Xa Thừa Vũ giữ chặt cổ tay Kiều Hải Tinh, kéo cô đến bên cạnh người mình, một mặt xin lỗi bác gái: “Thật xin lỗi.”
Bác gái liếc mắt nhìn “Chồng già vợ trẻ” một cái rồi bưng sữa đậu nành rời đi.
Vành tai Kiều Hải Tinh ửng đỏ, đôi tay lúng túng kéo gấu quần, hờn trách với bác gái: “Bác gái này… Mắt nhìn kiểu gì vậy!”
Xa Thừa Vũ nhìn cô một cái.
Cũng không biết rốt cuộc là ánh mắt của ai không tốt.
Xa Thừa Vũ: “Đi vào trong tìm chỗ ngồi thôi.”
Kiều Hải Tinh tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay chống cằm ngẩn người.
Sao bác gái kia có thể nhìn cô và chú thành một cặp vợ chồng được vậy?
Quá là buồn cười rồi đấy!
Chẳng qua là…
Kiều Hải Tinh nhìn Xa Thừa Vũ đang đứng xếp hàng ở quầy.
Vóc dáng chú ấy rất cao, dáng người thì sao, khoảng thời gian trước đúng là rất gầy, gần đây hình như đã có da có thịt hơn, giá trị nhan sắc cũng là đẹp trai số một, con người thì rất tốt, không nói nhiều nhưng làm việc thận trọng chững chạc.
Gả cho một người đàn ông như vậy hình như cũng không tệ lắm nha!
Kiều Hải Tinh không nhịn được cười trộm.
Sau đó cô gõ gõ đầu, ngăn cản chính mình tiếp tục nghĩ lung tung.
Bạn học Kiều Hải Tinh, phiền bạn phải có sự kính trọng đối với bậc cha chú được chứ?!
Xa Thừa Vũ bưng đĩa thức ăn tới, từ xa đã nhìn thấy cô gái nhỏ lúc thì mếu mó lúc lại cười.
Anh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, buồn cười hỏi: “Đang nghĩ cái gì vậy?”
“A?” Kiều Hải Tinh sửng sốt, cô vỗ vỗ khuôn mặt mình, hỏi: “Vừa nãy chú, vì sao… vì sao lại không giải thích vậy?”
“Không phải cô cũng không giải thích hay sao.” Xa Thừa Vũ liếc nhìn cô một cái, “Tôi tưởng là…”
Kiều Hải Tinh mở to hai mắt, hô hấp dường như muốn ngừng lại.
Chú ấy tưởng là cái gì?
Chẳng lẽ tâm tư điên khùng khi nãy của mình đều bị chú ấy phát hiện rồi??!
Xa Thừa Vũ nhàn nhạt nói: “Tôi tưởng là bác ấy nói đùa.”
Kiều Hải Tinh giống như quả bóng da xì hơi, trái tim bị trêu chọc lên xuống thấp thỏm.
Hai người ăn cơm xong, Xa Thừa Vũ thanh toán tiền, Kiều Hải Tinh ở bên cạnh nói lảm nhảm: “Thật là đắt mà, một bát cháo hai đồng, một lồng bánh bao nhỏ mười đồng, một đĩa dưa muối nhỏ một đồng…… Không thể tiếp tục ăn như vậy nữa, đúng là sai lầm mà!”
Xa Thừa Vũ cười cười, “Đi thôi, trở về mời cô ăn mì gói.”
Kiều Hải Tinh nhăn mũi, ghét bỏ nói: “Không cần, mì gói rất không tốt cho sức khỏe.” cô dùng ngón tay gõ gõ đầu, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: “Chú, chúng ta nấu cơm ở nhà nhé.”
Kiều Hải Tinh càng nghĩ càng có niềm tin, “Chúng ta nấu cơm ở nhà, vừa sạch sẽ lại rẻ, chi phí chia đều!”
Xa Thừa Vũ nhướng mày, hỏi cô: “Cô biết nấu cơm sao?”
Kiều Hải Tinh âm thầm sắp xếp câu từ trong lòng, sau đó nói: “Biết làm, nhưng mà hương vị… bình thường.”
