🍒❄️chương 153🍒❄️
Phó tướng dẫn binh sĩ dọn sạch xong chiến trường, về thành bẩm báo: "Người Bắc Nhung quả nhiên không có bao nhiêu lương thảo, túi nước gần như trống không, trên thân ngựa có vết tích lấy máu, bên người đám binh lính chỉ còn lại một ít thịt khô."
Dao Anh gật đầu, nói với mấy người khác: "Lương khô của chúng là máu ngựa và thịt khô."
Đám người không khỏi vừa kinh ngạc vừa bội phục, quân Bắc Nhung ngoài thành biết rõ không có đường lui, vẫn đến vây công Cao Xương để yểm trợ cho Ngõa Hãn Khả Hãn thoát khỏi trùng vây, thảo nào nhân số vây công tuy ít lại dũng mãnh đến thế, vì đều sẵn sàng chết.
Đạt Ma hỏi: "Có tù binh không?"
Phó tướng đáp: "Lúc hai quân giao đấu không có binh đầu hàng, sau mạt tướng quét dọn chiến trường mới tìm được ít tù binh bị thương nặng không chết."
Thiết kỵ Bắc Nhung là tàn quân phá vây trước kia ở đường Sa Hải, Mạc Bì Đa nhạy cảm hẳn trong lòng không thoải mái, tù binh giao cho cậu ta, cậu ta mới có thể bàn giao với Vương Đình, nhưng đội thiết kỵ là bị ba phe viện quân Mạc Bì Đa, Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền hợp thành đánh bại, Cao Xương cũng đã quy thuận triều Ngụy, muốn xử lý tù binh thế nào còn phải xem thái độ Lý Dao Anh Lý Huyền Trinh.
Dao Anh trầm ngâm một lát, nói: "Giao cho Mạc Bì Đa đi."
Đạt Ma cũng nghĩ thế, nghe vậy gật gù.
Tiếu tham phái ra lần lượt quay về, đám người nghe xong báo cáo bèn vào phòng nghị sự, lúc Lý Trọng Kiền bước qua cánh cửa, sắc mặt thay đổi, che cánh tay rên khẽ.
Dao Anh lo lắng nói, cởi lớp áo bào cho Lý Trọng Kiền, phát hiện trên cánh tay trái hắn có vết băng bó, đại chiến một trận, hẳn vết thương đã bị bục ra.
Lý Trọng Kiền hời hợt nói: "Lúc ra tới đường Sa Hải gặp phục binh ở thôn Asa, bị thương nhẹ."
Trong lòng Dao Anh biết lần mai phục này chắc chắc không đơn giản vậy, hắn không muốn để nàng lo lắng mới nói nhẹ đi, nhíu mày gọi y giả đến, nói: "Trời nóng nực, vết thương đặc biệt dễ thối rữa, anh đi xử lý vết thương trước đã."
Lý Trọng Kiền cười cười, nhỏ giọng lầm bầm: "Bà chủ." Hắn cười theo y giả qua phòng xử lý vết thương.
Lý Huyền Trinh ở một bên ngước nhìn vẻ lo lắng đưa mắt nhìn theo Lý Trọng Kiền đi ra của Dao Anh, vẻ mặt lạnh băng.
Vết thương như càng đau hơn.
Chỉ sau chốc lát, bọn Trịnh Cảnh vội vàng chạy tới, hành lễ với Lý Huyền Trinh, kinh ngạc nói: "Sao điện hạ có thể đến kịp thời ạ? Tình hình Sa Châu, Qua Châu, Cam Châu thế nào rồi?"
Sắc mặt Lý Huyền Trinh trắng bệch, đáy mắt xanh đen, khàn giọng chậm rãi nói: "Bắc Nhung đại loạn, thu phục đất mất buộc phải một nhịp trống làm tất, không nên chậm trễ, nếu không sẽ lâm vào khổ chiến, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là chiếm cứ trọng trấn, rồi từ từ thu phục Quận huyện khác. Khi binh Tây Châu thu phục Qua Châu, Sa Châu, ta dẫn binh nghênh chiến mười bộ lạc Bắc Nhung ở Hắc Thủy Thành, gϊếŧ tù trưởng chúng, diệt địch bốn vạn, bắt tù binh quý tộc mấy trăm người, một vùng Bắc Mạc trong vòng mười năm sẽ không xuất hiện bộ lạc Bắc Nhung lớn mạnh nào nữa. Sau đó, ta gặp gỡ binh Tây Châu, bọn họ ở lại thủ thành còn ta dẫn quân Lương Châu và toán binh Tây Châu còn lại thẳng đến Y Châu, chỉ có đoạt lại Y Châu, mới chân chính đả thông Hà Tây."
"Đến Y Châu, ta phát hiện tàn quân Bắc Nhung không trốn trong thành Y Châu và xây thêm công sự phòng ngự, mà lại điên cuồng khác thường đánh về phía Đông, mới nghĩ chúng rất có thể định tiến đánh Cao Xương..."
