DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gửi Đến Chúng Ta
Chương 17

Lần đầu tiên trong đời Duyệt Chiêu chủ động hôn một người con trai. Sau nụ hôn, đêm hôm đó, cô không thể đi vào giấc ngủ đúng giờ.

Cô mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà rồi mỉm cười một cách lạ lùng. Sau vài giây, Duyệt Chiêu nhận ra nụ cười của mình hơi dị, đặt mu bàn tay lên trán, lẩm bẩm: “Không đến mức đó chứ? Một cô gái thiếu kinh nghiệm như mi không tới nỗi mất ngủ đâu nhỉ?”

Duyệt Chiêu xoay người sang một bên, gương mặt gối lên cánh tay, cụp mắt nhìn vào một điểm hư không, chẳng biết mình cười tự lúc nào.

Mạc Sậu dễ thương chết đi được, làm sao lại có người đáng yêu như vậy?

Mình càng ngày càng thích anh hơn.

Lúc nào cũng muốn ở bên anh, cảm thấy thật hạnh phúc khi hôn anh.

Phải làm sao, phải làm sao? Tình hình bắt đầu rắc rối rồi, lỡ sau này không thể rời khỏi anh ấy thì sao?

Chi bằng bắt đầu từ giờ phút này lên kế hoạch cẩn thận cho tương lai sau này của hai đứa? Còn anh ấy, anh ấy cũng sẽ tự lên kế hoạch cho tương lai của cả hai chứ? Hay là anh ấy không nghĩ xa đến vậy?

Duyệt Chiêu không ngừng suy nghĩ về nó, càng nghĩ càng tỉnh táo, không thấy buồn ngủ chút nào.

Sáng hôm sau, Duyệt Chiêu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại báo có người gọi đến. Cô tỉnh lại giữa cơn mơ, nhấc điện thoại lên và nghe:

“Em đang ngủ à?” Mạc Sậu nói: “Anh gõ cửa nhà em mà không thấy phản ứng gì.”

Duyệt Chiêu lập tức ngồi dậy, giọng nói lười biếng mềm mại: “Ờ, em còn đang ngủ. Anh dậy sớm thế cơ à?”

Mạc Sậu cười nói: “Cũng không sớm sủa gì đâu, anh mua đồ ăn sáng rồi. Em mở cửa đi, đưa cho em xong anh còn đi làm.”

Duyệt Chiêu nhanh chóng xuống giường, xỏ dép lê rồi đi ra mở cửa.

Mạc Sậu đã ăn mặc chỉnh tề, trên người là bộ đồ thể thao đơn giản màu xám đậm, trên cổ đeo một chiếc headphone màu trắng. Thấy bạn gái vẫn còn lơ mơ, anh cười đưa cho cô túi giấy trên tay, nhân tiện dặn dò cô: “Ăn lúc còn nóng, cố gắng đừng để thừa lại.”

Anh luôn cảm thấy cô gầy quá, tối nào cũng phải đi rửa bát thuê, phải ăn cho no mới được.

Duyệt Chiêu nhận lấy, dịu dàng nhìn anh, một lúc sau mới nhớ ra một chuyện: “Bây giờ anh phải đi làm ngay à? Đợi đã, hiện tại là mấy giờ?”

Mạc Sậu nhìn đồng hồ trên tường và đáp: “Bảy giờ ba mươi tám phút.”

Duyệt Chiêu ngạc nhiên: “Muộn đến vậy sao? Em thực sự ngủ quên mất?”

Hiếm khi cô tỏ ra bối rối như vậy, Mạc Sậu thấy vừa lạ vừa dễ thương, không nhịn được đưa tay sờ tóc cô rồi nói: “Tối hôm qua em ngủ không ngon à?”

Duyệt Chiêu cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay trên đỉnh đầu, thừa nhận: “Đêm qua em không ngủ được.”

Mạc Sậu xác nhận lại: “Là vì em hôn anh mấy lần đó hả?”

Duyệt Chiêu: “……”

Cô cười, nói với vẻ thẹn thùng: “Sao anh lại nói toạc ra hả. Mau đi làm đi, trễ làm bây giờ. Yên tâm, em sẽ ăn hết bữa sáng. Đúng rồi, đi bộ thì đi chậm thôi, đừng quên quan sát đèn giao thông khi sang đường, biết chưa?”

