Lòng cô bỗng chốc bối rối, vừa mới trải qua thời khắc nghìn cân treo sợi tóc cũng không có nhảy lên lợi hại như vậy. Cúi đầu đang muốn xuống ngựa, Lê Thành Lãng đã đi đến bên cạnh, duỗi tay về phía cô, "Tôi đỡ em."
Nghi Hi nhìn bàn tay duỗi ra của anh, vân tay sạch sẽ rõ ràng. Mấp máy môi, cũng may tới cùng cô cũng không từ chối ở trước mặt mọi người, nói tiếng cảm ơn liền đặt tay vào lòng bàn tay anh. Thân thể trong nháy mắt rơi xuống nghiêng về phía trước một chút, anh kịp thời đỡ được cô, hai cánh tay giữ chắc, tư thế kia, từ xa nhìn lại thật sự có chút giống như ôm ấp.
Hạ Tâm Đồng xông tới, kéo Nghi Hi kiểm tra từ trên xuống dưới, "Thế nào, không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Nghi Hi lắc đầu, Hạ Tâm Đồng nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền tức giận lấy ngón tay chọc chọc vào trán cô, "Vừa rồi cậu phát ngốc cái gì a, không muốn sống nữa à? Dọa tớ, suýt thì không thở nổi! Cho rằng cậu đi đời nhà ma đó!"
Cũng chưa đến mức đi đời nhà ma đâu, chỉ là thấy Lê Thành Lãng mà thôi.
Tầm mắt rũ xuống, phát hiện tư thế đứng của Hạ Tâm Đồng không được đúng cho lắm, cô hỏi: "Chân cậu sao thế?"
Hạ Tâm Đồng nói: "Vừa mới bị con ngựa kia quăng một phát, khi xuống không để ý, bị sái chân rồi. Chuyện nhỏ mà, trở về lấy đá lạnh chườm là hết thôi."
Nghi Hi giống như nhặt được báu vật, lập tức cầm lấy tay của Hạ Tâm Đồng, "Ngày mai cậu còn có phân cảnh, phải mau xử lý, bằng không ảnh hưởng đến việc quay phim sẽ không tốt! Tớ cùng cậu về khách sạn, ở đoàn phim có bác sĩ mà!"
Hạ Tâm Đồng bị sự nhiệt tình của cô làm cho mơ hồ, có chút phản ứng không kịp. Thái Kiệt Hồng lại đúng lúc tiến lên, "Đã là chân bị thương, một cô gái như cô cũng không bế được cô ấy, để đấy cho tôi. Như vậy đi, tôi đưa Tâm Đồng về khách sạn, cô ở lại đây với thầy Lê, thế là vẹn cả đôi đường."
Nghi Hi không kịp đề phòng, trơ mắt nhìn Thái Kiệt Hồng đem Hạ Tâm Đồng chặn eo bế lên, anh ta nhe răng, cười giống như thằng ngốc, "Tiểu Hi, tiếp đãi thầy Lê cho tốt, nếu cô dám lạnh nhạt với thần tượng của tôi, tôi sẽ tìm cô tính sổ đó."
Nghi Hi đem hy vọng cuối cùng ký thác trên người Hạ Tâm Đồng, đáng tiếc người nào đó không dùng được, đã điên đảo thần hồn trong ngực Thái Kiệt Hồng, căn bản không để ý đến sống chết của chị em.
Nhìn theo hai người họ rời khỏi, Nghi Hi chậm rãi xoay người, gương mặt nhìn về phía Lê Thành Lãng vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Cô không dám nhìn vào mắt anh, đành phải đem tầm mắt khóa chặt tại chỗ cúc áo trên lồng ngực của anh, dường như trong lòng có gió lốc thổi qua, lộn xộn không tìm ra chút đầu mối nào.
Sao anh lại tới đây, không nghe nói có phim mới. Cô nghĩ đến bình luận anh để lại trên weibo của Thái Kiệt Hồng, nghĩ đến phán đoán trước đây của Hạ Tâm Đồng, không nhịn được cắn môi dưới.
Chẳng lẽ nào, thật sự là vì cô...
