DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Mang Tên Em
Chương 73

Tối hôm kết thúc kì thi đại học, cả thành phố là của các thí sinh.

Tất cả những nơi học sinh cấp ba có thể đi và hay đi, đều không phải sân bãi tốt nhất cho buổi liên hoan.

Ai cũng muốn đi thế giới của người trưởng thành để mà đập phá.

Hộp đêm, quán bar, karaoke, đâu đâu cũng thấy những gương mặt non trẻ nhưng ngẩng cao.

Càng khỏi phải nói những sạp đồ nướng ồn ã sục sôi ven đường.

Thứ đồ uống màu vàng cuối cùng đã có thể gọi thẳng là bia.

Gọi dăm ba chai liền.

Bọn Hầu Tuấn Kỳ đặt chỗ ở Milk, định chơi thâu đêm.

Trương Chú về tới nhà, mới tắm rửa xong nhóm chat đã réo inh ỏi.

Ngô Bằng Trình: “Đi ăn nướng mà tắm cái giề?”

Hàn Tiếu: “Anh Chú định tút tát nhan sắc để thành sao sáng ở Milk hả?”

Hầu Tuấn Kỳ: “Làm gì có cửa, có mà người ta đi gặp bà xã trước chứ.”

Hàn Tiếu: “Thất kính thất kính.”

Ngô Bằng Trình: “Không phải chứ, đi hộp đêm dẫn bà xã theo?”

Trương Chú: “Nghĩ hay đấy, không dẫn.”

Toàn người gì nơi gì, cũng đòi làm hư hoa nhài?

Trương Chú đổi giao diện wechat, gọi điện cho Thịnh Hạ.

Tút tút hai hồi, bị cúp.

Cúp?

Nửa phút sau, QQ báo tin nhắn mới.

Hoa nhài: “Đang ăn cơm.”

Trương Chú: “Ở nhà à?”

Hoa nhài: “Ở ngoài.”

Tức là có cả mẹ cô nữa.

Trương Chú: “Bao giờ về nhà?”

Hoa nhài: “Chắc phải 10 giờ?”

Mốc thời gian tế nhị.

Trương Chú liếc bộ đồ sáng sủa gọn gàng của mình và cái cằm sạch láng không lún phún vệt râu.

Thôi, sửa soạn cái quần, phí cả công.

Hoa nhài: “Sao vậy?”

Trương Chú: “Nhớ cậu.”

Hoa nhài: “…”

Hoa nhài: “Mai gặp nhé?”

Mai phải lên lớp tính điểm, đến tối thì tổ chức tiệc tri ân thầy cô, ăn cơm chia tay.

Trương Chú: “Ờ.”

Rõ thật vô tâm, mốc thời gian quan trọng sau thi đại học mà chẳng lẽ không muốn gặp cậu ư?

Xem chừng là không muốn rồi, thôi vậy.

Ra sạp đồ nướng ăn uống no say tới 10 giờ tối, khi hộp đêm bắt đầu mở cửa, cả hội chuyển sang Milk làm tăng hai.

Nhạc giật inh tai, rượu xanh đèn đỏ. Trương Chú đã tới đây mấy lần, hầu hết toàn để mừng sinh nhật người ta, lần nào cũng cứ ngồi được mỗi lúc đã nhấp nhổm bỏ đi.

Cậu không thật hiểu tại sao có người thích mừng sinh nhật ở cái nơi ồn ào, nói gì cũng phải hét mới nghe thấy này.

Cho tới đêm nay, cậu đã hiểu.

Giữa con trai với nhau, nói chuyện tất nhiên phải hét cho lớn. Còn gặp điều không muốn hét, ví dụ cô nàng cậu ta thầm thương, thì cứ đường hoàng rỉ tai kể nhỏ.

Mỗi lần về từ sàn nhảy, bọn Ngô Bằng Trình luôn phải dẫn theo mấy cô gái. Sô pha càng lúc càng chật chội, chỉ thiếu điều chui luôn vào tai đối phương để nói.

Đây là nơi để giải phóng hoóc-môn.

Trương Chú mới khỏi ốm nên không được uống rượu. Cậu cũng không thích nhảy, chỉ ngồi tại chỗ chơi xúc xắc với Hàn Tiếu.

Tên ngốc Hàn Tiếu nghĩ gì là thể hiện hết trên mặt, lắc được mấy con 1 Trương Chú chỉ mồi mấy câu đã đoán được ngay, thành thử chơi nửa tiếng cậu chưa thua lần nào, nhạt thếch.

