Dù là Sở Nghiêu Nghiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ leo cầu thang sẽ mệt như vậy.
Mặt trời vừa mới ló dạng ở chân trời thì ở phần trung tâm trống trải của Thải Vân Trấn liền xuất hiện một cái thang nối thẳng về phía chân trời, tựa như kiến trúc từ hư ảo đi ra. Từ mặt đất kéo dài đến tầng tầng lớp lớp mây mù mờ ảo, nhìn không thấy cuối, giống như con đường đi đến tiên cảnh.
Đây là thang Thải Vân, cũng là con đường duy nhất tới Vân Trung Thành.
Bởi vì cảnh tượng quá mới lạ, Sở Nghiêu Nghiêu tận mắt nhìn thấy thì ngẩn ra.
Sau khi thang hiện ra liền có không ít người bắt đầu leo lên. Có tốp năm tốp ba, cũng có lãnh khốc đơn độc hành hiệp, hoặc là trầm mặc ít lời, hoặc là cãi nhau ầm ĩ, nhưng bất kể tu vi như thế nào cũng không ai dùng pháp bảo phi hành, đều thành thật bước từng bước lên trên.
Đây là quy tắc của Vân Trung Thành, muốn vào thành thì phải tuân thủ.
May mà thang rất rộng, đầu bên kia kéo dài tới trong mây, nhìn không ra điểm cuối, chỉ có thể trông thấy đầu người khuất trong sương mù mờ ảo. Nếu như không tới gần, cũng không thể nhìn rõ ràng.
Trên cầu thang lát gạch xanh, nhìn trang nghiêm, sạch sẽ.
Vừa mới bắt đầu đi Sở Nghiêu Nghiêu còn thấy bình thường, nhưng còn chưa đi được một nửa, mặt nàng đã đỏ bừng, toát ra một tầng mồ hôi.
Lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng chiếu trên bậc thang, nhiệt độ càng lúc càng tăng.
Tạ Lâm Nghiễn mới đầu còn đi sau nàng, không bao lâu liền biến thành cùng nàng sánh vai, qua một lát lại đi trước nàng nửa bước, rất nhanh, Tạ Lâm Nghiễn đã vượt qua nàng một khoảng xa dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Nghiêu Nghiêu đang dừng ở phía sau.
Sở Nghiêu Nghiêu chống hai lên gối, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, mệt đến mức thở hồng hộc, nàng thấy Tạ Lâm Nghiễn dừng lại chờ nàng, vốn định nhanh chóng đuổi theo, nhưng được hai bước nàng liền bỏ cuộc, thật sự là không đi nổi.
Quá mệt.
Sao lại mệt như vậy?
A!
Tạ Lâm Nghiễn thấy nàng khó khăn lê bước đến gần, đột nhiên nói: “Ta cõng ngươi đi lên.”
Hắn hơi dừng lại, dường như sợ Sở Nghiêu Nghiêu sẽ cự tuyệt, lại bổ sung: “Tốc độ của ngươi quá chậm, sẽ làm việc bị chậm trễ.”
Mặt trời treo cao ở hướng đông, ánh dương ấm áp chiếu lên người thanh niên, dát lên người hắn một lớp viền vàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Tạ Lâm Nghiễn mặt đầy đứng đắn nhìn nàng, thần sắc không hề có ý trào phúng, nhưng lại làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Sở Nghiêu Nghiêu do dự.
Tạ ma đầu nói muốn cõng nàng…
Cõng? Thật là mất mặt, nếu bị người khác nhìn thấy không chừng sẽ cho rằng bọn họ có quan hệ gì đó…
Không cõng? Nhưng nàng đã quá mệt mỏi, nàng không đi nổi nữa, thang Thải Vân trải thẳng vào mây, bọn họ hiện tại còn chưa đi được một phần ba, về sau nàng cũng sẽ không kiên trì được…
Cõng hay là không cõng? Sở Nghiêu Nghiêu giao chiến trong lòng một phen, cuối cùng hung hăng đánh cho mình một cái, hiện tại đã là lúc nào rồi, còn bận tâm mặt mũi làm cái gì?
Nàng hít sâu một hơi, cứng ngắc nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Vậy thì làm phiền Tạ công tử cõng ta đi lên.”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu Sở Nghiêu Nghiêu ngại ngùng, hắn nhếch môi cười, xoay người cúi xuống nói: “Lên đây đi.”
Sở Nghiêu Nghiêu lại hít sâu một hơi, bước lên một bước, ghé vào lưng của hắn, động tác lại rất nhanh nhẹn.
Tạ Lâm Nghiễn cõng nàng đứng lên, lưng và cánh tay của hắn dưới lớp áo bào rắn chắc hơn trong tưởng tượng nhiều, Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm giác được lúc hắn dùng lực cơ bắp căng lên.
Nhìn bên ngoài Tạ Lâm Nghiễn trông hơi gầy, nhưng hắn là kiếm tu, chưa bao giờ buông lỏng ở phương diện rèn luyện cơ thể. Cho nên hắn cũng không gầy yếu, cơ bắp căng chắc, không gióng với kiểu người chỉ chuyên luyện tập để có cơ bắp lớn.
Sở Nghiêu Nghiêu không muốn quá thân cận với hắn, như vậy sẽ làm nàng có chút xấu hổ. Vì thế cánh tay của nàng không phải ôm, cũng không phải không ôm, mà khoác hờ lên trên vai hắn, cả người đều mất tự nhiên.
“Sở cô nương có thể thả lỏng một chút.”
Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên có thể cảm nhận được trạng thái của nàng, trong giọng nói hắn có ý cười nhàn nhạt khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn đang chê cười nàng.
“Ta rất thả lỏng.” Giọng nói của nàng trấn định mà khẩu thị tâm phi.
Tạ Lâm Nghiễn không vạch trần nàng, hắn tiếp tục đi lên trên, bước chân nhẹ nhàng. Lúc này Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện Tạ Lâm Nghiễn vừa rồi chờ nàng thích ứng mà đi chậm bao nhiêu.
Nàng có chút ghen tỵ: “Đi thật là nhanh, còn không chảy mồ hôi.”
