Lâm Khinh được bế ra khỏi bệnh viện.
Như là chú mèo nhặt được bên đường, Lạc Dĩ Hành dùng chính cơ thể mình để chắn mọi tầm mắt từ bên ngoài.
Lúc bước ra khỏi bệnh viện, một số phóng viên nhận ra thân phận của Lạc Dĩ Hạnh, định thử một lần nhưng còn chưa tới gần đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho cứng đờ.
Anh chỉ liếc mắt một cái đã khiến bọn họ hiểu rõ hàm ý.
Thế giới của người trưởng thành chưa bao giờ có công bằng tuyệt đối, lấy thân phận của anh có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Lâm Khinh có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang diễn ra xung quanh, lúc được bế lên xe cô tưởng anh sẽ buông ra.
Nhưng đợi lúc lâu người này cũng không có dấu hiệu muốn buông.
Cô cứ như vậy ngồi trên đùi Lạc Dĩ Hành, tựa đầu vào l0ng nguc rộng lớn của anh, nghe tiếng trái tim đập có chút nhanh, từng tiếng từng tiếng vang vào màng nhĩ của cô.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở trên đỉnh đầu, khiến cô có chút ngứa ngáy.
Lâm Khinh thận trọng di chuyển đầu, cố gắng để mình có thể nhìn thấy anh.
Cô chỉ nhúc nhích một chút mà hai tay của anh lại càng ôm chặt cô hơn.
Đến lúc này cô mới ngừng lại, nhưng vẫn kiên trì quay đầu để có thể nhìn thấy anh.
Ngay lúc tầm nhìn của cô thay đổi, một đôi tay khô ráo và ấm áp vừa vặn che đôi mắt cô, khiến cô chìm vào bóng tối.
"Đừng nhìn, khó coi lắm." Anh dừng lại một chút, nhỏ giọng nói.
"Đẹp mà." Nói vậy thôi nhưng Lâm Khinh cũng không giãy dụa, thu hồi tầm mắt, lại thở ra một hơi: "Lạc Dĩ Hành, cậu đang sợ sao?"
Cô có thể cảm giác được, lúc bế cô bàn tay anh đang run rẩy.
Lâm Khinh tưởng nhìn thấy anh cô sẽ uất ức muốn khóc, nhưng ngược lại, cảm xúc đó đã được thay bằng một loại cảm xúc khác.
Có lẽ có thể nói đó là thoả mãn.
Được Lạc Dĩ Hành thỏa mãn yêu cầu.
Cô có tức giận về hành động của những người đó không? Tất nhiên.
Nhưng so với chuyện đó, cô càng có thể cảm nhận được tình cảm của Lạc Dĩ Hành nhiều hơn.
Anh cần cô giống như cô cần anh.
Không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, mà lại cảm nhận được từ hơi thở và xúc cảm.
"Mình..."
"Bây giờ cậu có thể cho mình ôm một cái được không?" Lâm Khinh chớp chớp mắt, hàng mi dài hơi cọ vào lòng bàn tay anh.
Nửa khuôn mặt lộ ra có đường nét mịn màng, khóe miệng cong lên, trông vừa điềm tĩnh vừa xinh đẹp.
Không thể nhìn ra cô đã trải qua những gì.
Đáp lại cô là một cái ôm khiến cô muốn nghẹt thở.
Như là đã chờ đợi giờ phút này từ rất lâu, Lạc Dĩ Hành đặt tất cả nỗi bất an và sợ hãi tích tụ lên vòng tay siết chặt của mình.
Anh thậm chí còn không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào.
Nhớ lại chỉ có sự sợ hãi và hoảng loạn vô tận.
"Mình xin lỗi..." Anh khàn giọng nói ra ba chữ.
Lâm Khinh không nói gì, chỉ cố gắng ôm càng chặt, cố gắng để anh cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Hoà cùng một nhịp đập con tim.
Cả hai ôm nhau trong xe, ngăn cách mọi bụi bặm ngoài kia.
......
Lúc Lâm Khinh nhận được cuộc gọi của Hà Thần Kiều thì đã là buổi chiều.
Sau khi buông cái ôm ra, Lạc Dĩ Hành đưa cô đi khắp nơi, không nói gì nhưng cũng đủ khiến cô an tâm.
Khi tâm trạng không vui, Lâm Khinh đặc biệt thích ngồi xe buýt, ngồi ở ghế cuối bên cửa sổ, vừa ngắm cảnh vừa nhìn dòng người đang qua lại, điều này luôn giúp cô bình tâm lại.
Hà Thần Kiều nghe được cô và Lạc Dĩ Hành ở cạnh nhau mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô ấy chỉ bảo cô đừng về nhà, bên ngoài đang có người đứng canh gần đó, sau đó hỏi cô vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Toàn bộ quá trình cô ấy đều duy trì giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Khinh biết là vì cô.
