Ngày thứ năm có nửa này nghỉ.
Hoàn Nhĩ vốn dĩ muốn đến công ty với Lục Lộc, nhưng vừa quay đầu lại thì cậu đã biến mất rồi.
Hoàn Nhĩ đợi một lúc, nhưng vẫn không có ai.
Thư Tâm ở đằng kia đã giục cô rồi, Hoàn Nhĩ không dám lãng phí thời gian, để lại một tờ giấy trên bàn rồi vội vàng rời đi.
Cuộc thi bắt đầu lúc 5 giờ chiều.
Địa điểm là tầng trệt của công ty.
Hoàn Nhĩ trực tiếp đi vào phòng thay đồ, ngoài Thư Tâm ra, còn có một số chị đang trang điểm và mặc quần áo.
“Chỉ có mình em thôi sao?” Hoàn Nhĩ ngồi xuống trước gương trang điểm, hít một hơi rồi hỏi một câu.
“Còn một người nữa.” Thư Tâm vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó giúp cô đặt túi sang một bên.
“Giờ người mới, con trai, trong phòng thay đồ bên cạnh.” Thư Tâm thuận miệng trả lời.
Hoàn Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải một mình cô là tốt rồi.
Nhưng tại sao người mới lại đi thi?
Những nghi ngờ trong lòng Hoàn Nhĩ rong nháy mắt biến mất, sau đó cô không nghĩ tới nữa.
Suy cho cùng, bây giờ chăm sóc bản thân mới là điều quan trọng nhất, không có nhiều tâm trí mà chăm sóc người khác.
Thợ trang điểm là một cô gái trẻ, người quen của Hoàn Nhĩ, bọn họ cũng gặp nhau nhiều rồi, mối quan hệ rất tốt với nhau.
“Chị Dư Hề, em đang nổi mụn đây này.” Hoàn Nhĩ chỉ vào má trái, khóe môi hơi cong lên và nói: “Nhớ che đi hộ em nhé.”
Vì là trang điểm sân khấu nên rất tự nhiên phải dày hơn bình thường.
“Nếu chị có làn da đẹp như Hoàn Nhĩ, chị sẽ không cần trang điểm rồi.” Dư Hề vừa trang điểm cho cô vừa thở dài.
Làn da Hoàn Nhĩ không chỉ là loại da trắng mà còn có mịn như sữa. Thông thường, không nên trang điểm sẽ tốt hơn.
Lúc này, cô giáo Tống mang theo một giá quần áo đi tới.
“Nhìn này Hoàn Nhĩ,em muốn mặc cái nào?”
Hoàn Nhĩ liếc sang, hoa mắt, nhất thời không thể chọn được.
“Chị Thư Tâm, chọn giúp em một cái với.” Hoàn Nhĩ không còn cách nào khác đành phải ném vấn đề này cho Thư Tâm.
Thư Tâm nhanh chóng nhìn qua, lấy ra một bộ.
Hoàn Nhĩ nhìn qua, sắc mặt không tốt lắm.
Thư Tâm chọn một chiếc quần dài màu trắng, một chiếc áo sơ mi cộc tay màu xám và khoác bên ngoài một chiếc áo khoác denim.
Vấn đề là, đây là một chiếc áo hở rốn.
Sơ mi cộc tay và áo khoác denim, chỉ dài đến thắt lưng.
“Chị——” Hoàn Nhĩ cắn môi, hiển nhiên là không hài lòng.
Nếu có vòng eo nhỏ và dáng người cao ráo như Thư Tâm, cô sẽ háo hức diện những bộ đồ này lên sân khấu hàng ngày.
Nhưng không, nếu mặc vào chắc chắn sẽ bị chê cười.
Hoàn Nhĩ lắc đầu.
“Thật hợp đó.” Trợ lý của Dư Hề đang uốn tóc Hoàn Nhĩ, thành từng lọn lớn, rủ xuống thắt lưng.
Cô vuốt tóc, sau đó quay lại xem xét quần áo, gật đầu đồng ý.
Lâm Hoàn Nhĩ mặc trang phục này chắc chắn sẽ đánh sâu vào mạnh mẽ.
