Edit: Trúc Điện chủ
Trương Túc xa xỉ mua mấy cái bánh bao đưa cho mấy người kia ăn, chờ bọn họ ăn xong có sức lực thì để cho bọn họ đi kêu gọi ở trong thành.
Đại ý là trong tay bọn họ có lương thực, lại tuyên truyền thân phận của Trương Túc.
Sợ những người khác không tin, Trương Túc vung tay lên, trong lòng lại xuất hiện một đống rau xanh.
Thậm chí nàng còn mua cho bản thân mình một bộ đồ sạch sẽ mặc cho có thể diện.
Thật sự là không có Chưởng môn nào mà lăn lộn thành dáng vẻ như của nàng cả, quá nghèo kiết hủ lậu mà.
Mà trong lòng mấy người Trịnh Hương Lan, Trương Túc quả thật quá trâu bò rồi. Cũng không biết làm sao mà Chưởng môn làm được, chỉ cần vung tay lên, muốn có gì là có đó.
Thần tiên chẳng qua cũng đến thế mà thôi.
Bọn họ ở trong thành đi mấy canh giờ mà không có người ra. Nhất Niệm nói: “Chưởng môn, chúng ta còn gọi nữa không?” Giọng của hắn đã khàn đi rồi.
Trương Túc có hơi đau lòng, đưa túi đựng nước qua cho hắn: “Mau uống nước đi cho đỡ khát.”
Nhất Niệm nhận lấy túi nước, ngửa đầu uống hai ngụm. Sau đó đưa trả túi nước cho Trương Túc, Trương Túc tiện thể đưa cho Trịnh Hương Lan.
Trịnh Hương Lan nói: “Chưởng môn, không có ai trả lời chúng ta, chẳng lẽ trong thành này thật sự không còn ai ư.”
Trương Túc cũng nói không hay rồi, dù sao lúc đầu tràng hỏa hoạn kia đốt khá lớn, nhưng trừ việc tìm ở trong thành ra thì tìm kiếm ở bên ngoài càng khó khăn, không cần phải bỏ gần tìm xa, nói chung muốn thử trước xem.
Buổi tối, bọn họ đợi trong một căn nhà bỏ hoang, Nhất Niệm ngồi bên người Trương Túc trấn an: “Chưởng môn, một cái thành to như vậy, không có khả năng tất cả mọi người đều chạy sạch rồi. Những người đó trốn ở chỗ tối, chỉ là sợ hãi nên tạm thời không dám ra mà thôi, ngày mai hẳn là bọn họ sẽ không chịu nổi nữa đâu.”
Nơi đàn châu chấu đi qua thì không còn một ngọn cỏ. Có thể tìm đâu ra đồ ăn chứ.
Trương Túc xoa xoa ấn đường, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi: “Chỉ mong là vậy.”
Nhất Niệm lặng lẽ dịch lại gần một chút, cố gắng giảm thấp âm thanh nói: “Chưởng môn, hôm nay người tiêu hao nhiều pháp lực như vậy chắc là rất mệt mỏi, ngài mau đi ngủ đi.”
Hắn vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Ta nhất định sẽ gác đêm thật tốt, Chưởng môn cứ yên tâm đi.”
Trương Túc nhìn hắn, đôi mắt thiếu niên trong trẻo, ánh mắt kiên định, sâu bên trong đều là sự chân thành, nàng gần như bị ánh mắt chân thành như vậy thiêu đốt. Cho nên nàng rũ mắt hé miệng nở nụ cười: “Được, đêm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Nhất Niệm ưỡn ngực, không tiếng động tỏ vẻ: Ta có thể.
Trương Túc nhỏ giọng nói “Quả dưa ngốc”, sau đó tựa vào đôi vai thon gầy của Nhất Niệm ngủ mất.
Nàng lại không biết khi Nhất Niệm nghe được câu xưng hô mang theo cưng chiều kia, cả người đều ngây dại, thật sự biến thành “Quả dưa ngốc”.
Giọng nói kia vừa mềm mại lại ngọt ngào, dường như chứa sự bao dung vô bờ bến, dịu dàng, trong một khoảnh khắc hắn gần như đã rơi vào trong sự dịu dàng đó.
Còn may chỉ là gần như thôi.
