DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng
Chương 122: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (36)

Editor:KL

Chủ tớ ba người lảo đảo đỡ lẫn nhau, khó khăn đuổi theo Hạ Lan Nhược lên núi.

Đường Ninh không chớp mắt nhìn vị phu quân đã cùng nàng bái thiên địa, nhìn hắn từ đầu đến cuối đều không quay đầu nhìn qua nàng một chút, đôi mắt hơi hơi buông xuống.

Tâm tư cẩn thận Xuân Đàn ngay lập tức liền chú ý đến sự khác thường của Đường Ninh, chật vật trong sắp che mất cả người nàng(ĐN), chỉ là thời điểm này nói nhiều sai nhiều.

Nàng nâng cánh tay Đường Ninh chỉ có thể hơi dùng một ít khí lực, giống như là muốn thông qua loại động tác này cho Đường Ninh vô hạn chống đỡ cùng dũng khí.

Nếu.. Nếu các nàng hôm nay không đến thì tốt rồi...

Trông bộ dáng cùng hành động của nữ tử kia có chút không đúng, lại thêm bộ dáng tiểu công gia nôn nóng bất an, Xuân Đàn liền biết các nàng hôm nay đến nhà bái phỏng căn bản chính là nước cờ sai.

Làm lớn chuyện chỉ có các nàng đuối lý, nói không chừng còn dọn đường sáng cho nữ tử này.

Nhưng rõ ràng tiểu thư cùng tiểu công gia thành thân mới hơn một tháng, có phải có chút quá nhanh hay không?

Chỉ cần vừa nghĩ tới Đường Ninh đến phủ quốc công mới chỉ có tầm một tháng, tiểu công gia hắn liền... trong lòng Xuân Đàn liền khó chịu, liền hối hận.

Sớm biết như thế thì nàng đã dùng hết tất cả biện pháp khuyên ngăn tiểu thư rồi.

Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã trễ.

Đường Ninh cũng không biết tâm tư của Xuân Đàn, cho dù biết rồi chỉ sợ cũng chỉ có thể cười một tiếng.

Nếu nàng đã muốn thì cho dù Xuân Đàn dùng thiên đại biện pháp cũng ngăn không được nàng.

Ừm, nàng đến căn nhà này một phương diện tất nhiên là vì nhìn vị Kỷ Mộ Thanh Kỷ tiểu thư này một chút, một phương diện khác lại là vì để làm chính mình đứng ở thế bất bại.

Dù sao nếu chỉ là ở phủ quốc công để tùy ý Tư Đồ Ngân hành động ép nàng vào cung, giống như kiểu gì cũng sẽ thiếu chút gì đó. Nhưng bây giờ gặp Kỷ Mộ Thanh, lại thấy Kỷ Mộ Thanh coi trọng Hạ Lan Nhược như vậy, sau này nàng cho dù có đi thì đó cũng là ôm tâm tư hi sinh thành toàn...

Về phần Hạ Lan Nhược có cần phần thành toàn này của nàng hay không, vậy thì đây không phải là thứ nàng cần cân nhắc.

Nàng chỉ cần biết nàng chủ động rời đi có thể đánh ra bạo kích tổn thương Hạ Lan Nhược là đủ rồi.

Ai bảo Hạ Lan Nhược ngoài miệng không thừa nhận, có khi còn tẩy não cho mình về tầm quan trọng của nàng đối với hắn nhưng kì thực rõ ràng chính là ở trong lòng đem Đường Ninh cùng Kỷ Mộ Thanh xem như bạch nguyệt quang cùng nốt chu sa của hắn, không quả quyết, chỉ có do dự.

Nếu hắn đã không chọn được vậy thì Đường Ninh sẽ giúp hắn chọn, nàng cũng không có thời gian rảnh cùng hắn chơi nhà chòi gì đó.

Nghĩ đến đây, Đường Ninh thấy thân ảnh Hạ Lan Nhược phía trước đã lên tới giữa sườn núi, hít một hơi thật sâu nàng liền tăng nhanh bước chân của mình.

Cuối cùng vậy mà cùng Hạ Lan Nhược trước sau lên đến đỉnh núi.

