Khi cô tham gia các hoạt động quy mô lớn hay cơ thể có vấn đề, cô sẽ sử dụng thuốc giảm đau đặc biệt của công ty.
Chỉ trong khoảng thời gian cụ thể đó, hiệu quả rất rõ ràng.
Sau đó, cơn đau ngày càng đến tột cùng.
Hoàn Nhĩ buộc phải uống hai viên.
Ngoại trừ một số cơn đau mờ ở bụng, về cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Hoàn Nhĩ khẽ cắn môi. Cô còn có thể múa.
Chu lão sư đang đợi cô trong phòng luyện tập.
Chu lão sư là nghệ sĩ cũ ở công ty, sau này vì một số lý do buộc phải rời sân khấu, sau đó cô ấy vẫn tiếp tục hoạt động trong công ty.
Cô ấy luôn xem trọng Lâm Hoàn Nhĩ.
Cho nên lần này, trong tình huống bất khả thi, cô ấy vẫn ngoại lệ giành lấy cơ hội này cho cô.
Cô ấy nói rằng sự lắng đọng của thời gian đối với mọi người là tốt, nhưng cô ấy không muốn thời gian và chờ đợi sẽ xóa sạch những góc cạnh của Lâm Hoàn Nhĩ.
Cô ấy muốn nhìn thấy cô tỏa sáng trên sân khấu.
“Dù thời gian eo hẹp nhưng không gì là không thể.” Cô Chu nói xong liền bật nhạc lên.
Cô thấy sắc mặt Hoàn Nhĩ không tốt.
Nhưng cô ấy sẽ không nói một lời, thuyết phục hay an ủi.
Vì mọi thứ đều do cô tự lựa chọn.
Đừng trách ông trời, đừng trách người khác, hãy cứ hỏi lòng mình.
Thông cảm là thứ rẻ nhất và ít cần nhất ở nơi tàn khốc này.
Vì vậy, đêm hôm đó, đèn trong phòng tập lại bật sáng cho đến mười một giờ.
Buổi sáng, khi Lục Lộc vào lớp, Hoàn Nhĩ đã nằm trên bàn.
Tiếng bước chân của cậu không nhẹ cũng không nặng, vừa đủ nghe thấy khi cậu bước tới.
Nhưng Hoàn Nhĩ không hề lay chuyển, như thể cô không hề nghe thấy.
Lục Lộc đứng chờ hai giây.
Vẫn không có phản hồi.
Cậu cũng không muốn nói, trực tiếp bước tới từ phía sau.
Sau đó đặt cặp sách xuống và lấy sách ra.
Vô tình chạm vào cánh tay của Lâm Hoàn Nhĩ.
Đầu ngón tay mềm mại quen thuộc trong trí nhớ ấm áp, khiến cho trái tim run lên.
Cậu sững sờ một lúc, vội thu tay về.
Các ngón tay nắm chặt, đôi mắt mạnh mẽ và bình tĩnh.
Nhưng Lâm Hoàn Nhĩ không đáp lại.
Cô dường như không ngủ.
Dùng một tay giữ chặt mép bàn, cô suýt làm thủng mặt bàn, xỉ gỗ trên mặt bàn rơi ra ngoài.
Lục Lộc liếc nhìn rồi quay đầu đi.
Hoàn Nhĩ giờ không còn tỉnh táo nữa.
Sau khi tác dụng của thuốc hết, cơn đau gấp đôi kéo đến, cắn xé mọi ngóc ngách trên cơ thể, sau khi vận động quá sức sẽ ngày càng trầm trọng hơn.
Cô vùi đầu thật chặt, không muốn Lục Lộc nhìn thấy cô như thế này.
Lâm Hoàn Nhĩ chật vật, đáng thương.
Cô nghĩ chỉ cần họ ở cạnh nhau thì sẽ có thể vượt qua.
Hoàn Nhĩ cứ tự an ủi trong lòng.
Nhưng sau đó là những cơn đau khiến cô không còn khả năng suy nghĩ.
Cảm giác như một thời gian dài trôi qua, lâu lâu lại có cảm giác như vậy.
Lão Tần đi tới gõ bàn cô.
“… Lâm Hoàn Nhĩ, Lâm Hoàn Nhĩ.” Sau khi ông ấy hét vài lần, Hoàn Nhĩ cảm nhận được một số âm thanh.