Nhất Niệm hít vào một hơi thật sâu, giơ tay đỡ lấy đầu Trương Túc, để tránh cho nàng thấy không thoải mái. Hắn thu tay về, đột nhiên đối mặt với ánh mắt của nữ đồng đang nằm dưới chân Trương Túc, nữ đồng hung ác nhe răng ra với hắn.
Mi mắt thiếu niên nhẹ rũ xuống, ánh mắt khinh miệt, cất chứa khinh thường nhàn nhạt. Một đứa nhỏ như vậy hắn không cần thiết phải để vào mắt.
Nữ đồng bị ánh mắt của hắn kích thích, lưng giống như con sói con hơi cong cong, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ, thiếu niên đưa bàn tay lên ngay trước mặt nữ đồng bịt kín lỗ tai Trương Túc lại.
Nữ đồng lập tức ngoan ngoãn lại, cuối cùng không cam lòng trợn mắt nhìn thiếu niên một cái rồi oán hận nhắm mắt lại, thân hình nho nhỏ co thành một đoàn, một lần nữa ghé vào bên chân Trương Túc nằm ngủ.
Nhất Niệm thu ánh mắt về, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, ánh trăng kia vừa to lại vừa tròn, tản ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, treo cao trên bầu trời, khiến người ta muốn nhưng không thể với tới được.
Thiếu niên rũ mắt xuống, ánh trăng bạc rơi lên người hắn, trừ ánh sáng hư vô ra thì không có chút độ ấm nào.
…
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn làm tròn nhiệm vụ dâng lên từ sớm, lại bắt đầu vất vả chiếu khắp mặt đất một ngày.
Trương Túc thật sự sắp bị sự cần cù lao động của nó làm cho khóc rồi đây, tốt xấu gì thì ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ, để cho mấy thứ khác thay ca đi chứ.
Mặt trời nói: Không. Ta muốn kiếm điểm chuyên cần tuyệt đối, một năm 365 ngày, thiếu một ngày cũng không được.
Trương Túc xoa xoa mặt, nhân lúc vừa mới tỉnh, bụng còn chưa thấy đói lắm thì luyện nhu đạo một lúc. Nhất Niệm đứng ở bên cạnh khoa tay múa chân theo, những chiêu thức này tuy thiếu dũng mãnh không có lực, nhưng sau khi làm theo thì lại phát hiện tự nó cũng có chỗ kỳ diệu.
Sau khi Trương Túc luyện xong, nhìn thiếu niên cũng đồng thời thu chiêu, có chút ê ẩm: “Hệ thống ca, ta cảm giác Nhất Niệm còn luyện tốt hơn ta đó.”
Hệ thống: “Ký chủ tự tin lên, quên cảm giác này đi.”
Trương Túc: …
Trương Túc dời lực chú ý đi, sờ sờ đầu nhỏ của nữ oa đang ngồi xổm ở bên cạnh nghi hoặc xem náo nhiệt. Nữ đồng được sờ rất thoải mái, còn tự động chà xát vào lòng bàn tay nàng.
Cảm giác này càng giống…
Từ từ, Trương Túc nhanh chóng dừng lại.
Trương Túc ra sức lắc đầu, vứt hình ảnh không thích hợp mà nàng liên tưởng ra.
Nhất Niệm tiến lên: “Chưởng môn, hôm nay chúng ta bao giờ thì xuất phát?”
Trương Túc: “Ăn xong điểm tâm lập tức xuất phát.”
Nàng vung tay lên, trong lòng xuất hiện một bọc giấy, bên trong chứa bánh bao to tròn trắng trẻo nóng hầm hập.
Tuy đã xem qua vài lần, nhưng loại hình ảnh này vẫn rất có tính chấn động, Trương Túc chia cho mỗi người một nửa cái bánh bao, chờ sau khi bọn họ vừa quý trọng vừa thong thả ăn xong, nàng tuyên bố: “Đi thôi.”
Trịnh Hương Lan vừa được ăn lót dạ, giọng vẫn còn đủ to rõ: “Bánh bao, bánh bao, vừa mềm vừa trắng vừa thơm đây.”
“Nước sạch, nước sạch vừa sạch sẽ lại vừa ngọt đây.”
