DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 181

Buổi chiều Lý Trọng Kiền vừa gặp Dao Anh thương lượng mấy câu chuyện lui binh, chạng vạng tối nghị sự với đám bộ hạ, ăn ít bánh naan, vừa mới nằm ngủ, thân binh bẩm báo rằng Đàm Ma La Già sai người đưa không ít thứ đến.

Hắn khoác áo đứng dậy.

Duyên Giác mặt mũi đầy tươi cười, dẫn người hầu vào lều, chỉ sau chốc lát nền đất trong doanh trướng xếp đầy hòm xiểng, hộp quý to to nhỏ nhỏ, ánh nến chập chờn, bảo khí lượn lờ cả một phòng, đong đưa hoa cả mắt. 

Lý Trọng Kiền như cười như không.

Từ lâu đã nghe nói Vương Đình giàu có, quả là thế, Hải Đô A Lăng hứa hẹn sẽ dung túng binh sĩ đánh cướp Vương Đình, mới đả động được những tù trưởng bộ lạc theo y phát binh tiến đánh Thánh Thành.

Hôm nay Lý Trọng Kiền không rảnh, Ba Murs và mấy Tướng lĩnh quân cận vệ tiếp đón hắn đi một vòng lớn quanh Thánh Thành. Người dân đang được hướng dẫn trong sục sôi ngất trời dọn dẹp phế tích, mặc dù khắp nơi hoang tàn, song trải qua một trận náo động lớn, thế gia quý tộc gây sóng gió đã chết hơn phân nửa trong chiến hỏa, kẻ sống sót sợ bị liên luỵ, bên nào bên nấy thận trọng, mọi vật vui vẻ phồn vinh, sinh cơ bừng bừng, tù trưởng các bộ lạc thật lòng kính sợ Đàm Ma La Già, củng cố Vương quyền, trên dưới đồng lòng, tin tưởng không lâu lại xây dựng được một tòa đô thành phồn hoa. 

Đàm Ma La Già thì lại dụng tâm lương khổ*, ban ngày hoàn tục, cho hắn nhìn thấy sau này Vương Đình sẽ không lại tuỳ tiện xảy ra rung chuyển, ban đêm lại phái người bê đống rương bảo vật giá trị liên thành này tới.

(*) bỏ nhiều tâm tư tính toán

Mặt Lý Trọng Kiền bơ bơ, hờ hững liếc sơ qua đống bảo vật đầy đất, dời mắt đến một chiếc hộp con đang mở, bỗng khựng lại, trong tích tắc, mắt phượng như có một tia dị sắc lướt qua, chấn kinh, kỳ dị, thẫn thờ, không tin nổi.

“Tại sao lại đưa đến mấy thứ này?” Hắn trầm ngâm thật lâu, hỏi.

Duyên Giác cười đáp: “Vì đây đều là những thứ công chúa thích, công chúa thích gì, Vương bọn tôi đều nhớ.”

Lý Trọng Kiền kinh ngạc nhìn đến ngây ra một lúc.

Màn nỉ lay động, thân binh bẩm báo: “A Lang, Vương đến.”

Lý Trọng Kiền lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Mời hắn vào.”

Màn nỉ xốc lên, Đàm Ma La Già giữa đám cận vệ bước vào trong trướng, mặc một bộ áo gấm tay hẹp cổ bẻ màu đỏ thêu vàng bạc và bào ngắn, lưng đeo đai khảm đầy bảo thạch các loại, chủy thủ, đoản đao, trường kiếm đầy đủ, chân mang ủng dài, viền áo, vạt áo, ống tay áo đều khảm hoa văn thêu hình thú lộng lẫy tươi sáng, sặc sỡ loá mắt.

minh: xin lỗi, tự dưng nhớ lại hôm trước lão Kiền bảo người Vương Đình thích mặc đẹp để thể hiện. Hôm ấy lão cũng vận đồ thiệt đẹp qua khè La Già.

Đám người trong trướng khom mình hành lễ với chàng.

