1
Công chúa sắp phải đi hòa thân rồi.
Rất không may.
Ta chính là vị công chúa kia.
Ta, Kỷ Vân Nhàn, Hoài An quận chúa, à không, hiện tại đã là Hoài An công chúa, sắp phải đi hòa thân rồi.
Yến quốc sát vách cầu cưới công chúa của Đại Cảnh ta, muốn kết duyên Tần Tấn.
Đạo lý này ta hiểu, hai nước kết thân thì mối liên hệ giữa hai nước sẽ càng thêm chặt chẽ.
Đáng tiếc, dưới gối đương kim bệ hạ chỉ vỏn vẹn có hai nữ nhi, còn lại toàn là hoàng tử. Đại nữ nhi Huệ Bình công chúa đã gả cho tiểu nhi tử nhà thừa tướng vào năm ngoái, tiểu nữ nhi Xương Bình công chúa chỉ mới sáu tuổi xuân xanh, thiết nghĩ hoàng đế Yến quốc cũng không có cái sở thích đặc biệt gì.
Muốn kết duyên Tần Tấn cũng không nhất thiết phải gả công chúa của Đại Cảnh qua đó, nhưng mà hoàng thất Yến quốc nhân đinh thưa thớt, lại chỉ có hoàng đế Yến quốc và một trưởng công chúa đã xuất giá.
Vì vậy, bệ hạ anh minh thần võ liền nhìn chằm chằm đệ đệ nhà mình — An Thân vương, cũng chính là phụ vương của ta.
Khác với hoàng huynh của người, dưới gối phụ vương chỉ có hai nhi tử, một người là ca ca cùng một mẫu thân với ta, một người thứ đệ chưa đến năm tuổi của ta. Ngược lại người có rất nhiều nữ nhi, nhưng chỉ có một mình ta là đích nữ.
Yến quốc cường thịnh hơn Đại Cảnh chúng ta một chút, không thể gả công chúa qua đó thì cũng thôi, chắc không đến mức phải lấy thứ nữ vương phủ vào cho đủ số phải không?
Nói chung, ta là ứng cử viên sáng giá nhất trên mọi phương diện.
Hoàng thượng từ ái nhìn ta, cười đến mức trong lòng ta thấy sợ hãi.
“Vân Nhàn có nguyện ý gả đến Yến quốc hay không?”
“Nghe nói hoàng đế Yến quốc kia rất tuấn lãng, võ nghệ siêu quần, tài hoa hơn người, là lang quân trong mộng của biết bao cô nương ở Yến quốc. Hơn nữa, nếu Vân Nhàn gả qua đó thì chính là hoàng hậu!” Hoàng hậu nương nương cũng cười rất dịu dàng, khen hoàng đế Yến quốc lên tận trời.
“A Nhàn muội...” Ca ca muốn nói gì đó, nhưng ta lặng lẽ kéo ống tay áo hắn, vì thế ca ca liền không nói nữa.
Ta muốn nói không nguyện ý, nhưng ta biết chuyện này không do ta quyết định, thay vì bị trói ép gả đến Yến quốc, không bằng ta gật đầu, sắc mặt mọi người đều đẹp hơn một chút.
“Có thể gả cho hoàng đế Yến quốc, là phúc phận của Vân Nhàn. Vân Nhàn chỉ là một nữ tử, không thể kiến công lập nghiệp giống nam nhi, nhưng nếu có thể gả đến Yến quốc để hai nước giao hảo, Vân Nhàn cũng rất vui vẻ.”
Tuy ta không thông tuệ, nhưng nhìn cảnh lựa lời để nói thì vẫn biết.
Hoàng thượng nghe xong, long nhan vui mừng, khen ta biết lo cho đại cuộc, cho ta phong hào công chúa, còn ban thưởng không ít đồ.
Phụ vương từ trước đến nay không có chủ kiến gì, nói thế nào thì là thế đấy, hơn nữa biết được ta gả qua sẽ thành hoàng hậu một nước, tự nhiên cười đến rạng rỡ, nói nữ nhi có phúc khí tốt.
