DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gửi Đến Chúng Ta
Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như Mạc Sậu đã trở về, Duyệt Chiêu sẽ mời anh đi xem phim như ý định từ trước.

Mạc Sậu vừa nghĩ đến chuyện Duyệt Chiêu bị ốm mấy ngày trước, người còn chưa khỏe hẳn đã đi ra ngoài sẽ gây mệt, vì vậy anh đề nghị hai người có thể cùng nhau xem phim trên mạng. Trùng hợp là hôm đó Du Đằng không ở nhà, Mạc Sậu thu dọn phòng mình để Duyệt Chiêu qua nhà.

Đây là lần đầu tiên Duyệt Chiêu bước vào phòng của Mạc Sậu, cô không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện căn phòng anh thuê rộng hơn của cô rất nhiều, ánh sáng cũng tốt hơn, nhìn tổng thể rất rộng rãi không giống như chỉ có 70m².

Xem ra thuê nhà cũng là một môn học, có lẽ anh biết nhiều hơn cô.  

Mạc Sậu nói: “Ban đầu anh định thuê nhà một mình, nhưng đúng ngày đi xem nhà lại có thêm một người cũng tới xem, cuối cùng cả hai quyết định chia tiền thuê nhà với nhau.” 

Tất nhiên người đó là Du Đằng. Hôm đó Du Đằng đến chậm một bước, anh ta cũng nhìn trúng căn nhà này, năn nỉ Mạc Sậu cho mình thuê cùng. Ban đầu Mạc Sậu không đồng ý nhưng Du Đằng cứ không ngừng líu lo bên tai anh rằng mình đang vội, còn phải gấp rút trở về công ty làm thêm giờ, anh ta thật sự không có thời gian đi xem mấy chỗ khác. Mong anh thương tình giúp giùm…… Mạc Sậu mới đồng ý.

Nếu anh biết sớm rằng người bạn cùng phòng này có thói quen vệ sinh kém, thích nói xấu người khác, mỗi lần uống xong là sẽ say khướt, coi vách tường là bao cát…… Vậy thì hôm đó, anh nhất định sẽ không đồng ý.

Mạc Sậu dẫn Duyệt Chiêu vào phòng mình xem xét, cô ngạc nhiên phát hiện phòng anh cực kỳ sạch sẽ, cô nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, khẽ liếc mắt nhìn dãy tủ quần áo dựa vào tường.

“Muốn xem tủ đồ của anh?” Mạc Sậu nhận thấy ánh mắt “với ý đồ xấu” của cô đang dừng lại trên tủ quần áo của mình. 

Duyệt Chiêu vội vàng gật đầu, cô rất muốn biết anh có bao nhiêu bộ quần áo.

Mạc Sậu trực tiếp mở bốn cánh tủ quần áo ra, để cô tùy ý xem. Duyệt Chiêu nhìn dọc theo những dãy quần áo treo trong tủ, thật đáng ngạc nhiên, quần áo của anh còn nhiều hơn quần áo của cô ở nhà, chúng được sắp xếp gọn gàng như thể chủ nhân bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, màu sắc được sắp xếp từ nhạt đến đậm và chúng cũng được phân loại theo chất liệu và chức năng.

Cô quay đầu lại hỏi: “Anh sưu tầm à?”

Anh nói: “Không phải sưu tầm đâu mà lỡ tay mua lố.”

Duyệt Chiêu nhìn anh đầy nghi ngờ.

Mạc Sậu bật cười: “Anh không lừa em đâu, đúng là lỡ tay mua nhiều quá. Đồ cũ không mặc được nữa cũng tiếc không muốn vứt đi, thành ra càng ngày càng chất đống.”

Cô hỏi: “Anh không sợ giặt giũ phiền phức sao?”

Mạc Sậu cho biết: “Anh không có bộ đồ nào quá đắt tiền, về cơ bản chúng có thể giặt bằng máy. Nếu cần giặt hấp, anh sẽ mang chúng đến tiệm giặt là.”

Nói đến đây trong đôi mắt anh chỉ có hình bóng cô, anh hỏi: “Em có cho rằng anh sống như vậy không được ổn cho lắm?”

Duyệt Chiêu nói: “Thực ra em hiểu. Nếu nó nằm trong khả năng chi tiêu của anh và có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn, thì việc mua sắm nhiều là điều bình thường.”

Mạc Sậu nói: “Uh, anh thích những người hiểu thấu đáo như vậy.”

