DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Hề Đáng Yêu
Chương 212: 212: Làm Đau Em À


Giang Nhược nói với chính mình một cách lí trí, không nên để bụng mấy trò chơi chữ này, nhưng bên cạnh đó lại suy nghĩ cảm tính: Không biết thím Ngô kết thúc nghỉ phép chưa, trong nhà có người quét tước hay không, hằng ngày anh không có ai lo liệu, buổi tối lúc đi làm về muộn có người đưa cơm đưa nước cho không?
Giang Nhược nghĩ ngợi rồi lại thay đổi suy nghĩ, mình thế này rõ ràng chính là tư duy của bà quản gia.
Cô nói giọng gượng gạo: "Không phải anh không quen không có tôi, chỉ là anh không quen không có ai chăm lo cuộc sống hàng ngày cho anh thôi."
"Trước kia anh cũng không thích người khác can thiệp sinh hoạt hàng ngày của anh."
Giang Nhược làm bộ không hiểu ý anh, lùi ra một chút, nhìn anh không hề đáp lại.
Lúc này dì út gọi ở bên ngoài: "Ăn cơm, người đi đâu cả rồi?"
Giang Nhược vội đẩy anh rồi đi ra ngoài.
Khi ăn cơm, dì út cứ mở miệng là "Tiểu Lục" gọi đến độ thân thiết nhiệt tình, Giang Nhược nghe thấy mà trong lòng cảm giác kì cục.
Lúc rời đi, Kiều Huệ tiễn ra tận cửa.
Cánh cửa đóng lại, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm cùng đứng bên ngoài cửa nhà.
Giang Nhược vẫn mặc kiểu đi làm như cũ, sơ mi đỏ tay nhún và chân váy đen quá gối, phía dưới là cẳng chân thon thon trắng trẻo, giày cao gót nhung đỏ ton sur ton với trang phục.
Tông màu bộ váy áo này tôn da, ánh sáng của đèn cảm ứng âm thanh khá mờ, khó khăn lắm mới có thể soi sáng, chiếu lên người cô, làm dịu đi màu da trắng ngần hơn người, trong bóng tối ảm đạm đôi đồng tử sáng lên hết sức nhu hòa.
Ra khỏi cửa Giang Nhược liền thay đổi sắc mặt, quăng cho anh cái liếc mắt, rồi đi về phía trước chẳng ngó ngàng gì, còn cố tình đi cực nhanh.
Giày cao gót giẫm lên nền gạch hành lang, tiếng vọng lanh lảnh lang thang khắp tầng.
Lục Hoài Thâm nhìn bóng lưng uyển chuyển kia, bước chân thong dong theo phía sau.
Giang Nhược tới tầng trệt, phát hiện xe Lục Hoài Thâm đỗ ngay sau xe mình.

Lối thông hành trước tòa chung cư cũ tương đối hẹp, trước sau xe Giang Nhược đều có xe, hơn nữa khoảng cách xe quá gần, lúc ấy khi dừng xe cô cũng không biết Lục Hoài Thâm sẽ đến, hơn nữa cô nghi ngờ là Hoài Thâm cố ý, đầu xe sắp chạm vào đuôi xe cô rồi, cô không ra được, chỉ có thể chờ anh đi trước.
Nói đến thì, tối hôm qua, xe cô vẫn do Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu lái về.
Mà Lục Hoài Thâm lại cứ bước đi nhàn nhã, cô đã ngồi vào xe, mới thấy anh từ tòa đơn nguyên đi ra.
Có hai ba chiếc xe đạp đỗ cả ở trong và ngoài cửa sắt của tòa nhà, để cho tiện còn có vài nhà hàng xóm để cả xe nôi ở chỗ trống bên cạnh cầu thang.
Lục Hoài Thâm làm điệu bộ như vừa từ CBD ra, bước đi với đèn hàng lang làm nền, thậm chí lúc qua cửa an ninh phải hơi cúi đầu, người cảnh chẳng hài hòa.

Giang Nhược ấn còi thúc giục.
Lục Hoài Thâm ngang qua bên cạnh xe, hỏi cô: "Sao không đi nữa?" Giọng nói nghe có vẻ trầm thấp hớn hở.
Lời này nói ra, cực kì khiêu khích, ý tứ na ná kiểu: Em tiếp tục đi nữa xem nào, dự là lòng bàn chân em có quét dầu thì cũng chẳng trượt nổi.

