn nếu nàng đã đến Cao Xương, hãy ở lại bảo vệ nàng. Nếu có quân tình khẩn cấp, có thể dùng để cầu viện bộ lạc chung quanh.”

Duyên Giác mặt đầy nghiêm trọng, đáp lệnh rồi lập tức kéo dây cương, dẫn theo mấy mươi kỵ sĩ chạy thục mạng về hướng Nam.

Hải Đô A Lăng đã chạy trốn, Cát Lỗ ở lại tra xét xem ở Hà Cốc còn sót bộ hạ của y không, số còn lại nhổ trại quay về Thánh Thành, trên đường kỹ lưỡng báo cáo quân tình mấy ngày qua.


Tất Sa theo sau, lòng rất bất an, mấy tướng lĩnh nhận lệnh ở lại phòng thủ tìm đến anh ta nghe ngóng trận đại chiến ở Tát Mỗ Cốc, lòng anh ta không ở, chỉ đáp mấy câu, hỏi tình hình Thánh Thành.

Một người nói: “Dù Hải Đô A Lăng chưa thể xông ra khỏi Hà Cốc nhưng trong quân chết và bị thương không ít. Tin truyền về Thánh Thành, đám quý tộc trong thành bàng hoàng, không biết là ai ăn no rửng mỡ, thừa cơ rải lời đồn, nói cái gì mà Ngõa Hãn Khả Hãn tự dẫn binh đánh tới, toàn quân bị diệt ở Tát Mỗ Cốc, còn nói tiểu tử ngươi cũng chết trận, mười vạn đại quân đã binh lâm thành hạ, chuyện nào chuyện nấy nói đến bài bản hẳn hòi, tí nữa thì ta tin luôn! Trong thành dấy lên rối loạn mấy trận, một đám quý nhân gom góp châu báu kêu cha gọi mẹ đòi chạy khỏi thành né hoạ chiến tranh, lộn xộn hết cả lên, còn có kẻ cho tư binh tấn công ra cửa thành. Quân canh giữ trong thành phải phái người đi cầu viện binh, Hải Đô A Lăng ngay dưới mí mắt, bọn ta nào dám tự ý rời vị trí chớ?”
Nghe đến đó, Tất Sa hơi hồi hộp: “Trong thành có loạn sao?”

Người rải lời đồn hẳn là mật thám Bắc Nhung, chúng trà trộn vào Thánh Thành từ trước gây ra hỗn loạn, muốn từ trong mở cửa thành, dẫn Hải Đô A Lăng vào thành. Nếu mưu kế của chúng đạt thành, mấy tướng thủ như Cát Lỗ chắc hẳn phải chạy về hỗ trợ, Hải Đô A Lăng liền có thể tiến quân thần tốc!

Ông kia cười cười, nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, nghe nói tăng binh trong chùa ra mặt, hỗn loạn rất nhanh lắng lại.”

Tất Sa vẫn còn rùng mình, may mà có Ba Murs ở lại giữ Vương Tự kinh nghiệm phong phú, thành thạo xử lý mấy tình huống này, không để ủ thành đại họa.

Đại quân rất nhanh về đến Thánh Thành, nghe tiếng kèn tu tu, dân chúng nghe tin liền động, đan thực hồ tương*, tranh nhau ra khỏi thành nghênh đón đại quân, thiếu nữ bưng rượu ngon óng ánh bước tới, hát mừng ca dao, tung đầy hoa tươi.
*dân dùng giỏ xới cơm, canh ấm hoan nghênh đội quân họ yêu kính, ý là nhiệt tình hoan nghênh quân về.

Nam nữ già trẻ đều thay áo đẹp, trong thành đầy hân hoan vui mừng, tiếng hoan hô như sấm.

Đàm Ma La Già dẫn đám Tất Sa tránh đám đông như thủy triều kia, theo đường bí mật về trong thành, đi thẳng Vương cung tiếp kiến đại thần.

Tô Đan Cổ còn sống, dân gian bách tính không hề thấy kỳ cục, cho rằng vì Phật Tử có trời trên cao phù hộ, nên Tô Đan Cổ mới nhiều lần thoát chết.

Cảm nhận của đám đại thần không thế, còn lâu họ mới tin mấy lời truyền thuyết.