Duyệt Chiêu: “……”

Tự dưng lại được khen, Duyệt Chiêu phải công nhận rằng cô thấy vui vui trong người.

Cô quay đầu nhìn kỹ những bộ quần áo mà Mạc Sậu đã mua. Khi quan sát, cô thầm nhủ lòng rằng với dáng người của anh thì mặc gì cũng đẹp, cho dù chùm tấm ga giường lên người cũng vậy.

Nghĩ đến đây, Duyệt Chiêu không kìm được khẽ cong khóe môi.

Mạc Sậu âm thầm sát lại gần cô, dịu dàng hỏi: “Em cười gì thế?”

Duyệt Chiêu phản ứng lại, giải thích: “Em bỗng nhiên cảm thấy anh có khuynh hướng thích làm đỏm.”

Mạc Sậu không hiểu, anh phải cho rõ: “Tại sao lại nói như vậy?”

Duyệt Chiêu nói: “Bởi vì theo phân tích của em, chỉ có những người rất tự tin vào ngoại hình của mình mới mua nhiều quần áo như vậy. Em thấy anh có đến hai hoặc ba chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chắc là rất tự tin vào việc bản thân có thể cân được các màu sắc khác nhau chứ gì.”

Mạc Sậu im lặng, nhìn chằm chằm vào khuôn miệng cười của cô, anh từ chối bình luận, một lát sau mới khẽ cười.

Thực chất có một số quần áo trong tủ anh chưa mặc lần nào, thậm chí còn quên rằng mình đã từng mua chiếc áo sơ mi màu hồng này.

Nhưng sau khi nghe cô phân tích, anh không đành lòng dội gáo nước lạnh vào cô.

Anh đặt lòng bàn tay lên suối tóc sau lưng cô, chậm rãi nói: “Anh đoán em không ghét những người thích làm đỏm.

“Còn phải xem người đó là ai.” Duyệt Chiêu cười: “Anh đã biết tỏng rồi mà còn hỏi.”

Biết rồi còn hỏi, chẳng đáng yêu gì cả.

Ngón tay Mạc Sậu chậm rãi sượt qua mái tóc dài mềm mượt của Duyệt Chiêu, luyến tiếc không nỡ buông tay. Thật ra lúc này anh rất muốn hôn cô, nhưng nhớ tới chuyện cô đã nhắc không được hôn trộm, anh đành kìm lòng lại.

Trước tiên cứ chạm nhẹ rồi tính sau.

Vì vậy anh chạm vào mái tóc của cô một lúc lâu, cuối cùng khi đã thấy đủ, anh không quên giúp cô vuốt lại chúng về hình dáng ban đầu, sau đó mới rút tay ra để bên hông, hỏi cô: “Thực ra anh rất muốn biết em có thích anh chạm vào em không?”

Nghe được câu hỏi của Mạc Sậu, mặt Duyệt Chiêu lập tức nóng lên. Cô thuận tay đóng một cánh tủ, xoay người dựa lưng vào tủ quần áo, nhìn người đàn ông trước mặt rồi hỏi: “Em cũng muốn biết anh đã từng làm chuyện này bao giờ chưa?”

“Chuyện gì?” Mạc Sậu khóa chặt ánh mắt vào Duyệt Chiêu.

“Đối với những người con gái khác, anh có đối xử với họ giống như…… cách anh tán tỉnh em không?” Duyệt Chiêu rất tò mò.

Mạc Sậu nói: “Hoàn toàn không.”

“Nhưng có đôi lúc anh cho em cảm giác anh là một người từng trải, rất lão luyện, cảm giác rất có tiết tấu.”

“Tiết tấu gì?” Mạc Sậu hỏi.

“Đó là cảm giác khiến tim em đập nhanh hơn.” Vẻ mặt Duyệt Chiêu vừa bất lực lại có chút dung túng: “Có vẻ anh là thiên tài trong lĩnh vực này, chẳng lẽ anh không nhận ra sao? Tự dưng em lại nghĩ nếu thời đi học, anh mà chịu hành động theo đuổi đàn chị kia thì khả năng chiến thắng không nhỏ chút nào.”

Đây là những lời thật lòng của Duyệt Chiêu, cô cảm thấy cho dù anh thích ai, chỉ cần anh sẵn sàng ra tay thì khó ai có thể từ chối anh.

