DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Hề Đáng Yêu
Chương 56: 56: Nói Có Vấn Đề Hay Không


Hạ Tông Minh lặng thinh nhìn cô.

Giang Nhược tức tới nỗi nói năng lộn xộn, lồng ngực run rẩy, đôi mắt cô nhìn anh ta không chớp, chất vấn: "Anh và Lục Hoài Thâm là bạn nối khố, tôi đã nói mà sao đột nhiên lại có lòng tốt thế, hóa ra là bọn anh đem tôi ra làm con khỉ để chơi đùa phải không?"
Đêm nay đến nước này, cô cảm nhận một cách sâu sắc lợi bất cập hại.

Từ lúc bị Lục Hoài Thâm ấn lên sau cánh cửa mà hôn, đến sau đó nhìn thấy giữa hai người họ thân mật không khoảng cách, lại đến thời khắc này bị trêu đùa trong lòng bàn tay, đủ loại cảm xúc suốt khoảng thời gian đó như thể đều bạo phát trong phút chốc.

Con người cô, không thể nói là thông minh cực độ nhưng cũng không ngốc, vậy mà vào thời điểm then chốt đánh rơi mất sợi dây xích còn quên đi việc suy nghĩ tới đại cục.

Nếu khi Giang Chu Mạn khoác tay Lục Hoài Thâm, cô tiến lên chen chân vào thì cũng coi như đã náo loạn chó gà không yên, chí ít sẽ đạt được mục đích, không đến nỗi lợi bất cập hại như bây giờ.

Chính vì dăm ba nụ hôn của Lục Hoài Thâm, vài cái hôn chẳng có tí cảm xúc nào ấy, cô đã bị nhiễu loạn tinh thần, khó mà tự kiềm chế cho nên mới lâm trận tháo chạy.

Giang Nhược cực kì ghét bản thân mình thế này, những cảm xúc lạ thường cuộn trào dữ dội trong tim, sau cùng biểu hiện ra bằng sự phẫn nộ.

Hạ Tông Minh thấy tâm trạng cô kích động, cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại như thể lí giải được vì sao cô trở nên như thế.

Thái độ của Hạ Tông Minh ngược hẳn với vẻ cười đùa lúc trước, vẻ mặt cũng trịnh trọng trở lại, "Anh không hề có ý này, đề xuất đưa em về suy nghĩ của riêng anh, không liên quan đến Lục Hoài Thâm."
"Vậy anh đưa tôi về đi." Giang Nhược cắn răng, mặt không cảm xúc, đôi mắt trong trẻo muốn đóng băng.

Hạ Tông Minh do dự không quyết hoặc là căn bản chẳng cân nhắc khả năng này, mím môi mỏng, học dáng vẻ vừa nãy của cô, chậm rãi quay đầu hướng ra ngoài cửa xe.

Có chút chột dạ.

Giang Nhược thấy thái độ của anh ta không rõ ràng, càng buồn bực thêm phần nữa, "Anh bớt xen vào chuyện bao đồng đi!"
Hạ Tông Minh quay đầu sang, ánh mắt bình tĩnh, mưu đồ giảng giải đạo lí với cô: "Lục Hoài Thâm là anh em của anh, anh đây cũng không tinh là lo chuyện bao đồng.


Em không tình nguyện đi với Chung Thận nên mới lên xe anh đấy chứ? Nói ra vẫn là anh giúp đỡ em, thay em giải vây."
Hạ Tông Minh nói rồi trái lại còn tự mỉm cười, "Em cũng không nghĩ xem, nếu ngày đó tin tức kết hôn của em và Lục Hoài Thâm được công bố, tối nay những người có mặt thấy em và Chung Thận qua lại gắn bó thân thiết, còn đích thân đưa em về, sẽ thấy thế nào?"
Giang Nhược chẳng nhịn được cười lạnh lùng nói: "Hạ Tông Minh anh đánh thái cực quyền thành thạo quá nhỉ, đen cũng có thể nói thành trắng.

Vậy tôi hỏi anh, tối nay người có mặt ở đó cũng đều nhìn thấy Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn anh anh em em thân mật, sau này nếu phát hiện vợ Lục Hoài Thâm là tôi, người ta sẽ đánh giá ra sao?"
Giang Nhược học đi đôi với hành, trả lại nguyên những lời đó cho anh ta, Hạ Tông Minh nhất thời bị chặn họng không có cách gì đáp lời.