“Giấy khôi lỗi sao lại chảy mồ hôi?” Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược một câu.
“Nhưng ngươi có nhiệt độ cơ thể, cũng có tim đập.”
Chân thật như thế, cùng người sống sờ sờ có khác gì nhau.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mi cười nhẹ: “Nhiệt độ cơ thể thấp hơn, tim đập chậm hơn, vẫn có khác biệt.”
Kỳ thật bây giờ Sở Nghiêu Nghiêu không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tạ Lâm Nghiễn, cũng không cảm giác được tim của hắn đập. Vừa nãy nàng quá mệt mỏi, còn bị ánh mặt trời chiếu vừa nóng vừa khô, chỉ cảm thấy cả người Tạ Lâm Nghiễn lành lạnh, cũng chỉ có thể nghe được tiếng tim mình vì vận động mạnh mà đập như trống.
Nàng đánh giá Tạ Lâm Nghiễn, không cẩn thận cọ má hơi nóng vào sau cổ hắn, nàng hoảng sợ vội vàng dịch đầu ra, chỉ là ánh mắt có chút co quắp.
Cảm giác kia, tựa như chạm vào một khối nhuyễn ngọc mát lạnh.
Sao da thịt một đại nam nhân lại mịn màng như thế? Sở Nghiêu Nghiêu có chút tò mò bản thể của Tạ Lâm Nghiễn có phải cũng căng mịn như thế hay không, nhưng nàng không hỏi, nàng sợ Tạ ma đầu cảm thấy nàng đang sỉ nhục hắn.
Bước chân Tạ Lâm Nghiễn hơi khựng, nhưng không dừng lại.
“Bản thể của ngươi hay giấy khôi lỗi đi nhanh hơn?” Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi một câu.
“Tất nhiên là bản thể, ngươi từng thấy Nguyên Anh hậu kỳ bò cầu thang sao.” Hắn trả lời không chút để ý.
“Ta chỉ mới thấy một Nguyên Anh hậu kỳ là Yến Đạo An mà thôi, hơn nữa chưa từng thấy hắn leo cầu thang.” Sở Nghiêu Nghiêu thực sự cầu thị.
Tạ Lâm Nghiễn nhịn không được cười ra tiếng, Sở Nghiêu Nghiêu áp sát trên lưng hắn, cảm nhận rõ ràng lồng ngực hắn rung động.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, suy nghĩ lại ghé vào tai của hắn hỏi: “Là ta nhầm sao? Tự dưng ta cảm thấy tính tình của ngươi hình như tốt hơn nhiều.”
“Tính tình của ta vẫn luôn rất tốt.” Tâm tình của hắn hiển nhiên không cũng không tồi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng lầm bầm: “Ta vẫn cho là ngươi đang nhẫn nhục.”
Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt một chút, hắn định quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một chút, nhưng đầu chỉ nghiêng qua một chút liền dừng lại.
Sở Nghiêu Nghiêu nghe hắn nói: “Ngươi muốn hiểu như vậy cũng được.”
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng nữa, nàng sợ mình nói thêm vài câu nữa sẽ thật sự chọc giận Tạ Lâm Nghiễn. Tuy rằng hiện tại hắn không thể giết nàng, nhưng nàng cũng không muốn tự tìm khó chịu.
Tạ Lâm Nghiễn cõng nàng đi tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng thang Thải Vân thật sự quá dài, mãi đến lúc xế chiều, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhìn thấy cửa Vân Trung Thành.
Cửa thành rất cao lớn, không thể nhìn thấy toàn cảnh, bậc cuối thang Thải Vân thang ở tận trời cao, bốn phía đều bị mây mù mờ ảo vây quanh, cao lớn đến mức khiến người ta hoài nghi có phải vào lầm thành trì của người khổng lồ hay không.
Tòa thành này, thật sự giấu ở trong mây.
Rốt cuộc bước lên bậc thang cuối cùng, Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi có thể thả ta xuống.”
Đoạn đường kế tiếp nàng muốn tự đi.
Lát nữa tới gần cửa thành, người chắc chắn sẽ rất đông, tất cả mọi người đều tự đi, chỉ có nàng được cõng, thật sự quá kỳ cục.
Tạ Lâm Nghiễn không nhiều lời, rất tự nhiên đặt nàng xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu ở trên lưng Tạ Lâm Nghiễn lâu rồi, vừa xuống đất chỉ cảm thấy đùi của mình có chút tê dại, không đứng vững liền lảo đảo một chút, may mà Tạ Lâm Nghiễn tay mắt lanh lẹ, giữ chặt cánh tay của nàng, kéo nàng lại.
Nàng quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn.
“Sở cô nương, kỳ thật ngươi không cần quá để ý ánh mắt của người khác, cũng không cần thiết giữ khoảng cách với ta.” Ánh mắt của hắn sáng như đuốc: “Ngươi phải hiểu, ở trong mắt mọi người ngươi đã là lô đỉnh của ta.”
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nói với nàng lời này, có vẻ hơi khó hiểu, thậm chí có thể nói là đường đột, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu cũng hiểu được là hắn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn quá nhạy cảm, Sở Nghiêu Nghiêu thở dài, chậm rãi gật đầu: “Ta hiểu được.”
Tay Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi trượt xuống dưới, luồn vào tay Sở Nghiêu Nghiêu, cầm tay nàng.
Mười ngón đan xen, Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được từng khớp xương ngón tay và vết chai của Tạ Lâm Nghiễn, đầu ngón tay của nàng run rẩy, xém chút nhịn không được rút tay về.
“Đi thôi.”
Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ không phát giác, thậm chí còn hơi xiết chặt năm ngón tay. Hắn nắm tay nàng đi về hướng Vân Trung Thành.
Cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu căng cứng, lặng lẽ đi theo bên cạnh hắn.
Lúc đi nàng phát hiện trên tay Tạ Lâm Nghiễn có rất nhiều vết chai, giữa ngón cái và ngón trỏ, sườn lòng bàn tay dọc ngón trỏ xuống, phần nhô ra phía dưới bốn ngón tay, còn có trong lòng bàn tay.
Đây là do tập kiếm lưu lại.