"A, phu nhân, người mau nhìn kìa..."

Tới đỉnh núi, Đường Ninh vừa mới bình phục hô hấp liền lập tức nghe Xuân Miên bên cạnh chỉ vào bên phải phía trước, bất khả tư nghị thấp giọng hô.

Lần theo tay nàng chỉ, Đường Ninh liền lập tức thấy được Kỷ Mộ Thanh ngồi trên cành của một cái cây trên đỉnh núi, không ngừng đung đưa hai chân, một mặt ngây thơ.

Gốc cây trồng ở bên bờ vực, lúc này, dưới chân Kỷ Mộ Thanh chính là vách núi vài trăm mét.

Nhưng nàng ta lại vẫn như cũ một mặt không biết chút nào.

Đối với chuyện này, Đường Ninh thực sự không thể không thừa nhận nữ nhân này thật liều.

Tần Thiên Thiên so ra yếu hơn nàng ta đúng không?

Đương nhiên, nếu mu bàn tay nàng ta không nắm nhánh cây đến nổi gân xanh, hoàn toàn tiết lộ nàng chỉ là đang diễn trò thì tốt hơn.

Bất quá vẫn dư sức ứng phó Hạ Lan Nhược.

Không phải sao, lúc này đang đứng dưới tàng cây, nhìn thấy trên cây Kỷ Mộ Thanh không ngừng lắc lư hai chân, sắc mặt sớm đã bị dọa đến trắng bệch một mảnh, Hạ Lan Nhược nào có tâm tư chú ý tới sơ hở ấy của Kỷ Mộ Thanh, trực tiếp run rẩy mở miệng kêu nàng ta mau xuống.

Nói, hắn thậm chí còn muốn leo lên trên cây.

Ai ngờ hắn không leo còn tốt, vừa leo, trên cây Kỷ Mộ Thanh lại trực tiếp đỡ một bên nhánh cây mà đứng lên, cũng không biết là bởi vì không cẩn thận hay là cố ý mà giày thêu nàng ta trước đó còn mang trên chân giờ lại trực tiếp rớt xuống một chiếc.




Một chút liền rớt xuống bên mép bờ vực, gảy hai cái, liền lập tức lăn xuống dưới.

Một tiếng vang ào ào lạp lạp khiến cho hai người trên cây cùng dưới cây cùng nhau đổi sắc mặt.

Đường Ninh còn chú ý tới bắp chân Kỷ Mộ Thanh cũng run run theo, tay lôi kéo nhánh cây càng bởi vì dùng sức quá nhiều mà trắng lên.

Đây là sợ sao?

Ừm, chuyện này thật vô nghĩa.

Đường Ninh ở trong lòng nhướng mày.

Nhưng dù sao nàng ta bây giờ hành động thế này, rơi ở trong mắt đựng đầy lo lắng cùng sợ hãi của Hạ Lan Nhược tất nhiên là không có cái gì sơ hở.

Nhưng sau đó thì sao?

Hạ Lan Nhược cũng không phải là kẻ ngu, tương phản còn có đầu óc tốt vô cùng.

Đợi sau khi hắn lạnh lẽo yên tĩnh, hồi tưởng lại liền sẽ lập tức phát hiện Kỷ Mộ Thanh hôm nay đủ loại sơ hở, đến lúc đó coi như thật là một hồi kịch hay.

Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Ninh lại một lần liền siết chặt tay Xuân Miên, Xuân Đàn đỡ cánh tay nàng.

"Kiểu Kiểu, xuống đây có được hay không? Coi như ta van cầu muội, ngoan một chút, xuống đây."

Dưới cây thanh âm Hạ Lan Nhược trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đối với việc này, trên cây Kỷ Mộ Thanh lại vô thức ngẩng đầu nhìn một chút ba người Đường Ninh đứng ở một bên, hốc mắt một chút liền đỏ lên, "Ta không muốn, Kiểu Kiểu... Kiểu Kiểu không phải người ngoại thất, không phải từ trong kỹ viện đi ra, cũng không có không biết liêm sỉ, có đúng hay không, Tử Sơ?"

