Trước khi đến Hoàn Nhĩ đã hỏi thăm hết chuyện nhà Lục Lộc rồi.
Mẹ Lục Lộc từ năm cậu lên 10 đã bệnh mà qua đời, trong nhà chỉ còn lại cậu cùng Lục đổng. Lục đổng công việc bận rộn, Lục Lộc lại hàng năm ở ký túc xá, cho nên trong nhà bình thường không có ai.
Tới cửa, Hoàn Nhĩ giữ chặt Lục Lộc, thần sắc đột nhiên khẩn trương.
“Cậu nói vì sao chú Lục lại mời mình đến ăn cơm chứ?” Kỳ thực lúc trước cô cũng luôn nghĩ vấn đề này, nhưng cũng là bản thân nghĩ, chứ không nói ra.
Hiện tại tới cửa, cô ngược lại hơi sợ hãi.
“Không phải là cậu cùng mình tương đối quen thuộc hay sao?” Lục Lộc cười hỏi lại một câu, Hoàn Nhĩ nghe không có rõ lắm, nhíu mày nghi hoặc nhìn cậu.
“Mình cùng cậu không quen, mình làm sao mà biết.”
“Nói hưu nói vượn.” Hoàn Nhĩ trừng mắt nhìn cậu một cái, hưng dữ nói, vừa muốn nói gì nữa, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
“Tiểu Lộc đã trở lại, thế nào lại đứng ở bên ngoài? Mau vào đi.” Trước cửa xuất hiện một bà lão, tóc trắng, khuôn mặt thập phần hiền lành, thấy Lục Lộc cùng Hoàn Nhĩ, cười tiếp đón.
Hoàn Nhĩ sửng sốt, chớp chớp mắt với Lục Lộc.
Lục Lộc liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, ngược lại là gật đầu gọi một tiếng: “Bà ngoại.”
Kêu xong, cậu nhéo nhéo tay Hoàn Nhĩ, nhỏ giọng ở cô bên tai nói: “Mau kêu bà ngoại.”
Hoàn Nhĩ thấy người xa lạ, nhất thời khẩn trương, nghe Lục Lộc nói như vậy, cô cũng liền thốt ra, nói: “Bà ngoại.”
Cô kêu xong mới phát hiện tựa hồ có gì không thích hợp, có một loại cảm giác bị Lục Lộc hố.
Bà ngoại sửng sốt một chút, nhìn tiểu cô nương trước mắt này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, âm thanh ngọt ngào giống như mật, nhất thời tươi cười, gật đầu liên tục đáp lại.
“Đến đến đây, mau vào.” Bà ngoại kéo cổ tay Hoàn Nhĩ, mang theo người đi vào bên trong, vào cửa phòng còn không quên dặn Lục Lộc đằng sau.
“Tiểu Lộc, đem cửa đóng lại.”
Bà ngoại nói xong câu đó, lôi kéo Hoàn Nhĩ đi vào, đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lục Lộc đằng sau.
Lục Lộc nhận mệnh đem cửa đóng lại.
Sau đó đi theo hai người vào trong.
Bà ngoại đã chuẩn bị một bàn ăn.
Bà kéo Hoàn Nhĩ ngồi xuống sofa, nhìn nhìn, trong ánh mắt mang theo cười, ý cười kia dường như muốn tràn ra khỏi mắt.
Bộ dạng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, vốn đã làm người thích, lại thêm vừa mới kêu câu ‘bà ngoại’ kia, làm tâm bà hoàn toàn mềm nhũn.
” Chú Lục đâu ạ?” Hoàn Nhĩ không thấy Lục Thành Tông, liền hỏi một câu.
“Ông ấy còn ở công ty, vừa mới gọi điện, nói lát nữa sẽ về.”
Bà ngoại cười trả lời, sau đó còn nói: “Chờ ông ấy trở về chúng ta liền ăn cơm, vừa vặn còn có thời gian, con muốn ăn cái gì, nói cho bà ngoại, bà ngoại liền làm cho.”
Hoàn Nhĩ lắc đầu, cười trả lời: “Không cần, bà làm cái gì con cũng đều thích ăn.”
Lâm Hoàn Nhĩ không hổ là Lâm Hoàn Nhĩ, thật là có có thể lấy lòng tất cả mọi người, câu đầu tiên đã đem bà ngoại dỗ đến tâm hoa nộ phóng.
