DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 150

🍒❄️ Chương 150 🍒❄️

Đêm đó, Đạt Ma chuẩn bị mở tiệc rượu thật lớn ở Vương cung, bày tiệc mời khách chào đoàn Lý Dao Anh, thuận tiện tiếp kiến sứ thần các Châu khác, cùng sứ giả Đại Nguỵ trao đổi chuyện sắc phong.

Dao Anh đến y phục còn chưa thay, nói: "Hiện giờ chiến sự căng thẳng, lương thảo hầu như không còn, quân phí không đủ, không cần chú trọng mấy này, mấy vị sứ của Thiên tử là chỗ quen biết cũ của ta, không phải người câu nệ tiểu tiết, không cần phô trương..." Vừa nói, nàng nhìn về đám Trịnh Cảnh.

Đám người liếc nhau, vội vàng cười ôm quyền: "Chính là lẽ này, chúng ta phụng mệnh mà đến, là để đồng lòng hợp sức nghĩa sĩ Tây quân chung đánh phá Bắc Nhung, thu phục đất mất, những lễ nghi phiền phức này có thể miễn thì miễn đi."

Đạt Ma giật mình, rũ mắt hiện lên ý tán thưởng, khom người thi lễ với Dao Anh: "Lời công chúa rất đúng, ta sẽ bảo người huỷ yến hội. Thường nghe nói Trường An thích uống trà, ta ngưỡng mộ phong hoa Trường An, hay học đòi văn vẻ, mời chư vị thiên sứ* cũng nếm thử trà vùng bọn ta."


*sứ giả của Thiên tử.

Người phục vụ tiến lên, dẫn đám Trịnh Cảnh đi Thiên Điện uống trà.

Dao Anh cố ý đi lùi về sau mấy bước, Đạt Ma thừa cơ báo Dao Anh mấy chuyện quan trọng: "Sứ giả phái đi Yên Kỳ, Bắc Đình, Quy Điền, Quy Tư lần lượt đã về, các châu chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, đều hi vọng sớm ngày khôi phục, chỉ là trước mắt thế cục còn chưa công khai, bọn họ kiếm cớ thoái thác việc xuất binh, không muốn phái tử đệ đi Trường An dâng tặng lễ vật."

Lúc này phái tử đệ dòng đích đi Trường An tương đương quy thuận triều Ngụy hoàn toàn, Trung Nguyên Tây Vực chiến loạn đã lâu, các Châu lo triều Ngụy không có sức che chở bọn họ, sợ bị Bắc Nhung trả thù, nên còn đang quan sát.

Thấy mấy Châu dao động không ngừng, Dao Anh tuyệt đối không thấy bất ngờ, lực lượng các Châu yếu kém, cầu sinh giữa kẻ hở của những thế lực lớn mạnh, nay Tần mai Sở là đạo sinh tồn của họ.


"Chờ chúng ta thu phục Y Châu, liên thông Hà Lũng, các Châu tự nhiên sẽ quy thuận."

Đạt Ma tán đồng gật đầu, lấy văn thư bọn Trịnh Cảnh mang tới.

Lý Đức chính thức sắc phong Dao Anh thành đô đốc Tây quân, các tướng lĩnh Tây quân khác cũng đều được thăng chức, Cao Xương khôi phục chế độ cũ, tiếp tục sử dụng tên gọi Tây Châu, Đạt Ma không còn là Quốc chủ, mà là Đô hộ Tây Châu.

Dao Anh ngước mắt, "Đại Lang cao cả."

Đạt Ma cười cười, có ít nhiều cảm khái nói: "Cũng không gọi là cao cả được, lúc trước ta không nghe không thấy nhiều năm, đến cả vợ cũng không giữ nổi... cũng chỉ là tên bù nhìn, nguyện vọng của tiên phụ trước khi lâm chung ta luôn ghi nhớ trong lòng, sau này xuống đất, gặp lại họ không đến mức không còn mặt mũi..."

Thấy vẻ mặt ông phiền muộn, Dao Anh đổi chủ đề, hỏi chuyện quân bị.


Hai người thương lượng một lúc, Đạt Ma nhớ ra một việc, gọi mấy tướng lĩnh trẻ tuổi đến, cười nói: "Đây đều là các nhi lang cùng Tứ Lang lập kế hoạch kiến lập nghĩa quân, Trương gia Tam Lang, Viên gia Thất Lang, Triệu gia Thập Nhất Lang, Tống gia Nhị Lang..."