Nguyên thân cũng là một kiếm tu, nhưng tay phải của nàng không có nhiều vết chai như vậy. Nàng lại nhớ tới trước khi mình xuyên thư, hồi còn đang học cao trung, bởi vì ngày nào cũng dùng bút, chỗ ngón giữa kề gần ngón trỏ cũng có một vết chai dày. Sau này lên đại học, nàng đi học Guitar, tay trái ấn dây đàn cũng có vết chai.
Lúc đang nghĩ ngợi lung tung, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng.
“Sở cô nương thấy hứng thú với vết chai trên tay của tại hạ?” Câu hắn nói là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu của câu trần thuật.
Sở Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt, có chút khó tin nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng âm thầm sờ sờ cũng có thể bị phát hiện?
Tạ Lâm Nghiễn phát hiện như thế nào? Nàng bại lộ ở đâu?
Hắn buồn cười: “Ngươi vừa nãy cứ nhìn tay của ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có chút xấu hổ, nàng ngước mắt lên nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không cam lòng yếu thế cười nói: “Hóa ra Tạ công tử vẫn luôn chú ý ta ư?”
“Bên này đông người, ta sợ ngươi đi lạc.” Hắn nói thật đúng lý hợp tình.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Rất nhanh, bọn họ liền vào thành.
Vân Trung Thành đúng là một tòa thành thị, cư dân trong thành hoặc là có linh căn hỗn tạp, hoặc là phàm nhân không thể tu luyện, nhận được sự che chở của Vân Trung Thành, đời đời kiếp kiếp vì tận lực xây dựng thành thị.
Hàng năm, Vân Trung Thành sẽ mở ra với bên ngoài một tháng, cử hành hội giao dịch cùng một vài hoạt động khác. Trong thành cấm luận võ đến chết, người vi phạm sẽ bị ghi vào sổ đen của Vân Trung Thành, không được vào thành tham gia hội giao dịch nữa, là nơi trung gian mua bán vô cùng an toàn.
Đi vào cửa thành, lọt vào trong tầm mắt là đường phố phồn hoa, mặt đất lát gạch xanh, người trên đường rất đông, người chen người. Không khí này Sở Nghiêu Nghiêu quá quen thuộc, giống như một địa điểm du lịch nổi tiếng nào đó vào mùa du lịch vậy.
Xem ra Tạ Lâm Nghiễn nói không sai, nơi này đúng là dễ đi lạc.
Mới đầu Sở Nghiêu Nghiêu còn đi cẩn thận, sau lưng nàng liền bị ai đó đụng phải, chân lảo đảo, trực tiếp đâm vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn. Hắn đi rất vững vàng, bị Sở Nghiêu Nghiêu đụng đầu vào trong ngực cũng không có chút dao động nào.
Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu chỉ tới ngực hắn, nàng tựa hồ bị hoảng sợ, rụt rè vùi ở trong lòng hắn, giống một con mèo nhát gan.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu giống một con mèo. Thật đáng ghét, hắn ghét mèo nhất.
Thiếu nữ ngẩng đầu thật nhanh lên nhìn hắn, vậy mà rất nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi.”
Lông mày Tạ Lâm Nghiễn không dễ phát hiện mà nhăn một chút: “Vì sao xin lỗi?”
“Bởi vì ta không cẩn thận đụng vào ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hắn thật kỳ lạ, đụng vào người khác không nên xin lỗi sao?
Trong lòng Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo, Sở Nghiêu Nghiêu thật là kỳ quái, đôi khi lại đơn thuần đến mức khiến hắn thấy lại ngu ngốc.
Thật đúng là một tiểu cô nương.
Hắn hơi hạ mi, nhẹ nhàng đỡ vai của nàng, đẩy nàng từ trong lòng mình ra một chút, nắm lấy tay nàng xiết chặt lại, Tạ Lâm Nghiễn thấp giọng nói bên tai nàng: “Cẩn thận chút, nơi này ngư long hỗn tạp.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ mình biết rõ, thậm chí còn dùng tay kia nhẹ nhàng túm cánh tay áo của hắn.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên đảo qua cái tay đang nắm tay áo của mình, không nói thêm gì.
May là tuy đông người, nhưng chỉ tập trung chen lấn ở lối vào, sau khi đi vào bên trong một đoạn, đường liền bắt đầu mở rộng ra các lối rẽ thông ra nhiều hướng. Vân Trung Thành phân chia rất rõ ràng, chỗ đổi vật phẩm và đổi đan dược ở các con phố khác nhau, còn có con phố chuyên cung cấp nơi ở.
Tạ Lâm Nghiễn kéo Sở Nghiêu Nghiêu vào một hướng. Vừa tới ngã tư đường, đã thấy ven đường đều là khách điếm, thậm chí còn có tửu lâu và… Đó là nơi nào?
Sở Nghiêu Nghiêu si mê nhìn về phía một căn mộc lầu ba tầng bên ngoài trông rất tinh xảo, các góc của mái hiên đều được điêu khắc hoa văn sinh động, trên lầu nhỏ treo một bảng hiệu to tướng, đề chữ: Nhuyễn Hương Uyển.
Ở lối vào của Nhuyễn Hương Uyển có một nhóm cô nương y phục diễm lệ đứng, mỹ mạo của các nàng làm cho Sở Nghiêu Nghiêu cũng khó dời ánh mắt.
Nhìn lên trên, mỗi tầng lầu đều có cô nương xinh đẹp đang đứng, từng đôi mắt ướt át linh động nhìn người qua lại dưới lầu.
Sở Nghiêu Nghiêu đang nhìn thì đột nhiên tay bị Tạ Lâm Nghiễn xiết chặt: “Nhìn cái gì?”
“Những tỷ tỷ kia, có vài người đang nhìn ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu vừa nói xong, liên quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn: “Tu vi của nàng cũng không thấp, vì sao phải làm loại chuyện này?”
Sở Nghiêu Nghiêu vừa mới quan sát sơ qua một chút, đám nữ tử kia phần lớn đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cùng tu vi với nàng.
“Có rất nhiều người muốn làm thị thiếp cho tu sĩ cao giai.”
