"Ừ, chỉ cho em xem."
Lạc Dĩ Hành vén tóc từ trước trán ra phía sau, lộ ra vầng trán, khuôn mặt càng thêm sắc bén, so với vẻ lãnh đạm bình thường thì càng ngầu hơn.
Có lẽ anh thật sự rất sốt ruột, còn chưa kịp chỉnh lại sau khi tắm, dáng vẻ lộn xộn của anh nhìn chằm chằm vào cô, còn mang một chút áp lực bị kìm nén không giải thích được.
Sở dĩ Lâm Khinh nói những lời này chỉ vì đột nhiên bộc phát, giống như trước đây trêu Lạc Dĩ Hành, còn tưởng sẽ được chiêm ngưỡng khuôn mặt đỏ bừng của anh nhưng không ngờ đối phương đáp lại tự nhiên như vậy.
Lần này cô không cứu được.
Ánh mắt thẳng thắn của anh khiến cô có chút ngượng ngùng.
"À, ừm..." Lâm Khinh đảo mắt, không dám nhìn anh, đành phải tùy tiện đồng ý.
Thích thú trước động tác bối rối của cô, Lạc Dĩ Hành gạt đi những cảm xúc lộ liễu kia, anh cong khóe miệng, chủ động chuyển chủ đề: "Sao vậy?"
"Chính là, Lạc Dĩ Hành, anh có ấn tượng gì về cao trung không?" Nhắc tới chuyện chính, Lâm Khinh thu lại sự ngại ngùng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô bắt đầu lắp bắp.
Quyết định rồi, trước tiên hỏi một chút sau đó từ từ đi sâu vào!
"Cao trung?" Theo lời nói, anh nhướng máy, nhưng trong giọng anh có một cảm xúc mà cô không hiểu lắm.
Lạc Dĩ Hành đặt bàn tay dưới bàn chậm rãi nắm chặt, sắc mặt vẫn như trước: "Cũng bình thường."
"Anh không vui sao?"
Trả lời anh là một lời nói nhẹ nhàng và dịu dàng.
Người đứng trước mặt anh cách đây không lâu bây giờ chỉ là một hình ảnh nho nhỏ trên màn hình, giọng nói trong trẻo của cô rất tự nhiên, lộ ra ra ánh trăng xuyên qua tầng mây.
Không kịp phòng bị, liền chui vào trái tim anh, xua tan mây đen kia đi.
Lông mi Lạc Dĩ Hành run lên, khóe miệng cong lên vài phần: "Một chút."
Lạc Dĩ Hành trước kia sẽ không do dự đè nén những cảm xúc kỳ quái kia, làm cho anh tự nhiên và hoàn mỹ trước mặt Lâm Khinh.
Sự thay đổi thân phận bạn trai khiến anh có chút chưa thích ứng được.
Nhưng anh có thể tạo ra chút thay đổi.
Nghe được câu trả lời, mắt Lâm Khinh mở to thêm một chút, tiếp theo là một trận kinh ngạc và đau lòng không thể kìm nén.
Trong lòng xuất hiện những cảm xúc khác nhau, nhưng lại không cảm thấy kỳ lạ.
"Vậy thì, anh muốn em đi cùng không?"
Cô che trái tim lại hỏi.
Lạc Dĩ Hành đang ỷ lại vào cô.
Lâm Khinh có thể cảm giác được.
Cô cũng có thể cảm nhận được bước đi đầu tiên của anh.
"Ừ, tâm sự với anh, được không?"
"Anh muốn nói về cái gì!"
"Chuyện em vừa nói, tiếp tục nói đi!"
"À, cao trung..."
Do Lạc Dĩ Hành không thích cao trung, hơn nữa ký ức quá khó chịu, Lâm Khinh theo bản năng không muốn nhắc đến cao trung.
Nhưng bởi vì Chu Tình lại gửi tin nhắn đến, cô nhìn thoáng qua lập tức nhíu mày.
Cau mày chỉ trong chớp mắt, cô lại cong khoé miệng, cố gắng nói về chuyện họp lớp với giọng nhẹ nhàng và thoải mái.
Sau khi nói xong, cô đặt hai tay ngay ngắn trên đầu gối, vẻ mặt trông rất ngoan ngoãn.
Lạc Dĩ Hành ở phía bên kia đột nhiên bật cười, cô ngẩng đầu, nhìn anh khó hiểu.
"Khinh Khinh, muốn đi không?" Anh nhìn cô, không trả lời, chỉ hỏi cô.
Lâm Khinh không chút nghi ngờ chỉ cần cô nói đi, anh trăm phần trăm sẽ đi.