Lần đầu Lý Trọng Kiền nhìn thấy Đàm Ma La Già mặc Kỵ xạ phục của Quân chủ Vương Đình, không khỏi hằm hằm nhìn chàng thêm mấy lần.

Đàm Ma La Già khí độ ung dung, mặc một thân cẩm y hoa lệ vẫn trong trẻo xuất trần, cao quý ung dung, không vương chút khói lửa, làm người vọng trần mạc cập*, chỉ nhiều hơn mấy phần oai hùng phong độ.

*nhìn thấy khói bụi của người phía trước mà đuổi theo không kịp. Không sánh kịp

Lý Trọng Kiền không tỏ vẻ gì, đi đến trước trường án, hùng hổ ngồi xuống, cong một chân dài: “Đêm khuya Vương đến đây, muốn gì?”

Đàm Ma La Già đưa mắt ra hiệu mấy người khác lui ra, nói: “Đêm nay ta tới bái phỏng Vệ Quốc Công, không phải lấy thân phận Quân chủ Vương Đình, chỉ là Đàm Ma La Già.”

Lý Trọng Kiền nhếch miệng, mắt phượng híp lại dò xét chàng vài lần, khoát tay: “Mời ngồi.”

Đàm Ma La Già ngồi đối diện hắn, cả người ngay ngắn, vẻ đầy nghiêm nghị.

Lý Trọng Kiền rót cho mình bát rượu, “Tìm ta có việc gì?”

Đàm Ma La Già nói: “Vệ Quốc Công đã từng hỏi ta mấy vấn đề, lúc ấy ta không thể trả lời.”

Lý Trọng Kiền uống một hớp rượu, nhớ lại, “Ờ? Ta hỏi ngài chuyện gì thế nhỉ?”

“Vệ Quốc Công hỏi ta, phải chăng đã động lòng nam nữ.”

“Phải chăng định giấu diếm mãi, chỉ âm thầm hẹn hò với nàng.”

“Nếu như vì nàng mà hoàn tục, sau này có phải sẽ hối tiếc không kịp không.”

“Cưới nàng, có thể để nàng tránh khỏi điều tiếng, để nàng yên ổn vui vẻ không.”

Đàm Ma La Già nói từng câu.

Lý Trọng Kiền không ngờ hắn ta còn nhớ rõ ràng những gì mình nói ngày ấy, đặt chén rượu xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Đàm Ma La Già nhìn hắn, ánh nến phản chiếu chập chờn trong mắt, lông mày như núi sông tụ về, mắt như sao băng: “Lúc đó, tình cảnh khác biệt, ta không dám ép công chúa ở lại. Nhưng công chúa vẫn dùng một tấm chân thành đối xử với ta, lúc ta nguy nan, nàng không để ý an nguy, theo giúp ta cùng chung hoạn nạn, ta tự biết không cách nào buông tay, giờ đây, ta có thể một lần nữa trả lời câu hỏi của Vệ Quốc Công, tình cảm của ta đối với công chúa, không phải động lòng trong thoáng chốc, ta hy vọng công chúa có thể mãi bầu bạn bên mình, ta muốn cùng nàng sớm chiều có nhau, gần nhau cả đời. Một ngày không thấy công chúa, tinh thần ta không yên.”

Chàng dừng lại một lát, ánh mắt kiên định, “Ta muốn cầu cưới công chúa, làm chồng nàng.”

Tiếng nói trong trẻo, chữ chữ âm vang.

Lý Trọng Kiền mở to hai mắt nhìn.

Đàm Ma La Già sắc mặt như thường, nói tiếp: “Công chúa là thủ lĩnh Tây quân, hai nước thông gia, không nên chỉ qua loa thế này, ngày mai Vương Đình sẽ chính thức đi sứ đến Ngụy triều xin cưới, chiếu thư đã định xong. Vệ Quốc Công là anh của công chúa, anh c như cha, công chúa kính yêu Vệ Quốc Công, lần này ta đến, trước mong được Vệ Quốc Công cho phép, xin Vệ Quốc Công thành toàn.”

