Editor: Mộ
***
Lúc Trần Hằng nhận được điện thoại của Phùng Ngạn, anh đang xử lý đơn hàng trong nhà kho. Đơn hàng này xảy ra vấn đề nên cửa hàng ở trên trấn có hợp tác với anh đã trả chúng lại.
Trần Hằng đang bận nghĩ cách giải quyết.
Nhưng Phùng Ngạn ở đầu dây bên kia kêu la rất thảm, hắn bị một đám người chặn đường ở khúc cua, bảo Trần Hằng phải nhanh chóng tới cứu hắn.
Trần Hằng đành vứt bỏ công việc trong tay, lái xe máy rời đi.
Anh sống ở trấn Túc Nam được ba năm, mỗi ngày đều lui tới nên anh rất quen thuộc với đường xá ở nơi đây. Bình thường người khác phải tốn gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể đến khúc cua kia nhưng Trần Hằng lái xe theo đường tắt, chạy qua một con đường nhỏ.
Thật may vì hôm nay trời không mưa nên đường đi khá thuận lợi.
Năm phút sau, anh đã tới nơi.
Trong con hẻm nhỏ phía trước có một nhóm khoảng bảy tám người đang vây quanh Phùng Ngạn.
Trần Hằng vừa mới dừng xe lại, Phùng Ngạn đã vui mừng reo lên.
“Anh Hằng, em ở bên này. Anh mau tới đây.”
Trần Hằng nhìn lướt qua một lượt. Anh chưa gặp bọn họ bao giờ, có lẽ bọn họ không phải là người Túc Nam.
Trần Hằng hơi nheo mắt lại. Anh cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt lộ ra vài tia tàn khốc, không khí xung quanh cũng bị anh đè thấp xuống.
Trước kia anh đã bảo Phùng Ngạn đừng gây chuyện, bởi vì đánh người thì dễ nhưng giải quyết hậu quả thì rất khó khăn.
Trần Hằng cúi đầu cười lạnh một tiếng.
Mặc dù anh không phải là người gây chuyện nhưng anh cũng không sợ vướng vào rắc rối.
Phùng Ngạn khập khiễng lết tới, trốn sau lưng Trần Hằng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Hằng đè thấp giọng, nghiêng đầu hỏi Phùng Ngạn một câu.
Mặt của Phùng Ngạn đỏ bừng lên, hắn thở hổn hển mấy cái rồi mới nhỏ giọng trả lời:
“Em cũng không biết. Em đi ngang qua đây thì đã bị bọn nó chặn đánh. Sau đó bọn nó bắt em gọi điện bảo anh tới.”
Trần Hằng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ ở trên thị trấn chắc chắn anh chưa chọc đến ai. Tại sao có người lại chỉ đích danh anh, muốn anh phải tới đây?
“Em đoán là lũ Tam Thịnh cố ý gây sự. Anh nhất định phải dạy cho bọn nó một bài học.”
Phùng Ngạn thì thầm một câu, sắc mặt sâu xa đến quái lạ. Ngay sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết muốn gây sự: “Nếu anh cứ để yên cho bọn nó thì bọn nó càng phách lối hơn. Bọn nó tưởng chúng ta là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt đấy à.”
Vùng lân cận có một lũ côn đồ, người đứng đầu là Tam Thịnh. Gã là một lão già lưu manh, bình thường gã chỉ thích thu nhận một đám đàn em rồi gây chuyện thị phi ở khắp mọi nơi.
Ở cái trấn nhỏ này, hắn chẳng thấy ai vừa mắt nhưng Trần Hằng cũng không phải dạng vừa nên bọn côn đồ không dám chọc tới anh. Hơn nữa, Trần Hằng không phải người thích gây sự. Từ trước đến giờ anh đều nhượng bộ cho qua, lúc tiến lúc lùi, có điều anh như thế sẽ khiến cho bọn nó nghĩ rằng anh dễ bị bắt nạt.