Ngón cái của Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Sở Nghiêu Nghiêu, làm cánh tay của nàng nháy mắt nổi một tầng da gà: “Nếu ngươi là thị thiếp của ta, khi ta có đan dược hay pháp bảo phù hợp cho Trúc Cơ kỳ sử dụng đều sẽ cho ngươi, thậm chí còn sẽ thuận tay giúp ngươi đoạt chút thiên tài địa bảo thích hợp với ngươi, không phải rất có lời sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu hiểu, cái này không phải là bao dưỡng sao?
“Vậy sao ngươi không tìm vài thị thiếp?” Nàng hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn nhếch môi cười: “Ta chán ghét người nịnh nọt lấy lòng ta, có điều…” Hắn đổi giọng điệu: “Nếu là Sở cô nương lấy lòng ta, ngược lại ta sẽ vui vẻ đến cực điểm.”
Sở Nghiêu Nghiêu “À” dài một tiếng, dáng vẻ căn bản không để lời nói của Tạ Lâm Nghiễn ở trong lòng. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhuyễn Hương Uyển, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Nếu đã có nữ tu làm loại chuyện này, ở bên trong có phải cũng có nam tu đẹp không?”
Tạ Lâm Nghiễn suy tư một lát, cười nói: “Đẹp, nhưng không đẹp bằng ta.” Ý nói bên trong đúng là có nam tu.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút kỳ quái mà nhìn Tạ Lâm Nghiễn: “Cái này có gì mà so, ngươi cũng đâu có đi làm nam sủng cho nữ tu cao giai.”
Đôi mắt của Tạ Lâm Nghiễn híp lại, hắn biết là vì hắn vừa mới lấy nàng làm ví dụ có liên quan đến thị thiếp nên Sở Nghiêu Nghiêu đang cố ý khiêu khích hắn. Sở Nghiêu Nghiêu lúc nào cũng vậy, không chịu được nửa điểm thiệt thòi.
“Chẳng lẽ Sở cô nương muốn tìm nam sủng?” Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày nhìn nàng.
“Đó là đương nhiên.”
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, dũng cảm vung tay áo: “Ta cần mười người!”
Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy lời nói của Sở Nghiêu Nghiêu thật sự là kinh người, bước chân của hắn cũng không tự giác mà dừng lại, thật lâu mới chậm rãi thở ra một hơi: “Nhiều như thế, Sở cô nương chịu được hết sao?”
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu sáng sáng, nàng tiếp tục gật đầu: “Một người chải đầu cho ta, một người nấu cơm cho ta, một người hầu ta ăn cơm, một người thu dọn phòng ở, bốn người thay phiên ban ngày chơi với ta, mặt khác ba người dáng dấp đẹp nhất thay phiên cùng giường.”
“Ngươi…”
Tạ Lâm Nghiễn muốn nói gì đó, nhưng hắn phát hiện lần này hắn thật sự cạn lời: “Ngươi nghiêm túc?”
“Nếu như có thể làm được, tại sao lại không chứ?”
“Việc ngươi nói, một người cũng có thể hoàn thành.”
Sở Nghiêu Nghiêu đứng đắn nói: “Vì sao cần một người hoàn thành, mười người thì bọn họ mới có áp lực, mới cố gắng tranh sủng, mới vì ta tranh giành tình cảm… Cái này gọi là tu la tràng, ngươi có thể cảm nhận được loại vui vẻ này sao?”
Tạ Lâm Nghiễn không hiểu, hắn cũng không thích, hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu trong chốc lát mới nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể giúp ngươi thực hiện.”
Sở Nghiêu Nghiêu liếc Tạ Lâm Nghiễn một cái, không tin.
Quả nhiên, Tạ Lâm Nghiễn lại nói: “Điều kiện là ngươi giải đồng sinh cộng tử chú.”
Sở Nghiêu Nghiêu biết mà… Nàng cười ôn hoà với Tạ Lâm Nghiễn: “Ta cẩn thận nghĩ lại thì nuôi mười nam sủng cũng không có gì tốt, cãi nhau quá ồn ào, ta vẫn luôn thích yên tĩnh.”
Tạ Lâm Nghiễn mím môi, cũng không đánh giá gì.
Hai người rất nhanh liền đi qua Nhuyễn Hương Uyển, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhỏ giọng hỏi hắn: “Bên trong đó nữ tu nhiều hơn nam tu… Là vì nam tu tu vi cao nhiều hơn sao?”
“Không phải.” Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên đáp: “Bởi vì nam tu tu vi cao háo sắc hơn nữ tu nhiều.” Lời này của hắn rõ ràng có ý khác. Tạ Lâm Nghiễn nói nàng là đồ háo sắc…
Sở Nghiêu Nghiêu: “….”
May mà, bọn họ rất nhanh đã vào một khách điếm, người trong khách điếm rất nhiều, Tạ Lâm Nghiễn chỉ tìm chưởng quầy lấy một phòng.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn nói lại thôi, Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu lòng nàng, giải thích: “Vân Trung Thành rất không an toàn, tốt nhất ngươi lúc nào cũng ở trong tầm mắt của ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu không phản bác, nàng biết Tạ Lâm Nghiễn nói rất có đạo lý.
Phòng của bọn họ ở trong hậu viện, ở chỗ sâu nhất trong viện, cũng coi như thanh tĩnh.
Sau khi thu dọn xong trời cũng đã chạng vạng tối, Sở Nghiêu Nghiêu kỳ thật có chút mệt mỏi, nàng hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài sao?”
“Đương nhiên phải ra ngoài, đã đến du hội đèn lồng thì lát nữa chúng ta ra ngoài thả hà đèn.”
Sở Nghiêu Nghiêu “A” một tiếng, có chút không tình nguyện: “Thả hà đèn có cái gì vui?”
“Có thể ước nguyện.”
“Ta không tin cái này.”
Tạ Lâm Nghiễn có chút ngạc nhiên.
Sở Nghiêu Nghiêu lại nói: “Ta là người theo thuyết vô thần, nếu quả thật thần có thể thực hiện nguyện vọng của người khác thì tại sao phải khiến ta trải qua những chuyện ta không thích?”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng, không biết có phải là ảo giác của Sở Nghiêu Nghiêu hay không, nàng cảm thấy ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn dường như xảy ra một ít biến hóa, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Nàng lại chọc giận hắn?
