DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi
Chương 9: Chương 9


- An Lạc, để đó ta làm phần còn lại cho con nên gọi chồng con xuống đi.
- Vâng thưa mẹ - cô bỏ đôi đũa xuống mà nên phòng gọi anh, vào phòng đã thấy anh thay đồ chỉnh tề
- Mẹ gọi anh xuống ăn sáng anh chuẩn bị nhanh một chút, tôi xuống dưới trước- cô định xoay bước ra khỏi phòng thì anh cất tiếng gọi cô lại
- Chờ chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Có chuyện gì sao? - cô xoay người lại hỏi anh
- Chuyện tối hôm qua mẹ đề nghị, tuần trăng mật
- À tôi không để tâm đâu, anh bận việc công ty lại còn tìm tung tích của chị Dinh An không cần đi hưởng tuần trăng mật cũng được.
- Cô thật sự không để ý - cô vừa nói vừa gật đầu.
Thấy anh không nói gì nữa cô cũng xoay người xuống lầu, hôm nay có lẽ cô sẽ xin bà chủ về sớm một chút, cô muốn về nhà thăm ba mẹ một chút sau đó mới về nhà.
- An Lạc, đây ăn nhiều một chút - bà Dịch gắp cho cô một tô nhiều thịt, chuyện là bà thấy con dâu của bà xinh đẹp thì có đấy nhưng vẫn rất gầy, bà quyết định sẽ chăm cho cô có da có thịt hơn.
- Hơi, con cũng thật là vô tâm quá đấy - bà vừa nói vừa đánh vào tay một cái
- Con sao? - anh dừng đũa ngước mắt nên nhìn mẹ của mình.
- Phải, con xem An Lạc gầy như vậy cũng không biết đường mà chăm sóc con bé cho có da có thịt một chút sao?

- Mẹ à, đừng trách anh ấy là do cơ thể con không hấp thụ đồ ăn, ăn bao nhiêu cũng không mập nổi.
Nghe cô và mẹ mình nói chuyện anh cũng có đưa mắt sang nhìn cô, quả thật là rất gầy nhìn cô như này nếu có một cơn gió mạnh tới thì chắc cô cũng bị kéo đi theo luôn mất.
- Mẹ yên tâm đi, từ nay con sẽ chăm con dâu của mẹ một cách tốt nhất.

- anh vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc cô
Bà Dịch thấy con trai như vậy thì mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, cô thì đang rất ngạc nhiên với thái độ và cách nói chuyện này của anh thấy cô cứ nhìn mình anh không nhịn được mà phì cười.
- Bà chủ, thiếu gia, thiếu phu nhân có khách tới
- Là ai vậy? - bà Dịch cất tiếng hỏi
- Là ba mẹ của thiếu phu nhân - quản gia cúi đầu trả lời
Cô nghe vậy thì sắc mặt liền biến đổi, từ vui vẻ giờ chỉ là sự lo lắng anh biết cô đang suy nghĩ chuyện gì liền vỗ vai cô
- Chúng ta ra ngoài - anh nhẹ nhàng cất tiếng.
Anh cùng bà Dịch trước cô chỉ biết đi theo ở phía sau.

Ông bà Lâm vừa nhìn thấy anh và bà Dịch liền đứng nên mỉm cười chào hỏi nhưng vừa thấy cô thì sắc mặt liều cau có tỏ vẻ không vui.

Cô biết nên chỉ đứng sau lưng anh, cũng không nói câu nào
- Ba mẹ, hai người qua sớm như vậy có chuyện gì sao?
- À ta muốn hỏi con về chuyện của Dinh An nhà ta, đã tìm thấy tung tích gì của nó chưa?
- Con vẫn đang tìm cô ấy khi nào có tin sẽ báo cho hai người biết.
- Phải đó, bà Lâm bà yên tâm tôi tin Dinh An sẽ không sao đâu.

