DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 202: Nt12-1

Lúc Lý Trọng Kiền đến Vương Đình đã là mùa thu.

Trời cao mây nhạt, điệp thúy lưu kim*, khắp Vương Đình ngũ cốc bội thu, dê bò đầy sườn núi, sông ngòi tú lệ, hồ nước trong veo phản chiếu nham thạch đỏ rực óng ánh vàng trên bờ sông lộng lẫy và trời trong xanh thẳm, chói lọi tráng lệ.

*tả sắc thu mỹ lệ có màu xanh biếc cây cối trùng điệp xen lẫn ánh vàng

Lúc đội xe và đội buôn cùng đến bên ngoài Thánh Thành, trên đường chính vẳng tới tiếng nhạc trống vui vẻ, dân chúng Vương Đình đợi đã lâu đan thực hồ tương, vung rải hoa tươi.

Tiếng nhạc ngày càng gần, Cấm Vệ quân áo lam bào trắng vây quanh mấy mui xe và cờ trắng tuyết thêu chỉ vàng chào đón.

Lý Trọng Kiền cưỡi trên lưng ngựa, nhìn cỗ xe lộng lẫy chở Đàm Ma La Già, khẽ nhếch miệng.

Đàm Ma La Già rất chu đáo, biết tự mình ra khỏi thành đón tiếp hắn.

Hắn bảo hầu cận bên cạnh: “Ngươi chờ coi, bọn hắn sắp trải thảm này.”

Vừa dứt lời, mấy người hầu Vương Đình nâng thảm tơ vàng bước ra trước, trải thảm, cung kính mời Đàm Ma La Già xuống ngựa.

Lý Trọng Kiền đầy vẻ “Ta biết ngay mà”.

Hầu cận người Hán sau lưng hắn từng người nghẹn họng nhìn trân trân, từ lâu đã nghe uy vọng của Phật Tử trong dân gian cực kỳ cao, dù đã hoàn tục, dân chúng Vương Đình vẫn sùng bái ngài như thần linh, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thế.

Đàm Ma La Già mặc một bộ lễ phục Quân chủ hào quang lấp lánh, tiến lên đón.

Lý Trọng Kiền tung người xuống ngựa, không thèm khách sáo mấy câu, liền hỏi: “Minh Nguyệt nô đâu?”

Đàm Ma La Già nói: “Không biết Vệ Quốc Công đến lúc nào, nàng đang khó chịu trong người, ta sợ nàng đợi lâu, chưa báo cho nàng.”

Lý Trọng Kiền thu vẻ đùa giỡn: “Ta đi gặp con bé trước.”

Hắn ra hiệu quan tùy hành cùng lễ quan Vương Đình vào thành, còn mình theo Đàm Ma La Già trực tiếp đi Vương cung.

Lúc ngang qua hành lang, hắn hững hờ quét mắt một vòng hồ nước xanh, nhăn mày: “Sao thành thế này?”

Trong hồ lá sen ruộng ruộng, nhìn hẳn là nở không ít hoa sen, nhưng hơn nửa hoa bị hái mất, chỉ còn mấy cuống trụi lủi và mớ nụ chưa nở, thật phá phong cảnh.

Loại sen trong hồ này là tự Đàm Ma La Già tìm hắn lấy.

Sắc mặt cận vệ Vương Đình xung quanh đầy kỳ cục.

Đàm Ma La Già giải thích: “Minh Nguyệt nô muốn ăn hoa sen chiên.”

Da mặt Lý Trọng Kiền căng ra: Hoa sen một ao đều bị Minh Nguyệt nô đem đi chiên?

Đã là giữa trưa, Đàm Ma La Già bảo Duyên Giác đi hái mấy đóa sen vừa nở, Duyên Giác đáp lời, thành thạo hái mấy đóa tươi non nhất đặt lên đĩa vàng đưa đến nhà bếp.

Lý Trọng Kiền dò xét Đàm Ma La Già mấy lần, thấy chàng vẫn đầy bình tĩnh, hiển nhiên đã quen, lặng thinh một lúc, cười cười. “Hồi kia còn ở Kinh Nam, mùa xuân ăn bánh hóa đằng la, mùa hè ăn hoa sen chiên, mùa thu ăn bánh quế, mùa đông ăn bánh canh hoa mai, sơn chi, hoa nhài, hoa hồng, hoa lê, hoa cúc… cũng làm thành món ăn tuốt…”

Hắn nói, mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười, giọng điệu lại mang theo mấy phần oán trách, “Trước kia có người cho ta mấy chậu hoa quỳnh, dưỡng hơn nửa năm, trong đêm hoa quỳnh mở, ta đưa con bé đi xem, còn chưa kịp bảo em ấy làm thơ, thì em ấy đã gọi người mau hái hoa quỳnh.”

Cuối cùng hoa quỳnh xách đi nấu canh, nàng ra dáng làm một bài thơ, khen canh hoa quỳnh ngon.

Đàm Ma La Già lẳng lặng lắng nghe.

Vừa nói, hai người vừa đi vào nội điện.

