DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
Chương 115: 115: Chương 114


Trời vừa rạng sáng, thân vệ chia làm hai ở cửa thành, xếp thành hàng, các thần trong triều vây quanh ngự liễn của Chiêu Nguyên Đế chờ ngoài cửa thành, Lăng Vương và Tông Thân Vương đứng hàng đầu.
Hôm qua tin tức Trình Sưởng ở Dương Châu vừa truyền đến Kim Lăng, Chiêu Nguyên Đế lập tức ra lệnh Tuyên Trĩ mang theo hai ngàn cấm vệ của Điện Tiền Ty đi đón.

Hiện tại đã qua giờ mão, từ xa có thể thấy một hàng binh vệ đi tới.
Tuyên Trĩ thúc ngựa đến gần, quỳ xuống chắp tay: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng đã không làm tròn trách nhiệm, không thể nghênh đón thế tử điện hạ từ Dương Châu trở về.”
Người ngồi trong ngự liễn không nói gì, trái lại Lăng Vương nghe vậy thì sửng sốt, hỏi: “Không thể nghênh đón Minh Anh? Quy Đức tướng quân có ý gì?”
Hôm nay hắn mặc công phục màu xanh, tay áo rộng, thắt lưng bằng da, tuy tao nhã một chút, nhưng khó che giấu khí chất cao quý của hắn.
Tuyên Trĩ nói: “Đêm qua lúc mạt tướng dẫn người đến Dương Châu, Lưu đại nhân, tức là Lưu Cần, phủ doãn của Dương Châu nói rằng thế tử điện hạ đã đi cùng với Minh Uy tướng quân trở về Kim Lăng trước.

Lưu đại nhân nói, trước khi đi thế tử điện hạ dặn dò, ngày hắn ở Hoàng Thành Ty, thật ra là bị Sài đại nhân hãm hại, bảo mạt tướng áp giải Sài đại nhân về kinh.”
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.
Sài Bình xưa nay vô cùng hiền lành, lại là hung thủ hãm hại Tam công tử?
Lúc này mọi người mới lướt mắt qua khỏi hàng hộ vệ thật dài, nhìn xe tù phía sau.
Lăng Vương nghe vậy, thật ra rất bình tĩnh, “Ồ” rồi nói: “Có chuyện như vậy? Dương Châu phủ doãn ở đâu?”
Lưu phủ doãn bước ra khỏi đám người: “Hạ quan có mặt.”
“Khi Minh Anh chỉ ra và xác nhận Sài đại nhân, còn nói gì nữa?”
“Bẩm điện hạ, thế tử điện hạ chỉ nói hôm đó Sài đại nhân dẫn người đuổi giết hắn đến phòng chứa củi ở cuối hành lang giữa nội nha và ngoại nha của Hoàng Thành Ty, Sài đại nhân cũng sai người phóng hỏa.

Về phần vết thương trên cánh tay của Sài đại nhân, là do Sài đại nhân sai người khóa phòng chứa củi, sợ người khác phát hiện khóa đồng và nghi ngờ y nên y đã lấy khóa ra, ngọn lửa lao ra khỏi phòng chứa củi gây ra.”
“Nếu thế này, vụ án liên quan đến vương thế tử đương triều và đại thần trong triều không phải là chuyện nhỏ, lập tức lệnh cho tam ty cùng điều tra kỹ lưỡng, nhất định phải tìm đủ nhân chứng và vật chứng mới định tội.

Không thể để Minh Anh vô cớ gánh chịu kiếp nạn, cũng không thể oan uổng đại thần đương triều, phụ hoàng nghĩ sao ạ?” Lăng Vương nói xong, chắp tay với ngự liễn xin chỉ thị.
“Điện hạ không cần lo lắng, bổn vương đã tìm ra nhân chứng.”