Trái lại Xa Thừa Vũ thật ra rất muốn nhìn xem cái “bình thường” này là cái trình độ gì, cũng rất biết điều đồng ý.
Kiều Hải Tinh nói làm là làm, xế chiều hôm đó liền lôi kéo Xa Thừa Vũ đến siêu thị mua sắm một phen, nồi niêu xoang chảo, dầu muối tương dấm, mua đủ từng món một, lúc tính tiền là Xa Thừa Vũ thanh toán.
Hai người trở lại khu nhà, Kiều Hải Tinh gấp không chờ nổi lấy chỗ đồ vừa mua ra, trước kia khi Bao Hoài còn ở nơi này thì thường xuyên nấu cơm trong phòng bếp nhỏ, lúc anh ta đi có để lại một cái bếp điện từ và một cái nồi cơm điện.
Kiều Hải Tinh sắp xếp xong chỗ đồ vật kia, phòng bếp nhỏ thoạt nhìn rất có dáng vẻ.
Cô tính toán tiêu xài trong hôm nay, lấy tiền ra chuẩn bị đưa phần của mình cho Xa Thừa Vũ.
Xa Thừa Vũ không nhận, “Lần trước cô mời tôi ăn lẩu, lần này coi như tôi mời cô đi.”
Kiều Hải Tinh nghĩ nghĩ thấy cũng hợp lý nên cất tiền đi.
Xa Thừa Vũ cười cười, “Nhưng mà, hôm nay cô là người nấu đấy.”
Kiều Hải Tinh nhìn đống đồ ăn trên bàn nhỏ, lại mặc cả với Xa Thừa Vũ: “Vậy chú rửa bát nha.”
“Đồng ý.”
Nửa giờ sau.
Kiều Hải Tinh đeo tạp dề nhỏ của mình, tay phải cầm nồi, tay trái giơ nắp nồi, đứng ở khoảng cách một mét so với bếp điện tựa như đứng trong vùng an toàn để xào rau.
Cô khom người, cứ một chốc lại xào xào rau cải trong nồi, thỉnh thoảng lại dùng nắp nồi chắn mấy giọt dầu bắn tới. Tay thả ít rau cải, phía trên còn có vài lá rau rơi bừa bãi, tất nhiên chúng bị rơi ra trong lúc cô hoảng loạn.
Liếc mắt nhìn qua, một phòng bếp binh hoang mã loạn.
Xa Thừa Vũ không thể nhìn nổi.
Kiều Hải Tinh thấy anh đi tới, bèn ngượng ngùng giải thích: “Cái này… độ nóng của bếp điện từ này hơi lớn, tôi dùng không quen…”
Khóe môi Xa Thừa Vũ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, anh giơ tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi tán loạn trên gò má ra sau tai cô.
Kiều Hải Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ nghe thấy anh nói: “Để tôi làm cho.”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Xa Thừa Vũ đã nhận lấy chiếc muôi trên tay cô.
**
Đã vài ngày rồi Tiểu Xuyên chưa liên lạc với Xa Thừa Vũ, thời điểm gọi điện thoại lần trước cậu được biết anh không đến bệnh viện tái khám bệnh viêm họng đúng hạn.
Lúc hai người gọi điện thoại thì phần lớn là Tiểu Xuyên nói, Xa Thừa Vũ nghe, Tiểu Xuyên có thể đoán ra, giọng nói của anh vẫn không quá thoải mái.
Tiểu Xuyên đã tìm được công việc mới, khoảng thời gian trước đúng lúc phải đuổi kịp tiến độ trò chơi mới của công ty nghiên cứu, trước sau đều bận rộn một thời gian dài. Hôm nay cuối cùng cũng không phải tăng ca nữa, Tiểu Xuyên quyết định tới khu nhà thăm anh.
Cậu mua hai phần cơm hộp ở tiệm cơm, Tiểu Xuyên đoán Xa Thừa Vũ nhất định không ăn cơm đàng hoàng, nói không chừng sẽ còn tự giam mình ở trong phòng, đèn cũng không bật, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Nghĩ vậy, Tiểu Xuyên không khỏi thở dài.