Ey yo.

Còn học được cách cáo trạng sao?

Lúc này không phải đầu óc tốt lắm sao?

Không sai biệt lắm thuật lại lời Xuân Miên mắng ra, lợi hại lợi hại.

Vừa nghe đến như vậy, Đường Ninh còn chưa có phản ứng gì, một bên sắc mặt Xuân Miên liền đột nhiên trắng lên, thời điểm Hạ Lan Nhược không thể tin quay đầu nhìn qua còn vừa lúc nhìn thấy.

Theo bản năng, hắn khẽ lắc đầu, có chút không muốn tin tưởng, lại vào lúc này, trên cây Kỷ Mộ Thanh còn đang không ngừng cố gắng, "Còn có, Tử Sơ, Kiểu Kiểu không có nói dối có đúng hay không? Huynh đúng là đã nói muốn cưới ta, còn nói chỉ có thể cưới ta, sẽ cả một đời đối xử tốt với ta, mặc kệ sông cạn đá mòn trong lòng cũng từ đầu đến cuối đều chỉ sẽ có một mình ta đúng không?"

Kỷ Mộ Thanh một mặt mong đợi nhìn Hạ Lan Nhược.

Nhìn thấy bộ dáng nàng mong đợi, đừng nói là Đường Ninh đứng phía sau hắn, cho dù là Đường Ninh không ở đây thì Hạ Lan Nhược cũng là nói không ra miệng, có lẽ hắn không nên lại lừa nàng...

"Kỳ thật... Những lời này, cũng chỉ bất quá là chúng ta khi còn bé nói chơi mà thôi, bây giờ chúng ta đã lớn, muội sao lại..."

Câu nói kế tiếp Hạ Lan Nhược còn chưa nói xong, liền lập tức thấy được trên cây nước mắt Kỷ Mộ Thanh lạch cạch lạch cạch rơi xuống, ánh mắt nhìn về phía Hạ Lan Nhược thậm chí mang tới một chút lạ lẫm, "Cái gì nói chơi? Nói qua cả một đời chính là cả một đời, huynh thay lòng, đúng hay không?"

Nói, nàng ta bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, "Mặc kệ như thế nào Tử Sơ cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, ngươi... Ngươi khẳng định không phải Tử Sơ ca ca, ta tìm nhầm người, ta phải đi, ta muốn đi tìm Tử Sơ ca ca..."

Mới nói đến nơi đây nàng ta cũng không để ý trực tiếp giơ lên một chân.

Vừa nhìn thấy tình huống không thích hợp Hạ Lan Nhược lập tức kêu lớn, "Kiểu Kiểu đừng!"

Kỷ Mộ Thanh mắt điếc tai ngơ.

"Đúng vậy, muội không có nói dối, ta đáp ứng muội, sẽ lấy muội, chỉ có thể cưới muội, cả đời này mặc kệ gặp được hạng người gì, tốt đẹp thế nào trong tim ta mãi mãi cũng chỉ có thể có một mình muội, sẽ không có những người khác."

Rơi vào đường cùng, Hạ Lan Nhược chỉ có thể dụ dỗ như vậy.

Nghe đến đó, Kỷ Mộ Thanh lúc này mới bỗng nhiên xoay đầu lại, trên mặt rõ ràng còn mang theo nước mắt lại trực tiếp lộ ra nụ cười xán lạn.

Mà một đầu, mặt Đường Ninh hoàn toàn trắng xuống.

Đứng bên cạnh người nàng, người khéo đưa đẩy Phật hệ như Xuân Đàn trên mặt cũng lộ ra biểu lộ tức giận cực kỳ, thậm chí cũng không sợ ảnh hưởng danh tiếng của Đường Ninh, chỉ muốn nếu tiểu thư nhà mình rời đi, nói không chừng cuộc sống sau này còn có thể trôi qua khá hơn chút.

Bởi vì thiếp thất bình thường vậy thì thôi nhưng bên người tiểu công gia lại có loại nữ nhân này tồn tại, lấy trình độ quan tâm của tiểu công gia đối với nàng ta sau này sợ là thời gian tiểu thư thương tâm còn ở phía sau.

