Nghi Hi không có phát hiện, sau khi cô nói xong câu đó, biểu cảm của Lê Thành Lãng có chút biến hóa vi diệu.
Lê Hiểu Huyên che miệng, nhãn cầu xoay tròn đổi tới đổi lui giữa hai người bọn họ. Lúc này Nghi Hi mới giật mình dường như bản thân đã khơi gợi ra ý nghĩa khác, giải thích nói: "Mình và thầy Lê là bạn tốt."
"Ừ, bạn tốt." Lê Hiểu Huyên đan hai tay vào nhau, "A, bỗng nhiên nghĩ ra, trước khi gặp hai người mình không cẩn thận lướt weibo, thấy rất nhiều chuyện thú vị đó!"
Nghi Hi da đầu tê rần, miễn cưỡng trấn định nói: "Mọi chuyện không phải như bạn nghĩ đâu..."
Lê Hiểu Huyên nhếch miệng cười một tiếng, "Tôi hiểu. Không cần giải thích. Thật sự không cần giải thích."
Nghi Hi càng thêm lúng túng, bắt đầu chán nản mình mồm miệng bộc tuệch, cũng không biết Lê Thành Lãng sẽ nghĩ thế nào.
Cô do dự nhìn ra phía trước, Lê Thành Lãng đang hết sức chuyên chú lái xe, giống như căn bản không hề chú ý đến tình huống phía sau. Từ góc độ của Nghi Hi, vừa lúc có thể thấy đường nét đẹp đẽ bên sườn mặt của anh, cùng với... Khóe miệng hơi giương lên.
Xe dừng lại trước cổng Đại học Tứ Xuyên, Lê Hiểu Huyên còn chưa chịu buông tha cho cái đề nghị một giờ trước, nhất định muốn Lê Thành Lãng cùng cô ấy ăn đêm. Lê Thành Lãng cự tuyệt hai lần không có kết quả, nghiêm túc nói: "Được rồi, vậy anh cùng em đi ăn xâu nướng ở quán ven đường."
Lê Hiểu Huyên nhớ lại lần trước cùng anh đi trên đường, cuối cùng bị fan phát hiện, kinh nghiệm đau thương bị truy đuổi suốt hai con phố, dứt khoát nói: "Thôi. Em cùng Nghi Hi đi mua, anh ở trên xe chờ, chúng em sẽ mang về cho anh."
Nghi Hi cứ như vậy bị kéo xuống xe. Nhìn cô gái hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, cô có chút khó xử nói: "Hiểu Huyên, đã trễ như vậy, thầy Lê không ăn khuya, mình cũng không ăn. Ngày mai chúng mình còn có hoạt động, chiếc váy kia của mình đặc biệt sít chặt, nếu ăn nhiều thêm một chút có khả năng không mặc vào được..."
Lê Hiểu Huyên nhăn mày, "Khoa trương như vậy a?"
Nghi Hi gật đầu, cô ấy đồng cảm nói: "Diễn viên các bạn thật đáng thương."
Khi nói chuyện hai người đã đứng trước một quầy bán xiên nướng, Lê Hiểu Huyên vừa lấy đồ ăn trong khay, vừa nói: "Anh trai mình cũng thật là, vì công tác cái gì cũng không thèm để ý. Trước có lần mình đến thăm, tháng 12 tuyết vừa mới trải qua một đợt tuyết rơi, anh ấy mặc hai lớp phục trang liền nhảy vào hồ nước giá lạnh, sau khi lên suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy mình thấy bộ dạng đó của anh trai, không nhịn được liền khóc, đặc biệt xấu hổ, từ đó rốt cuộc không muốn đi thăm nữa."
Chuyện mà Lê Hiểu Huyên nói hẳn là hồi đóng Xích đảm, khi Lê Thành Lãng quay bộ phim đó bởi vì chịu lạnh quá lâu nên đã bị ốm một trận, các tờ báo lớn và truyền thông trong nước đều đưa tin.
Cô cười, "Làm diễn viên mà, những chuyện này đều rất là bình thường. Huống hồ thầy Lê trong giới vẫn có tiếng là kính nghiệp."
Mà cô khâm phục nhất, chính là điểm này.