Trong đình viện bố trí lều vải, màn nỉ treo cao, dải rua màu nhẹ lất phất, trong lều vải giường mát gối mềm đầy đủ, Dao Anh ngủ trên giường, hai thị nữ ngồi xếp bằng bên cạnh quạt cho nàng, trong đình gió mát phất phơ, chuông bạc dây tua màu ngân từng trận vang giòn.

Ánh mắt Lý Trọng Kiền rơi xuống mặt Dao Anh, nàng dù đang ngủ, nhưng sắc mặt hồng hào, dường như mập hơn chút, nhìn không hề giống dáng vẻ khó chịu trong người. 

Hắn quay sang nhìn Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già ra hiệu lễ quan đứng cách đó không xa bước lên, nhận lấy một chén ngọc mạ vàng rót đầy rượu nho đậm màu hổ phách, đưa đến trước mặt Lý Trọng Kiền.

“Minh Nguyệt nô có thai, Vệ Quốc Công là huynh trưởng của nàng, theo phong tục Vương Đình, Vệ Quốc Công nên uống chén rượu này.” Giọng chàng như sóng gợn nước trong, mang vần luật thanh quý.

Lý Trọng Kiền há hốc, sững sờ một lát, suýt nhảy dựng, nhớ Dao Anh còn ngủ say, bỗng choàng tỉnh, gắng thu lại đôi chân dài đã vươn ra, tiếng kinh hô suýt phun ra cũng nuốt vào, ánh mắt quay lại người Dao Anh, nhìn bụng nàng chằm chằm không chớp.

Trên người nàng đắp lớp chăn mỏng, nhìn không ra dáng người.

“Là khi nào? Sao không thư cho ta?”

Đàm Ma La Già nói: “Nàng sợ Vệ Quốc Công lo lắng, định vài hôm mới báo Vệ Quốc Công.”

Mặt Lý Trọng Kiền núi Thái sơn sập trước mặt cũng không biến sắc có vẻ co quắp mấy lần, thần sắc biến ảo, sắc mặt khi xanh khi trắng, đi lòng vòng tại chỗ mấy vòng lớn, khiếp hãi, vui mừng, lo lắng, như rơi vào sương mù, chân tay luống cuống.

Minh Nguyệt nô sắp làm mẹ! Hắn sắp làm cậu! Hắn nên làm gì đây? Cần chuẩn bị gì nhỉ? Có cần túm thần y Xích Bích xách đến Vương Đình không nhỉ?

Chén ngọc đưa đến trước mặt hắn, màu rượu óng ánh sắc vàng. 

Lý Trọng Kiền ngẩng đầu.

Đàm Ma La Già giơ chén rượu, vẻ mặt trịnh trọng, “Vệ Quốc Công bớt buồn lo, Minh Nguyệt nô là thê tử của ta, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.” Thần sắc chàng chân thành, trầm ổn trấn tĩnh, khí thế nặng nề như núi, cứ như chuyện gì xảy ra cũng đều có thể ung dung đối phó. 

Lý Trọng Kiền nhìn chàng mãi lâu, dần tỉnh táo lại, nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Dao Anh không tệ, đến cùng thì hòa thượng có lớn tuổi chút, nhưng ổn trọng vững chãi.

“Ngài mới vừa nói con bé khó chịu trong người?” Vui mừng qua đi, hắn bắt đầu thấy lo.

Đàm Ma La Già nhẹ nói: “Tháng trước trong đêm nàng hay bị kinh hãi trong mơ, mấy hôm nay đỡ hơn, nhưng thích ngủ, thường xuyên mệt chỉ muốn ngủ.”

“Thế để con bé ngủ đi, đừng quấy rầy.”

Hai người lui ra hành lang trước, Lý Trọng Kiền gọi hầu cận đến hỏi tình hình Dao Anh dạo này. Hầu cận một năm một mười nói: “A Lang yên tâm, phò mã quan tâm mọi lúc, Vương cung nuôi tận mấy y giả, cách mấy ngày mời xem mạch một lần. Khẩu vị công chúa rất tốt, một ngày đòi ăn nhiều lần, phò mã thường giao phó cho đám đội buôn mang vài thức ăn Trung Nguyên đến. Ban ngày công chúa xem văn thư trong điện một lát, tiếp kiến ngoại thần, buổi chiều mát mẻ, phò mã đích thân dìu công chúa đi dạo đình viện, hôm nào công chúa đổ lười mà bọn tôi khuyên không được, phò mã trực tiếp ôm công chúa ra ngoài, công chúa đành phải đi vài vòng mới về điện.”

Hè năm ngoái Dao Anh chẳng muốn ăn gì, hè năm nay khẩu vị nàng cực kỳ tốt, cộng thêm y giả mở cho nàng mấy món thuốc bổ, người lên cân chút ít, có phần không muốn động. Đàm Ma La Già biết nàng sợ nóng, mỗi ngày vẫn đốc thúc nàng đi dạo, còn tìm một tập tranh, dạy nàng ôm sách luyện “Cầm hí”.

“Không khác Ngũ cầm hí của chúng ta mấy, nghe nói luyện có thể khỏe trong người.”