Từ lúc gặp nhau, cô vẫn luôn xem anh là thần tượng là trưởng bối, thế nên mới nghĩ anh chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy. Chính là từ những lời trêu chọc của Trương Tư Kỳ cùng chút tai tiếng từ vụ tin đồn tình ái kia liền có thể nhìn ra, trong mắt người ngoài, quan hệ của bọn họ dù có gì ái muội cũng sẽ không làm cho người ta kinh ngạc. Theo suy nghĩ của anh, cô không phải cái gì mà con gái của bằng hữu, chỉ là một cô bé mới ra đời (vào nghề), đối với anh tràn ngập sùng bái...
Nếu thật sự xuống tay cũng sẽ không có chút chướng ngại tâm lý nào!
"Trình độ cưỡi ngựa của em không tồi, học từ ai vậy?"
Lê Thành Lãng bỗng nhiên đặt câu hỏi, Nghi Hi tinh thần bất định, qua 5 giây mới phản ứng kịp, "A? Trình cưỡi ngựa của tôi... Là mới trước đây, học từ trưởng bối trong nhà."
Anh à một tiếng, trước mắt lại hiện lên một màn vừa rồi. Cô gái ghìm chặt dây cương, điều khiển chú ngựa đang phát điên, rõ ràng là tình huống thập phần nguy hiểm, trên mặt lại không lộ chút khiếp sợ nào. Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, ở sau ót nhảy múa, giống như lá cờ đi đầu đắc thắng.
Cô như vậy, lại mang đến sự soái khí ngoài ý muốn.
"Em đã cưỡi được tốt như vậy, xem ra vị trưởng bối kia của em còn lợi hại hơn, có lẽ hôm nào, tôi có thể đến nhà ông ấy luận bàn đôi điều."
Tới nhà luận bàn? Cái quỷ gì vậy!
Nghi Hi toàn thân căng thẳng, đặc biệt lo lắng anh sẽ nói ra lời gì mà cô không muốn nghe. Trước kia cũng đã từng như vậy, người bạn đang chơi thực sự tốt với nhau đột nhiên thổ lộ, cô không thể tiếp nhận, lại không thể tiếp tục ở bên cạnh bạn nam đó khiến cho cậu ấy khó chịu, thế là đành phải ngay cả bạn bè cũng không làm.
Nếu Lê Thành Lãng cũng như vậy...
Lông mày của cô không tự giác nhăn lại, sự rối rắm trên mặt đã không thể che giấu hết, Lê Thành Lãng xem ở trong mắt, ung dung thản nhiên. Từ lúc vừa rồi lên, biểu hiện của cô cũng có chút kỳ quái, nói muốn đưa bạn thân đi khám bác sĩ, nhưng xem ra lại càng giống như mượn cớ này để chuồn đi. Anh nghĩ đến trong mấy tháng này hai người rất ít khi gửi tin nhắn, thái độ của cô vừa khách khí lại tỏ ra không thân thiết, rốt cuộc xác định được phán đoán của bản thân là chính xác.
Xem ra trước kia không nghĩ sai, cô quả nhiên đang né tránh anh.
Nghi Hi chờ lâu không nghe được tiếng của Lê Thành Lãng, vừa có chút nghi ngờ, mới phát hiện người không nói tiếp gây ra tẻ ngắt chính là mình. Trong lòng hoảng loạn, cô lắp ba lắp bắp nói: "Vâng... Phải không? Nhưng cậu hai của tôi ông ấy ở nước ngoài, muốn gặp mặt sợ rằng... Sợ rằng có chút phiền phức..."
Lê Thành Lãng dừng một chút, "Vậy thật là không khéo."
Cô cúi đầu, anh giống như không phát hiện ra cái gì, điềm nhiên như không nói: "Gần đây Hoành Điếm nóng như vậy, lúc quay phim chắc vất vả lắm?"
"Còn may, quen dần thì cũng không khó khăn gì." Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Thầy Lê không phải anh muốn đến trường quay chứ? Nơi đó rất ngột ngạt..."
Vẻ mặt cô vội vã, ánh mắt lại trốn tránh, khẽ chạm phải anh liền lập tức tránh đi, giống như anh sẽ làm ra việc gì khiến cô khó xử. Lê Thành Lãng nhìn biểu hiện của cô, chớp mắt một cái, bỗng nhiên liền... hiểu ra.