Lê Hiểu Huyên nháy mắt mấy cái, "Biểu cảm của bạn khi nói câu này, thật giống các fan của anh ấy."
Nghi Hi nhún nhún vai, "Mình vốn là fan của anh ấy mà."
"A?"
Nghi Hi cảm thấy mình đã bắt được cơ hội tốt để giải thích, "Hiểu Huyên vừa rồi bạn thật sự đã hiểu lầm, mình là fan của anh trai bạn, sùng bái anh ấy rất nhiều năm. Truyền thông thích viết lung tung, nhưng quan hệ giữa hai người bọn mình rất đơn thuần, chính là thần tượng và fan, còn có đồng nghiệp từng quay phim cùng nhau."
"Thật?" Lê Hiểu Huyên bán tín bán nghi.
Nghi Hi bỗng nhiên nghĩ đến đoạn sâu xa giữa hai người nhiều năm về trước, trợn tròn mắt nói dối, "Thật."
Biểu tình của cô kiên định, vô cùng có sức thuyết phục. Lê Hiểu Huyên bĩu môi, bắt đầu cảm thấy biểu hiện của mình quá bà tám, "Được rồi cậu không cần giải thích với mình nữa, vốn dĩ mình cũng không hiểu lầm a. Chính là chỉ đùa một chút. Anh trai mình ở trong cái giới hỗn loạn này, năm nào cũng có tin đồn mới về bạn gái của anh ấy truyền về nhà, mình đã sớm quen rồi nha!"
Cô ấy nói như vậy, Nghi Hi thật sự có chút ngoài ý muốn. Lực chú ý của Lê Hiểu Huyên đã chuyển sang đồ ăn, xoa tay, "Chúng mình vẫn nên thảo luận một chút xem lát nữa làm thế nào để ép anh mình ăn xiên nướng đi, hạng mục cố định mỗi lần gặp mặt, tối nay mình nhất định phải thành công! Người nào đó rất đáng ghét, lại dám ghét bỏ món xiên nướng mà mình yêu thích nhất, cái gì có thể nhịn chứ cái này không thể nhịn!"
"Thầy Lê không ăn xiên nướng sao?"
"Đúng vậy anh ấy không ăn. Người này đặc biệt kiêng ăn, rất nhiều món cũng không ăn, cho nên mình mới nói người đàn ông lớn tuổi này thật khó hầu hạ."
Nghi Hi có chút hồ đồ, "Nhưng mà lần trước ở Hoành Điếm, anh ấy rõ ràng……"
Lê Hiểu Huyên nghe thấy rất ngạc nhiên, nhìn ra manh mối trên mặt cô, "Làm sao vậy? Lần trước ở Hoành Điếm……, Bạn đừng nói với mình, anh của mình cùng bạn đi ăn xiên nướng!"
Khi Hứa Mộ Châu mở cửa phòng bao, Yên Như đang ngồi trên ghế dựa vào tường xem một tờ báo. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta không nhanh không chậm đem tờ báo lật sang mặt khác, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: "Trên đường không bị ai phát hiện chứ?"
Hứa Mộ Châu tháo mũ lưỡi trai xuống, ngồi đối diện với cô ta, "Không có."
YênNhư rót cho hắn chén trà nóng, "Vậy thì tốt. Ban đầu tôi còn lo lắng anh không muốn ra ngoài, dù sao lịch trình gần đây quá nhiều, có thời gian còn không bằng ở lại khách sạn đi ngủ. Chẳng qua món ăn của nhà hàng nhỏ này thật sự đặc biệt ngon, là do bạn của tôi mở, anh thử qua chắc chắn sẽ không phải hối hận."
Hứa Mộ Châu gật gật đầu, Yên Như đánh giá vẻ mặt hắn, móng tay gõ từng cái lên tờ báo. Cô ta đem nó đẩy qua, "Này, báo chiều hôm nay, phía trên khen anh đó."
Hứa Mộ Châu tùy ý đảo qua, quả nhiên đầu đề trang giải trí chính là tin tức và hình ảnh về đoàn phim Đoạt cung, ảnh chụp chung vô cùng nổi bật, trong bài viết, tin tức mỗi nhóm diễn viên đều có độ dài nhất định.