Các tướng lĩnh cẩm y thêu bào, kiên cường ngay thẳng tuấn lãng, tuấn tú phấn chấn, xem là biết là những con em thế gia lớn lên trong cẩm tú, từng người tiến lên chào Dao Anh.

Dao Anh thầm ồ lên trong lòng, mấy tướng lĩnh này rõ ràng là những người trẻ tuổi nàng gặp ngoài thành, lúc đó bọn họ vừa mới dục huyết phấn chiến, cử chỉ có phần câu nệ, lúc này về lại trong thành, đều thay y phục, giơ tay nhấc chân ung dung hơn rất nhiều, nhưng vẫn nhìn ra có chỗ khẩn trương.

Đạt Ma nói: "Tứ Lang bận rộn việc quân, không thể theo hầu công chúa, sau này bọn Trương Tam đi theo công chúa, nghe công chúa phân công."
Dao Anh tỉnh bơ, cười cười.

Đạt Ma bước trước một bước đến Thiên Điện mời đám Trịnh Cảnh dùng trà, để lại Dao Anh và bọn Trương Tam, Viên Thất trò chuyện, trước khi đi, ông ta còn liếc sang ra ý bọn hắn.

Bọn Trương Tam ho khan mấy tiếng, vẻ càng thêm không được tự nhiên.

Dao Anh thu hết ánh mắt trao đổi của họ vào mắt, mời bọn Trương Tam giúp nàng qua chỗ Dương Thiên lấy một món đồ.

Cả đám xắn tay áo, cùng hô vâng, quay người chạy đi, sợ bị người đoạt trước.

Dao Anh nhíu mày, sau lưng nghe tiếng cười.

Lý Trọng Kiền bên cạnh vừa phủi cánh hoa đầy người đầy đầu, vừa từng bước bước lên thập cấp*: "Minh Nguyệt Nô, em nhìn không ra ý Đạt Ma à?"

*kiến trúc mình có tam cấp thui còn ở đây thập cấp bước lọi giò.

Dao Anh thở dài: "Chả nhẽ họ đều là?"

Lý Trọng Kiền lắc đầu: "Không chỉ thế, đều là mấy tài năng xuất chúng trong độ tuổi mà ông ta với Dương Thiên chọn giữa đám con em thế gia, nếu em thấy một người cũng chướng mắt, bọn hắn lập tức đổi nhóm khác."
Dao Anh dở khóc dở cười.

Thảo nào mấy chàng trai trẻ này thấy nàng lại không tự giác ưỡn ngực, còn âm thầm phân cao thấp với người kế bên. Danh gia vọng tộc muốn thông gia, họ là nhân tuyển cho vé phò mã. Từ dòng họ của họ mà thấy, gia tộc quyền thế bản địa một họ cũng không sót, tất cả đều tham dự trận cạnh tranh này.

"Có thấy vừa mắt không?" Lý Trọng Kiền hỏi.

Dao Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Anh, đừng hỏi nữa, một cũng không."

Lý Trọng Kiền nhíu mày. "Tụi nó đều văn võ song toàn, tính tình đoan chính, xuất thân thanh quý, tướng mạo đường đường, tuổi cũng ngang ngửa em, em không cần phải gấp gáp quyết định."

"Không cần, kéo dài thêm thì gia tộc quyền thế vì thế xung đột sẽ không tốt, em chả chọn một ai đâu."

Lý Trọng Kiền khẽ biến sắc, ánh mắt ra hiệu thân binh lui ra.
"Sao không chọn một ai? Minh Nguyệt Nô, em đã có ý trung nhân rồi sao?"

Hắn hỏi, giọng lộ ra mấy phần nghiêm khắc.

Dao Anh dừng bước, đứng trước bậc, quay đầu nhìn về phía Tây, nơi chân trời dãy núi liên miên chập trùng, không nhìn thấy Vương Đình xa xôi.

Nàng ngẩn người một lúc, ngẩng nhìn Lý Trọng Kiền, "Anh nè, em đã muốn hỏi từ lâu, vì sao anh vội vã muốn em lấy chồng?"

"Em lấy chồng sớm chút nào, ta yên tâm chút đó."