Đúng vậy, ngay cả chính Xuân Đàn cũng không phát giác được khi Hạ Lan Nhược không chút do dự đuổi theo Kỷ Mộ Thanh mà hoàn toàn không để mắt đến Đường Ninh đi theo phía sau hắn, nàng(XĐ) liền đã ở trong lòng đem xưng hô với Đường Ninh từ phu nhân đổi thành tiểu thư.

Mà một đầu, đã nín khóc mỉm cười Kỷ Mộ Thanh còn được một tấc lại muốn tiến một thước, nói nàng ta muốn nhảy xuống để cho Hạ Lan Nhược tiếp được nàng ta giống trước kia.

Nói, nàng ta như bươm bướm nhẹ nhàng trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, sau đó liền được Hạ Lan Nhược tiếp đầy cõi lòng.

Nếu không phải liên qua đến thân phận nàng, Đường Ninh đều có chút muốn ấn like cho hình ảnh cực kỳ duy mỹ trước mặt này.

Một đầu, sau khi Hạ Lan Nhược vừa đem Kỷ Mộ Thanh xuống, quay người liền thấy được sắc mặt Đường Ninh tái nhợt gần như trong suốt, ánh mắt yên lặng nhìn hắn.

Hai người cũng không biết bốn mắt nhìn nhau thế này bao lâu, Đường Ninh lúc này mới chậm rãi cúi thấp đầu xuống, thanh âm lơ lửng nói, "Sắc trời đã tối, cần phải trở về, Xuân Miên, Xuân Đàn chúng ta đi thôi..."

Nói, nàng không lại nhìn Hạ Lan Nhược trước mặt một chút, quay người liền hướng chân núi.

Vừa nhìn thấy nàng quay người, một cỗ khủng hoảng liền bỗng nhiên đánh lên trong lòng Hạ Lan Nhược, hắn lập tức đem Kỷ Mộ Thanh thả xuống, liền vội kêu một tiếng.

"Đường Ninh!"

Hạ Lan Nhược kêu một tiếng thế này tựa như là nhấn xuống một loại chốt mở nào đó không biết tên.

Một bang người áo đen che mặt lập tức nhảy ra ngoài, thậm chí liền câu nói cũng không khai báo, cũng không chút nào do dự nhấc kiếm đâm tới.

Trong lúc đâm, trong đầu đám người này còn vang lên một thanh âm lười biếng, đó chính là --

[Người đẹp nhất trong đám người đó nên chú ý một ít, nếu thương tổn chỗ nào của nàng vậy thì mấy người các ngươi cũng không cần trở về nữa, còn những người khác thì tuỳ ý, chỉ cần có người bị thương là được. ]

Vừa nhìn thấy những người này, chỉ cho là nhị thúc tốt của mình bởi vì không cam lòng cha nương hắn không mang ông ta cùng đi cứu trợ thiên tai cho nên trực tiếp đem nộ khí hất tới trên đầu của hắn, rõ ràng Kỷ Mộ Thanh ngay bên cạnh hắn, rõ ràng Đường Ninh cách hắn còn có hơn mấy trượng khoảng cách, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là không chút do dự lập tức vọt tới trước mặt Đường Ninh.

Ngay thời điểm đám người áo đen hướng về phía Đường Ninh hơi có chút không có chỗ xuống tay, ai biết Hạ Lan Nhược không sợ chết liền lập tức nhào tới, lúc này trong lòng bọn họ vui mừng, người này có thể đâm.

Nghĩ như vậy, đám người này liền không chút do dự lập tức hướng Hạ Lan Nhược rút kiếm đâm tới.



Thấy thế, Đường Ninh lập tức hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sau đó liền nghe được tiếng thét chói tai của một nữ nhân bỗng nhiên vang lên.

"Tử Sơ cẩn thận!"

Không biết từ nơi nào xuất hiện, Kỷ Mộ Thanh một tay lấy đẩy ra Đường Ninh, cũng đẩy ra Hạ Lan Nhược.