Lý Trọng Kiền vừa nghe vừa gật gù.

Vừa rồi thấy Đàm Ma La Già mí mắt còn không chớp đã sai Duyên Giác đi hái hoa sen, hắn thật sự sợ hòa thượng này không có kinh nghiệm làm cha, một mực dung túng Dao Anh, cũng may hòa thượng nắm giữ phân tấc lúc nào phải nghiêm khắc, Dao Anh sinh thiếu tháng, lần đầu làm mẹ phải thận trọng chút, đỡ đến lúc đó mang vạ.

Khi Dao Anh tỉnh dậy, nhìn thấy Lý Trọng Kiền kinh ngạc vui vẻ vạn phần: “Sao anh lại tới đây?”

Lý Trọng Kiền quạu mặt: “Chuyện quan trọng thế này mà giấu ta?”

Dao Anh cười kéo cánh tay hắn: “Đang tính báo cho anh đây, thư đã viết xong định gửi đi Tây Châu rồi… Hẳn là La Già phái người đi đón anh nhỉ, chàng nói cho anh cả rồi?”

Lý Trọng Kiền gật đầu, kỹ lưỡng xem xét Dao Anh hồi lâu, tảng đá lớn trong lòng từ từ buông. Hầu cận không dám tốt khoe xấu che, đúng là khí sắc con bé rất tốt, mắt đen lúng liếng thần thái nội uẩn, cũng mập ra chút ít.

Hắn ăn trưa cùng Dao Anh, thấy nàng một hơi uống hai bát canh, buổi chiều theo nàng dạo ở đình viện lại thấy nàng đói bụng, Duyên Giác đã chuẩn bị sẵn, đưa ít rau quả tươi ngon đến. Đến chạng vạng, có người đưa văn thư sổ sách đến, Lý Trọng Kiền nhíu mày hỏi: “Bây giờ em đã mang thai, sao còn quản lý mấy thứ này?”

Dao Anh cười xòa: “Cũng đâu phải em bệnh không làm được gì, sao không được làm chứ? Mấy việc này đã qua tay em sắp xếp, chuyện vụn vặt đã giao người khác lo, nhưng chủ ý vẫn cần đến tay em.”

Lý Trọng Kiền nhìn mắt nàng, im lặng một lát, dặn dò: “Đừng để mệt.”

Dao Anh dạ đáp, “Em chỉ xem một hai canh giờ à.” Nàng không dám để mệt mỏi, La Già là thầy thuốc, lỡ mệt thật, chàng lập tức phát hiện.

Đến đêm, Lý Trọng Kiền ở lại Vương cung, Dao Anh nói chuyện một lát với hắn rồi về nội điện, trong ánh đèn mờ ảo ở hành lang, một bóng người đứng bên hồ.

Nàng bước tới. “Đang chờ em à?”

Đàm Ma La Già quay người, đỡ cánh tay nàng, “Hôm nay vui lắm phải không?”

Dao Anh ngẩng đầu hôn nhẹ chàng, “Rất vui.” Vừa tỉnh lại đã thấy anh xuất hiện trước mặt, nàng rất ngạc nhiên vui mừng.

Đàm Ma La Già mỉm cười, hôn tóc nàng. Gần đây nàng ngày càng thích ngủ, y giả đều nói không có vấn đề, nhưng tận đáy lòng chàng vẫn dâng nỗi sầu lo. Nàng xa quê, mời huynh trưởng nàng đến hẳn nàng yên tâm hơn, tinh thần cũng tốt hơn. 

Ánh đèn vàng ấm áp lồng lên người hai người, Dao Anh bước đi chậm rãi.

Đột nhiên La Già dừng lại, cúi người ôm nàng. Hai cánh tay chàng kiên cố mạnh mẽ, Dao Anh ôm cổ chàng: “Không phải chàng bảo em nên đi lại nhiều ạ?”

Đàm Ma La Già bước chân bình ổn: “Đêm nay không cần, hôm nay nàng mệt rồi.”

Dao Anh cười cười, dán gò má lên má chàng cọ cọ. Nàng biết mình nên rèn luyện nhiều, không thể lười biếng, dù chàng không để người trông chừng, nàng cũng sẽ không trốn trong điện không ra khỏi cửa. Vẫn thường nói không muốn động tay, thật ra là cố ý trêu chàng, một mặt chàng muốn chiều nàng, mặt khác lại phải nhẫn tâm nghiêm mặt, ra vẻ cứng rắn thúc ép nàng, so với mấy trò vặt Duyên Giác Tất Sa nghĩ tới chơi vui hơn nhiều.

Nhiều lần chàng rõ là mềm lòng, vẫn phải ôm nàng đi vườn hoa, sau đó dìu nàng về nội điện, đâu ra đấy, không cho phép nàng lười biếng, còn nghiêm khắc hơn cả Lý Trọng Kiền dạy nàng thi thư lúc bé.

Không hổ là Pháp sư.

Trở lại trong điện, Đàm Ma La Già chậm rãi buông Dao Anh, mới sau một lát nàng đã mơ mơ màng màng thiếp đi.