Trần Hằng thu lại ánh mắt, anh bình tĩnh quét qua một vòng. Một lát sau anh lắc đầu nói: “Không phải.”
Cách ăn mặc của nhóm người này cũng không tệ lắm, chắc chắn bọn họ là người có lai lịch lớn chứ không giống với đám côn đồ của Tam Thịnh.
Nhưng cụ thể lai lịch ra sao thì anh cũng không đoán ra được.
“Mày là Trần Hằng?” Tên cầm đầu nhìn có vẻ vẫn còn trẻ, chắc gã mới khoảng hai mươi tuổi. Gã nhìn Trần Hằng bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đám người đó gọi gã là Phi Gia.
“Tao nghe nói thân thủ của mày không tệ, chúng ta so tài một chút?”
“Muốn so tài với tao?” Trần Hằng nhếch mắt xem thường. Anh nở một nụ cười khinh bỉ trên môi và nhẹ giọng nói: “Không cần, mày không phải đối thủ của tao.”
Anh vừa dứt lời, bóng người trước mặt đã vọt thẳng tới. Trần Hằng không kịp tránh, anh đưa tay cản lại, theo bản năng đá thẳng một cước vào người hắn.
Sức lực của anh rất lớn, một cú đá đã khiến gã nhíu mày đau đớn.
Phi Gia ngã lăn xuống đất, mùi máu tanh xộc lên từ cổ họng. Gã nhìn Trần Hằng một cách khó tin, ánh mắt của gã cũng dần dần trở nên hung hãn.
Gã đứng lên và tiếp tục lao về phía Trần Hằng.
Trong mắt Trần Hằng lóe lên một tia nghiêm túc, khóe miệng hạ thấp xuống, khớp tay nắm chặt, tựa như còn vang lên cả tiếng “răng rắc”.
Anh thật sự không muốn đánh nhau với hắn.
Anh có thể giả bộ làm một con rùa rụt cổ, thu mình lại một chút thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu, ít nhất bây giờ anh không dám đắc tội với bất kỳ ai, anh chỉ muốn an phận một chút.
Người kia mạnh mẽ lao tới, Trần Hằng chỉ biết né tránh, coi như bất đắc dĩ anh lắm anh mới đánh lại mấy cái, cũng không quên tránh những chỗ hiểm.
Anh tới đây là để giải vây cho Phùng Ngạn chứ không phải thật sự muốn đánh nhau bọn nó, nhỡ may xảy ra vấn đề gì sẽ rất phiền.
Cuối cùng, anh và Phùng Ngạn lên xe máy rời đi, đúng lúc này tên Phi Gia kia ở phía sau thở hổn hển gọi với theo, nói đại loại cái gì mà “nhà họ Dịch.”
Trần Hằng cũng không suy nghĩ nhiều.
“Cậu thực sự không quen bọn họ?” Khi xe máy của bọn họ đã đi xa khỏi chỗ đó, Trần Hằng nghiêng đầu hỏi Phùng Ngạn.
Anh đè nén âm thanh, giọng nói bất chợt trở nên trầm khàn, vô hình chung khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi.
Phùng Ngạn nghe xong cũng luống cuống chân tay.
“Không quen.” Phùng Ngạn vẫn kiên định lắc đầu.
Trần Hằng cũng không để chuyện này ở trong lòng, dù sao thì trước mắt anh còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Chiếc xe máy dừng lại ở trước cửa kho hàng. Anh vừa đi vừa xắn ống tay áo làm lộ ra cơ bắp khỏe khắn ở cánh tay. Bước chân của anh cực lớn. Anh nhíu mày lộ vẻ thanh tú và bướng bỉnh.
Phùng Ngạn đứng ở phía sau, nhìn theo bóng lưng anh, biểu tình trên gương mặt của gã dần dần ngưng trệ. Chân trái của gã hơi giật giật, khi nãy gã bị đánh nên thấy hơi đau. Ngừng chân một hồi gã mới khập khiễng theo anh đi vào.
