Hai người tập luyện trên vũ đài, có mấy động tác rất khó.
Mà trong đó khiến Hoàn Nhĩ run sợ là một động tác đỡ thắt lưng cô rồi nâng lên cao.
Cái này đại biểu rằng Hoàn Nhĩ phải đem toàn bộ sức nặng đều áp lên người Lục Lộc.
Điều này làm cho Hoàn Nhĩ rất không yên lòng, bởi vì cô không có tự tin về cân nặng của bản thân.
Cho nên mỗi lần trước khi luyện tập Hoàn Nhĩ đều luôn nói với Lục Lộc, bảo cậu nếu không chống đỡ nổi thì phải nói với cô, không được cậy mạnh.
Ngày mai chính là khảo hạch, lần luyện tập cuối cùng, Hoàn Nhĩ vẫn kiên trì dặn Lục Lộc.
“Cậu cẩn thận một chút, nếu không được phải mau chóng thả tôi xuống.”
Lúc Hoàn Nhĩ nói chuyện chỉ chú ý tới chỉnh sửa quần áo của mình, sửa sang xong lại ngẩng đầu liền thấy Lục Lộc không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
Ngay cả ánh mắt cũng có chút kì lạ.
Hoàn Nhĩ nhìn bộ dạng này của cậu, sửng sốt một chút, hỏi: “Sao thế?”
Lục Lộc nâng tay, vỗ nhẹ nhẹ đầu cô, nói: “Không được phép nói lại hai chữ kia nữa.”
“Hai chữ nào?” Hoàn Nhĩ nhất thời không phản ứng kịp, nhìn hắn, lẳng lặng hỏi.
Lục Lộc tiến lên một bước, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, khí thế sắc bén, làm Hoàn Nhĩ sợ tới mức lùi về sau một bước.
Lục Lộc lại đột nhiên đưa tay, một phen nắm lấy thắt lưng cô, đem cô bế lên.
Hoàn Nhĩ nhất thời mất trọng lượng khẽ giật mình hoảng hốt rồi ngay lập tức ôm lấy cổ cậu, vẻ mặt hoảng sợ.
“Tôi không được sao?” Lục Lộc ở bên tai cô nhẹ nhàng hỏi.
“Với cái cân nặng này của cậu dù có thêm mấy chục cân tôi cũng có thể ôm được.”
Lục Lộc cười lạnh một tiếng, rũ mắt nhìn cô.
Nói xong còn đem hai tay thu về.
Hoàn Nhĩ lúc này mới phản ứng lại.
Cô chỉ là lo lắng cho cậu mà thôi, lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện cũng không có ý gì khác.
Chỉ là thấy Lục Lộc nói như vậy, cô cũng liền phụ họa gật đầu, cười nói: “Được, tôi tin cậu.”
Lục Lộc nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của cô thì sắc mặt mới dịu lại, đem người thả xuống.
“Cậu cũng cẩn thận, đừng để bị thương.” Lục Lộc dùng âm âm ôn nhu dặn Hoàn Nhĩ.
Hoàn Nhĩ vẫn là nhìn cậu cười cười, gật đầu đáp lại: “Được.”
Lục Lộc nghiêng đầu đi, khóe môi không khỏi gợi lên một chút tươi cười.
Rõ ràng là muốn nhịn xuống, nhưng lại nhịn không được nên đành phải cúi đầu cười như không cười.
Bộ dáng này của Lâm Hoàn Nhĩ thật đáng yêu.
Hậu trường.
Hoàn Nhĩ sau khí hóa trang thay quần áo xong lền đứng ở sân khấu, ánh mắt hướng về bốn phía xing quanh.
“Thế nào? Đây là biết chúng tôi muốn tới, ba ba đang chờ?”
Nhược Thủy trên tay cầm theo một cái túi lớn, trêu đùa HN sau đó liền đi vào.
Lúc này là thời gian nghỉ ngơi của các cô, mấy tháng này các cô cũng không có lịch trình gì, đúng lúc hôm nay Hoàn Nhĩ khảo hạch nên các cô liền qua đây.
Đương nhiên là muốn cho Hoàn Nhĩ cố lên!
“Đến đến đến, mọi người uống đồ uống.”
Nhược Thủy đem túi lớn trên tay đặt trên bàn, bên trong là đồ uống mát lạnh, cô cầm lên chia cho các nhân viên công tác đi qua.
Đến một chai cuối cùng, Nhược Thủy cầm lên muốn đưa qua nhưng vừa động thủ lại thấy không đúng lắm.
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy trước mặt là Quý Mạt, đang cười cười nhìn cô đưa tay ra muốn cầm lấy đồ uống.
“Không có cửa đâu.” Nhược Thủy thu tay lại, tự vặn mở nắp sau đó trực tiếp uống một ngụm.
“Cậui tới làm gì?” Nhược Thủy trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, thoạt nhìn không quá hoan nghênh.