Tự dưng lại bị dặn dò nhiều như vậy, Mạc Sậu nhận hết mệnh lệnh, nói đi nói lại câu “biết rồi” ba lần.

Sau khi Mạc Sậu đi rồi, Duyệt Chiêu mở túi giấy ra thì thấy có hai chiếc hamburger cỡ lớn và một cốc cà phê.

Chỉ là bữa sáng thôi, sao cô có thể ăn nhiều như vậy? Anh chắc hẳn đã đánh giá quá cao thực lực của cô rồi? Được rồi, cô sẽ cố gắng xem sao.

Rửa mặt xong, Duyệt Chiêu lập tức cầm một cái hamburger lên và bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa nghĩ gần đây không có tiệm burger, chắc là anh chạy tới nơi khác mua. Mới sáng ngày ra, anh cũng không ngại mệt nhọc, còn chạy tới chạy lui? Cửa hàng bánh bao ở đầu ngõ không thơm hay hoành thánh thịt bằm không ngon à? 

Duyệt Chiêu nhàn nhã nhấp một ngụm Espresso, lên tinh thần, nhanh chóng nhận ra mình đang thấy đau lòng cho Mạc Sậu.

Thương anh cũng phải thôi.

Mặc dù từ nhỏ cuộc sống của cô không thiếu thốn vật chất nhưng cô cũng hiểu rằng: Sắc đẹp mà trời ban cho mình không phải là điều hiển nhiên.

Ngay cả sự nỗ lực của cha mẹ, những người thân thiết nhất, cô cũng không thể coi đó là đương nhiên chứ đừng nói người đó là bạn trai. 

Bạn trai?

Duyệt Chiêu hồi tưởng hai chữ này. Lần đầu tiên cô cảm thấy từ “bạn trai” thật ấm lòng.

Mạc Sậu là bạn trai của mình sao? Phải rồi ha.

Hóa ra rơi vào bể tình là chuyện thầm lặng, không nằm trong kế hoạch, cũng không thể nói rõ bắt đầu từ lúc nào…… Nhưng cô đúng là có cảm giác được yêu.

Sáng sớm nay, cô tràn đầy năng lượng, cảm giác sảng khoái lạ thường nhanh chóng truyền trong máu. Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của Duyệt Chiêu.

“Lát nữa bạn trai sẽ đến đón cậu hả.” Tang Thiến đi tới, vỗ vai Duyệt Chiêu đang rửa bát.

Duyệt Chiêu ngẩng đầu, nở nụ cười cam chịu.

Tang Thiến trêu ghẹo: “Eo ôi, cười gì mà ngọt thế, cái tụi yêu nhau đúng là vừa đáng yêu vừa đáng hận mà. Cho dù có nói ‘người khôn không yêu’ ngàn lần cũng vô dụng, dù có tỉnh táo lý trí đến đâu, khi gặp được người mình thực sự thích, thử xem cậu có từ chối nổi không.”

Duyệt Chiêu vẫn tươi cười, trên tay siêng năng cọ rửa bát đĩa.

Tang Thiến buôn dưa lê bán dưa chuột một lúc. Từ khi biết về mối quan hệ của Duyệt Chiêu, việc thám thính sự phát triển tình cảm của hai người họ là một trong những sở thích của cô ấy, và đó cũng là một cách để giải tỏa căng thẳng. Bằng không làm việc mấy tiếng đồng hồ mỗi tối, cô ấy sẽ thực sự trầm cảm vì không được ngồi lê đôi mách mất.

Rửa chén xong, Duyệt Chiêu đứng dậy, tình cờ nhìn thấy Tang Thiến đang trốn trong góc xem điện thoại.

Tang Thiến nhanh chóng cất điện thoại di động vào trong túi, ngẩng đầu lên nói với Duyệt Chiêu vừa đi tới: “Mới được dễ chịu mấy ngày, chuyện bực mình lại đến rồi. Bu tớ cứ đòi giới thiệu cho tớ một người, nói là con trai của bà bạn cùng chơi mạt chược. Vừa vặn lại làm việc ở cùng một thành phố với tớ, bu tớ bắt tớ đi gặp mặt cho bằng được. Tớ nói không đi, thế là bà ấy liền đăng ảnh selfie của tớ lên vòng bạn bè.”

Trong mắt Duyệt Chiêu hiện lên chút kinh ngạc: “Tích cực sắp xếp thế cơ à? Vậy cậu có muốn đi gặp không?”

