Vào ngày sinh nhật, Mộc Tiểu Dực nhận được một bức thư tình và một hộp socola tinh tế.
Trên hộp quà socola Dove màu hồng còn một cái nơ bướm màu hồng thật lớn, thư tình màu hồng kẹp dưới nơ bướm lớn.
Hộp quà quá lớn, trong ngăn bàn của cô lại có đồ, không nhét lọt, cho nên người tặng quà đã đặt hộp socola phô trương này trên bàn cô, còn giấu đầu hở đuôi mở một quyển sách vật lý che.
Bởi vì 12 giờ đêm qua có quá nhiều người gửi tin nhắn chúc cô, sau khi cô trả lời từng cái thì đi ngủ, buổi sáng vội vàng vọt vào lớp học sát giờ, lúc chạy đến chỗ ngồi, thì người bạn cùng bàn đã cười rất mập mờ với cô.
Cô còn đang nghi ngờ, thì bạn cùng bàn đã đưa ngón tay ra chỉ đồ trên bàn.
“Ai đưa?”
Lúc này Mộc Tiểu Dực mới cúi đầu nhìn đồ trên bàn, cô còn chưa để cặp xuống, đưa tay lấy quyển sách vật lý kia, sau khi nhìn thấy đồ trên bàn, trái tim lập tức nhảy tới cổ họng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì bạn nam ngồi phía sau đã phát hiện ra tình huống này, gân giọng nói. Nhờ phúc của cậu ta, mà cả lớp đều biết chuyện Mộc Tiểu Dực nhận được socola tỏ tình.
Trường học bắt chuyện yêu sớm rất nghiêm, bình thường Mộc Tiểu Dực ở trong lớp cũng rất an phận, chưa từng dám mạnh miệng với giáo viên. Tiết tới chính là giờ học của chủ nhiệm lớp, hộp socola kia quá lớn, cô không có chỗ cất, lại sợ chủ nhiệm lớp phát hiện, nên lấy mấy tờ bài thi che ở bên chân.
Cũng may chỗ ngồi của cô bên cạnh cửa sổ, còn có bạn cùng bàn che, mới không bị phát hiện.
Bức thư tình bị bạn cùng bàn giật dây mở ra xem trong giờ học, phong thư màu hồng, bên trong là giấy viết thư màu hồng, phía trên là chữ Khải ngay ngắn, viết một câu nói như thế này:
[Trong số hàng vạn hàng nghìn người tôi cũng có thể nhận ra cậu trong nháy mắt, bởi vì những người khác đi trên đường, còn cậu đi trong trái tim tôi.]
Lúc ấy khóe môi của Mộc Tiểu Dực đã giật một cái, cái này là sao chép lời tỏ tình ở đâu vậy?!
Cô cất thư vào cặp, mượn ủy viên lao động một cái túi nilon to màu đen. Sau khi tan học cô không dám lập tức đi, đợi đám người đi về hết, cô mới lén lén lút lút ôm hộp socola ra khỏi tòa giảng đường.
Cô vốn tưởng rằng bên trong tòa giảng đường đã không còn ai khác, nhưng lúc chạy đến chỗ rẽ tầng một, thì nghe thấy phía dưới truyền tới giọng nói. Cô còn chưa kịp phản ứng, thì đã có bốn năm bạn nam đi lên lầu.
Trong tay bạn nam dẫn đầu cầm quả bóng rổ, ỷ vào việc bây giờ đã tan học giáo viên không có ở đây, mà bắt đầu đập bóng từ dưới chân cầu thang đi lên, âm thanh bịch bịch bịch bịch càng vang vọng trong tòa giảng đường trống không.
Mấy bạn nam này Mộc Tiểu Dực có nhận ra, là học sinh lớp thể dục thể thao.
Lớp thể dục thể thao luôn bị kéo đến thao trường huấn luyện dã ngoại vào tiết học buổi chiều cuối cùng, bọn họ vẫn còn mặc đồ chạy điền kinh màu đỏ, người đầy mồ hôi vì vận động.
Mộc Tiểu Dực bị cản đường, cũng không tránh được, nên cúi thấp đầu ôm đồ trong ngực ngây người tại chỗ, mặc cho mấy bạn nam thân cao ngút nháo nhào đi qua bên cạnh cô.
Đến khi bên cạnh không còn giọng nói nữa, cô mới từ từ ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện cách mình mấy bậc thang còn có một người nữa. Người đó cúi đầu nhìn tờ giấy A4 trong tay, cắm đầu đi, đến lúc cách Mộc Tiểu Dực chỉ còn hai bậc thang, anh mới nhìn thấy đôi giày trắng của Mộc Tiểu Dực.
Có người?
Thiếu niên mặc đồ chạy điền kinh màu đỏ ngẩng đầu, nhìn từ đôi giày trắng, mắt cá chân trắng nhỏ của thiếu nữ, đi lên nữa, chính là bắp chân mảnh khảnh và chiếc váy đồng phục dài đến đầu gối, dưới đầu gối chân trái của cô có một vết sẹo cỡ móng tay, mờ nhạt, thiếu niên hơi cau mày, sau đó, nhìn về khuôn mặt luống cuống của Mộc Tiểu Dực.
Mộc Tiểu Dực không phải dạng thấp, nhưng những cậu con trai có luyện tập thể dục, thì thân cao mét tám mét chín là điều bình thường, cậu thiếu niên đứng trước mắt cô cách cô hai bậc thang, nhưng tầm mắt vẫn có thể nhìn thẳng cô.
Mộc Tiểu Dực căng thẳng trong lòng, cũng không biết là chột dạ hay là thế nào, mà lại không có sức lực.
Cậu thiếu niên trước mặt có khuôn mặt sạch sẽ, bởi vì thường xuyên huấn luyện dưới ánh mặt trời, nên da bị phơi nắng thành màu lúa mạch khỏe mạnh, anh trông rất gầy, xương đòn lộ ra ở cổ áo áo rất tinh tế khiến con gái cũng ghen tị, nhưng cơ bắp cánh tay thì rắn chắc thể hiện rõ thân phận học sinh thể dục thể thao của anh.
Vô tình đối mặt khiến cho Mộc Tiểu Dực có hơi ngượng ngùng, nên lại cúi đầu, nhanh chóng lách qua người bạn nam kia chạy xuống.
Lúc cô chạy qua mang theo một làn gió, thiếu niên vừa mới huấn luyện xong, làn gió mát thổi lên da của anh rất mát mẻ, anh không kìm được mà quay đầu nhìn bóng lưng Mộc Tiểu Dực chạy đi.
“Từ Hạo, làm gì mà ngẩn ra vậy, đi lên nhanh một chút!”
Một nam sinh nhoài người ở phía trên lan can nói.
“Biết rồi.” Từ Hạo đáp một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn tờ đăng ký trong tay, nhìn đến mơ màng.
Anh mới vừa thấy ai vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Phụ Lòng Thanh Xuân
Chương 1
Chương 1