Chiêu Nguyên Đế chưa đáp, đã nghe phía sau đám người truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Mọi người nghe vậy nhìn lại, thấy thị vệ bên trái phân ra hai bên, chừa ra một con đường hẹp, Trình Sưởng dẫn theo Chu Tài Anh đi trong con đường hẹp, phía sau hắn là Vân Hy và vài cấm vệ của Hoàng Thành Ty.
Trình Sưởng tới ngự tiền, vái lạy Chiêu Nguyên Đế trước: “Bệ hạ.”
Giọng Chiêu Nguyên Đế vang lên từ trong ngự liễn: “Sưởng Nhi bình thân.”
Trình Sưởng nhìn qua Tông Thân Vương và Vương phi bên cạnh ngự liễn.
Xa cách một năm, tóc mai của Tông Thân Vương đã ngả hoa râm, Vương phi vốn xinh đẹp, nay đã không còn phong thái như xưa, vừa nhìn thấy hắn thì rơi nước mắt như mưa.
Trình Sưởng vốn không có tình cảm đối với hai vị phụ mẫu này, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng hai người như vậy, trong lòng nhất thời chua xót, không khỏi bước tới một bước, kêu: “Phụ thân, mẫu thân.”
Tiếng “Phụ thân” lọt vào tai, hốc mắt Tông Thân Vương đỏ lên, nhưng ông kiềm chế, vỗ tay Trình Sưởng nói: “Con bình an là tốt rồi.”
Lúc còn ở Dương Châu, Trình Sưởng đã nghe Lưu phủ doãn nói, từ lúc Tông Thân Vương phủ làm tang lễ cho hắn, vợ chồng Tông Thân Vương luôn đóng cửa không tiếp khách, thậm chí không tham dự sinh nhật của Chiêu Nguyên Đế.
Trình Sưởng biết, Tông Thân Vương hoàn toàn thất vọng về Chiêu Nguyên Đế, nhưng ông ở trong hoàn cảnh gian nan, không thể phản lại, cũng không thể hận —— không thể tìm được “thi thể” của Trình Sưởng, nhỡ hắn còn sống, nếu Tông Thân Vương phủ phản lại, chẳng khác nào vô duyên vô cớ chặt đứt đường lui của Trình Sưởng, vì thế chỉ có thể không gặp Chiêu Nguyên Đế.
Trình Sưởng vốn định trấn an phụ thân và mẫu thân một chút, nhưng rất nhiều lời nên để dành cho đến khi về phủ, hiện giờ đang ở ngự tiền, hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trình Sưởng lui lại một bước, vái lạy ngự liễn của Chiêu Nguyên Đế và nói: “Bẩm bệ hạ, một năm trước chất nhi bị kẻ cắp đuổi giết, Hồng Lư Tự thiếu khanh Chu Tài Anh Chu đại nhân đã tận mắt chứng kiến, kẻ cắp kia cho rằng chất nhi đã chết, sơ suất để lại một nhân chứng.

Chất nhi lo lắng kẻ cắp sẽ ra tay với Chu đại nhân, tối hôm qua đi cùng với Vân tướng quân suốt đêm để trở lại Kim Lăng, cứu Chu đại nhân, hiện tại Chu đại nhân đã viết huyết thư, đủ để chứng minh chất nhi đã bị ngự sử trung thừa Sài Bình làm hại!”
Lời này vừa dứt, Chu Tài Anh nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, dâng lên một lá thư được viết bằng máu.
Ngô Mão đứng bên cạnh ngự liễn nhận lá thư, trình lên ngự liễn.
Chu Tài Anh nói: “Bẩm bệ hạ, ngày đó, Minh Anh, à không, sở dĩ thế tử điện hạ đến Hoàng Thành Ty, là vì Sài đại nhân dùng chuyện Ngũ điện hạ mất tích để dụ thế tử điện hạ đến……”
Chúng thần đều biết Chiêu Nguyên Đế không khoẻ, lão hoàng đế muốn gặp mặt nhi tử đã thất lạc nhiều năm trước lúc lâm chung, mọi người trong triều hiểu rõ bí mật trong lòng nhưng không ai dám nói ra.
Giờ đây Chu Tài Anh đề cập Ngũ điện hạ Trình Húc trước mặt nhiều người như vậy, những người xung quanh chỉ lo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ngạc nhiên lắm.
Chiêu Nguyên Đế vừa nghe Chu Tài Anh nói, vừa lướt qua tờ khai, đợi Chu Tài Anh nói xong, ông kêu: “Đại Lý Tự Khanh.”
“Thần có mặt.”
“Hiện giờ Hình Bộ đang điều tra vụ án nhà kho Binh Bộ bị trộm, Sài Bình làm trong Ngự Sử Đài, ngươi tạm thời giữ lời khai này, trẫm cho ngươi 10 ngày để tìm ra manh mối vì sao Sưởng Nhi bị người đuổi giết vào trong biển lửa.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyên Đế hơi trầm mặc, lại kêu: “Minh Uy.”