Tận đáy lòng, Giang Nhược thầm mắng tiểu nhân đắc chí.
Giang Nhược ngồi ở trong xe, nắm tay lái, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm, "Anh chặn tôi rồi," cuối cùng còn không quên chế nhạo một câu: "Có biết lái xe không, đỗ xe kiểu càn quấy thế nhở."
Anh nhếch khóe miệng với cô: "Ngại quá, càn quấy quen rồi."
Giang Nhược không dám tin, vin cửa xe thò đầu ra, trừng mắt lườm bóng lưng kia.
Lái xe lên đường, ra khỏi đường nhánh của Cẩm Thượng Nam Uyển, bên ngoài đều là đường lớn nội thành người xe như nêm, đường vành đai phía trước đan xen lấp trời.
Hai người mỗi người một xe, ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, dừng song song chờ đèn đỏ.
Sau một đợt mưa, tiết trời trung tuần tháng chín vẫn chưa tăng nhiệt độ trở lại, buổi tối hơi lạnh càng mạnh hơn, nhưng cũng chưa đến nỗi khiến người lạnh cóng, Giang Nhược hạ kính cửa xe cả hai bên khoang lái, di động đặt rãnh lõm bảng điều khiển sáng lên, Vương Chiêu gửi WeChat cho cô, cô cầm di động lên đọc tin nhắn.

Bỗng nhiên xe bên cạnh bóp còi hai cái, Giang Nhược liếc anh một cái, nâng kính cửa xe ghế phụ lên, sau đó gửi tin nhắn thoại trả lời Vương Chiêu.
Tiếp theo Lục Hoài Thâm gửi tin nhắn thoại: Lái xe tử tế.
Giang Nhược nhìn phía bên phải, cách cửa sổ xe, bên trong có thể thấy rõ bên ngoài, người bên ngoài lại không thấy rõ bên trong, nhưng Lục Hoài Thâm lại nhìn thẳng tắp vào xe, dường như có thể nhìn thấu tâm tư cô, đón được ánh mắt cô quay qua.
Trong lòng Giang Nhược hơi nhảy dựng, giây tiếp theo đã thả điện thoại về chỗ cũ.
Vừa vặn lúc này đèn đỏ chuyển xanh, cô dẫm chân ga tiến về phía trước.
Tới ngã rẽ tiếp theo, Lục Hoài Thâm cần phải đi thẳng, còn cô rẽ phải.
Nhưng không bao lâu, cô nhìn vào gương chiếu hậu, xe Lục Hoài Thâm vẫn theo phía sau, cô bất giác thả chậm tốc độ xe, anh cũng chậm lại, cô nhanh anh cũng nhanh, tóm lại vẫn duy trì khoảng cách thích hợp nhưng theo sát.
Giang Nhược bèn như vô tình lại như cố tình mà chú ý tới, mãi đến khi sắp vào Hoa Lĩnh Phủ, cho rằng anh sẽ theo mình đến nhà, thì Lục Hoài Thâm lại thay đổi phương hướng ở giao lộ trước khi tiến vào khu nhà.
Theo sau Lục Hoài Thâm gửi WeChat: Nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau khi đỗ xe xong, Giang Nhược đọc tin nhắn, dựa vào ghế xe nhìn chăm chú màn hình di động một lúc lâu, trả lời một câu: Lái xe còn nghịch di động cái gì?
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?

Giang Nhược trả lời xong tin nhắn, xuống xe lên tầng.
Lúc sau phỏng chừng là anh nghiêm túc lái xe không xem di động nữa, chờ Giang Nhược tắm rửa xong đi ra, mới thấy tin nhắn mới của anh vài phút trước.
【Ngày mai sẽ tới thăm em.】
Giang Nhược còn chưa sấy tóc, trên đầu đang đội khăn lông, cô với lấy di động nhắn lại: Đừng quấy rầy.
Có giọt nước men theo ngọn tóc nhỏ xuống, rơi trên màn hình di động, Giang Nhược dùng lòng bàn tay lau khô, khóa màn hình.
Ngày hôm sau, lúc gần sẩm tối, Giang Nhược có phần nhấp nhổm, xung quanh hơi vang tiếng cũng có thể làm cô dời lực chú ý.
Thời điểm Vương Chiêu gọi điện thoại cho cô, Giang Nhược luôn thất thần.
Vương Chiêu hỏi cô: "Cô làm sao đấy?"
Giang Nhược bảo: "Không có gì, luôn cảm thấy cửa có động tĩnh."
Vẻ mặt Vương Chiêu kỳ quái: "Mang thai còn bị ảo giác? Không phải cô bị áp lực lớn quá dẫn tới thần kinh căng thẳng chứ?"
Giang Nhược nói: "Không phải."
Cô ngừng một chút, lại bổ sung: "Lục Hoài Thâm bảo hôm nay anh ấy sẽ đến, tôi tưởng là anh ấy."
Vương Chiêu ha ha hai tiếng, kéo dài âm điệu trêu chọc: "Vừa rồi tôi còn tưởng, là tên hồ mị tử nào tâm tư xấu xa làm cô mất hồn mất vía chứ!"
(hồ mị tử: thời xưa, để gọi người phụ nữ biết dùng vẻ đẹp mê hoặc người khác)
Giang Nhược chẳng thèm để ý tới cô ấy.
Vương Chiêu nói: "Nếu không thể buông cũng không cắt đứt nổi, bằng không thì cô dọn về đi cho xong, dù sao anh ấy vẫn còn cách ngoại tình một khoảng, chuyện anh ấy cùng Đỗ Thịnh Nghi, chờ về sau lại bảo anh ấy thẳng thắn với cô, từ từ tính sổ.

