DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo
Chương 72: Chương 72


Hạ Thanh Trì đặt tờ giấy lại lên giá sách, hình tượng Cố Đình Xuyên trong lòng cô đã dần dần hoàn toàn thay đổi, thay vào đó là một người kiêu ngạo và độc đoán, một kẻ độc ác.
Tất cả những năm tháng mê đắm Cố Đình Xuyên hoàn toàn là do chỉ số thông minh thấp của cô làm ảnh hưởng nghiêm trọng, Hạ Thanh Trì thầm nhắc trong lòng mình rằng đã đến lúc phải tỉnh táo lại rồi.
“Cô Janey, bữa tối đã sẵn sàng rồi, mời cô di chuyển đến khu vực bàn ăn.” Cố Đình Thuấn phong độ, lịch lãm nói.
Lúc này Hạ Thanh Trì gặp lại Cố Đình Thuấn, trong lòng cô chỉ cảm thấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn, một người đã từng bị tổn thương rất nhiều lại luôn dịu dàng và nho nhã, chẳng trách trên người Cố Đình Thuấn có một bầu không khí đặc biệt xa rời thế giới.
“Được rồi, cảm ơn anh Cố đã đích thân xuống bếp, nhiệt tình tiếp đãi.” Hạ Thanh Trì trả lời.
Cố Đình Thuấn đẩy Hạ Thanh Trì ra ngoài, thức ăn trên bàn mang mùi thơm hấp dẫn, Hạ Thanh Trì hơi ngạc nhiên, cô không ngờ tài nấu ăn của Cố Đình Thuấn lại giỏi như vậy.
“Ăn thử xem tay nghề của tôi thế nào?” Cố Đình Thuấn ngồi đối diện với Hạ Thanh Trì, ra hiệu cho Hạ Thanh Trì mau ăn đi.
Hạ Thanh Trì nhìn đồ ăn ngon trên bàn, trong phòng đột nhiên nảy sinh ảo giác đối với căn phòng này, cô cầm đũa lên, gắp một đũa từ đĩa gần mình nhất, đưa vào miệng.
“Thật là ngon.” Hạ Thanh Trì lại gắp một đũa khác bỏ vào miệng: “Không ngờ tay nghề của anh thực sự rất tốt.”
Cố Đình Thuấn mỉm cười, gắp đồ ăn: “Nếu cô thấy ngon thì ăn nhiều một chút.

Cô đang bị thương, tổn thương khí lực.

Cần phải ăn nhiều để bồi bổ.


Ngày mai tôi sẽ mua con gà mái hầm cho cô ăn.”
Miệng của Hạ Thanh Trì đã bị đồ ăn chiếm giữ không cất tiếng nói được: “Tốt quá rồi, tay nghề của anh quá tuyệt vời, tôi thật sự không thể nào từ chối canh gà của anh được.”
Trên mặt Cố Đình Thuấn vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng: “Vậy thì đừng từ chối.

Cứ ở lại chỗ tôi dưỡng thương.

Tôi sẽ nuôi cho cô béo tròn trắng trẻo, như vậy thì tôi mới có thể ăn nói được với Lộ Tiểu Kỳ.”
Sau bữa ăn, Hạ Thanh Trì đã ăn đến nỗi căng tròn bụng, no đến mức cô không thể cúi eo xuống được: “Thật sự rất ngon, tôi đã ăn đến mức no căng bụng luôn rồi.”  Hạ Thanh Trì có chút ngượng ngùng nói.
Đây là lần đầu tiên ăn cơm ở nhà người ta, mà lại ăn đến độ miệng dính đầy dầu mỡ, Hạ Thanh Trì cảm thấy có chút thất lễ, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Cố Đình Thuấn.
“Không sao đâu, nhìn cô ăn ngon như vậy, một người đầu bếp như tôi cũng có cảm giác thành tựu.” Cố Đình Thuấn vừa đứng dậy dọn dẹp bát đĩa vừa nói.
Hạ Thanh Trì muốn giúp Cố Đình Thuấn làm việc, nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lăn, cô thực sự không thể khống chế nó bằng một tay được, sau nhiều lần cố gắng, cô chỉ đành bất lực mà thôi.
“Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi có thể tự mình dọn dẹp.” Cố Đình Thuấn nhìn thấy tình trạng khó khăn của Hạ Thanh Trì liền chủ động lên tiếng.
“Bây giờ tôi là một người tàn phế, không thể giúp được gì cho anh.” Hạ Thanh Trì lại càng thêm xấu hổ.
Tay chân của Cố Đình Thuấn rất nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc đã thu dọn bàn ăn ổn thỏa: “Bây giờ cô chỉ cần tự lo cho mình, mau chóng khỏi bệnh, như vậy đã giúp được tôi một việc lớn rồi.”

Hạ Thanh Trì vừa định nói gì đó thì lại bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang, Hạ Thanh Trì nhìn thời gian, chắc là cuộc gọi của Hạ Bảo Bối, Cố Đình Thuấn bước tới giúp Hạ Thanh Trì lấy điện thoại và đưa cho cô.
Quả nhiên là Hạ Bảo Bối, trên khóe miệng Hạ Thanh Trì liền xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
“A lô, mẹ ơi, mẹ đang làm gì thế? Hạ Bảo Bối nhớ mẹ nhiều lắm.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng điệu nôn nóng của Hạ Bảo Bối đã vang lên ngay.
“Bảo Bối, mẹ cũng nhớ con, nhưng hiện tại mẹ có việc không thể về nhà được.