Quyết định như vậy lại khiến Lâm Khinh do dự.
Hai loại suy nghĩ đánh nhau trong đầu cô, cô nghĩ tới nghĩ lui không có giải pháp, dứt khoát nằm lên bàn, giọng nói như bị nghẹt lại: "Thật ra em cũng không biết, em muốn đi, muốn cho họ biết em rất tốt, nhưng lý trí lại nói em không nên đi."
"Tại sao lại không nên đi?" Anh tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
"Bởi vì em lớn rồi đó, hơn nữa đã 27 tuổi, gần 30 rồi. Loại thể hiện này không phải quá trẻ con sao?" Lâm Khinh ngẩng đầu, giọng nói be bé.
27 sao?
Lạc Dĩ Hành chớp mắt, Lâm Khinh ở trước mặt, buộc chặt tóc đuôi ngựa, ánh mắt vẫn trong veo như thế, vừa nói xong, đôi môi hồng bất giác khẽ mím lại, nào có dáng vẻ sắp ba mươi.
Huống hồ tại sao lại cảm thấy mình lớn rồi nên không thể làm, loại tâm trạng này không phải cũng là trẻ con sao?
Lạc Dĩ Hành cúi đầu khẽ cười, nhưng ánh mắt đặt vào Lâm Khinh lại dịu dàng hơn: "Lâm Khinh, anh lớn hơn em mấy tháng."
"Hả? Em biết." Lâm Khinh chớp chớp mắt, hiển nhiên không biết tại sao lại đột nhiên đem chuyện này nói ra.
"Em sinh vào tháng ba, anh sinh tháng mười hai, năm nay anh 28 tuổi, em nhỏ hơn anh." Lạc Dĩ Hành nhìn dáng vẻ Lâm Khinh, chỉ cảm thấy trái tim sắp bị cô làm cho tan chảy: "Vậy nên, với người lớn hơn em 1 tuổi ở trước mặt, đôi khi trẻ con không được sao?"
Lâm Khinh chững lại, lúc phản ứng lại thì đột ngột đỏ bừng khuôn mặt, cô tiếp tục chôn mặt vào chân, không nhìn thấy gì nhưng tiếng tim đập lại lớn.
Bởi vì cô đang đeo tai nghe, tiếng cười vang lên cũng đặc biệt rõ ràng, lỗ tai tê dại khiến cô càng thêm đỏ bừng.
Cô che camera lại và nói với giọng giận dữ: "... Đừng cười, bộ không được xấu hổ sao?"
Đáp lại cô lại là một trận cười khúc khích.
Lâm Khinh ngẩng đầu, dứt khoát lộ mặt ra: "Sao sao, không cho em xấu hổ hả, trước đây anh không như vậy, đúng là đàn ông đều giống nhau, có được thì không biết quý trọng, hừ."
"Không có." Đối mặt với lời nói đùa như vậy, Lạc Dĩ Hành ngừng cười, chỉ là trong mắt còn toát ra ý cười, xen lẫn sự quý trọng vô hạn dành cho cô: "Không hề không quý trọng em."
Câu trả lời bất ngờ khiến Lâm Khinh lại sững sờ, cô chớp chớp mắt rồi lại không biết nên làm gì.
Đồng thời còn cảm thấy ngọt đến tận xương tuỷ.
Rất vui vẻ.
Cũng rất hạnh phúc.
"Vậy em muốn đi không?" Biết cô sẽ lại xấu hổ, Lạc Dĩ Hành kéo chủ đề lại.
"Đi." Cô trả lời: "Thế giới người lớn đôi khi cũng cần trẻ con một chút, anh nói rất đúng, trẻ con trong chốc lát cũng tốt."
Thế giới người lớn luôn tràn ngập bóng tối và đủ thứ cạm bẫy, không cẩn thận sẽ ngã xuống đau đớn không thể đứng dậy được, bệnh viện cũng không có phương pháp nào chữa khỏi, ngay cả bác sĩ hàng đầu cũng không có cách nào.
Người làm bằng sắt dù cẩn thận cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, ai đó có thể cho bạn trẻ con, đó chắc chắn là một niềm hạnh phúc lớn lao.
Hơn nữa, có lẽ cô muốn nói lời tạm biệt với quá khứ hơn là để khoe khoang.
So với việc khó chịu thì càng nên tạm biệt thanh xuân u ám kia.
Vẽ nên một bến đỗ đầy yêu thương và hạnh phúc.
"Được." Lạc Dĩ Hành nhìn cô bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Sau cuộc gọi, Lâm Khinh chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nằm ở trên giường một hồi, sau đó đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt của mình.
Vừa cảm thấy đau cô liền buông lỏng tay.