Bân Tử ngồi trước quầy của khu nhà, thấy Tiểu Xuyên xách hai hộp cơm tiến vào, lúc này mới hiểu rõ, thì ra buổi tối Xa Thừa Vũ và Kiều Hải Tinh mua một đống đồ như vậy trở về là muốn mời khách ăn cơm nha.
Anh ta còn tưởng rằng hai người này muốn ăn cùng nhau cơ!
Tiểu Xuyên chào hỏi với Bân Tử rồi lập tức đi đến phòng 101.
Cửa phòng không đóng, Tiểu Xuyên gõ vài cái, không ai đáp, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy trên người Xa Thừa Vũ đeo một cái tạp dề ngôi sao nhỏ, một tay cầm nồi, một tay cầm muôi. Bên cạnh anh còn có một cô gái nhỏ đang đứng, thường xuyên ngó đầu nhìn vào trong nồi, sau đó bị Xa Thừa Vũ ấn đầu đẩy trở về.
Tiểu Xuyên đứng ở cửa nửa ngày không phản ứng kịp.
Ai có thể nói cho cậu, rằng cậu đã bỏ lỡ cái gì được không??
Kiều Hải Tinh thấy cửa mở, Tiểu Xuyên thì ngơ ngác đứng ở cửa, cô bước nhanh qua đó, nhiệt tình gọi cậu: “Anh Tiểu Xuyên tới à!”
Tiểu Xuyên cảm thấy có chút xa lạ đối với thế giới này, cười gượng chào hỏi với Kiều Hải Tinh, rồi đi đến trước mặt Xa Thừa Vũ gọi một tiếng “Lão đại”.
Xa Thừa Vũ quay đầu nhìn cậu một cái, nói: “Vừa mới tan tầm à? Tìm chỗ ngồi đợi một chút đi, có thể ăn cơm ngay bây giờ đây.” Anh vừa nói vừa thêm một thìa muối nhỏ, biểu cảm thư thái và chuyên tâm.
Đôi mắt Tiểu Xuyên như muốn rơi ra, xin hỏi người đàn ông đang nấu nướng kia thật sự là ông lớn trong ngành mà cậu ta biết sao?
Cậu vào phòng Xa Thừa Vũ ngồi trong chốc lát để bình tĩnh lại một chút.
Hai mươi phút sau, đồ ăn đã nấu xong, Xa Thừa Vũ nấu hai món mặn một món canh, tính thêm cả đồ mà Tiểu Xuyên mang đến thì tổng cộng có bốn món, bày trên chiếc bàn gấp nhỏ, thoạt nhìn rất phong phú.
Kiều Hải Tinh chạy tới hỏi mượn Bao Hoài một chiếc ghế dựa, ba người ngồi xung quanh bàn ăn cơm.
Cả ngày Kiều Hải Tinh ăn ở bên ngoài nên vô cùng nhung nhớ loại cơm nhà này, cô gắp một miếng cải thìa lên ăn thử, lại ngoài ý muốn cảm thấy rất hợp khẩu vị.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, không ngừng gật đầu, còn giơ ngón tay cái.
Trái tim treo trên cổ của Xa Thừa Vũ cuối cùng cũng rơi xuống, khóe miệng không ngừng cong lên.
Tiểu Xuyên nhìn không hiểu hai người này mắt đi mày lại, cậu gắp một miếng thịt xào vào bát Xa Thừa Vũ, “Lão đại, ăn nhiều thịt một chút, trong khoảng thời gian này anh gầy nhiều đi đấy.”
Xa Thừa Vũ cười cười, cũng thuận tiện gắp cho cậu một miếng, “Ừ, cậu cũng ăn đi.”
Tiểu Xuyên bụng dạ thẳng thắn, “Lão đại, em không thích ăn thịt.”
Xa Thừa Vũ kiên nhẫn đổi thịt xào thành cải thìa, “Được được được, vậy cậu ăn rau xanh đi.”
Tiểu Xuyên cười hì hì, lộ ra một hàm răng trắng, “Cảm ơn lão đại.”
Xa Thừa Vũ: “Đồ ngốc.”
Kiều Hải Tinh nhìn hai người tương tác với nhau thì cảm thấy…thật ngọt ngào!