Chàng cầm khăn lau mặt và tay giúp nàng, kéo mền gấm đắp trên người, dém góc chăn, cởi áo ngoài, ngồi xếp bằng bên cạnh cách nàng không xa. 

Thầy thuốc đã từng kín đáo ám chỉ họ nên ngủ riêng, chàng thử mấy đêm, trong đêm thường bừng tỉnh. 

Vẫn phải ngủ cạnh nàng mới có thể yên ổn.

La Già nhìn mặt Dao Anh ngủ say, ngón tay lần Phật châu, thầm niệm kinh văn.

Kinh bản nguyện Địa Tạng Bồ Tát, kinh dược sư.

Niệm mấy vạn lượt, chỉ lặp đi lặp lại một nguyện cầu: Nàng có thể bình an.



Khẩu vị tốt của Dao Anh kéo dài mấy tháng.

Chớp mắt tuyết lớn đầy trời, băng đóng ngàn dặm, ngoài hành lang chỉ còn nửa hồ sen khô, Đàm Ma La Già cố ý trồng mấy chậu hoa sen trong phòng ấm, nàng lại không ăn được dầu mỡ, nuốt hoa sen chiên không vô. 

Thiện phu (đầu bếp) người Hán theo nàng từ Trung Nguyên tới mỗi ngày đổi nhiều món mới mẻ, đưa đến trước mặt, chỉ cần ngửi mùi nàng đã buồn nôn, từ sáng sớm đến tối chỉ ăn hoa quả.

Dù rét đậm nhưng Vương Đình không thiếu trái cây – có điều hẳn không thể chỉ ăn mỗi hoa quả, Đàm Ma La Già trừ việc giám sát Dao Anh ra ngoài dạo, bắt đầu tự giám sát nàng dùng bữa.

Bột nhồi vừa nướng ra lò, vỏ ngoài vàng óng giòn rụm, bánh bên trong mềm mại, nhân thịt dê thơm ngon, hạt dưa ngũ sắc thơm ngọt.

Bánh gói nhân thịt rau xanh thơm nồng, hai mặt chiên giòn xốp, rắc một lớp hạt vừng. 

Thịt bò miếng lớn nướng còn chảy mỡ lèo xèo, trộn lẫn vị lạc tươi đậm đưa vị, vẩy lên ít nho khô vụn chua ngọt.

Bột mì cán mỏng mềm trắng tuyết, thịt dê hầm nhừ, nước súp tăng thêm vị cay, vừa tươi vừa cay.

Thiện phu vắt hết óc, cuối cùng có vài món Dao Anh có thể nuốt trôi.

Đàm Ma La Già bị Dao Anh dỗ ngọt mấy lần, sau này mỗi lần đều ngồi cùng nàng dùng bữa, xem nàng ăn.

Hôm nay Dao Anh thực sự không có khẩu vị, đẩy chàng đi làm việc của mình, định qua loa như trước cho xong bữa: “Chàng đâu ngửi quen mấy mùi vị này nhỉ? Không cần ăn cùng em, em sẽ ăn thật ngon miệng.”

Đàm Ma La Già lắc đầu, đè tay nàng, ra hiệu người hầu đặt khay xuống, bưng một chén đặt trước mặt nàng, một chén khác giống thế đặt trước mặt mình, “Nàng ăn cái gì ta ăn cái đó, ăn đi.”

Dao Anh còn định vùng vẫy, nháy mắt nói: “Đều là món mặn…”

Đàm Ma La Già cầm thìa đút nàng: “Minh Nguyệt nô, nàng gầy đi kìa.”

Dao Anh đành chịu thua, nàng đúng là có gầy tí chút, còn tưởng mùa đông mặc nhiều lớp chàng không nhìn ra. Nàng đành phải uống từng ngụm canh, món chế biến theo khẩu vị nàng, mùi vị thơm ngon, nhưng uống vào mấy ngụm thì nàng không muốn nữa.

Đàm Ma La Già không lên tiếng giục nàng, cầm lấy thìa chậm rãi ăn canh đầy ưu nhã.

Dao Anh bỗng nở nụ cười, nhớ tới lần đầu nhìn thấy chàng ăn thịt, không biết sao lại cảm thấy khẩu vị tốt hơn, từ từ uống hết chén canh, thịt cũng ăn mấy miếng.

Càng gần đến ngày dự sinh, những người bên cạnh Dao Anh càng trở nên khẩn trương, Lý Trọng Kiền một ngày mấy lần phái người tới thăm mạch, dẫn theo bọn Tạ Thanh diễn luyện đến ngày sinh thì bọn hắn nên làm thế nào, mấy thân binh lúc diễn luyện nói đùa mấy câu, bị hắn nổi trận lôi đình đuổi đi thủ cửa thành, lần này ai nấy đều cẩn thận mười hai vạn phần, không dám cười giỡn trong buổi diễn luyện.

Trong ngoài Vương cung treo hàng loạt cờ kinh cầu phúc, chuyện khi nào Vương Hậu sinh trở thành đề tài tám chuyện trà dư tửu hậu nóng nhất của dân chúng Thánh Thành.

