DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo
Chương 13: Chương 13


“Được rồi.”
Hạ Thanh Trì cao giọng quát hai người dừng lại trước mặt cô: “Tôi mệt rồi, mong các người đừng làm phiền con gái tôi.” Lời vừa dứt, ý tứ của cô rất rõ ràng.
Cố Đình Xuyên hơi nghiêng đầu lại và nhìn chằm chằm cô một lúc.
Anh thật sự không đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì, vừa rồi anh đã cứu cô khỏi tay Hạ Lăng An, cô không những không cảm kích mà còn liếc nhìn anh với ánh mắt tức giận và không hài lòng?
“Cô Janey, tôi nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm.”
Cố Đình Xuyên vô thức thốt lên.
Từ nhỏ anh đã sống sung sướng an nhàn, lại thêm trí thông minh hơn người, ngay từ khi còn nhỏ, anh đã nổi bật trong đám bạn đồng trang lứa, quen với cảm giác được săn đón, hưởng thụ sự thành công, lâu dần đã xem đó là điều đương nhiên.
Đã lâu rồi không có cảm giác bị từ chối, bây giờ anh ở đây và được người phụ nữ này cho nếm trải nó.
“Cố tổng nghĩ nhiều rồi.

Chúng ta ngoại trừ không liên hệ công việc thì không có bất kỳ liên quan gì với nhau.”
Hạ Thanh Trì không cảm kích, hai ba câu vạch rõ ràng quan hệ giữa hai người.
Hạ Lăng An bên cạnh vốn vì lời nói của Cố Đình Xuyên có chút bất mãn, nghe được câu trả lời của Hạ Thanh Trì, cô không khỏi muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi, người phụ nữ này không phải loại người thích dụ dỗ đàn ông.
Lại bị Hạ Thanh Trì làm cho xấu hổ, Cố Đình Xuyên càng không vui.

Lần trước gặp phải tình huống như vậy, anh cũng có tâm trạng y hệt, đều là do Hạ Thanh Trì gây ra.
Người phụ nữ này...!thực sự khác biệt.
“Cô Janey, trước đây chúng ta có biết nhau không?” Anh kiên quyết muốn truy đến nguồn cơn.
Lòng tự trọng của anh bị xúc phạm, phụ nữ nhìn thấy anh đều ùn ùn kéo đến, chỉ có người phụ nữ trước mặt thấy anh như hồng thủy mãnh thú.
Nghe vậy, Hạ Thanh Trì sửng sốt, không còn hùng hồn nhanh nhảu như trước nữa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Anh đột nhiên nói ra câu này, chẳng lẽ đã đoán được thân phận của cô?
Hạ Thanh Trì bối rối cúi đầu, không nhìn vào mắt đối phương, tự nhiên trả lời: "Chủ tịch Cố thật sự rất thích nói đùa, tôi quanh năm ở nước ngoài, nếu không phải nhà họ Cố nhiệt tình mời mọc, lần này tôi cũng không về nước.” Nói cách khác, câu trả lời không dính dáng gì đến Cố Đình Xuyên.
Hạ Lăng An bên cạnh không nhìn nổi nữa, liên tục bị bẽ mặt nhiều lần còn có thể tiếp tục bắt chuyện, sợ là chỉ có Cố Đình Xuyên.
Lời đã nói đến mức này, Cố Đình Xuyên cũng không tiếp tục được nữa, xem tình hình hiện tại, quả thực không thích hợp để anh ở lại lâu hơn.
“Vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy các người nghỉ ngơi, chúng tôi đi trước.”
Cố Đình Xuyên ngừng hỏi, chủ động lựa chọn buông tha cho cô.
Hạ Thanh Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng có thể đổi lấy bình yên, cô chỉ muốn an tâm ở bên cạnh con gái mình.
Ai ngờ sau khi Cố Đình Xuyên đi được vài bước thì dừng lại, anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Hạ Thanh Trì, đôi mắt to của cô giống hệt người trong trí nhớ, anh lại suýt nữa hoảng hốt.
"Cô Janey, trong thời gian này cô cứ ở bệnh viện chăm sóc tốt cho con gái mình.

Về hình thức xử phạt, đến ngày cô trở lại công ty làm chúng ta sẽ bàn sau.
"Hạ Thanh Trì và Hạ Lăng An sững sờ, Hạ Thanh Trì nghĩ rằng ngày hôm đó cô đã bỏ lại những người khác rời đi, nhà họ Cố sẽ tìm lý do để sa thải cô.

Dù sao trong giới làm ăn Cố Đình Xuyên nổi tiếng không thích người thất tín.
Hạ Lăng An cũng xác định rằng Hạ Thanh Trì không thể tiếp tục ở lại nhà họ Cố, vốn còn có chút lo lắng, nhưng sau khi thấy Cố Đình Xuyên và Hạ Thanh Trì xảy ra xung đột với nhau, cô cho rằng với tính cách của Cố Đình Xuyên, chuyện Hạ Thanh Trì bị khai trừ là kết cuộc đã rồi.
Đáng tiếc, vừa rồi ý của anh là vẫn muốn Hạ Thanh Trì trở về nhà họ Cố?
Không cho cô cơ hội tiếp tục suy nghĩ, Cố Đình Xuyên đã dẫn Cố Thần ra cửa, Hạ Lăng An nhanh chóng đi theo họ.

