DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
Chương 186: Chương 182


Trình Sưởng từ phòng chờ đi ra, Hạ Nguyệt Nam vội vàng chạy tới hỏi: “Thế nào?”
Trình Sưởng nói: “Đồng ý rồi, nói là sẽ phá giải trong vòng hai ngày.”
Lão hòa thượng nghe vậy thì giật mình, ông nhìn đồng hồ điện tử treo trên cao trong sân bay, Trình Sưởng mới đi vào chưa đến hai mươi phút, “Không phải nói rằng giáo sư Lý này là cao thủ trong giới khảo cổ à? Tìm ông ấy giúp dễ dàng như vậy? Vì sao? Bởi vì anh đẹp trai hay sao?”
“Có gì mà kỳ quái.” Hạ Nguyệt Nam đẩy kính, nghiêm túc nói, “Người càng có bản lĩnh thì càng khiêm tốn, càng không làm giá.”
Thời tiết tháng 5 chợt nóng lên, mọi người ra khỏi sân bay, đi tới bãi đậu xe, Hạ Nguyệt Nam lại nói: “Tốt quá, chờ giáo sư Lý phá giải được những lời của người lương thiện họ Trần, coi như anh hiểu rõ tâm sự, phẫu thuật sẽ yên tâm hơn.”
Trình Sưởng liếc nhìn anh, Hạ Nguyệt Nam mập mạp, đi dưới ánh mặt trời một lúc thì đổ mồ hôi đầy người: “Đã làm phiền hai người đi theo tôi vất vả.”
“Ây dà, khách sáo làm gì.” Hạ Nguyệt Nam nói, “Lúc ở trường tiểu học Hy Vọng, nếu không nhờ anh, tôi và đám trẻ ——”
“Anh phải nghỉ ngơi vài ngày sau khi phẫu thuật phải không? Thuê hộ lý chưa?” Không đợi Hạ Nguyệt Nam nói xong, lão hòa thượng đã hỏi.
“Thuê rồi, ở bên cạnh 24/24.” Trình Sưởng nói.
“Ồ, tôi định đi Thiệu Hưng hai ngày.”
Trình Sưởng sửng sốt, sau đó hiểu ẩn ý của lão hòa thượng —— đừng nói lời khách sáo, thực tế một chút.
Hắn mỉm cười, lấy di động ra: “Được rồi, để tôi đặt xe cho hai người.”
Đặt xe xong, nhân tiện đặt khách sạn luôn.

Hạ Nguyệt Nam vừa ngăn Trình Sưởng vừa mắng lão hòa thượng không biết xấu hổ, đúng lúc này, di động của Trình Sưởng vang lên, hắn nhận điện thoại, đối phương nói là đồn cảnh sát ở Hàng Châu gọi tới, họ Từ.
Trình Sưởng nói: “Cảnh sát Từ?”
“Anh Trình còn nhớ tôi à?” Cảnh sát ở đầu dây bên kia mỉm cười.

Anh đã xử lý vụ án Trình Sưởng lái xe rơi xuống vách núi trong trận bão cuồng phong, lần này Trình Sưởng xảy ra chuyện ở trường tiểu học Hy Vọng ở Hoàng Sơn, Hàng Châu và Hoàng Sơn hợp tác phá án, cũng do anh phụ trách liên lạc, “Chúng tôi xử lý gần xong vụ án trường tiểu học hy vọng ở An Huy, muốn tìm anh xác nhận tình huống, nghe nói hôm nay anh về Hàng Châu phải không?”

“Đúng vậy, nhưng hiện giờ tôi đang ở Tiêu Sơn.”
“Cũng được.” Cảnh sát Từ báo địa chỉ Starbucks, “Một tiếng nữa gặp nhau có tiện không?”
Cảnh sát Từ biết hôm nay Trình Sưởng phải về bệnh viện số 1 Chiết Giang để làm thủ tục nhập viện, tiệm Starbucks rất gần bệnh viện, lúc Trình Sưởng lái xe đến đó, cảnh sát Từ đã chờ sẵn.
Anh bước tới bắt tay Trình Sưởng, cười nói: “Tưởng anh phải về Thượng Hải làm phẫu thuật, còn định xin cấp trên cho đi công tác.