Trương Chú hơi chán, rảo mắt một vòng, nhận thấy không ít gương mặt quen, chắc hẳn là học sinh trong trường.

Không nhận ra đó, bình thường chỉ biết mỗi học, nghỉ cái là chơi giỏi không kém ai.

Vừa rời mắt, đã thấy có người đứng trước mặt.

Trần Mộng Dao.

“Đại minh tinh!” Ngô Bằng Trình lên tiếng trước, “Cậu sắp debut rồi đó, còn dám tới hộp đêm chơi, không sợ bị chụp lại rồi sau thành vết nhơ à?”

Trần Mộng Dao tức tối: “Ngô Bằng Trình, biến đi!”

Bạn ngồi xuống cạnh cái bàn thấp đối diện sô pha, hỏi Trương Chú thẳng thừng: “Cậu với Thịnh Hạ hẹn hò chưa?”

Xung quanh rất ồn, khoảng cách giữa họ cũng không lấy gì là gần gũi tuy vậy Trương Chú vẫn nghe thấy. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Không nghe quá rõ, coi như là đoán được.

Cậu đứng dậy, “Miễn cậu ấy đồng ý, lúc nào cũng được.”

Lời này không dễ đoán qua khẩu hình. Trần Mộng Dao sát lại gần, “Sao cơ?!”

Mọi người quanh đó đều nhìn họ.

Đặc biệt là mấy cô gái Ngô Bằng Trình dẫn tới. Các cô nàng chịu tới chơi, quá nửa là vì muốn làm quen Trương Chú. Ngờ đâu cậu không uống rượu, còn chỉ chơi xúc xắc với mấy anh em, chẳng biết tới hộp đêm để làm gì nữa.

Vậy nên khi thấy Trần Mộng Dao tới gần, ai cũng muốn biết đại mĩ nữ có thể cưa đổ cậu không.

Chỉ thấy Trương Chú kề sát vào tai Ngô Bằng Trình, hét lên: “Mình đi trước.”

Ngô Bằng Trình ngó cái điện thoại, hét toáng lên: “Mới 11 giờ đi cái gì? Đừng mà! Chương trình biểu diễn chưa bắt đầu nữa!”

Trương Chú: “Các cậu chơi đi, mình không theo nổi nữa.”

Ngô Bằng Trình cũng ngại tình hình sức khỏe cậu, gật đầu: “Chờ cậu khỏi rồi đi chơi tiếp!”

Trương Chú: “Nhắn hộ bọn lão Hầu.”

“Ô kê.”

Trương Chú đi.

Bọn con gái rỉ tai nhau.

“Nhìn gần còn ngầu hơn nữa, sao mũi có thể cao vút vậy?”

“Giọng nói cũng êm tai.”

“Ơ, nhìn kìa, bạn đó đi cùng cậu ấy!”

“Hả? Cứ tưởng lạnh lùng lắm chứ.”

Cô bạn hỏi Ngô Bằng Trình: “Ê, đó là bạn gái cậu ấy à?”

Ngô Bằng Trình gắt: “Không!”

“Cậu ấy có bạn gái chưa?”

“Có, giờ định đi tìm bà xã đó!”

Bàng hoàng.

Trương Chú không ngờ Trần Mộng Dao sẽ ra theo.

“Còn việc à?”

Trần Mộng Dao: “Nãy mình hỏi cậu…”

Trương Chú: “Miễn cậu ấy đồng ý, lúc nào cũng được.”

“Hả?”

“Câu trả lời của mình lúc nãy.”

Trần Mộng Dao lặp lại câu nói ấy, chợt bừng hiểu.

Khi trước bạn luôn cho rằng Thịnh Hạ đã lừa mình, rằng rõ ràng họ đã là người yêu nhưng cứ chối không phải.

Vì nhìn bề ngoài họ chẳng khác gì người yêu.

Nhưng khi biết đáp án thật từ Trương Chú, bạn không tả nổi cảm xúc của mình.

Hóa ra Trương Chú cũng biết theo đuổi con gái, cũng biết yêu, chẳng qua đối tượng của cậu không phải là mình.

Bạn không cho rằng mình còn cơ hội với Trương Chú, hỏi câu này thực chất chẳng để làm gì.

Chỉ là muốn biết đáp án.

Đặt một dấu chấm hết, dù là không viên mãn cho thời xuân trẻ của bản thân.