Tang Thiến thở dài: “Phải đi chứ biết sao giờ, nếu không mọi người sẽ nói là tớ khó tính, tớ không muốn cho họ cơ hội nói huyên tha huyên thuyên. Năm nay tớ hai lăm tuổi, tự cho mình vẫn còn trẻ, nhưng ở quê tớ đã trở thành gái già lỡ thì. Tớ chỉ đi gặp một lần, sau đó sẽ tìm lý do để từ chối chứ nếu không chịu đi gặp mặt, mấy cô dì chú bác trong họ sẽ bảo tớ có vấn đề, sống đến từng này tuổi rồi mà chả hiểu biết gì cả.”

Duyệt Chiêu cũng bất lực. Rõ ràng là họ vẫn còn trẻ và có thể tự đi tiếp xúc với thế giới, dạo bước thưởng thức phong cảnh, tìm kiếm mục tiêu yêu thích của mình. Nhưng có một số phụ huynh nhất quyết thúc giục, thúc ép bạn khiến bạn phải chạy theo hướng khác, nếu bạn không chịu thì họ sẽ trách bạn ngu dốt, không hiểu ý tốt của họ, nói rằng thời gian không chờ đợi ai, nếu bạn không chăm chỉ thì bạn sẽ thua cuộc, bạn sẽ bỏ lỡ một hai năm.

Cứ như thể bọn họ đã ở độ tuổi 70, 80 gần đất xa trời.

Đây là cuộc sống của ai chứ?

Ngoài cảm giác bất lực, Duyệt Chiêu cũng cảm thấy có chút may mắn. May mắn thay, cô đã không nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ mà tiếp tục gặp mặt với “Tiểu Triển chịu được gian khổ lại có tương lai”, vì vậy cô mới có cơ hội gặp được người mà cô thực sự thích ngày hôm nay.

Nghĩ đến Mạc Sậu, Duyệt Chiêu quét sạch mệt nhọc, toàn thân thoải mái trở lại.

Cô bước khỏi quán ăn, chạy lon ton đến chỗ bóng người đang đứng cách đó không xa. Mạc Sậu đưa cốc trà sữa nóng cho Duyệt Chiêu, cô nhận lấy uống một ngụm thì cảm thấy ngọt quá, nhưng vẫn không kìm được uống hết nửa cốc.

Duyệt Chiêu thấy no phần nào, nhìn cốc trà sữa trong tay, cô có vẻ khó xử: “Em không uống được nữa, làm sao bây giờ?”

Mạc Sậu cầm lại trà sữa cho cô, thấy vẫn còn nửa non cốc: “Còn có thể làm gì? Anh uống hộ em.”

Cô cười: “Anh không chê là được.”

“Em thì có gì để chê.” Mạc Sậu không dùng ống hút, anh xé nắp cốc, uống hai ngụm rồi nhíu mày: “Trong cái cốc này đổ bao nhiêu đường vậy?”

Duyệt Chiêu tỏ vẻ “anh đi mua mà, làm sao lại không biết”.

Mạc Sậu phụ trách uống hết cốc trà sữa mà bạn gái không uống được, sau đó ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác bên đường.

Cô liếc trái liếc phải, nhanh chóng nắm lấy tay anh, hỏi anh hôm nay đi làm về có mệt không, bữa trưa và bữa tối đã ăn cái gì. Nghe Mạc Sậu nói bữa trưa là sandwich, bữa tối là fastfood, cô thấy đau lòng: “Đợi cuối tuần được nghỉ, em sẽ nấu cơm cho anh ăn.”

Mạc Sậu quay đầu nhìn cô, ánh mắt như có điện: “Anh phát hiện bây giờ em rất quan tâm đến anh.”

Duyệt Chiêu cũng không phủ nhận: “Phải, em đang quan tâm đến anh đó.”

Anh hỏi cô: “Anh đoán chừng em dần dần đã phát hiện ra anh có rất nhiều ưu điểm, cho nên càng ngày càng thích anh, đúng không?”

Duyệt Chiêu: “……”

Cái người này sao lúc nào cũng nói mấy lời sến súa với cô vậy.

Khi nhìn Mạc Sậu, Duyệt Chiêu cũng có cảm giác bị bao trùm bởi cảm xúc hồi hộp và thẹn thùng, cô để chúng cuốn mình đi như thủy triều.