Hắn cười lạnh nói: “Muốn ngươi trải qua những chuyện đó có lẽ là đang khảo nghiệm ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn giống như giận thật, nhưng lại không giống đang tức giận với nàng, trong giọng điệu của hắn thậm chí còn vài phần châm chọc.
Tạ ma đầu sao thế?
“Theo như ngươi nói, thần muốn thực hiện nguyện vọng của ta, đầu tiên muốn khảo nghiệm ta, quá trình khảo nghiệm làm cho ta rất đau khổ, vì thế nguyện vọng của ta là không muốn đau khổ như vậy nữa, ngươi xem, muốn nguyện vọng được thực hiện thì phải trải qua khảo nghiệm, bởi vì đã trải qua khảo nghiệm mới có nguyện vọng muốn thoát khỏi… Cho nên đến cuối cùng vẫn là ta đang làm điều thừa đúng không?”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy… Thần con mẹ nó thật có logic!
Tạ Lâm Nghiễn nghe thấy lời Sở Nghiêu Nghiêu nói thì đột nhiên phá lên cười, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn qua, cười nói: “Sở Nghiêu Nghiêu, lần này ta thật sự có chút thích ngươi.”
Loại lời nói dối này đương nhiên là Sở Nghiêu Nghiêu… Không tin. Chẳng qua thái độ lúc này của Tạ Lâm Nghiễn rất ý vị sâu xa.
“Đi thôi, đi thả hà đèn.” Tạ Lâm Nghiễn không cho Sở Nghiêu Nghiêu thời gian nghĩ nhiều, kéo cổ tay nàng đi ra ngoài.
“Không phải ta đã nói ta không tin cái này sao?” Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu không phản kháng, nhưng cũng không quá tình nguyện.
Trong mắt hắn đầy ý cười: “Hôm nay là ngày đầu tiên mở thành, thành chủ Vân Trung Thành cũng sẽ đi thả hà đèn, chúng ta sẽ đi gặp hắn.”
Hoá ra là như vậy, nói sớm đi.
…
Vân Trung Thành chỉ có một con sông, tên là Túy Linh Hà, nằm ở thành tây.
Du hội đèn lồng thật sự rất náo nhiệt, trên đường có biểu diễn xiếc, ảo thuật, có đeo mặt nạ khiêu vũ, còn có bán đồ ăn vặt, một cảnh tượng phồn thịnh.
Sở Nghiêu Nghiêu bị Tạ Lâm Nghiễn kéo vào trong đám người. Nàng phát hiện vậy mà có không ít tiểu cô nương xinh đẹp vụng trộm đánh giá Tạ Lâm Nghiễn, nhưng ánh mắt vừa chạm đến nàng vẻ mặt liền thất vọng, một đám người nhìn nàng đều giống như là đang nhìn một con heo cạp củ cải trắng.
Sở Nghiêu Nghiêu: “!”
Đối mặt với ánh mắt bức người của các tiểu cô nương, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ muốn nói, các tỷ muội… chỉ hận gặp nhau quá muộn!
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục trắng bình thường, tuy rằng sẫm màu hơn so với y phục trên người Tạ Lâm Nghiễn, nhưng trời bây giờ cũng sắp tối, nhìn qua thì đúng là giống mặc đồ tình nhân. Hơn nữa trên đầu Sở Nghiêu Nghiêu còn cắm một cây trầm cài tóc giống y hệt của Tạ Lâm Nghiễn, hai người bọn họ càng giống tình nhân hơn.
Sở Nghiêu Nghiêu đối với chuyện này vô cùng mất hứng, Tạ Lâm Nghiễn, Tạ ma đầu mặc đồ tình nhân với nàng là có ý gì? Kể cả không áp đặt tuyến tình cảm thì loại tình tiết ái muội này cũng làm cho nàng khó có thể chịu nổi.
Nàng dứt khoát dịch sang bên cạnh, cách Tạ Lâm Nghiễn một khoảng ngắn.
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt quái dị: “Ngươi đang ghét bỏ ta?”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
“Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nàng trấn định trả lời.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lay chuyển một chút, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình: “Vậy thì ở gần ta chút.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Trời hoàn toàn tối thì bọn họ cũng tới bờ sông.
Từ xa nhìn lại, các loại hà đèn dáng vẻ khác nhau sáng từng điểm trôi lơ lửng trên sông tối. Sông có ba mặt giáp bờ, một mặt hướng về phía mây mù xa xôi, nhìn không thấy cuối.
Trên bờ sông có cây dương liễu, dưới tàng cây có không ít người đứng, đều đang thả hà đèn.
Trước đó Sở Nghiêu Nghiêu không muốn đến, nhưng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ở đây thì lại thấy hứng thú, trên mặt nàng hiện lên ý cười, có chút chờ mong nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Chúng ta đi mua hà đèn đi.”
Bên cạnh Túy Linh Hà có không ít tiệm bán hà đèn, những kia hà đèn đều làm bằng giấy, phần lớn đều là động vật nhỏ, rất tinh xảo đáng yêu, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhìn liền thích.
Loại cảm giác như đang ở khu du lịch này thật sự làm cho người ta hoài niệm.
Nàng lôi kéo Tạ Lâm Nghiễn chỉ vào một cái hà đèn nói với hắn: “Ta muốn cái kia, cái kia nhìn đáng yêu.”
Tạ Lâm Nghiễn đối với hành động của Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngoài ý muốn, hắn bị nàng lôi kéo đến tiệm bán hà đèn thì nhìn nàng một lát, sau đó cong môi cười một tiếng.
“Tiên sư thật tinh mắt! Hà đèn này là hình con mèo.” Người bán hà đèn cầm cái hà đèn Sở Nghiêu Nghiêu chọn lên đưa cho nàng: “Một cái chỉ cần một linh thạch.”
Uầy, không hổ là khu du lịch, thật đắt.