Hạ Lan Nhược bỗng dưng quay đầu, liền lập tức nhìn thấy Kỷ Mộ Thanh đẩy hắn ra bị người áo đen bỗng nhiên chém xuống một kiếm từ sau lưng, đầu vai toác ra một mảnh hoa huyết, trong nháy mắt nhuộm đỏ mắt Hạ Lan Nhược.

Bởi vì chỗ Đường Ninh ngã xuống cách Kỷ Mộ Thanh rất gần, khi nhìn thấy nàng ta bị thương một cái chớp mắt liền lập tức tiến lên muốn đỡ nàng ta dậy, ai ngờ tay của nàng còn chưa có vươn đi ra liền bỗng nhiên bị một nguồn sức mạnh bỗng nhiên đẩy ra, cả người nặng nề ngã sấp xuống trên mặt đất, đồng thời bàn tay cũng rơi xuống đá sỏi che kín mặt đất, lòng bàn tay nháy mắt chảy máu.

Thấy nàng rơi máu, những người khác ở đây còn không có chú ý tới nhưng ngay lập tức đám người áo đen đã chú ý tới, toàn thân trên dưới liền lập tức khống chế không nổi mà run rẩy lên.

Chuyện này... Chuyện này không liên quan tới bọn họ nha!

Không phải bọn họ làm, bọn họ từ đầu tới đuôi liền một sợi tóc đều không chạm qua nàng nha!

Lại thêm hiện tại đã có người bị thương, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã hoàn thành, sợ hãi đợi tiếp nữa sẽ bị giận chó đánh mèo, đám người áo đen che mặt từng người tùy ý tìm cớ mà nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Một đầu, bị đẩy tới trên mặt đất Đường Ninh kinh ngạc nhìn bàn tay chính mình thấm máu, nóng bỏng đau lòng, quay đầu liền nhìn thấy Hạ Lan Nhược trực tiếp liền đem Kỷ Mộ Thanh sắc mặt trắng bệch ôm ngang lên, cũng không quay đầu lại mà hướng chân núi.

"Không có việc gì, Kiểu Kiểu, muội không có việc gì, ta... Ta hiện tại liền dẫn muội đi tìm đại phu, không có chuyện gì, không có chuyện gì..."

Hạ Lan Nhược vừa chạy vừa không ngừng nói như vậy.

Đối với chuyện này, Đường Ninh liếc nhìn mấy giọt máu không đáng kể của Kỷ Mộ Thanh trên mặt đất, lại nhìn thấy nàng ta nhắm mắt ra vẻ hôn mê bất tỉnh.

Đều chỉ có chín tuổi nhưng đi ra ngoài vẫn không quên mặc hộ giáp, Kỷ Mộ Thanh là chắc chắn sẽ không có việc gì, toàn thân trên dưới cũng chỉ có bả vai là có vết thương dài mà thôi.

Nghĩ tới đây, nàng lại cúi đầu liếc nhìn lòng bàn tay của mình.

Về phần Hạ Lan Nhược có sao không thì nàng không thể bảo đảm...

Nguyên bản nàng còn không muốn dùng phương thức kịch liệt như vậy nhưng ai bảo hắn không cho nàng cao hứng chứ, nàng không cao hứng, người chọc giận nàng không cao hứng cũng không thể vui vẻ.

"Phu nhân!"

"Tiểu thư!"

Một bên Xuân Miên, Xuân Đàn thấy Đường Ninh ngồi dưới đất, nửa ngày cũng không đứng dậy còn tưởng rằng nàng bị thương chỗ nào, hai tiểu nha hoàn lúc này liền tâm hoảng ý loạn đi tới trước mặt của nàng, bắt đầu tinh tế đánh giá nàng, thẳng đến nhìn thấy lòng bàn tay Đường Ninh, nước mắt hai người liền lập tức rơi xuống.

"Tiểu công gia ngài ấy sao lại..."

Xuân Miên còn chưa nói xong liền nói không nổi nữa.

"Không có việc gì, chúng ta, đi về trước đi."

Đường Ninh bình thản nói như vậy, sau đó liền nhờ nâng đỡ của Xuân Miên cùng Xuân Đàn chậm rãi xuống chân núi.