Dao Anh khẽ cau mày.

Câu này hắn trước kia từng nói, nhưng hiện tại xưa đâu bằng nay, nàng không cần dựa vào hôn nhân để đứng, sao Lý Trọng Kiền vẫn còn muốn buộc nàng lấy chồng?

Dao Anh đảo mắt, cố ý giận tái mặt, "Chả lẽ em gả đi, liền không còn là em gái của anh hửm? Anh liền không cần quan tâm em? Anh sau này không muốn quản em, nên vội vã tìm cho em một kết cục?"
Lý Trọng Kiền trợn mắt nói: "Suy nghĩ lung tung gì đấy? Em có lấy hay không lấy chồng, đều là em gái Lý Trọng Kiền ta, anh vĩnh viễn không mặc kệ em."

Dao Anh nhìn thẳng mắt hắn: "Vậy sao anh cứ giục em lấy chồng chi chứ?"

Lý Trọng Kiền dịu sắc mặt đi, đưa tay xoa xoa tóc nàng: "Tóm lại phải cưới, chi bằng thừa dịp hiện giờ chọn một chỗ tốt."

Ánh mắt Dao Anh lấp lóe, một tay nắm tay hắn, "Anh, anh dự định làm gì đấy? Có chuyện gì giấu diếm em hửm?"

Lý Trọng Kiền dời mắt.

"Anh, anh giấu em chuyện gì?"

"Không có gì." Lý Trọng Kiền thản nhiên nói, nhấc chân đi.

"Lý Trọng Kiền!" Dao Anh giận tái mặt, lần đầu tiên mở miệng gọi tên đầy đủ của hắn, bắt kịp, kéo cánh tay hắn: "Anh đừng giấu em... Có phải anh định cùng Lý Đức đồng quy vu tận?"

Lý Trọng Kiền nhắm cặp mắt. "Ngày nào ông ta còn chưa chết, ngày đó chúng ta không thể yên bình, chờ xong chuyện bên này, ta về gϊếŧ ông ta."
Hắn không thể để lại một mình Dao Anh lẻ loi trơ trọi trên đời này, nàng thành thân sớm chút, có chồng, lại có con cái, sẽ có lo lắng, đến lúc đó, dù hắn chết ở Trường An, bên người nàng vẫn còn những người thân khác làm bạn.

Vành mắt Dao Anh hơi ửng đỏ, "Anh à, chuyện này có thể bàn bạc kỹ hơn... So với báo thù, em càng hy vọng anh còn sống thật tốt."

"Anh cho rằng em gả đi tức là con gái đã gả ra ngoài, không còn liên quan gì với anh đúng không? Anh đi báo thù, em có thể không đếm xỉa đến? Anh, anh sai rồi, em vĩnh viễn là muội muội của anh. Nếu anh xảy ra chuyện, mặc kệ ở đâu, em đều sẽ đi tìm anh." Giọng nàng dịu dàng, khàn khàn, kiên định.

Lý Trọng Kiền rũ mắt nhìn nàng chăm chú, không nhúc nhích, trong lòng vừa ấm áp vừa chua chát, sau một lúc lâu, thở dài, ôm lấy nàng.
Thật là một cô nương ngốc xít.

Dao Anh kéo cánh tay hắn, chậm rãi nói: "Anh, về sau đừng quan tâm hôn sự của em nữa. Lúc còn ở Trung Nguyên, em biết Lý Đức dự định, còn nghĩ đến lập gia, sau này em lưu lạc đến Vương Đình, từng trải qua rất nhiều chuyện, hiện giờ cuối cùng có thể đoàn tụ với anh mình... Em nói thật, trừ phi là người em thích, nếu không em sẽ không cân nhắc chuyện lấy chồng."

"Anh à, em là do anh dạy dỗ lớn lên, anh biết tính em, em không thích câu nệ, không thích cả ngày buồn bực trong hậu viện, em đã xem những quyển sách rời xa chuẩn mực... Danh gia vọng tộc nhiều quy củ, em không kiên nhẫn để ý tới mấy thứ đó, sẽ không thỏa hiệp để lấy chồng."

"Trước kia, hôn sự của em không thể tự mình làm chủ. Hiện giờ em có thể tự mình làm chủ, sao phải để oan chính mình phải lấy chồng mà đi lấy chồng?"
"Em cả một đời không lấy chồng, thì có làm sao?"