Hắn dừng lại một lát, nói tiếp: "Ta để lại đạo đại quân chặt đứt đường lui của binh Bắc Nhung Y Châu, dẫn theo hai ngàn người ngựa chạy đến Cao Xương."
Trong phòng nghị sự yên ắng lại, đám người cùng nhìn Lý Huyền Trinh, đều kinh ngạc.
Đang lúc họ còn bận buồn bực đoán Lý Huyền Trinh ở Qua Châu xa xôi sao đến nhanh vậy, nghe xong, buồn bực biến thành không dám tin: Lý Huyền Trinh đã thanh trừ sạch sẽ bộ lạc Bắc Mạc, triệt để phá tan mười bộ lạc Bắc Nhung trấn thủ thảo nguyên, từ nay về sau, trong tương lai gần Bắc Mạc không thể xuất hiện thế lực nào mạnh như Bắc Nhung có thể uy hϊếp triều Ngụy Trung Nguyên nữa.
Cũng chưa tính là gì, sau mấy trận huyết chiến thay đổi thiên hạ, trong vòng nửa tháng ngài ấy gấp gáp hành quân mấy ngàn dặm, chạy thật nhanh một đoạn đường dài thẳng đến Y Châu, đoạt lại con đường quan trọng thông với Tây Vực, sau đó thẳng tiến Cao Xương!
Ngài ấy không biết tình hình bên này của Cao Xương, cũng không biết sẽ gặp được Lý Trọng Kiền Mạc Bì Đa, chỉ đem hai ngàn người mà định đánh úp đại quân Bắc Nhung! Không sợ toàn quân bị diệt chăng?
Thái tử điện hạ quả nhiên can đảm hơn người.
Đám người kinh ngạc rất lâu, đột nhiên sực nhớ ra binh Tây Châu đả thông Hà Tây, vui vô cùng, con em thế gia Cao Xương trong sảnh không nhịn được kích động gầm lên.
Trong hân hoan vui mừng ngợi ca khôn xiết, Dao Anh vẫn bình tĩnh, chỉ vị trí Y Châu, nói: "Tàn quân Bắc Nhung đã bị diệt diệt, đám khác hộ tống Ngõa Hãn Khả Hãn phá vây, hiện giờ Y Châu tứ cố vô thân, chúng ta chắc chắn phải thừa cơ hội này mau chóng đoạt Y Châu."
Trong kinh hỉ Đạt Ma tỉnh táo lại, thầm nói, không hổ là Văn Chiêu công chúa, thực lực quân Tây Châu như chẻ tre, nàng ấy còn có thể bình tĩnh vậy.
Đám khác cũng xôn xao lấy lại tinh thần, cười nói: "Lần này chúng ta coi như thành công kéo chân tàn quân Bắc Nhung, bên Y Châu quân Bắc Nhung không còn nhiều, chắc chắn ta có thể một bước mà đoạt lấy Y Châu!"
Dao Anh nói: "Đừng xem thường, Y Châu từng là nha đình Bắc Nhung, không dễ công phá."
Đám người cười đồng ý.
Lý Trọng Kiền đã băng bó vết thương xong, đi đến, đám người bàn quyết xem ai dẫn binh đi Y Châu.
"Nhất định không nhục mệnh!" Tướng lĩnh ôm quyền lĩnh mệnh, lập tức xuất phát, không trì hoãn dù chỉ một khắc.
Con em gia tộc quyền thế đã sớm lăm le bên cạnh, thấy thế, từng người xung phong nhận việc, yêu cầu được dẫn binh tiến đến Y Châu.
Đạt Ma biết giờ Y Châu dễ như trở bàn tay, sẽ không xuất hiện biến cố gì lớn, đều đồng ý.
Dao Anh động viên cả đám một vòng, nhìn đám người cao hứng bừng bừng rời đi, nói: "Phía Đông chiến sự thuận lợi, tiếp theo việc chúng ta cần phải làm là giữ vững thành trì, đề phòng những bộ lạc khác phản công, còn có..."
Lý Huyền Trinh tiếp lời: "Còn có hợp tác với Vương Đình đuổi bắt đội tàn quân Bắc Nhung cuối cùng."
Dao Anh không nhìn hắn, nói với Đạt Ma: "Hẳn Dương Thiên đang bị vây ở Yên Kỳ, chúng ta phái người đi Yên Kỳ. Phía Bạch Thành vẫn luôn không thấy tin về, đội quân Hải Đô A Lăng ngay ngoài Bạch Thành, rất có thể ở đó cũng bị bao vây, phái tiếu tham tìm hiểu."
Đạt Ma gật đầu.
Lý Huyền Trinh không nói.
Dao Anh bảo thân binh: "Mời Vương tử Mạc Bì Đa vào."
Mạc Bì Đa hông đeo trường đao đi vào phòng nghị sự, chào hỏi xong nói rõ tình hình chiến trận: "Mấy ngày trước, ta đang dẫn đại quân chạy về Thánh Thành, đột nhiên thu được chiến báo, biết Cao Xương bị vây, thân binh Tướng quân A Sử Na tên A Bì nhận lệnh Phật Tử chạy đến bảo ta dẫn mấy ngàn binh bộ lạc cứu viện Cao Xương, Sau đó Nhϊếp Chính Vương đuổi tới, tự mình dẫn đại quân đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn. Nguy hiểm Cao Xương đã giải trừ, Bắc Nhung chỉ còn lại một đội tàn quân của Ngõa Hãn Khả Hãn, những thứ khác không có đáng kể."
