Ngày hôm đó, Tống Giai Hòa không về thẳng nhà mà đến một cửa hàng tiện lợi ở con đường phía sau trường học, dùng số tiền tiêu vặt còn lại của mình mua một cây xúc xích, một hộp mì cùng với một chiếc bánh sandwich.
Từ lúc quyết định giảm cân tới giờ, trong việc ăn uống cô cũng ăn kiêng ít nhiều.
Rõ ràng biết bây giờ dạ dày đã không còn chứa nổi nhiều đồ ăn như vậy nữa nhưng cô vẫn mua một đống lớn.
Dường như vì cố tình không muốn gặp Thẩm Vị, Tống Giai Hòa ngồi ở cửa hàng tiện lợi ăn hết đồ ăn, lại đợi thêm một lúc, đến khi dòng người trên phố dần tản đi, nhân viên cửa hàng tiện lợi chuẩn bị thay ca tối, cô mới chậm rãi bước trên con đường về nhà.
Hơn chín giờ, các ông bà tản bộ trong tiểu khu đã về nhà, bên tai thường vang lên vài tiếng chó sủa, nhưng lại không biết phân biệt phương hướng nào.
Tống Giai Hòa bước đến cửa nhà, dùng chìa khóa cảm ứng mang theo mở khóa, vừa mở cửa liền bị một bóng đen dựa vào trong cánh cửa dọa cho mất hồn.
Chuỗi chìa khóa rơi xuống đất.
Nghìn phòng vạn phòng cũng không trốn được, cô nhặt chìa khóa lên cầm chặt trong tay, cúi đầu không dám nhìn anh: “Mình đi lên đây.”
“Lúc nãy tôi nhìn thấy cậu rồi.” Thẩm Vị duỗi cánh tay cản cô lại, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, nghe được gì rồi?”
Tống Giai Hòa mím môi lắc đầu: “Mình chỉ đi ngang qua thôi, không nghe thấy gì cả.”
Thẩm Vị cười cười, kéo dài âm cuối: “Thế à, vậy là cái gì cũng nghe thấy hết rồi.”
“Mình nói là không có rồi!”
Mặt cô đỏ lên, gạt bàn tay chắn trước mặt mình ra rồi lên tầng.
Mỗi một bước đều như đang chứng minh cho Thẩm Vị thấy lời cô nói là thật.
Nhưng thực tế, là thật hay giả, chỉ có bản thân cô biết.
Là thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần, còn giấu đầu hở đuôi, chỉ có bản thân cô biết.
———
Đêm đó, Tống Giai Hòa trằn trọc cả đêm, đến tận chiều hôm sau mới bị mẹ Tống lôi từ trên giường xuống.
Cô đi đôi dép lê ra khỏi phòng, phát hiện Thẩm Vị đang ngồi trong phòng khách nhà cô ăn sáng.
Mẹ Tống nhìn thấy cô đứng hồi lâu không nhúc nhích, bưng bát cháo thúc giục: “Thơ thẩn gì vậy, qua đây.”
Tống Giai Hòa nhanh chóng xoa mắt, mất tự nhiên kéo kéo áo ngủ, lết từng bước chân, ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh Thẩm Vị.
“Chào buổi sáng.”
Ánh mắt Thẩm Vị lấp lánh, hàm răng trắng sáng ngay ngắn cười rộ lên.
Có chút ngốc.
Tống Giai Hòa thất thần gật đầu, một giây sau vội vàng dời mắt, tùy tiện húp vài ngụm cháo rồi lập tức đứng dậy: “Mẹ, con ăn no rồi, con đi học đây.”
Ba người còn lại đều ngơ ngác, vẫn là Thẩm Vị nhanh chóng phản ứng lại, cười lên: “Hôm qua đã nghỉ rồi, hôm nay cậu định đi đâu học?”
Đây tuyệt đối là khoảnh khắc “quê” nhất cuộc đời cô.
Lúc này, Tống Giai Hòa chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, vẫn là mẹ Tống kéo cô lại, chuyển sang chủ đề khác: “Hôm nay mẹ và bố con đều có việc, con và Thẩm Vị vừa hay có thể ra ngoài đi dạo một vòng.”
Tay cầm cốc nước của cô khựng lại, nói dối lòng: “Cậu ấy không cần con đi cùng.”
“Sao lại không cần, tuần sau Thẩm Vị phải đi rồi, con không nói tạm biệt cho đàng hoàng à?”
“Đi? Đi đâu?” Nội tâm Tống Giai Hòa chấn động.
Người ngồi đối diện cuối cùng cũng ngừng cười, đặt đũa xuống, vẻ mặt giữ kín như bưng, trả lời câu hỏi của cô: “Đi đến nơi tôi cần đến.”
Sau này, Tống Giai Hòa mới biết, Thẩm Vị đến nơi anh cần đến như lời anh nói.
Thật ra là sau khi thống nhất xong với bố Thẩm, dọn đến thành phố mà bố đang ở.
———
Xế chiều hôm đó, Tống Giai Hòa cuối cùng vẫn không từ chối đi cùng Thẩm Vị.