- bà Dịch vỗ vai an ủi bà Lâm.

- An Lạc, con cũng nên đi tìm chị gái mình giúp Thừa Dương một tay đừng chỉ biết đứng nhìn - Bà Lâm gương mặt khó chịu, nên giọng với cô.

Cô chỉ biết đứng đó gật đầu rồi cúi mặt xuống nhìn àn nhà, Thừa Dương quan hệ rộng như vậy vẫn chưa tìm ra tung tích của chị gái cô thử hỏi một cô gái như cô sao có thể tìm ra chị ấy thế giới này lại rộng như vậy.
- Được rồi chuyện của Dinh An để con lo ba mẹ yên tâm, à hai người qua đây sớm như vậy chắc chưa ăn uống gì hay chúng ta cùng vào ăn.
- Phải phải mau vào trong chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng - bà Dịch tiếp lời anh.
Ông bà Lâm cười cười rồi theo bà Dịch vào trong phòng ăn anh cũng đi theo đằng sau chỉ còn cô ở phòng khách, đột nhiên một người làm lại gần cô
- Thiếu phu nhân, mũi của cô chảy máu kìa - cô người làm nói
- Hả? - cô nhạc nhiên rồi lấy tay quệt đi, quả thật không biết từ khi nào máu mũi đã chảy ra anh thấy mọi người đã vào trong nhưng cô vẫn ở phòng khách liền đi ra phòng khách tìm cô.
- Sao cô còn đứng đây? - anh cất tiếng hỏi
Nghe giọng anh cô liền quệt sạch máu ở mũi rồi quay người lại phía anh vì khi nãy nói chuyện với cô người hầu nên cô đứng xoay lưng lại với cửa phòng ăn.
- À không có gì, tôi no rồi mọi người cứ ăn đi tôi có chút chuyện cần ra ngoài gấp.
- Nói rồi cô liền ra khỏi nhà.
- Thiếu phu nhân, áo khoác của c… - cô giúp việc chạy ra thì chỉ còn thấy mình anh đứng đó
- Thiếu gia
- Đồ của thiếu phu nhân sao?
- Dạ phải, cô ấy nhờ tôi nên phòng lấy nhưng lại đi mất rồi bên ngoài lạnh như vậy cô ấy không mặc thêm áo khoác sẽ bị cảm khốn chi vừa nãy cô ấy vừa chảy máu..

a.

- biết mình đã vô tình nói ra chuyện cô nhờ giấu đi, cô người làm vội bịt miệng mình lại.

- Cô nói là cô ấy chảy máu mũi - anh liền hỏi ngược lại cô giúp việc.
- Dạ, chuyện này…
- Nói
- Dạ, khi nãy lúc mọi người cùng vào trong phòng ăn chỉ còn thiếu phu nhân ở đây, tôi vô tình đi ngang thấy mũi của cô ấy đang chảy máu mà cô ấy chỉ đứng im.
Anh liền lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang ra từ trong túi áo.
- Chết tiệt - anh chửi một câu rồi đi nên phòng.
Còn cô vừa đi được một đoạn đã cảm thấy người không còn chút sức lực nào, tiệm bánh còn ở khá xa vì đi vội quá cô lại không cầm theo ví tiền và điện thoại.
“ Lâm An Lạc, không ngờ mày cũng có ngày này”
Cô ngồi dựa xuống lề đường, đưa tay gần miệng thổi lấy chút hơi ấm thì phát hiện máu mũi lại chảy, tại sao hôm nay cô lại chảy nhiều máu mũi như vậy.

Cứ như vậy cô đã bất tỉnh lúc nào cũng không biết, người đi đường thấy vậy liền đưa cô vào viện.
Lúc cô tỉnh lại chỉ thấy màu trắng tinh, tay thì đang truyền dịch mùi thuốc sộc vào mũi vậy là cô đang ở bệnh viện..


Đọc truyện chữ Full