Cô được bao quanh bởi cảm giác yêu và được yêu.

Mạc Sậu kéo tay cô: “Có phải không em?”

Duyệt Chiêu thẳng thắn thừa nhận: “Phải đó, em dường như càng ngày càng thích anh rồi.”

Đôi mắt Mạc Sậu lóe lên ánh lửa, anh sẽ không để cho cơ hội này trôi qua, bèn nói: “Em có muốn ôm người mà em càng ngày càng thích không?”

Duyệt Chiêu biết anh sẽ không bỏ qua cho mình, dứt khoát vươn tay ý bảo anh qua đây.

Khi ôm anh cô cúi đầu, vùi mặt vào vai anh, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, ngón tay cách lớp vải quần áo, cô gần như có thể chạm vào cơ bắp nhấp nhô sau lưng anh. Mạc Sậu vòng tay lại, dễ dàng nhấc người trong lòng lên khỏi mặt đất, một lúc sau mới thả xuống.

Tim Duyệt Chiêu đập rất nhanh, chóp mũi hít hà cổ anh, lưu luyến hương thơm trên đó.

Cô được anh ôm vào lòng, trong lòng có cảm giác an toàn nhất định, như thể từ nay về sau cô sẽ không phải chịu những cơn mưa gió dù là nhỏ nhất. Vòng tay của anh thật rộng rãi và ấm áp, khiến cô cảm thấy mình như con chim trở về tổ, tìm đến nơi trú ngụ của mình.

Ngay cả khi mái ấm đó chỉ thuộc về giây phút này, cô cũng hài lòng.

Một lúc sau, Duyệt Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đang phủ lên mình, nghe anh hỏi: “Có thích anh ôm em thế này không?”

Duyệt Chiêu nói: “Em thích.”

Mạc Sậu trầm giọng nói: “Muốn ôm hằng ngày cũng không sao.”

Duyệt Chiêu “Uh” một tiếng, lúc này cũng lười nhúc nhích, cô chỉ muốn để giờ phút này tĩnh lặng đến vô tận, cô bằng lòng dán sát vào người anh như vậy và ngửi mùi thơm trên người anh.

Cảm nhận được sự quyến luyến của người trong lòng, Mạc Sậu muốn ôm cô chặt hơn nhưng đồng thời anh lại sợ cô cảm thấy không thoải mái, cánh tay lại buông lỏng ra một chút.

Chẳng biết bao lâu sau, họ mới tách nhau ra.

Mạc Sậu ngắm nhìn người gần trong gang tấc, thấy dưới ánh trăng xinh đẹp tuyệt trần, làn da mịn màng nõn nà không chút tì vết, đôi mắt sáng trong như ánh ban mai lấp lánh trên mặt hồ, chóp mũi tinh xảo hơi nhếch lên, như chiếc móc câu câu mất linh hồn anh.

Mùi hương trên cơ thể cô lưu lại trong lòng anh, ngọt ngào nhàn nhạt, giống như ẩn dưới làn da của cô, bởi vì đã dán sát rất lâu nên quanh quẩn mãi không thôi.

Mạc Sậu cảm thấy mình đang nóng dần lên, trong lòng có một cảm giác mãnh liệt khó giải thích được giống như những gì đã trải qua tuổi dậy thì, nay lại truyền đến anh.

Anh kéo cô lại, cúi đầu hôn lên má và mũi cô nhiều lần, cho đến khi anh thấy trên khuôn mặt trắng như ngọc của cô dần hồng lên, mới miễn cưỡng dừng lại.

Không biết cô hồi hộp vì anh ôm cô quá chặt hay là vì anh hôn cô quá dồn dập.

Vậy thì anh nên chậm lại và nhẹ nhàng hơn, để tránh cô nghĩ rằng anh thực chất là một kẻ lưu manh.

Duyệt Chiêu nhìn Mạc Sậu, cô không nói lời nào, sau đó từ từ cụp mắt xuống như để che đậy nỗi niềm khó nói nên lời của mình.

“Đừng căng thẳng, anh không phải người xấu.” Anh dịu dàng dỗ dành cô, trước khi kịp nhận ra, anh lại vươn tay ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt dính vào lưng cô.

Anh chậm rãi quan sát cô, khi cô giảm bớt cảnh giác và nở một nụ cười, anh nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô.

Đọc truyện chữ Full