Đám người bừng tỉnh, nói cách khác lần này Vương Đình không điều động đại quân, mà để đội đại quân khải hoàn chia binh quay đầu, một hướng truy kích Ngõa Hãn Khả Hãn, một hướng gấp rút tiếp viện Cao Xương, cách này vừa tiết kiệm thời gian, vừa không đặt Vương Đình vào nguy hiểm.
Lý Huyền Trinh hỏi: "Nhϊếp Chính Vương quý quốc có biết Ngõa Hãn Khả Hãn chạy hướng nào không? Đại quân có kịp ngăn chặn ông ta không?"
Ai cũng đầy mặt lo lắng.
Hải Đô A Lăng đảo loạn toàn bộ thế cục, tất cả tàn quân Bắc Nhung hướng thẳng Cao Xương, binh Tây Châu, bộ lạc đều chạy tới cứu viện, Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ tiếp quản đại quân tạm thời, hắn có thể kịp thời đoán được quỷ kế Hải Đô A Lăng, tìm ra tung tích Ngõa Hãn Khả Hãn sao?
Mạc Bì Đa cười cười, tay cầm trường đao: "Các vị không cần lo lắng, Phật Tử đã suy tính được vị trí Ngõa Hãn Khả Hãn phá vây, chắc chắn Nhϊếp Chính Vương có thể chặn lão ấy."
Đám người thật lâu không nói gì, trao đổi một ánh mắt phức tạp.
Cũng may mà Phật Tử Vương Đình là bạn, không phải địch của họ.
Hò hét ầm ĩ bàn chuyện xong, trời đã tối mịt, cả đám về phòng nghỉ ngơi.
Nguy cơ trừ khử, đêm nay trong thành không có giới nghiêm, khắp các phường đèn màu treo cao, dân chúng lo lắng hãi hùng mấy ngày rốt cục có thể yên tâm dạo chơi bên ngoài, muôn người đều đổ xô ra đường, nhộn nhịp xôm tụ.
Dao Anh mệt cả thể xác lẫn tinh thần, mí mắt sụp xuống, quay về phòng gọi thân binh Lý Trọng Kiền đến hỏi cụ thể chuyện anh ấy bị thương.
"A Lang sao mà bị thương? Bị thương có nặng không?"
Thân binh trả lời: "Hôm đó bọn tôi vừa mới tới đường Sa Hải, đột nhiên gặp tên của quân mai phục, lúc ấy thật sự vô cùng hung hiểm, ngay phút ngàn cân treo sợi tóc, thân vệ Tiểu Vương Tử Mạc Bì Đa đột nhiên đuổi tới, cứu A Lang, A Lang chỉ bị trúng một mũi ở cánh tay, không có trở ngại... còn thân vệ kia thật dũng mãnh, cầm đao xông thẳng vào chiến trận Bắc Nhung, trực tiếp chính tay đâm chủ tướng chúng! Y nói với A Lang Vương tử Mạc Bì Đa lập tức đuổi tới, quả vậy, bọn tôi tập hợp với Vương tử xong thì đụng phải Thái tử điện hạ, ba phe cùng tụ..."
Cuối cùng hắn nói: "Công chúa, thân vệ của Vương tử lúc cứu A Lang đã bị thương, còn muốn nặng hơn A Lang. Hôm nay lúc Vương tử Mạc Bì Đa nói chuyện với công chúa, tôi thấy hắn đứng trong đám, nhìn như đứng còn không vững..."
Dao Anh hỏi: "Thân vệ đó tên là gì?"
Thân binh lắc đầu: "Thân vệ che mặt, bọn tôi không biết, y không để lại tên."
Dao Anh xoa xoa mi tâm, nói: "Hắn đã cứu A Lang, ngươi cầm thủ lệnh của ta đi khố phòng, lựa ít thuốc bổ máu và trị thương, mặt khác theo lệ chuẩn bị một phần hậu lễ gửi qua cho hắn, chờ ta rảnh sẽ tự gặp mặt tạ ơn."
Thân binh vâng đáp, chờ thêm lát không nghe dặn dò thêm gì, ngẩng đầu, phát hiện Dao Anh đã sụp mí mắt, mơ màng thϊếp đi.
Mấy ngày liền nàng đêm không thể say giấc, thực sự đã quá mệt mỏi.
Thân binh vội lui ra khỏi phòng, ra hiệu thị nữ ngoài cửa vào giúp công chúa nghỉ ngơi, đi khố phòng tìm ít thuốc quý giá, tìm tới chỗ Mạc Bì Đa ngủ lại.
Mạc Bì Đa đã ngủ, nghe công chúa phái người tới, lập tức ngồi dậy: "Chuyện gì?"
Thân binh dâng hậu lễ, nói rõ ý định.