Không đợi nàng cò kè mặc cả, Tạ Lâm Nghiễn đã đưa một linh thạch cho người kia, hắn vươn tay lấy cái hà đèn kia đặt vào tay Sở Nghiêu Nghiêu, cười nói: “Cái này rất thích hợp ngươi.”
Người bán hà đèn thấy hai người Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn, lại bắt đầu cật lực đẩy mạnh tiêu thụ: “Vị tiên sư này có muốn mua một cái hay không?”
“Ta không muốn.” Tạ Lâm Nghiễn thong thả đáp: “Ta không tin cái này.”
Sở Nghiêu Nghiêu nâng hà đèn mèo con lên, quay đầu nhìn hắn, Tạ Lâm Nghiễn đang bắt chước lời của nàng?
“Đi thôi, đi thả hà đèn.” Tạ Lâm Nghiễn lại dắt tay nàng, cười ôn nhu.
Sở Nghiêu Nghiêu bị Tạ Lâm Nghiễn lôi kéo đến bờ sông, nhịn không được hỏi: “Ngươi thật không thả một cái?”
“Không phải ta nói không tin cái này sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy kỳ quái: “Ngay từ đầu không phải ngươi đề xuất thả hà đèn sao?”
Người không tin không phải là nàng sao?
“Viết nguyện vọng đi.” Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ cũng không muốn cùng nàng thảo luận đề tài này.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng lười hỏi nhiều, vui là được.
Mặc kệ giá có cao hay không, có thích hay không, có phải vui thật hay không, nhưng chỉ cần người đông, bầu không khí đủ náo nhiệt, tự nhiên cũng thấy vui.
Sở Nghiêu Nghiêu đắc ý lấy tờ giấy nhỏ để viết nguyện vọng trong hà đèn ra, lại lấy bút lông từ trong nhẫn trữ vật, đang chuẩn bị viết thì đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, phát hiện Tạ Lâm Nghiễn cũng đang nhìn nàng.
“Không cho xem, ta muốn viết nguyện vọng.” Sở Nghiêu Nghiêu mặt đầy cảnh giác giấu tờ giấy vào trong ngực.
“Chẳng lẽ Sở cô nương có nguyện vọng gì khó có thể mở miệng sao?” Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, hoàn toàn không có ý tị hiềm, có vài phần vô lại.
“Ai nói?” Sở Nghiêu Nghiêu mặt không đổi sắc: “Nguyện vọng bị người khác nhìn thấy thì không linh nữa.”
“Vừa nãy không phải còn nói không tin sao?” Tạ Lâm Nghiễn vô tình vạch trần nàng.
“Ngươi từng nghe câu này chưa, tin thì có, không tin thì không có.”
Sở Nghiêu Nghiêu không đỏ mặt chút nào: “Vừa nãy ta không tin, cho nên nó mất linh, hiện tại ta tin, nó cũng linh nghiệm.”
Tạ Lâm Nghiễn thoáng sửng sốt một chút, vẻ mặt ngả ngớn cũng biến mất, sau một lúc lâu hắn thật sự quay lưng đi, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi viết đi, ta không nhìn.”
Sở Nghiêu Nghiêu có chút hoài nghi: “Ngươi sẽ không dùng thần thức xem trộm chứ?”
“Nếu ta muốn nhìn cũng không cần phải nhìn trộm.”
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, vì thế nàng cầm bút lên viết nguyện vọng lên tờ giấy nhỏ, lại nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong hà đèn, nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Ta viết xong rồi.”
Lúc này Tạ Lâm Nghiễn mới xoay người lại, thấy Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cẩn thận che chở hà đèn ở trong ngực, tựa hồ sợ bị đoạt đi, hắn nhịn không được cười nhạo một câu: “Nếu ta thật muốn nhìn, ngươi có ăn vào trong bụng, ta cũng có thể nhìn thấy chữ phía trên.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
“Đi thả hà đèn đi.” Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không do dự, nàng đốt ngọn nến trên hà đèn, cẩn thận từng li từng tí tới gần bờ sông, đặt mèo con tinh xảo đáng yêu kia vào trong nước.
Gợn sóng nhẹ nhàng đẩy ra, hà đèn lắc lư một chút, lập tức liền ổn định, theo dòng nước trôi về phía mây mù xa xôi.
Sở Nghiêu Nghiêu mặt đầy thành kính chắp tay cầu nguyện trong lòng, sau đó mới xoay người cười với Tạ Lâm Nghiễn: “Ta ước nguyện xong rồi!”
Tạ Lâm Nghiễn đang dựa lên cây có hơi ngây người, nàng cười quá ngọt ngào, vẻ vui đến từ sâu trong đáy mắt, một đôi sáng ngời long lanh nhìn chằm chằm hắn.
Sống lâu như vậy, thật sự chưa từng có ai dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Vì sao lại nhìn hắn như thế…
Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí sinh ra xúc động muốn véo má nàng một cái.
“Lại đây.” Hắn vẫy Sở Nghiêu Nghiêu qua, thiếu nữ vậy mà lại cười tủm tỉm chạy về phía hắn.
Tạ Lâm Nghiễn nhịn xúc động muốn véo má nàng xuống, không chút dấu vết nhìn lướt qua nước sông tối cách đó không xa, giọng nói thản nhiên: “Vui vẻ như vậy?”
“Ta tin tưởng nguyện vọng của ta nhất định có thể thành hiện thực!”
Tạ Lâm Nghiễn có chút hối hận, Sở Nghiêu Nghiêu vui vẻ như vậy hiển nhiên là có liên quan với ước nguyện của nàng, vừa nãy hắn nên vụng trộm xem nguyện vọng của nàng là gì mới đúng.
Hắn lại nghĩ tới câu Sở Nghiêu Nghiêu mới nói “Tin thì có, không tin thì không có”.
Lông mày của hắn như có như không nhướn một chút, kỳ thật hắn rất thích cách nói này. Tin thì linh nghiệm, không tin thì mất linh nghiệm, trên bản chất không phải là tin vào chính mình sao?
Tạ Lâm Nghiễn vốn không tin thiên đạo, chỉ tin chính mình. Nguyện vọng của hắn trước giờ đều không phải xin thiên đạo chiếu cố, mà là tự mình đi tranh thủ.