Ca ca trái lại vừa lo lắng vừa buồn bực, chỉ là ý kiến của hắn không hề quan trọng, hoàng thượng đã sớm có tính toán.
Ca ca của ta, Kỷ Vân Hạc, là đích trưởng tử của An Thân vương, cũng chính là thế tử An vương.
Ca ca lớn hơn ta năm tuổi, tuy nói là ca ca, nhưng vì phụ vương trầm mê mỹ sắc khoái lạc, không quan tâm đến con cái, vậy nên ca ca cũng xem như là một nửa phụ thân của ta.
Mẫu phi mất sớm, lúc ta ba tuổi đã bệnh qua đời, phụ vương đối với người cũng có vài phần tình ý, vẫn chưa tái giá, chuyện trong phủ giao cho trắc phi lo liệu.
Ca ca đã thương yêu ta từ nhỏ, dạy ta đọc sách, dạy ta vẽ tranh, dạy ta võ nghệ, dạy ta cưỡi ngựa. Cũng sẽ đưa ta đi dạo phố xem làm đường nhân, sẽ lén lút đưa ta đi du hồ, cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành ta uống thuốc khi ta sinh bệnh.
Ca ca chính là ca ca tốt nhất trên đời này.
“A Nhàn, nếu muội không nguyện ý, ca ca sẽ bí mật đưa muội đi.” Ca ca đau lòng nhìn ta.
Ta biết ca ca nói được làm được, chỉ là làm như vậy, nhất định sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Ta hi vọng ca ca sống tốt, ta đã làm sai một lần, không thể để chuyện đó tái phạm nữa.
“Ca ca, muội không sao.” Ta cố gắng hết sức lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Dù sao có gả cho ai thì cũng thế, hoàng đế Yến quốc ưu tú như vậy, muội nguyện ý.”
“A Nhàn…” Ca ca vẫn muốn nói thêm điều gì đó.
“Muội thật sự nguyện ý.” Ta ngắt lời hắn, “Nghe nói dân phong Yến quốc cởi mở hơn Đại Cảnh, nữ tử rất tự do, muội cũng rất muốn qua đó để cảm nhận một chút.”
“Được rồi —” Ca ca thở dài, không khuyên ta nữa, “Nếu A Nhàn gặp bất cứ chuyện gì ủy khuất, chỉ cần viết thư cho ca ca, mặc kệ thế nào ca ca nhất định sẽ giúp muội.”
“Đừng để bản thân chịu ủy khuất, A Nhàn.” Ca ca dịu dàng xoa đầu ta.
“Muội biết rồi, ca ca.” Ta nhịn xuống chua xót trong lòng, cười rạng rỡ với ca ca.
2
Công chúa xuất giá sẽ luôn phô trương khí thế hơn nhiều so với nữ nhi gia bình thường, càng đừng nói đến chuyện hòa thân đại sự này của hai quốc gia.
Bởi vì chuyện này, tẩu tẩu và A Nhược tiến cung ở với ta nửa tháng — Đã là công chúa, đương nhiên phải xuất giá từ trong cung. Ngay cả Triều Triều cũng bỏ lại Tuế Tuế mới một tuổi mà đến ở với ta, ngược lại cực khổ cho Lâm thám hoa, phải một mình ứng phó tiểu ma vương kia.
Đến ngày xuất giá, các cung nữ và ma ma bận rộn bên ngoài, ngay cả A Nhược các nàng cũng bận đến mức chân không chạm đất.
Ta nhìn chính mình trong gương, còn lộng lẫy hơn nhiều so với lúc Triều Triều xuất giá khi đó.
Cũng đúng, giá y này là do tú nương của hoàng trang thêu, lại được mặc lên người ta bởi đại cung nữ khéo tay nhất bên cạnh hoàng hậu.