———–
Tháng tám vẫn đang là mùa hè, đáng lẽ không khí phải cực kỳ oi bức nhưng thời tiết ở trấn Túc Nam lại không tệ lắm.
Đỗ Cửu Trăn hạ cửa sổ xe xuống, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Thi thoảng sẽ có một số người đi đường hướng tầm mắt về phía cô.
Bọn họ thấy đôi mắt của một thiếu nữ xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Một trận gió lạnh thổi qua, phả vào gương mặt khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với việc ở trong xe mở điều hòa.
Hôm nay cô vừa đến trấn nhỏ này nhưng cô định ở lại đây thêm vài ngày.
Đỗ Cửu Trăn ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Cô lấy điện thoại ra, đang định gọi điện thì Nghiêm Chính đã gọi video tới.
Đỗ Cửu Trăn suy nghĩ một lát rồi mới nhấn nút tiếp nhận.
“Tiểu thư.” Trên màn hình, Nghiêm Chính cung kính gật đầu với Đỗ Cửu Trăn.
Nhìn từ ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn, anh ta cũng không biết cô có đang tức giận hay không. Cô lạnh nhạt rũ mắt xuống, tỏ ý anh ta cứ tiếp tục nói. Ngón tay cô gõ nhẹ lên màn ảnh, một màn không gian yên tĩnh lộ ra chút chán chường.
“Gần đây, Hoắc Kình Việt đang âm thầm lôi kéo người của công ty về phe ông ta. Ông ta nói tiểu thư không phải là người nhà Hoắc, không xứng nắm giữ quyền lực lớn như thế.”
Hoắc Kình Việt là chú hai của nhà họ Hoắc, từ trước đến nay dã tâm của ông ta lúc nào cũng lớn hơn so với tài năng. Mấy năm nay, ông ta đã rất bất mãn với Đỗ Cửu Trăn, thường xuyên trong tối ngoài sáng nhắm vào cô.
“Tùy ông ta.” Đỗ Cửu Trăn nghe thấy chỉ cười một tiếng, giọng điệu tựa như cũng chẳng hề để bụng: “Mấy năm nay không phải ông ta vẫn như vậy sao, tôi đã quen rồi.”
Ông ta ỷ mình là người nhà họ Hoắc, cứ như vậy cho rằng có thể trở mặt với cô.
“Nhưng lần này ông ta…” Nghiêm Chính vội vàng mở miệng nhưng anh ta lại thấy những gì mình định nói có vẻ không ổn lắm nên anh ta không dám nói tiếp nữa.
Anh ta biết rõ năng lực của Đỗ Cửu Trăn. Cô không chỉ một mình quản lý Đỗ Thị, bây giờ ngay cả Hoắc Thị cô cũng nắm toàn bộ trong tay, nếu không có chút năng lực thì không thể làm tời bước này.
Chỉ có Hoắc Kình Việt mãi không chịu tỉnh ngộ. Lần này, ông ta mang khí thế rất lớn, hạ quyết tâm nhất định phải đoạt lại Hoắc Thị. Ông ta muốn ra oai phủ đầu với Đỗ Cửu Trăn. Dẫu sao, nhiều năm như vậy, ông ta sớm đã không phục nữa rồi.
“Ông ta vẫn đang liên lạc với nhà họ Dịch” Cuối cùng Nghiêm Chính vẫn phải nói ra.
Việc này so với lôi kéo người trong nội bộ Hoắc Thị còn nghiêm trọng hơn.
Đỗ Cửu Trăn nhẹ nhàng sờ lên chiếc nhẫn bằng ngọc đang đeo trên cổ. Cô liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Chính với sắc mặt lạnh tanh: “Chú hai Hoắc nhìn anh ấy lớn lên, tình chú cháu của bọn họ rất sâu đậm. Chúng ta có thể nhịn thì cố gắng nhịn.”