Hắn nhìn thiếu nữ cười sáng lạn ở trước mặt, chậm rãi thả thần thức ra thăm dò trong Túy Linh Hà.
Hắn nuốt lời, hắn muốn nhìn trộm xem Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc đã cầu mong gì mà khiến nàng vui vẻ như thế.
Đèn trôi nổi trên mặt sông rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ lại giống nhau, Tạ Lâm Nghiễn tìm mất một lúc lâu mới tìm được đèn của Sở Nghiêu Nghiêu.
Một con mèo con tinh xảo trên bụng còn có một ngọn nến nhỏ và một tờ giấy nhỏ, Tạ Lâm Nghiễn dùng thần thức chậm rãi nhìn.
Chỉ thấy, trên giấy viết một hàng chữ xấu xí không chịu nổi, hình như quỷ bò, dáng như gà bới, mà nội dung lại là: Nguyện đại ma đầu Tạ Lâm Nghiễn cả đời vui vẻ, năm tháng xoay vần vẫn mãi an khang!
…
Vào thời điểm Sở Nghiêu Nghiêu đang tự hỏi nên viết nguyện vọng như thế nào, kỳ thật nàng suy nghĩ rất lâu.
Tình cảnh hiện tại của nàng còn có thể có nguyện vọng gì?
Đơn giản là hy vọng nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành rồi, hy vọng mình có thể sống thật tốt, nếu có thể, tốt nhất trở về được thế giới thật. Tuy rằng Tạ Lâm Nghiễn đúng là soái, mỗi ngày nhìn hẳn là cũng không thấy chán, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn thấy nhớ nhà.
Đến khi cầm bút viết nàng lại do dự. Nếu nguyện vọng của nàng nhắc tới xuyên thư, nhắc tới hệ thống, vạn nhất bị người nào đó nhặt lên thấy được thì làm thế nào bây giờ? Kể cả không bị người khác nhìn thấy, nàng trực tiếp đem chân tướng bí ẩn của thế giới này viết ở trên một tờ giấy, lỡ bị quy tắc nào đó mà nàng không biết trừng phạt thì làm sao?
Suy nghĩ cẩn thận một phen, cuối cùng Sở Nghiêu Nghiêu viết trên giấy một câu như vậy “Nguyện đại ma đầu Tạ Lâm Nghiễn cả đời vui vẻ, năm tháng xoay vần vẫn mãi an khang!”
Nguyện vọng này quả thực là một câu hai ý nghĩa, tuyệt diệu đến cực điểm.
Đầu tiên, nàng và Tạ Lâm Nghiễn bị đồng sinh cộng tử chú trói định, chỉ cần Tạ Lâm Nghiễn bình an, nàng cũng sẽ bình an. Tiếp theo, nhiệm vụ của hệ thống là thay đổi chủ đề thế giới quan, nếu nhiệm vụ thất bại, nhân vật chính của quyển sách này Tạ Lâm Nghiễn sẽ bị xoá đi, sẽ hoàn toàn 404, nàng đương nhiên cũng sẽ chết. Chỉ cần Tạ Lâm Nghiễn bình an, sống thật tốt, nhiệm vụ của nàng coi như là hoàn thành.
Cuối cùng lại đưa tặng cái “Cả đời vui vẻ”, mặc kệ nói thế nào, Tạ ma đầu cũng là nhân vật nàng rất thích, hơn nữa tâm tình Tạ Lâm Nghiễn mà tốt cũng có thể ít giày vò nàng hơn, nhiều thêm một câu còn thuận tiện góp đủ số lượng từ, đọc thuận miệng, nhìn hài hoà.
Cũng vì nàng muốn viết nguyện vọng này, mới bịa ra chuyện “Nguyện vọng bị người khác nhìn thấy thì mất linh” của trẻ mẫu giáo để lừa Tạ Lâm Nghiễn, không cho hắn nhìn tờ giấy mình viết.
Nguyện vọng này trong mắt nàng rất dễ hiểu, nhưng ai biết Tạ Lâm Nghiễn sẽ lý giải thành cái gì.
Thật sự khó có thể mở miệng! Vô cùng khó mở miệng!
Sau khi thả hà đèn Sở Nghiêu Nghiêu quả thực quá vui vẻ vì sự cơ trí của mình.
Mặc kệ nguyện vọng có được thần thực hiện hay không, dù sao nàng cũng ước nguyện rồi, vui vẻ là quan trọng nhất.
“Tạ ma đầu, ngươi đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?” Sở Nghiêu Nghiêu vỗ nhẹ bả vai của Tạ Lâm Nghiễn, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần, nhưng ánh mắt nhìn nàng thì vẫn có chút sững sờ.
Tạ Lâm Nghiễn bị sao thế này?
Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu được, nàng suy nghĩ một chút nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn thả hà đèn?”
Hắn không lên tiếng, tròng mắt đen nhánh có chút đen tối không rõ.
Lại tức giận? Sở Nghiêu Nghiêu rất vô tội.
“Ngươi đã ước nguyện gì?” Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu “A” một tiếng, ấp a ấp úng nói: “Dù sao cũng là nguyện vọng.”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn thiếu nữ ấp úng trước mặt, đột nhiên hoài nghi thần trí của mình, phải chăng hắn nhìn lầm rồi?
Nguyện vọng của Sở Nghiêu Nghiêu vậy mà là… Chúc phúc hắn.
Sao lại có thể?
Hơn nữa làm gì có ai có thể viết chữ xấu như vậy.
Tạ Lâm Nghiễn không tin lại thả thần thức ra, tìm đến cái hà đèn kia. Trên giấy vẫn là câu đó “Nguyện đại ma đầu Tạ Lâm Nghiễn cả đời vui vẻ, năm tháng xoay vần vẫn mãi an khang!”
Tạ Lâm Nghiễn tự dưng cảm thấy hắn không biết mấy chữ này, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu đang mờ mịt, sắc mặt âm trầm.
Người này là đồ ngốc sao?
Không, có lẽ Sở Nghiêu Nghiêu cố ý muốn cho hắn thấy, muốn dùng cái này đả động hắn, lấy tín nhiệm của hắn.