Đám người bước vào đại điện, nhìn thấy Tô Đan Cổ một thân nhung trang, khí thế túc sát đứng trước thềm, hoảng sợ không thôi, nhưng nhớ đến ngài ấy đánh bại Bắc Nhung, quý tộc hãm hại ngài cũng đã đền tội, từng người lại nhịn không được mặt mũi hớn hở, đầu tiên là ca công tụng đức một tràng, xin cử hành khánh điển và nghi thức hiến tù binh, sau đó cật lực rũ sạch quan hệ của mình với phía Tiết gia, cuối cùng ám chỉ khả năng thừa cơ chiếm đoạt lãnh địa Bắc Nhung.
Tất Sa nhíu mày, vừa đánh thắng một trận, đám đại thần đã dã tâm bành trướng.

Đàm Ma La Già từ chối cho ý kiến, đuổi đại thần đi, triệu kiến tướng lĩnh trong quân, bình tĩnh xử lý quân vụ, phân nhiệm vụ, chỉ huy điều động binh mã.

“Giữa các quý tộc và bộ lạc Bắc Nhung mâu thuẫn lớp lớp, Ngõa Hãn Khả Hãn đại bại, liên quân đã tứ phân ngũ liệt, Mạc Bì Đa truy kích tàn quân, mấy quân khác giữ nghiêm cửa khẩu, đừng cố gắng một phát một mà tiêu diệt Bắc Nhung, hãy để chúng tự chiến tiêu diệt nhau.”

Các tướng lĩnh đồng thanh dạ to, kể từ đây, trong vòng vài năm Bắc Nhung không thể nào khôi phục nguyên khí.

Từng chỉ lệnh phát ra, trong lòng mọi người có tính toán trước, nhận lệnh mà đi.

Trong lúc đó, Tất Sa lo âu nhìn Đàm Ma La Già mấy lần, chạm phải hai luồng ánh mắt lạnh  lùng như tuyết của chàng, không dám lên tiếng.
Chờ các tướng lĩnh rời đi, Đàm Ma La Già đi ra đại điện, đứng trước bậc thềm dài, nhìn Lầu cao bề thế vàng son lộng lẫy dưới chân.

Đã qua giờ chiều, một trận gió lớn cuốn lên, sắc trời lờ mờ, tầng mây cuồn cuộn, cung thất chìm trong hoàng hôn âm u. Bên ngoài cung thành, trên phố dài ở lý phường biển người vẫn mãnh liệt, muôn người đổ xô ra đường, dân chúng đến nhà nhà chúc mừng thắng lợi, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng cả tòa Thánh Thành.

Cả trời cùng vui, khắp đất cùng mừng.

Chúng sinh yên vui, nhưng nàng thì lại sống chết chưa biết, rất có thể người đang trong nguy hiểm.

Là chàng tạm thời sửa lại kế hoạch, để nàng rời đi sớm hơn.

Lý Huyền Trinh đã đến khiến chàng ý thức được rằng cuối cùng rồi nàng sẽ rời đi, cái ôm của Mạc Bì Đa khiến chàng không thể đè nén tham lam ở đáy lòng, lúc nàng gối lên đùi chàng mà ngủ say, chàng không thể nào khống chế ham muốn đụng chạm vào tay của nàng.
Kinh văn trong sách, từ lâu chàng có thể đọc ngược như xuôi, hiểu rất rõ ràng thấu đáo, chàng có đạo của chính mình, không quan tâm ánh mắt người đời, một đời lẻ loi độc hành, nhưng trong nháy mắt, có được người bạn duy nhất, lại chỉ là ảo ảnh trong mơ.

Nhưng bọt nước lại xinh đẹp mê người đến vậy.

Lúc ngầm đồng ý để nàng theo quân, chính là chàng buông thả mình trong phút chốc.

Nếu còn không buông cho nàng đi, chàng không biết mình sẽ làm đến chuyện gì.

Tất cả phiền não, đều là nhϊếp dẫn*, buông xuống là được.

* tiếp hóa, từ Phật giáo có ý dẫn đường, dạy bảo

Chàng buông người ra rồi, lại không yên tâm.

Mây đen cuộn sóng đầy trời, long trời lở đất, khí thế mãnh liệt, từng tia chớp sáng như tuyết lướt qua giữa tầng mây.