Chỉ đáng tiếc người trong gương này, giống như một con rối gỗ mặc người thao túng, không có nửa điểm vui vẻ và thẹn thùng khi xuất giá.
Dưới sự dẫn dắt của cung nhân, ta bước ra khỏi chiếc lồng nguy nga lộng lẫy này, giống như một con chim hoàng yến, để bị nhốt vào một chiếc lồng khác cũng hoa lệ không kém.
“A Nhàn, sau này phụ vương cũng không còn cơ hội gặp con nữa, mấy năm nay phụ vương xác thực đã lơ là con.” Phụ vương nắm lấy tay ta, thanh âm tựa hồ có chút nghẹn ngào, “A Nhàn thông minh giống như mẫu phi con, nhất định có thể tự chăm sóc tốt bản thân.”
“A Nhàn...” Trong giọng nói của ca ca tràn đầy không nỡ, “Nhất định phải khỏe mạnh, có cơ hội ca ca sẽ đi thăm muội.”
Sứ giả Yến quốc đã đợi sẵn ở cửa cung, ta lên xe ngựa, không để ý đến cung nữ khuyên can, lặng lẽ vén một góc rèm — Ta muốn nhìn lại quốc gia của ta một lần nữa.
Thái tử điện hạ đang nói với sứ giả cái gì đó, phụ vương ở một bên mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta một cái.
Ca ca không yên lòng đứng ở một bên đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía ta.
Tẩu tẩu và A Nhược các nàng đứng cùng nhau, dường như đang dặn dò cung nữ bồi giá.
Còn chưa nhìn được bao lâu, đã đến lúc phải khởi hành.
Ta buông rèm xuống, không nhịn được mà rơi nước mắt — Cả đời này, sợ rằng sẽ không còn cơ hội để trở về.
“Công chúa có muốn dùng bữa không?”
Ta từ trước đến nay không ngồi được xe ngựa, đầu óc có chút không tỉnh táo, cố hết sức mở mắt ra, liền nhìn thấy một cung nữ thanh tú mặt mày thuận mắt đang đứng ở bên cạnh.
“Không cần.” Ta quả thật không có hứng ăn.
“Công chúa, đường xá xa xôi, vẫn nên dùng một ít đi.” Cung nữ này khuyên nhủ.
“Bản cung không có hứng ăn, ngươi lui xuống đi.” Ta nhắm mắt, không muốn nói chuyện.
“Công chúa chóng mặt sao?” Cung nữ này vẫn chưa rời đi, “Trưởng công chúa điện hạ lo lắng đường xá xa xôi, công chúa khó chịu, đặc biệt lệnh cho nô tì mang theo thanh tâm hoàn và tỉnh thần cao. Công chúa, người có muốn dùng một ít không?”
“Trưởng công chúa?” Ta chậm rãi mở mắt ra, “Vậy thật sự đa tạ trưởng công chúa.”
Sau khi uống thanh tâm hoàn kia, lại bôi một ít tỉnh thần cao, ta quả thật cảm thấy dễ chịu hơn một chút, liền dùng một số đồ ăn ngon miệng.
“Ngươi tên là gì?” Ăn uống no say, ta liền có tinh thần để đáp lại nàng.
“Nô tì Hải Đường, đã từng hầu hạ trưởng công chúa điện hạ.”
“Kể cho bản cung nghe về Yến quốc đi.” Ta gật đầu, lưỡng lự một chút, “Với cả... hoàng thượng và trưởng công chúa.”
Từ Hải Đường ta biết được, hoàng đế Yến quốc Tạ Diễm, ba năm trước lên ngôi, tháng trước vừa tròn hai mươi tuổi. Nghe nói hắn tuấn lãng khôi ngô, văn võ song toàn, vừa mới lên ngôi đã dùng thủ đoạn sấm sét chỉnh trị triều đình Yến quốc một phen, chèn ép mấy thần tử rục rịch, cũng thập phần giao hảo với các quốc gia xung quanh, trị vì Yến quốc không tệ, quốc thái dân an, là một quân chủ hiền minh.
