DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vị Ngọt Đôi Môi Khi Con Tim Rung Động
Chương 16: Chương 16


Từ sau sự kiện kia, giữa hai người Ôn Dĩ Ninh và Thẩm Tự Chi lại càng hiếm khi có bất kỳ trao đổi nào.
Nếu không cần thiết, một ngày cả hai có khi còn chả nhìn thấy mặt nhau.
Một là Thẩm Tự Chi chính thức nhậm chức ở Hải Thành, thời gian mấy tháng đầu đương nhiên là bận tối tăm mặt mày, đi sớm về trễ là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Hai là Ôn Dĩ Ninh thực sự không có can đảm đi quấy rầy Thẩm Tự Chi.
Hai người cứ duy trì trạng thái yên bình tĩnh lặng như vậy, trong nháy mắt mấy tháng đã trôi qua rồi.
Ban đêm.
Quán bar “Royal” ngoại thành..
Từ lúc bắt đầu sang mùa đông, trời Hải Thành càng ngày càng tối sớm hơn.
Rõ ràng mới tám giờ tối, sắc trời bên ngoài quán bar đã tối sầm, đèn neon nhấp nhánh lập lòe, không ít người đã tụ tập trong quán.
Đèn cầu chiếu những dải sáng lập lòe đủ màu sắc, quét qua quét lại không gian ồn ào náo nhiệt.
Bóng người đi đi lại lại, ăn uống linh đình, cuộc sống về đêm nơi đây vừa mới bắt đầu.
“Nào! Để kỷ niệm thời khắc vinh quang của chị Ôn Dĩ Ninh của chúng ta, em xin kính chị một ly trước.”
Giọng hát của ca sĩ trên sân khấu cùng giọng nói sang sảng của Đường Thư Nguyệt đều vang bên tai, Ôn Dĩ Ninh ngồi tận trong cùng của ghế dài, đau đầu nhắm mắt lại.
Mùi vị ở đây thật sự không thể xem là thoải mái, mùi thuốc lá với mùi rượu trộn lẫn vào nhau không phân biệt được mùi vị ban đầu nữa, lại phối hợp với máy sưởi rất ấm áp nữa.

So với những quán mà Ôn Dĩ Ninh đã từng tới trước đây thì có tốt hơn thật, nhưng cũng có chút khó chịu.
Mấy ngày trước, tập truyện tranh của cô được tung ra trên thị trường, doanh số bán khá tốt.

Sau khi nghe tin Đường Thư Nguyệt nhất định đưa cô đến nơi này để chúc mừng một phen.
Lòng bàn tay lạnh ngắt, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên cảm giác được Đường Thư Nguyệt nhét một cái cốc vào tay mình.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy, chất lỏng nhiều màu sắc trong ly mà cô chả biết là gì đang hòa vào nhau, trông thật sặc sỡ.
Đường Thư Nguyệt bên cạnh đang cười hì hì với cô: “Đừng khách khí, dù sao hôm nay cũng là tớ mời, cậu không thể cứ uống nước chanh mãi chứ?”
Ôn Dĩ Ninh lại cúi đầu nhìn vài lần chất lỏng không rõ trong tay, nuốt lời cự tuyệt lại.
Bình thường cô không uống rượu.

Nhưng dù sao người ta cũng dụng tâm chúc mừng mình, cô vẫn cẩn thận dán môi lên thành ly, nhấp một ngụm.
Vị siro chua chua ngọt ngọt hòa quyện với nước soda bạc hà đánh vào vị giác, vị ngon đến bất ngờ, không hề có chút cồn nào.
Ôn Dĩ Ninh nhịn không được lại nhấp hai ngụm, liền nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng trêu ghẹo.
“Tớ đương nhiên biết cậu không uống rượu, huống hồ đã muộn như vậy rồi, sao tớ dám cho cậu uống rượu chứ.”
Đường Thư Nguyệt dựa vào vị trí của Ôn Nghi Ninh, dùng cùi chỏ chạm vào cô.

"Cậu nhìn cậu đi, đến mức ra ngoài chơi cũng phải tranh thủ vị anh trai kia của cậu không có nhà, đưa cậu đi chơi thế này xem như để cậu trải nghiệm cuộc sống đi."
Nói xong, cô lại cầm lấy ly của mình cụng cụng với ly của Ôn Dĩ Ninh, nói tiếp: “Với cả, cậu cũng thật là, cậu cũng là người trưởng thành rồi, sao mà đi chơi thôi cũng phải cẩn thận như vậy chứ? Thế nào cũng phải chờ đến lúc buổi tối anh trai cậu bận không ở nhà mới đồng ý đi.”
“Tớ cũng không biết, chỉ là có chút sợ hãi.” Ôn Dĩ Ninh mượn việc uống nước che dấu cảm xúc chính mình, tốc độ nói chuyện chậm rãi, “….