Giang Nhược mân mê túi xách ở trên đùi, đôi mắt cứ nhìn ra bên ngoài mãi, từ từ rành rọt từng từ cứ vang lên sống động, "Anh đừng tránh nặng tìm nhẹ, tôi muốn anh đưa tôi về Cẩm Thượng Nam Uyển ngay nhưng anh cứ vòng vo với tôi."
Hạ Tông Minh bị cô ép hỏi tía lia đau cả đầu, anh day day ấn đường, bắt đầu tự kiểm điểm, vì sao đang rảnh rang tự nhiên phải đi lo chuyện bao đồng thế này.

Nguyên nhân tuy nhiều, nhưng quả thực tâm lí muốn xem kịch hay của Lục Hoài Thâm là một trong số đó.

Hạ Tông Minh dứt khoát đã làm thì làm cho trót, chống tay lên trán, mặt dày mày dạn nói: "Đây đang ở đường trên cao rồi em gái Tiểu Giang à, không quay đầu được."
Giang Nhược nhận ra, đây chẳng qua là Hạ Tông Minh tính toán muốn kéo dài thời gian thôi.

Sau khi tức giận qua đi, một mình yên tĩnh chờ đợi, nghe tiếng gió mưa gào thét, lòng không chắc chắn được điều gì.

Cô không biết vì sao Hạ Tông Minh cứ khăng khăng đưa cô đến nhà Lục Hoài Thâm, nếu thật sự phá hỏng chuyện của Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn, đối với anh ta mà nói có chỗ nào tốt?
Có khả năng anh ta chỉ nhất thời muốn xem kịch, ham vui, còn cô thì sao?
Đêm nay, mọi thứ đều phát triển theo hướng không khống chế được, lúc nên dốc sức chiến đấu thì cả kế hoạch và mục đích hết thảy đều chẳng tồn tại, lúc cần giữ vững lập trường thì lại cứ để lung lay.

Có những lúc quả thật đã không làm chủ được chính mình.

Đầu Giang Nhược đau muốn vỡ nứt, nhìn cảnh vật xuyên qua những hạt nước tựa bức tranh hư ảo khôn lường.

Hạ Tông Minh vờ như vô ý, trong nụ cười ẩn chứa mấy phần nịnh nọt nói: "Em xem, lên quốc lộ Bàn Sơn rồi không dễ quay đầu đâu.

Em cũng chẳng vội chuyện gì khác, ở đây một đêm cũng không có gì đáng ngại."

Tiếng Giang Nhược đáp lời đều đều: "Chẳng có gì đáng ngại, trước đây tôi cũng ở đó suốt."
Lần này Hạ Tông Minh thật sự có chút không rõ lí do, "Vậy vì sao em bài xích?" Nói xong, trong lòng đã sáng tỏ, nhưng lại cố làm vẻ bừng tỉnh mà nói: "Lẽ nào em để ý Giang Chu Mạn?"
Ánh mắt Giang Nhược chẳng để lộ cảm xúc, dừng trên khuôn mặt anh, đột nhiên nhìn Hạ Tông Minh mà sắc mặt không được tự nhiên lắm, rõ lâu sau cô mới mở miệng, "Lục Hoài Thâm thích Giang Chu Mạn nhường ấy, nằm gai nếm mật cũng không tiếc hao tổn tâm tư muốn cưới chị ta, thay bố chị ta tranh giành lợi ích.

Hẳn là anh phải đứng về phía anh ấy, bây giờ bảo tôi đi phá hoại là do bản tính anh vốn là người vong ân bội nghĩa hay làm thế này vì có mục đích không thể để người khác biết?"
Đôi mắt Hạ Tông Minh trở nên sâu thăm thẳm thêm vào đó có cả sự thích thú, anh khẽ trầm ngâm, nhỏ giọng nhắc lại lời cô: "Không tiếc hao phí tâm tư muốn cưới chị ta?"
Nói rồi anh ngưng lời, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe được thì thầm một câu, "Ngày trước tôi cũng cho rằng như thế."
Giang Nhược nghe anh nói câu gì đó nhưng cô không nghe rõ mà thực ra là chẳng nghe kĩ càng.

Bởi vì cổng biệt thự đã gần ngay trước mắt.