Hơn nữa cô đang mang thai, có lúc nào khẩn cấp, cũng không đến nỗi bên người không có ai.

Đỗ Thịnh Nghi hiển nhiên là cố ý tới gây chuyện xấu, dù ra sao cũng không thể để cô ta thực hiện được ý đồ."
Giang Nhược cảm thấy nguyên do cô chơi thân với Vương Chiêu, bởi vì nhiều lần khi bản thân đưa ra quyết định, nhưng còn thiếu quyết tâm sút một phát vào khung thành thì Vương Chiêu có thể đúng lúc đoán trúng tâm tư của cô, hơn nữa còn đẩy cô một cái.

Tất nhiên ngoài miệng Giang Nhược sẽ không thừa nhận trong lòng đã buông lỏng, có ý dọn về, nhưng lại luôn cảm thấy vẫn chưa trút giận đủ.
Vương Chiêu lại hỏi: "Định kể với anh ấy chuyện đứa bé chưa?"
Cô nói: "Tôi định đợi sau ngày mai mới nói."
Giang Nhược cảm thấy đã nhìn rõ Đỗ Thịnh Nghi là người như thế nào, tất nhiên sẽ không bị lời nói của cô ta làm ảnh hưởng.
Lần này đồng ý đến nơi hẹn, chẳng qua là để giải quyết dứt điểm rắc rối.
Trò chuyện mấy câu, Vương Chiêu đã tới nhà, Giang Nhược đi nấu cơm, còn làm nhiều hơn một món so với ngày thường.
Ăn xong, Lục Hoài Thâm vẫn chẳng đến.
Giang Nhược hậu tri hậu giác ngộ ra, ngày hôm qua anh cố ý nói một câu mang dụng ý như vậy, khả năng chỉ để trêu ghẹo mình, hòng khiến cô thấp thỏm mong ngóng.
Thăm dò cũng được mà trêu ghẹo cũng thế thôi, Giang Nhược bực hết cả mình.

Sau bữa tối, ăn một ít hoa quả, xem TV một lúc giết thời gian, lại đi chậm hai vòng trên máy chạy bộ.
Vẫn cảm thấy thời gian trôi cực kì chậm chạp y như cũ, bởi trong lòng có việc chưa được giải quyết.
Kim đồng hồ sắp chạy đến 10 giờ, Giang Nhược lẳng lặng đi tắm chuẩn bị ngủ.
Lúc vừa tắm xong, điện thoại vang lên, Giang Nhược vội vàng lau người, quấn khăn tắm đi ra ngoài nhận điện thoại.
Số gọi đến chưa lưu, Giang Nhược nghe máy: "Alo?"
"Xin chào, chị Giang phải không ạ?"
"Là tôi."
"Là thế này, sắp tới chị có ý định mua nhà không? Nhà học khu mới nhất ở Phi Long Tạ, đường Nam Hoa đã bắt đầu mở bán..."
(Nhà học khu: bất động sản gần các trường học chất lượng, con cháu người mua có thể đi học đúng tuyến ở trường tốt, giá nhà khu này thường rất đắt đỏ)
"Không có tiền." Giang Nhược tắt cuộc gọi rác tiếp thị, vứt điện thoại lên giường.
Cô túm khăn tắm trước ngực đang tuột xuống, xoay người thấy có một người đang dựa vào khung cửa phòng, cô sợ tới mức ngã ngồi trên giường.
Cửa phòng mở lúc nào cô chẳng hề biết, Lục Hoài Thâm đứng ở chỗ đó từ bao giờ cô cũng không biết.
Giang Nhược chưa hết kinh hồn, ném một cái gối đầu qua: "Anh không lên tiếng để dọa ai hả?"
Lục Hoài Thâm giơ tay đón lấy cái gối, nhìn chằm chằm bộ ngực trắng như tuyết của cô không nói lời nào.
Giang Nhược cúi đầu nhìn theo tầm mắt anh, mặt không biến sắc khẽ kéo khăn tắm, đứng dậy rồi vào phòng tắm.
Lục Hoài Thâm đi vào phòng, cánh cửa trượt kính mờ trong phòng tắm đóng lại, bóng người chờn vờn, bóng dáng kia kéo dài lồng vào quần áo.