Dù sao cũng là anh trai tớ, anh ấy ở nhà, tớ như nhìn thấy phụ huynh vậy.”
Mấy ngày trước Đường Thư Nguyệt đều hẹn cô nhưng đều là lúc Thẩm Tự Chi ở nhà, cô lại không dám ra ngoài vào buổi tối chỉ đành từ bỏ.
Tối nay Thẩm Tự Chi nhắn tin cho cô, nói có việc đột xuất, phải khuya mới có thể về được.

Lúc này cô mới dám đến chỗ hẹn.
“Ừmmm.” Đường Thư Nguyệt kéo dài giọng nói, “Tớ cũng có thể hiểu được, bây giờ tớ mà về nhìn thấy ba mẹ, chắc cũng sợ vậy thôi.”

Cô ngồi thẳng người, nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh đầy tò mò, “Nhưng mà tớ rất khó hiểu, hai người các cậu tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu, trai đơn gái chiếc ở cùng một mái nhà, thật sự là không có cảm giác gì sao?”
Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh lóe lóe, tránh nặng tìm nhẹ: “Ngày thường ai cũng bận việc của người đấy, thật ra cũng chả có mấy thời gian tiếp xúc với nhau.”
“Thế à.” Đường Thư Nguyệt hiểu ra, gật gật đầu, lại cùng cô cụng ly, “Không sao cả, trên đời này chỗ nào mà không có cỏ chứ, bọn mình thỏ không ăn cỏ gần hang, đêm nay cố gắng làm việc chăm chỉ, nói không chừng còn có thể đặt hàng tại chỗ.”
Ánh mắt Đường Thư Nguyệt quét một vòng khắp hội trường, bỗng nhiên hai mắt sáng người, lôi kéo ống tay áo Ôn Dĩ Ninh: “Ai, cậu nhìn bên kia kìa, có phải không tồi không?
Ôn Dĩ Ninh không có hứng thú thưởng thức trai đẹp, có lệ “ừ, ừ” hai tiếng.
“Người bên cạnh kia không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người không tệ chút nào ha….” Đường Thư Nguyệt đứng dậy, hôn gió với cô, “Đợi tớ đi toilet cái, lúc về sẽ giúp cậu nhìn xem anh ta trông thế nào.

Cậu đợi ở đây đi, có ai đến bắt chuyện, cậu đừng quan tâm, gửi tin nhắn ngay cho tớ, tớ quay lại liền.”
Ôn Dĩ Ninh gật gật đầu, ôm ly nước đã uống được một nửa lên, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn thực sự.
Đợi Đường Thư Nguyệt đi rồi, Ôn Dĩ Ninh thay đổi một tư thế thoải mái hơn, dựa vào sô pha, hơi cúi thấp đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cho dù cô không muốn mọi người chú ý đến mình, mà có người lại đặc biệt vì cô mà tới.
Ví dụ như bây giờ.
Đường Thư Nguyệt vừa đi không được bao lâu, Giang Trí Lâm không biết từ đâu chui ra, xuất hiện trước mặt cô.
Rõ ràng là có chuẩn bị mới đến, trong tay anh ta cầm một chén rượu, cười tủm tỉm nhìn cô: “Lâu quá không gặp ha, cô Ôn.”
Ôn Dĩ Ninh giữ chặt chiếc cốc trong tay, cảnh giác sẵn sàng đứng lên bất cứ lúc nào, khiến cho chất lỏng trong cốc văng lên mặt anh ta.
“Lâu gì mà lâu.” Giọng điệu của cô không tốt, “Tôi vừa chuẩn bị báo cảnh sát, tố cáo anh tội quấy rối.”
Từ lần trước gặp Giang Trí Lâm ở đại học Hải Thành cho đến bây giờ, một khoảng thời gian dài như vậy, hầu như mỗi ngày cô đều nhận được một đóa hoa hồng.
Ký tên là Giang Trí Lâm.
Cho dù cô có yêu cầu nhân viên giao hoa trả về, đối phương vẫn rất vui vẻ để người ta giao hoa thêm lần nữa.
Cô nên sớm đoán trước được, loại trường hợp này, anh ta khẳng định sẽ giống như âm hồn không tan.

Giang Trí Lâm nghẹn họng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Con gái đều thích hoa tươi, anh nghĩ mỗi ngày nhận được hoa, tâm trạng của em chắc cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, em không phải cũng đã nhận rồi sao?”
Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc nhớ lại một trận, gật đầu xem như đồng ý: “Nếu anh không để ý, tôi về lục lại thùng rác, chắc là có thể trả lại toàn bộ cho anh.”
“……”
Giang Trí Lâm nhanh chóng xua tay: “Thế thì không cần.”
“Ừm.”
Ôn Dĩ Ninh “ừm” một tiếng, không hề để ý đến anh ta.
Giang Trí Lâm bị lạnh nhạt, nụ cười càng thêm cứng ngắc, lại không hề có ý nghĩ từ bỏ: “Cô Ôn, em tới nơi này, bạn trai em không để ý sao?.....Hay là, hai người đã chia tay rồi?”
Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn anh ta một cái, chán chả buồn giao lưu gì với anh ta, trực tiếp bấm mở di động, nhắn tin cho Đường Thư Nguyệt.
Giang Trí Lâm cho là Ôn Dĩ Ninh không trả lời mình, chính là đồng ý với suy đoán của anh ta.

