Đường về.
Thịnh Hạ đi sau lưng Trương Chú, cách cậu chừng hai, ba mét. Thi thoảng cậu lại ngoảnh ra xác nhận cô còn đi theo không.
Thịnh Hạ phần nào cảm ơn cơn gió đêm nay khiến nước mắt cô khô rất nhanh. Chỉ là cô không chắc hốc mắt giờ có còn đỏ không.
Khi tới lối đi liên tòa, cô dừng bước chân. Trương Chú nghe tiếng quay đầu, thấy cô không đi nữa.
“Cậu về lớp trước đi.” Cô từ tốn nói, “Lát mình về sau.”
Trương Chú lờ lời cô nói, ngồi xuống cạnh lối đi, “Cậu về trước, lát mình về.”
Thịnh Hạ cũng ngồi xuống cạnh cậu ở khoảng cách bốn, năm mét. Cô kiên quyết: “Cậu về trước đi, mắt mình hơi…” đỏ.
Chưa nói dứt câu, đèn hành lang tắt phụt.
Thịnh Hạ khó nén sự hoảng loạn.
Tiếng nói chuyện của họ chậm rãi và rất nhẹ, hẳn nhiên đã bị đèn cảm ứng âm thanh coi như không tồn tại.
Trương Chú ho mạnh một tiếng, kế đó giẫm mạnh chân xuống nền đất. Đèn lại bật sáng.
“Mình chờ cậu.” Cậu nói.
Thịnh Hạ cụp mắt, cảm giác cay cay lại ùa lên sống mũi.
Cậu biết cô sợ bóng tối ư?
Nếu đã từ biệt, thì sao không thể nhẫn tâm hơn? Cứ cho cô hi vọng thế này, cậu còn muốn làm gì?
Nhưng cô không nói nhiều.
Cứ như thế cả hai ngồi trong yên tĩnh. Không ai nói một lời, thậm chí không cả bấm điện thoại.
Trong đêm tối, im lặng đã kéo dài chừng mười phút.
Sở dĩ có thể đoán chính xác như vậy là do đèn cảm ứng trên lối đi cứ ba phút là tắt. Trương Chú đã giậm chân ba lần.
Khi Thịnh Hạ đắn đo nghĩ xem có nên đi trước không, chuông vào tiết reo lên.
Khu giảng đường nhốn nháo như chợ vỡ, thành ra không cần cân đo xem ai đi trước ai đi sau nữa.
“Đi thôi.” Trương Chú mở lời.
Thịnh Hạ đứng dậy, vượt lên đi phía trước cậu.
Có lẽ vì hứng chơi đùa do mất điện chưa dứt hẳn, trong lớp học lẫn lộn tiếng hú hét, tiếng nói chuyện, ùng ục như nồi nước sôi.
Trừ các bạn ngồi xung quanh, không mấy ai chú ý là Trương Chú và Thịnh Hạ biến mất rồi trở về.
Chu Huyên Huyên đảo mắt qua lại giữa Trương Chú và Thịnh Hạ.
Hai người một vào từ cửa trước, một vào từ cửa sau, thái độ đều không giống bình thường.
Thịnh Hạ vẫn luôn ít nói nên kể ra không có gì lạ. Trương Chú thì ngồi xuống ghế, cũng có vẻ hồn treo ngược cành cây, việc này thì hơi lạ.
Bầu không khí thoạt trông rất khác.
Hai người này cãi nhau ư?
Cả tiết tự học thứ hai, Thịnh Hạ không ý thức nổi mình đang làm gì, bất kể học môn nào thì tới cuối cùng cũng sẽ xao nhãng. Cô thôi giãy giụa, lấy một quyển tản văn ra ngồi đọc. Tản văn, tản văn, nội dung rời rạc nhưng ý nghĩa vẫn theo một cái dàn liền mạch. Dù vậy Thịnh Hạ vẫn mất tập trung, cũng chẳng cảm nhận được cái cốt lõi của sách.
Cố cầm cự tới khi hết tiết, Thịnh Hạ định đứng dậy về nhà. Có ở đây nữa cũng chẳng trò trống gì cả.