Chính vì sự tương phản mạnh mẽ với phong cách của chính cô ấy đã hình thành nên một vẻ đẹp không ai có được, đó là vẻ đẹp không gì sánh được.
Dư Hề cũng lên tiếng trả lời phù hợp.
Hoàn Nhĩ chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy em sẽ thử xem.”
—————————————————————————————–
Sân khấu thi được sắp xếp một cách bài bản nhất.
Tám camera xung quanh sân khấu đang ghi hình.
Ngoài ra còn có 11 máy ảnh, cố gắng chụp ảnh từ mọi góc độ và mọi khía cạnh.
Với nhiều máy quay như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy căng thẳng rồi.
Và băng video phải được gửi đến những người điều hành cao nhất của công ty.
Khi Hoàn Nhĩ đang chuẩn bị ở phía sau, nhìn vào những thứ này, nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Cô nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên, nhìn quanh hậu trường rồi lại nhìn khán phòng.
Cô muốn gặp Lục Lộc.
Nhưng không thấy cậu ấy ở đâu cả.
Trong lòng có chút mất mát.
Cô cho rằng nếu Lục Lộc ở đây, ít nhất cô sẽ tự tin hơn.
Hoàn Nhĩ bước đến chiếc ghế gỗ ở góc bên phải.
Thời gian chuẩn bị vẫn còn khoảng một tiếng đồng hồ, cô sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể đến buổi tổng duyệt.
Cô vừa định ngồi xuống thì đột nhiên có người chạy ra khỏi sân khấu, Hoàn Nhĩ liếc nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cô chạy tới, dừng lại trước mặt cậu, cười nói: “Lục Lộc, cậu đến rồi!”
Cậu mặc áo khoác đỏ, quần đen, trang điểm theo lối sân khấu.
Cả người đứng ở đó chói mắt.
Đây là lối vào sân khấu, có rất nhiều nhân viên ra vào, nói chuyện cũng không tiện nên Hoàn Nhĩ nắm lấy tay cậu bước đến chỗ ít người.
“Cậu có thấy mảnh giấy tôi để lại cho cậu không? Mình còn tưởng rằng cậu sẽ không tới …” Hoàn Nhĩ nói, người bên cạnh đột nhiên hất tay cô ra.
Khí lực rất lớn.
“Bỏ ra!”
Hoàn Nhĩ bị sức lực của cậu làm cho choáng váng, lùi lại một bước, sững sờ mà quay lại nhìn cậu.
Sau khi đứng yên, cậu ta nhìn lên nhìn Hoàn Nhĩ, sau đó là nụ cười thật tươi với chút dò hỏi.
“Em gái, cách tiếp cận của em hơi lạc hậu đấy.”
Giọng nói thanh thoát cùng nụ cười rạng rỡ khiến Hoàn Nhĩ nhận ra rằng… cậu không phải là Lục Lộc.
Giọng cậu khác với Lục Lộc.
Hoàn Nhĩ giật mình, không tự chủ được trợn to hai mắt, sau khi chậm lại một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn.
Vì trang điểm nên các đường nét trên khuôn mặt thật không thật lắm.
Thoạt nhìn rất giống với Lục Lộc, cứ như vậy nhìn thoáng qua cũng có thể nhận lầm.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khuôn mặt của cậu ấy tròn hơn Lục Lộc, đôi mắt cũng tròn, nhìn kỹ lại thì hoàn toàn khác.
Nếu như gương mặt của Lục Lộc lạnh lùng mê hồn thì anh chàng lại tỏa nắng, dễ thương.
Hai người chỉ có thể nói là giống nhau bảy phần.
Hoàn Nhĩ chợt nhớ đến bóng dáng cô nhìn thấy khi đi học cùng Lục Lộc ngày đó.
Lúc đó cô cho rằng mình nhìn nhầm.
Nhưng bây giờ xem ra không phải, ngày đó người đó đi hướng công ty, nếu chính xác thì chính là người trước mặt đây.
“Thế nào rồi? Có muốn để lại thông tin liên lạc không?” Cậu tiếp tục cười, nghiêng đầu nhìn cô.
Giọng điệu không hề đứng đắn.
Hoàn Nhĩ vẫn chưa kịp phản ứng.
“Quý Mạt, tới dặm lại lớp trang điểm đi.” Người bên hậu trường hét lên về phía cậu ta ở phía sau.