Từ Lý Trọng Kiền, Tất Sa, đến Tạ Thanh, Duyên Giác, đều xem Dao Anh như người pha lê, gió thổi sẽ ngã, phơi nắng một chút sẽ bốc hơi, nhẹ va chạm một chút sẽ vỡ, khi mọi người nói với nàng kìm lòng không được mà thả giọng êm ái nhỏ nhẹ, ngay cả tù trưởng bộ lạc đến bái kiến cũng văn nhã hơn nhiều.

Dao Anh cảm thấy đổi lại mình mới là người trấn tĩnh nhất, thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, cứ thanh thản ổn định điều dưỡng là được.

Đàm Ma La Già đã nghĩ mọi chuyện thật chu đáo kín kẽ, Lý Trọng Kiền cũng ở lại Thánh Thành chơi với nàng, không có gì đáng lo lắng.

Nàng vẫn mỗi ngày xử lý việc vặt, tiếp kiến lãnh chúa ngoại thần, gặp trời tuyết dẫn tùy tùng đi tháp cao ngắm tuyết, lúc tiết lễ tham gia yến hội, xem dũng sĩ đua ngựa bắn tên.

Năm nay đoạt giải nhất vẫn là Mạc Bì Đa, nàng tự thân rót rượu chúc mừng cậu ấy, Mạc Bì Đa cười đến đầy răng không thấy mắt.

Đàm Ma La Già không khuyên can Dao Anh ra ngoài, chỉ căn dặn nàng dẫn thêm tùy tùng.

Tuyết lành là điềm báo một năm được mùa, nhất là ở Vương Đình sẽ đúng là như thế, mùa đông năm nay còn giá lạnh dài dằng dặc hơn mấy năm trước, tuyết đầy trời cao, cả trời đất được bao phủ trong làn áo bạc.

Đến khi đông qua, khí hậu ấm lại, băng tuyết hòa tan, Vương Đình liền nghênh đón Tiết khai xuân mỗi năm một lần. Nhà nhà quét dọn phòng ốc, cúng thần Phật, niệm kinh, chuẩn bị chào mừng xuân về trên mảnh đất,  một năm mới bắt đầu.

Đàm Ma La Già làm Quân chủ, phải có mặt trong ngày đầu nghi thức khai canh đầu xuân, dưới nắng mai vẩy gieo hạt giống lúa mì vào đất, dẫn đầu dân chúng khẩn cầu một năm mưa thuận gió hoà.

Tiết khai xuân cũng sẽ có hội đua ngựa, dũng sĩ các tục đấu vật, thuật cưỡi ngựa và tạp kỹ.

Dao Anh tràn đầy phấn khởi, muốn xem tạp kỹ kỳ diệu kia, Đàm Ma La Già đồng ý, sắp xếp người coi sóc nàng thật tốt. 

Đến hai ngày trước Tiết khai xuân, đột nhiên Dao Anh cảm giác có hơi mệt mỏi, sợ trong điển lễ xảy ra việc gì, bỏ đi suy nghĩ đi xem thi đấu.

Sang năm xem cũng thế thôi.

Đêm trước ngày điển lễ, bầu trời đầy sao, dân chúng Thánh Thành còn đang giấc nồng, lễ quan đã vào hậu điện chờ.

Đàm Ma La Già dậy thật sớm, như mọi khi, việc đầu tiên là đặt ngón tay lên xem mạch cho Dao Anh, tường tận xem khí sắc nàng, kéo mền gấm đắp đến tận cằm cho nàng, rồi mới ra ngoài thay y phục.

Chỉ sau chốc lát Dao Anh cũng tỉnh, Đàm Ma La Già vào điện dùng bữa với nàng, nhìn nàng ăn cháo xong, sắc mặt hồng hào, nói chuyện đủ khí lực, dặn dò mấy câu, để lại Duyên Giác coi ngó nàng rồi giữa đám cận vệ đi tham gia điển lễ.

“Có chuyện gì lập tức bẩm báo.” Trước khi xuất cung chàng căn dặn Duyên Giác.

Duyên Giác cung kính đáp.

Trên điển lễ người đông nghìn nghịt, vạn đầu nhốn nháo, sau nghi thức gieo lúa mạch, dân chúng múa hát, trên sàn đấu vật bụi đất tung bay, dũng sĩ các tộc không kịp chờ đọ sức.

Đàm Ma La Già ngồi ngay ngắn trên cao, ra hiệu hai hầu cận tiến lên, sai họ đưa đồ chơi mới mẻ các tộc dân lên điển lễ về Vương cung. 

Tất Sa uống đến say khướt, cầm bầu rượu trong tay té qua, cười nói: “Vương không yên lòng Vương hậu à? Mới hơn một canh giờ thôi, không có gì đâu, có gì chắc hẳn Duyên Giác sẽ phái người tới báo tin.” Anh vừa dứt lời, dưới đài nghe một tràng tiếng thốt, vô số người kinh ngạc nhìn về hướng Vương cung, miệng tụng niệm. 