Vì thế giả bộ hài hước nói tiếp: “Anh đã nói mà, loại sinh viên còn chưa ra ngoài xã hội không thích hợp để yêu đương đâu, cô Ôn có muốn suy sét anh chút không?”
“Anh nói thật, anh đã sớm chia tay với Vương Ninh Ninh rồi, giờ anh muốn theo đuổi em, không biết em có thể cho anh cơ hội này không?”
……
Đối với ánh mắt có tính xâm lược của Giang Trí Lâm, cuối cùng Ôn Dĩ Ninh cũng buông di động xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Cũng không phải là không thể cho anh cơ hội này.” Cô buông cái ly trên tay xuống, dang rộng hai tay, ánh mắt cong cong, “Tôi gọi Đường Thư Nguyệt quay lại ngay bây giờ, anh nói lại những lời vừa rồi một lần nữa, nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ cho anh cơ hội này.”
“……”
Sắc mặt Giang Trí Lâm trở nên khó coi: “Em thật sự gọi cô ấy quay lại liền hả?”
Ôn Dĩ Ninh gật gật đầu, giọng điệu thành khẩn, “Dù sao tôi muốn tìm bạn trai, cũng cần cô ấy đến kiểm tra nữa, anh nói có đúng không?”
Ánh mắt thỏa mãn dời khỏi vẻ mặt xanh mét của Giang Trí Lâm, Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, đột nhiên chạm phải một đôi mắt cách đó không xa.
Khóe môi cong cong đột nhiên cứng đờ.
Đôi mắt ấy chỉ liếc nhìn cô một cách hờ hững, thế mà đã khiến cho lòng dạ cô rối bời hết cả lên.
Thẩm Tự Chi…..sao anh ấy lại ở đây?

Đợi cô nhìn lại lần nữa, người đàn ông đã quay đầu đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng ngồi trên ghế sô pha.
Vài giây sau, anh và Trần Tự ngồi đối diện cùng nhau đứng lên, thong thong thả thả rời khỏi quán bar.
Thời gian giống như bị đóng băng ngay lúc này, mọi thứ xung quanh đều giống như đang làm nền.
Không quan tâm đến Giang Trí Lâm đang mất hứng ngồi bên cạnh, bây giờ trong lòng Ôn Dĩ Ninh chỉ còn lại hình ảnh Thẩm Tự Chi lúc rời đi.

Trước khi anh ra cửa, không biết là cố ý hay vô tình, lại ngước về hướng cô, lạnh nhạt liếc mắt một cái.
Rõ ràng điều hòa nhiệt độ ở quán bar mở rất cao nhưng Ôn Dĩ Ninh lại nhịn không được mà lạnh hết cả người.
Chắc chắn anh đã nhìn thấy cô rồi.
Chỉ cần anh không ở nhà, cô đã chạy ngay tới quán bar rồi, không biết anh sẽ nghĩ gì về cô nữa.
Nén xuống xúc động muốn đuổi theo anh giải thích, Ôn Dĩ Ninh ngồi lại trên sô pha, cố gắng ổn định tinh thần.
Cô có chút hối hận rồi.

Nếu lúc cô nghe Đường Thư Nguyệt nói xong ngước đầu lên nhìn một cái là cô có thể thấy Trần Tự rồi.
Chỉ cần nhìn thấy Trần Tự thì chắc chắn cô sẽ nhìn thấy Thẩm Tự Chi.
Cho dù có trốn không xong mà bị anh phát hiện ra, ít nhất cũng có cơ hội đứng trước anh giải thích một lần.
Trong lúc mải suy nghĩ, ghế sô pha bên cạnh lún xuống, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có người vỗ vỗ bả vai mình, tinh thần hồi phục lại.
Quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đường Thư Nguyệt, “Cậu làm sao thế, tớ mới đi không bao lâu, sao lại có bộ dáng mất hồn mất vía thế này?”
Ôn Dĩ Ninh thu lại tâm tình, lắc lắc đầu: “Không có gì, ngần người tí thôi.”
“Ở đây mà cũng ngẩn người được hả.” Đường Thư Nguyệt không nghi ngờ gì, thuận miệng hỏi một câu, lại chuyển đề tài sang mình.
“Lúc tớ quay lại đặc biệt chú ý đến chỗ hai anh đẹp trai kia nhìn qua, không ngờ được bọn họ thế mà đi rồi…..Vốn định chụp lén vài tấm mang lại đây cho cậu xem, tiếc quá đi mất,….Ơ?”
Cô còn chưa kịp nói hết câu liền thấy Ôn Dĩ Ninh đứng lên, chạy ra khỏi quán bar.
Cô vội vàng túm lấy góc áo của cô ấy: “Cậu làm gì vậy?”
“……Đi ra ngoài hít thở không khí, trở lại liền à.”


Đọc truyện chữ Full