Lý Trọng Kiền nghe đến đó, biết nàng đã hạ quyết tâm, dừng bước: "Thật sự không có ý định chọn một tên phò mã hửm?"

Dao Anh cười khì, mặt mày giãn ra sáng ngời: "Không có thích cũng không có cần."

"Còn nếu có thích?"

"Vậy thì em sẽ thích chàng ta thật là nhiều."

Lý Trọng Kiền ngây một lát, "Được, anh không buộc em chọn phò mã nữa."

Dao Anh nhìn vào mắt hắn: "Anh nè, đồng ý với em, đừng một mình đi làm việc ngốc, có gì thương lượng với em, chúng ta đều phải cẩn thận sống tốt."

Lý Trọng Kiền vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.

"Được, anh đồng ý với em."

Dao Anh thở phào, đi vào Thiên Điện, trong điện hương trà lượn lờ, đám Trịnh Cảnh đang bốc thêm phô mai, trà Diêm Ba*, vừa uống, vừa cùng Đạt Ma nói cười.

* một thức uống trà phổ biến của dân tộc Nộ-Giang Châu. Nướng chiếc bình trong lửa than, thả chè hoặc bánh trà vào, rồi thêm nước sôi, bỏ bọt, thêm muối ăn, lắc mấy vòng rồi đổ vào chung trà, châm thêm nước sôi pha loãng.
Thấy nàng đi vào, Trịnh Cảnh lập tức đứng lên, bưng chiếu thư, tuyên đọc xong, khách khí một hồi, nàng hỏi về việc phát binh.

Trịnh Cảnh nói: "Triều đình muốn đề phòng Nam Sở, tạm thời không thể rút ra quá nhiều binh lực, hiện giờ chỉ có quân Lương Châu của Thái tử điện hạ có thể lấy điều động bất kỳ lúc nào, nhưng công chúa có thể yên tâm, triều đình hẳn sẽ hết sức kiếm lương thảo vật tư, để Tây quân không phải lo hậu cần."

Nói tiếp đến chuyện thông gia, Lý Đức đã chọn mấy cô nương tôn thất, sắc phong làm công chúa, gả cho con em thế gia sắp quy thuận, mặt khác còn cầu thân con gái của Đạt Ma cho con trai của Tể tướng.

Lý Trọng Kiền cười lạnh, Lý Đức lại định dùng thủ đoạn thông gia lôi kéo gia tộc quyền thế. Dao Anh đã sớm nghĩ Lý Đức sẽ làm vậy, không nói gì thêm, thông gia dĩ nhiên hữu dụng, nhưng thông gia cũng không phải vạn năng.
Chính sự nói xong, đám Trịnh Cảnh cáo lui ra ngoài.

Dao Anh Đạt Ma vội vàng chạy tới bọn Dương Thiên thương nghị. Chỉ sau chốc lát, gọi thân binh đến, bày giấy mài mực, viết xong mấy phong thư, cầm ấn tín triều đình đưa tới, đóng ấn, ký chữ, phát ra từng phong chiếu lệnh.

"Lấy danh nghĩa Tây quân đi các nơi tuyên truyền ý chỉ triều đình, thăm hỏi tất cả dân chúng đã góp tiền góp lương cho quân."

"Do Tây quân ra mặt, ở mấy bộ lạc vừa trải qua chiến loạn cấp lương thực, tặng thuốc."

"Lập danh sách, đăng ký đinh khẩu, người lúc trước bị Bắc Nhung vu hãm bắt giữ, sau khi điều tra rõ sự thật nếu vô tội phóng thích, bỏ trốn từ địa phương khác tới, chuyện cũ sẽ bỏ qua."

"Tây Vực nhiều tín đồ, tìm tới các vị tăng nhân đức cao vọng trọng và trưởng lão, tư tế, nhờ họ ra mặt trấn an tăng chúng —— dù là Phật môn, Đạo gia, Cảnh giáo, Bái Hỏa Giáo, hay Ma Ni giáo, đều như nhau."
"Quan viên các nơi, dù là Hồ hay Hán, lúc trước theo Bắc Nhung hay là nghe theo Đô hộ, chỉ cần có uy vọng tại chỗ, ra tay thực tế vì dân, tiếng tăm không kém, đều có thể xét giữ lại chức quan."