Tầm mắt của hắn lóe lên một cái, cười nói: “Đại khái là dạng nguyện vọng gì? Ta cũng muốn ước nguyện, cho ta tham khảo một chút.”
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩn người, nàng chột dạ nói: “Là nguyện vọng của nữ tử, ngươi là nam tử, nói ngươi cũng không hiểu.”
Tạ Lâm Nghiễn chuẩn xác bắt được ánh mắt hoảng loạn trốn tránh kia của Sở Nghiêu Nghiêu.
Nàng không phải cố ý muốn cho hắn biết, nàng thậm chí mong hắn cái gì cũng không biết, Tạ Lâm Nghiễn sống nhiều năm như vậy, gặp qua vô số người, điểm này hắn có thể đoán ra.
Nếu không phải cố ý muốn cho hắn nhìn, vậy thì tại sao lại muốn vụng trộm viết nguyện vọng kia?
Đây chính là mong muốn trong lòng nàng?
Không phải định lừa gạt hắn, không phải muốn hắn tín nhiệm, chẳng lẽ Sở Nghiêu Nghiêu thật sự… Thích hắn?
Nếu Sở Nghiêu Nghiêu là vì thích hắn mới tiếp cận hắn, nếu hết thảy nàng làm đều không phải vì nguyên nhân khác, chỉ là vì hắn, tựa hồ rất nhiều việc trước đó hắn còn cảm thấy mơ hồ cũng có thể lý giải được.
Nếu thật sự có người phái Sở Nghiêu Nghiêu để đối phó hắn, người kia nếu có thể đưa ra thứ như đồng sinh cộng tử chú thì tại sao không dùng thủ đoạn trực tiếp hơn, một chiêu trực tiếp đánh chết hắn?
Nếu như có mục đích riêng, lại vì sao phái một tiểu cô nương như Sở Nghiêu Nghiêu đến tiếp cận hắn?
Tuy đôi khi nàng cũng rất thông minh, nhưng ở trong mắt hắn Sở Nghiêu Nghiêu thật sự là quá trẻ, ý đồ và tâm tư của nàng, hắn chỉ cần một chút là có thể hiểu được. Một tiểu cô nương đơn thuần thành như vậy căn bản không có khả năng lừa gạt được hắn.
Hết thảy đều không hợp lý, những thứ này đều là những điều trước kia Tạ Lâm Nghiễn không nghĩ thông suốt, trừ phi Sở Nghiêu Nghiêu tiếp cận hắn chỉ là bởi vì thích hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn đang nghĩ cái gì, nàng sợ Tạ Lâm Nghiễn lại đem lực chú ý đặt trên nguyện vọng của nàng, vì thế thử nói sang chuyện khác: “Nếu ngươi cũng muốn thả hà đèn, vậy thì đi mua một cái hà đèn nha, hay là ta giúp ngươi chọn.”
Nói xong, nàng đi tới tiệm vừa mới mua cái hà đèn kia.
Bóng lưng thiếu nữ xinh đẹp, một đầu tóc đen nhẹ nhàng dao động theo bước đi, Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng vài giây, đột nhiên đưa tay một cái hà đèn hình mèo con đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Đáy của đèn còn có chút ẩm ướt, hắn lấy ngọn nến và tờ giấy nhỏ ra, nhìn kỹ lại trên giấy vẫn là câu kia, câu chúc phúc hắn.
Thần thức của hắn không hề sai, nguyện vọng của Sở Nghiêu Nghiêu đúng là cái này.
“Tạ công tử, nhanh lên!” Nàng quay đầu hối hắn.
Lúc Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại, Tạ Lâm Nghiễn nhét cả đèn lẫn tờ giấy vào trong lòng.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại chỉ nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn bóp một ngọn nến nhỏ, thần sắc tối tăm.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ngọn nến trong tay hắn, nhịn không được cả kinh nói: “Sao ngươi lại làm ra chuyện thất đức như thế?”
“Ta thế nào mà thất đức?” Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tàn nhẫn.
Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức co rụt lại, nàng vốn muốn nói, ngươi lấy nến trong hà đèn người ta thả trên quá thất đức, nhưng nàng nhìn thấy tâm tình của Tạ Lâm Nghiễn hình như không tốt.
Cũng có khả năng Tạ Lâm Nghiễn không thích người khác nói hắn thiếu đạo đức, Sở Nghiêu Nghiêu thử phân tích.
Được rồi.
Tạ Lâm Nghiễn dường như không định bỏ qua cho nàng, hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nguy hiểm, một lúc sau mới nói: “Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi thật là đồ ngốc làm người ta chán ghét.”
Sở Nghiêu Nghiêu “A” một tiếng, vô tội đến cực điểm, đây là thế nào vậy?
“Vì sao ngươi lại mắng ta, ta còn đang giúp ngươi chọn hà đèn đấy.”
Vừa dứt lời, trong đầu nàng liền vang lên tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống: 【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn +20, tổng cộng 20/100 】
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
Cái này chẳng lẽ chính là khẩu thị tâm phi trong truyền thuyết, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực?
Nhưng… Đây là tình huống gì? Ở chung lâu như vậy từ đầu đến cuối giá trị hảo cảm trì trệ không tăng chút nào tự dưng lại có tiến triển? Còn tăng nhiều như vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu quả thực thụ sủng nhược kinh!
Hoá ra Tạ Lâm Nghiễn thích hà đèn như thế, nàng vừa nói câu giúp hắn chọn hà đèn, liền khiến hắn cảm động thành như vậy.
Nàng dứt khoát tiến lên vài bước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tạ Lâm Nghiễn, dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, lôi kéo hắn đi về phía tiệm bán đèn: “Đi thôi, ta giúp ngươi chọn hà đèn, ngươi thích hình gì?”
Đôi mắt của Tạ Lâm Nghiễn híp lại, tuy rằng tùy ý nàng kéo về phía trước, nhưng mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Tạ Lâm Nghiễn thề, hắn chưa từng có thời điểm nào muốn giết Sở Nghiêu Nghiêu giống như bây giờ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chính Câu Dẫn Ta
Chương 24
Chương 24