Mạc Bì Đa hơi lộ vẻ thất vọng, cười nói: "Công chúa khách khí quá, lễ vật ta thay mặt A Bì nhận."
Vừa rạng sáng hôm sau, Mạc Bì Đa cầm lễ vật Lý Dao Anh đưa tới đi tìm Duyên Giác.
"Có phải A Bì nghỉ tại chỗ cậu không?"
Duyên Giác chăm sóc Đàm Ma La Già cả đêm, đôi mắt đỏ rực, gật đầu nói: "Hắn bị thương, ngủ mê một đêm, vừa mới tỉnh."
Mạc Bì Đa đi vào phòng.
Đàm Ma La Già đã đứng dậy, mặc y phục thân vệ bình thường, mang khăn che mặt, ngồi dựa trước giường lau trường đao trong tay.
Mạc Bì Đa tóm tắt mấy ý quan trọng đêm qua cả đám bàn bạc, nói: "Phía Cao Xương đã không sao, đám Văn Chiêu công chúa sẽ tiến đánh Y Châu, đợi việc bên này xử lý xong, ta muốn dẫn binh tiếp một phần sức cho Nhϊếp Chính Vương."
Đàm Ma La Già gật đầu.
Mạc Bì Đa: "Còn ngươi?"
Đàm Ma La Già tra đao vào vỏ, "Không cần quản ta, ta lập tức xuất phát, gặp Nhϊếp Chính Vương."
Mạc Bì Đa không hỏi nhiều, tay A Bì này là tâm phúc của Tất Sa, nhận lệnh Phật Tử đến đây truyền đạt chỉ lệnh, không phải thuộc hạ của cậu.
"Đúng rồi, đây là Văn Chiêu công chúa đưa tới, công chúa rất cảm kích ngươi cứu được Vệ Quốc Công, nói muốn tự thân đến thăm ngươi."
Thân binh khiêng mấy cái hộp quà lớn vào phòng. Duyên Giác trợn to mắt nhìn.
Tay cầm chuôi đao của Đàm Ma La Già dừng một chút, ánh mắt rơi trên một bao thuốc.
Duyên Giác đảo mắt, đợi Mạc Bì Đa đi khỏi, đằng hắng, giở qua giở lại mấy túi quà, chậc chậc nói: "Đều là thuốc quý, công chúa thật là tỉ mỉ..."
Lời còn chưa hết, Đàm Ma La Già đứng dậy, "Cậu ở lại tiếp ứng, nếu có việc gì, cho ưng chuyển tin."
"Vết thương trên người ngài..."
"Không sao."
Duyên Giác muốn nói lại thôi, không dám lên tiếng, nhìn chàng đi ra.
Đàm Ma La Già xách đao xuống thềm đá, vòng qua hành lang đi về phía chuồng ngựa, khi ngang qua hiên ngoài phòng nghị sự, bỗng vẳng tới một tiếng cười quen thuộc cách đó không xa.
Tựa như sương mai lay động giữa lá bồ đề.
Chàng dừng bước.
Tiếng bước chân và tiếng cười nói từ xa lại gần, phía hành lang bên kia, một đám tướng lĩnh trẻ tuổi tuấn dật áo gấm, cao lớn vây quanh một nữ tử dung mạo xinh đẹp đi đến, nắng tràn vào khắp hành lang, bóng đổ lung linh lồng trên người nàng, nàng đang mỉm cười, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Hôm qua lúc nàng cưỡi ngựa vọt ra thành, tiều tụy quá mức... như đã gầy đi chút.
Tàn quân Bắc Nhung đều đã bị tiêu diệt, sau này nàng không còn nguy hiểm.
Đàm Ma La Già ngẩn một lúc, lắc mình một cái núp sau cột hành lang, nhìn đám người Dao Anh đi vào phòng nghị sự.
Lý Trọng Kiền, Lý Huyền Trinh, Đạt Ma, Mạc Bì Đa, Trịnh Cảnh mấy người lần lượt đến, trừ Đạt Ma, đám kia đều không lộ vẻ dò xét đối phương.
Dao Anh nhìn cánh tay Lý Trọng Kiền, "Sáng nay thay thuốc chưa ạ?"
Lý Trọng Kiền gật đầu, mắt phượng bỗng nâng lên, liếc qua Lý Huyền Trinh, vừa vặn đối đầu với ánh mắt âm u lạnh lẽo thâm trầm của Lý Huyền Trinh.
Lý Huyền Trinh như không có việc gì dời mắt. Lý Trọng Kiền khẽ cau mày nhìn Dao Anh.
Dao Anh đang thương lượng với Trịnh Cảnh chuyện đồn điền, đứng rất gần.
Lý Huyền Trinh đột nhiên hỏi: "Tam Lang, sinh nhật trưởng tử ngươi sắp đến rồi nhỉ?"
Trịnh Cảnh cứng đờ người, vẻ quẫn bách. Dù cậu không cưới chính thê, nhưng trong phủ có cơ thϊếp, hầu thϊếp đã sinh trưởng tử cho cậu.
"Ta..." Cậu há hốc mồm, trán tứa mồ hôi.
