DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi
Chương 4: Chương 4


Anh dặn dò bà quản gia rồi cũng xoay người bước đi, ra đến cổng liền lấy xe chạy thẳng đến công ty.
- Chủ tịch - người đàn ông trên người mặc nguyên bộ đồ đen, rất bí ẩn đã ngồi đợi anh ở văn phòng, thấy anh tới liền đứng dậy cúi đầu chào hỏi.
- Ngồi đi, chuyện tôi nhờ cậu điều tra tới đâu rồi? - anh ngồi xuống phía đối diện tên áo đen
- Theo lời anh, em đã kiểm tra camera gần đó và cả toàn bộ toà nhà nhưng vẫn không có gì cả.
- Không có gì? Vậy cô ấy không phải là bị bắt cóc đi sao?
- Theo em nghĩ thì Dinh An tiểu thư là tự mình bỏ đi chứ không hề bị ai bắt đi.
Anh nghe tên thuộc hạ nói cũng ngẩn người ra suy nghĩ? Ngay cả khi kiểm tra toàn bộ camera của toà nhà cũng không phát hiện điều gì vậy khả năng cô bị bắt cóc hoàn toàn không có.

Nhưng lí do tại sao cô lại bỏ đi ngay trong ngày đám cưới diễn ra chứ chả phải cô rất mong chờ cái đám cưới này hay sao?
- Được rồi, cậu ra ngoài đi có tin tức gì mới lập tức báo cho tôi ngay.
- Vâng thưa chủ tịch.
Tên thuộc hạ vừa ra ngoài, anh cũng đứng bật dậy đi ra phía cửa kính đứng nhìn từ trên xuống dòng người vẫn đang tấp nập di chuyển trên đường cao tốc, đã lâu lắm rồi hôm nay anh mới đụng tới thuốc lá, ít nhất trong lúc này nó có thể giúp anh thoải mái một chút.

Những chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến anh không kịp trở tay, chỉ trong một ngày người anh yêu mất tích, anh lại kết hôn với một người con gái khác, nhưng trớ trêu thay người vợ hiện tại của anh lại là em gái của người anh yêu.
Cô từ từ mở mắt dậy nhìn thấy bên ngoài đã gần phủ màu đen, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn cũng đã sáu giờ chiều.

Hình như cô ngủ quá nhiều rồi, liền uống giường rửa mặt rồi xuống nhà
- Phu nhân, cô dậy rồi tôi còn định mang chén canh này nên rồi đánh thức cô không ngờ cô đã xuống đây rồi, nào lại ăn khi còn nóng đi - bà quản gia vừa nói vừa bưng chén canh đặt nên bàn.
- Cám ơn dì - cô nói rồi kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn.
- Phu nhân, cô có chuyện gì không vui sao? Hay thiếu gia làm gì cho cô buồn sao?
- Không có, con không sao chắc do hôm nay đám cưới đi lại nhiều nên có chút mệt trong người - An Lạc nói rồi tiếp tục ăn.
- Vậy có cần tôi gọi thiếu gia về không thưa phu phân?
- Đừng gọi, khi nào anh ấy hết bận sẽ tự về thôi dì nhớ nấu chút gì đó một lát anh ấy về còn có cái lót dạ.

- cô không muốn bà quản gia gọi làm phiền anh, vì cô biết bây giờ anh đang lo tìm chị gái cô là người con gái mà anh yêu chứ không phải là cô.

Ăn xong cô nhờ bà quản gia dọn dẹp rồi đi nên phòng.

Cô nên phòng định dọn đồ trong vali ra nhưng chợt nhớ ra đây là phòng của anh, cô bỏ đồ của mình vào tủ của anh liệu có ổn không?
Cố lại kéo khoá vali lại, bỏ vali vào một góc ở gần tủ quần áo.

Cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt nên cô đã ra ban công đứng hóng một chút gió.
Cứ đứng ngắm nhìn những con đường, đèn đường mà cô không để ý tới anh đã bước vào phòng từ khi nào.


Mãi cho đến khi cô quay vào phòng, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm phát ra thì cô mới biết anh đã về rồi.

Không quan tâm cô lấy một cuốn sách nên giường ngồi đọc từng trang sách, cho đến khi anh bước ra cả hai không ai nói với ai câu nào.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh? - cô bỏ cuốn sách xuống giường rồi đi lại ghế sofa ngồi xuống mặt ngẩn nên nhìn anh.
- Chuyện gì? Cô nói đi
- Anh và tôi vốn mối quan hệ cũng không tốt đẹp, tôi nghĩ chúng ta nên ở riêng.

Nhà này không phải còn một phòng để trống sao.
- Cô muốn vậy sao?
- Ừm, chẳng phải anh cũng không thoải mái sao nên như vậy cả tôi và anh cũng thoải mái hơn.
- Được, mai tôi nhờ quản gia chuẩn bị cho cô hôm nay cô tạm thời ngủ ở đây đi.

Tôi sang thư phòng cũng được.
- Cám ơn anh, à chuyện của Dinh An vẫn chưa có tung tích gì sao?
- Tôi vẫn đang tìm kiếm cô ấy, đừng lo.

- Ưm, anh nghỉ sớm một chút đừng làm việc quá sức chị ấy sẽ không sao.

- cô nói rồi đứng dậy đi lại phía giường kéo chăn nằm xuống giường, để mặc anh vẫn đứng ở đó.
Anh tắt đèn rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tránh ảnh hưởng đến cô.

Nửa đêm, cô giật mình thức dậy trên trán lấm tấm mồ hôi vài tháng trở lại đây cô liên tục mơ thấy một cơn ác mộng nó cứ lặp đi, lặp lại.
Trong giấc mơ cô thấy một cặp vợ chồng cùng một bé gái đang cười nói vui vẻ trên xe thì đột nhiên một chiếc xe lao tới khiến người đàn ông không thắng kịp, tai nạn xảy ra cô bé kia mất đi hai người thân chỉ trong một ngày.

Nhưng cô bé trong giấc mơ cùng cặp vợ chồng kia nữa, gia đình họ thì có liên quan gì đến cô, tại sao cô lại thuờng xuyên mơ thấy giấc mơ đó.
————————
“ Hy vọng các bạn ủng hộ mình với ạ” ❤️.


Đọc truyện chữ Full