Yên Như cười nói: "Tôi nhớ anh là người Thành Đô? Xem ra nhân dân quê hương quả nhiên rất thiên vị anh nha. Độ dài này, cũng sắp vượt qua Lê Thành Lãng rồi."
Hứa Mộ Châu cười nhẹ, rõ ràng là không để ý. Yên Như nâng cằm lên, oán trách nói: "Anh làm sao đấy? Tôi có nói đùa đâu! Bọn họ khen anh cũng là vì anh diễn tốt, phóng viên viết bài này tôi có biết, rất chuyên nghiệp."
Hứa Mộ Châu thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ, "Cô cũng nghĩ tôi thành người quá nhạy cảm rồi."
Yên Như lúc này mới cười dài nói: "Còn không phải là do tôi lo lắng cho anh thôi! Dù sao tin tức gần đây, ngoài khen ngợi đạo diễn Đàm và Lê Thành Lãng, chính là nói về Tiểu Hi. Ngay cả Trương ảnh hậu cũng vì không có gì đột phá mà bị xem nhẹ, không được khen ngợi nhiều như em ấy. Hai người chúng ta càng không cần phải nói, xuất đạo sớm hơn em ấy cũng vô ích, hiện tại cũng chỉ có thể chịu lép vé."
Bàn tay đang nắm chặt tờ báo của Hứa Mộ Châu dừng lại, dường như lúc này Yên Như mới nghĩ đến điều gì, cẩn thận dè dặt hỏi: "Đúng rồi, trước tôi vẫn không dám hỏi. Anh và Tiểu Hi... Hai người còn tốt không?"
Hứa Mộ Châu trầm mặc 2 giây, "Tôi và cô ấy? Vì cái gì lại hỏi chuyện này?"
Vẻ mặt của Yên Như có chút lúng túng, "Bởi vì hồi hè, hai người không phải... Có gì đó không đúng thôi. Hơn nữa gần đây đi tuyên truyền cùng nhau, hai người đều không nói chuyện, tôi cũng không phải không nhìn ra... Anh cũng đừng trách tôi xen vào chuyện của người khác, chúng ta là bạn bè tôi phải làm việc này thì lòng mới thanh thản được. Chỉ là tôi cảm thấy, phụ nữ với phụ nữ tương đối dễ nói chuyện, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc nói."
Hứa Mộ Châu liếc mắt nhìn cô ta. Ánh mắt Yên Như sáng ngời, vẻ mặt khẩn thiết, tràn đầy sự nhiệt tình và lo lắng cho bạn bè. Đã vô số lần, hắn thấy đều là ánh mắt này, cho nên hiện tại ở trong đầu đều có thể mô phỏng ra.
Suy đoán kia cuồn cuộn ở trong lòng, hắn chậm rãi nói: "Tôi và Nghi Hi sao? Chúng tôi đã chia tay."
Tuy rằng đã sớm biết, nhưng đột nhiên nghe được tin tức này, lòng Yên Như vẫn run lên một cái. Cá tính của Hứa Mộ Châu đến hiện tại cô ta cũng đã nhìn ra, hắn là người rất cố chấp, trước đây mỗi lần, cho dù hắn và Nghi Hi náo loạn đến mức không thể giải quyết, cũng chưa từng nhắc tới trước mặt cô ta, càng sẽ không nói một câu không tốt về bạn gái.
Đây là lần đầu, hắn rõ rành rành thừa nhận, bọn họ đã chia tay.
Cô ta phối hợp sững sờ ba giây, sau đó nói: "A... Chuyện khi nào? Thực xin lỗi a, tôi không phải cố ý..."
"Không có gì phải xin lỗi cả, cũng lâu rồi. Tháng 9 tại Hoành Điếm, chúng tôi gặp mặt một lần, lúc ấy đã nói không ít chuyện."
Hắn uống ngụm trà, nhìn qua rất bình tĩnh, cảm xúc của Yên Như cũng theo đó mà lên xuống. Xem ra đã lâu như vậy, Hứa Mộ Châu cũng chấp chận sự thật này, không giống như hồi đầu năm, bởi vì cãi nhau với Nghi Hi, cả người đều sống trong áp lực.