Tỷ tỷ cùng mẫu Tạ Nhiễm, năm nay đã hai mươi hai, tính tình rất cởi mở, bốn năm trước đã gả cho đích thứ tử của hộ bộ thị lang.
Trưởng công chúa hẳn là một nữ tử rất dịu dàng.
Ta nhẹ nhàng lắc bình thuốc đựng thanh tâm hoàn, không khỏi sinh ra hảo cảm với trưởng công chúa chưa từng gặp mặt này.
3
Xe ngựa đi đi dừng dừng hơn một tháng, cuối cùng cũng đến Nghiệp thành, kinh đô của Yến quốc.
Nghiệp thành vốn không có gì khác biệt với kinh thành, lúc này ta cũng không có tâm tình lén lút vén rèm lên nhìn vài cái. Hơn một tháng đường đi vất vả, gần như muốn nửa cái mạng của ta, bây giờ ta chỉ muốn lăn ra giường ngủ một giấc đến địa lão thiên hoang.
Hoàng cung Yến quốc vẫn có phần khác biệt so với Đại Cảnh, thiếu đi vài phần tinh xảo xa hoa, nhiều hơn vài phần uy nghiêm trang trọng.
Trải qua một phen rửa mặt chải đầu, lại ăn thêm chút đồ ăn ngon miệng, ta cảm thấy thoải mái không ít, Hải Đường nói ta có thể nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn phải tiếp tục quá trình đại hôn.
Phải rồi, ta là công chúa đến để hòa thân.
Ta mơ mơ màng màng nằm trên giường, trong lúc hoảng hốt dường như nghe thấy thanh âm gì đó, nhưng ta quá mệt mỏi, thật sự không thể mở mắt được, hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Cảm giác chưa ngủ được bao lâu, Hải Đường đã đ.ánh thức ta, vì thế lại rửa mặt chải đầu, thay y phục, trang điểm, ta giống như một con rối gỗ mặc cho các nàng đùa nghịch.
“Hải Đường.” Ta đột nhiên nhớ đến thanh âm đó.
“Có nô tì.” Hải Đường cung kính đáp.
“Lúc bản cung nghỉ ngơi có ai đến không?”
“Trưởng công chúa điện hạ từng đến, nghe nói người đang nghỉ ngơi, liền dặn dò chúng nô tì vài câu rồi rời đi.”
Xem ra trưởng công chúa thật sự rất quan tâm đến đệ tức tương lai là ta đây.
Sắc trời dần dần tối.
Ta ngồi trên giường tân hôn, chờ đợi hoàng đế Yến quốc.
Suy cho cùng cũng là đại hôn của đế hậu, long trọng thì có long trọng, nhưng không hiểu sao lại lộ ra vài phần vắng vẻ. Nội điện yên tĩnh, Trì Mặc và Thu Hào bọn họ theo ta gả đến cũng không dám nhiều lời.
Dưới bầu không khí này, ta dần dần có chút buồn ngủ.
Ngay khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng cười khẽ làm ta giật mình bừng tỉnh.
“Đường đi vất vả, cực khổ cho hoàng hậu rồi.” Giọng nói của hắn mát lạnh, lại lộ ra một chút ôn nhuận, xem ra là một nam tử dịu dàng.
Ngay lúc ta đang ngây người, chiếc khăn trùm đầu đã nhẹ nhàng được vén lên, trước mặt ta là một đôi mắt vô cùng dịu dàng.
“Bệ hạ...” Ta nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ta và nàng đã thành thân, lúc ở riêng không cần phải gọi bệ hạ, trẫm tên Tạ Diễm, nàng cứ gọi trẫm là A Diễm đi.” Hoàng đế Yến quốc Tạ Diễm, quả nhiên tuấn lãng khôi ngô, không giống với vẻ tuấn tú của nam nhi quân tử Đại Cảnh, nhi lang của Yến quốc đều mạnh mẽ cường tráng hơn.