Con ở nhà nhớ nghe lời mẹ nuôi đấy nhé, có được không?” Hạ Thanh Trì dặn dò.
“Ừm, mẹ đừng lo lắng, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Hạ Bảo Bối ngoan ngoãn đáp lại: “Mẹ, mẹ phải nhanh chóng làm xong việc, mau chóng về nhà, Bảo Bối sẽ nhớ mẹ đấy.”
Hai mắt Hạ Thanh Trì đã đỏ hoe, cô cầm chặt điện thoại, cố gắng che giấu sự run rẩy của mình: “Ừm, mẹ hứa với con, mẹ làm xong việc sẽ chạy về nhà ngay lập tức.”
“Được, mẹ ở bên ngoài phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đất nhé.” Hạ Bảo Bối dặn dò: “Và mẹ cũng đừng quên mang quà về cho con nha.”
Nước mắt Hạ Thanh Trì chậm rãi chảy xuống má: “Được, khi về mẹ hứa sẽ mang quà cho Hạ Bảo Bối.”
“Được rồi, Bảo Bối, mau để mẹ nghỉ ngơi đi, cũng đã đến giờ con đi ngủ rồi.” Lộ Tiểu Kỳ nghe ra được sự yếu đuối của Hạ Thanh Trì, nên kịp thời cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Vâng ạ.” Hạ Bảo Bối miễn cưỡng nói: “Vậy mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé, Bảo Bối cũng phải đi ngủ đây.”
“Được, Bảo Bối ngủ ngon nhé.” Nước mắt Hạ Thanh Trì không thể kiềm chế được nữa mà chảy xuống.
“Janey, không nói nữa, tớ đi dỗ Hạ Bảo Bối ngủ đây, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Lộ Tiểu Kỳ nói: “Ngày mai gặp lại.” Câu cuối cùng giọng của cô ấy cũng rất nhỏ.

“Được.” Hạ Thanh Trì khó khăn đáp lại một chữ, sau đó cúp điện thoại.
“Có một đứa con gái như vậy, tôi cũng cảm thấy dù có phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ và vất vả cũng đều rất xứng đáng.” Cố Đình Thuấn đưa một tờ giấy sang, thở dài cảm khái.
Hạ Thanh Trì gật đầu: “Đúng vậy, nhiều khi tôi cảm thấy mình không thể kiên trì thêm được nữa, chính là con gái tôi đã khiến tôi phải tiếp tục.

Nếu không có con bé, e rằng tôi đã không trở thành một người như ngày hôm nay được.”
Cố Đình Thuấn cẩn thận rót một cốc nước: “Tôi có thể nhìn ra tình cảm của hai người rất tốt, con gái của cô cũng rất hiểu chuyện.”
Hạ Thanh Trì uống một ngụm nước để giảm bớt khó chịu trong cổ họng: “Đúng vậy, chuyện này tôi không thể khiêm tốn được.

Con gái của tôi thực sự rất hiểu chuyện.

Đôi khi tôi công việc bận rộn, nên con gái tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, rất hiếm khi gây phiền phức cho tôi.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa, Cố Đình Thuấn thấy trời cũng đã khuya nên nói: “Cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi nhé.”
Vừa nói, Cố Đình Thuấn vừa bước tới và muốn giúp Hạ Thanh Trì đẩy xe lăn, nhưng Hạ Thanh Trì từ chối: “Để tôi tự làm.

Khoảng thời gian này tôi sẽ phải ngồi trên xe lăn suốt.

Tôi phải làm quen với nó, không thể cứ luôn ỷ lại vào anh được.



Lần này Cố Đình Thuấn cũng không cố chấp, bởi vì Hạ Thanh Trì nói đúng, anh ta đưa mắt nhìn theo Hạ Thanh Trì có chút khó khăn điều khiển xe lăn đi vào phòng.
“Chúc ngủ ngon.” Trước khi vào phòng, Hạ Thanh Trì nói với Cố Đình Thuấn.
“Ngủ ngon.” Lớp ngụy trang trên mặt Cố Đình Thuấn ngay lúc đó đã được gỡ bỏ, không còn nhìn thấy một chút ý cười nào trên khuôn mặt anh ta nữa, anh ta nhìn theo bóng lưng của Hạ Thanh Trì, trong mắt lóe lên sựu đắc ý.
Janey này trông rất thông minh nhưng thực ra cũng rất dễ lừa dối, anh ta chỉ dùng một chút thủ thuật đã thành công lấy được lòng tin của Hạ Thanh Trì.
Khóe miệng Cố Đình Thuấn hơi nhếch lên, đầy vẻ khinh thường, có vẻ như vài ngày nữa, anh ta sẽ có thể khiến Janey quay đầu súng, hợp sức với anh ta kéo Cố Đình Xuyên từ trên đỉnh cao không ai sánh bằng xuống.
Cảnh tượng này Cố Đình Thuấn đã tưởng tượng rất nhiều năm rồi.

Toàn bộ những nỗ lực cả đời của Cố Đình Thuấn đều chỉ là vì muốn được nhìn thấy khoảnh khắc Cố Đình Xuyên rơi khỏi bầu trời.

Cố Đình Thuấn nhấc ly rượu lên.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này, Cố Đình Thuấn đã cảm thấy rất tuyệt, rất sung sướng.
Anh ta phải chứng minh cho cả thế giới thấy rằng anh ta tài giỏi hơn Cố Đình Xuyên, Cố Đình Thuấn lạnh lùng cười, hoàn toàn khác với vẻ ngoài dịu dàng và ôn hòa anh ta thường ngày..


Đọc truyện chữ Full