Tiếng gió vang vọng phố lớn ngõ nhỏ.
Đàm Ma La Già ngước nhìn chân trời lờ mờ, gió lộng căng đầy ống tay áo chàng, vỗ phần phật.

Nàng đã từng rất sợ Hải Đô A Lăng… chàng muốn nàng đi Sa Thành, một câu nàng cũng không hỏi thêm, bình tĩnh rời đi, trong thư chỉ nói đã thêm phiền phức cho chàng, cảm tạ chàng thông cảm.

Vài ánh đèn nhỏ nhoi sáng lên trong cung điện cùng ngõ ngách các lý phường, gió cuồng thổi ngược, mây đen trĩu nặng, tiếng sấm vang rền, tầng tầng mây đen bao phủ, chớp lạnh mưa cuồng, nhà nhà đã lên đèn, tất cả đều ảm đạm.

Đàm Ma La Già nắm chặt bội đao, xoay người trong cuồng phong đang gào thét.

Một tia chớp xanh trắng xé rách bầu trời đêm, loé chiếu khắp chân trời, như có gã khổng lồ núp giữa mây đen vung vẩy trường đao, chém nát cả trời không..

Tia sáng trắng lóa chiếu lên mặt Đàm Ma La Già, chiếu lên vết sẹo trải rộng cả mặt, cũng chiếu ra gợn sóng nơi đáy mắt lẳng lặng phun trào của chàng.
Tất Sa đứng ở trước mặt chàng, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu thẳm của chàng, nói: “Vương, đại cục đã định, tôi sẽ bảo vệ thật tốt Thánh Thành…”

Gì ngài ấy cũng đã thu xếp xong cả, chỉ riêng mỗi vì mình lại chưa từng cân nhắc qua. Giờ đây, hẳn cũng nên vì chính mình tùy hứng một lần.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ vang giữa không trung, mái nhà lung lay, trời đất rung chuyển.

Giữa ầm ầm tiếng sấm, Đàm Ma La Già bước nhanh nhảy xuống hành lang dài, phóng lên ngựa, bóng dáng cao lớn cô độc nhanh lướt đi, như muốn theo gió quay về.

Tất Sa lao theo xuống thềm đá, cùng mấy thân binh thúc ngựa đuổi theo chàng, từ con đường nhỏ hộ tống chàng ra khỏi thành.

Đại quân đắc thắng, đêm nay trong thành không thực hiện giới nghiêm, sau tường phường vọng ra từng đợt tiếng cười vui vẻ, sấm rền cuộn tròn, mây ép xuống càng thấp, binh sĩ trên lầu tháp như khẽ vươn tay là có thể chạm đến sợi mây thô đen nhánh.
Vài con khoái mã phóng nhanh như tên trên con đường hẹp không người, tiếng vó ngựa như sấm, gió thổi áo bào bay soàn soạt cộng hưởng.

Tất Sa huơ đồng phù về phía quân gác trên tường thành, ra hiệu bọn hắn báo lính canh thành lâu mở cửa thành.

Binh sĩ trên tường cầm đuốc trong tay, chạy tới chạy lui truyền chỉ lệnh đến hướng cửa thành.

Bỗng từ phía trước một ánh đèn yếu ớt bay tới, có khoái mã chạy về hướng họ, trên lưng ngựa là y phục của tăng binh Vương Tự.

“Nhϊếp Chính Vương, Tướng quân!”

Tăng binh lao vùn vụt đến trước mặt cả đám, không đợi ngựa dừng hẳn, ôm quyền nói: “Công chúa chờ đã lâu.”

Tất Sa nhíu mày, thoáng thả chậm lại, nói: “Nói công chúa Xích Mã, mai ta đến thăm người.”

Tăng binh gãi đầu, thúc ngựa đuổi kịp anh ta: “Tướng quân, không phải công chúa Xích Mã… Là Văn Chiêu công chúa, công chúa nghe nói Nhϊếp Chính Vương và Tướng quân đã về, luôn chờ ở Vương Tự, thấy trời đã tối, việc triều cũng xong mà Nhϊếp Chính Vương và Tướng quân còn chưa thấy về Vương Tự nên công chúa đành đến đây…”
Tiếng gió tiếng sấm tiếng vó ngựa, ánh chớp loé sáng, trong ngõ nhỏ sáng như ban ngày.

Tất Sa phi được mấy ngựa mới ý thức ra tăng binh nói gì, chợt ghìm cương, ngây ra như phỗng.