Kết quả ở ngay bệnh viện số 1 Chiết Giang, cũng đỡ, khỏi phải đi một chuyến.”
Trình Sưởng nói: “Bác sĩ điều trị của tôi ở Thượng Hải đã đến Hàng Châu tháng này để trao đổi, lần trước phẫu thuật khẩn cấp cũng được thực hiện ở bệnh viện số 1 Chiết Giang.”
Cảnh sát Từ nhìn lão hòa thượng phía sau Trình Sưởng, “Ủa”, “Sao nhà sư này còn đi theo anh?”
“Chú cảnh sát, tôi đã nói tôi là người tốt, nhưng anh không tin, anh chàng đẹp trai này tỉnh lại rồi, anh có thể kêu anh chàng đẹp trai này đánh giá tôi.” Lão hòa thượng miệng lưỡi trơn tru.
Cảnh sát Từ đang làm việc, không nói chuyện với ông nữa: “Người tốt là được, tiếp tục phát huy.”
Sau đó mời Trình Sưởng đến ghế dài, hỏi tình huống tại trường tiểu học Hy Vọng khi chuyện xảy ra.
Hạ Nguyệt Nam, lão hòa thượng, và nhiều học sinh đều có mặt vào thời điểm xảy ra vụ án, họ đã hiểu tường tận mọi chi tiết, lúc này hỏi Trình Sưởng, chủ yếu là do hắn là người bị hại, quá trình này không thể thiếu liên kết này.
Cảnh sát Từ hỏi xong, cất bút ghi âm và nói: “Xong rồi.” Đưa một tờ giấy xác nhận: “Đã thu hồi giúp anh 50 vạn mà anh chuyển cho đám người kia lúc trước, đã bỏ vào thẻ ngân hàng của anh, anh ký tên ở đây.”
Sau khi Trình Sưởng ký tên, Hạ Nguyệt Nam hỏi: “Mấy người kia cuối cùng bị kết án thế nào?”
“Không tính đồn cảnh sát nói thế nào, phải chờ bên toà án.” Cảnh sát Từ nói, anh nhìn đồng hồ, còn chút thời gian, “Có lẽ không nhẹ đâu, vài người trong nhóm đó đều có tiền án, vụ án lần này liên quan đến trẻ em.”
“Có tiền án mà sao ra ngoài gây rối?”
“Tình huống trước đây không nghiêm trọng, bị giam mười ngày nửa tháng, hoặc nhốt một hai năm, nghiêm trọng nhất là cậu của bạn anh,” Cảnh sát Từ nhìn Trình Sưởng, “Lúc trước bị nhốt mười năm.”
“Không phải những người có tiền án đều từ chối không sửa chữa giống bọn họ, rất nhiều người quay trở về con đường chính đáng.

Luật pháp của nước chúng ta vẫn sẵn sàng tạo cơ hội cho những tội phạm có hoàn cảnh không nghiêm trọng.” Cảnh sát Từ nói.

Anh suy nghĩ một chút mới nói tiếp: “Sở dĩ mấy người này liên tục phạm tội, chủ yếu là bởi vì kẻ cầm đầu, người cao lớn thô kệch đó, anh còn nhớ không?”
Trình Sưởng gật đầu, hắn nhớ rõ, mặc áo phông đen.
“Anh đừng nhìn anh ta trông có vẻ vô công rỗi nghề, trên thực tế xuất thân từ một gia đình có học vấn.

Ba anh ta là một quan chức không lớn không nhỏ trong hệ thống của chúng ta.