“Nếu có thể cùng công chúa nên duyên vợ chồng, ta ắt sẽ kính nàng, yêu nàng, để nàng bình an vui vẻ, rời xa điều tiếng.”

Trong trướng yên tĩnh lại, không khí lặng như tờ, nghe đâu có tiếng vó ngựa lạo xạo ngoài trướng.

Lý Trọng Kiền trầm ngâm không nói.

Hiện giờ Đàm Ma La Già là Quân Vương Vương Đình, dân chúng tiếp nhận sự thật hắn đã hoàn tục, Vương quyền và Thần quyền dần dần tách ra, về sau Thần quyền không còn áp đảo Vương quyền. Hắn ngăn cơn sóng dữ, được vạn dân kính ngưỡng, có từ bi của tăng nhân, cũng có mấy phần càn cương độc đoán, tâm như sắt đá của đế vương uy nghi, hiển nhiên, vấn đề ngày đó mình nhắc tới đã không còn là gông xiềng vắt ngang giữa hắn và Dao Anh.

Xem từ cách hắn lập chí giúp Vương Đình rời xa chiến hỏa, từng bước phổ biến cải cách, tăng cường bố cục Vương quyền lâu dài, ý chí hắn kiên định vượt khỏi tưởng tượng của người bình thường, nhận định việc gì, không ai ngăn cản được.

Đại chiến kết thúc, hắn liền quét sạch triều đình, giải quyết gian nan của Vương Đình, sau đó tới tìm mình cầu thân, giải quyết dứt khoát, quả quyết kiên định, có thể thấy được quyết tâm và thành ý của hắn.

Lý Trọng Kiền nhớ tới quãng thời gian Dao Anh bị gạt rời Vương Đình.

Con bé tuy mắt bị thương vẫn mỗi ngày viết thư cho Đàm Ma La Già, nhiều lần hắn nghe thấy con bé nhờ thị nữ viết giùm, mấy bức đều là con bé ăn cái gì, tới chỗ nào, dặn dò Đàm Ma La Già uống thuốc đàng hoàng.

Dao Anh thích hòa thượng này.

Lý Trọng Kiền hất cằm: “Vương Đình và Trung Nguyên vạn dặm xa xôi, phong tục lễ nghi khác biệt.”

Đàm Ma La Già nói: “Từ bé ta đã thuộc lòng Hán văn điển tịch, biết rõ phong tục lễ nghi Trung Nguyên, sẽ không bắt buộc công chúa phải thay đổi sở thích và thói quen sinh hoạt của nàng.”

“Nếu con bé nhớ nhà, muốn về thăm Trung Nguyên thì sao?”

Mi tâm Đàm Ma La Già khẽ nhúc nhích, nói: “Ta sẽ phái thân binh đi theo bảo vệ công chúa.”

Lý Trọng Kiền hừ nhẹ: “Nghe nói mấy Quân chủ Vương Đình trước kia tam thê tứ thiếp, Minh Nguyệt nô nhà ta sẽ không chịu tủi hổ thế đâu.”

Đàm Ma La Già nói: “Dù ta hoàn tục, sau này vẫn sẽ thanh tu, ta ngưỡng mộ công chúa, chỉ mong một mình công chúa bầu bạn.”

Lý Trọng Kiền nhìn Đàm Ma La Già thật sâu, “Minh Nguyệt nô không thích trói buộc, lúc em ấy còn ở trong phủ, ta chưa từng câu thúc nó, nó thích ra ngoài thì ra ngoài. Trưởng sử khuyên ta, bảo nữ tử nên nói chuyện hành động vừa phải, Minh Nguyệt nô thiên tư quốc sắc, hẳn phải nên cẩn ngôn thận hành, ta quá dung túng em ấy. Dẫn đến việc đám thiếu niên lang kia tranh giành tình nhân, bị người chê cười.”

Đàm Ma La Già ngước mắt, từng chữ nói: “Công chúa thiên tính hồn nhiên, băng tuyết ngây thơ, ngôn hành không có bất kỳ chỗ nào không khéo léo.”

