DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạnh Phúc Vì Em
Chương 49

“Mau trở về đi ạ!” Kiều Hải Tinh khoát khoát tay với Kiều Tuyển, xoay người chạy lên tầng và không quay đầu lại.

Khách sạn cũ kỹ đã hơn mười năm, ánh đèn mờ tối, trong không khí tràn ngập mùi ẩm thấp.

Kiều Hải Tinh đi lên theo lối hành lang thoát hiểm, lên đến cửa lối thì không khỏi thở hổn hển. Ngay sau đó, không hiểu sao nước mắt bất chợt rơi như mưa.

Dường như sức lực toàn thân bị rút cạn, cô dựa vào trên tường, thân thể dần dần trượt xuống.

Đã lâu lắm rồi, không có ai gọi cô là “Tiểu Tinh Tinh”.

Kiều Hải Tinh ôm gối, vùi đầu xuống, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ:

“Sau này Tiểu Tinh phải lấy chồng người địa phương nhé, không được rời xa ba mẹ đâu đấy.”

“Tiểu Tinh, nếu con lại bôi thuốc màu lên người thì cẩn thận bị ăn đòn đấy!”

“Tiểu Tinh của chúng ta đi học rồi!”

……

Ký ức ùa về như một trận lũ trào dâng, những đoạn phim ngắn mà cô cố gắng hết sức để quên đi cứ lần lượt hiện lên.

Nhưng, đã từng có bao nhiêu hạnh phúc, sau khi mất đi mới biết có bao nhiêu đau khổ.

Đèn cảm ứng bằng âm thanh đã tắt, trong một góc tối tăm, Kiều Hải Tinh run rẩy ôm lấy chính mình.

Qua một lúc lâu, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh, đèn cảm ứng bằng âm thanh lại sáng lên một lần nữa.

Kiều Hải Tinh nhìn tên người liên lạc hiển thị trên màn hình điện thoạt, sụt sịt một hơi rồi mới ấn nghe.

Giọng Xa Thừa Vũ hơi sốt ruột: “Hải Tinh, em tới nhà ba em chưa?”

Lúc này Kiều Hải Tinh mới nhớ ra, vừa nãy đầu óc hỗn loạn nên quên liên lạc với anh. Cô hơi áy náy, nói: “Dạ, em đã tới rồi.”

Xa Thừa Vũ nghe ra giọng cô không được bình thường, lập tức hỏi: “Sao lại khóc rồi? Bọn họ bắt nạt em à?”

Kiều Hải Tinh cắn môi, mãi mới nói một câu, “Bọn họ đều đối xử tốt với em, cho nên, cho nên em mới có chút khổ sở.”

Nếu Kiều Tuyển đối xử với cô bằng thái độ xa cách lạnh nhạt, cô có thể tham gia lễ tang xong rồi rời đi, cùng lắm thì coi như không có người cha này, dù sao bao nhiêu năm qua cũng đã như vậy rồi.

Nhưng khi cô nhìn thấy dáng người gầy ốm với sống lưng còng đơn bạc của Kiều Tuyển, nghe thấy ông đứng nơi đầu gió gọi cô một tiếng “Tiểu Tinh”, cô lại cực kỳ khó chịu.

“Anh à, anh kể chuyện cười cho em nghe được không?” Giọng Kiều Hải Tinh rầu rĩ, tựa như người đang hấp hối giãy giụa tìm được một cọng rơm cứu mạng.

“Được chứ!” Xa Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong một lần bị tai nạn giao thông, Tiểu Minh bị mất đi một chân.”

“Sau đó, Tiểu Minh lại mất đi một chân trong một lần tai nạn giao thông khác.”

“Lần tai nạn giao thông thứ ba, Tiểu Minh mất đi một chân khác.”

“Tiểu Minh lại mất đi một cái chân trong một vụ tai nạn giao thông……”

Kiều Hải Tinh: “……Chắc chắn Tiểu Minh là sát thủ đường phố rồi.”

Xa Thừa Vũ: “Không, Tiểu Minh là một con chó.”

Kiều Hải Tinh: “……”

Xa Thừa Vũ cười khẽ một tiếng, giọng anh cũng trở nên dịu dàng hơn, “Ở bên đó quen chưa? Bọn họ có chuẩn bị phòng cho em không?”

Tâm trạng của Kiều Hải Tinh dường như trở nên tốt hơn, cô hơi do dự, nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Em không muốn ở trong nhà bọn họ, bây giờ em ở khách sạn một mình.”

Xa Thừa Vũ không yên tâm, lại hỏi: “Khách sạn tên là gì? Có an toàn hay không?”

Kiều Hải Tinh: “Em không nhìn kỹ tên của khách sạn, nhưng mà nhìn cũng rất đàng hoàng.”