Đường Tiểu Kỳ cúp điện thoại, còn chưa vào phòng bệnh đã thấy Hạ Lăng An ở cửa, trên mặt tràn đầy căng thẳng: "Hạ Lăng An, tôi đã nói với cô rồi, đừng nghĩ tới tôi..."
Nói được nửa chừng, cô đối mặt với Cố Đình Xuyên, lời nói nghẹn lại trong họng.
Cô đã gặp người đàn ông này một lần, khi Hạ Thanh Trì kết hôn, cô ấy hào hứng lôi kéo anh ta giới thiệu với cô, lúc trước cô đã cảm thấy biểu hiện của Cố Đình Xuyên quá lãnh đạm, ở cạnh anh ta sẽ không vui vẻ khi.


Đáng tiếc, Hạ Thanh Trì lại thích như vậy nên cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bây giờ gặp lại Cố Đình Xuyên, trong mắt cô chỉ có hận thù, một người đàn ông có thể làm ra chuyện như vậy với Thanh Trì thì có thể là người tốt sao.
Cô lập tức cau mày.
“Sao hôm nay nhiều người đến quấy rầy bé nhà chúng ta nghỉ ngơi thế?”
Cô càu nhàu đi vào, mặc kệ ba người đang đứng ở cửa.
Hạ Lăng An không hài lòng với thái độ của cô: "Cô nói cái gì, Cố Xuyên không phải người cô có thể đối xử tùy tiện.

Nếu cô muốn gia nhập làng giải trí, cô...
“Đi thôi."
Trước khi đi, khóe mắt anh lại liếc nhìn Đường Tiểu Kỳ, hình như anh đã nhìn thấy người đó ở đâu rồi.
Người vừa đi, phòng bệnh yên ắng trở lại.
Hạ Thanh Trì thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cô gục xuống dựa vào giường bệnh, vừa rồi cô đối mặt với Cố Đình Xuyên, lúc anh hỏi câu có phải hai người đã từng quen biết, tim cô kích động muốn nảy khỏi lồng ngực, suýt chút hết hồn.
“Tiểu Kỳ, cậu nghĩ nếu mình bị nhận ra thì làm sao đây?” Cô dựa lưng vào giường bần thần nhìn vào một nơi nào đó và hỏi.
"Chắc sẽ không đâu.

Bây giờ cậu đẹp như vậy, căn bản sẽ không ai liên tưởng cậu với Hạ Thanh Trì trước đây."
Đường Tiểu Kỳ không chút nghĩ ngợi mà buột miệng nói.

Điều này nghe có vẻ hay, nhưng Hạ Thanh Trì càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.
Sau vài giây im lặng, cô gầm gừ: "Ý cậu là gì? Chẳng lẽ trước đây mình không đẹp sao?"
“Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi, nhưng khác với bây giờ, bây giờ cậu đẹp từ đầu đến chân, không tìm được khuyết điểm, hành động nào cũng hư ảo như tranh vẽ, xem ra cục cưng của chúng ta là thừa hưởng hết ưu điểm của cậu.”
Đường Tiểu Kỳ nói, lại tập trung chú ý vào bé Hạ, nhìn thấy chiếc hộp trong tay bé, cô tò mò cúi người hỏi: “Bé cưng, đây là cái gì?”
Bé Hạ lắc lư: “Cái này là anh đẹp trai tặng.”
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Thanh Trì nhìn theo, sắc mặt trầm xuống khi nhìn thấy hộp bánh trong tay bé.
“Đưa cho mẹ.” Cô đưa tay về phía bé Hạ.
"Mẹ ơi, con chỉ ăn một miếng được không? Hay là con sẽ cầm mà không mở ra."
Bé Hạ mở to mắt, hàng mi dày hình cánh quạt càng tô điểm hoàn hảo cho đôi mắt bé, lại thêm giọng nói nũng nịu, Đường Tiểu Kỳ ở bên nghe thấy gần như tan chảy.
Hạ Thanh Trì dường như không nghe thấy, thái độ vẫn kiên quyết.
“Không, mẹ sẽ mua lại cho con đồ ngọt của Đường thị.” Cô từ chối dứt khoát.
Trong đầu cô không ngừng lặp lại một giọng nói, đừng để bé Hạ và Cố Thần có quan hệ gì, tuyệt đối không thể để bé Hạ có quan hệ với Cố Thần, nếu không sau này hai đứa nhỏ biết được thân phận của nhau sẽ rất đau lòng.
Thay vì để bé khó chịu lúc đó, tốt hơn hết nên cắt đứt gốc rễ của mọi chuyện ngay từ đầu, bé không hiểu mẹ cũng không sao..


Đọc truyện chữ Full