Lão Tần tưởng cô đang ngủ nên xô bàn nói: “Còn buồn ngủ thì đứng dậy ngồi một lát.”
Ngón tay cười càng siết chặt.
Cắn môi dưới, một lúc sau, cô rung chân rồi từ từ đứng dậy.
Vẫn không đứng thẳng.
Người cô dường như không hoạt động nữa–
Hai chân lập tức mềm nhũn, mất hết ý thức, nhắm mắt ngã xuống.
Lục Lộc đã nhanh chóng bắt lấy cô.
“Thầy giáo, em đưa cậu ấy đến phòng y tế!” Lục Lộc còn chưa kịp đợi lão Tần phản ứng, liền bế cô lao ra khỏi phòng học.
Lão Tần đứng ở nơi đó không phản ứng.
Ghế trước mặt trống không.
Đã bảy giờ sáng, cô giáo ở phòng y tế vừa ra mở cửa.
Lục Lộc ôm người xông vào, sau đó đem người đặt ở trên giường.
Nước da của cô nhợt nhạt, lấn át nước da ban đầu của cô, nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa, răng của cô vẫn đang cắn vào môi dưới, ẩn ẩn tia máu.
Đây là đau đớn tới trình độ nào rồi.
“Cô giáo, đến xem một chút.” Thật lâu không thấy ai, Lục Lộc đứng lên, kêu một tiếng, thúc giục: “Mau lên cô!”
Cô giáo vội vàng đi qua, tùy tiện ném đồ vật trong tay, bị thúc giục một lần nữa, lo lắng đi qua, suýt nữa thì vấp ngã.
“Thiếu gia, cậu vội vàng cái gì?”
Đây là một nữ giáo viên thực tập trong phòng y tế, cô mới ngoài hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.
Cô nhìn một cái là biết chuyện gì đang xảy ra, vừa đi lấy thuốc vừa nói: “Thế hàn mà còn uống mấy viên thuốc giảm đau đó. Tác dụng của thuốc quá lớn, sợ là không cần mạng rồi.”
“Tiêm một múi rồi nghỉ ngơi tốt là không sao đâu.”
Khi Hoàn Nhĩ tỉnh dậy, cô vẫn đang nằm trên giường trong phòng y tế.
Xung quanh không có ai.
“Cô tỉnh rồi.” Giáo viên thực tập thấy cô đã tỉnh, đi tới, hỏi: “Còn đau không?”
Hoàn Nhĩ gật đầu.
Làm sao mà không đau.
“Bạn trai của em đã đi lấy nước nóng cho em.” Giáo viên thực tập giải thích khi thấy cô có vẻ khó hiểu.
Bạn trai?
Mặc dù Hoàn Nhĩ không biết ai đã đưa cô đến đây, nhưng cô nhanh chóng giải thích:“Không, không phải đâu.”
“Tôi hiểu mà.” Giáo viên thực tập mỉm cười với cô, như thể cô ấy đã hiểu.
Đưa cô tới nhanh như vậy, chiếu cố cô rất chu đáo, vẫn là bạn học bình thường?
Hoàn Nhĩ nghĩ cô chắc là hiểu lầm rồi, còn muốn nói gì đó thì Lục Lộc đã từ ngoài bước vào.
Cậu cầm một cái ly trong tay với nửa cốc nước nóng, tay kia là mấy túi thuốc.
Nhìn thấy Lâm Hoàn Nhĩ đã tỉnh, cậu không nói lời nào, chỉ đi tới bên giường, đưa ly nước.
Ngoài ra còn có thuốc, cũng được đưa cho cô.
Hoàn Nhĩ im lặng uống nước.
Cô thực sự không nghĩ rằng Lục Lộc sẽ ở đây.
Uống xong, cô để cốc sang một bên, mở miệng muốn nói, nhưng Lục Lộc đã lên tiếng trước.
“Lâm Hoàn Nhĩ, não của cô bị hỏng phải không?”
Trong giọng nói của rõ ràng có sự tức giận.
Hoàn Nhĩ tự dưng sợ hãi vì những gì mình sẽ nói ra, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng, không nói được thành lời.