“Xem biểu diễn.” Quý Mạt nói một câu, thừa dịp Nhược Thủy không chú ý, theo đồ uống trong tay đoạt đi.
Động tác nhanh chóng, lập tức huống lên miệng, tu mấy hớp lớn, rất nhanh chai đồ uống còn có một nửa.
Trên tay Nhược Thủy không còn, ngẩng đầu nhìn thấy hắn cầm đồ uống, đã uống lên hơn phân nửa ——
Cô lắng lắng nhìn hắn một chút sau đó liền thu hồiánh mắt, mím môi sắc mặt có chút xấu hổ, im lặng không nói gì nữa.
“Uống rất ngon.” Quý Mạt không sợ chết, được tiện nghi còn khoe mã, nhìn đồ uống trong tay, gật đầu tán thành.
“Cậu ——“ Nhược Thủy nâng tay chỉ vào hắn, đang định nói gì đó thì Thư Tâm đi tới.
“Được rồi, phía trước sắp bắt đầu, chúng ta mau đi nhìn xem.” Thư Tâm hướng bọn họ vẫy tay.
Nhược Thủy cảnh cáo liếc nhìn Quý Mạt một cái, liền thu tay trở về, sau đó khoác tay Thư Tâm.
“Chị, chúng ta đi.”
Hai người đi về phía trước hai bước, Thư Tâm cười một tiếng, hỏi: “Thế nào? Bạn trai nhỏ?
Nhược Thủy vừa nghe, liền sốt ruột, vẫy vẫy tay bảo Thư Tâm nói nhỏ thôi, bản thân đồng thời cũng đè thấp thanh âm: “Em cùng hắn không có quan hệ!”
Thư Tâm cười cười.
Một bộ “Em nói cái gì thì là cái gì” biểu cảm.
Thực ra trước đây Nhược Thuỷ đã nói chuyện này với Thư Tâm.
Cô nói, hồi nhỏ có một cậu bé chơi rất thân với cô, là người duy nhất không ghét cô vì cô béo, chỉ là sau này cô chuyển nhà đã qua rất nhiều năm đều không gặp lại.
Cho đến giờ cô vẫn còn nhớ cậu bé đó.
Thư Tâm rất thông minh, từ trước cô đã đoán ra được Quý Mạt chính là cậu bé kia.
“Không phải là rất muốn gặp lại sao?” Thư Tâm dừng một chút sau đó cười cười.
Nhược Thủy mím môi rầu rĩ thật lâu mới nói thầm một câu: “Ai bảo năm đó hắn không nói câu nào đã bỏ đi.”
Đại khái vào lúc ấy, cả hai đều còn nhỏ tuổi nên trong mắt Nhược Thủy đó chính là phản bội.
Cho nên mới ghi hận nhiều năm như vậy.
Sau nhiều năm lại gặp, cô liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, nhưng mà hắn không có nhận ra cô.
Sau này Hoàn Nhĩ nói với hắn, hắn biết rồi mà cũng chưa từng giải thích với cô một câu ——
Hoặc là xin lỗi.
Nhược Thủy còn đang suy nghĩ.
Rõ ràng sau khi cô giảm béo thì so trước kia dễ nhìn hơn rất nhiều, vì sao hắn…
Nhược Thủy lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Kiểm tra hiện trường tuy rằng chỉ có một lúc, nhưng công ty rất coi trọng, các mặt chuẩn bị đều không thể thiếu.
Chín đài máy quay phim vờn quanh, toàn diện đều quay chụp, vũ đài đã bố trí thỏa đáng.
Dưới đài trừ ra những ghế ngồi nguyên bản ở ngoài, còn xếp thêm hai hàng ghế ngồi là cho giám khảo cùng lãnh đạo ngồi.
Bên này người cũng đã ngồi xuống, đang chuẩn bị kêu bắt đầu, cửa lại đột nhiên bị mở ra, ngẩng đầu vừa thấy, là Lục Thành Tông đi đến.
Lục đổng!
Lục đổng sao lại đột nhiên đến đây nha, phải biết rằng từ trước đến nay mấy hoạt động như này ông đều chưa từng lộ mặt.
Hôm nay thật sự là mặt trời mọc đằng tây.
Mọi người kinh hãi, này vội là đứng dậy nghênh đón, sau đó đem vị trí đầu phía trước nhường cho ông ngồi.
Lục Thành Tông vẫy vẫy tay.
Ông ý bảo bọn họ đều ngồi xuống, bản thân hướng phía sau đi, tùy tiện tìm một ghế dựa ngồi xuống.
Ý tứ chính là bọn họ muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến ông.
Đúng lúc này, toàn bộ ngọn đèn đều tối lại.
Theo âm nhạc vang lên, Lục Thành Tông ngẩng đầu hướng trên vũ đài nhìn.
Ông chỉ là nghĩ, nếu cô đã chấp nhất như vậy, nhất định phải để ông xem vậy thì ông đến liếc mắt xem một cái cũng không là chuyện gì quá khó khăn.