Mới thu dọn cặp sách, Tân Tiểu Hòa đã chạy lại, “Hạ Hạ, ra cửa bắc ăn khuya không?”
Từ đầu học kì trước đã hẹn đi cảm nhận “truyền thống văn hóa” cửa bắc, tới nay vẫn chưa làm được.
“Đi.” Thịnh Hạ đồng ý.
Tân Tiểu Hòa vui mừng quá đỗi, “Oa, thế thì mau lên, mới nhập học là đông người nhất, tí nữa thôi là tiệm trà sữa hết chỗ rồi.”
Buổi tối rất ít khi Thịnh Hạ về từ cửa bắc. Nay thấy đèn điện sáng khắp nơi, người đông như trẩy hội, suýt nữa cô đã tưởng đây là con phố ẩm thực nào.
Con ngõ ngày thường yên tĩnh giờ la liệt các gian hàng cơ động, thứ gì cũng có bán, từ chân gà muối ớt, mì lạnh nướng, đậu hũ thối, móng giò nướng, bánh gà… Tiếng người ồn ã hẳn nhiên là cảnh nơi trần thế.
“Ăn gì cứ việc gọi!” Tân Tiểu Hòa hào phóng gào lên, sau đó nói nhỏ vào tai Thịnh Hạ: “Lần này đến lượt mình bao hu hu hu.”
Thịnh Hạ tò mò: “Thay phiên à?”
Tân Tiểu Hòa đáp hùng hồn: “Đúng, đã ra đây rồi, còn cưa đôi thì thật là không đoàn kết!”
Thịnh Hạ gật gù, nhớ kĩ một trong những “truyền thống văn hóa” này.
Cô đề nghị: “Mình mới gia nhập, có phải mình mời trước thì hợp lý hơn?”
“Không không không, cậu lần sau, lần sau.”
“Được.”
Đầu tiên các cô gái điều người đi tiệm trà sữa giữ chỗ, những người khác đi dạo từng sạp hàng dọc con phố nhỏ, mua những món mình thích.
Ven đường đi, các tiệm trà sữa, quán boardgame, nhà ma nhập vai lúc này đều đã chật kín người.
Trà sữa thì có tận mấy tiệm, có tiệm thuộc chuỗi lớn, cũng có tiệm riêng lẻ.
Tân Tiểu Hòa lại rỉ nhỏ vào tai Thịnh Hạ: “Tiệm này là nơi khó chiếm chỗ nhất.”
Cánh cửa màu đen, trông rất ngầu.
Thịnh Hạ hỏi: “Ngon lắm à?”
“Không.” Tân Tiểu Hòa úp mở, “Vì cả ba anh chủ quán đều là trai đẹp!”
Thịnh Hạ: …
Đi vào tiệm trà sữa là thấy một lối đi, dọc lối đi kê hai dãy bàn ghế, tất cả đều dùng ghế dựa cao hình thành không gian tách biệt khỏi những ghế sau lưng.
Khá giống tiệm cà phê.
Trên bàn có người bày sách vở, bật đèn bàn ngồi học, có hội bạn chơi bài, cũng có người nhàn rỗi, có cả người… ôm ấp nhau hôn hít nhiệt tình.
Thịnh Hạ rời mắt đi. Việc trái lễ nghĩa thì không nên nhìn. Ờm, đây là lịch sự.
Khi gọi món, Thịnh Hạ đã nhìn thấy ba anh chủ quán đẹp trai trong lời đồn.
Cả ba đều rất trẻ tuổi, trông chỉ mới ngoài hai mươi, ăn mặc sành điệu, ngoại hình quả thật không kém.
Thái độ làm ăn cũng hiền lành tốt tính, thậm chí có vẻ giữ khoảng cách.
Giống kiểu bất cần.
Nhưng Thịnh Hạ cảm thấy là so với Trương Chú, kiểu bất cần của họ gây cảm giác giống như đang giả vờ, còn Trương Chú thì tùy ý hơn.
Trương Chú cũng đẹp trai hơn một chút, mà có lẽ không chỉ một chút thôi.
Ôi, sao thế thôi mà cũng nghĩ tới cậu được vậy, mau dừng lại đi…
Tân Tiểu Hòa gọi xoài đá xay. Thịnh Hạ cau mày cản lại: “Tiểu Hòa, hai hôm nữa là cậu tới kì rồi, thôi đừng ăn đồ lạnh nữa.”