"Phái sứ giả xâm nhập dân gian, để dân các nơi được lên tiếng báo lên trên, đối với quan lại từng làm mưa làm gió, nô dịch bá tánh, một khi tra ra, ấn luật xử trí."

...

Từng xấp, từng kiện giao phó, thân binh bưng chiếu thư, mãi đâm đầu vào đến hoàng hôn.

Dao Anh mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

Chiến tranh muốn đánh, bách tính phải trấn an. Chỉ có để dân chúng cảm nhận thật sự được chỗ tốt và ơn huệ, thì họ mới ủng hộ Tây quân từ trong đáy lòng.

Mấy ngày sau, Dao Anh càng ngày càng được chứng thực theo các chiếu lệnh, danh vọng của nàng và Tây quân trong dân gian ngày càng tăng vọt.
Đạt Ma nhìn ra nàng không thích mấy giáo úy, quả nhiên rất nhanh đổi một nhóm lang quân trẻ khác.

Mỗi ngày đều có người thay đổi đủ dạng hiến ân tình đến Dao Anh, nàng uyển chuyển nói với chính Đạt Ma hiện giờ không có tâm tư cưới xin gì.

Đạt Ma mở ra lối riêng: "Thế phải chăng Vệ Quốc Công có ý cưới vợ?"

Vừa nói, một hơi hô ra mười cái tên tiểu nương tử.

Dao Anh nhíu mày, thay Lý Trọng Kiền cự tuyệt, tâm bệnh của anh ấy chính là thông gia, sẽ không vì lý do này cưới vợ.

Trong thời gian này, không ngừng có chiến báo đưa về, Sa Châu, Cam Châu, Túc Châu chiến sự thuận lợi, đợi Hà Lũng bình định, Tây quân liền có thể tập trung binh lực thu phục Y Châu.

Cùng lúc đó, bọn Dao Anh cũng sát sao đặc biệt chú ý quân tình Vương Đình, Mạc Bì Đa đuổi sát tàn quân Bắc Nhung không thả, thành công vây tinh nhuệ của Ngõa Hãn Khả Hãn ở gần đường Sa Hải, hai quân giằng co một thời gian, hao tổn xong lương thảo quân Bắc Nhung, Mạc Bì Đa sắp phát động tiến công.
Đêm nay, Dao Anh bận rộn trước đèn, Duyên Giác đứng một bên quạt cho nàng.

Chỉ sau chốc lát, thân binh cầu kiến, cậu ta muốn gửi văn thư quà tặng cho ngày lễ phía Vương Đình, hỏi Dao Anh có thư cần gửi không.

"Không có." Dao Anh cúi đầu viết, thản nhiên nói, "Vương Đình và Tây quân lui tới, đều là chuyện quan trọng, ta sẽ để Trưởng sử đưa công văn truyền đạt chiến báo quân tình và thỉnh cầu, sau này ta không gửi thư riêng đến Thánh Thành, không cần hỏi lại ta."

Thân binh đáp vâng, cáo lui.

Duyên Giác há hốc mồm, tim phát lạnh.

Từ sau khi công chúa không còn là Ma Đăng Già, thật sự cắt đứt qua lại với Thánh Thành kìa!

Quãng thời gian này, cậu luôn đi theo cạnh công chúa, một lần người cũng không nhắc đến Thánh Thành, chưa nói tới Vương. Hầu như Tây quân mỗi ngày đều có thư gửi đến Vương Đình, toàn bộ đều là công văn chính thức lạnh lẽo như băng.
Tay quạt của Duyên Giác run rẩy.

Công chúa thật sự nói được làm được, không dây dưa Vương nữa, còn làm đến sạch sẽ lưu loát, cá nhân riêng tư cũng không nhắc Vương, cậu nên vui sướng mới đúng, thế nhưng công chúa tuyệt tình như thế, vừa quay đầu đã quên sạch Vương không còn một mảnh... Không biết chuyện gì, lòng cậu có phần khó chịu.

Cậu còn nhớ rõ công chúa vì Vương mà bước vào lửa đàn không chùn bước, sao người có thể nhanh quên sạch Vương như vậy?

Chả nhẽ công chúa bị mớ lang quân tuấn tiếu vây quanh kia mê hoặc mất rồi sao?