“Được, đến ngay đấy.” Anh mở miệng đáp ứng.
Sau đó, cậu chớp mắt với Hoàn Nhĩ rồi quay đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng biến mất trước mắt cô, cô mới mơ hồ nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng lẽ cậu ta là… người cùng thi với cô hôm nay?
Nhưng cậu ta và Lục Lộc … bọn họ … như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp lắm.
Chỉ là cô không thể chịu nổi khi nghĩ đến chuyện đó nữa, Thư Tâm cũng đang hét lên tìm Hoàn Nhĩ, cô trả lời rồi đi tới đó.
——————————————————————————————-
Khi Lục Lộc đến công ty, cậu đã nghe thấy tiếng nhạc rồi.
Nhưng cậu không vội.
Bởi vì cậu biết rằng kỳ thi của Lâm Hoàn Nhĩ vẫn chưa bắt đầu.
Lục Lộc đi thang máy xuống tầng hầm, vừa nhấc chân bước ra, trong đầu liền nhớ lại cuộc điện thoại vừa nhận được.
“Bất luộn cậu ta có làm được hay không, mặc kệ cậu có thích hay không, đây là quyết định của công ty, đã định ra rồi. L, cậu nhất định phải tuân theo.” Lục Lộc khẽ thở dài.
Cậu biết cậukhó khăn được như bây giờ khó khăn thế nào, cũng biết nếu tùy hưunsg sẽ không gượng dậy nổi.
Tựa như tình huống bây giờ.
Dù không muốn thế nào, cậu cũng phải tuân theo.
Có người bên cạnh nhìn thấy cậuliền chào hỏi.
“L, sao cậu lại ở đây?”
Cậu hôm nay đến công ty, đã tháo tóc giả và kính đeo, về nhà thay quần áo.
Cậu gật đầu và trả lời một cách thản nhiên: “Không có gì, đến xem.”
Sau đó phớt lờ anh ta, trựa tiếp nhấc chân đi về phía trước.
Mọi người trong công ty có thể đã nhận ra cậu, nhưng cậu không biết bất cứ ai.
Vì vậy, không cần thiết phản ứng.
Vừa lúc khi cậu ngồi xuống khán phòng, đèn sân khấu liền sáng lên.
Cậu chọn vị trí xa nhất.
Từ sân khấu nhìn ra thì không dễ dàng phát hiện.
Trong bóng tối, tựa như một bóng ma.
Sau đó, một loạt đèn bật sáng.
Sau đó, âm nhạc bùng nổ.
Người đứng trên sân khấu, ngay cả trong bóng tối, vẫn tỏa ra ánh sáng, với mái tóc dài xoăn bồng bềnh, xõa sau lưng, chân mặc quần nóng bỏng, trên người là áo denim.
Khoe vòng eo thon thả và nuột nà.
Lâm Hoàn Nhĩ đã từng la hét rằng vòng eo của cô thô và cô muốn giảm cân.
Nhưng khi mặc denim rộng rãi, vòng eo hơi có thịt của Hoàn Nhĩ gây ấn tượng mạnh về thị giác, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra nắm lấy.
Lâm vào điên cuồng.
Cổ họng Lục Lộc khẽ nhúc nhích.
Dù cách xa nhau nhưng cảnh vật trong mắt cậu vẫn rất rõ ràng.
Hôm đó, khi họ đang ở trong phòng tập, cô quay lại và mỉm cười hỏi: “Có mềm không?”
Nội tâm cậu liền rung động mãnh liệt.
Tâm trí cùng thân thể phát triển quá tốt, khó có thể kiềm chế.
Trên sân khấu là dáng người cực kỳ quyến rũ, thân hình mềm mại, động tác mạnh mẽ.
Giống như chỉ một cái ngoắc tay, làm người ta cam tâm tình nguyện thân phục.
Âm nhạc ngừng lại và chậm dần, cuối cùng dừng hẳn.
Cô nhướng mắt cười nhìn về phía Lục Lộc cười.
Xán lạn và rực rỡ.
Giống pháo hoa nở rộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Làm Nũng Với Anh
Chương 19: Vũ điệu của cô
Chương 19: Vũ điệu của cô