“Nếu, mình nói là nếu,” ngập ngừng một lát, Trần Mộng Dao vẫn hỏi, “Nếu từ lớp 10 mình theo đuổi cậu, chúng ta có cơ hội tới với nhau không?”

Trương Chú nghiêng đầu nhìn bạn, cái nhìn có ý thắc mắc: “Đây không giống câu mà cậu sẽ hỏi.”

Đúng vậy, câu hỏi nếu như hèn mọn tới thế.

“Chuyện chưa xảy ra thì mình tưởng tượng thế nào được.” Trương Chú nói với giọng bình thản nhưng không tới độ lạnh lùng, chỉ giống như hàng ngày lúc bàn luận đề môn toán chứ không phải bàn chuyện tình cảm, “Hỏi chuyện tương lai mình còn có thể ước đoán một vài, còn chuyện quá khứ, nói ra chẳng nghĩa lý gì cả.”

“Vậy lúc đó, cảm xúc của cậu với mình là như thế nào?” Trần Mộng Dao vẫn cố chấp.

Trương Chú “ừm…” một tiếng kéo dài, dường đang nghiêm túc nhớ lại, cũng giống đang đắn đo nghiền ngẫm.

“Cậu rất giống chị mình, đặc biệt khi hát thì cực giống, làm mình thấy gần gũi. Nhưng mình nhận rõ cảm giác gần gũi đó không phải thích. Mặc dù như thế thì ở bên nhau cũng được, nhưng nếu khi đó chọn qua lại với cậu, mình sẽ thành đứa vô trách nhiệm, mình không muốn như thế. Chỉ là, khi đó, thực sự cũng không nhận ra cậu có ý với mình, nên mình cũng không nghĩ nhiều.”

Có lẽ là vì từ hôm nay, sẽ nhiều người chia tay cả đời không gặp lại.

Lời nói trước khi chia xa, luôn là lời thật lòng.

Trương Chú cũng không thật giống cậu mọi khi.

Hoặc chăng, chỉ vì bạn chưa từng gặp con người thật của cậu.

Nếu là khi trước, gặp những chủ đề này cậu luôn tránh nặng tìm nhẹ, khéo léo đánh lạc hướng.

Riêng hôm nay, cậu đưa ra câu trả lời xác đáng.

Cậu không nói bạn không tốt, cậu nói không nhận ra bạn có tình cảm.

Nếu khi ấy cả hai tới với nhau, người tổn thương sẽ là bạn. Bởi vì tình cảm của cậu không phải thích mà chỉ là sự gần gũi.

Dẫu rằng sự gần gũi có thể trở thành lý do cho tình yêu, nhưng từ đầu tới cuối, cậu chưa từng có ý định lợi dụng ai, chưa từng có ý cho hiểu lầm tiếp diễn.

Nỗi chua xót trào lên từ thâm tâm Trần Mộng Dao, nhưng hơn cả thế là sự an ủi và thanh thản khó chỉ rõ gọi tên.

Trương Chú bắt xe đi.

Trần Mộng Dao đứng lặng ở cửa quán bar dõi trông bóng chiếc xe xa dần, trông mãi bỗng bạn nhoẻn cười.

Tạm biệt nhé, Trương Chú.

Nếu nói ở tuổi thanh xuân, mỗi cô gái đều sẽ thích một người, thì thật may mắn, người bạn thích là Trương Chú.



Tối nay thoạt tiên Thịnh Hạ ăn cơm với Vương Liên Hoa, sau đó đi ăn khuya với Thịnh Minh Phong, về đến nhà thu dọn đâu đấy là đã hơn 11 giờ.

Vốn định ngủ sớm, hiềm nỗi đồng hồ sinh học không cho.

1 giờ sáng cô vẫn chưa buồn ngủ.

Lướt mạng xã hội thấy mọi người còn đang chơi rất high, trộm nghĩ có phải cuộc sống của mình quá vô vị cứng nhắc.

Đang nghĩ ngợi, thì lướt tới video của Hầu Tuấn Kỳ.

Video mới đăng từ một giờ đồng hồ trước. Bấm vào xem, tiếng nhạc inh tai tức khắc làm màng nhĩ Thịnh Hạ như phát nổ.

Nền cảnh nhìn sơ đã biết ở quán bar. Mấy cậu con trai người ngồi người đứng, Hàn Tiếu thì đang đếm số chai rượu với nhân viên.