Chuyện này cũng bình thường, dù sao chả có người đàn ông nào chịu được chiến tranh lạnh kéo dài đến một năm, dù có nhiều tình cảm đi nữa cũng sẽ hư hao hết.
"Anh không sao là tốt rồi. Nói thật ra, tôi thật sự có chút kinh ngạc, cảm giác anh rất thích cô ấy, đối với cô ấy tốt như vậy, làm sao lại chia tay được chứ?"
"Tôi cũng không muốn chia tay, chỉ là có chút chuyện nói thế nào cũng không thông suốt được, cũng chỉ có thể như vậy."
Yên Như khắc chế sự không vui vì câu nói đầu tiên, "Thôi vậy, tôi vốn còn định giúp anh giải thích với Nghi Hi, hiện tại xem ra là không cần thiết rồi."
Hứa Mộ Châu liếc cô ta một cái, giọng điệu cổ quái, "Cô đi giải thích? Vậy thì cô ấy lại càng muốn chia tay."
Yên Như sững sờ, "Có ý gì? Chẳng lẽ nào... Hai người là bởi vì tôi mới chia tay?"
Hứa Mộ Châu không nói lời nào, biểu cảm rõ ràng cho thấy là ngầm thừa nhận. Yên Như có một lát tựa như không biết nên nói gì cho phải, nửa buổi mới nói: "Tiểu Hi cô ấy thật là... Tính tình trẻ con cũng có giới hạn thôi chứ, không thể lúc nào cũng chĩa súng về phía tôi chứ! Chúng ta trở về đi, tôi nhất định phải nói cho rõ ràng với em ấy, hai người chúng ta thật sự không có gì!"
Cô ta đứng lên, Hứa Mộ Châu lại không động đậy. Hắn dựa vào ghế, có chút ý vị uể oải lờ đờ, "Trở về cái gì. Cô gọi món cho tôi còn chưa ăn, hiện tại đi không phải đã muộn rồi sao?"
Bờ môi Yên Như không tự giác tràn ra một nụ cười, "Để tôi gọi cho bà chủ gói lại, chúng ta mang về ăn cũng được."
"Bà chủ này chính là bạn của cô đi? Cũng giống như bạn trai cô, đều là bạn học thời phổ thông sao?"
"Đúng vậy, bạn cùng lớp."
Hứa Mộ Châu gật gật đầu, "Nói mới nhớ, cô và bạn trai gần đây thế nào? Hình như rất lâu rồi tôi không thấy cô nhắc tới anh ta."
Dường như hắn chỉ thuận miệng hỏi tới, Yên Như lại rơi vào sự rối rắm. Xem ra Hứa Mộ Châu là thật sự chết tâm với Nghi Hi, vậy lá chắn trước đây mình tìm còn cần thiết sao? Thật không dễ dàng gì hắn mới khôi phục trạng thái độc thân, nếu như hiện tại bên cạnh cô ta còn thừa ra một người bạn trai, không biết sẽ lại chậm trễ mất bao nhiêu thời gian.
Nghĩ như vậy, cô ta đã có chủ ý. Bưng chén trà của mình lên, nước trà bên trong đã có chút lạnh, cô ta đem nó đổ đi, sau đó một lần nữa đổ trà nóng vào.
Hứa Mộ Châu thật lâu không nghe được câu trả lời của Yên Như, nghi ngờ nhìn sang, cô ta bưng chén, vẻ mặt có chút lãnh đạm, "Tôi và bạn trai tôi? Cứ như thế đi. Hiện tại tôi mới phát hiện, có một số người vẫn nên làm bạn thì hơn."
Hứa Mộ Châu nhìn cô ta, "Có ý gì?"
Yên Như miễn cưỡng cười một tiếng, "Không có ý gì cả. Chỉ là, có lẽ là tôi bị sự đen đủi của anh ảnh hưởng đi, tôi cũng chia tay rồi."
Cô ta cúi đầu, nên không thấy được trong mắt của Hứa Mộ Châu có ánh sáng sắc bén hiện lên.
Hắn nói từ từ: "A, thì ra hai người cũng chia tay."
HẾT CHƯƠNG 39
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảnh Đế Mất Trí Tồi
Chương 39
Chương 39