Lòng Tất Sa nhảy dựng: Miệng mình không quạ đen vậy chớ?

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, liên miên vang lên, anh thầm lo lắng, đẩy cận vệ trước đài cao nhìn về hướng Vương cung. Vừa thấy, đôi mắt xanh của anh bỗng trợn lớn, chuếnh choáng lập tức không cánh mà bay.

Hôm nay ngày tốt trời trong, trên đỉnh đầu bầu trời xanh thẳm quang đãng chỉ có vài đám sợi mây tản ra, thế mà trên không Vương cung xa xa, nắng hừng hực phá vỡ tầng mây, rọi từng chùm sáng lớn xuống chiếu khắp toàn bộ cung điện, hào quang sáng chói, khí thế hùng vĩ. Tường thành trắng tinh và tháp cao sừng sững ánh lên hào quang thánh khiết dưới nắng, thoảng như thiên cung trong tiên cảnh.

Ngựa đua, đấu vật sĩ đều dừng lại, dân chúng thấy cảnh trước mắt, lầm rầm niệm Phật hiệu, thậm chí có người kích động đến rơi lệ, hướng về phía Vương cung quỳ xuống.

Điềm lành!

Đây là điềm lành có thánh nhân xuống trần!

Một người nghẹn ngào hô to, đám khác đi theo phụ họa, rôm rả liên miên.

Lòng Tất Sa chùng xuống. Năm đó lúc La Già ra đời cũng có dị tượng, vị nữ nô người Hán chết vì sinh khó.

Anh không dám nghĩ nhiều, quay lại nhìn Đàm Ma La Già.

Một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt, Đàm Ma La Già đã lao xuống đài cao, chỉ để lại một bóng lưng vội vàng.

Cận vệ kịp phản ứng, cuống quýt đuổi theo. Tất Sa cũng vội vàng cất bước đuổi theo. 

Anh chưa từng thấy La Già bối rối, vội vã không giữ được bình tĩnh như này. Vị Quân chủ Vương Đình xưa nay luôn tỉnh táo ấy thế mà lúc lên ngựa lại lảo đảo hai lần, suýt rơi khỏi lưng ngựa. 

Khoái mã phi ra quảng trường, tiếng vó ngựa nhanh như sấm cuốn. Trên con đường lớn hướng về Vương cung bụi đất tung bay, mấy con khoái mã chạy tới từ phía đối diện, nhìn thấy Đàm Ma La Già, vội vàng ghìm ngựa dừng lại: “Vương, Vương hậu vừa mới tới cơn, y giả đều đã vào hậu điện!”

Khoái mã phóng như bay vội vượt qua trước mắt bọn hắn.

Hậu điện đầy bóng người qua lại, y giả, thị nữ, bà mụ, hầu cận, tiếng bước chân ra ra vào vào và tiếng nói chuyện thật nhỏ, tiếng lo lắng hỏi thăm đứt quãng, như từng lớp từng lớp sóng.

Lý Trọng Kiền nhìn từng chậu máu từ trong phòng chuyển ra, sắc mặt tái xanh.

Trong phòng không thể có gió lùa, màn bốn phía thả xuống, tiếng bước chân tiếng nói chuyện bí bách trong phòng, Dao Anh nằm trên giường, nghe tiếng râm ran bốn phương tám hướng, mồ hôi đầy mặt.

Dù đã chuẩn bị thật đầy đủ, lên cơn vẫn thật sự đau, nàng siết chặt Tạ Thanh, không quên dặn dò nàng: “Đợi điển lễ kết thúc hãy báo cho La Già…”

Tạ Thanh vốn không để ý mấy việc này, gật bừa đáp, khuôn mặt xưa nay luôn không biểu lộ cảm xúc vì lo lắng và đau lòng mà hơi có phần méo xệch, đôi mắt trợn tròn, chằm chằm nhìn bà mụ và y giả hỗ trợ, trông như ác quỷ, hung thần ác sát.

Cũng may đã diễn luyện nhiều lần, bà mụ mới không bị nàng dọa xỉu.

Nếu không vì vô cùng đau đớn, suýt thì Dao Anh cười thành tiếng, bên dưới như có ai dùng đao khuấy, nàng đau đến run cả người, cố chịu đựng không la to, bà mụ đã dặn, giờ mà la một lát sẽ không còn hơi… Nhưng thật sự đau quá, trước mắt tối sầm từng cơn, tiếng năm mồm bảy miệng kêu của bà mụ, y giả càng lúc càng xa xôi, thần trí dần dần mơ hồ.

Rầm, cửa ngoài màn nỉ bị phá tan, một bóng người như chớp xông vào phòng sinh, nhào đến trước giường. 

Tay Dao Anh bị một bàn tay rộng lớn nắm thật chặt, “Minh Nguyệt nô, ta về rồi…” Giọng nghe rất quen thuộc, nhưng La Già luôn trấn định như thường, ung dung trong lạnh, tuyệt đối sẽ không dùng âm điệu run rẩy, kinh hoàng thế kia mà nói.