Trương Chú ngồi lổm nhổm, hai khuỷu tay chống đầu gối, thế ngồi rất bất cần.

Cô biết các bạn đi quán bar.

Nhưng không biết là quán bar kiểu như vậy.

Đoạn video Hầu Tuấn Kỳ vừa đăng khiến Thịnh Hạ được mở mắt.

Trong khung hình có một cái đài chữ T dài, mấy đôi chân dài xếp thành hàng lắc lư uốn éo, đế giày cao gót thẳng đứng như thước, váy ngắn xẻ tới gốc đùi, không khác bikini là mấy.

Tiếng nhạc đầy tiết tấu và nhịp phách xen với tiếng gào của DJ. Pháo giấy vang rền, những mảnh giấy vụn như từ động cơ phản lực bắn tán loạn khắp trên không. Dưới ánh đèn nhiều màu lấp lóa, đầu người chen chúc, những cánh tay quơ múa…

Như một thế giới khác.

Trương Chú thì sao? Cậu đang làm gì?

Cũng đang nhìn ngắm những đôi chân dài kia ư?

Thịnh Hạ quẳng điện thoại, vớ quyển sách cạnh gối.

Hít thở sâu, tự dặn mình, trong sách sẵn có nàng thơ xinh.

Chưa kịp đọc mấy chữ, điện thoại đã kêu “tinh”, có tin nhắn mới.

Cô liếc màn hình.

Tin từ Tống Giang.

Khỏi bấm vào đã thấy dòng tin nhắn: “Ngủ chưa?”

Đương nhiên là chưa, đang me cậu ngắm mĩ nữ đó!

“Tinh tinh tinh”, lại mấy âm báo liền vang lên, cô không thể không bấm vào xem.

Tống Giang: “Chắc chưa đâu nhỉ?”

Tống Giang: “Xuống nhà tí không?”

Tống Giang: “Đang dưới nhà cậu này.”

Thịnh Hạ bật người dậy. Cậu đã tới nhà cô?

“Tưởng cậu đang ở quán bar?” Không lừa cô đấy chứ?

Tống Giang: “Về rồi.”

“Sao giờ này rồi còn tới?”

Tống Giang: “Nhớ cậu.”

Tống Giang: “Nhớ cậu lắm.”

Tống Giang: “Muốn gặp cậu.”

Cậu uống say rồi chăng? Mà nói những câu…

Làm tai đỏ hết cả.

“Cậu say hả?”

Tống Giang: “…”

Tống Giang: “Say thì chắc giờ đã đứng trước cửa nhà cậu, có khi còn gõ cửa rồi.”

Chứ không đơn giản là chờ dưới nhà thế này thôi đâu.

Khóe môi Thịnh Hạ cong lên mà cô không nhận ra. Cô vứt cái điện thoại, nhảy xuống giường, mở tủ quần áo, mắt đảo một lượt tủ, cuối cùng chỉ lấy một cái áo khoác phủ bên ngoài cái váy ngủ.

Rón ra rón rén đi qua cửa phòng Vương Liên Hoa, tới cạnh cửa bỗng trở vào, ghé bếp xách túi rác đi ra. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Quả nhiên, vừa mở cửa thì trong phòng, Vương Liên Hoa đã nghe tiếng nên hỏi: “Muộn rồi còn đi đâu?”

Thịnh Hạ: “Vứt rác ạ.”

Vương Liên Hoa: “Để mai rồi vứt.”

Thịnh Hạ: “Nãy làm vỡ trứng gà, sợ thối.”

“Khuya khoắt làm gì mà vỡ trứng gà?”

Thịnh Hạ lo nói nữa sẽ lộ tẩy, nên vội đóng cửa chuồn nhanh.

Chân mới bước khỏi cửa tòa nhà, từ trong bóng tối bỗng một dáng người chồm lên ôm chầm cô vào lòng.

Tim Thịnh Hạ dồn lên như trống đánh. Chưa khi nào họ ôm nhau mà không dấu hiệu báo trước thế này!

Giây lát cô đã cau chặt mày –

Mùi rượu với thuốc lá gay cả mũi!

Thịnh Hạ không kìm được tiếng ho khe khẽ, giãy nhẹ. Vòng tay đang ôm siết chặt hơn. Cô cảm tưởng đôi vai sắp bị bóp vỡ.

“Trương Chú!”

“Gọi Chú.” Cậu nhấn giọng thật trầm, đưa ra yêu cầu đầy ngang ngược.