Chẳng lẽ nào, cô cho rằng anh đang muốn theo đuổi cô?
Mày nhăn lại, anh hoàn toàn không đoán được cô sẽ nghĩ như vậy, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải.
Dường như để xác minh phán đoán của anh, cô lại bổ sung một câu, "Nếu như có anh ở đây, tôi lo rằng mọi người đều sẽ không biết nên diễn thế nào. Áp lực quá lớn a."
Như vậy tránh không kịp, quả thực khiến cho anh lúng túng. Trước kia cho dù bị Tư Kỳ và Tống Chấp trêu chọc, nhưng hôm nay ngay cả đương sự cũng nghĩ như vậy, xem ra thật sự là do anh chưa biết chừng mực.
Anh vẫn cho là, mình chỉ xem cô như một người bạn đáng để kết giao, nhưng nghĩ lại hành vi gần đây, trước là mời mọc cô đi dự tiệc sinh nhật riêng tư, sau đó công khai bình luận về thân hình cô trên weibo, cùng với việc hiện tại chạy tới Hoành Điếm xem cô thế nào, tất cả những chuyện này đều đã vượt qua mức độ quen thân trước mắt giữa bọn họ. Cô hiểu lầm, dường như cũng rất bình thường.
Biểu hiện của anh, quả thật rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
"Ý của tôi là..."
Nghi Hi nhìn qua, vẻ mặt Lê Thành Lãng còn có chút không tự nhiên, giống như trong lúc vội vã làm ra quyết định nào đó. Cô hỏi: "Ý tứ của ngài phải... Cái gì?"
Chính bản thân cô cũng không chú ý, lại gọi “Ngài”.
Lê Thành Lãng nhìn về phía trường đua ngựa rộng lớn, giọng nói bình tĩnh, "Không sao cả. Kỳ thật hôm nay tôi là tới thám ban[1] chỗ đạo diễn Chu, thuận tiện liền nghĩ đi thăm em thế nào. Lúc ở trường quay không thấy người còn cho rằng đã bỏ lỡ, không nghĩ rằng em đang ở chỗ này cưỡi ngựa, quả là đúng dịp."
Cô ngạc nhiên, "Thám ban... đạo diễn Chu?"
"Đúng vậy."
"Sao anh lại tới thám ban chỗ đạo diễn Chu?"
Anh cười như không cười, "Phạm Tư Quân còn có thể tới làm khách mời trong phim mới của đạo diễn Chu, sao tôi không thể tới thám ban? Hay là do Nghi Hi cảm thấy, tôi không giống cô ấy biết tri ơn báo đáp?"
Nghi Hi cắn môi dưới, giống như đã hoàn toàn hồ đồ, "Cô Phạm đã từng đóng 《 Tĩnh Khang loạn 》 của đạo diễn Chu, cô ấy tới đóng vai khách mời thì không có gì kỳ quái... Thầy Lê - anh, a, 《 Đại Đường khai quốc 》, anh đóng Lý Thế Dân..."
Anh buông tay, tự giễu nói: "Ngay cả em cũng không nghĩ tới, xem ra biểu hiện của tôi trong bộ phim này không được tốt, lại phải nói thực xin lỗi đạo diễn Chu rồi."
Cô lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì cho phải. Lê Thành Lãng đương nhiên đã từng đóng phim của đạo diễn Chu, “Lý Thế Dân đẹp trai nhất trong lịch sử” của 《 Đại Đường khai quốc 》, cô lại có thể quên mất, đầu bị lừa đá sao?
Chết rồi chết rồi chết rồi, nói như vậy là anh thật sự tới để thám ban chỗ đạo diễn Chu ư? Không phải đến xem cô? Vậy vừa rồi cô trải qua một mớ rối rắm để tìm kế sách, há không phải toàn là do tự mình đa tình!
Gò má bắt đầu nóng lên, xấu hổ và giận dữ cùng kéo đến, cô quên mất chính mình 3 phút trước còn mong anh cái gì cũng đừng nói, nghi ngờ chất vấn hỏi: "Anh tới thăm đạo diễn Chu, lại chạy đến trường đua ngựa làm gì? Ngàn dặm xa xôi tới Hoành Điếm để cưỡi ngựa?"