Dao Anh ngẩng lên, mi hơi cong, cười thật xinh đẹp: "Tam Lang, cậu làm cha rồi à?"
Trịnh Cảnh nhìn nàng, trong lòng bàn tay lạnh buốt, gật đầu.
"Chúc mừng cậu." Dao Anh mỉm cười nói, giọng chân thành.
Khóe miệng Trịnh Cảnh giật giật, đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhòa.
Họ những người đã từng ngưỡng mộ Văn Chiêu công chúa không quản xa vạn dặm đến Cao Xương, một nửa là để lập công, một nửa khác là vì giấc mộng trong lòng – khi Văn Chiêu công chúa hòa thân họ còn bất lực, hiện giờ thực lực quân Tây Châu như chẻ tre, thu phục đất mất, họ muốn được đưa Văn Chiêu công chúa về Trung Nguyên.
Nhưng, họ đã đến quá muộn, Văn Chiêu công chúa không cần đến họ, hiện tại nàng là cứu tinh trong suy nghĩ của trăm họ.
Nàng vẫn cao cao tại thượng, có thể ngắm khó thể chạm.
Trịnh Cảnh cười cười, thu giấu tâm tư, tiếp tục thảo luận với Dao Anh cách nào để dân chúng mau chóng khôi phục sản xuất.
"Trận phải đánh, đất cũng phải trồng, các nơi nhanh chóng phát thóc giống, nạo vét mương cống tưới tiêu... Ta đã cho người khắc bản sách nông nghiệp, mỗi khu bố trí hai vị quan nông, dạy dân cách trồng bông sợi đay..."
"Bông vải là bạch điệp nhỉ? Ta có thấy y phục của binh Tây Châu là vải bạch điệp..."
Dao Anh gật đầu: "Vải bông đay nhẹ mềm, giữ ấm tốt... Hiện giờ vải bông đay chỉ đủ cho binh Tây Châu dùng, Hà Tây đã được thông, con đường buôn bán sẽ thông suốt rất nhanh, sau này mở rộng sản xuất, vải bông đay có thể bán được ở Trường An..."
Đám người nghe mà lòng dậy sóng.
Đàm Ma La Già đứng trong bóng tối, nhìn vào phòng nghị sự.
Đây là hồng trần nàng thuộc về.
Chàng xoay người rời đi.
Trong phòng nghị sự, Dao Anh cảm giác được dường như có một ánh mắt thật lâu dừng mãi trên người mình, bỗng ngẩng lên nhìn ra dãy cột ngoài hiên.
Ở đấy trống rỗng, chỉ còn lại bóng nắng lao xao đầy đất.
...
Ngoài vài trăm dặm.
Mười mấy kỵ mã lội qua hẻm núi, bụi đất tung bay, trên lưng ngựa máu người nhiễm đầy giáp, vẻ đầy chật vật.
Hải Đô A Lăng không ngừng vung roi, tọa kỵ dưới thân bỗng nhiên hí dài vài tiếng cao vút, giơ cao vó ngựa, hất mạnh y rơi xuống.
Y lộn trên mặt cát mấy vòng, vết máu kéo đầy đất.
Đám thân vệ quá sợ hãi, ghìm ngựa dừng lại, đỡ y dậy, "Vương tử, chúng ta chạy mấy ngày mấy đêm, nghỉ ngơi một lúc đi, đến ngựa còn không chịu nổi!"
Hải Đô A Lăng choáng đầu hoa mắt, hai tay hơi phát run, ánh mắt âm trầm, gật đầu.
Bọn họ tìm một chỗ ẩn nấp nghỉ ngơi, uống máu ngựa giải khát, gϊếŧ ngựa, sợ dẫn đến truy binh nên không dám nhóm lửa, phơi thịt ngựa trên hòn đá nướng dưới ánh mặt trời cháy bỏng rồi nuốt sống.
Trong đêm, một thân binh đuổi kịp bọn họ: "Vương tử, phía sau không có quân đuổi theo!"
Hải Đô A Lăng thở phào thật dài, cuối cùng họ đã trốn thoát.
Mặc dù hy sinh một vạn thiết kỵ, nhưng Ngõa Hãn Khả Hãn thành công tẩu thoát, y có danh vọng, còn thăm dò ra nhược điểm của Đàm Ma La Già, kế sách vẫn tính là thành công.
Hải Đô A Lăng ngủ hai canh giờ, đội ngũ tiếp tục xuất phát về hướng Tây, một khoái mã lao vùn vụt tới. Thân binh vừa tới nhảy xuống lưng ngựa: "Vương tử! Khả Hãn bị bao vây ở Xích Sơn! Đã tròn năm ngày năm đêm!"
Hải Đô A Lăng sợ hãi cả kinh, nói thầm không ổn: "Vây Khả Hãn là kẻ nào?"
"Là quân Vương Đình! Người lãnh binh là Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ! Đại quân Vương Đình khoảng chừng ba vạn người!"
Hải Đô A Lăng chấn động cả người, hốc mắt trừng muốn rách, "Sao có thể chứ?"