Sau tích tắc, anh lật đật giơ roi quật tọa kỵ, đuổi kịp Đàm Ma La Già ở trước nhất.

“Nhϊếp Chính Vương —— Văn Chiêu công chúa đang ở Thánh Thành!”

Một tiếng gào chìm lỉm trong tiếng sấm ầm ầm, ngay khi Tất Sa nghĩ là Đàm Ma La Già không nghe được, bóng hình cao lớn kia đột nhiên dừng lại, tuấn mã cất vó hí vang, ngừng lại.

Đàm Ma La Già quay lại, một tia chớp hiện giữa trời đêm, sắc mặt chàng âm trầm, dáng như La Sát, đôi mắt xanh đỏ sậm như ngập máu, quanh người sát khí toả ra bốn phía.

Tất Sa thầm run rẩy, không biết mình đến tột cùng là đang giúp ngài hay là đang hại ngài, quay lại hỏi tăng binh: “Công chúa đâu?”
Tăng binh chỉ chỗ cậu vừa chạy đến: “Công chúa ở phía sau.”

Cậu vừa dứt lời, tiếng vó ngựa chỉnh tề đạp vang từ trong gió truyền đến, ánh lửa chập chờn, mười mấy thân binh vây quanh một nữ tử cả người bọc trong áo choàng chậm rãi chạy đến.

Sấm sét vang dội, chớp loé từng tia lại từng tia, trong ánh sáng lững lờ, nữ tử giục ngựa từ từ đi, như đạp trên tia chớp từ trên trời giáng xuống.

Bầu không khí trong con đường hẹp như ngưng lại.

Đàm Ma La Già tay cầm cương, dừng trong đường nhỏ, bóng hình bất động, thế vững như dãy núi.

Nữ tử không hề hay biết đến nước ngầm chung quanh phun trào, nhìn thấy đoàn người Đàm Ma La Già, có vẻ rất vui mừng, giục ngựa chạy nhanh tiến lên đón, gió thổi rơi mũ trùm của áo choàng trên đầu nàng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, mái tóc đen trơn bóng mềm mại giữa ánh chớp chiếu rọi lồng lên một lớp ánh sáng dịu, như có vầng sáng vờn quanh.
Nàng phất tay ra hiệu với Đàm Ma La Già, tươi như thuấn hoa: “Tô tướng quân…”

Ầm, một tiếng sấm nổ tung ngay đỉnh đầu mọi người, tê trời cứng đất, đất rung núi chuyển.

Trên đầu tường bỗng nhiên vang một tràng lộp độp lộp độp, tầng mây phun trào, giọt mưa hung hãn nện xuống, giữa trời đất, kéo ra một tấm màn mưa cao vạn trượng.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng dày đặc, hạt mưa to như hạt đậu nhấp nhô trên đỉnh ngói tường viện, bọt nước văng tung toé.

Ánh đuốc bị nước mưa giội tắt, trong con đường hẹp chìm vào u ám.

Đàm Ma La Già đứng lặng trong mưa, mặc cho nước mưa cọ rửa trên mặt chảy xuống, không hề nhúc nhích.

Dao Anh a lên một tiếng, chụp mũ trùm lên, ruổi ngựa tới gần Đàm Ma La Già.

Chàng không nói lời nào, đôi mắt xanh biếc nhìn nàng chăm chú, trong mắt phản chiếu ra ánh chớp loé nơi chân trời.
Dao Anh nhìn chàng cười: “Tôi đến Vương Đình lâu vậy rồi, hiếm khi thấy mưa rơi…”

Nàng vừa nói, cởi chiếc túi vải bên hông xuống, đưa tay muốn giúp Đàm Ma La Già che mưa.

“Tướng quân, trên người ngài chắc chắn có vết thương, đừng để ướt…”

Sau một khắc, hô hấp của nàng nghẹn lại.

Đàm Ma La Già bỗng cúi người, giữ chặt cổ tay của nàng, ngón tay nóng bỏng lại càng nóng.

Dao Anh ngây ra.

Nước mưa ào ào chảy xuôi, chàng từng chút từng chút kéo nàng lại gần, Dao Anh ngẩng nhìn chàng, khuôn mặt đầy vết sẹo dữ tợn tiến lại ngày càng gần.