Giang Nhược không mang nội y vào thay, cô tắm rửa xong thì chuẩn bị đi ngủ luôn, đai áo ngủ trong tủ quần áo cô cũng chẳng lấy ra.
Giang Nhược thất thần vừa thoa kem dưỡng da lên mặt, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, yên ắng lạ thường.
Ban nãy trong lúc vội vàng cô không nhìn kỹ Lục Hoài Thâm, sau khi đi ra thấy Lục Hoài Thâm đang nằm ngửa ở trên giường mình, nhắm mắt lại, anh nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra, muốn nhìn sang bên này, Giang Nhược vội xoay người vào phòng quần áo.
Gian để quần áo của nhà bên này không có vật ngăn cách với gian phòng ở, từ giường có thể nhìn thẳng vào, Giang Nhược cũng không thể thay nội y ngay trước mặt anh, bèn chỉ lấy bộ áo choàng ngủ khoác lên người.

Mà trong hành lý cô dọn qua đây, đều là quần áo mùa hè, bao gồm cả áo ngủ cũng là vải mỏng.
Giang Nhược dùng lòng bàn tay áp nhẹ lên mặt, trấn an bản thân, vợ chồng già với nhau cần gì phải thẹn thùng.
Lá gan lớn lên, thắt dây lưng gọn gàng, ra khỏi phòng quần áo.
Cô đứng ở mép giường, đá một phát vào chân Lục Hoài Thâm đang vắt ở mép giường, "Mặc quần áo thì đừng nằm lên giường tôi."
Lục Hoài Thâm ngoảnh đầu sang mở mắt ra nhìn nhìn cô, vừa nhìn một cái, Giang Nhược đã ngây ngẩn.
Không đợi nghĩ nhiều, ngay sau đó liền cúi xuống ngửi thử người anh, cô xụ mặt, trầm giọng mà nói: "Cả người toàn mùi rượu với thuốc lá, dậy ngay khỏi giường tôi."
Lục Hoài Thâm ngửa mặt chăm chú nhìn cô không lên tiếng, chân chợt ngoắc lấy đùi cô, đầu gối Giang Nhược khuỵu xuống, cả người bổ nhào về phía trước, cô sợ run, đưa tay chống mép giường để ổn định cơ thể, làm giảm lực ngã lên người Lục Hoài Thâm.
(Vợ con anh mà thế nào thì đẹp cái mặt anh lắm, đùa với chả giỡn gì đâu)
Lục Hoài Thâm giơ tay ôm chặt eo cô, giữ vững nửa người trên của cô.
Giang Nhược vừa hết kinh hãi, chộp tay vỗ ngay một phát vào ngực anh, nghĩ lại còn rùng mình đến nỗi sắc mặt trắng bệch, "Uống rượu xong đến đây mượn rượu làm càn hả?"
Lục Hoài Thâm không ngờ cô sẽ giận đến thế, đặt cô lên giường, "Làm đau em à?"
Giang Nhược lật người ngồi dậy, "Không."
Cô khẽ kéo lại mép váy đang bị lật lên, "Muộn thế này anh đến làm gì?"
Lục Hoài Thâm nằm thẳng cẳng, mắt nhìn đôi mắt cô, nhếch nhếch mày nói: "Tối qua anh đã bảo sẽ tới thăm em."
"Ai cần anh thăm, tôi có thiếu tay thiếu chân đâu." Mỗi câu Giang Nhược nói đều đang đốp chát với anh, anh cũng chẳng giận, cực kì thuận theo cô.
Giang Nhược thấy anh lại nhắm mắt, vội đẩy anh: "Anh đừng mặc quần áo bẩn nằm trên giường tôi."
Anh mở mắt nói: "Giường này anh mua."
Giang Nhược ngồi quỳ bên người anh, mím môi không nói lời nào.
Lục Hoài Thâm ngồi dậy nói: "Anh đi tắm."
Thời điểm Giang Nhược phản ứng lại được, Lục Hoài Thâm đã đứng dậy đi vào phòng tắm rồi..


Đọc truyện chữ Full