Vương Đình không biết Ngõa Hãn Khả Hãn còn sống, đội quân của Mạc Bì Đa gấp rút đi tiếp viện Cao Xương, Tô Đan Cổ và đại quân của hắn từ hòn đá nào nứt ra chứ?
Chả nhẽ Đàm Ma La Già trực tiếp nhìn thấu bố cục của y, đoán Ngõa Hãn Khả Hãn chưa chết? Hơn nữa quả quyết phái Tô Đan Cổ chặn đường Ngõa Hãn Khả Hãn, đồng thời để Mạc Bì Đa dẫn binh đi Cao Xương?
Không thể nào...
Lưng Hải Đô A Lăng sinh lạnh, kế hoạch của y thiên y vô phùng*, Ngõa Hãn Khả Hãn dưới sự bảo vệ của Kim Bột phải nói là ổn thỏa, sắp chạy thoát khỏi trùng vây, người trong thiên hạ đều tưởng Ngõa Hãn Khả Hãn đã chết, sao Đàm Ma La Già không mắc lừa?
*áo tiên không thấy chỉ – không chê vào đâu được
Coi như Đàm Ma La Già không mắc lừa đi, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy điều động được nhân mã?
Một trận cuồng phong thổi qua, máu mồ hôi trên người Hải Đô A Lăng quyện thành một khối, đột nhiên hiểu thấu vì sao lúc Ngõa Hãn Khả Hãn đánh Vương Đình cứ sợ Đông sợ Tây.
Dân gian đồn rằng, chỉ cần Đàm Ma La Già còn sống, Vương Đình sẽ không bị công phá.
Hải Đô A Lăng siết chặt dây cương.
Thân binh hỏi: "Vương tử, vậy mấy người chúng ta, làm sao cứu Đại Hãn từ trong trùng vây của mấy vạn đại quân?"
Cái tên tướng thủ gọi là Tạ Thanh kia vẫn luôn coi giữ Bạch Thành, hơn một vạn binh sĩ trung thành với Hải Đô A Lăng vẫn bị ngăn ngoài Bạch thành, bọn chúng ngụy trang thành dân du mục lặng lẽ chuồn qua cửa ải, không còn cứu binh khác.
Hải Đô A Lăng cười lạnh: "Ta bỏ binh mã của mình, mạo hiểm xuyên qua phong tỏa, vây khốn Cao Xương, chỉ để tạo cơ hội cho Đại hãn và Kim Bột tranh thủ. Giờ người người đều biết là ta lãnh binh hấp dẫn mọi binh lực, Đại Hãn sống hay chết, không còn quan trọng."
Y thử thu nạp tàn quân Bắc Nhung, các thủ lĩnh bộ lạc bướng bỉnh không thèm nghe lời người dị tộc như hắn, bí quá hoá liều, y mang theo mười mấy thân binh giải vây cho Ngõa Hãn Khả Hãn, không phải vì báo đáp ơn dưỡng dục, mà để thành lập uy tín.
Nếu Ngõa Hãn Khả Hãn chạy được thật, chẳng mấy chốc sẽ bị y cô lập biến thành bù nhìn, còn chạy không thoát, y vừa vặn danh chính ngôn thuận mượn danh nghĩa Ngõa Hãn Khả Hãn ra lệnh người Bắc Nhung lưu lạc các nơi.
Hải Đô A Lăng quay đầu nhìn về dãy núi chập trùng xa xa.
Y sẽ mang theo binh mã của y quay lại, chinh phục mảnh đất này, đoạt được người con gái kia.
...
Khi Hải Đô A Lăng chạy trốn về hướng Tây không quay đầu lại, bản thân Ngõa Hãn Khả Hãn bị trọng thương ngồi trên vách núi, tóc dài xám trắng bị cuồng phong thổi rối tung, khuôn mặt trải đầy nếp nhăn bị máu tươi nhuộm đỏ bừng.
Chân núi, đại quân Vương Đình từng bước một ép về phía trước.
Bọn họ tay cầm tấm chắn, trường mâu, cung nỏ, dưới sự chỉ huy tỉnh táo quả quyết của tướng lĩnh vây quanh đội tinh nhuệ cuối cùng thân cận Ngõa Hãn Khả Hãn, chậm rãi thu hẹp vòng vây, kỵ binh Bắc Nhung sống chết chống cự, tiếng chém gϊếŧ vang động núi sông.
"Phụ Hãn!"
Kim Bột xông lên vách núi, áo giáp vỡ nát, tóc tai bù xù, giọng run lên: "Phụ Hãn, con ở lại bọc hậu, ngài mau chạy đi! A Lăng sẽ phái người đón ngài!"
Ngõa Hãn Khả Hãn vén mớ tóc rối, hỏi: "Chúng ta còn lại bao nhiêu người?"
Kim Bột liếc qua dưới núi, sắc mặt trắng bệch, không dám mở miệng.