Tiếng sấm ngừng, giọt mưa lạnh buốt nện trên mi Dao Anh, nàng không thể kiềm chế mà run lên.

Đàm Ma La Già rũ đôi mắt, nắm chặt tay nàng, một tay khác đưa lên, vén mái tóc dài của nàng, bàn tay đè lên gáy nàng, ôm nàng vào lòng.

Chàng ôm nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mấy giọt mưa châu ngưng tụ trên lông mi chàng, nhè nhẹ rung động, cuối cùng tí tách, từ cuối hàng mi nhỏ xuống.

Trán của Dao Anh gối lên bộ ngực chàng, trở nên hoảng hốt, mãi thật lâu không bình tĩnh nổi, sau hồi lâu mới cảm giác được tiếng tim đập bình bịch bình bịch.

Cánh tay chàng mạnh đầy lực vòng quanh lưng nàng, nhịp tim vững vàng chậm chạp, thân thể cứng như sắt.

Tiếng mưa rơi lớn.

Trong con đường nhỏ thân binh rớt miệng tròn mắt nhìn hai người.

Tăng binh đầy chấn kinh, đang định giục ngựa tiến lên, khoé mắt Tất Sa quét qua cậu ta, lắc đầu, ra dấu yên lặng.

Nước mưa như thác nước trút xuống, lồng trên hai người.

Tất Sa ra hiệu tất cả thân binh lùi ra.

Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu, sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố, nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố*.
* Hết thảy mọi ân ái gặp gỡ, vô thường khó được lâu dài, cuộc đời có nhiều nỗi lo, sinh mạng như sương mai thoảng qua liền mất, do yêu nên sinh ưu sầu, nếu con người có thể không yêu, sẽ không có ưu sầu không còn sợ hãi. – trích kinh Phật.

Rất hiển nhiên, La Già đã có nhược điểm.

Mình lung tung quấy nhiễu không làm nên trò trống gì, chi bằng trước khi Văn Chiêu công chúa rời đi, để La Già được buông lỏng chính mình một chút.

Thân binh Vương Đình đã lui ra, còn đám thân binh Dao Anh nhìn nhau, không biết nên làm gì.

Đầu tiên là Mạc Bì Đa, sau đó là Nhϊếp Chính Vương Vương Đình… Thân binh thầm nói, A Lang sẽ nổi trận lôi đình cho coi.

Nước mưa lạnh buốt trượt vào cổ áo, chảy qua da thịt ấm áp, Dao Anh lạnh run cả người.

Cánh tay nắm ở đầu vai nàng lập tức buông nàng ra, nàng ngẩng lên, nhìn Đàm Ma La Già gần trong gang tấc, đôi mắt mở lớn đầy vẻ không dám tin, trong mắt hiện nỗi chấn kinh, lo sợ nghi hoặc, mờ mịt, không biết nên làm sao.
Dáng vẻ này, giống như lần đầu nàng nhìn thấy chàng ăn thịt, kinh ngạc như bị sét đánh.

Về sau cứ mỗi lần chàng ăn cơm, nàng đều lén lút nhìn.

Đàm Ma La Già buông Dao Anh, máu đỏ trong mắt rút đi, như không việc gì nhận lấy chiếc túi vải nắm chặt trong tay nàng, giúp nàng đội mũ trùm, thắt lại dây buộc.

Động tác tự nhiên, thật giống như chỉ là vừa rồi cúi người lấy đồ trong tay nàng tiện thể ôm nàng một chút.

Dao Anh càng hoảng hốt, nghi ngờ cái ôm vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của mình.

“Tướng quân?” Nàng nhẹ giọng gọi chàng.

Đàm Ma La Già dời mắt, cằm ướt sũng còn lấp lánh ánh quang: “Vừa rồi vết thương cũ phát tác, trong tích tắc mất đi trạng thái, công chúa thứ lỗi.”

Tiếng chàng đè nén trầm thấp.

Mày Dao Anh nhẹ nhíu, đang định nói thì Đàm Ma La Già đã thúc nhẹ bụng ngựa, ruổi ngựa đi xa.
Vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc.