“Thế nào?” Khóe miệng Tạ Diễm mỉm cười, rõ ràng có vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, nụ cười này lại giống như băng tuyết tan chảy, nhìn cực kì dịu dàng, ngay cả đôi mắt kia cũng trở nên rất mê hoặc người khác.
“A Diễm...” Ta chính là người bị mê hoặc kia.
“Nghe nói khuê danh của hoàng hậu là Vân Nhàn, trẫm gọi nàng là A Nhàn có được không?” Tạ Diễm cười đáp.
Ta gật đầu.
“A Nhàn...” Giống như tình nhân nỉ non, lại giống như một tiếng than thở thỏa mãn.
Ta còn chưa kịp nghi hoặc, Tạ Diễm đã cắt ngang mạch suy nghĩ của ta, “Uống rượu hợp cẩn đi.” Như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi uống rượu xong, liền phải đối mặt với một chuyện có chút xấu hổ.
Ta có chút bất an ngồi trên giường, Ta Diễm nhìn ta, dịu dàng nói, “Nếu A Nhàn vẫn chưa chuẩn bị tốt, đêm nay thôi vậy.”
“Ngày tháng còn dài, trẫm có thể đợi.”
Ta cắn môi, chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, đã trở thành thê tử của hắn, làm như vậy cũng là điều nên làm.
“Ta... Thần thiếp có thể.” Vừa nói ra, ta liền cảm giác hai gò má dường như đang nóng lên.
“A Nhàn thật đúng là đáng yêu.” Tạ Diễm cười khẽ, nắm lấy tay ta, “Vậy đêm nay liền cực khổ cho A Nhàn rồi.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nghiêng người, hôn lên môi ta.
Vừa dịu dàng lại vừa bá đạo, rất lâu đều không rời đi, thẳng đến khi ta sắp không thở nổi, hắn mới lưu luyến không nỡ mà buông tha cho ta, nhưng động tác trên tay lại không dừng.
“Xin lỗi A Nhàn, ngày này...”
Nụ hôn làm cho ta có chút choáng váng, đến mức khi đó ta cũng không còn chú ý đến nửa câu sau của hắn —
“Ta đã đợi quá lâu rồi.”
4
Một đêm xuân tiêu.
Ngày hôm sau, lúc ta tỉnh dậy, Tạ Diễm đã rời đi.
Ta gọi Hải Đường đến, “Bệ hạ rời đi khi nào?”
“Bệ hạ đã rời đi nửa canh giờ trước, dặn dò nô tì không được quấy rầy nương nương.”
“Bản cung không rõ phong tục của Yến quốc, hôm nay bản cung cần phải làm gì không? Chẳng hạn như kính trà hay gì đó.”
“Thái hậu nương nương đã quy tiên, hoàng hậu nương nương không cần phải kính trà.” Hải Đường cung kính đáp, “Trưởng công chúa điện hạ có lẽ sẽ đến bái kiến nương nương, trừ chuyện này ra cũng không còn chuyện quan trọng nào khác.”
Ta gật đầu, sau khi rửa mặt chải đầu liền dự tính ra ngoài đi dạo một vòng.
Trời vừa mới mưa, trên mặt đất ẩm ướt, ta lo lắng sẽ làm ướt giày nên chỉ đi dạo ở cửa Trường Nhạc Cung, sau đó liền bước vào nội điện.
Không lâu sau, cung nhân trình bẩm: “Nương nương, Vinh An trưởng công chúa cầu kiến.”
“Mau mời trưởng công chúa tiến vào.” Ta rất có hảo cảm với trưởng công chúa chưa từng gặp mặt này.
Chỉ chốc lát sau, một nữ tử mặc cẩm phục thêu hoa văn mây như ý chậm rãi bước vào, đây chính là trưởng công chúa Tạ Nhiễm.
Trưởng công chúa không phải là tuyệt thế mỹ nhân, không phải bẩm sinh đã có tướng mạo tốt như đệ đệ cùng mẫu, nhưng cũng có một gương mặt thanh tú, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Diễm.