Lúc quân Vương Đình và Bắc Nhung ác chiến, hắn luôn chờ ở con đường Sa Hải, cứ nghĩ mình không phát huy tác dụng, không ngờ rằng Ngõa Hãn Khả Hãn đại bại, hắn dẫn binh mã giấu vào sơn cốc, thừa dịp Mạc Bì Đa sơ ý cứu Ngõa Hãn Khả Hãn, dẫn Khả Hãn trốn về phía Tây. Trong quãng thời gian này, Mạc Bì Đa tưởng Ngõa Hãn Khả Hãn đã chết, mang binh khải hoàn, Hải Đô A Lăng tiếp quản binh mã của hắn, thu nạp tàn quân, xuất phát về Cao Xương.
Hắn mang theo Ngõa Hãn Khả Hãn bị thương nặng không thể phi nước đại, sắp thấy có thể thoát khỏi trùng vây, một đội quân Vương Đình trùng trùng điệp điệp đuổi theo, vây khốn bọn hắn ở đây.
Quân Vương Đình hạ trại tại chỗ, không lập tức phát động tấn công.
Liên tiếp mấy ngày, quân Vương Đình không hề có động tĩnh, thật giống như đang chờ đợi gì, Kim Bột trông chờ Hải Đô A Lăng tới cứu bọn hắn, trông đến chờ đi, không trông được Hải Đô A Lăng, chỉ chờ được tiếng trống trận của quân Vương Đình tới.
Huyết chiến đã tới, bọn hắn bị dồn đến chân vách núi, binh sĩ từng người tiếp từng người ngã xuống.
Bọn hắn không còn đường trốn.
Trên khuôn mặt già nua của Ngõa Hãn Khả Hãn lướt qua một tia cười: "Còn nhớ xưa kia ta dẫn con đi săn bắn một đám hổ dữ không? Lúc này, chúng ta chính là đám hổ bị vây săn đó... Chó cùng rứt giậu."
Hốc mắt Kim Bột đỏ lên.
Ngõa Hãn Khả Hãn nắm chặt trường đao mình, nhìn xác người dưới vách núi chất đống thành núi, nói: "Kim Bột, con đầu hàng đi. Phật Tử là người giữ chữ tín, sẽ bỏ qua cho con của ta."
Kim Bột phát run cả người, rơi nước mắt: "Phụ Hãn, ngài cũng đầu hàng đi, Phật Tử sẽ không gϊếŧ ngài. Ngài có thể giống như tù trưởng bộ lạc Ô Cát Lý, vẫn còn là thủ lĩnh bộ lạc, tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý."
Ngõa Hãn Khả Hãn cười ha hả: "Ta là Đại Hãn Bắc Nhung, sao có thể uốn gối đầu hàng?!"
"Đời ta, lúc bé chịu đủ khi nhục, lớn lên gϊếŧ người như ngóe, tuổi trung niên dẫn đầu tộc nhân chinh phục cả vùng thảo nguyên, chúng ta ban đầu chẳng có gì, sau này chinh phục toàn bộ bộ lạc, vàng bạc của cải, đất đai, đàn bà, thứ gì cần có đều có, vô số dũng sĩ chết dưới đao của ta, vô số bộ lạc bị ta chà đạp, vô số đàn bà sinh con dưỡng cái cho ta, trên thảo nguyên sẽ vĩnh viễn lưu truyền tên của ta, con cháu của ta sẽ lấy ta làm vinh. Cướp đoạt và xâm chiếm là đạo sinh tồn của chúng ta, sinh ra trên lưng ngựa, chết đi trên lưng ngựa, giờ ta đã thua thì khẳng khái mà chết thôi."
"Con nhớ kỹ, người Bắc Nhung sẽ bị đánh bại, nhưng vĩnh viễn không bị thuần phục."
Kim Bột không ngừng lau nước mắt.
Ngõa Hãn Khả Hãn giãy giụa đứng dậy, áo giáp phản xạ nắng chiều tà ảm đạm, mặt ông hướng về mặt trời đỏ sắp chìm vào thung lũng, từng bước một, loạng chà loạng choạng xuống núi.
Binh sĩ Vương Đình đuổi bắt đến nhìn nhau, lao xao nhường đường.
Chiến trường đột nhiên yên tĩnh, hai quân dừng chém gϊếŧ.
Ngõa Hãn Khả Hãn ưỡn ngực đi xuyên qua chiến trận, tiếp tục tới trước, đại quân Vương Đình như sóng biển nhanh chóng dạt ra hai bên, nhường ra một đường, cờ bay phần phật, thân mặc áo bào đen Nhϊếp Chính Vương Vương Đình dẫn ngựa tiến lên, một đôi mắt xanh lạnh như sương tuyết.
"Phật Tử Vương Đình có hết lòng giữ lời, buông tha cho mấy con trai ta còn sống không?"
Người ấy gật đầu.
Ngõa Hãn Khả Hãn đứng trước trận, trên tóc trắng tỏa đầy ánh nắng, mỉm cười, nâng đao tự sát.
Máu tươi tuôn trào, Kim Bột quỳ gối trước thi thể của ông, gào khóc.
Ánh nắng chiều đỏ quạch như máu, trường phong phần phật.
Quân lính ở lại thu dọn chiến trường, nhặt xác Ngõa Hãn Khả Hãn .