Anh ta phạm tội vài lần, bởi vì tình tiết rất nhẹ, ba anh ta giải quyết bằng cách tiêu tiền, có thể là đau lòng con trai.”
Hạ Nguyệt Nam mắng, “Đau lòng con trai thì nên dạy cho tốt, không dạy được thì tống vào tù giao cho quốc gia, nghĩ rằng ‘ba tôi là Lý Cương 2.0’ hay sao?”
“Đúng vậy, bao che và nuông chiều, kết quả trở thành thảm họa.” Cảnh sát Từ nói.
Trình Sưởng nghe vậy, hơi sững người, suy nghĩ trôi đi xa, nhớ đến chuyện ở thế giới khác.
Lăng Vương gắt gao đuổi giết, Chiêu Nguyên Đế bao che và đa nghi, vì thế hắn bị dồn vào đường cùng.
Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: “Người này cuối cùng bị kết án thế nào, liệu có bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ của ba anh ta không?”
“Kết án thế nào? Đương nhiên bản án sẽ nặng, khuyên mãi mà không sửa, đi đầu trong việc đả thương người khác, ngay cả ba anh ta cũng bị kết án tội hối lộ, tất cả phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.” Cảnh sát Từ nhìn xung quanh, thật ra anh là thành viên của cơ quan cảnh sát, không nên nói những lời này với người ngoài, nhưng anh không nhịn được, “Thực ra việc này rất đáng giận.

Nếu ba anh ta không làm nhiều chuyện sau lưng, người này đã bị bắt nhốt từ lâu, các anh cũng không đến mức xảy ra chuyện.

Hiện giờ anh ta và ba anh ta đều hối hận, đã thú nhận, nhưng bên cảnh sát chúng tôi đã thống nhất, đề nghị toà án không giảm án, nên xử lý nghiêm khắc, miễn là mức án hợp lý…… Này, anh Trình, anh sao vậy?”
Trình Sưởng ngẩn người thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt cười: “Không có gì, cảm thấy như vậy khá tốt.”
Đúng sai đều công bằng, không cần liều mạng đấu tranh.

“Đương nhiên, xã hội pháp trị mà, tuy rằng vẫn có rất nhiều chỗ không thỏa đáng, nhưng về cơ bản đang phát triển theo chiều hướng tích cực.”
Gặp cảnh sát Từ xong, Trình Sưởng đến bệnh viện.

Ca phẫu thuật được định vào sáng mai, làm thủ tục nhập viện xong phải tiến hành kiểm tra toàn diện.

Lão hòa thượng và Hạ Nguyệt Nam chưa đi, định ở lại bệnh viện đến ngày mai tới khi Trình Sưởng tỉnh lại sau ca phẫu thuật.

Trong lúc Trình Sưởng kiểm tra, Hạ Nguyệt Nam cầm di động cho hắn, trả lời một cuộc điện thoại, Đoạn Minh Thành gọi tới, nói rằng “đội an ủi” từ An Huy đã tới.
Không có nhiều người trong “đội an ủi”, sở cảnh sát Hoàng Sơn sợ quấy rầy Trình Sưởng, chỉ có hai người đại diện, tặng một lá cờ lụa, ngoài ra còn có cô bé Lục Khê, mẹ cô bé, và Liêu Trác.
Lục Khê nhìn thấy Trình Sưởng bình thường nên rất vui: “Thầy Trình, cả trường tặng quà cho thầy.”
“Quà gì?”
“Hoa đăng.”
Trình Sưởng ngẩn người: “Hoa đăng?”
“Dạ, thầy Trình từng nói thầy thích xem hoa đăng.”
Lúc còn ở trường tiểu học Hy Vọng, Lục Khê cầm một bài thơ Tống không có chú thích đến nhờ Trình Sưởng giảng, hắn quả thật có nhắc tới hoa đăng trong dịp tết thượng nguyên, hắn nói hắn đã thấy, rất đẹp.
Lục Khê lấy một bản vẽ trong cặp sách ra, đưa cho Trình Sưởng: “Cô Liêu nói cứ làm theo tờ giấy, cô sẽ dạy tụi em, vật liệu đã mua xong, phải làm thật nhiều đèn.”
“Cô Liêu?” Trình Sưởng nhìn Liêu Trác đứng phía sau Lục Khê.
“À.” Liêu Trác giơ tay vén tóc, hơi xấu hổ, “Vì chuyện này, học sinh chưa vào lớp được, em chỉ dạy thay, anh đừng để ý.”
Đến bây giờ cô còn rất áy náy, Trình Sưởng nhìn ra được, câu xin lỗi “Đừng để ý” này không phải vì gì khác, chính là vì lâu nay cô dây dưa lưu luyến, thấy thế Trình Sưởng nói: “Không sao.”
Lục Khê lại lấy một thứ khác trong ba lô đưa cho Trình Sưởng: “Thầy Trình, tặng cái này cho thầy trước.”
Đó là kính viễn vọng thủ công đơn giản.
Nguyên tắc chế tạo rất đơn giản, hai ống giấy cứng được dán lại với nhau, hai mặt được đặt gương lồi và gương lõm.
“Chị y tá nói sau khi giải phẫu, phải thật lâu thầy Trình mới có thể xuất viện.