Tân Tiểu Hòa nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Đúng nhỉ, mình cũng quên khuấy mấy.”
“Ừm.” Thịnh Hạ đề nghị, “Hay cậu uống đồ nóng?”
Tân Tiểu Hòa: … Hu hu hu chưa từng uống đồ nóng, ok?
“Nghe lời tiên nữ có được trường thọ không?”
Thịnh Hạ nghiêm mặt: “Có chứ.”
“Được.”
“Ờ.”
Người đánh bài quanh đó phì cười, ló đầu ra quan sát cô nàng thảo luận chuyện con gái trước mặt bao người một cách tò mò.
Ba gương mặt lạnh lùng sau quầy pha chế cũng co giật, ngẩng lên nhìn, xem người thản nhiên thừa nhận mình là tiên nữ kia rốt cuộc mặt mũi thế nào.
Gọi món xong về chỗ, Thịnh Hạ nhận thấy các bạn của Tân Tiểu Hòa đều đang quan sát mình, thái độ có vẻ như – xấu hổ?
Khiến Thịnh Hạ cũng đỏ cả mang tai.
“Thịnh Hạ…” Một bạn trong đó khẽ cất tiếng, “Mình thích nhìn chăm chú vào cậu, cậu đừng sợ.”
Thịnh Hạ: …
“Mình cũng thế.”
Tân Tiểu Hòa: “Ha ha ha các cậu ấy đã thèm thuồng cậu lâu rồi.”
Thịnh Hạ đâm xấu hổ.
Có Tân Tiểu Hòa, không lâu sau không khí ngần ngại đã tan biến trong vô hình. Mọi người cùng nhau chia sẻ những món ăn vặt ven đường, vừa múc trà sữa vừa buôn chuyện trên trời dưới đất, buôn từ các ngôi sao cho đến các bạn học, từ bạn học đến thầy cô.
Thi thoảng còn nhắc tới những người ngoài trường.
Thịnh Hạ nghe mà như nghe sách trời, cảm tưởng mình đã đi vào thế giới mới: Hóa ra, nếu như rất nổi tiếng thì người ngoài trường cũng sẽ biết tới?
Nhưng còn người bên cạnh, thì vì quá quen thuộc thành thử không có gì để buôn.
Không biết trong vô số tiệm trà sữa như vậy, Trương Chú có trở thành đối tượng được bàn tán?
Thịnh Hạ hút một ngụm trà sữa, suýt thì bị sặc. Chuyện gì thế này, làm gì cũng có thể nghĩ tới cậu, cô còn sống nổi không đây?
Cuối cùng chủ đề về tới người Thịnh Hạ biết. Có người nói: “Tiểu Hòa, Dương Lâm Vũ vẫn chưa về à?”
“Chắc là tuần sau.”
Thịnh Hạ tò mò: “Cậu ấy đi đâu vậy?”
Không nhìn thấy cậu suốt thời gian học thêm sau khi thi cuối kì trước.
Tân Tiểu Hòa: “Đi tham gia trại đông tự chủ tuyển sinh của đại học công nghệ Hà Yến.”
Thịnh Hạ: “Đi lâu như vậy, có làm ảnh hưởng bài vở không?”
Bạn cùng phòng của Tân Tiểu Hòa nói: “Tới giai đoạn này rồi, cũng không còn kiến thức gì mới nữa, thay vì cố nâng điểm thì tìm cách qua điều kiện tự chủ tuyển sinh vẫn lợi hơn. Công nghệ Hà Yến đó, dù có nghỉ học một tháng cũng vẫn đáng giá!”
Dương Lâm Vũ cũng ở tầm hạng hai mươi trong lớp. Thịnh Hạ cố gắng hơn nữa thì cũng sẽ giống cậu.
Một bạn nữ khác nhìn Tân Tiểu Hòa: “Nhưng nếu cậu ấy tới Hà Yến, thì các cậu phải làm sao?”
“Liên quan gì tới mình?” Tân Tiểu Hòa không thèm quan tâm, “Mình muốn vào đại học Đông Châu!”
