DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
Chương 26: 26: Thể Hiện Chút Khí Chất!


Mộc Ca đứng thẳng tắp, trên mặt mang ý cười, thái độ vô cùng đúng mực: “Tôi chưa từng muốn khiêu chiến sự uy nghiêm của cô, tôi chỉ là muốn sửa lại câu từ của cô mà thôi, biết sai mà sửa chữa thì không còn gì tốt hơn, cho dù cô là giáo viên hướng dẫn thì sai vẫn là sai, cô nói xem có phải không?”
“Mộc Ca, cô đến đây bằng cách nào trong lòng cô tự rõ, nếu không phải cô đi cửa sau với đại đội trưởng, cô nghĩ cô có thể đến đây sao?”
Mộc Ca vẫn giữ nguyên nụ cười, dưới ánh tịch dương cô lại càng xinh đẹp động lòng người: "Câu này của cô lại sai rồi, không phải tôi dựa vào đại đội trưởng, mà là đại đội trưởng của các cô không phải tôi thì không được.

Mà Mộc Ca tôi cũng không đến nỗi vô dụng như lời cô nói.”
“Cô không vô dụng? Được thôi, vậy thì lấy bản lĩnh thật sự của cô ra cho tôi xem, tôi thật sự muốn xem xem rốt cuộc bản lĩnh của cô lớn đến mức nào?” Trước khi đến đây cô ta không hề biết bên cạnh Kiêu Mặc Hiên là Mộc Ca, nếu không thì cũng không đến nỗi không biết gì về Mộc Ca.
“Giáo viên hướng dẫn đã nói vậy rồi, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải là sẽ làm mất mặt đại đội trưởng hay sao? Nói thế nào thì tôi cũng là người được chiêu mộ đến đây, cho dù không tốt nghiệp từ đại học danh giá thì cũng là người mà anh ấy nhìn trúng, vì vậy cho dù không phải vì mình, tôi cũng phải vì mặt mũi của đại đội trưởng mà thể hiện chút khí chất.”
“Hừ, đừng có huênh hoang quá sớm, đương nhiên nếu cô thật sự không có bản lĩnh tôi cũng sẽ không trách cô.” Lời này của Mục Tư Lăng dường như đã chắc chắn Mộc Ca sẽ phải làm trò cười cho thiên hạ.
Mộc Ca nhếch môi, giơ tay chỉ đường chạy cách đó không xa: "Nếu cô đã là quân nhân, vậy thì chạy bộ chắc cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không bằng chúng ta thi chạy một trăm mét, cô dám hay không?”
Mục Tư Lăng sao có thể sợ lời khiêu khích này, trong quân đội dù cô ta không phải là người giỏi nhất, nhưng chắc chắn cô ta cũng là một kẻ mạnh, sao có thể đặt Mộc Ca vào trong mắt?
“Được thôi.


Đúng lúc Phong Tử đến, có thể làm chứng giúp chúng ta.” Mục Tư Lăng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Phong Tử và Uy Hàm đi đến.
Uy Hàm nghe thấy Mục Tư Lăng gọi, lập tức nói với Phong Tử: “Chuyện của Mục Tư Lăng tôi không muốn tham gia vào, nếu không tôi không chết thì cũng bị lột da.”
Phong Tử nhìn anh ta với ánh mắt thâm sâu: "Hóa ra trí nhớ của anh cũng tốt đấy.”
Uy Hàm hừ lạnh một tiếng: "Cậu cứ thử mệt như chó xem, trí nhớ có tốt lên không?”
“Ai bảo anh có bản lĩnh trị bách bệnh, lại không có bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ, đáng đời bị ngược.”
Hôm nay nếu không phải phản ứng đủ nhanh, có khi còn bị anh ta liên lụy.
“Cậu đào hố cho tôi luôn đi, không cho tôi trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp bên ngoài, cứ phải bắt tôi đến đây chịu tội.

Nói cho cậu biết vợ tôi mà chạy, đến lúc đó tôi tìm cậu tính sổ.”
Anh ta vẫn chưa nói cho Thanh Tâm Ngôn biết chuyện vào bộ đội, chủ yếu là vì không biết mở miệng thế nào.
“Vợ ai chạy mất thì vợ anh cũng sẽ không chạy mất đâu, vì vậy anh cứ yên tâm ở lại đây đi.” Thanh Tâm Ngôn luôn một lòng một dạ, đừng nói là chạy, cho dù có đuổi thì tám mươi phần trăm cũng là không đuổi được.
Uy Hàm giơ tay chỉ Phong Tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi phát hiện làm bạn bè với hai người là chuyện sai lầm nhất cuộc đời này của tôi.”
Nói xong liền chạy về hướng nhà ăn, bận từ trưa đến giờ, còn không đi ăn cơm nữa thì sẽ đói chết mất.
Phong Tử thấy anh ta rời đi thì bất giác nhếch khóe miệng, quen biết anh ta với Kiêu Mặc Hiên đúng là bi ai thật, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tự nhận mình đen đủi thôi.
Phong Tử đi đến chỗ Mục Tư Lăng, nét cười trên mặt đã thu hồi tự lúc nào: "Có chuyện gì?”
Không đợi Mục Tư Lăng trả lời, Mộc Ca bên cạnh đã lên tiếng: “Báo cáo sĩ quan*, giáo viên hướng dẫn nói chúng tôi đến từ đại học vô danh tiểu tốt, vì vậy muốn dạy dỗ chúng tôi, để chúng tôi biết uy nghiêm của cô ấy.”
*sĩ quan ở đây là chỉ sĩ quan huấn luyện (sĩ quan làm giáo viên)
Phong Tử cau chặt lông mày: "Giáo viên Mục thật sự nói như vậy?”
Mục Tư Lăng thấy ánh mắt Phong Tử có vẻ không vui, lại còn có chút cảm xúc không thể nói rõ: " Anh thấy tôi nói sai sao? Ở trong này cô ta có thể được coi là tân binh đẳng cấp thấp nhất?”
“Anh hùng không hỏi xuất thân, cô không hiểu đạo lý này sao? Tôi khuyên cô thân là giáo viên hướng dẫn thì nên cẩn thận một chút.”