Lúc cúp điện thoại, cô chưa kịp nói gì đã nghe thấy Lạc Dĩ Hành mở miệng.
"Chuyện này mình sẽ xử lý ổn thỏa." Trong mắt anh loé lên một tia tàn nhẫn, sau đó nhanh chóng biến mất: "Mình sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu, để bọn họ xin lỗi cậu."
"Cậu định làm gì vậy?" Cô mím môi hỏi
Ban đầu cô định đi tìm Lương Kỳ giải quyết.
Chuyện mâu thuẫn của cô và Lương Kỳ đã tồn tại từ lúc học cao trung, thấy cô ta có ác ý cô cũng không để trong lòng, nhưng không ngờ một cô gái mười bảy mười tám tuổi lại có thể làm ra những việc độc ác đến vậy.
Cho đến hôm nay, cô vẫn không hiểu sự căm ghét cô ta dành cho mình đến từ đâu.
Cô muốn nhờ Lạc Dĩ Hành tham gia tiết mục kia, sau đó đưa mọi vấn đề ra.
Nhưng bây giờ, hình như cô nghĩ chưa đủ.
Chuyện này cũng liên quan đến Lạc Dĩ Hành, chưa kể cô cũng không phải không biết vấn đề của xã hội này.
Có đôi khi tất cả mọi thứ xung quanh bạn đều do chính bạn.
"Chuyện hôm nay là cô ta làm." Lạc Dĩ Hành nhìn về phía trước, nhẹ giọng giải thích: "Mấy năm qua mình đã đi kiểm tra thông tin của cô ta, phát hiện rất nhiều điều thú vị."
"Nếu không có gì thay đổi, chắc là nửa tiếng trước tin tức đã tung ra." Anh nói ra những lời này với giọng điệu lạnh lùng, nhưng không ngờ lại khiến trái tim Lâm Khinh đập nhanh hơn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một dáng vẻ mạnh mẽ như vậy của anh.
Đè lên vị trí trái tim, Lâm Khinh lấy điện thoại ra, do dự một lúc mới bật màn hình lên: "Mình có thể xem không?"
Hành động của Lâm Khinh vẫn làm cho Lạc Dĩ Hành cảm thấy nhói đau, anh nói giọng nhẹ nhàng, giống như trở lại dáng vẻ bên cô ngày thường: "Đương nhiên rồi."
Cô ngồi ở ghế sau, trước khi mở Weibo, cô hơi nghiêng người về phía trước, khi ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người anh thì dừng lại.
Trải nghiệm hai ngày qua khiến cô hơi sợ khi mở phần mềm này, sau đó mím môi nhấp vào.
Internet là một nơi rất thần kỳ, lúc một người nói bạn sai thì sẽ là bôi nhọ, nhưng một đám người nói bạn sai, dù chỉ là một câu thì tất cả cũng là do bạn sai.
Lâm Khinh từng nhấn vào video nổi tiếng trước đó của mình, nhưng các bình luận đã được thay thế từ tán thưởng thành hạ bệ.
Đủ loại ngôn ngữ ác độc được lặp đi lặp lại.
Cô cho rằng những từ ngữ sắp xuất hiện cũng sẽ như vậy, nhưng không ngờ một hotsearch khác lại thu hút sự chú ý của cô.
[Tiểu tam Lương Kỳ]
Cô nhấp vào, so với tin tức trước đó chỉ có vài bức ảnh, giờ lại có chứng cứ thật.
Người tố cáo là vợ của quản lý công ty Lương Kỳ.
Nội dung là bằng chứng chắc chắn Lương Kỳ là người thứ ba.
Chỉ nửa giờ sau khi tin tức được công bố, xu hướng bình luận đột ngột thay đổi.
So với những tin tức bên lề của một người nào đó, thì chuyện đời tư của một ngôi sao hiển nhiên được cư dân mạng hứng thú hơn.
Là sao nữ có độ hot nhiều năm gần đây, vẫn luôn là nữ minh tinh dịu dàng, hôm nay có thể nói là có đủ chủ đề.
Không chỉ vậy, có ai đó đã tung ra một bức ảnh có độ phân giải cao của cô ta và Lạc Dĩ Hành vào ngày hôm đó. Gửi bài là một người qua đường, nhưng nó có thể lật ngược tình thế.
Trong bức ảnh, có thể thấy rõ Lương Kỳ đang lao về phía anh, trong khi Lạc Dĩ Hành thậm chí không hề động đậy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Người hâm mộ của Lương Kỳ quay sang công kích Lạc Dĩ Hành vì không tôn trọng phụ nữ và lạnh lùng, sau đó, một đoạn video đã được tung ra. Tất cả các góc quay đều cho thấy Lương Kỳ chủ động nhào tới Lạc Dĩ Hành.