Mấy cô gái buôn dưa lê bán dưa chuột, bỗng một cô gái khoác áo khoác dài, đội mũ lưỡi trai, mặc váy siêu ngắn, phong cách khá giống Trần Mộng Dao xuất hiện cạnh bàn. Cô gái đặt một giỏ jăm-bông ăn vặt lên bàn, hỏi Thịnh Hạ: “Cậu này, bạn mình muốn kết bạn wechat với cậu, có được không? Đây là quà cậu ấy mời các cậu.”
Nói rồi liếc về bàn ở phía chếch bên phải. Cạnh bàn là một, một cậu trai cao gầy đang ngồi. Trời không lạnh nhưng cậu vẫn đội một cái mũ len chóp tam giác, để hở mấy sợi tóc vàng.
Phong cách giống hệt mấy anh chủ quán.
Tới bắt chuyện đây mà!
Mấy cô gái đều nháy mắt với Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ lựa lời từ chối: “Xin lỗi cậu, mình không có wechat.”
Không ngờ đối phương lại cười, “Thế QQ cũng được.
Thịnh Hạ: …
Hình như trúng bẫy rồi.
Thịnh Hạ thấy hơi khó xử, Tân Tiểu Hòa ngồi bên cạnh nói phong long: “Bắt chuyện cũng không dám tự tới, việc gì bọn này phải cho, hoàng đế hả?”
Âm lượng không lớn cũng không nhỏ. Phía bên kia, tóc vàng quay sang, đứng dậy đi về phía này.
Thịnh Hạ: … Bạn tốt của mình ơi, chiêu khích tướng không dùng vào lúc này được đâu.
“Mình cảm thấy có lẽ con gái với con gái sẽ dễ nói chuyện hơn.” Chàng trai kia tới cạnh bàn họ, lên tiếng, “Nếu vậy thì, bạn này, kết bạn QQ nhé?”
Bạn cùng phòng của Tân Tiểu Hòa hỏi: “Cậu không phải học sinh trường bọn mình nhỉ?”
“Mình học lớp bồi dưỡng.” Cậu trả lời, điện thoại đã mở đến mục quét mã QQ.
Bạn cùng phòng của Tân Tiểu Hòa bật thốt: “Lớp ôn thi lại đại học à?”
“Không, lớp 12.” Tóc vàng trả lời.
Tân Tiểu Hòa nhướng mày, nói nhỏ vào tai Thịnh Hạ: “Học sinh lớp bồi dưỡng, không phải con nhà giàu cũng là cháu nhà giàu, không phải cháu nhà giàu cũng có họ hàng tổ tiên nhà giàu…”
Thịnh Hạ: …
Tiểu Hòa tự thấy mình nói rất nhỏ rồi ư?
Quả nhiên tóc vàng nghe thấy, cười bảo: “Không, kiếm suất vào học chung thôi.”
Không khí khá khó xử.
Tóc vàng nói: “Thực ra chúng ta gặp nhau rồi.”
Thịnh Hạ ngẩng lên.
“Hôm hội thao.”
À, cứ tưởng là có kì ngộ gì.
Người ta đã nói đến thế rồi, không kết bạn chắc cậu sẽ đứng ở đây tham gia với hội chị em họ mất.
Thịnh Hạ mở mã QR, kết bạn. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Danh sách bạn bè có thêm một cái tên.
“Các cậu nói chuyện tiếp.” Tóc vàng rất biết giữ chừng mực. Cậu và cô bạn nữ của mình trở về chỗ ngồi của họ.
Ngoài cửa tiệm, Chu Ứng Tường bắt gặp bạn cùng lớp bắt chuyện với gái, đang định xem kịch hay. Nhưng khi thấy cô gái được bắt chuyện, cậu chàng bật ra một câu chửi tục – mọe!
Cậu xách mấy cốc trà sữa lướt như bay về quán boardgame.
Trong phòng, đã có mấy người quen thuộc.