Vân Hy bước ra chắp tay nói: “Có mạt tướng.”
Nàng đi cùng Trình Sưởng trở lại Kim Lăng suốt đêm, không kịp đổi công phục, vẫn đang mặc bộ váy lụa màu vàng nhạt mà Phùng Truân tặng.
Mới sáng sớm, ánh xuân bình đạm lạ thường.

Vừa rồi nàng đứng phía sau không lộ ra, giờ phút này bước tới trước mới phát hiện lớp lụa mỏng bên ngoài có thêu nhiều đóa hoa đường lệ bằng sợi chỉ vàng nhạt gần như trong suốt, những đóa hoa đường lệ này nhìn không thấy rõ trong bóng đêm, bây giờ được nắng xuân chiếu rọi, cả người như được ánh sáng chói lọi bao phủ.

Nàng vốn sáng sủa xinh đẹp, đi dưới bầu trời xanh, thanh thoát tự nhiên, thướt tha rực rỡ.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn vào nàng, không khỏi ngạt thở.
Thấy tình hình như vậy, Trình Sưởng kín đáo nhíu mày.
“Lần này ngươi đi Dương Châu, tìm được Sưởng Nhi, lại lập công lớn, vốn nên được thăng chức, nhưng trẫm nghĩ từ Lĩnh Nam trở về, ngươi mới được thăng làm tướng quân tứ phẩm chưa được bao lâu, thưởng, một ngàn lượng bạc ròng, ban ấn vàng và dải lụa tím.”
Vân Hy chắp tay: “Vâng, đa tạ ân điển của bệ hạ.”
Chiêu Nguyên Đế nói: “Hôm nay Sưởng Nhi bình an trở về, trẫm rất vui, cho phép chúng ái khanh được nghỉ một ngày.” Rồi nói với Trình Sưởng, “Sưởng Nhi, phụ thân và mẫu thân của ngươi đau lòng cả năm nay, nhớ ngươi rất nhiều, hôm nay ngươi về vương phủ dành thời gian cho hai người bọn họ, ngày mai vào cung gặp trẫm và thái hoàng tổ mẫu của ngươi.”
“Vâng.”
Nói xong, Chiêu Nguyên Đế tựa hồ mệt mỏi, sau đó phất tay, được cấm vệ của Điện Tiền Ty dẫn về cung trước.
Mặc dù Chiêu Nguyên Đế cho nghỉ, nhưng sau tết năm nay, có rất nhiều việc trong cung, chúng thần nào dám nghỉ ngơi, lần lượt chúc mừng Tông Thân Vương và Trình Sưởng, sau đó đi vào cung.
Từ lúc Vận Vương rơi xuống, Đại Lý Tự Khanh không được coi trọng, bây giờ Chiêu Nguyên Đế giao một trọng trách cho ông, nhưng Đại Lý Tự Khanh biết vụ này thật ra là một việc gian nan.
Không đề cập tới thân phận ngự sử trung thừa của Sài Bình, y vốn được Lăng Vương điện hạ coi trọng, nếu xử phạt nặng sẽ mất lòng Lăng Vương, nhưng nếu xử phạt nhẹ sẽ mất lòng Tam công tử.
Đại Lý Tự Khanh lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thấy Lăng Vương và Trình Sưởng chuẩn bị rời đi, ông cắn răng, cầm lời khai mà Chiêu Nguyên Đế giao cho ông, bước lên gọi: “Lăng Vương điện hạ, thế tử điện hạ, xin dừng bước.”
Lăng Vương và Trình Sưởng đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn Đại Lý Tự Khanh.
Đại Lý Tự Khanh cúi chào hai người trước, “Là thế này, hạ quan vừa đọc sơ qua lời khai do Chu đại nhân viết, phát hiện không ghi rõ nguyên nhân Sài đại nhân làm hại thế tử điện hạ, muốn xin điện hạ chỉ dạy, trước đây ngài và Sài đại nhân có xích mích gì không?”
Trình Sưởng nói ngắn gọn: “Không có.”
“……” Đại Lý Tự Khanh khó xử.