Chờ hoa đăng làm xong, Khê Khê sẽ đặt trong sân bệnh viện, thầy Trình dùng cái này để xem nhé.”
Trình Sưởng nhận kính viễn vọng: “Ừ, cảm ơn em.”
Y tá đến đo nhiệt độ cơ thể cho Trình Sưởng, mẹ Lục Khê sợ quấy rầy Trình Sưởng, nói với Lục Khê: “Khê Khê, ngày mai thầy Trình phải phẫu thuật, chúng ta về khách sạn trước, chờ hai ngày nữa lại đến thăm thầy Trình được không con?”
“Dạ.” Lục Khê ngoan ngoãn gật đầu, đi tới cửa, đột nhiên chạy lại, hỏi Trình Sưởng: “Thầy Trình, thầy có thể cho em một tấm hình của thầy được không ạ?”
“Hình của thầy? Để làm gì?”
“Mẹ và thầy Hạ đều nói thầy Trình là người tốt, hy sinh thân mình để cứu người.

Em muốn một tấm hình của thầy, mang về trường học treo lên, các bạn biết ảnh này là do em mang về, nhất định sẽ ngưỡng mộ em!”
Trình Sưởng nghe vậy, không khỏi mỉm cười.

Y tá, Đoạn Minh Thành, Liêu Trác, Hạ Nguyệt Nam, lão hòa thượng ở trong phòng bệnh đều cười.
Trình Sưởng nói: “Thầy không phải là người tốt, chỉ là một người bình thường.”
“Lúc ở trường tiểu học Hy Vọng, thầy không phải là người duy nhất bảo vệ các em.

Thầy Hạ, ông hòa thượng đều bị thương vì các em, còn có các đồng chí cảnh sát đã đến kịp thời để bắt người xấu, cô Liêu tới dạy thay, bỏ thời gian và công sức vì các em, chỉ vì thầy có bệnh, lại bị người xấu theo dõi, cho nên được chú ý nhiều hơn.”
“Thầy Trình là người bình thường?” Lục Khê lặp lại lời Trình Sưởng.
“Ừ, người bình thường.” Trình Sưởng nói.
“Mọi người đều là người bình thường như vậy.” Hạ Nguyệt Nam nói, “Sau này em lớn lên sẽ hiểu, trên đời này có rất nhiều người bình thường với một chút thiện lương và một chút chính nghĩa như vậy.”
Cũng như một chút kính sợ đối với thiện và ác, một chút kiên trì đối với đúng sai, rất nhiều người bình thường trong thế giới phàm trần.
Bên ngoài trời đã tối, y tá đo nhiệt độ cơ thể cho Trình Sưởng xong, chuẩn bị treo nước muối cho hắn.
Lục Khê gật đầu nửa hiểu nửa không: “Dạ, Khê Khê đã biết.” Rời khỏi phòng bệnh với mẹ..


Đọc truyện chữ Full