DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạnh Phúc Vì Em
Chương 36

Vừa dứt lời thì cửa vang lên tiếng “Tích tích”, gần tới giờ làm việc nên các đồng nghiệp lần lượt quét thẻ vào cửa.

Trong đám người có một người phụ nữ vô cùng nổi bật mặc một thân âu phục màu xám nhạt, ngũ quan minh diễm hào phóng, tóc buộc kiểu đuôi ngựa thấp, tay xách một chiếc túi nhãn hiệu xa xỉ, xen lẫn trong một đám đồng nghiệp làm nghiên cứu phát triển game có vẻ càng thêm xinh đẹp giỏi giang.

Viên Thiến thấy Bùi San tới thì vội vàng đi qua nghênh đón.

“Chị San, em vừa mới nhắc tới chị với Xa tổng xong, không ngờ chị lại đến sớm như vậy.” Viên Thiến đến phòng trà rót cho Bùi San một ly nước ấm, lại nói: “Thật vất vả cho chị quá, chị uống ly nước trước nhé.”

Bùi San đánh giá xung quanh một lượt, môi đỏ khẽ mở: “Thừa Vũ đâu?”

Viên Thiến hậm hực đặt ly lại, rồi thay ngay bằng một nụ cười tươi nói: “Xa tổng đang ở trong phòng họp ạ.”

Cô nhìn thoáng qua phía sau, Xa Thừa Vũ dẫn theo Tiểu Xuyên và Sở Hàng từ phòng họp đi ra.

Nhân viên trong đại sảnh sôi nổi nhìn qua.

Tính nhiều chuyện của Tam Mộc trỗi dậy, nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, chị gái xinh đẹp này là ai đây? Tai to mặt lớn đến mức mấy vị cấp cao của công ty phải cùng nhau tiếp đãi cơ à?”

Có vẻ như xuất phát từ trực giác của người phụ nữ, Tiểu Nặc bĩu môi, hết sức không xem trọng, nói: “Tám phần là tới đây vì Xa tổng, lúc đứng cùng chị Thiến thì mặt rõ là kiêu ngạo, nhìn thấy Xa tổng lại cười tươi như hoa.”

Tam Mộc rướn cổ nhìn, “Ôi chao? Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ?” Anh ta dùng cánh tay huých Tiểu Nặc, cười nói: “Tôi thấy phụ nữ các cô đúng là thích ghen tị, thấy người ta xinh đẹp thì cảm thấy người ta không phải là người tốt.”

Tiểu Nặc lập tức trừng mắt, kéo kéo Kiều Hải Tinh, vô cùng kích động hỏi: “Hải Tinh à cô mau tới phân xử xem, cô xem ánh mắt người phụ nữ kia nhìn Xa tổng có phải rất khác thường hay không?”

Kiều Hải Tinh cứng đờ, Tiểu Nặc vừa nói như vậy, cô cảm thấy ánh mắt của mình nhìn Xa Thừa Vũ nhất định cũng khác thường.

Cô đỏ mặt nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía anh một cái, sau đó cầm lấy một khối bánh quy nhỏ nhét vào miệng, qua loa lấy lệ nói: “Tôi nhìn không ra nha… Tôi còn chưa ăn sáng đây này, đói quá đi mất.”

Tam Mộc và Tiểu Nặc không để ý tới cô, hai người tiếp tục thì thà thì thầm.

Xa Thừa Vũ nhìn lướt qua hướng đại sảnh, thấy cô gái nhỏ ngậm một khối bánh quy nghẹn đến căng cả cổ, anh nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Viên Thiến: “Xuống lầu mua chút bữa sáng lên cho các đồng nghiệp đi.”

Viên Thiến: “…… A? Không cần tiếp đón chị San ạ?”

Xa Thừa Vũ: “Cô đi đi, tôi tiếp là được rồi.”

Bùi San đến gần Xa Thừa Vũ, nở nụ cười đầy mừng rỡ nhưng lại cố kiềm chế, “Thừa Vũ, đã lâu không gặp.”

Xa Thừa Vũ cũng cười: “Đã lâu không gặp, chuyện lần này còn phải làm phiền đại luật sư Bùi,” anh chỉ chỉ về phía sau: “Đến phòng họp nói đi, Tiểu Xuyên thì em cũng biết rồi, vị này chính là đồng nghiệp mới, Sở Hàng, để bọn họ kể cho em nghe về tình huống hiện tại của chúng tôi.”