Lăng Vương nói: “Nói đến chuyện này, bổn vương cũng cảm thấy kỳ quặc.

Theo như bổn vương biết, Sài Bình và Minh Anh không có bất cứ khúc mắt gì.

Bổn vương nhớ rõ, vụ án Trung Dũng Hầu lúc trước, bên Ngự Sử Đài, hai người các ngươi cùng nhau điều tra, hợp tác chặt chẽ trong thời gian đó.

Ngày Minh Anh bị hại, đúng lúc vụ án của Trung Dũng Hầu vừa kết thúc, Sài Bình đến Hoàng Thành Ty, hình như cũng là vì vụ án này, sao làm hại Minh Anh được? Minh Anh nghĩ kỹ lại đi, có khi nào lúc ấy ngươi lo chạy trốn nên đã hiểu lầm ý của Sài đại nhân hay không?”
Đại Lý Tự Khanh nghe vậy, âm thầm chấp nhận.
Nếu hết thảy chỉ là hiểu lầm, vậy ông dễ dàng báo cáo kết quả.
Không đợi Đại Lý Tự Khanh lên tiếng, Trình Sưởng lạnh lùng nói: “Điện hạ có ý gì? Bổn vương xuýt nữa bị chôn vùi trong biển lửa, đau đớn cả người, còn nói oan cho Sài Bình à?”
“Ý của bổn vương không phải thế.”
“Vậy điện hạ có ý gì?” Trình Sưởng nói, “Bổn vương không biết Sài Bình giết ta vì động cơ gì.

Nếu bổn vương biết trước đã đề phòng y không phải tốt hơn hay sao? Hay là nên nói rằng, Sài đại nhân và bổn vương không có bất hòa, hành động của hắn, không chừng là do ai đó chỉ đạo?”
Những lời của Trình Sưởng ám chỉ điều gì, mọi người xung quanh đều hiểu.
Còn rất nhiều thần tử chưa rời đi, nghe vậy thì run rẩy cả người, tất cả đều lui ra sau một bước, cúi đầu xuống.
Chỉ có hai người im lặng đối mặt nhau.
Một lát sau, Lăng Vương mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Lời này của Minh Anh đáng lo quá.

Tuy nhiên, nếu Sài Bình thật sự bị người khác chỉ đạo, dám làm hại đường đệ của bổn vương, chắc chắn bổn vương sẽ là người đầu tiên trừng phạt người này thay cho ngươi.”
“Xin đường huynh hãy nhớ kỹ những lời này.” Trình Sưởng nói.
Hắn nhìn Lăng Vương, đột nhiên bật cười, “Con người của bổn vương, thực ra không thích có khúc mắt quá sâu với người khác, nhưng người của hắn làm hại ta, tất nhiên không thể nào dễ dàng cho qua.