“Thật sao? Tỷ lệ thắng không nhỏ?” Mạc Sậu cân nhắc một lát, sau đó ngước mắt nhìn cô: “Cũng may là anh không theo đuổi ai. Bởi vì anh chỉ muốn trải qua tất cả các loại cảm giác mới mẻ với em.”

Duyệt Chiêu: “……”

Nhìn đi, anh ấy lại đến rồi đó.

Cô không thể biết anh nói điều này có chủ đích không, là chân thành hay chỉ để làm cho cô vui, nhưng cô cũng lười mất thêm một giây để đi phân biệt. Duyệt Chiêu quyết định tận hưởng nó bằng cả trái tim mình vào giờ phút này.

Càng ở bên anh lâu, cô càng cảm thấy anh là tách trà dành cho mình, và cô không còn lựa chọn nào khác.

Duyệt Chiêu nhìn xuống quần, không muốn anh nhìn thấy mình đang đỏ mặt, đỡ bị cười nhạo. Một lúc sau, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, ra vẻ bình tĩnh: “Chả phải chúng ta đến để xem phim sao?”

Mạc Sậu nói: “Anh chưa quên. Nhưng anh phải ra ngoài một chuyến để mua đồ ăn vặt cho em.”

Anh đi đến một cửa hàng tiện lợi và bỏ ra hơn 200 NDT (~675 nghìn VND) để mua hai túi đồ ăn vặt, sau đó mang về cho Duyệt Chiêu.

Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, xem một bộ phim trả phí trên máy tính, thuộc thể loại hồi hộp giật gân.

Bộ phim rất hấp dẫn, lúc bắt đầu cả hai còn thử phá giải các loại bí ẩn, nhưng rồi sau đó họ không nói chuyện nữa, đắm chìm vào nội dung đang phát triển nhanh chóng.

Đến đoạn kết, Duyệt Chiêu khen “Xuất sắc”, Mạc Sậu dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm: “Anh đoán là người đàn ông cố tình để lại bằng chứng, nhưng không ngờ lại đúng như vậy.”

“Hóa ra anh cũng đoán ra rồi, trái lại em nghĩ anh ta làm vậy thì quá rõ ràng rồi. Biên kịch hẳn sẽ không viết thẳng như vậy, nên cứ nghĩ sâu xa phức tạp hóa nó lên.” Tâm trạng của Duyệt Chiêu không tệ, lần thứ N vươn tay lấy hạt dẻ từ trong túi giấy cách đó không xa, cắn một miếng rồi nói: “Món này ngon nè.”

Trong lúc nhai hạt dẻ, cô tiện tay xem qua những gói đồ ăn vặt đã mở ra trên bàn, chợt phát hiện một vấn đề: Tại sao gói nào cũng mở ra một góc rồi?

Cô quay lại nhìn anh, im lặng đặt ra nghi vấn.

Mạc Sậu ung dung xoay người ngồi vào ghế ở bàn máy, trả lời cô: “Anh mở ra để tiện cho em khi ăn.”

Thảo nào cô không gặp phải chướng ngại khi ăn.

Sau khi Duyệt Chiêu đặt túi giấy xuống, cô sờ nhẹ lên bụng mình và nói: “Trời ạ, em no rồi, chắc không ăn nổi bữa tối đâu.”

Mạc Sậu nói: “Ăn nhiều một chút, bỏ bữa tối cũng không tốt cho sức khỏe.”

Duyệt Chiêu cười, chợt nảy ra ý tưởng: “Bữa tối em muốn ăn bún huyết vịt*, mặc dù em không biết tại sao lại nghĩ đến nó.”

*Bún huyết vịt

Hiển nhiên món cô chọn nằm ngoài tay nghề nấu nướng của Mạc Sậu, nhưng sau khi nghĩ lại cũng không phải không thể, anh đứng dậy nói: “Anh nhớ là cửa hàng tiện lợi có bán đồ ăn liền. Giờ anh đi mua về nấu cho em.”

Duyệt Chiêu vội vàng vươn tay níu áo anh, nói nhẹ nhàng: “Không cần đâu, chạy đi chạy lại cũng mệt cho anh. Vậy đi, trong tủ lạnh có cái gì thì em ăn cái đấy.”

Mạc Sậu đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói”: “Có xa đâu, đi một chuyến cũng tiện. Hơn nữa yêu cầu của em cũng không quá đáng. Nếu chỉ có vậy mà anh cũng không thể thỏa mãn em, sau này phải làm sao?”

Duyệt Chiêu bị lời nói của anh làm cho cảm động, buông góc áo ra, ngọt ngào nói: “Vậy anh mua về đây để em nấu cho.”