Hạ Tông Minh nhìn bên ngoài thấy mưa vẫn chưa ngớt, hỏi Giang Nhược: "Anh đưa em vào nhé?"
Hiện tại Giang Nhược cho Hạ Tông Minh vào danh sách được coi là kẻ thù, không muốn nhận bất kì ý tốt nào của anh ta, chỉ sợ là thuốc độc bọc đường.

Cô thờ ơ nói, "Không cần, cho tôi mượn ô là được."
Nói rồi lại nhìn giày của mình, hơi đau lòng, đi xuống như vậy, nhất định là chân đầy nước bùn, thế là đôi giày đẹp đẽ gần như hỏng rồi.

Một tay cô nhấc váy một tay cầm ô vẫn quyết đi vào làn mưa, ô cũng ngả nghiêng theo chiều gió.

Vừa xuống xe, sau lưng có ánh đèn xe chói lòa rọi tới chiếu sáng ra mãi tận xa, một chiếc xe lái đến dừng sau xe Hạ Tông Minh.

Giang Nhược đoán hẳn là Lục Hoài Thâm, kì thực lòng cô rất hiếu kì, phía sau liệu có Giang Chu Mạn đang ngồi không nhỉ, Lục Hoài Thâm thấy cô xuất hiện ở đây sẽ có vẻ mặt ra sao?
Nhưng cô không quay đầu nhìn một lần nào, xách váy giơ tay mở cổng, đi thẳng vào trong, làn váy trước sau không thể đồng thời cùng chú ý đến, được bên này thì mất bên kia, trong lúc lay động, thỉnh thoảng nó lại bị thấm ướt nước bẩn.

Cô mở cửa nhà lớn cũng là lúc chiếc xe kia dừng dưới mái hiên đằng sau, tiếng mở cửa truyền tới, có người xuống xe, Giang Nhược cũng không ngoái đầu để ý.


Cô đi thẳng vào nhà, tiện tay đóng cửa luôn, hơi khom người, chống tay lên tủ thay giày.

Giang Nhược nhìn giày cao gót bằng nhung mịn, mũi và hai bên mép giày đã ướt nhoẹt, ngả màu, sau khi khô cũng sẽ lưu lại vết ố, hỏng mất chất da rồi.

Sức nhẫn nại của con người là vô hạn, dưới trạng thái áp lực vẫn có thể gồng gánh để tiến lên phía trước, nhưng đè chết lạc đà vẫn luôn chỉ là một cọng rơm.

Tâm trạng Giang Nhược tồi tệ, đêm nay cũng tồi tệ nốt, cô nghĩ vì sao thời tiết kiểu này cô không yên ổn ở lại bên viện chăm sóc Kiều Huệ cho rồi? Vì sao không chuẩn bị đầy đủ rồi hãy ra tay?
Người cô khe khẽ run lên, giống như giận dữ với chính mình, chiếc giày cởi ra nặng nề lăn trên mặt đất, hai tay xách váy không để nước trên đuôi váy làm bẩn nền nhà, kéo lệt xệt đôi dép lê đi lên tầng.

Lục Hoài Thâm tiến vào đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cô.

Khi Giang Nhược bước lên cầu thang đến chỗ chiếu nghỉ, không nhịn nổi liếc khóe mắt xuống phòng khách, chỉ có bóng dáng một mình Lục Hoài Thâm.

Trở về phòng, Giang Nhược để tay sau lưng khóa trái cửa, bước chân như thể có ý thức hướng về phía tủ quần áo, lấy đồ dùng và quần áo để thay.

Cô mới hốt hoảng ý thức được, gian phòng dành cho khách như đã biến thành một phòng ngủ mang hơi thở cuộc sống của cô, trên bàn trang điểm bày mĩ phẩm của cô, trong tủ quần áo treo rải rác vài ba bộ quần áo, đặt ở đầu giường cũng là sách cô thích đọc cùng cái bịt mặt đeo lúc đi ngủ, một chiếc chăn mỏng cô lấy sang để làm khăn choàng đang trải trên ghế sô pha đơn trước cửa sổ.

Sau khi chuyện công việc lắng xuống, cô ở bệnh viện chăm sóc Kiều Huệ thêm một tí, vài ngày rồi vẫn chưa về đây, đồ đạc vẫn nguyên vẹn như khi cô rời đi.