Hầu Tuấn Kỳ đang chiến game, bấm màn hình điên cuồng; Ngô Bằng Trình đang lướt xem video, mĩ nữ lắc một cái là cậu chàng cũng nở điệu cười khờ khạo; Hàn Tiếu chống cằm suy tư nghĩ nên đánh lá bài nào, miệng còn lầm bầm gì đó như đang nghiên cứu xây dựng chiến thuật; Lưu Hội An đang xem đấu bóng, hú hét liên hồi.
Căn phòng rất ồn.
Duy có Trương Chú là ngả ra sô pha, dường như đang ngủ.
Cả hội đều đang chờ trà sữa của Chu Ứng Tường.
“Tới đây tới đây.”
“Mình sắp thắng rồi, chờ tí đã…”
“Mình lấy trà chanh.”
“Xem xong hiệp 1 đã.”
“Đánh unlock không?”
Trương Chú ngồi thẳng người dậy, xé bao bì ống hút, vơ đại một cốc mà chẳng quan tâm đó là gì rồi cắm ống hút vào, hút một hơi.
Chu Ứng Tường cả kinh. Đó là hồng trà kem cậu chàng tự mua cho mình, ngọt phát ngấy.
Quả nhiên Trương Chú cau mày, “Cái gì đây?”
“Em nhìn thấy Thịnh Hạ.”
Chu Ứng Tường vừa dứt câu, tất cả dù đang chơi game ngắm mĩ nữ hay xem đấu bóng cũng đều nhìn sang.
Trương Chú từ từ nhìn lên, mắt chòng chọc Chu Ứng Tường.
“Thật đó, ở ngay bên cạnh, với bọn con gái.” Chu Ứng Tường ướm lời.
Hầu Tuấn Kỳ bỗng cảm thấy sai sai, “Tân Tiểu Hòa với mấy cô bạn của cậu ấy chứ gì? Tội thật, Tiểu Thịnh Hạ đi theo hội đấy chắc là chẳng nghe hiểu câu nào, ôi đừng bị dạy hư đấy.”
“Mình còn nhìn thấy cậu ấy được một tên lớp bọn mình bắt chuyện.”
“…”
“Cậu ấy còn đồng ý kết bạn QQ.”
Hầu Tuấn Kỳ tắt game đứng dậy, “Rốt cuộc cậu có biết nói thế nào cho đúng trọng tâm không hả?”
“Ai muốn đập chậu cướp bông?”
“Lớp bồi dưỡng rảnh rỗi thật.”
Cả hội còn đang la ó thì một bóng người đã phi ngay ra khỏi cửa. Nhìn lại sô pha, còn đâu bóng dáng Trương Chú ở đó nữa.
Cửa phòng bị va đập mạnh, sau đó mở hé ra, nói rõ người mới giật mở nó ban nãy đang nóng ruột mạnh bạo thế nào.
Cả hội lắc đầu.
Nhưng một giây sau, Trương Chú đã mở cửa trở vào, ngồi xuống sô pha, khuỷu tay chống trên đầu gối, cứ thế cúi đầu khom lưng như đang suy nghĩ điều gì.
Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Hàn Tiếu mở lời trước: “Anh Chú, anh không đi xem thử à?”
Trương Chú lại cầm lấy cốc hồng trà kem hút một ngụm.
Ngọt tận họng, nhưng giờ lại không thấy ghét.
Trương Chú hỏi: “Chỉ là bắt chuyện?”
Chu Ứng Tường thộn mặt: “Ờ, đúng vậy, xin QQ xong là đi.”
“Ừm.” Trương Chú không nói gì nữa, cũng không có bước hành động tiếp theo.
Hầu Tuấn Kỳ hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy?”
Cậu cảm thấy độ này Chú với Thịnh Hạ cứ là lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì không thể kể rõ.
Ngô Bằng Trình hỏi: “Cãi nhau à?”
Trương Chú nói thản nhiên: “Chia tay rồi.”
“Cái gì?” Cả hội cả kinh.
Trương Chú: “Cũng không hẳn.”
Mấy cậu chàng mới hơi hơi thở phào.
Trương Chú: “Vốn dĩ chưa từng bên nhau, lấy đâu ra chia tay.”
“Cái gì?” Lần này tiếng kêu còn thống nhất, còn lớn tiếng hơn ban nãy.
Cậu không có tư cách quan tâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Mang Tên Em
Chương 57
Chương 57