Câu nói này Lý Trọng Kiền nghe vào, vô cùng lọt tai.

Hắn cũng không hy vọng Dao Anh gả cho một tên hoà thượng cổ hủ cứng nhắc.

Lý Trọng Kiền nhớ tới một chuyện nan giải khác: “Ngài là Quân chủ Vương Đình, còn muội ấy là thủ lĩnh Tây quân, không thể cứ ở mãi Vương Đình.”

Đàm Ma La Già gật đầu, nói: “Ta sẽ xử lý tốt chuyện Vương Đình, để nàng không cần muộn phiền về Vương Đình, nàng vẫn là thủ lĩnh Tây quân.”

Lý Trọng Kiền sờ cằm, “Nếu có một ngày, Minh Nguyệt nô thay lòng, thích người khác, muốn trở về Trung Nguyên thì sao? Ngài sẽ làm thế nào, thả muội ấy về Trung Nguyên, hay là giết gã kia, ép buộc em ấy ở lại bên cạnh ngài?”

Đàm Ma La Già hơi biến sắc, thật lâu không lên tiếng, nhắm mắt một lát.

“Ta không biết.”

Phật còn chưa hóa tan chấp niệm trong lòng chàng, chàng chưa từng nghĩ tới khả năng này.

Lý Trọng Kiền nhíu mày trầm ngâm, Đàm Ma La Già rất thành khẩn, nếu tên này dù muốn hay không đã nói ngay rằng sẽ rộng lượng thả Dao Anh rời đi, có lẽ mình phải còn nghi ngờ rằng chuyện xin cưới là giả, thật ra là vụng trộm dự tính dụ dỗ Dao Anh vô cửa Phật chung với hắn. 

Hai người đều không nói gì, trong trướng im một lúc.

Ánh nến chiếu lên mặt Đàm Ma La Già càng khắc sâu thêm đường nét của chàng, chàng phá vỡ yên tĩnh: “Còn có một chuyện, ta muốn thẳng thắn với Vệ Quốc Công.”

Lý Trọng Kiền nhíu mày: “Chuyện gì?”

Đàm Ma La Già ngước mắt, đối mặt với hắn, bình tĩnh nói: “Ta luyện công pháp kỳ quỷ, cần phải dùng đan dược áp chế, qua nhiều năm đã thành bệnh nguy kịch. Cách đây không lâu, bệnh ta đã rất nặng, vì chạy về Thánh Thành uống lung tung mấy bình thuốc mới chèo chống được cho đến giờ. Giờ ta vẫn ráng gắng gượng chưa tán công, không biết lần này có thể kiên trì bao lâu…”

Lý Trọng Kiền khẽ giật mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Ý ngài là nói, ngài không biết mình còn có thể sống được bao lâu?”

Đàm Ma La Già gật đầu, bình tĩnh nói: “Vâng.”

Mày rậm Lý Trọng Kiền khóa chặt: “Vậy ngài còn dám tới cầu hôn? Sao ta phải đồng ý gả Minh Nguyệt nô cho một kẻ hấp hối sắp chết chứ?”

Đàm Ma La Già nhìn ánh nến sáng vàng trong trướng: “Ta đã từng nghĩ như vậy, đã là người sắp chết, sao dám giữ lại công chúa?”

Chàng khép mắt.

“Ta từng dối công chúa, gạt nàng rời đi, ta nói với Tất Sa, đợi đến khi ta chết, hãy đưa ta đến bên cạnh nàng… Sau đó Vương Đình nội loạn, ta đã quyết chí chết, công chúa một lần nữa xuất hiện ở trước mặt ta, ta còn tưởng là ảo ảnh của chính mình…”

Chàng lao xuống đầu tường, ôm chặt lấy nàng, muốn khắc nàng vào trong máu thịt của mình. Chàng nói, ngày giờ mình không nhiều, nàng trả lời, vậy hãy trân quý thời gian còn lại cho thật tốt.