Anh cười nhẹ, tựa như một chút cũng không thấy khẩu khí của cô có gì không đúng, "Tôi chưa nói với em sao? Ở đây tôi có một người bạn già, lần này là đặc biệt tới để thăm nó."
Lê Thành Lãng nói anh có một người bạn già, vẫn là thật còn nhờ người đem người bạn đó ra cho Nghi Hi nhìn. Cô đứng bên cạnh nhà gỗ, nhìn anh dắt một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết ra, vừa đi còn vừa cùng nó nói chuyện. Tư thế kia, giống như nó thật sự có thể hiểu được.
"Tới đây, đây là Nhân Nhân, chào hỏi đi nào."
Nghi Hi phất phất tay về phía nó, cười có chút không tự nhiên, "Chào mày, Nhân Nhân, tao là Hi Hi." Cẩn thận đánh giá vài vòng, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, "Đợi một chút, chẳng lẽ nào, đây chính là tọa kỵ Bôn Lôi trong 《 Xích Đảm 》?"
《 Xích Đảm 》 là bộ phim điện ảnh mà Lê Thành Lãng quay ba năm trước, nhân vật của anh tên Cao Phủ, mà Bôn Lôi lại là tọa kỵ[2] vừa trung thành lại tận tâm, mấy lần cứu chủ nhân lúc nguy nan, cuối cùng vì bảo hộ chàng ngày đêm chạy trốn, kiệt sức mà tử vong. Nghi Hi lúc trước xem bộ phim này, lau nước mắt nói với Hạ Tâm Đồng, so với nữ chính thay đổi thất thường, Bôn Lôi có tình có nghĩa còn tốt hơn nhiều!
Hạ Tâm Đồng hết sức đồng tình, tối đó liền đem chữ ký cá nhân sửa thành "Sùng bái mã Phủ[3] cả đời"...
"Vâng, không nghĩ rằng em có thể nhận ra." Trêu ghẹo một tiếng, "Nhân Nhân, mày cũng là ngôi sao."
Nghi Hi chấn kinh không thôi, "Tên là Nhân Nhân, đừng nói với tôi nó là ngựa cái a… Bôn Lôi soái khí như vậy lại là ngựa cái!"
"Ngựa cái lại không thể soái khí sao?" Lê Thành Lãng nói, "Vậy tôi lại nói cho em biết một chuyện, lúc trước sở dĩ chọn nó, chính là bởi vì các loại động tác giả té, giả chết, nó làm được tốt nhất, toàn thân lại trơn nhẵn trắng như tuyết, cho nên đạo diễn liền cho nó tới giả mạo làm ngựa đực."
Trong phim điện ảnh lẫn truyền hình về chiến tranh, thường xuyên có trường hợp ngựa ngã sấp xuống hoặc chết đi, không thiếu người vì chuyện này mà lo lắng, nhưng Nghi Hi biết những chú ngựa đó đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thể hiện ra. Đã là "kỹ xảo biểu diễn", trình độ khẳng định cũng có cao có thấp, như vậy xem ra, nhan sắc lẫn thực lực Nhân Nhân đều có đủ, so với cô không tồi chút nào!
Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy rất thú vị, cô cười chạm vào bờm của nó, mở ra hình thức trò chuyện ấu trĩ thường gặp giữa con gái và động vật nhỏ, "Thì ra mày chính là Bôn Lôi a, mày diễn rất tuyệt vời, lúc ấy tao xem phim liền cảm thấy mày siêu lợi hại! Bằng không thì vậy đi, bộ phim này tao liền tìm mày đóng kỵ mã[4] nhé? Được không? Không nói gì liền coi như mày đã đáp ứng nha! Mày nhất định phải trợ giúp tao thật tốt nha Nhân Nhân..."
Lê Thành Lãng nghe giọng nói ôn nhu của cô, tâm tình vô cùng vi diệu. Anh chỉ là tùy tiện dắt chú ngựa ra, không nghĩ rằng cô tự động thêm vào nội dung phía sau, nếu như không phải cô nhắc nhở, anh sợ rằng sẽ không nhận ra, ban đầu Nhân Nhân cùng với Bôn Lôi lúc trước thật sự rất giống nhau.