Xa Thừa Vũ: “Vậy lát nữa em gửi định vị cho anh, không được tắt điện thoại, có chuyện gì thì phải gọi cho anh ngay.”

Kiều Hải Tinh cúp máy, gửi định vị cho Xa Thừa Vũ rồi cầm điện thoại trở về phòng.

Nghĩ đến câu chuyện hài ngốc nghếch về Tiểu Minh kia, một đêm này cô ngủ rất ngon.

Hơn 4h sáng hôm sau, Kiều Hải Tinh rời giường, rửa mặt chải đầu rồi đi tới nhà của Kiều Tuyển.

Hôm nay là lễ tang bà nội.

Kiều Tuyển là con trai duy nhất, tất cả công việc trong lễ tang đều do ông thu xếp, Diêu Đan Đồng và Kiều Hải Nghiêu cùng giúp đỡ.

Lúc Kiều Hải Tinh tới nhà thì đã có không ít người tới phúng viếng ở tầng dưới.

Kiều Tuyển bận rộn tiếp khách.

Diêu Đan Đồng thấy cô câu nệ đứng một bên bèn hỏi: “Con còn chưa ăn cơm đúng không, dì đã nấu cháo ở trên tầng, nếu con đói bụng thì đi ăn một chút nhé.”

Kiều Hải Tinh lễ phép cười trả lời: “Tôi không đói bụng,” cô hơi ngừng lại rồi hỏi: “Tôi có thể giúp được việc gì không?”

Diêu Đan Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên này cũng gần xong hết rồi, không cần giúp gì cả đâu.”

Kiều Hải Tinh lúng túng gật gật đầu.

Bỗng nhiên Diêu Đan Đồng lại nghĩ đến cái gì đó rồi nói: “Ở đầu giường trong phòng ngủ chính ở trên tầng có ví tiền của ba con, chờ lát nữa kết thúc lễ tang còn phải mời mọi người ăn cơm, con giúp ba con đi lấy thẻ ngân hàng xuống đây đi.”

“Vâng.” Kiều Hải Tinh đáp ứng một tiếng, quay đầu đi lên trên tầng.

Cô tìm ví tiền trên đầu giường theo lời Diêu Đan Đồng nói, tủ đầu giường không có đồ gì, chỉ có một chiếc ví cũ màu đen đặt ở tận cùng bên trong.

Kiều Hải Tinh mở ví ra tìm một lượt nhưng không thấy tấm thẻ tiết kiệm nào mà chỉ có một tấm thẻ tín dụng.

Cô nhíu mày, tìm kiếm trong các ngăn phụ, không nghĩ tới lại tìm thấy một tấm ảnh trong ngăn phụ nhỏ.

Đó là tấm ảnh gia đình mà Kiều Hải Tinh chụp cùng với ba mẹ khi cô bảy tuổi. Ảnh chụp đã ố vàng nhưng được giữ gìn rất tốt.

Cô sửng sốt chớp chớp mắt, sau đó cất tấm ảnh vào túi rồi cầm thẻ tín dụng xuống lầu.

Kiều Hải Tinh đưa thẻ cho Diêu Đan Đồng, nói rằng chỉ tìm được một tấm thẻ tín dụng này thôi.

Diêu Đan Đồng hơi ngượng ngùng, liên tục nói chính là chiếc thẻ này, là bà ấy nói nhầm.

Lễ tang tiến hành rất suôn sẻ, Kiều Tuyển và Kiều Hải Nghiêu đều đỏ hồng mắt, chỉ có Kiều Hải Tinh từ đầu tới cuối không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Cô không thân thiết với bà nội, trong ký ức của cô chỉ có sự lạnh nhạt bà nội dành cho mẹ con cô mà thôi.

Kiều Hải Tinh không muốn bày ra dáng vẻ bà cháu tình cảm sâu đậm đầy giả dối đó.

Cô đang đợi kết thúc xong xuôi, cô có chuyện muốn hỏi Kiều Tuyển.

Sau khi lễ tang chấm dứt, Kiều Hải Tinh trở về khách sạn, Kiều Tuyển và Diêu Đan Đồng muốn mời cơm cảm ơn bạn bè thân thích đã tới hỗ trợ.

Cả một ngày nay Kiều Hải Tinh chưa ăn gì, lúc này cũng đã kiệt sức.

Có một người đàn ông đứng ở sảnh lớn của khách sạn, đang nói gì đó ở quầy tiếp tân.

Kiều Hải Tinh mở to hai mắt, nhanh chóng đi qua, “Anh, sao anh lại tới đây?”

Xa Thừa Vũ xoay người, xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười: “Không yên tâm về em, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đến đây xem thế nào.”

Kiều Hải Tinh nắm lấy tay anh, mím môi cười. Có anh ở bên lúc này thật là tốt, cô sẽ không cảm thấy mình như người dư thừa nữa, cũng sẽ không phải luống cuống không biết làm thế nào.