Ngay khi nghe giáo viên nói về thuốc giảm đau, Lục Lộc đã hiểu ngay đó là thứ gì.
Công ty đã gửi cho mọi người và giải thích rõ ràng về tác dụng cũng như tác dụng phụ của thuốc, tuyệt đối không được sử dụng trừ khi là biện pháp cuối cùng.
Sao cô có thể ngu ngốc đến mức uống một lúc hai viên.
“Đó là loại thuốc gì? Cậu không biết sao?” Giọng cậu trở nên sắc bén hơn một chút.
“Mình, mình biết.” Hoàn Nhĩ nói lắp bắp, nhưng giọng cô càng ngày càng yếu:“Nhưng… đau quá.”
Cô không muốn nói với cậu rằng cô chỉ ăn thôi vì còn phải tập múa.
“Đau quá? Đau muốn chết!” Lục Lộc cầm lấy cái chén, đập đáy chén xuống bàn.
Cô giáo thực tập cười nhẹ.
Nhìn thiếu niên vừa rồi rõ ràng là rất căng thẳng, hiện tại tỉnh lại, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Một cô bạn gái xinh đẹp và ngoan ngoãn như vậy, không biết cậu đối xử như thế nào.
Đây là có phúc, cậu ta phải trân trọng.
“Đưa đây.” Lục Lộc đưa tay về phía cô.
“Cái gì?” Hoàn Nhĩ không hiểu ý của cậu.
“Thuốc.” Lục Lộc nặng nề đè một chữ ra khỏi cổ họng, sau đó nói: “Thuốc của công ty!”
“Mình không có.” Hoàn Nhĩ lắc đầu, sợ cậu không tin, vội vàng nói. “Đó là của chị Thư Tâm.”
“Nếu còn muốn mạng, sau này đừng chạm vào nó.”
Hoàn Nhĩ gật đầu thật mạnh, nhưng vừa định đáp lại, cô chợt nhớ ra điều gì đó.
Lục Lộc dường như thực sự rất tức giận, tức giận vì cô đã tự tiện uống hai viên thuốc, nhưng này giống như…
“Cậu lo lắng cho mình sao?” Hoàn Nhĩ mỉm cười, đột nhiên dường như không có đau chỗ nào cả.
Cậu lo lắng cho cô, nhớ cô và sợ cô gặp tai nạn, điều này khiến Hoàn Nhĩ cảm thấy rất hạnh phúc.
Dù chỉ là một chút thôi cô cũng thấy vui rồi.
“Không có.” Lục Lộc lập tức phủ nhận.
“Sợ cậu chết, sẽ ám mình mất.” Lục Lộc tức giận đáp.
Đã đau như vậy rồi, tôi không biết tại sao cô có thể nghĩ tới điều này.
Quả nhiên não có một lỗ hỏng rồi.
“Mình sẽ nghe lời cậu. Mình sẽ không bao giờ đụng vào thứ đó nữa.” Cô cười nói, khẳng định: “Nếu đau thì mình cũng sẽ không động vào.”
———————————————————————————————
Phòng y tế mở ra, Lão Tần cũng không phải người không thông tình đạt lý, nói để cho Lâm Hoàn Nhĩ nghỉ ngơi tốt trước.
Biết Lục Lộc không về lớp nhưng ông cũng không nhắc đến.
Quên đi, sự việc xảy ra đột ngột, nhắm mắt cho qua đi.
Sau một buổi sáng thì Hoàn Nhĩ đã tốt hơn.
Bụng dưới hơi tê, còn lại thì đỡ.
“Cậu đi bộ được không?” Lục Lộc hỏi cô.
Hoàn Nhĩ gật đầu.
Thật ra cô rất muốn lắc đầu, nhưng đây là ở trường, không thể quá lộ liễu, nên cô nói: “Mình tự đi được.”
“L, thứ sáu tuần sau mình có bài kiểm tra, cậu sẽ đến chứ? ” Hoàn Nhĩ hỏi, là L.
“Xem có thời gian không đã.” Cậu thản nhiên đáp, như thể đây không phải là vấn đề quan trọng.
“Ồ.” Hoàn Nhĩ mỉm cười gật đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Làm Nũng Với Anh
Chương 16: Phòng y tế
Chương 16: Phòng y tế