Cùng lúc đó, Hạ Lan Nhược sớm đã ôm Kỷ Mộ Thanh đi tới cửa thành, vì sợ người thấy được dáng dấp của nàng, thậm chí còn không biết từ nơi nào mang lên mịch ly cho nàng.

(*mịch ly(幂篱)một loại khăn để che đầu, thường làm bằng gạc đen. May một mảnh vải thành hình trụ rồi phủ một tấm vải tròn, khi mặc thì phần trên che đỉnh đầu, phần dưới rủ xuống.)

Cơ hồ lúc mang lên mịch ly, lúc nãy còn làm bộ hôn mê, khóe miệng Kỷ Mộ Thanh lập tức liền giương lên, còn tưởng rằng vị Đường Ninh này có lợi hại bao nhiêu, xem ra cũng chỉ như thế, từ đầu đến chân đều bị nàng nắm mũi dẫn đi, cuối cùng nàng ỷ vào chính mình có tơ vàng hộ giáp mà cản đao cho Tử Sơ, khiến cho hắn triệt để quên vị thê tử này của hắn.

Nếu đối thủ không chịu nổi một kích như vậy, Kỷ Mộ Thanh có lòng tin chỉ cần cho nàng thời gian, nàng tất nhiên sẽ triệt để đem tâm Hạ Lan Nhược tất cả đều nắm đến trong tay của mình.

Kỷ Mộ Thanh lòng tràn đầy tự tin.

Chỉ tiếc, con người không thể quá đắc ý.

Không phải sao, vừa mới được Hạ Lan Nhược ôm đến cửa ra vào Hồi Xuân Đường lớn nhất trong thành, liền có một tiểu học đồ lỗ mãng từ trong lập tức lao ra đụng ngã Hạ Lan Nhược đang ôm Kỷ Mộ Thanh, thậm chí tay đối phương tay còn hồ bắt loạn xả mà xé đi mịch ly Kỷ Mộ Thanh mang trên đầu.

Trong nháy mắt, mặt Kỷ Mộ Thanh lộ ra ngay cửa ra vào của Hồi Xuân Đường.

Không chỉ có như thế, còn vừa vặn bị mấy nữ tử khuê các trước kia từng cãi nhau với Kỷ Mộ Thanh cười cười nói nói từ một tiệm y phục đi ra nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

"A! Là Mộ Thanh!"

Một nữ tử tinh mắt nhất trong đó lúc này liền một tay che miệng, một tay chỉ vào Kỷ Mộ Thanh kinh hô.

Nàng không la lên còn tốt, vừa la lên lập tức liền đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn đến.

Sau đó liền không chỉ là các nàng, mấy vị ngự sử uống rượu ngay tầng hai tửu lâu đối diện Hồi Xuân Đường, thậm chí là mấy công tử hoàn khố ngoài ý muốn đi ngang qua, tất cả đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Vừa vặn trong những người này cơ bản đều có nhận biết Kỷ Mộ Thanh, cho dù không quen biết thì cũng được bằng hữu của bọn họ nói cho nghe thân phận Kỷ Mộ Thanh, ai cũng đều không thể tin mà há to miệng.

Đã là Thần phi nương nương trong cung, Kỷ Mộ Thanh sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, đồng thời còn cùng một chỗ với Hạ Lan Nhược đã từng cùng nàng tin đồn có thân mật, chỗ chết người nhất chính là nàng còn được Hạ Lan Nhược ôm ở trong ngực.

Sau đó liền trong tiếng thét chói tai của Kỷ Mộ Thanh, Hạ Lan Nhược lập tức liền mang lên mịch ly cho nàng rồi bước nhanh rời đi. Nhưng liên quan tới chuyện Hạ Lan Nhược cùng Kỷ Mộ Thanh đội mũ xanh cho đương kim Thánh thượng vẫn bị người hữu tâm khuyếch đại, trắng trợn truyền ra.

Chính là lúc Đường Ninh trở lại phủ quốc công đều đã phát giác được ánh mắt khác thường của bọn hạ nhân trong phủ.