Cô gái ở quầy lễ tân ngắt lời bọn họ: “Thưa anh, chúng tôi thật sự không còn phòng, nếu hai người là bạn trai bạn gái thì có thể ở cùng một phòng cũng được ạ.”

Xa Thừa Vũ nghe vậy thì nhướng mày nhìn về phía Kiều Hải Tinh.

Vành tai Kiều Hải Tinh đỏ bừng lên, cúi đầu nói: “Vậy anh cứ đem đồ đến phòng em trước đã.”

Xa Thừa Vũ im lặng cười, đi theo cô lên tầng.

Anh có thể cảm giác được cảm xúc của cô gái nhỏ hơi bất thường, nhưng cũng chưa hỏi gì cả.

Xa Thừa Vũ chỉ mang theo một túi nhỏ, đặt đồ trong phòng Kiều Hải Tinh, hỏi cô: “Chu Sơn có món gì ngon không? Anh đói quá đi mất!”

Kiều Hải Tinh đảo mắt nói: “Nghe nói cua mùa này cũng khá ngon.”

Xa Thừa Vũ cười, “Nghe nói?”

Kiều Hải Tinh hơi xấu hổ, đúng lý hợp tình giải thích: “Em không có tiền mà!”

Xa Thừa Vũ ôm lấy bả vai cô, “Đi nào, Xa tổng đưa em đi ăn thỏa thích luôn.”

Bọn họ tìm được một tiệm cơm, chọn không ít hải sản.

Cơm nước xong, hai người chuẩn bị tản bộ về khách sạn.

Trên đường đi, Kiều Hải Tinh nhận được điện thoại của Kiều Tuyển, lúc ban ngày cô nói với Kiều Tuyển rằng nếu buổi tối có thời gian thì hãy liên lạc với cô.

Kiều Hải Tinh trông có vẻ lo lắng, cô ngẩng đầu nhìn Xa Thừa Vũ rồi nói: “Em muốn qua bên kia một chuyến.”

Xa Thừa Vũ gật đầu, dịu dàng hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”

Kiều Hải Tinh mím môi lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng, “Em có vài lời muốn hỏi ông ấy, hỏi xong em sẽ trở về, anh chờ em nhé.”

Cô nói xong thì xoay người muốn đi.

Xa Thừa Vũ gọi cô lại, “Hải Tinh,” Kiều Hải Tinh quay đầu lại, Xa Thừa Vũ vẫn đứng thẳng tắp ở phía sau, hai tay anh đút trong túi, ánh mắt ấm áp mà kiên định, “Hải Tinh, không cần phải sợ hãi, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này không yêu thương em, còn có anh yêu thương em mà.”

Đôi mắt Kiều Hải Tinh lấp lánh ánh nước, cô nặng nề gật gật đầu.

**

Kiều Tuyển chờ Kiều Hải Tinh ở dưới nhà, ông vừa uống rượu xong nên gương mặt đỏ ửng.

Hai người đều đã ăn cơm nên họ tìm một quán trà nhỏ ngồi nói chuyện.

Kiều Hải Tinh lấy tấm ảnh chụp trong túi ra, đẩy đến trước mặt Kiều Tuyển.

Kiều Tuyển mím chặt môi, ông cầm tấm ảnh lên, ngón tay hơi run rẩy tinh tế vuốt ve người trên ảnh chụp.

Kiều Hải Tinh đột nhiên hỏi: “Vì sao không cần tôi?” Cảm xúc của cô bắt đầu trở nên kích động, lại hỏi: “Vì sao cho tới bây giờ chưa từng tìm tôi?”

Qua thật lâu, Kiều Tuyển vẫn một mực cúi đầu không nói một lời.

Không biết là do uống say, hay là căn bản không muốn nói.

Kiều Hải Tinh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cô mỏi mệt cực kỳ, cô bắt đầu cảm thấy đây là một cuộc nói chuyện vô nghĩa, tự hỏi có nên trở về hay không.

Kiều Tuyển từ từ mở miệng, “Tiểu Tinh, ba chỉ còn một người thân là con……”

Giọng ông rất nhỏ, Kiều Hải Tinh nhìn kỹ thì phát hiện ông đang khóc.

Cô hơi luống cuống, hỏi: “Ông vừa mới nói cái gì?”

Kiều Tuyển lắc đầu, chỉ nói: “Ba và dì Diêu của con đã ly hôn, chúng ta ly hôn không bao lâu trước khi bà nội con qua đời.”

Kiều Hải Tinh có chút kinh ngạc, “Vì sao lại ly hôn?”