“Truyền nhân đời thứ 78 của Thiên Hành môn - Trương Túc ngang trời xuất thế.”
“Bánh bao, bánh bao, bánh bao vừa mềm vừa thơm lại trắng đây.”
“Nước sạch…”
Nhất Niệm và nữ đồng giơ cao hai cái bánh cao sạch sẽ trắng treo vung vẩy
Trong một phòng nhỏ đổ nát, từ khe cửa hé rộng cỡ một ngón tay lộ ra một con mắt nháy nháy. Sau đó, dường như bị kinh sợ, ánh mắt nhanh chóng dời đi.
“Cẩu Thặng[3], ngươi nhìn được cái gì?”
[3] Cẩu thặng: Có nghĩa là thức ăn thừa của chó, đây là từ thường được sử dụng để đặt tên hoặc biệt danh cho đứa trẻ dễ nuôi theo quan niệm thời xưa tên càng xấu càng dễ nuôi.
“Cẩu Thặng, âm thanh kia có phải thật không? Thật sự có bánh bao, còn lại bánh bao trắng tinh?”
Thiếu niên tên Cẩu Thặng gật đầu liên tục: “Đúng, đúng là bánh bao, ta nhìn thấy được.”
Một con mắt của hắn hỏng rồi, chỉ còn một con mắt còn có ánh sáng. Có lẽ do quá kích động nên hắn nói hơi lắp.
“Ta còn nghe được cái gì mà Trương Túc đệ tử Thiên Hành môn à? Có phải không?”
Thiếu niên gật mạnh đầu: “Ừ.”
“Là cao nhân, chắc chắn là cao nhân thế ngoại thấy chúng ta sống quá khổ cực, cố ý đến cứu chúng ta. Ta muốn đi ra ngoài.”
“Từ từ đã.” Có một nam nhân ngăn cản bọn họ, hắn cũng gầy chỉ còn da bọc xương nhưng tay chân còn lành lặn, không có khiếm khuyết gì.
Hắn không đói đến váng đầu, nhỏ giọng nói: “Đây có thể là cái bẫy cố ý muốn lừa chúng ta ra ngoài thì sao.”
Lập tức có người oán giận nói: “Chúng ta thì có thể có cái gì chứ, cho dù người ta muốn ăn chúng ta thì chúng ta cũng đều không có mấy cân thịt, dù sao đều phải chết, ông đây mặc kệ, ông đây đi tìm một cái chết vui sướng.”
Lời nói vừa dứt, một nam tử gầy gò không cao không thấp mở cửa phòng đi ra ngoài, khi hắn đi đường thì hơi khập khiễng, rõ ràng là chân có vấn đề.
Nhưng mà cái này cũng có thể lý giải được, người mà chân tay khỏe mạnh cơ bản có thể chạy đều đã chạy rồi, người ở lại hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một vài lý do.
Giống nam nhân tay chân khỏe mạnh ở trong phòng kia, thân thể hắn không khiếm khuyết chỗ nào, nhưng hắn còn có mẹ già, ở lại trong thành, trời nắng nóng thế này ít nhiều gì còn có một cái phòng rách để che nắng, nhưng nếu đi ra ngoài chạy nạn, mẹ của hắn sẽ không chống đỡ nổi qua hai ngày mất.
Huống chi nếu thật sự chạy đi thì thật sự có thể có một đường sống sao?
Hai ngày trước đàn châu chấu đi qua, chỉ biết cuộc sống này sẽ càng khó khăn hơn.
Giữa lúc nam nhân do dự thì lại lục tục có hai người đi ra.
Tình huống như vậy cũng không chỉ xảy ra ở mỗi chỗ này, mấy người Trương Túc đi trên đường thì trước mặt xuất hiện năm sáu người gầy trơ cả xương. Già, yếu, tàn phế.
Sau đó số lượng chậm rãi biến thành 13,14 người… 17,18… Cuối cùng dừng lại ở con số 23 người.
Ban đầu Lại mặt rỗ cho rằng [Trương Túc] là cao nhân tuyệt thế gì đó, trong lòng đã chờ mong đối phương cứu vớt hắn, còn sợ hãi đối phương theo bản năng.