“Một khắc đó, ta muốn tiếp tục sống.”

Đàm Ma La Già đón ánh mắt nhìn kỹ của Lý Trọng Kiền, khóe môi hơi câu: “Cả đời này của ta, may mắn làm sao, có thể gặp được công chúa. Vệ Quốc Công, ta không biết mình có thể sống bao lâu, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết rằng, ta sẽ trân quý thời gian trước mắt.”

Sinh tử chẳng qua là luân hồi, tất cả đều như bọt nước trong ảo mộng, nhưng Dao Anh đã ở một đời này, chàng muốn nắm chắc lấy một thế, vùng vẫy được ngày nào hay ngày đó. 

Sắc mặt Lý Trọng Kiền chùng xuống, cười lạnh: “Sao lại muốn nói thật cho ta? Ngài không sợ ta kiên quyết phản đối à?”

Đàm Ma La Già trấn định mà nói: “Công chúa từng nói với ta, nàng từ nhỏ cùng Vệ Quốc Công sống dựa vào nhau, ở trên đời này, Vệ Quốc Công là người thân quan trọng nhất của nàng. Giấu Vệ Quốc Công, nàng sẽ bị kẹp ở giữa, hẳn sẽ rất khó xử.”

Chàng không muốn vì bất cứ chuyện gì khiến Dao Anh khó xử.

Lý Trọng Kiền lạnh lùng liếc chàng, vẻ mặt dịu chút. 

Đàm Ma La Già đưa tay, đẩy một chiếc hộp quý đến trước mặt hắn, mở ra.

Lý Trọng Kiền cúi nhìn, trong hộp là một mũ Vương miện khảm nạm vàng bạc châu báu ngọc thạch, kiểu dáng rất giống Vương miện Đàm Ma La Già đội lúc ban ngày, hơn nữa còn tinh xảo hơn chút, tên Vương miện có hoa văn tinh xảo phức tạp, từng chuỗi châu ngọc, mã não, san hô chuỗi hạt tô điểm rủ xuống.

“Đây là mũ miện của Vương hậu Vương Đình.”

Đàm Ma La Già nói: “Vệ Quốc Công, ta còn một ngày, minh ước của Vương Đình và Tây quân còn vững chắc, dù khi ta không còn ở đây, Vương kế nhiệm cũng sẽ theo di chiếu của ta tuân thủ minh ước, nhưng nếu như Hoàng đế và Thái tử Ngụy triều gia hại công chúa, Vương Đình không tiện nhúng tay vào quốc sự của Ngụy triều…”

Lý Trọng Kiền nhíu mày, Đàm Ma La Già đã nói trúng điều mà hắn lo lắng. Lý Đức còn sống một ngày, là một ngày hắn không buông lỏng lòng mình được. Tên súc sinh Lý Huyền Trinh kia lại nổi tâm tư xấu xa thế, sớm muộn Lý Đức sẽ biết, với tính tình của ông ta, rất có thể vì Lý Huyền Trinh mà gia hại Dao Anh. Hắn đang tính đợi phía bên này Tây Vực ổn định sẽ về Trường An một chuyến.

Đàm Ma La Già nói tiếp: “Công chúa làm Vương hậu của Vương Đình, dù cho ta không còn, trên dưới Vương Đình cũng sẽ tôn kính nàng, bảo vệ thật tốt cho nàng.”

Lý Trọng Kiền bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đàm Ma La Già, thầm chấn động.

Thì ra Đàm Ma La Già cầu hôn còn có dự định bậc này, Dao Anh làm Vương hậu của hắn thì sau này Vương Đình sẽ vĩnh viễn che chở cho muội ấy. Cái danh Phật Tử vẫn còn lưu truyền ở các nước, Dao Anh là thê tử của hắn, các bộ lạc từng nhận ơn huệ của hắn sẽ không đối với Dao Anh thấy chết không cứu.

Tên này chuyện gì cũng đều đã nghĩ đến.