(*Tâm Hoa Nộ Phóng như câu Mở Cờ Trong Bụng của VN á mn)
Đối với đứa cháu ngoại Lục Lộc này, thời điểm bình thường, luôn không muốn nói chuyện, hơn nữa cùng ba cậu mâu thuẫn náo loạn, thậm chí đã hai năm không về nhà.
“Nhìn Lục Lộc nhà chúng ta, trừ điẹn mạo dễ nhìn một chút thì cũng không có ưu điểm gì khác.”
Bà ngoại một bộ nghiêm trang nói xong, cũng không biết là khen Lục Lộc hay chê cậu, tiếp theo còn nói: “Làm sao lại tìm được cô dâu tốt như vậy đâu.”
Hoàn Nhĩ cùng Lục Lộc vừa nghe những lời này đều ngây ngẩn cả người.
“Không phải là… Con không phải ….” Hoàn Nhĩ cười lắc lắc đầu, nói chuyện có vẻ hơi lắp ba lắp bắp.
“Vậy các cháu nhóm tính khi nào thì kết hôn?”
Bà ngoại vừa nghe cô nói không phải, lại càng thêm phấn khích.
“Bà ngoại sẽ chuẩn bị thật nhiều lễ vật, đều là thứ Lục Lộc không dùng được, chờ các con kết hôn, bà ngoại tất cả đều tặng cho con.”
Bà ngoại thoạt nhìn đã khẩn trương muốn đem tất cả gia sản của mình đưa ra ngoài rồi.
Hoàn Nhĩ cũng không lại cự tuyệt, gật đầu đáp ứng, nói ‘Vâng’.
Vốn cho rằng như vậy liền xong rồi, nhưng là bà ngoại lại hỏi tiếp: “Cho nên khi nào thì kết hôn?”
Lục Lộc lúc này nhịn không được đáp lại: “Bà ngoại, con vẫn còn học trung học.”
“Học trung học thì thế nào?” Bà ngoại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lập tức phản bác: ” Cô dâu tốt như vậy, con không lấy nhanh người ta sẽ cướp mất, con bé bị người khác lừa đi rồi thì làm sao bây giờ?”
Trước kia ở nhà, Lục Lộc như thế nào cũng là bảo bối của bà ngoại, nhưng Lâm Hoàn Nhĩ vừa tới, cậu liền lập tức bị bà ngoại ghét bỏ.
So với cỏ đầu tường còn nhanh hơn.
Bà ngoại quay đầu, nói chuyện với Lâm Hoàn Nhĩ, cũng liền hỏi một ít việc nhà, chưa nói một lúc, Lục Thành Tông đã trở lại.
Bà ngoại thấy ông, không khỏi lải nhải vài câu.
Kỳ thực cũng không có gì, chỉ nói ông thân là chủ tịch một công ty, thế nào lại không giữ lời như vậy, nói 3 giờ về nhà, kết quả 5 giờ mới trở về.
Làm cho bọn họ đều phải chờ thật lâu.
Lục Thành Tông cũng không phản bác, chỉ dám vâng dạ, thừa nhận sai lầm, nói là ông không tốt.
Hoàn Nhĩ kêu một tiếng ‘chú Lục’, tiếp theo liền thay ông giải thích, nói chú Lục công việc bề bộn, trở về trễ một chút cũng không sao.
Lục Thành Tông quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhĩ, hỏi cô cuối kỳ kiểm tra thế nào.
Hoàn Nhĩ mím môi, ảo não, nói bản thân sơ ý, bài kiểm tra toán làm sai vài cái chỗ.
Lục Thành Tông khó có được nở nụ cười: “Sai chỗ, vậy cũng nhất định sẽ tốt hơn Lục Lộc.”
“Không có, Lục Lộc đều tiến bộ rất nhiều.” Hoàn Nhĩ thay cậu đáp lại, dừng một chút còn nói: “Chính là năm câu chính tả, viết đúng một câu, cũng không phải đúng lắm.”
Lục Lộc bất đắc dĩ hướng ánh mắt về phía Lâm Hoàn Nhĩ.
Lâm Hoàn Nhĩ nở nụ cười với cậu, trong mắt giảo hoạt, như là cái gì nói cũng chưa nói.
Lục Thành Tông ho nhẹ hai tiếng, ăn cơm đã.
Bà ngoại vui vẻ gắp thức ăn cho Lâm Hoàn Nhĩ, ngay cả cái đùi gà lớn nhất đều cho cô, dặn cô nhất định phải ăn nhiều một chút.