“Vinh An yết kiến hoàng hậu nương nương.” Giơ tay nhấc chân đều là quý khí.
“Trưởng công chúa mau đứng lên.” Ta vội vàng đỡ nàng dậy.
“Nếu nương nương không để ý, cứ gọi ta một tiếng a tỷ giống như A Diễm là được.” Trưởng công chúa rất anh khí, nụ cười có vài phần tiêu sái.
“A tỷ gọi ta Vân Nhàn là được.” Trưởng công chúa thật đúng là nhiệt tình.
“Vân Nhàn quả thật rất xinh đẹp.” Trưởng công chúa kéo ta, tỉ mỉ nhìn, “Nhìn có chút tiều tụy, đường xa như vậy, cực khổ cho muội rồi.”
“Nói đến đây còn phải đa tạ a tỷ, đặc biệt dặn dò Hải Đường chăm sóc ta.” Ta nhớ lại thanh tâm hoàn kia, “Đa tạ thanh tâm hoàn của a tỷ.”
Trưởng công chúa đầu tiên là sửng sốt, sau đó dường như ngộ ra điều gì, cười đáp, “Đều là người một nhà, nói đa tạ cái gì.”
Ta và trưởng công chúa rất hợp duyên, tán gẫu đến trưa, ta liền giữ trưởng công chúa ở lại dùng ngọ thiện.
Vừa mới lên đồ ăn, Tạ Diễm đã đến.
“A tỷ cũng ở đây, vừa khéo ăn cùng nhau.” Tạ Diễm không mảy may ý thức đến những người theo sau hắn, chào hỏi trưởng công chúa.
“Thêm một bộ bát đũa đi.” Ta phân phó đáp.
Một bữa cơm trưa cũng rất hài hòa.
Ăn cơm trưa xong, trưởng công chúa liền lấy cớ rời đi trước.
Tạ Diễm lại không có ý định rời đi, hỏi ta có thiếu đồ gì hay không, còn hỏi một số việc hàng ngày.
Ta trả lời từng cái một, thầm nghĩ những chuyện này cung nhân đều đã an bài thỏa đáng, làm sao còn để hoàng thượng phải bận tâm.
Tạ Diễm gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với Hải Đường, “Thêm một cái bàn đu dây trong sân đi.”
Bàn đu dây?
Ta nghi hoặc nhìn Tạ Diễm.
“A Nhàn có thích không?” Đôi mắt Tạ Diễm dịu dàng, dường như đang nhớ đến điều gì đó.
Ta gật đầu, ta từng rất thích để A Nghiên đẩy bàn đu dây cho ta.
Nhưng…
Sau khi A Nghiên rời đi, ta rất ít khi chơi nữa.
Tạ Diễm ngồi đây một lúc rồi rời đi.
Sau khi ta ngủ trưa dậy, Thu Hào vẻ mặt vui vẻ nói với ta, “Nương nương, có tin tốt!”
Thu Hào là thị nữ đã theo bên cạnh ta từ lúc ta vẫn còn là quận chúa, vừa hoạt bát lại lanh lợi, ta liền để cho nàng theo ta đi đến Yến quốc.
“Chuyện gì khiến cho Thu Hào của chúng ta vui vẻ đến như vậy?” Ta rất phối hợp.
“Nương nương, bên ngoài đều đang loan truyền, Yến quốc hai tháng nay không có mưa, nương nương vừa đến trời liền đổ một trận mưa lớn, bọn họ đều nói là nương nương đem phúc trạch đến cho Yến quốc!”
“Trùng hợp mà thôi.” Ta bật cười.
“Bên ngoài đều truyền như vậy! Mọi người đều nói là công lao của nương nương.”
“Đây là công lao của lão thiên gia, nào phải công lao của ta.” Ta khoát tay, không quá để tâm.
(Còn tiếp)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mưu Khanh
Chương 1
Chương 1