Hai người ăn xong bún huyết vịt, thấy thời gian không còn sớm, Mạc Sậu chậm rãi đưa Duyệt Chiêu đến Lão Nguyệt Hoa.

Trên đường đi, không biết ai nắm tay ai trước, nhưng một khi đã nắm tay rồi thì không buông ra nữa.

Trùng hợp Tang Thiến cũng vừa đến nơi, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy một nam một nữ tay trong tay đi tới.

Sau khi Mạc Sậu ra về, Tang Thiến lập tức bước đến bên Duyệt Chiêu và hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Duyệt Chiêu nói thật: “Trước mắt tớ đang hẹn hò với anh ấy.”

Đồng thời khi cô đưa ra đáp án khẳng định như vậy, bản thân cô cũng thấy bất ngờ: Mình đã chắc chắn về chuyện hẹn hò với Mạc Sậu?

Rõ ràng là họ chưa nói rõ.

Tang Thiến cười ha hả, đưa tay chạm vào hai má của Duyệt Chiêu: “Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp rất hữu dụng, bạn trai tìm một cách tùy tiện cũng có thể đẹp trai đến vậy.”

Duyệt Chiêu ngượng ngùng: “Tớ tùy tiện chỗ nào.”

Tang Thiến vẫn cười: “Tớ nói mò thôi, chủ yếu là vì anh ta quá đẹp trai, tớ gato với cậu chết đi được.”

Duyệt Chiêu cũng cười, không kìm được hùa theo: “Tớ cũng thấy anh ấy đẹp trai chết đi được.”

Tang Thiến tiếp tục nhiều chuyện: “Mà này, anh ta làm nghề gì? Là người địa phương sao? Bố mẹ cậu có biết quan hệ của hai người chưa?”

Duyệt Chiêu chỉ trả lời đơn giản hai câu hỏi đầu tiên, còn vấn đề cuối cùng, cô lắc đầu nói: “Vẫn chưa, dù sao thì bọn tớ mới bắt đầu chưa lâu nên không thể nghĩ xa được.”

Tang Thiến nói: “Không sao, tớ nghĩ chả có gì phải lo cả. Với một anh người yêu đẹp trai như vậy, nếu có công việc ổn định nữa thì bố mẹ phản đối làm gì.”

Duyệt Chiêu thầm nghĩ tiếc là bố mẹ mình lại phản đối thật.

Để tránh Tang Thiến hỏi thêm, Duyệt Chiêu hiếm khi chủ động hỏi về đời sống tình cảm của cô ấy: “Mà nè Thiến Thiến, còn cậu thì sao? Cậu có thích ai không?”

Tang Thiến nói mà không cần suy nghĩ: “Tớ đã chia tay bạn trai vào năm ngoái rồi.”

“Vậy à.” Duyệt Chiêu không ngờ mình lại nhận được đáp án này, nhưng nghĩ lại thì cũng không phải không có lý.

Tang Thiến có vẻ thờ ơ: “Để tớ kể cho cậu nghe, tớ và anh ta là đồng hương, chúng tớ quen nhau từ hồi cấp ba. Người ta thông minh, học giỏi và trúng tuyển đại học, mà tớ từ nhỏ đã không giỏi giang gì, vừa ra trường là đi làm ngay. Năm đầu tiên bên nhau anh ta khá ngọt ngào, ai ngờ sau này anh ta lại khinh thường tớ, lúc nào cũng nói ‘Em vừa trẻ con lại vô văn hóa’. Dần dần tớ thấy hoang mang, tớ chỉ ít học thôi mà? Tớ không xấu, dáng người cũng không tệ, nói thế nào thì tớ cũng là một người phụ nữ tự lập, trong hai năm hẹn hò tớ không lợi dụng anh ta, tại sao lại bị anh ta coi thường? Cuối cùng tớ hạ quyết tâm chia tay.”

Duyệt Chiêu nghiêm túc lắng nghe, rất đồng tình với thái độ đó: “Vậy thì cậu chia tay là đúng rồi, anh ta đã đi quá xa.”