“Tiểu thư, nếu như ông chủ vẫn còn ở đây, cho dù có phải cạch mặt với người nhà cũng sẽ không để tiểu thư chịu tủi thân.” Nghiêm Chính trả lời chắc như đinh đóng cột, giọng điệu tràn đầy bất mãn.
Trong việc này, Nghiêm Chính không hề cảm thấy Đỗ Cửu Trăn làm đúng. Anh ta ở nhà họ Hoắc hơn mười năm vẫn luôn làm việc cho Hoắc Hành Niên, cách đối nhân xử thế của anh ra sao, Nghiêm Chính là người rõ ràng nhất.
Cho dù có là chú ruột, nếu làm không đúng, anh cũng sẽ không dung túng và che chở cho người đó như thế. Đặc biệt chuyện này còn có liên quan đến Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Cửu Trăn nghe xong những lời này liền trầm mặc. Ngón tay đang gõ màn hình khựng lại, hai mắt hơi rũ xuống, nhất thời cô không biết nên nói gì.
Nghiêm Chính cũng ý thức được mình nói lời không đúng, vì vậy anh ta lập tức chuyển đề tài.
“Tiểu thư, ngài tính khi nào thì trở lại. Ở đây còn có việc chờ ngài về xử lý.”
“Không cần đâu, anh tự làm cũng ổn mà.” Đỗ Cửu Trăn lắc đầu mở miệng thêm một lần nữa, giọng nói trầm hơn lúc trước: “Tôi muốn ở đây thêm vài ngày.”
Sau khi ngắt điện thoại, Đỗ Cửu Trăn nhìn xuống cổ mình, cứ nhìn lẳng lặng như vậy, tầm mắt dần dần trở nên dịu dàng.
Có chuyện gì là không vượt qua được?
Chẳng lẽ cả một đời cũng chỉ có như vậy thôi sao?
Ba năm qua, cô chỉ có một mình, những biến cố cứ thi nhau kéo tới. Mỗi ngày cô đều cực kỳ bận rộn, tựa như không có giây phút nào nghỉ ngơi.
Bây giờ cô tới cái trấn nhỏ này, dường như cô có thể buông lỏng hơn một chút.
Đột nhiên cô muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian. Vừa vặn lần này cô chỉ đi một mình, cũng đủ ung dung tự tại.
Một hồi lâu sau, Đỗ Cửu Trăn nâng cửa sổ lên. Cô mở ứng dụng dẫn đường, xác định vị trí, chọn lựa mục tiêu rồi trực tiếp lái xe đi.
………..
Lần trước Trần Hằng có tìm người điều tra về chuyện đêm đó. Vài ngày trôi qua vẫn không hề có động tĩnh gì. Trần Hằng lại đang bận bịu với lô hàng mới, quay qua quay lại anh đã quên khuấy mất chuyện đó.
Phùng Ngạn cứ bám theo Trần Hằng, có chấp muốn làm việc với anh. Bắp đùi của hắn vẫn còn bị thương chưa lành hẳn. Hắn đi bộ cũng phải đi khập khiễng. Trần Hằng bảo hắn nghỉ ngơi nhưng hắn không chịu, thế nên anh cũng chẳng có biện pháp nào khác.
“Cửa hàng nhà Trúc Bạch Lộ cứ đòi giảm giá một chút rồi lại một chút. Bọn họ cố ý muốn ép chết chúng ta đây mà.” Phùng Ngạn đứng ở một bên ra vẻ trách móc.
Trần Hằng không buồn nói chuyện. Anh cúi đầu xem văn kiện, gò má tinh xảo, ngũ quan đẹp như điêu khắc.
Anh phải liều mạng mất ba năm trời mới có công ăn việc làm ổn định. Một chuyến bán lẻ, nhân viên ngày đêm làm việc cũng không lời được bao nhiêu.