Mục Tư Lăng nhìn thì có vẻ thông minh, hóa ra lại ngu xuẩn đến vậy!
Trước tiên không bàn đến Mộc Ca tốt nghiệp từ đại học nào, chỉ dựa vào việc cô là người của Kiêu Mặc Hiên, Mục Tư Lăng cũng đã không nên chỗ nào cũng chọc, chỗ nào cũng gây phiền phức.
“Có phải anh hùng hay không thi đấu xong rồi nói.” Mục Tư Lăng hạ quyết tâm muốn nhìn Mộc Ca mất mặt.
Đáng tiếc lý tưởng thì màu hồng nhưng hiện thực lại màu đen!
Phong Tử nhìn Mộc Ca một cái, thấy cô gật đầu liền đáp lại một tiếng: "Được, nếu hai người đã quyết tâm muốn thi đấu, vậy tôi sẽ làm trọng tài.”
Nói xong, mấy người bọn họ đến đường chạy, sau một tiếng súng báo hiệu xuất phát, Mộc Ca chạy với tốc độ gió cuốn, bỏ lại Mục Tư Lăng ở tận đằng sau.
Tốc độ của Mộc Ca khiến mọi người trố mắt ngạc nhiên, nhìn cô bằng con mắt khác, các tân binh đều vỗ tay khen hay, còn Mục Tư Lăng mệt đến mức thở không ra hơi, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Nhìn thấy trên mặt Mục Tư Lăng đều là vẻ không phục, Mộc Ca cười nhạt nói: “Giáo viên Mục, cô thấy trình độ này có ổn không?”
Mục Tư Lăng trừng mắt lườm Mộc Ca: "Đừng vui mừng quá sớm, tiếp sau đây chúng ta so bắn súng.”
Mộc Ca lắc đầu: "Xin lỗi, bây giờ tôi đang đói, không thể thi đấu, hơn nữa nếu cô cứ thua mãi như vậy thì chúng ta phải thi đến lúc nào?”
Mục Tư Lăng vẫn không bỏ cuộc, nhưng bắn súng không phải sở trường của Mộc Ca, nếu kiên quyết đấu với cô ta, lỡ cô ta thắng thì không phải trận đấu một trăm mét này chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?
“Tôi thấy cô không dám đúng không?” Ngữ khí của Mục Tư Lăng mang theo chút khiêu khích, trong mắt hiện lên vẻ coi thường.
Lâm Nhi đứng một bên thấy được Mục Tư Lăng cố ý làm khó: "Giáo viên Mục, giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không đi ăn cơm thì sẽ muộn mất, nếu muốn cọ xát thì chúng ta để hôm khác đi.”
Số 1 , số 7 và số 10 cũng lên tiếng: “Chúng ta cứ ăn cơm trước, dù sao ngày tháng cũng còn dài, không gấp gì một lúc này.”
Phong Tử đứng bên cạnh nhìn Mục Tư Lăng: "Giáo viên Mục tôi tìm cô có việc, các cô ở đây đến nhà ăn, bước đều bước.”

Mộc Ca và mấy chiến hữu khác nghe mệnh lệnh của Phong Tử đi đến nhà ăn.
Thấy Mộc Ca và những người khác rời đi, Mục Tư Lăng quay đầu nhìn Phong Tử: "Sao, anh cũng muốn giúp đỡ Mộc Ca?”
“Nếu cô làm vậy để anh ấy đến gặp cô, vậy thì tôi có thể chắc chắn với cô, anh ấy rất bận, không có thời gian đến tính sổ với cô đâu.

Còn nếu cô nghĩ anh ấy không ở đây cô có thể lộng quyền làm bậy, vậy thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần anh ấy sẽ tìm cô tính sổ đi.”
“Nếu anh ấy muốn tính sổ với tôi thì tôi đợi là được, tôi không tin một giáo viên hướng dẫn như tôi lại không thể giáo huấn tân binh vài câu.” Mục Tư Lăng không hề nhận mình sai.
“Vậy thì chúc cô may mắn.” Phong Tử nói xong cũng rời đi không ở lại, nhanh chóng đến nhà ăn.
Chuyện hôm nay nếu để Kiêu Mặc Hiên biết, Mục Tư Lăng sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho dù Mộc Ca thắng, anh ấy cũng sẽ nhất định truy cứu Mục Tư Lăng nói năng lỗ mãng.

Người của Kiêu Mặc Hiên, từ lúc nào đến lượt người khác khoa tay múa chân?


Đọc truyện chữ Full