Lâm Khinh quay qua xem Weibo của Lương Kỳ, bên dưới đã bắt đầu tranh luận.
Mà bài đăng cuối cùng kia của Lương Kỳ vẫn dừng lại ở tấm ảnh chiếc nhẫn.
Nhìn phần bình luận không ngớt lời khen ngợi tài năng và nhan sắc của người đàn ông, Lâm Khinh không khỏi thở dài.
Tiếng thở dài khiến Lạc Dĩ Hành ngồi phía trước quay đầu.
Anh lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Lạc Dĩ Hành, cậu đã làm tất cả những điều này à?" Cô chớp mắt, nhìn Lạc Dĩ Hành, một trong những nhân vật chính, ánh mắt anh lúc này dịu đi, có chút sững sờ.
"Ừ." Lạc Dĩ Hành gật đầu, sau đó giải thích, "Nhưng vẫn chưa hết."
"Còn nữa?" Lâm Khinh có chút kinh ngạc.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn Lương Kỳ sẽ không có cách nào trở lại. Lâm Khinh nhận ra điều này, tức giận trong lòng đã bay đi phân nửa.
Nhưng khi cô nghe thấy anh nói vẫn còn, cô cũng không cảm thấy thương tiếc cho Lương Kỳ.
Người đang làm trời đang nhìn, nếu không có Lạc Dĩ Hành thì cũng sẽ người khác nói ra.
"Chương trình kia cậu còn muốn tham gia không?" Lạc Dĩ Hành nhìn về phía cô, dừng xe, lại bổ sung thêm: "Không đi cũng không sao, mình có thể xử lý."
"Lạc Dĩ Hành, hôm nay mình mới phát hiện cậu khá là..." Lâm Khinh cố ý kéo dài giọng, không nói ra.
Thấy sự tò mò trong mắt Lạc Dĩ Hành tăng lên, cô cười nói tiếp: "Cậu rất bá đạo, xem ra tính cách của cậu cũng không quá lạnh lùng."
Vốn dĩ cô không biết sức hấp dẫn của cái gọi là sếp, nhưng cô thấy mọi thứ trên mạng đều vì anh mà thay đổi.
Hay nói cách khác, được anh bảo vệ cũng đã đủ khiến cô động lòng rồi.
Hóa ra đây là cảm giác được người khác thiên vị, che chở.
Khi nhìn thấy tin tức trên Weibo, cô chỉ cảm thấy sảng khoái trong chốc lát, nhưng lúc đặt điện thoại xuống, nhìn Lạc Dĩ Hành, cô lại muốn khóc.
Mặc dù cô đã kìm nó lại.
"... Đừng nói giỡn." Anh trầm giọng phản bác, nhưng nhịn vành tai không kiềm chế được đỏ lên, liền quay lại chủ đề: "Vẫn chưa phải lúc kết thúc."
"Chương trình đó thực ra mình có thể không tham gia." Cô hắng giọng lại, nói tiếp: "Nhưng mình muốn đi."
"Nếu không muốn thì đừng đi."
Lâm Khinh lắc đầu giải thích: "Ban đầu mình đi chỉ vì tuyên truyền cho bệnh viện, làm một chút quảng cáo, nhưng bây giờ vì chuyện của mình mà bác sĩ và bệnh viện đều ảnh hưởng. Dù là không lớn mình cũng không hy vọng là vì mình."
Chương trình kia cô đã biết, có một phân đoạn khiến cô quyết định đi.
Cô có năm phút nói ra suy nghĩ của bản thân.
Cho dù là điều gì.
"Hơn nữa..." Cô nhìn Lạc Dĩ Hành không nói thêm nữa.
Một ánh mắt, khiến anh dời tầm mắt, Lạc Dĩ Hành lại nhìn về phía trước, nhưng không đành lòng để lại cho cô một cái ót.
"Nơi đầu sóng ngọn gió lại biến thành Lương Kỳ, nhưng điều mình muốn là bọn họ xin lỗi cậu." Lạc Dĩ Hành cúi đầu, "Lâm Khinh, mình đã nói, cậu có thể dựa vào mình, cho nên tin tưởng mình, được chứ?"
"Sao cậu lại nói như vậy, mình không tin cậu sao?"
"Không phải, chỉ là mình muốn cho cậu biết, ngay từ đầu mình đã không nhắm mắt làm ngơ, cậu không hề đơn độc."
"Lâm Khinh, thử tin tưởng mình, ỷ lại vào mình nhé."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngôn Ngữ Hoa Hồng
Chương 31
Chương 31