Vừa rồi lúc ngài ấy ôm nàng, nàng bỗng thất thần, nhịp tim rất nhanh, còn ngài ấy đến hô hấp cũng không có tí loạn nhịp, cả người lạnh như băng, trên thân còn toả ra luồng sát khí uy nghiêm, hoàn toàn không giống cái ôm của Mạc Bì Đa khẩn trương nhiệt tình, không có chút cảm giác tình ý phun trào gì.

Dao Anh ngây một lúc trong mưa, siết chặt áo choàng, đuổi theo chàng.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, một đoàn người yên lặng quay lại Vương Tự, cả người ướt nhẹp, quay về phòng mình thay y phục.

Tất Sa đưa Dao Anh về chỗ của nàng trước, căn dặn tôi tớ nhớ đưa lửa than và thuốc phòng cảm lạnh rồi đi tìm Đàm Ma La Già.

Vừa ra hành lang, thấy một bóng đen đứng trước thềm đá, toàn thân ướt đẫm, trong đôi mắt xanh tơ máu dày đặc, giữa hai đầu lông mày lờ mờ đỏ.
“Sao nàng ấy lại ở Thánh Thành chứ?” Chàng thu ánh mắt, quay người đi vào hành lang, nhẹ giọng hỏi.

Như là đang hỏi Tất Sa, lại như là đang hỏi chính mình.

Vì đâu nàng không đi?

Tất Sa theo sau lưng, cười cười, “Vương, tôi đoán không ra tâm tư của Văn Chiêu công chúa, câu này hẳn ngài nên gặp mặt hỏi thẳng công chúa.”

Đàm Ma La Già không nói, đang bước tới, đột nhiên dừng lại, chau mày.

Tất Sa giật nảy mình, nói thầm không ổn, nhanh chóng xông lên.

Đàm Ma La Già rên một tiếng, ọc ra một ngụm máu tươi, mấy tia máu vẩy xuống, vạt áo lập tức nhuộm đỏ một mảng.

“Nhϊếp Chính Vương…” Tất Sa nhìn chàng lo lắng, lại nhẹ nhàng thở ra.

Bắt đầu từ khắc Lý Dao Anh rời đi, lòng La Già luôn căng cứng, ẩn nhẫn kiềm nén không lộ ra vẻ lạ thường, nhưng mớ máu bầm lâu nay vẫn tích tụ sâu trong ngực chàng, để càng lâu, tổn thương càng lớn, giờ chính mắt nhìn thấy nàng bình yên vô sự, rốt cục mới thả lỏng, tống ra được.
Thần sắc Đàm Ma La Già lạnh nhạt, chùi đi tia máu, nhắm mắt.

“Không sao.” Chàng thản nhiên nói, bước mấy bước, lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Sắc mặt Tất Sa đại biến, nhào tới, đỡ Đàm Ma La Già dậy, hai mắt chàng đã nhắm nghiền, mất đi ý thức.

Sao mà không sao? Rõ ràng là ngài có sao.

Tất Sa gọi Ba Murs, đưa Đàm Ma La Già mê man về trong mật thất, thay y phục ướt đẫm ra.

Người chàng nóng như lửa đốt, cả người cứng lại, ý thức mơ hồ.

Tất Sa cho chàng uống mấy viên thuốc viên, rồi nhồi thêm mấy bát thuốc an thần, chàng vẫn sốt cao không giảm, mê man.

Y giả biết tin chạy suốt đêm đến chẩn trị, lắc đầu thở dài: “Không phải công pháp phát tác, không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.”

Tất Sa lo lắng vô cùng: “Là do đâu chứ?”

Y giả nói: “Có thể do Vương quá mệt mỏi… Việc nước bề bộn, cộng thêm phải thời thời khắc khắc cẩn thận ứng đối trên chiến trận, tâm lực lao lực quá độ, rồi sử dụng công pháp, thân thể không chịu nổi, cũng có thể do thời gian này uất ức tích tụ trong lòng khó thư thả, đã dẫn phát chứng cũ.”
“Thế nên chữa thế nào?”

Y giả nhíu mày: “Vương trước hết ngưng dùng công pháp, uống thuốc điều dưỡng, mấy ngày này cần phải nghỉ ngơi thật tốt, giữ tinh thần thoải mái…”

Tất Sa để thầy thuốc tự đi sắc thuốc, nhìn chằm chằm Đàm Ma La Già một lúc, gọi Ba Murs đến.

“Cậu đi mời Văn Chiêu công chúa.”

Đọc truyện chữ Full