Dao Anh từ từ mở mắt, mồ hôi chảy qua mí mắt, Đàm Ma La Già hôn lên khuôn mặt thấm mồ hôi và đôi mắt nàng, nhìn vẻ như đã bình tĩnh trầm ổn lại, nhưng bàn tay cầm tay nàng lại không ngừng phát run.

“Ta giúp nàng… Đừng sợ… Minh Nguyệt nô… Ta ở đây…” Chàng ôm chặt cả người Dao Anh, dịu dàng an ủi, giọng đã từ từ tỉnh táo lại, người lạnh buốt như tuyết, không một chút hơi ấm.

Dao Anh túa đẫm mồ hôi, ý thức mơ màng.

Đôi mắt xanh sâu thẳm của La Già nhìn nàng, cúi người, từng tiếng khẽ gọi nàng, trong giọng nói trong suốt lộ tia khẩn cầu.

Không được có chuyện gì, không được rời bỏ ta.

Chàng nhìn thấu sinh tử, ngộ rõ tình đời, tâm không gợn sóng, lại không cách nào dứt bỏ nàng được, thiên sơn vạn thủy, nhật Đông nguyệt Tây, trên con đường cầu đạo mênh mông, mất nàng, chàng không còn niềm vui trong cuộc sống. 

Cảnh ấy đã rất nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của chàng. Mấy tháng qua chàng luôn biểu hiện bình tĩnh ung dung, thật ra người lo lắng bất an nhất chính là chàng, nhưng chàng không dám cũng không thể bối rối, chàng là trượng phu của nàng, phải nên gánh vác mọi buồn lo, không thể để nàng bất an theo.

Ngoài điện đầy ồn ào.

Cung nhân loay hay chân không chạm đất trong hậu điện cũng nhìn thấy điềm lạ trên không trung, tin truyền vào nội điện, cả đám nhìn nhau khó nén kinh ngạc.

Đàm Ma La Già ngẩng đầu.

Minh Nguyệt nô không nề hà gả cho chàng, chàng muốn nàng không lo không nghĩ vui cười, nắm tay nàng cùng qua một đời.

Hai ngọn sáng cháy rực nhẹ bốc lên trong đôi mắt xanh chàng, chàng trấn định lại, chỉ huy y giả bà đỡ, tay run run nhận viên thuốc y giả đưa đến, đút vào miệng Dao Anh, vén mớ tóc dài đẫm mồ hôi của nàng, “Minh Nguyệt nô, cố gượng, ta ở đây.” Giọng uyển chuyển, mang theo lực trấn an lòng người.

Dao Anh phấn chấn tinh thần, liếc nhìn chàng, trên khuôn mặt rịn đầy mồ hôi nặn ra một nụ cười: “Pháp sư, đau quá…”

Tim La Già như bị một đao hung tợn khóe qua, cúi đầu, trán chạm chán nàng, “Để Minh Nguyệt nô chịu ấm ức rồi, gắng một chút, sẽ ổn thôi…”

Bà mụ hô từng tiếng từng tiếng, Dao Anh lên tinh thần, nhớ lời Đàm Ma La Già từng nhắc nhở khi sinh nên làm, dùng sức theo, sau từng đợt đau đớn kịch liệt, bên tai bỗng vang lên tiếng la kinh hỉ của bà mụ: “Ra rồi! Ra rồi! Vương hậu, ngài cố thêm ít sức…”

Tiếng la khóc, kinh động, tiếng hoan hô… tim Dao Anh buông lỏng, mí mắt sụp xuống, nhắm mắt lại, ngủ thật say.

“Minh Nguyệt nô… Minh Nguyệt nô…” Một giọng nói dây dưa quẩn quanh bên tai nàng, một tiếng nói cứ mãi quẩn quanh bên tai, lải nhải không ngừng, lặp đi lặp lại. Dao Anh muốn ngủ ngon một giấc nhưng cứ bị âm thanh này vấn vít không chịu buông tha nàng, không biết nàng lấy sức từ đâu, vung bàn tay đánh ra.

Bộp, bàn tay bị nhẹ nhàng chụp lấy, nụ hôn nóng ướt đặt vào lòng bàn tay nàng.

“Uống ít thứ rồi ngủ tiếp, được không?” Âm thanh dụ dỗ, ngọt dịu đến mức cả trái tim nàng nhũn theo.

Nàng rất tin tưởng người này, dù là thân thể hay linh hồn, đều có thể hoàn toàn rộng mở với chàng. Dao Anh hé miệng.

Chén thuốc ấm áp đưa vào miệng nàng, nàng chậm rãi nuốt, người mớm tuyệt đối không gấp, cẩn thận từng chút bón cho nàng, không biết qua bao lâu, chén thuốc bên môi rời đi, tiếp đến là một đôi môi lạnh băng thả xuống, ngậm lấy môi nàng từ từ quấn quýt.

Dao Anh ngủ ngon một giấc, như mơ rất nhiều giấc, kỳ lạ thay, trong mơ gì cũng có, nhưng chỉ ngay khi tỉnh giấc, chuyện gì nàng cũng không nhớ rõ.