Bùi San nghiêng đầu, trêu ghẹo anh: “Xa tổng còn không rõ về tình huống của chính công ty mình hay sao? Mà phải để người khác tới giới thiệu cho em à?”

Xa Thừa Vũ nhéo nhéo sống  mũi, cười làm lành nói: “Vậy được, tôi đây tự mình nói với em.”

Hai người vào phòng họp.

Tiểu Xuyên và Sở Hàng bị nhốt ở ngoài cửa.

Sở Hàng: “Không phải đấy chứ, bà chị này, chúng ta cũng không đắc tội chị ta mà, làm cái gì vậy không biết!”

Tiểu Xuyên che miệng cậu lại, kéo cậu đến hành lang chữa cháy ngoài cửa công ty.

“Đừng có gọi là bà chị, cô gái kia còn nhỏ hơn lão đại mấy tuổi lận!”

Sở Hàng méo miệng hỏi: “Chị ta cũng là người ở công ty cũ của bọn anh hả?”

Tiểu Xuyên gật đầu, “Trước kia cô ấy là giám đốc pháp vụ của công ty, âm thầm theo đuổi lão đại rất lâu nhưng lão đại vẫn luôn không đáp lại cô ấy, cô gái kia tâm cao khí ngạo, có lẽ cảm thấy mất mặt, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại nói muốn đi đào tạo chuyên sâu rồi từ chức ở công ty, hiện tại tính ra cũng đã nhiều năm không gặp.”

Sở Hàng: “Chị ta đây là muốn quay đầu ăn cỏ cũ à (2)?”

(2): 吃回头草: ngật hồi đầu thảo: Có thể vài bạn đã nghe tới câu thành ngữ Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ ~ Hảo mã bất ngật hồi đầu thảo好马不吃回头草 ý chỉ Người khôn ngoan không tiếc nuối cái đã qua. Ở đây Sở Hàng chỉ nói vế sau của câu này, ý là Bùi San đang tiếc nuối vì ngày xưa đã bỏ đi.

Tiểu Xuyên: “Đừng nói bậy, người ta tới giúp chúng ta thưa kiện mà.”

Sở Hàng trừng mắt, “Nói bậy? Anh không thấy chị ta đơn độc ở cùng lão đại trong phòng họp hay sao? Em thật sự sợ chị ta ăn mất lão đại ấy! Mặc kệ, dù sao em cũng đứng về phía em vợ, anh nhất định phải đứng cùng một thuyền với em!”

Tiểu Xuyên cười nhạo, “Khả năng em vợ cậu còn không đứng cùng một thuyền với cậu ấy!”

Trong phòng hội nghị.

Bùi San cười khanh khách hỏi Xa Thừa Vũ: “Dạo này anh thế nào?”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Cũng không tệ lắm, chỉ là hạng mục mới gặp chút phiền toái, tình huống là như thế này, chúng tôi đã mua của Kim Trần Media……”

Bùi San ngắt lời anh, giận dữ nói: “Anh chẳng thèm hỏi thăm em thế nào sao.”

Xa Thừa Vũ dừng một chút, gật gật đầu, hỏi: “Em dạo này thế nào?”

Bùi San nhún vai, “Cũng tạm, sau khi tốt nghiệp thì vào làm trong một công ty luật, ngoài áp lực công việc lớn ra thì không có gì không hài lòng, chỉ là……” Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Xa Thừa Vũ rồi lại nói: “Chỉ là một mình ở Bắc Kinh rộng lớn, có đôi khi cảm thấy rất cô đơn.”

Xa Thừa Vũ như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Mọi người đến Bắc Kinh dốc sức làm việc chính là để làm ra thành tựu, ở tuổi này em có thể đạt được thành tựu như vậy đã thực không dễ, vụ kiện của chúng tôi còn phải trông cậy vào em.”

Bùi San dùng tay nâng mặt, cười hỏi: “Anh thì sao? Anh cũng vẫn một thân một mình à?”

Sắc mặt Xa Thừa Vũ không tốt lắm, nhưng vẫn lễ độ gật đầu.