Tiểu Xuyên ăn cơm rất nhanh, không quá một lát đã ăn xong. Cậu buông đũa rồi hỏi Xa Thừa Vũ: “Lão đại, vì sao gần đây anh không liên lạc gì với em vậy?”
Giọng nói của cậu có phần nhỏ nhẹ, lời này hỏi ra nghe có vẻ như đang làm nũng vậy.
Kiều Hải Tinh sặc một cái.
Cô bỗng nhiên nhớ tới hồi đại học có cô bạn cùng phòng ở giường đối diện, đó là một cô em gái nhỏ mềm mại, chỉ cần bạn trai quá ba tiếng không liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ gọi điện thoại cho anh ta ngay, truy hỏi vì sao gần đây anh không liên lạc với em vậy? Có phải anh không thương em hay không?
Kiều Hải Tinh thực sự không chịu nổi bọn họ, nhân tiện cũng khắc sâu trong ký ức những lời này.
Cô nhìn ông chú đẹp trai nam tính, lại nhìn Tiểu Xuyên thanh tú tri kỷ …
Bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật.
Kiều Hải Tinh cúi đầu yên lặng và cơm, một bên vểnh tai nghe.
Xa Thừa Vũ: “Gần đây khá bận rộn.”
Kiều Hải Tinh: Ừ, đàn ông thật giống nhau, đều thích dùng cái cớ này.
Tiểu Xuyên không nói chuyện.
Kiều Hải Tinh: Xong đời, Anh Tiểu Xuyên chắc chắn tức giận rồi.
Trước kia Tiểu Xuyên đã thử đề cập đến việc gây dựng sự nghiệp một lần nữa với Xa Thừa Vũ, anh luôn qua loa lấy lệ, Tiểu Xuyên muốn giáp mặt hỏi rõ ràng.
Tiểu Xuyên khe khẽ thở dài, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Lần trước em đã nói với anh về chuyện kia rồi, anh suy nghĩ thế nào?”
Kiều Hải Tinh: Tình huống gì thế này, cô gặp phải hiện trường chia tay sao? Vừa nãy bầu không khí còn rất tốt mà, chẳng lẽ đó là sự ngọt ngào cuối cùng?
Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn hai người này.
Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng cốc đầu cô một cái, “Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì đi rửa bát.”
Kiều Hải Tinh lập tức đứng lên, chân chó nói: “Được được được, tôi đi rửa tôi đi rửa!”
Cô cũng không thể làm chậm trễ chính sự của chú ấy được.
**
Kiều Hải Tinh gần đây không đi làm, hay ra ra vào vào cùng với Xa Thừa Vũ, hai người cùng đi mua đồ về nấu cơm, vô cùng náo nhiệt.
Bân Tử ở trước quầy thường xuyên thấy hai người vừa nói vừa cười, trong lòng không khỏi nảy sinh chút nghi vấn.
Hôm nay, Bân Tử nhàn tới mức không có việc gì làm nên tám chuyện với Bao Hoài, “Anh Hoài, anh nói xem hai người này có phải phát triển thành cái gì mà “vượt qua tình cảm cách mạng hữu nghị” rồi hay không?”
Bao Hoài trả lời anh ta, “Cậu dừng ngay đi, nhìn ai cũng đều thành có vấn đề, anh thấy cậu mới là không bình thường nhất.”
Bân Tử không nói chuyện, nhưng anh ta cảm thấy nhất định có gì đó không bình thường.
Hôm nay, thừa dịp Kiều Hải Tinh ở một mình, Bân Tử nhỏ giọng gọi cô lại đây, “Hải Tinh, tới đây tới đây.”
Kiều Hải Tinh thấy anh ta tỏ ra thần bí, liền cười tủm tỉm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hỏi cô chuyện này nhé,” Bân Tử do dự không biết mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút, hất hất cằm về hướng phòng 101 rồi hỏi: “Cô… chú kia, có phải có chuyện gì hay không?”
Kiều Hải Tinh dùng tay bưng kín miệng, ghé sát vào Bân Tử, nhỏ giọng hỏi: “Anh phát hiện ra khi nào vậy?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạnh Phúc Vì Em
Chương 11
Chương 11