Có điều tình hình này còn tốt hơn trước kia.
Bây giờ, ai làm ăn cũng như thế. bọn họ lời một chút nhưng lại bị chèn ép khắp nơi. Cuối cùng, khi tiền về đến tay, căn bản chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng Trần Hằng chỉ muốn làm ăn nghiêm túc. Anh muốn kiếm tiền nhưng anh không thích mấy trò xảo trá gian thương.
“Đám người đó…” Phùng Ngạn ở bên cạnh nhíu mày do dự. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới dám mở miệng.
“Anh Hằng, không xong rồi” Phùng Ngạn còn chưa dứt lời, Chu Tử Tuế đột nhiên chạy thẳng vào. Cậu ta vừa hoang mang vừa bối rối gào ầm lên.
Cậu nhìn thấy Trần Hằng, vội vàng nói: “Bên ngoài có người đang phá tiệm.”
Trần Hằng vừa nghe xong đã vội vã nhấc chân đi thẳng ra bên ngoài.
“Bọn họ có vẻ có lai lịch lớn lắm.” Chu Tử Tế bám theo Trần Hằng, cậu vừa đi vừa nói chuyện: “Bọn chúng nói anh đánh người của nhà họ Dịch, bây giờ phải dẫn anh đi”
Hóa ra không đơn giản chỉ là đến phá cửa hàng mà còn muốn tới đòi người.
“Nhà họ Dịch là ai?” Trần Hằng nhíu mày, anh nhận ra chuyện này không hề đơn giản.
“Em cũng không biết, nhưng em nghe nói bọn họ rất lợi hại” Bọn cậu sống ở trấn Túc Nam, làm sao biết những gia tộc lớn đó được.
Có điều Chu Tử Tuế đã nói cậu có nghe nói qua.
Ở thành phố Lâm, nhà họ Hoắc, nhà họ Đỗ còn có nhà họ Dịch đều là những gia tộc nổi tiếng. Bọn họ nắm giữ trong tay rất nhiều công ty và hỗ trợ lẫn nhau để tranh giành lợi ích. Những người vô danh tiểu tốt như bọn cậu đáng lẽ không được phép dây dưa đến họ.
Trần Hằng vào tới cửa đã nhìn thấy ở phía trước có một nhóm khoảng bốn đến năm người đang hùng hổ đập phá.
Anh chỉ cần nhìn một cái liền biết bọn họ đã có chuẩn bị trước rồi mới đến.
“Bọn tao không phải loại người không biết phân biệt phải trái. Chẳng qua mày đánh người của nhà họ Dịch bọn tao, làm hại cậu ấy thành ra như vậy thì tất nhiên phải bồi thường.”
Tên dẫn đầu mặc một bộ âu phục, chính trực đứng thẳng, khoác trên mình dáng vẻ quanh minh chính đại.
“Thế nên mày phải đi theo bọn tao một chuyến.”
“Phi Gia?” Trần Hằng đại khái đã đoán được chuyện gì, anh tỉnh táo phản bác: “Tao không đánh hắn.”
Lúc đó, anh chỉ đá hắn một cái để tự vệ. Sau một khoảng thời gian vết thương cũng không còn đau. Bây giờ đã qua nhiều ngày như thế, gã càng không thể có chuyện.
Lực đạo của mình ra sao, anh là người hiểu rõ nhất.
“Mày nói không có thì là không có chắc.” Tên cầm đầu cười khẽ, dùng tay ra dấu mời và nói: “Bọn mày có thể gặp nhau mà đối chấp nhưng bất luận thế nào thì bây giờ mày cũng phải đi cùng với bọn tao”
Trần Hằng biết rất rõ…
Lần này anh thực sự vướng vào rắc rối rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dịu Dàng Dành Riêng Anh
Chương 1
Chương 1