Có vẻ Kiều Tuyển uống nhiều quá, ông cứ như đang lầm bầm lầu bầu, “Ông nội con mất sớm, bà nội con ít học, một mình vất vả nuôi ba khôn lớn, lại lo cho ba học hành, ba là toàn bộ hy vọng và niềm tự hào của bà ấy. Nhưng bà lại không thích Thư Quân, nói rằng cô ấy tham vọng, không chịu quản thúc. Nhưng ba thích Thư Quân, cô ấy chính là sinh mạng của ba! Ba có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng ba cần cô ấy. Bà nội con không có cách nào lay chuyển được ba nên mới đồng ý để chúng ta kết hôn. Sau đó, con ra đời, con không phải bé trai, cho nên…… Cho nên bà nội con lại càng không thích cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy đi rồi, bà nội con cũng chưa từng cho cô ấy một gương mặt tươi cười.”

Kiều Tuyển thở dài, “Thư Quân đi rồi, ba cũng không muốn sống nữa. Chẳng qua là bà nội con lấy cái chết ra để uy hiếp ba, bắt ba phải sống tiếp, bắt ba cưới Diêu Đan Đồng. Đan Đồng cũng là một người phụ nữ đáng thương, bà nội con muốn có một đứa cháu trai, vừa vặn Diêu Đan Đồng có thể cho bà ấy một đứa cháu trai.” Ông nở nụ cười đầy châm chọc, “Ba cưới ai cũng được, dù sao đều không phải Thư Quân.”

Kiều Hải Tinh càng nghe càng tức giận, cô cũng chẳng muốn nghe quá nhiều chuyện nhân duyên thị phi như vậy, lạnh giọng hỏi lại một lần: “Vậy vì sao không cần tôi?”

Kiều Tuyển ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ dọa người, “Bức ảnh này vẫn luôn đặt trong ví của ba, nhưng ba chưa bao giờ dám lấy ra xem, ba không dám nhìn con, bởi vì như vậy ba mới có thể sống trong ảo ảnh giả dối mà mình tự tay tạo nên, cũng không phải nghĩ đến Thư Quân nữa, sẽ chẳng đau lòng đến không thở nổi, quá đau đớn, thật sự quá đau đớn……”

Kiều Hải Tinh híp mắt nhìn ông, “Ông thật hèn nhát và ích kỷ.”

Kiều Tuyển ôm đầu khóc rống lên, “Đúng vậy, là ba yếu đuối, ba ích kỷ. Ba không phải một người cha tốt, ba đã đánh mất ngôi sao nhỏ của mình rồi,” giọng ông run rẩy, khóc như một đứa trẻ, không ngừng lặp lại: “Ba đã đánh mất ngôi sao nhỏ của ba rồi, là ngôi sao nhỏ mà Thư Quân tặng cho ba……”

Kiều Hải Tinh chậm rãi đứng dậy, vấn đề buồn khổ mà cô giữ trong lòng bấy lâu nay đã có đáp án, nhưng cô lại cảm thấy thật nực cười.

Kiều Tuyển thấy cô đứng lên, ông tỉnh táo một chút rồi chậm rãi nói: “Sau khi lo liệu xong hậu sự cho bà nội con, ba sẽ từ chức trong nhà máy, sau đó sẽ tới chùa tu hành, ăn chay niệm phật vì mẹ con, phù hộ cô ấy ở bên kia bình an vui vẻ.”

Giải thích một chi tiết này: Đoạn tác giả viết DĐĐ bảo KHT đi lấy thẻ ngân hàng nhưng lúc KHT đi tìm thì tác giả lại nói thành 2 loại thẻ là thẻ tiết kiệm Savings Card và thẻ tín dụng Credit Card, hai loại thẻ này khác nhau ở chỗ thẻ tiết kiệm là loại thẻ được cấp khi mình gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng và giao dịch trong số tiền đó, còn thẻ tín dụng là loại thẻ cho phép chủ thẻ thanh toán mà không cần có tiền trong tài khoản, chủ thẻ không cần phải trả tiền mặt ngay khi thanh toán mua hàng mà thay vào đó, ngân hàng sẽ ứng trước tiền cho người bán và chủ thẻ sẽ thanh toán lại sau cho ngân hàng trước ngày đáo hạn đã ghi rõ. Mình cũng thấy khá lạ vì thông thường chúng ta sẽ không dùng Savings Card để thanh toán (vì đây là loại thẻ được cấp khi chủ thẻ gửi tiền tiết kiệm và giao dịch thường chỉ là rút ra hoặc gửi thêm vào) mà sẽ dùng các loại thẻ khác có chức năng thanh toán với số tiền có sẵn trong thẻ, thông thường là Debit Card (lại chia thành thanh toán nội địa với ATM và thanh toán quốc tế với Visa và Master). Còn để làm được Credit Card thì chủ thẻ phải chứng minh tài chính và trải qua quá trình xét duyệt khá khắt khe của ngân hàng.

Đọc truyện chữ Full