Bởi vậy có thể thấy được, vị người hữu tâm này cũng có lòng.

Sau khi trở về phòng của mình, Đường Ninh bên này mới cho lui hai người Xuân Miên cùng Xuân Đàn muốn đơn độc yên lặng một chút, vị người hữu tâm này liền lập tức xuất quỷ nhập thần nhảy ra ngoài.

"Ngươi bây giờ..."

Câu nói kế tiếp Tư Đồ Ngân còn chưa nói xong, liền lập tức thấy được bàn tay bị thương của Đường Ninh, lúc này hắn liền bước xa đi tới trước mặt Đường Ninh, trực tiếp liền cầm lên tay của nàng.

"Ngươi bị thương?Đang êm đẹp sao lại bị thương?"

Đều đã phân phó còn... Xem ra có người muốn rơi đầu.

Ánh mắt Tư Đồ Ngân mãnh liệt.

Ai ngờ hắn không hỏi còn tốt, hỏi một chút nước mắt Đường Ninh liền lập tức như hạt chạu đứt mất tuyến, từng viên lớn rơi xuống.

Nàng vừa khóc, Tư Đồ Ngân triệt để chân tay luống cuống.



"Ngươi khóc cái gì?Lòng bàn tay bị thương cũng sẽ không lưu sẹo, trẫm một hồi liền cho người đưa mấy bình kim sang dược thượng hạng cho ngươi, cam đoan hai ngày là có thể tốt, khóc chẳng lẽ có thể làm cho chỗ bị thương lập tức tốt sao?"

Tư Đồ Ngân nhíu chặt song mi, đưa lên câu trả lời thẳng nam.

Cũng mặc kệ hắn tay chân vụng về an ủi thế nào, Đường Ninh trừ khóc cũng chỉ là khóc.

Thấy nàng khóc không dứt, Tư Đồ Ngân cương nghiêm đứng ở tại chỗ rất lâu, lúc này mới bỗng nhiên đi tới trước mặt của nàng, đem Đường Ninh ngồi trên ghế cứng ngắc mà thô lỗ ấn vào trong ngực của mình, đồng thời tay không thạo mà khẽ vuốt một chút, lại một chút sau lưng nàng.

Bởi vì tay thực sự quá không thạo khiến hắn không chỉ một lần kéo tới tóc của Đường Ninh.

Hoàn toàn không có dự liệu được hắn sẽ có hành động như vậy, Đường Ninh bị hắn đặt trong ngực, quanh quẩn chóp mũi nhàn nhạt mùi của Long Tiên Hương trên người đối phương, trong lúc nhất thời mà đến khóc cũng đều quên.

Thấy nàng thật bị chính mình dỗ ngừng lại, Tư Đồ Ngân lập tức đủ hài lòng, đồng thời tiếp tục kéo tóc Đường Ninh.

Ngay khi Đường Ninh sắp bị "Hùng hài tử" cỡ lớn này kéo cho trọc, tai của người trước mặt khẽ nhúc nhích, lập tức biến mất trước mắt của nàng.

Hắn chân trước người vừa không thấy, chân sau Xuân Miên liền thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng.

"Phu nhân, không xong, bên ngoài có tin đồn tiểu công gia... Tiểu công gia ngài ấy bị giam trong nhà lao!"

Vừa nghe đến Xuân Miên nói như vậy, Đường Ninh đột nhiên đứng dậy, sau đó liền lảo đảo cùng Xuân Miên đi ra.

Vừa ra tiểu viện, liền lập tức nghe được tiếng khóc rống kêu trời kêu đất của lão phu nhân và nhị phòng, mắng Hạ Lan Nhược là kẻ gây tai hoạ, toàn lực rũ sạch quan hệ với mình.

Nghe tiếng la khóc của bọn họ, Đường Ninh mới biết khi Hạ Lan Nhược ôm Kỷ Mộ Thanh xuất hiện ở cửa ra vào Hồi Xuân Đường, Kỷ Mộ Thanh không cẩn thận lại bị người khác thấy được mặt. Cũng là lúc này, Đường Ninh mới hiểu Kiểu Kiểu trong miệng Hạ Lan Nhược chính là vị cháu gái Kỷ Tương, Thần phi nương nương trong truyền thuyết.