Hai người đi dạo xung quanh các nơi mang tính biểu tượng của chỗ mà bọn họ đang ở, tiếp theo đó là đến chợ đêm đại học ăn cơm, buổi tối lại đến một buổi hòa nhạc khá đông vui.
Theo như lời Thẩm Vị nói thì anh muốn giữ lại ký ức về thành phố mà anh đang sống này.
Sau khi kết thúc hành trình, bọn họ nghỉ chân trong một công viên gần bờ sông.
Tống Giai Hòa dựa vào băng ghế đá cẩm thạch thở một hơi dài, xoa xoa mắt cá chân mỏi nhừ, suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn hỏi: “Sau này cậu sẽ quay lại chứ?”
“Có lẽ có.”
Thẩm Vị nghênh đón gió từ sông, dường như vừa mở miệng, âm thanh đã phiêu tán trong gió, anh xoay đầu lại, giọng nói lúc này vô cùng rõ ràng: “Cũng có lẽ sẽ không.”
Tống Giai Hòa cúi đầu, hết sức chăm chú xoa chân, suy nghĩ không biết bị gió mang đi nơi nào, trong đầu nhớ tới chuyện lần trước nghe thấy tất cả mọi người trong lớp nói.
Cô hỏi Thầm Vị: “…Vậy bạn gái của cậu thì sao?”
“Bạn gái gì chứ?”
Thẩm Vị khoác một tay lên ghế đá, lắc qua lắc lại, đưa mắt nhìn cô: “Cậu nói người hôm đó tỏ tình à? Tôi không đồng ý.”
Tống Giai Hòa sửng sốt, không nghĩ anh sẽ nói cái này, sau khi dừng một lát mới phản bác: “Tôi nói là hoa khôi bên lớp hai đó.”
“Trong lớp đang đồn các cậu ở bên nhau rồi.”
Thẩm Vị im lặng một lúc lâu, Tống Giai Hòa lẳng lặng nhìn người đàn ông dắt chó đi ngang qua, giọng nói mang theo chút ý cười của chàng trai vang lên bên tai: “Cậu còn nói lần trước không nghe thấy, đây là không đánh đã khai à.”
Tống Giai Hòa nhíu mày, cùng một vấn đề lại bị người ta chọc tận hai lần, cũng nóng nảy, dậm chân cãi lại: “Tôi nghe thấy đấy, cậu có thể làm được gì hả?”
“Thừa nhận thì tốt, tôi cũng không tính làm gì cậu.”
Thẩm Vị nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, ngược lại giống như cô chuyện bé xé ra to vậy.
Tống Giai Hòa nhất thời vẫn chưa tiếp thu được, vẫn là Thẩm Vị nói tiếp: “Trời lạnh rồi, về thôi.”
Hai người một trước một sau đi đến cổng công viên, trên đường không ai mở lời trước cả.
Ra khỏi công viên, Tống Giai Hòa bị một sạp bán khoai lang nướng hấp dẫn, con sâu tham ăn trong bụng lại bắt đầu ồn ào.
Cô dừng lại trước sạp bán khoai lang nướng, nhẹ nhàng tìm từ gọi bóng dáng trước mặt: “Thẩm Vị.”
Anh quay đầu.
Tống Giai Hòa lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng, chỉ chỉ củ khoai lang nướng to bự trước mắt, nói: “Tôi đói.”
Thẩm Vị đến gần: “Cậu đang giảm cân mà, tối như vậy vẫn có thể ăn cái này?”
Nói thì nói như vậy, nhưng tay trái của anh đã đút vào túi quần lấy ví, lấy ra một tờ tiền đưa cho ông chủ.
“Tôi cũng có hay ăn đâu, chỉ một lần này thôi.”
Tống Giai Hòa cười tủm tỉm nhận lấy, không màng hình tượng cắn mấy miếng, bộ dáng vừa ăn vừa thổi cực kỳ đáng yêu.
“Ngọt không?”
“Ừm, ngọt.”
Cô đã được như ý nguyện, vào ngày đông thế này, ăn được một cái duy nhất, cũng là củ khoai lang nướng ngọt nhất.
———
Lúc về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, tiểu khu náo nhiệt lúc sáng đã yên tĩnh lại, bóng người ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ có vài ánh đèn rải rác từ cửa sổ của các tầng nhà chiếu rọi.
Thẩm Vị gọi cô trước cửa nhà, tay quay chìa khóa của Tống Giai Hòa dừng lại giữa không trung.
“Lúc nãy chuyện cậu hỏi tôi, có một chuyện tôi chưa trả lời cậu.”
“Gì cơ?”
Thẩm Vị vươn tay vò đầu cô, giọng điệu dịu dàng: “Sau này đừng nghe người khác nói bậy, tôi là học sinh ngoan, không yêu sớm đâu.”
Lời nói của chàng trai tựa như ánh nắng ấm áp trong mùa đông giá rét, chiếu thẳng vào trái tim cô.
Mãi đến nhiều năm sau, lúc Tống Giai Hòa nghĩ đến chuyện này, cõi lòng cũng sẽ cảm thấy ấm áp, hâm mộ bản thân của lúc đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Strawberry Vị Mùa Hè
Chương 16
Chương 16