Hoàn Nhĩ lúc này ăn thịt nhưng không chút kiêng kỵ, ngay cả hai cái chân gà lớn cũng ăn sạch sẽ, còn khen bà ngoại tay nghề rất tốt, về sau còn muốn thường xuyên đến.
Người già rất thích cùng con cháu nói chuyện, cũng thích nghe được khen, nhưng cố tình trong nhà hai người đàn ông, đều là không thích cùng bà lải nhải.
“Thành Tông à, đây nhất định phải là cháu dâu ta, con nên tìm thời gian quyết định đi.” Bà ngoại lại bắt đầu nhắc tới, nói: “Cũng đừng bận công việc quá, chuyện đứa nhỏ, ít nhất cũng phải quản.”
Ông ngoại qua đời sớm, bà ngoại luôn ở một mình, sau này mẹ Lục Lộc lại đi rồi, bà ngoại đem Lục Thành Tông hoàn toàn làm con trai của mình mà quna tâm.
Bình thường bà nói cái gì, cho dù là lải nhải, nếu Lục Thành Tông có rảnh, cũng sẽ đều ngồi nói chuyện phiếm cùng bà.
Lục Thành Tông buông chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn hướng Lục Lộc, nói: “Ngày hôm qua nghe quản lý Khương nói, hợp đồng đến hạn,con lại không chuẩn bị đàm phán tiếp?”
Ở nhà Lục Thành Tông rất ít khi đề cập tới những vấn đề này, huống chi hai cha con mâu thuẫn đã lâu, rất khó tâm bình khí hòa mà ngồi nói chuyện được.
Lần gần nhất quan hệ dịu đi một chút, là khi hai người ở cùng nhau, bình tĩnh đàm luận chuyện tài năng.
“Cũng đã ba năm rồi, không kí tiếp.” Lục Lộc thật thành thật trả lời: “Con lúc trước đã đáp ứng cha.”
Lời cậu đã nói qua, vậy nhất định sẽ làm được, trở về tiếp quản công ty của Lục Thành Tông, học quản lý công ty.
Cậu nghĩ xuất đạo 3 năm, ở trên vũ đài 3 năm, hẳn là cũng đủ rồi.
Lục Thành Tông gật gật đầu, hiển nhiên đồng ý hành vi của cậu, cũng không nói cái gì nữa.
Hai cha con trong bầu không khí đó, hiển nhiên là hòa hợp hơn rất nhiều.
Lúc tối, bà ngoại bảo Hoàn Nhĩ ở lại, còn nói sẽ ngủ cùng cô.
Hoàn Nhĩ thật cao hứng đáp ứng.
Nhưng lúc này người đại diện Chung Húc lại đột nhiên gọi điện thoại, nói bây giờ có hoạt động, bảo cho cô cùng Lục Lộc lập tức đến.
Hoàn Nhĩ cảm thấy có lỗi, thập phần tiếc hận nói xin lỗi với bà ngoại. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bà ngoại biết cô có việc muốn đi, đương nhiên cũng không nói thêm cái gì, chỉ là dặn, cô nhất định phải chiếu cố tốt bản thân.
Có rảnh, liền thường xuyên lại đây.
Đang chuẩn bị lúc đi bà ngoại bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì.
Bà lấy di động ra, nói muốn thêm Wechat của Hoàn Nhĩ.
Dù bà đã già, nhưng có thể nói thao tác sử dụng điện thoại thập phần thuần thục.
“Về sau không có việc gì, liền cùng bà ngoại gọi video, bà ngoại thấy con liền cao hứng, muốn gặp nhiều hơn.”
Thời điểm lên xe rời đi, Hoàn Nhĩ lấy di động ở cùng bà ngoại tán gẫu, hàn huyên một hồi lâu, thậm chí đều không để ý tới Lục Lộc.
Rất nhanh đã đến nơi, Hoàn Nhĩ cất điện thoại, nhớ tới Lục Lộc nói không tiếp tục kí hợp đồng, liền hỏi: “Vậy cậu chẳng phải là thành cấp trên của mình hay sao?”
Vừa nãy cô luôn không để ý Lục Lộc, Lục Lộc lạnh mặt không cao hứng, lúc này nghe cô hỏi, thái độ cũng lạnh lùng.
“Đúng vậy.”
Ngữ khí của cậu không đúng lắm, Hoàn Nhĩ liếc mắt đã nhìn ra, cô không khỏi mím môi nở nụ cười, tiến đến trước mặt cậu, cầm tay cậu.