Hơn nữa, ông cũng chưa xem trực tiếp ở hiện trường bao giờ.
Nghĩ như vậy, lực chú ý của Lục Thành Tông đã hoàn toàn tập trung ở trên vũ đài.
Đầu tiên là Lục Lộc múa đơn.
Cậu đứng ở trên vũ đài, ánh mắt kiên định, tươi cười tự tin, trong nháy mắt khi ngọn đèn chiếu ở trên người cậu ——
Cậu giống như đã cùng vũ đài này hòa thành một thể.
Đem toàn bộ vũ đài đều nắm giữ trong tay mình.
Lục Thành Tông xem như vậy, tâm tư thong thả chậm rãi phiêu, xuyên thấu qua Lục Lộc trước mắt, giống như có thấy được ông của trước kia.
Ông trước kia làm việc, chưa từng có một lần hăng hái như vậy bao giờ.
Cái loại tự tin này, giống như có thể đem mỗi người dưới khán đài cảm nhiễm.
Tâm tư Lục Thành Tông dần dần hạ xuống.
Ông không thích Lục Lộc làm nghề này, điều ông muốn là cậu có thể kế nghiệp vị trí của ông.
Dù sao đây là con trai của Lục Thành Tông là do bản thân ông một tay dạy ra.
Nếu nói chỉ là chơi đùa còn có thể, nhưng nếu làm thật, muốn dấn thân vào con đường này thì ông không bao giờ đáp ứng.
Đúng lúc này, ngọn đèn trên sân khấu chợt lóe, Hoàn Nhĩ liền xuất hiện trên sân khấu.
Ngọn đèn chiếu vào người cô, ánh mắt đầu tiên mọi người nhìn đến cô chính là thấy cô đang cười.
Lục Thành Tông không khỏi cười một tiếng.
Thật đúng muốn nhìn bộ dáng cô khiêu vũ trông như thế nào.
Hai người trên sân khấu phát huy vô cùng tốt, phối hợp rất ăn ý, lãnh đạo cùng các lão sư dưới sân khấu đều liên tiếp gật đầu.
Hai người bọn họ ở trên sâu khấu có một loại cảm giác vô cùng xứng đôi, giống như mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều là sinh ra cho nhau.
Rất dễ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Có lão sư đang đàm luận, nói mới chỉ trong thời gian ngắn mà thực lực của Hoàn Nhĩ lại đột nhiên tăng mạnh.
Nhìn vào vũ đạo này tuyệt đối có thể lọt vào top xuất sắc nhất trong những người cùng độ tuổi.
Nếu đặt ở mấy tháng trước, thì xuất đạo cũng không thành vấn đề.
Một cái động tác cuối cùng, Hoàn Nhĩ hành động linh loạt, động tác mười phần đúng chỗ.
Thuần thục lại tuyệt đẹp, năng lực năng lực lại mạnh như vậy, làm cho người ta không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.
Lúc trên sân khấu tiến hành tới màn kết, tiếng nhạc dừng lại, đúng lúc này,Hoàn Nhĩ lại trượt chân, cả cơ thể bắt đầu đổ về phía sau.
Lục Lộc giật mình, lập tức phản ứng lại, đưa tay đỡ cô ——
Chỉ là lần này cô ngã quá nhanh, bàn tay cậu đi đến chỉ kịp có tác dụng làm giảm xóc, hai người vẫn tiếp tục theo quán tính mà ngã xuống.
Khuỷu tay Lục Lộc đỡ Hoàn Nhĩ, đập lên mặt đất, rắc một tiếng, giống như ngay cả xương cốt đều đụng gãy.
Mọi người dưới đài kinh hãi.
Nhân viên công tác lập tức vọt lên, đem người nâng dậy sau đó đỡ xuống đài, rồi hỏi tình huống của hai người.
Lúc này Thư Tâm, Nhược Thủy, cùng Quý Mạt cũng đều chạy tới.
“Tôi không sao.” Hoàn Nhĩ vẫn còn chưa hết sợ hãi, tuy rằng trên người vẫn có chút đau nhưng cô biết không phải là chuyện gì lớn.
Ngược lại là Lục Lộc, vừa nãy lúc cậu ngã xuống, cô có thể nghe rõ ràng có âm thanh răng rắc của xương gãy.
Hoàn Nhĩ vội vàng kiểm tra tay cậu.
Chỗ da va chạm ở khuỷu tay bị rách ra đổ máu, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Hoàn Nhĩ lo lắng: “Cậu sao rồi? Rất đau sao?”
Cô lo lắng sẽ gãy xương.
Lục Lộc thấy Hoàn Nhĩ không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, về phần vết thương trên tay cậu vốn cũng không quá để ý.
Chính là có chút đau mà thôi.
“Yên tâm, hẳn là không có thương tổn đến xương cốt.” Lục Lộc nói xong, nhìn Hoàn Nhĩ cười cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Làm Nũng Với Anh
Chương 46: Sự Ăn Ý
Chương 46: Sự Ăn Ý