Một tay cô còn xách túi rác, một tay còn lại không đẩy nổi cậu, “Cậu nói dối! Cậu uống rượu!”

“Mình không uống.”

“Toàn là mùi rượu, còn cố cãi!”

Trương Chú nới vòng ôm. Xúc cảm mềm mềm trước ngực rời đi, cậu mới muộn màng nhận ra hình như cái ôm này không thật giống hôm ở sân vận động?

Mềm như bông vậy, sao càng ngày càng mềm thế?

Cậu nhấc áo lên tự ngửi.

Đúng là có mùi rượu với mùi thuốc. Không gian kín là thế, chỉ cần ngồi ở đó là mùi đã tự bám vào người.

Bực thật, rõ ràng cậu đã sửa soạn sạch sẽ tinh tươm mới rời nhà.

“Không uống thật, dính mùi người khác thôi.” Cậu cau mày giải thích, chẳng làm gì khác được.

Thịnh Hạ nhìn thái độ cậu, biết cậu không nói dối, lầu bầu: “Dính mùi mấy cô vũ công chứ gì?”

Trương Chú ngẩn ra, chưa kịp hiểu.

Thịnh Hạ cho là cậu ngầm thừa nhận, lờ cậu đi, vòng qua cậu đi vứt rác.

Trương Chú lẽo đẽo sau cô, mới nhìn rõ cô mặc váy dưới áo khoác. Từ chất vải, đoán chắc là váy ngủ. Nhìn xuống nữa, là một đôi dép lê.

Trông rất “gia đình”, cộng với cái mặt phụng phịu hờn dỗi…

Bỗng Trương Chú cười, “Cậu biết giờ cậu giống cái gì không?”

Thịnh Hạ ném túi rác, quay lại, giữ im lặng.

Trương Chú tự hỏi tự trả lời: “Giống… đang dạy bảo ông chồng lêu lổng về nhà.”

Thịnh Hạ chững chân.

Cái quái gì thế!

“Trương Chú.”

“Ừm.”

“Cậu có biết xấu hổ không?”

“Không.”

“…”

Thịnh Hạ tức bốc khói, “Mình về đây!”

Trương Chú níu cô lại, “Đừng mà, mình sai rồi. Mình biết xấu hổ, cậu đừng về vội.”

Lúc này cả khu nhà không có ai, dù thế Thịnh Hạ vẫn lo lắng thấp thỏm, giãy khỏi tay cậu nói nhỏ: “Đang ở nhà mình đó…”

Cô vẫn xấu hổ quá, bao giờ mới không xấu hổ thế nữa nhỉ?

Trương Chú gật đầu, thỏa hiệp: “Được, mình đứng đây thôi. Đứng đây nhìn cậu.”

“Mai gặp lại cũng thế mà.”

Nói rồi Thịnh Hạ ngẩng lên, va vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu, hàng rào bao bọc trái tim bỗng thất thủ một chỗ.

Ôi, thôi được, cô sai. Không giống.

Hai ngày không gặp, cuộc gặp hôm nay, rất khác.

“Khác mà.” Trương Chú nói, “Mai là ngày tính điểm, nhân bây giờ mọi thứ còn là điều chưa biết, mình phải nói với cậu…”

“Thịnh Hạ, lúc trước cậu nói, nếu cậu đỗ vào đại học Hà Thanh, bọn mình sẽ thành đôi, mình không đồng ý.”

Không đồng ý.

Quả tim trong lồ ng ngực Thịnh Hạ bị cái gì thít chặt, nhức nhối.

Chưa kịp có phản ứng đáp lại, cậu đã từ từ tiếp: “Việc như vậy, nên do mình đề ra mới đúng. Nhưng điều mình muốn nói là, mình muốn ở bên cậu, bất kể gia cảnh, bất kể tương lai, bất kể điểm số.”

“Bất kể ngày mai tính ra bao nhiêu điểm, bất kể cuối cùng thành tích đỗ đạt thế nào, bất kể tương lai có hay không ở cùng thành phố, học cùng trường đại học, mình vẫn muốn ở bên cậu. Nếu có khoảng cách, mình sẽ bước tới gần cậu, đi bao xa, mất bao lâu cũng vẫn thế.”

“Có được không?”

Lời tác giả:

Tốt nghiệp rồi, cuối cùng đã tốt nghiệp rồi, con trai con gái tốt nghiệp rồi!

Bà mẹ già này có thể buông thả rồi!

Đọc truyện chữ Full