Hắn đã cứu Dao Anh, đã cứu mình, giờ hắn không còn nhiều thời gian, vả lại Dao Anh càng không thể nào mặc kệ hắn, nếu ép buộc chúng nó tách ra, đến khi hắn xảy ra chuyện thật, Dao Anh sẽ đau đớn cả một đời.

So với khiến Dao Anh tiếc nuối cả đời, không bằng để cho con bé vui vẻ ở chung với người mình thích. 

Một chiếc mũ miện Vương hậu, đối với Dao Anh mà nói, chính là thêm một đường lui.

Lý Trọng Kiền suy tư thật lâu, cân nhắc lợi hại, mắt phượng liếc nhìn một vòng, lướt mắt qua mớ hòm xiểng đầy đất, cuối cùng dừng lại một lát trên chiếc hộp sơn mài đen bóng, thầm thở dài.

“Minh Nguyệt nô trưởng thành, hôn sự do chính muội ấy làm chủ. Có điều ngài phải nhớ kỹ lời ta, con bé tốt tính, không thích so đo, trong mắt ta không chịu được một hạt cát, nếu ngài dám để cho nó có chút tủi thân nào, ta sẽ không vì cố kỵ minh ước giữa Vương Đình và Tây quân mà vướng tay víu chân.”

Lý Trọng Kiền đầy lạnh lùng, một nháy mắt, trên người tỏa ra khí thế âm trầm hung hãn, từng chữ mà nói: “Nếu ngài phụ bạc muội ấy, dù nó có đồng ý hay không, dù ngài bệnh có nặng cỡ nào, dù ngài có sắp tắt thở, ta cũng sẽ lập tức đưa nó đi.”

Đàm Ma La Già có vẻ thở phào, ngồi dậy, chắp tay trước ngực: “Đa tạ Vệ Quốc Công thành toàn.”

Lý Trọng Kiền ngó trời: Vẫn là một tên hòa thượng!

Cả người hắn không thoải mái, bỗng chỉ một chiếc hộp nhỏ màu đen, giọng điệu hung ác: “Sao lại tặng thứ kia cho Minh Nguyệt nô?”

Đàm Ma La Già đang định bước ra, nghe vậy giật mình, ngó qua chiếc hộp, trả lời: “Ta từng để công chúa đi khố phòng tùy ý chọn món mình thích, công chúa chỉ chọn lấy một viên Dạ quang bích.”

Dao Anh thích sưu tập Dạ quang bích, mỗi lần đội buôn từ các vùng Thiên Trúc, Phật Lâm về, nàng đều sẽ hỏi mấy nhà buôn có mua được Dạ quang bích đẹp nào không.

Lý Trọng Kiền hừ lạnh, không kiên nhẫn phất phất tay.

Đợi Đàm Ma La Già ra ngoài, hắn đứng dậy đi đến trước chiếc hộp, cầm lấy viên Dạ quang bích, nét mặt phức tạp.

Dạ quang bích còn gọi là Minh Nguyệt châu, viên dạ quang bích này là hắn từng tặng Dao Anh.

Dao Anh rất quý nó, luôn mang theo bên người, rồi khi nàng đi bộ lạc Diệp Lỗ hòa thân đã rơi vào trong tay Hải Đô A Lăng, vật tùy thân cũng bị mất hết chỉ còn lại viên Dạ quang bích này, cuối cùng vì trốn khỏi doanh địa, nàng đã đưa viên dạ quang bích cho một cô gái Hồ.

Sau khi Lý Trọng Kiền và Dao Anh đoàn tụ, Dao Anh mấy lần nhắc đến Dạ quang bích, nàng muốn tìm về, hắn an ủi, một hạt châu thôi, mất thì mất thôi.

Không ngờ, quanh đi quẩn lại, viên dạ quang bích lại về tay Đàm Ma La Già, hắn ta biết Dao Anh thích dạ quang bích, lấy ra đưa cho con bé.

Của về chủ cũ.

Có lẽ, đây chính là duyên phận.

Đọc truyện chữ Full