Giang Nhược rút bộ đồ ngủ ném lên giường, đứng bên giường chuẩn bị thay quần áo, kéo khóa váy dài, lúc đang chuẩn bị cởi dây váy, cô nghe thấy cửa phòng dường như có tiếng động rất nhẹ.

Cô cho rằng bản thân căng thẳng tinh thần nên nghe nhầm.

Chẳng để ý lại tiếp tục cởi dây váy, bỗng nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa vặn xoay khóa cửa cực kì rõ rệt.

Tim Giang Nhược đập mạnh, trong nhà này chỉ có cô và Lục Hoài Thâm, người có chìa khóa mở cửa cũng là anh, trong đầu chỉ xuất hiện người này, cô vô thức chạy ra cửa, định khóa lại.

Khoảng cách đến đó chỉ vài bước nhưng cửa đã bị đẩy ra, Lục Hoài Thâm sải bước xông vào.

Lúc Giang Nhược nhìn thấy anh chỉ ngửi thấy mùi nguy hiểm, còn chưa ý thức được chuyện sắp sửa phát sinh, cô nhíu ấn đường, giơ tay che dây áo hờ hững bên vai, nhưng quên mất khóa kéo sườn phải đã mở rộng.

Trên người Lục Hoài Thâm vẫn mặc bộ vest được may đo thẳng thớm, đôi mắt sắc bén cùng dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng.


Giang Nhược cầm lòng không đậu lùi về sau một bước, sầm mặt mở miệng định bảo anh ra ngoài.

Lục Hoài Thâm vừa duỗi cánh tay dài đã cố sức đè cô lên vách tường, nhấc chân đá cánh cửa khép lại.

Giang Nhược bị dọa tới nỗi mặt biến sắc, sau lưng lâm râm nhói đau, cảm giác đau đớn ấy đến trễ, từ sống lưng cho đến đỉnh đầu và tứ chi, cô mấp máy môi, dùng hơi thở để xoa dịu cơn ê buốt.

Tới khi kịp hồi thần, Lục Hoài Thâm đã kề sít sao, giữa hai người khăng khít không một kẽ hở.

Nhịp tim, thân nhiệt cùng với chất vải và đường nét cơ thể.

Khoảnh khắc cô cảm nhận được đặc trưng của anh, trong nháy mắt cả người cứng ngắc tại chỗ.

Lục Hoài Thâm ghé bên vành tai cô, trong giọng nói trầm thấp êm ái còn mang theo âm thanh khàn khàn nồng đậm với sự phẫn nộ cực kì, "Có vấn đề gì không?"
Trong đầu cô ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng, đây không phải là những lời cô từng nói với Hạ Tông Minh sao.

Cô muộn màng nghĩ tới, khi ấy Hạ Tông Minh nhận điện thoại xong mới bảo đến biệt thự của Lục Hoài Thâm.

Trong đầu xẹt qua gì đó mà cô không kịp nắm lấy.

Độ ấm trên người Lục Hoài Thâm truyền đến liên tục không dứt, khiến nhiệt độ cơ thể cô cũng theo đó mà tăng cao, nó thậm chí còn lan đến cả cổ và tai.

Lục Hoài Thâm dùng cái đó để chặn đứng cô, như uy hiếp lại như mê hoặc dụ dỗ: "Nói, có vấn đề hay không?"
"Tôi...tôi không hiểu anh nói gì." Hộc mắt Giang Nhược đỏ ửng, không biết vì nhiệt độ cơ thể hay là vì hồi hộp, môi cô ấp úng, tận lực làm ra vẻ trấn định, nhưng giọng nói đã không còn giống như là của chính mình nữa rồi.

Bàn tay Lục Hoài Thâm giữ chặt eo cô, tưởng như muốn đính cô lên bức tường, thế nhưng giọng nói ấy trầm thấp đến tận cùng lại dường như quyến luyến vô tận, "Bây giờ biết giả ngây giả ngô rồi đấy, trước đó không coi ai ra gì hiện tại lại hối hận hả?"
Hà Nội, 16/5/2021
Mấy hôm nay tôi bận đi bầu cử quá các bác ạ
Không hiểu sao anh ta vào phòng vợ mà để đến nỗi dò dẫm như kẻ trộm không bằng
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Đọc truyện chữ Full