Anh đứng dậy, hỏi: “Em có bận không? Nếu thời gian eo hẹp thì lát nữa tôi sẽ bảo Viên Thiến chuẩn bị đầy đủ tư liệu rồi đưa đến chỗ em.”

Bùi San cười tủm tỉm, nói: “Làm gì vậy, em chỉ quan tâm đồng nghiệp cũ một chút thôi mà, nhìn anh bị dọa kìa! Gần đây em chuẩn bị chuyên tâm giúp các anh thưa kiện, không khách khí mà nói thì luật sư ở khắp Bắc Kinh có thể thắng được em ở phương diện này đúng là không nhiều.”

Cô khôi phục bộ dáng nghiêm trang, thoạt nhìn vừa tự tin lại chuyên nghiệp.

Xa Thừa Vũ khẽ thở dài một hơi, nói: “Được, vậy em có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, có thể phối hợp chúng tôi đều sẽ phối hợp với em.”

Bùi San: “Được nha, vậy có thể tìm cho em một vị trí công tác ở công ty hay không, khả năng là sẽ cần tư liệu của bên anh bất cứ lúc nào, nếu như có một vị trí công tác ở bên này thì em đỡ phải chạy qua chạy lại giữa hai bên.”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Tôi sẽ để Viên Thiến sắp xếp cho em.”

Hai người ra khỏi phòng họp, Bùi San đi theo phía sau Xa Thừa Vũ, cô chỉ chỉ vị trí bên cạnh Xa Thừa Vũ rồi hỏi: “Thừa Vũ, vậy em ngồi bên cạnh anh được không?”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Được.”

Anh đi tới sảnh lớn phía trước, vỗ vỗ tay nói với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới, Bùi San, luật sư được công ty chúng ta tạm thời mời đến, sắp tới sẽ cùng làm việc với mọi người.”

Bùi San lễ phép chào hỏi mọi người.

Xa Thừa Vũ lại nói: “Vậy đi, buổi tối Viên Thiến đặt một nhà hàng ở gần đây để đón gió tẩy trần cho luật sư Bùi. Tiểu Xuyên, Sở Hàng và Viên Thiến đi cùng với tôi.”

Anh nhìn một vòng chung quanh rồi nói tiếp: “Kiều Hải Tinh cũng đi.”

Kiều Hải Tinh bị điểm danh bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ chỉ cái mũi của mình hỏi: “Tôi ạ?”

Xa Thừa Vũ nhìn cô cười, hơi ghét bỏ nói: “Cháo dính hết lên mũi kìa.”

Bùi San rất kinh ngạc, thoáng nhìn về hướng Kiều Hải Tinh, sau đó khẽ thu hồi tầm mắt.

Mọi người trở về vị trí công tác, Tam Mộc và Tiểu Nặc tiến đến bên cạnh Kiều Hải Tinh.

Tam Mộc: “Tiểu Kiều Tiểu Kiều, em chính là bộ mặt của Tổ Mỹ thuật chúng ta, vì vậy nhất định không được chịu thua kém nha!”

Tiểu Nặc cũng hưởng ứng, “Đúng đúng, không thể thua kém cái gì San kia. Tới đây tới đây, buộc tóc lên, dặm chút son môi nào……”

Buổi tối, sau khi tan tầm, 6 người tới một nhà hàng gần công ty ăn cơm.

Bùi San lên xe Xa Thừa Vũ trước, ngồi ở vị trí ghế phụ.

Kiều Hải Tinh nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy rầu rĩ, cô gục đầu theo Viên Thiến và mọi người lên xe taxi.

Tới nhà hàng, mọi người vào phòng đã đặt trước.

Mọi người ngồi xuống, Xa Thừa Vũ ngồi ở tận cùng bên trong, Bùi San rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh anh, Kiều Hải Tinh ngồi cạnh Viên Thiến ở chỗ sát lối cửa ra vào.

Sau khi chọn vài món ăn, Xa Thừa Vũ dẫn theo Viên Thiến xuống lầu một dưới đại sảnh chọn hải sản tươi sống.

Bùi San sôi nổi trò chuyện việc nhà với Tiểu Xuyên, cô thoáng nhìn Kiều Hải Tinh, sau đó cười khanh khách hỏi: “Cô gái nhỏ, tôi ngồi bên này cách xa cửa quá, lấy giúp chúng tôi chút nước được không?”