“Không phải nha.” Hoàn Nhĩ lắc đầu, phủ định nói: “Mình mới là cấp trên của cậu.”
Hoàn Nhĩ cười, thập phần nắm chắc nói: “Phu nhân của cấp trên, chính là cấp trên của cậu.”
“Được rồi được rồi, cậu không cần tức giận.” Hoàn Nhĩ nói xong, ngẩng đầu nhìn cậu, thấy khóe môi cậu nhếch lên, liền nhẹ nhàng lắc lắc tay cậu.
“Bộ dạng cậu như thế này này xuống xe, để cho người khác chụp được, bị fan của cậu nói mình khi dễ cậu, mình sẽ bị nước miếng làm cho chết đuối mất.”
Hoàn Nhĩ đưa tay đặt ở khóe môi cậu.
“Cười một cái, cười một cái được không được?”
Cũng thật giống đùa giỡn.
Lục Lộc luôn không phản ứng, khi sắp xuống xe, mới cầm lấy tay cô, bỗng nhiên ấn người ở cạnh ghế ——
Tiếng thét kinh hãi Hoàn Nhĩ mới ra khỏi yết hầu, đãbị Lục Lộc ngăn chặn, hai người áp ở trong góc, lái xe trước mặt hoàn toàn nhìn không tới.
Hoàn Nhĩ nghẹn đỏ mặt, lại có thể rõ ràng thấy ý cười nơi đáy mắt của Lục Lộc, lúc này xe dừng lại, cô sốt ruột đẩy Lục Lộc.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lục Lộc nhẹ nhàng cắn cánh môi của cô, lúc này mới đứng dậy, đem người buông ra.
Hoàn Nhĩ khó thở, lại không dám phát ra tiếng, từ trong cặp lấy ra gương ra nhìn, mới phát hiện môi đã sưng lên.
Đôi môi hồng phiếm, để cho người khác vừa thấy đã biết xảy ra chuyện gì.
Lại nhìn ra bên ngoài, rất nhiều fan cùng phóng viên.
Xong rồi, này không có cách nào đi ra ngoài rồi.
“Đều tại cậu, hiện tại mình thế nào dám đi ra ngoài?” Hoàn Nhĩ nhỏ giọng trách cứ cậu một câu, vừa tức vừa vội, còn không dám lớn tiếng nói ra.
Điều này cũng rất dọa người, quả thực đều dọa nát tim cô rồi.
“Mình ôm cậu ra ngoài.” Lục Lộc liếm môi, còn cảm nhận được chút vị ngọt, tâm tình nhất thời tốt lên không ít, không đợi Hoàn Nhĩ phản ứng lại, đã ôm lấy cô.
“Cậu thật muốn chúng ta ngày mai lên trang nhất?” Hoàn Nhĩ sốt ruột, nói xong, nhẹ nhàng ở trên tay cậu cắn một chút, nhưng vừa dứt lời, bên ngoài camera đã nhắm ngay lại.
Tuy rằng là ban đêm, nhưng đèn flash từng chút từng chút, đem chung quanh đều chiếu sáng.
Fan thấy Lục Lộc ôm Lâm Hoàn Nhĩ đi ra, lấy di động ra chụp, một bên chụp một bên hò hét, có thể thấy rất hưng phấn.
Cẩu lương này, ở mùa đông làm người ta đã lạnh còn lạnh hơn.
Nhưng cẩu lương này mọi người đều vui vẻ ăn, hận không thể bị rắc nhiều một chút.
Con đường này không dài, nhưng cả đường bị chụp như vậy, Hoàn Nhĩ nằm ở trong lòng Lục Lộc, thẹn thùng đến mức không dám ngóc đầu lên nhìn.
Đột nhiên nghĩ đến trước kia cô đã từng hi vọng ——
Cô nói, hi vọng có thể đuổi theo bước chân của cậu, nhưng mà cô càng hi vọng, có thể cùng cậu đi cùng một chỗ.
Vốn chỉ là nguyện vọng chợt lóe lên. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mà lúc này cô đã thực hiện được rồi.
Hơn nữa về sau, sẽ luôn luôn như vậy.
Ánh đèn lóng lánh, một đường vinh hoa.
Có người làm bạn.
Sự nghiệp của bọn họ, là một tương lai tốt đẹp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Làm Nũng Với Anh
Chương 53: Đại Kết Cục
Chương 53: Đại Kết Cục