Duyên Giác càng nghĩ càng có cảm giác vật quý bị người đánh cắp, tằng hắng một cái, nói: "Công chúa, tôi phải bẩm báo với Tướng quân A Sử Na, công chúa có gì cần tôi giúp chuyển lời không?"

Dao Anh cúi đầu, mí mắt không chớp, "Không có."
Quả quyết ung dung, lạnh băng vô tình.

Duyên Giác vai xụi lơ, về phòng viết thư.

Thư là viết cho A Sử Na Tất Sa, bình thường cậu đã quen cùng Tất Sa không biết lớn nhỏ, nhịn không được chỗ cuối thư viết nhiều một chút nội dung không liên quan đến chính sự.

...

Mấy ngày sau, ưng đưa phong thư về đến Thánh Thành, Ba Murs gỡ cuộn giấy, trực tiếp đưa đến trong hầm đá.

Nam tử ngồi trước tượng Phật một tay cầm Phật châu, một tay mở cuộn giấy.

Trên thư đầu tiên là bẩm báo quân tình một vùng Tây Châu, sau đó là vài va chạm nhỏ lui tới giữa Vương Đình và Tây quân, tiếp xuống, toàn bộ đều là chuyện phiếm.

Mấy tay con em thế gia ngưỡng mộ Văn Chiêu công chúa ngàn dặm xa xôi đuổi tới Cao Xương, chỉ để xác nhận nàng ấy còn sống thôi ấy, chả mấy chốc truyền thuyết triền miên các loại truyền khắp các Châu, bá tánh tám say tám sưa, suy đoán công chúa sẽ chọn ai làm phò mã.
Danh gia vọng tộc bản địa không phục, muôn hình vạn trạng lấy lòng công chúa, nay thì lang quân trẻ tuổi săn một đầu gấu cho công chúa, mai thì hái đóa sen hiếm có tặng công chúa, thần thông khác thường.

Xém tí đính hôn với công chúa Trịnh Cảnh đến giờ còn chưa cưới vợ cả... xem ra tặc tâm còn chưa có chết.

Mọi chuyện phiếm cứ thế cứ thế chen chúc chật ních cuộn giấy.

Cuối cùng nói: Văn Chiêu công chúa đối với Vương lòng đã hờ hững, đã nhiều ngày lắm rồi, một câu cũng không nhắc đến Vương.

Ngón tay Đàm Ma La Già khẽ run lên, đọc xong thư, lại đọc lại từ đầu một lần, giơ tay, để giấy trước nến, cho một mồi lửa.

Nàng là người trong hồng trần, có tư thái khuynh quốc khuynh thành, tự nhiên không thể thiếu người ngưỡng mộ.

Nàng quên mình rồi.

Đúng như kinh văn nói, ánh chớp sương mai, không ngoài như vậy.
*Ví von ánh chớp chợt lóe hay sương trước khi mặt trời mọc, sự vật tồn tại không lâu

Tim bỗng nhiên một hồi cảm xúc khó hiểu phun trào, đôi mày Đàm Ma La Già nhíu chặt, chuyển cầm châu, thầm niệm kinh văn, tĩnh khí ngưng thần.

Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang từ xa mà đến, tiếng Tất Sa mang theo ý cười truyền đến: "Vương! Đường Sa Hải đại thắng! Ngõa Hãn Khả Hãn rơi ngựa mà chết! Mạc Bì Đa đã dẫn đại quân trở về!"

Đàm Ma La Già mở to mắt.

Vương Tự gõ vang chuông đồng, tin đại thắng rất nhanh truyền khắp đến mỗi một góc hẻo lánh của Thánh Thành, dân chúng hò reo nhanh chân báo tin, khoa tay múa chân.

Kỵ sĩ cận vệ cũng không nhịn được mặt mày hớn hở, hưng phấn thảo luận sau này Mạc Bì Đa có thể tiếp nhận Nhϊếp Chính Vương không.

Đại thần trong triều phản ứng nhanh chóng, nhao nhao dâng sớ, hỏi hôn sự của Mạc Bì Đa.
Vương chuẩn bị tứ hôn cho Văn Chiêu công chúa và Mạc Bì Đa chăng?

Nghe nói Mạc Bì Đa sau khi khải hoàn liền sẽ cưới Văn Chiêu công chúa?