Nhân Nhân hí lên một tiếng phát ra tiếng phì phì trong mũi, đuôi vung lên, tâm tình fan hâm mộ của Nghi Hi lại phát tác, ân cần dắt nó tản bộ tại trường đua. Lê Thành Lãng đi bên cạnh, hai người vừa đi vừa tán dóc, không khí lại hòa hợp hơn so với lúc trước rất nhiều.
"Nói mới nhớ, tôi còn chưa chúc mừng anh - thầy Lê a, về sau chúng ta chính là bạn cùng trường, anh nhất định phải chiếu cố tôi nha!"
Trong năm nay, Lê Thành Lãng thi đậu khoa đạo diễn hệ MFA[5] tại cuộc thi ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, bắt đầu học từ cơ sở và bài chuyên ngành, thầy dạy chính là đạo diễn nổi tiếng Dương Trường Sâm. Nghi Hi nửa tháng trước đọc được tin tức anh đến trường báo danh, do dự rất lâu, mới gửi tin nhắn qua chúc mừng.
Lê Thành Lãng cười cười, tiến tu ngành Đạo diễn là kế hoạch của mấy năm trước, vì không có thời gian nên mới kéo dài tới hiện tại. Có thể thi đậu cũng nằm trong dự liệu, không có gì phải cao hứng, chẳng qua nghe cô mở miệng chúc mừng, anh vẫn cảm thấy thực hưởng thụ.
Suy nghĩ một chút, anh nói: "Cảm ơn, chẳng qua tôi vừa mới tới trường, xin nhờ em chiếu cố mới là thật. Tiểu sư muội, về sau còn phải nhờ em chỉ giáo nhiều hơn."
Bước chân của Nghi Hi bỗng nhiên dừng lại. Lê Thành Lãng đi phía trước hai bước mới phát giác, nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Sắc mặt của cô không có gì biến hóa, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp, giống như là bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì không vui vẻ.
Anh hỏi: "Sao vậy?"
Nghi Hi kéo kéo khóe môi, "Không có gì, chính là... Trước kia cũng có người đã từng nói với tôi câu này."
Lê Thành Lãng phản ứng rất nhanh, "Bạn bè? Bạn trai?"
Nghi Hi không trả lời, biểu tình cũng là ngầm thừa nhận. Lê Thành Lãng trầm mặc 3 giây, nói khẽ: “Thì ra, em có bạn trai."
Nghi Hi không có nghe được lời nói của Lê Thành Lãng, chỉ cúi đầu. Ánh mặt trời rất chói mắt, làm cho cô nghĩ đến mùa hè hai năm trước, Hứa Mộ Châu xuất hiện dưới ký túc xá của cô. Khi đó cô chỉ gặp qua hắn hai lần, không rõ người này vì sao lại đến tìm mình, lại vì cái gì muốn trong thời tiết nóng bức như vậy bắt mình ra ngoài.
Cô mỉm cười dặn lòng phải bảo trì tính tình, khách khách khí khí nói: "Anh là bạn của Lâm sư huynh đi, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lúc ấy biểu cảm của hắn rất kỳ quái, cẩn thận nhìn chằm chằm cô 5 giây, giống như đang tự hỏi vấn đề gì khó khăn. Sau đó Hứa Mộ Châu nói với cô, khi đó hắn chỉ đang phán đoán, bản thân có phải thật sự đối với cô gái này vừa gặp đã yêu hay không.
Hắn rất nhanh tìm ra kết luận, mỉm cười với cô. Hắn nói: "Anh tên là Hứa Mộ Châu, là bạn của Lâm Nguyên, thi đấu kịch nói lần này, cậu ấy tìm anh tới giúp đỡ. Tiểu sư muội, về sau chúng ta sẽ là cộng sự, còn mong em chỉ giáo nhiều hơn."
HẾT CHƯƠNG 30
Chú thích
[1] thám ban: thăm dò, giám sát.
[2] tọa kỵ: vật để cưỡi.
[3] mã Phủ: ý chỉ con ngựa Bôn Lôi của Cao Phủ.
[4] kỵ mã: ngựa để cưỡi.
[5] MFA (viết tắt của cụm từ tiếng Anh Master of Fine Arts): học vị thạc sĩ chuyên ngành nghệ thuật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảnh Đế Mất Trí Tồi
Chương 30
Chương 30