Hậu cung phi tần bị người ta phát hiện xuất hiện ở kinh thành không nói, còn cùng ngoại thần ôm ôm ấp ấp, làm Hoàng đế xanh đến phát sáng.

Thấy được một màn này, các Ngự sử lúc này liền chờ không được nữa, lại không để ý hiện tại còn là chạng vạng tối liền lập tức kết bạn vào cung, chờ đám Hạ Lan Nhược, Kỷ Tương, Thanh Bình trưởng công chúa đến.

Từ xưa đến nay, ngự sử là một đám người rất đầu sắt, bọn họ mặc kệ Thanh Bình trưởng công chúa được sủng hay không được sủng.

Đám người này thấy cơ hội liền đoạt lấy.

Tư Đồ Ngân đều bị người chỉ vào mũi nói tiểu lão bà ngươi cùng cháu trai ngươi yêu đương vụng trộm, mặc dù là hắn tính toán nhưng hắn có thể nhịn được cũng không phải là Hoàng đế, mà là rùa đen.

Lúc này liền xuất động ám vệ đem Hạ Lan Nhược, Kỷ Mộ Thanh cùng nhau giam lại sau đó hắn liền đến tìm Đường Ninh, muốn cùng với nàng chia sẻ "Tin tức tốt", ai ngờ Đường Ninh vừa khóc trực tiếp liền khóc đến làm rối loạn tiết tấu của hắn, cuối cùng nói cũng không nói mà Đường Ninh lại từ trong miệng người khác chiếm được tin tức này.

Lúc này thế lực khắp nơi trong kinh cùng phủ quốc công sớm đã bị tin tức này làm cho triệt để oanh động.

Phủ Thừa tướng bên cạnh mắng Kỷ Mộ Thanh là bại gia tinh bên cạnh sợ hãi bị liên luỵ, các nữ tử từ trước cùng Kỷ Mộ Thanh không hợp nhau càng thảo luận đến hưng phấn không muốn về nhà, phủ Kiến vương, Vệ Cảnh ngay lập tức liền muốn hướng phủ quốc công chạy đến nhưng lại bị Kiến vương khuyên nhủ, Tần Thiên Thiên tâm đắc ban đêm còn ăn hơn hai bát cơm, no đến đều có chút không dời nổi bước chân.

Về phần phủ tướng quân, mắt Tần phu nhân lại một chút liền đỏ lên, Ninh Ninh của bà vì sao số khổ như vậy?

Không sai biệt lắm cùng thời khắc đó, rõ ràng đi hướng đại lao muốn nhìn Hạ Lan Nhược một chút, Đường Ninh mặt mày ủ rũ vừa trở về gian phòng của mình, liền thấy được một bàn kim sang dược.

Lúc này dọa đến nàng lập tức cho lui Xuân Đàn, Xuân Miên, lúc này mới thăm dò mà tiến lên, sau đó liền nhìn thấy trên kim sang dược trên bị người lưu lại hai chữ --

Trị tay!

Trị tay? Nhiều thuốc như vậy, cho dù là bôi lần toàn thân cũng cần bôi mười ngày nửa tháng đó?

Đường Ninh kéo ra khóe miệng.

Cùng lúc đó, Tư Đồ Ngân nhìn thấy hiệu thuốc đã bị hắn dời trống, lại ghét bỏ nhìn thoáng qua một đám ngự y bên cạnh đang run lẩy bẩy, rốt cuộc ép không ra một bình kim sang dược.

Người quay quanh bên cạnh Trẫm thế nào đều là loại phế vật thế này?

Đường Ninh đến cùng lúc nào có thể vào cung đây?

19h18-22h18 20/10/2022

4900 chữ

Hôm nay là ngày phụ nữ VN nhưng chúng ta còn là con gái mờ, nên khỏi chúc đi hén=))))

Nói chứ chúc chúng ta đạt được ước mơ của mình!!

Đọc truyện chữ Full