Nếu đường huynh tìm ‘quý nhân’ nấp phía sau, xin hãy nói với Minh Anh, bổn vương có thù sẽ báo thù, có oán sẽ báo oán, những nỗi khổ mà hắn gia tăng lên người bổn vương, bổn vương sẽ trả lại gấp mười lần!”
Nói xong, không thêm lời nào, phất tay áo, đi thẳng đến xe ngựa của mình.
Xe ngựa của Tông Thân Vương đã khởi hành, hôm nay gã sai vặt tới đón Trình Sưởng là Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ.
Đêm qua hai người biết được Trình Sưởng còn sống đã khóc giàn giụa một hồi, vừa rồi đứng cuối đám người nhìn thấy tiểu vương gia, kích động cũng đã kích động xong, bây giờ nghênh đón, tâm trạng đã thoải mái bình thường.
Tôn Hải Bình đỡ Trình Sưởng lên xe ngựa, Trương Đại Hổ đi theo phía sau, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Tiểu vương gia, Vân tướng quân đâu?”

Trước đây Vân Hy đi Dương Châu để truy bắt cướp, hiện giờ đi theo hắn trở lại, không có chút manh mối của bọn cướp cho nên phải đến Xu Mật Viện.
Trình Sưởng nói: “Nàng có việc.”
Trương Đại Hổ tiếc nuối: “Vân tướng quân thật đẹp, tiểu nhân còn tưởng lần này nàng cứu tiểu vương gia, Vương gia sẽ mời nàng đến vương phủ để cảm tạ, tiểu nhân có thể ngắm nhiều một chút.”
Trình Sưởng không ngủ cả đêm, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy, khẽ mở mắt, liếc Trương Đại Hổ.
Ánh mắt lạnh như băng.
Tôn Hải Bình ước gì có thể cởi vớ nhét vào miệng hắn.
Dường như Trương Đại Hổ cũng thấy vẻ mặt của tiểu vương gia khác thường nên giải thích: “Đâu phải một mình tiểu nhân cảm thấy Vân tướng quân đẹp, ha, tiểu vương gia, ngài không nhìn thấy sao, vừa rồi tiểu công tử của nhà tả thái phó nhìn Vân tướng quân thẳng tắp.

Tuy nhiên tướng mạo của hắn không tốt, Vân tướng quân coi thường hắn, lần trước hắn đến Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn, tẩu tẩu của Vân tướng quân không đồng ý, đã từ chối hắn.”
Trình Sưởng nghe vậy, ngẩn người, vừa nhắm mắt lại mở ra: “Cầu hôn?”
“Đúng rồi, tiểu vương gia, ngài không biết đâu.

Cả năm nay ngài không ở đây, ngạch cửa của Trung Dũng Hầu phủ sắp bị người ta đạp vỡ.” Trương Đại Hổ nói, “Không nhắc tới nhà thái phó nữa.

Lần trước còn có một một cách tiếp cận mới, trực tiếp đi nói với Vân tướng quân, bị Vân tướng quân từ chối thẳng mặt.

Vì trốn chuyện này, nghe nói sau khi từ Lĩnh Nam trở về, tướng quân hầu như không về hầu phủ, suốt ngày trốn trong quân doanh.

Nhưng cũng không trốn được, hình như hôm tháng hai, Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh nhờ bà mối đến Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn.

Phẩm cách của hắn không tồi, bát tự cũng hợp với Vân tướng quân, rất chân thành, hiện tại lục lễ mới nạp thái, ngay cả sính lễ cũng đã chuẩn bị xong!”
Trình Sưởng “Ừm”, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy hắn nhắm mắt, nhưng chân mày dần dần nhíu lại, kêu: “Tôn Hải Bình.”
Âm thanh lành lạnh, Tôn Hải Bình giật mình: “Có mặt, có mặt.”
Không đợi Trình Sưởng dặn dò, hắn lập tức nói: “Tiểu vương gia, đêm qua tiểu nhân đã điều tra kỹ thân phận của hơn mười người cầu hôn Trung Dũng Hầu phủ cả năm nay, chút nữa về phủ, tiểu nhân lập tức trình lên tiểu vương gia.”
Chân mày Trình Sưởng hơi thẳng ra, lại “Ừm”..


Đọc truyện chữ Full