Nhưng lúc hắn đi ra, nhìn thấy chỉ là một phụ nhân ôm đứa nhỏ, một nữ đồng 5-6 tuổi, cùng với hai thiếu niên 12-13 tuổi.
Cao nhân là không tồn tại.
Nhưng bánh bao trong tay thiếu niên và nữ đồng thì tồn tại.
Lúc ấy đôi mắt hắn lập tức xanh rồi, liếm liếm môi, thử hỏi: “Tiểu hài nhi, Trương cao nhân ở đâu vậy?”
Không xác định được [Trương Túc] đâu, hắn còn không dám ra tay.
Trương Túc tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: “Ta chính là Đại đệ tử thân truyền của Thiên Hành môn, Trương Túc, cũng là Chưởng môn đương nhiệm, ngươi tìm ta có việc gì?”
Nghe được thiếu niên nói, những người khác đều trợn tròn mắt, thiếu niên chỉ cao tới ngực người trưởng thành trước mắt chính là Trương Túc?
Đùa nhau à.
Lại mặt rỗ có chút hưng phấn nhưng gan hắn không to, cho nên hắn lại hỏi lại một lần: “Ngươi thật sự là Trương Túc?”
Trương Túc thẳng lưng, ngạo nghễ nói: “Cam đoan không phải giả.”
Nhất Niệm nhìn thấy trong nháy mắt ánh mắt của Lại mặt rỗ dâng lên ánh sáng, sau lưng bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng ấy điên rồi, sao nàng ấy dám chứ.
Hoàn toàn không che dấu chút nào.
Cho dù đối phương đói đến mức nửa sống nửa chết, nhưng nhân số ưu thế là có thể đè bẹp bọn họ đó. Thậm chí Nhất Niệm còn tự nghĩ đợi chút nữa mang theo Trương Túc chạy trốn từ phía bên nào.
Nhất Niệm còn đang suy tính thì Lại mặt rỗ phát ra tiếng cười vui sướng, tiếng cười giấu đầy sát ý, sắc mặt hắn âm độc ép hỏi: “Mấy đứa nhóc con, mau giao đồ ăn ra đây, ta tạm tha cho một mạng, nếu không đừng trách ta giết người đoạt đồ ăn.”
Trương Túc nhếch môi, kéo ra một độ cong châm chọc: “Có gan thì ngươi cứ thử xem.”
Lại mặt rỗ “Hừ” một tiếng, giơ nắm đấm đập về phía Trương Túc, trong miệng chửi tục: “Chết con mẹ loại tạp nham nhà mày đi.”
“Phập” một tiếng, lưỡi dao sắc bén hoàn toàn cắm vào, tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt.
Lại mặt rỗ ngã rầm xuống đất, chết không nhắm mắt.
Trương Túc yếu ớt tiến lên, chậm rãi rút con dao từ ngực Lại mặt rỗ ra, ghét bỏ lau khô vết máu ở trên người hắn. Sau đó mới chậm rãi đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta ấy mà, ghét nhất là đã cho người khác thể diện mà người ta lại không biết xấu hổ.”
Nàng đứng dưới ánh mặt trời, một người nho nhỏ, toàn thân đều yếu đuối, trừ đôi mắt sắc bén giống như con dao trong tay nàng.
Quan trọng nhất chính là, vừa rồi con dao kia xuất hiện như thế nào nhỉ.
Sự khủng hoảng đang lan tràn, nhưng đói bụng cùng bị vẻ bên ngoài của Trương Túc lừa gạt, chung quy vẫn chiến thắng lý trí của một số người.
“Mọi người cùng xông lên nào, bên người nó chỉ có vài người, chúng ta cùng xông lên, giết chết bọn họ là có thể ăn rồi.”
Mấy người trung niên vọt lại, những người còn lại còn đang do dự.
Ở trước sinh tồn, điểm mấu chốt của một người có thể hạ thấp đến vô cực.
Trương Túc nguy hiểm nheo mắt lại, vung tay lên, đột nhiên xuất hiện một viên tròn màu đen, trong ánh mắt không dám tin của mọi người, cho nổ.
Hệ thống: “Tổng cộng đánh chết 4 tên ác đồ, thưởng 40 điểm công đức.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam
Chương 13
Chương 13