Kiều Hải Tinh “Vâng” một tiếng, đứng dậy rót nước cho mọi người.

Không biết vì sao mà suốt một đường tới đây trong lòng cô luôn cảm thấy không quá thoải mái, tuy rằng Bùi San vẫn luôn mang khuôn mặt tươi cười, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình chẳng thân thiện như vậy, nhưng cũng chẳng biết làm sao, Xa Thừa Vũ nói cô ấy là người công ty mời đến để thưa kiện, hiển nhiên là cô ấy có vị trí rất quan trọng trong công ty, Kiều Hải Tinh hơi khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn cho qua.

Xa Thừa Vũ cùng Viên Thiến trở lại phòng bao thì thấy Kiều Hải Tinh đang cụp mi rũ mắt rót nước cho mọi người.

Anh bước nhanh đến trước mặt cô, tiếp nhận ly nước, có chút không vui nói: “Bảo em tới đây không phải để rót nước.”

Hốc mắt Kiều Hải Tinh đỏ lên, trong lòng lại càng thêm ấm ức tủi thân.

Bữa cơm này, Bùi San thể hiện đầy đủ tài ăn nói của một luật sư, làm cho bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Ngoài Xa Thừa Vũ, mọi người đều uống chút rượu.

Sau khi ăn xong, Bùi San chủ động nhờ Xa Thừa Vũ đưa cô ấy về nhà.

Kiều Hải Tinh đứng ở phía sau đám người, định chờ mọi người tan cuộc thì ngồi xe điện ngầm về.

Sau khi uống rượu xong, đầu óc cô cảm thấy hơi choáng, chắc phải hóng chút gió mới có thể đỡ hơn.

Bùi San đã ngồi vào ghế phó lái, vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

“Kiều Hải Tinh!” Xa Thừa Vũ đứng ở trước xe, thanh âm xuyên qua đám người.

Mọi người nghe thấy vậy thì rối rít quay đầu nhìn anh.

Xa Thừa Vũ nhìn thẳng vào Kiều Hải Tinh, giọng hơi lạnh: “Lên xe.”

Bùi San đang ngồi ở ghế phó lái cũng nhô đầu ra, nhiệt tình tiếp đón: “Hải Tinh lên xe đi, chúng tôi đưa cô về.”

Sở Hàng nhẹ kéo áo Kiều Hải Tinh, thúc giục cô: “Chị mau đi đi!”

Mọi người đều đang đợi cô, Kiều Hải Tinh hơi nhếch môi, chậm rì rì lên xe.

Xe chạy.

Bùi San xoay người, hỏi với giọng đầy thân thiết: “Hải Tinh, cô ở chỗ nào thế, chúng tôi đưa cô về nhà trước nhé?”

Kiều Hải Tinh thoáng nhìn về phía Xa Thừa Vũ, vừa định trả lời thì nghe Xa Thừa Vũ nói với Bùi San: “Em ở đâu, đưa em về trước.”

Bùi San hơi sửng sốt, nở nụ cười miễn cưỡng sau đó báo địa chỉ.

Đưa Bùi San về, Xa Thừa Vũ lại chạy đến tiểu khu của Kiều Hải Tinh.

Trời đã tối đen, ánh đèn trong tiểu khu dịu dàng chiếu xuống lòng đường, làn gió nhẹ cuốn theo hương cỏ xanh thoang thoảng.

Xa Thừa Vũ đi theo phía sau Kiều Hải Tinh, cô gái nhỏ phía trước càng đi càng nhanh.

Xa Thừa Vũ nở nụ cười đầu hàng, bước nhanh tiến lên giữ chặt cô.

Có lẽ Kiều Hải Tinh thật sự đã uống quá nhiều, hốc mắt cũng đỏ hồng lên.

Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rủ trên khuôn mặt cô ra sau tai, trầm giọng hỏi: “Không vui?”

Kiều Hải Tinh nắm chặt góc áo, cắn môi không nói lời nào.

Xa Thừa Vũ thở dài, cất giọng đầy dịu dàng: “Tôi không hề thích cô ấy, tôi có người mình thích rồi.

Đọc truyện chữ Full