Đàm Ma La Già xem hết tất cả tấu chương, tay cầm bút đột nhiên run lên, trên giấy lưu lại một vết uốn lượn.

...

Hai ngày sau, tin đường Sa Hải đại thắng truyền đến Cao Xương.

Đám người mừng rỡ khôn cùng: Lão Khả Hãn chết đi, Bắc Nhung đang năm bè bảy mảng, lực cản để họ thu phục đất mất bỗng nhiên giảm bớt, tiếp theo có thể từng bước thu phục những Châu huyện khác!

Dương Thiên lập tức đưa tin gấp qua Sa Châu để họ chuẩn bị thu nạp binh lực tiến đánh Y Châu.

Lý Trọng Kiền bắt đầu chỉnh đốn nhân mã, hắn đi Y Châu, có thể cùng Tây quân Sa Châu chia hai đường Đông, Tây giáp công tàn quân Bắc Nhung Y Châu.

Vừa mới mừng rỡ chưa được mấy ngày, sáng sớm hôm đó, một khoái mã từ phía Tây chạy như bay đến: "Công chúa, Yên Kỳ gửi thư cầu cứu! Thành chủ bọn họ hưởng ứng hiệu triệu của công chúa, chuẩn bị phái sứ đoàn đến Trường An, bị phản thần do người Bắc Nhung cất nhắc mang binh vây công, quân dân trong thành giữ vững được mấy ngày, sắp không chống đỡ nổi nữa!"
Đám người thương lượng một lúc, quyết định Dương Thiên mang ba ngàn người đi Yên Kỳ cứu viện thành chủ.

Ba ngàn binh Tây Châu trùng trùng điệp điệp xuất phát, bụi đất tung bay.

Trong thành khôi phục lại yên tĩnh, Dao Anh và Đạt Ma về Vương cung tiếp tục thảo luận tiến đánh Y Châu, bận đến chiều, chợt có tiếu tham đến báo: "Bãi đá hơn trăm dặm phía Bắc có đại quân đi qua!"

Đạt Ma nghi hoặc nói: "Dương Thiên quay về chăng?"

Dao Anh lắc đầu: "Yên Kỳ phía Tây, Dương Thiên đi hướng Tây, không thể nào là Dương Thiên."

"Vậy là ai?" Đạt Ma nhíu mày, cho dân chúng ngoài thành rút về, đóng cửa thành, trong thành giới nghiêm.

Đám người buồn bực không thôi, đứng dưới hiên chờ tin, sau chốc lát lại có tiếu tham đến báo, đại quân cách Cao Xương ngày càng gần, hiển nhiên là đi về hướng Cao Xương.
Tim Dao Anh chợt nảy: "Giương Đông kích Tây?"

Đạt Ma trầm sắc mặt: "Yên Kỳ chỉ là mồi nhử?"

Trong lòng bàn tay Dao Anh run lên, tỉnh táo lại, nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi."

Ngày hôm đó, khi hoàng hôn vàng óng đến, ngoài thành Cao Xương tiếng chân như sấm nổ vang, phía chân trời, từng dòng lũ màu đen xoáy tròn phun trào, như núi kêu biển gầm, bao vây lấy thành Cao Xương.

Đạt Ma đứng trên đầu thành, mặt như giấy vàng: "Sao lại là người Bắc Nhung?!"

Ông ta nhìn mảnh đen kịt ngoài thành kia, kỵ binh Bắc Nhung long trời lở đất mà đến Bắc Nhung, cứng đờ cả người.

"Cầu cứu Vương Đình?"

Đại quân Bắc Nhung trang bị chỉnh tề trước mắt kia ở đâu lòi ra vậy? Từ tin tiếu tham của họ thu thập, gần Cao Xương không thể xuất hiện nhiều kỵ binh Bắc Nhung thế.

"Không còn kịp rồi." Dao Anh nhìn chiến trận của kỵ binh Bắc Nhung, tìm kiếm quân kỳ của Hải Đô A Lăng, nắm chặt hai đấm, tự mình trấn định lại, "Trước mau đưa cảnh báo, để binh Tây Châu gần đây chạy về gấp rút tiếp viện."
Tu tu tiếng kèn nổi, bầu không khí chết chóc.

Đọc truyện chữ Full