Trong phòng tối đen, chỉ có ánh nến mờ ảo trước giường, tĩnh mịch im ắng.

Nàng nằm trên giường một phòng ngủ khác trong điện, chăn đệm ấm áp kín kẽ, quanh người khô mát thoải mái dễ chịu.

Ẩn sâu trong không khí mùi hương trầm lửng lờ, Đàm Ma La Già ngồi xếp bằng cạnh nàng, một chuỗi Phật châu trong tay, giữ tư thế thiền định không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, vành mắt hơi xanh, vẻ tiều tụy.

Dao Anh không khỏi đau lòng, “La Già…”

Vừa mới nhúc nhích, Đàm Ma La Già lập tức mở to mắt, ánh mắt rơi xuống mặt nàng, đôi mắt xanh dày đặc tơ máu như mạng nhện không chớp, thẳng tắp nhìn nàng, như sợ rằng chớp mắt nàng liền biến mất.

Họng Dao Anh muốn khàn đặc, ho khan vài tiếng.

Đàm Ma La Già tỉnh táo lại, cúi người ôm lấy nàng, để nàng dựa vào ngực mình, một tay lấy ấm nước nóng đặt bên giường, rót một chén, đưa đến môi nàng. Dao Anh ừng ực ừng ực uống xong một chén, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Chàng lại rót chén nữa đút nàng uống, đặt chén xuống, ngón tay chùi giọt nước bên môi nàng, đưa vào miệng mình.

Dao Anh ngây ngốc, nàng còn chưa rửa mặt mà.

Sau một khắc, Đàm Ma La Già cúi đầu hôn nàng.

Nụ hôn này còn ngọt ngào dài lâu hơn nước mật Dao Anh vừa mới uống xong.

Đợi chàng buông ra, nàng choáng váng hỏi: “Em sinh sao ạ?”

Đàm Ma La Già không khỏi cười nhẹ. Chàng luôn thích vẻ trẻ con của nàng ở trước mặt mình.

“Là một Vương tử.” Chàng trầm thấp nói, nâng mặt Dao Anh, vén mớ tóc rối bên tóc mai, cẩn thận nhìn nàng kỹ lưỡng, còn cảm thấy chưa đủ, buông một tay, chuyển đèn đến trước mặt, dưới ánh nến xem nàng.

Thật ra cuộc sinh rất thuận lợi, từ khi lên cơn đến lúc sinh ra không đến ba canh giờ, em bé cũng rất khỏe mạnh, đã giao cho nhũ mẫu đi chăm sóc. Dao Anh mệt mỏi đến tận cùng, ngủ thiếp đi, tất cả y giả đều nói không gì trở ngại, chàng vẫn không bình tâm nổi, luôn trông nom nàng, một tấc không rời.

“Người còn đau không?” Chàng dịu dàng hỏi.

Dao Anh thử giật giật, lắc đầu, nàng ngủ một ngày tinh thần tốt hơn nhiều, “Con đâu rồi ạ? Ôm tới cho em nhìn chút.”

Đàm Ma La Già vịn nàng: “Con ngủ rồi, chốc nữa sẽ bảo các bà ôm đến.”

Chàng lắc chuông đồng cạnh giường, cửa điện mở ra, thị nữ bưng nước nóng các thứ vào, chàng nhận khăn giúp Dao Anh lau mặt, thay y phục giúp nàng.

Dao Anh vừa định đuổi chàng đi nghỉ, đối diện với ánh mắt chuyên chú của chàng, không lên tiếng, mặc chàng hầu hạ mình.

“Có đói bụng không? Muốn ăn gì?”

Dạ dày Dao Anh chợt trống rỗng, ngẩng lên: “Trong phòng còn hoa sen tươi không ạ?” Đột nhiên nàng lại muốn ăn hoa sen chiên.

Đàm Ma La Già bật cười, tay đè trên gáy nàng, trán chạm trán. Cho tới giờ khắc này, chàng mới cảm thấy tim mình về lại chỗ cũ.

Hoa sen chiên làm xong rất nhanh dọn đến, còn có vài món bổ dưỡng, Dao Anh một hơi ăn hết, nhũ mẫu ôm bé đến, bọc trong tã lót một hòn nho nhỏ, da đỏ hỏn dúm dó, mắt nhắm chặt, ngủ rất say.

Đàm Ma La Già bế con đưa vào lòng Dao Anh, tư thế chàng bế con rất nhuần nhuyễn, cũng không biết hôm nay chàng bế nhiều hay là lén luyện tập trước.

Dao Anh nhìn bé con trong tã lót nhỏ như mèo con, cảm xúc chập trùng.

Thật sự là nàng sinh sao?

Đàm Ma La Già ôm Dao Anh và bé con trong ngực nàng, tỉ mỉ hôn đầy đỉnh đầu và tóc mai nàng. 

Minh Nguyệt của chàng, con của nàng và chàng. 


đau đến tối sầm từng cơn và đẻ xong ngủ thiếp đi là hoàn toàn có thiệt.

Đọc truyện chữ Full