Người đàn ông ấy thu đao vào vỏ, thúc ngựa quay người, quay lại doanh địa, Tất Sa đuổi theo.
"Không được gϊếŧ những người bị bắt." Người kia nói, giọng đanh trầm.
Tất Sa vâng đáp.
Anh ta giả trang thành Nhϊếp Chính Vương dẫn binh đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn, trông chừng ở đây mấy ngày, tổn hao hết thức uống lương thảo của người Bắc Nhung, hoàn toàn đập tan ý chí của bọn chúng, đang chuẩn bị tấn công mãnh liệt thì Đàm Ma La Già vừa vặn từ Cao Xương chạy đến, nhìn thấy Ngõa Hãn Khả Hãn anh hùng mạt lộ.
Trong lòng Tất Sa thầm cảm khái, cười nói: "Lần này Ngõa Hãn Khả Hãn chết trước mặt chúng ta, tuyệt đối sẽ không có sự cố nữa. Chỉ tiếc Hải Đô A Lăng không đến, tôi đã chờ vài ngày, không phát hiện tung tích của y, hẳn đã chạy thoát..."
Nói liên miên lải nhải một lúc, giương mắt nhìn kỹ sắc mặt Đàm Ma La Già, mắt lộ mấy phần lo buồn. "Lần này ngài cưỡng ép vận công, lại bôn ba trong đêm, mau mau tán công..." Lời vừa dứt, mi tâm Đàm Ma La Già khẽ nhúc nhích, khí tức quanh người tăng vọt.
Tất Sa giật nảy mình, vô thức lùi lại mấy bước.
Đàm Ma La Già quay đầu liếc anh ta một cái, trong đôi mắt xanh sát ý phun trào.
Sắc mặt Tất Sa đại biến, một người đầy mồ hôi lạnh.
Thấy anh ta hoảng sợ, Đàm Ma La Già không đổi sắc, quay người.
"Cậu dẫn đại quân về Vương Đình."
Chàng cởϊ áσ giáp, bịt khăn che mặt, đi ra, chỉ sau chốc lát, tiếng vó ngựa đi về phía Đông.
Tất Sa kinh hãi khϊếp vía, lấy lại bình tĩnh, nói với bộ hạ Nhϊếp Chính Vương nhận mật báo rời đi trước, đợi binh sĩ thu dọn xong chiến trường, đưa thi thể Ngõa Hãn Khả Hãn về Vương Đình.
Đại quân xuất phát.
Sau mấy trận đại chiến, ngoại trừ Hải Đô A Lăng bỏ trốn mất dạng, đám tàn quân Bắc Nhung khác bị hoàn toàn tiêu diệt, phía Đông Ngụy triều thuận lợi thu phục đất mất, phá tan hang ổ Bắc Nhung, tin tức truyền khắp các nước.
Những nơi đại quân Tất Sa dẫn đầu đi qua, từng bộ lạc vừa múa vừa hát, đan thực hồ tương cùng họ vui mừng thắng lợi.
Hôm nay, khi đại quân xuyên qua một vùng đất hoang vu, sắc trời tối sầm, cuồng phong gào thét, mây đen lớp lớp đè thấp, chớp lấp lóe sáng, có lẽ sắp có mưa to ập tới.
Trời mưa đi đường không dễ, Tất Sa ra lệnh đại quân dừng lại đóng quân.
Bỗng nhiên, từ xa bụi đất cuồn cuộn, một đội người ngựa từ đường núi chạy tới, vài lá tinh kỳ bay phất phới.
Tất Sa nhận ra cờ đối phương, nghênh đón.
Đối phương thả chậm tốc độ, một người giục ngựa lên khỏi đám người, ruổi ngựa đến gần tháo lớp mạng che mặt, đôi ngươi sáng ngời nhìn Tất Sa.
"Ngài đâu rồi?"
Tay nàng xắn dây cương, hỏi.
Tất Sa cười nói: "Công chúa hỏi ai nhỉ?"
Dao Anh hơi vểnh khóe miệng, "Tất Sa, anh biết ta hỏi ai. Nhϊếp Chính Vương từng đi Cao Xương, ngài đã bị thương, ở đâu rồi?"
Tất Sa không nói.
Dao Anh ngẩng lên liếc qua đại quân sau lưng anh ta.
"Ngõa Hãn Khả Hãn đã chết, khắp chốn vui mừng... Lúc này, Nhϊếp Chính Vương lẻ loi một mình trốn đi dưỡng thương... Tất Sa, ta sẽ không làm gì, ta chỉ muốn chăm sóc ngài ấy, để ngài dễ chịu hơn chút."
Làn chớp như tuyết trắng bổ rách mây đen cuồn cuộn, sấm nổ vang dậy giữa không trung.
Tất Sa thở dài, "Tôi dẫn người đi tìm ngài."
📌Pass c154 155 156 157 158: Người đưa Dao Anh đi Cao Xương lần đầu... 3 từ 15 chữ cái. Ai cũng giải được đi để ăn ngọt cuối tuần.
-------------------------
truyenwk.com : claretter_812