Tang Thiến gật đầu lia lịa, đang lúc cảm xúc trào dâng: “Có điều còn quá đáng hơn. Suốt hai năm chúng tớ bên nhau, vì anh ta còn đang học đại học, gia đình cho anh ta ít tiền tiêu vặt. Vì vậy mỗi lần cả hai ra ngoài hẹn hò, kể cả ăn uống xem phim mua đồ uống, chi phí bọn tớ đều chia đôi, tớ chưa bao giờ nhận được quà vào các ngày lễ. Những điều này, tớ không hề bận tâm nhưng anh ta dám chê tớ, cậu nói xem làm thế mà được à? Ban đầu tớ còn ngẫm xem mình có thực sự tệ đến thế không, đọc xong cuốn sách mới biết mình bị anh ta pua*. Má nó chứ, thật may là tớ đã chia tay anh ta kịp thời, nếu không có khi sau này tớ sẽ tự sát vì anh ta ấy chứ.”*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái". (Nguồn: lostbird.vn)Duyệt Chiêu không ngờ bạn trai cũ của Tang Thiến lại là người như vậy, trên mặt cô không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Tang Thiến cho biết: “Sau khi chia tay, tớ thấy thoải mái khi độc thân. Điều duy nhất khiến tớ phiền lòng là thỉnh thoảng thầy bu ở nhà lại gọi điện tới để thông báo rằng ở quê có ai lấy chồng ai lấy vợ, nhưng nói với tớ không khác gì nước đổ đầu vịt, hai người họ cũng đành chịu.”

Máy hát Tang Thiến mà mở thì không dễ gì dừng lại, từ phàn nàn về việc bố mẹ giục cưới đến than vãn chuyện khó hòa hợp với bạn cùng phòng, miệng nói mà như đổ đậu vào ống nứa.

“May mắn thay, gần đây cô ta đã thay đổi công việc, quyết định dọn ra ngoài ở. Tớ vui chết mất.” Tang Thiến vừa nói vừa cười, tâm trạng rõ ràng đã được cải thiện.

Duyệt Chiêu ngồi nghe miết, cũng ngại ngắt lời cô ấy.

Cuối cùng Tang Thiến đặt tay lên vai Duyệt Chiêu và nói nhỏ: “Nhưng tớ vẫn phải lắm mồm một câu, ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây. Dù thế nào cậu cũng phải biết bảo vệ bản thân, đừng tin tưởng hoàn toàn vào anh ta. Đối với phụ nữ chúng mình mà nói quan trọng nhất là chăm chỉ kiếm tiền, dựa dẫm vào đàn ông thì không ổn đâu.”

Duyệt Chiêu hiểu ý của Tang Thiến, khẽ gật đầu ra hiệu đã rõ.

Tang Thiến lại tung ra một câu: “Tớ thấy cậu còn trẻ đẹp như vậy, sẽ không làm những chuyện ăn kem trước cổng, chưa kết hôn mà đã có con đâu nhỉ.”

Duyệt Chiêu: “……”

Nói cái gì vậy? Bọn họ lúc này mới tới đâu chứ.

Nghĩ kỹ lại thì tốc độ yêu đương mới đến giai đoạn anh lén hôn cô và bị cô cảnh cáo lần sau không cho phép nữa.

Cho nên hôm nay Mạc Sậu không hôn cô, nghĩ đến đây, cảm giác u sầu xen lẫn chút thất vọng tràn ngập trong lòng Duyệt Chiêu.

* * * * *

Lúc Duyệt Chiêu đang rửa bát ngoài hiên, cô nghe thấy tiếng bà chủ gọi mình từ phía sau, cô tưởng là việc gấp, vội quay đầu lại: “Cháu ở đây, có chuyện gì ạ?”

Bà chủ quán mặc chiếc áo khoác len đơn giản và thanh lịch cùng chiếc váy len dài thướt tha bước tới với nụ cười trong veo, giọng điệu hiền dịu: “Không vội, không phải chuyện công việc, là về Nhược Liên. Lần trước cháu nói là có quen với một bác sĩ tâm lý. Bác đã hỏi Nhược Liên rồi, con bé không phản đối.”

Duyệt Chiêu mỉm cười, đây là tín hiệu tốt.

Dường như bà chủ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau tin vui này, bà cúi xuống nhặt chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống bên cạnh Duyệt Chiêu, lịch sự hỏi: “Bác nghĩ ngày mai đưa Nhược Liên đi xem sao, không biết có cần hẹn trước không. Với lại nếu đó là bác sĩ cháu quen, có cháu ở đó sẽ thuận tiện hơn. Hay là cháu đi cùng nhé. Nếu ngày mai cháu rảnh ban ngày, cháu có thể đi cùng hai mẹ con bác được không?”

Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Đọc truyện chữ Full