Hoá ra thật sự không phải nằm mơ...
Cô và Lạc Dĩ Hành thực sự đang ở bên nhau.
Thật tốt...
Ngày hôm sau Lâm Khinh càng khó rời giường hơn, hôm qua như lọt vào sương mù, vừa nằm đã ngủ thiếp đi, nửa đêm vẫn bị đánh thức, phát hiện ra bản thân còn chưa tắm rửa.
Mơ màng ôm quần áo đi tắm, mới vừa tắm xong cơn buồn ngủ còn chưa tan hết, đã bị sự xuất hiện của Hà Thần Kiều trong phòng khách dọa cho tới mức tỉnh táo hoàn toàn.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Khinh, nhìn thấy cô ra tới liền ngoắc tay, cười gian xảo: "Khinh Khinh, lại đây ~"
Sau đó...
Sau đó, cô ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Hà Thần Kiều từ khuya đến sáng, choáng váng kể hết mọi chuyện với Lạc Dĩ Hành từ thời cao trung.
Khi lúc cô thật sự khép mắt lại, cô ấy mới phát tâm từ bi buông tha cho cô.
Kết quả ngủ được hai giờ liền phải đi làm.
Ôi, huỷ diệt thế giới đi.
Lâm Khinh ngáp một cái rồi đi ra ngoài, vừa ra khỏi vừa liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở trước cổng tiểu khu. Phía sau Hà Thần Kiều nhướng mày, cố ý trêu ghẹo vài câu nhìn cô nhẹ nhàng rời đi. Nhìn vài lần rồi mới xoay người đóng cửa lại.
Như vậy cũng không tệ mà, đúng không?
Hạnh phúc là được.
Là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi ở bên nhau.
Là bạn trai và bạn gái.
Lâm Khinh nhìn vô tư, thật ra trong lòng khó tránh khỏi thẹn thùng, ngồi ở ghế phụ quen thuộc, cô cẩn thận liếc nhìn Lạc Dĩ Hành nhưng tình cờ bị anh bắt gặp.
Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, vành tai cô đỏ bừng.
"Sao vậy?" Thừa lúc đèn đỏ Lạc Dĩ Hành xoay đầu nhìn lại, vẫn với giọng nói tự nhiên như mọi khi.
"À, không sao, chỉ là, à, hôm nay nóng ha." Lâm Khinh liếc mắt một cái, lưng thẳng tắp.
"Ừ, trời khá nóng, đừng chạy nhiều quá trong bệnh viện. Sức khoẻ của em còn chưa bình phục hoàn toàn." Lạc Dĩ Hành nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cười thầm rồi hùa theo lời cô.
"Vâng, anh cũng vậy, đi bộ nhiều hơn một chút, đừng chạy. Để chân vận động, khoảng nửa tháng là ổn."
"Được."
"Vâng..."
Sau khi dứt lời, Lâm Khinh lại cảm thấy mình không nói nên lời, sự ngượng ngùng im lặng tràn ngập trong xe, khiến cô có chút không được tự nhiên.
Nhưng cô không muốn đi.
"Chụt."
Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên trong xe, không gian nhỏ hẹp đặc biệt rõ ràng.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lạc Dĩ Hành ngồi thẳng người, nhìn về phía trước như chưa có chuyện gì xảy ra.
Như thể người cướp đi nụ hôn vừa rồi không phải là anh.
Mái tóc hôm nay tình cờ có thể che ngang tai anh, tai anh đã sớm đỏ bừng.
Còn Lâm Khinh đã ngã xuống ghế, gương mặt kinh ngạc nhìn anh, đỏ mặt hồi lâu không nói nên lời.
"Làm sao vậy? Em không thích sao?" Lạc Dĩ Hành nhìn cô một cái, ngẩng người dò hỏi.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút tủi thân.
"Không không không, không phải, chỉ là hơi bất ngờ." Lâm Khinh lúc này mới ngồi thẳng dậy, vội vàng xua tay, sau đó lại cúi đầu, xấu hổ nói: "Hơn nữa em hơi xấu hổ."
Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía bệnh viện đang tới gần, ước chừng thời gian dừng lại: "Ừm, em chưa quen, anh biết mà, nhưng tuyệt đối không phải là em không thích!"
Chiếc xe từ từ dừng lại.
Cô nhìn khuôn mặt điển trai của anh, tranh thủ lúc anh dừng xe, cúi người nhắm mắt hôn lên mặt anh.
Nhẹ nhàng, rồi lại vang lên đầu quả tim.
"Chụt chụt chụt."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngôn Ngữ Hoa Hồng
Chương 46
Chương 46