DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 9: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi 9

Trong đồn cảnh sát, tại phòng hoà giải.

Người thanh niên quấn mấy lớp băng gạc trên đầu đập bàn nói: “Mấy chú cảnh sát, là người tên Vi Nhất này đánh cháu đấy, cháu bị nó đánh thành thế này rồi, các chú nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu!”

Chàng trai tên Vi Nhất lập tức đáp trả: “Có cục c*t! Lúc ấy tao bị đám bạn của mày quần ẩu, sao tao còn phân thân đi đánh mày được hả?”

Người bị thương ở đầu nhìn sang đám anh em của mình, đám người đó đều gật đầu, vì thế anh ta lại chuyển ánh mắt đặt lên người chàng trai không có cảm giác tồn tại: “Chính là nó, chắc chắn là nó đánh tao!”

“Mày đừng có ngậm máu phun người!” Vi Nhất phẫn nộ phản bác: “Tống Tuyên nhát gan, bình thường còn chẳng dám ra ngoài một mình. Đến cá cậu ấy còn không dám gϊếŧ, sao mà đánh người được?”


Mọi người nhìn về phía Tống Tuyên.

Lần này anh không còn đội mũ trùm kín đầu nữa, mái tóc ngắn màu đen trông rất mềm mại. Bởi vì cúi đầu nên tóc mái màu đen hơi rủ xuống che mắt, hàng mi dài tạo bóng. Anh không nói tiếng nào chỉ ngồi đó chơi Rubik, không dám ngẩng đầu nhìn ai, trông vừa ngoan ngoãn vừa cô độc.

Cực kỳ giống một thanh niên mắc bệnh tự kỷ.

Tóm lại, Tống Tuyên cho người ta cảm giác anh không phải một người bình thường.

Chú cảnh sát ngồi ở giữa hoà giải không tin hỏi người bị đánh vỡ đầu: “Cậu có chắc chắn người đánh cậu là thằng nhóc này không đấy?”

Người nọ lập tức hơi ngập ngừng: “Nó đánh cháu từ đằng sau...”

Vi Nhất nắm được mấu chốt thì phản bác ngay: “Thế sao mày dám chắc là bạn tao đánh mày? Biết đâu là bạn mày lỡ tay đánh mày thì sao?”


Người bị thương nghi ngờ nhìn đám bạn của mình.

Đám đó lập tức nói: “Bọn tao không cầm đồ đánh người!”

Vi Nhất “ha hả” hai tiếng: “Lúc đấy có người xông lên phang một dao cũng không phải chuyện không thể đâu.”

Người bị thương vẫn không cam lòng: “Chuyện này chỉ cần xem lại camera theo dõi không phải là xong rồi à!”

Vi Nhất xoè tay, không sao cả nói: “Thế thì xem đi, kiểu gì cũng không thể là bạn tao được.”

Chú cảnh sát khụ khụ hai tiếng: “Giám đốc quán bar nói camera theo dõi gặp trục trặc, mấy video gần đây đều không xem được.”

Người bị vỡ đầu không phục: “Sao camera theo dõi lại trùng hợp bị hỏng? Ở giữa chắc chắn đã có người nhúng tay!”

Chú cảnh sát lại mở miệng: “Thứ tôi nói thẳng, bất luận có camera theo dõi hay không, các anh thân là người có tiền sử từng đi trộm cướp, lần này thêm cả đánh nhau ẩu đả, tội trạng càng nghiêm trọng.”


“Hoá ra trước đây bọn họ còn từng đi ăn trộm cơ à!” Vi Nhất kinh ngạc, ra vẻ nghĩ mà sợ: “Chú cảnh sát, chúng cháu vẫn là sinh viên, sau này bọn cháu sẽ không bị trả thù đấy chứ!”

Sinh viên đại học so với đám người suốt ngày đắm mình ở nơi phố xá hỗn loạn, người ta tự nhiên sẽ biết nghiêng về bên nào. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, vậy hẳn đã đoán được kết quả.

Huống hồ nguyên nhân đánh nhau là do đám xã hội này đi đường va phải đồ vật, hai sinh viên đi ngang qua có lòng tốt nhặt đồ lên, kết quả lại rước lấy bất mãn từ mấy người này, một lời không hợp thế là lao vào đánh nhau.

Người bị vỡ đầu còn cố gắng lý sự, nhưng lại bị mấy người bạn vẫn còn lý trí ngăn lại, bọn họ không muốn vào cục cảnh sát ngồi lần nữa đâu!

Mấy người này không thể không xin lỗi Vi Nhất và Tống Tuyên. Chú cảnh sát thấy sắc trời đã tối, bèn giữ đám thanh niên lêu lổng ở lại tiếp tục giáo dục phê bình, Vi Nhất và Tống Tuyên thì có thể đi về trước.

Đọc truyện chữ Full