Gần khai giảng, Tân Tiểu Hòa hẹn Thịnh Hạ cùng nhau về trường. Lúc này Thịnh Hạ mới dám ngoi lên trong nhóm. Cô vừa lộ diện, chủ đề câu chuyện lập tức đổi chiều, một đống câu hỏi khiến Thịnh Hạ trông mà đỏ mặt tía tai nhảy xổ ra. Thịnh Hạ không trả lời nổi, chỉ biết đáp thầm trong dạ.
“Có thật là tính bằng giây không?”
– Cũng không hẳn.
“Dùng mấy cái?”
Thịnh Hạ không hiểu. Tân Tiểu Hòa giải thích: “Dùng hết mấy hộp?”
– Hai hộp. Hộp đầu tiên hoặc rách vì không biết đeo hoặc là do cô. Hộp thứ hai có ấn tượng khắc sâu hơn, vì tay cậu toàn mồ hôi, xé không ra nên phải cắn để mở, ánh mắt đó… nghĩ thôi đã thấy sợ.
Trời mới biết khi nằm lúc đó mặt cô đỏ cỡ nào.
“Cảm nhận thế nào?”
– Đau, nóng, căng thẳng.
“Mấy lần?”
– Không biết tính thế nào nữa.
Mới đầu cô rất đau, cậu không ngừng an ủi nhưng cô vẫn chỉ lắc đầu, môi cắn trắng nhợt. Cậu túa mồ hôi như tắm nhưng vẫn đành thôi, siết tay cô dỗ dành.
Sau một hồi chẳng đâu vào đâu, cậu ôm lấy cô từ phía sau. Trằn trọc mãi mới chợp mắt nổi thì nửa đêm cô bị nóng, mơ màng đá chăn, đá kiểu gì làm cậu tỉnh giấc, quay đầu sang hôn sâu, rửa sạch mối nhục khi trước.
Sáng sớm, giấc ngủ của Thịnh Hạ mới yên ổn hơn. Cậu tỉnh dậy trong tiếng sóng biển, đúng giờ như triều lên triều rút. Cậu đã thức thì cô đừng hòng ngủ, còn dỗ đểu, nói gì mà cậu cứ ngủ là được.
Được cái nỗi gì.
Ai mà ngủ nổi?
Bực quá đi mất!
“Đàn ông mới khai bao như mèo sang xuân ấy, cực cực nhiệt tình, nản lắm luôn.” Thấy Thịnh Hạ không trả lời tin nhắn, Tân Tiểu Hòa tung tin sốc.
Thịnh Hạ ngu người: Tân Tiểu Hòa có thuật đọc tâm hả?
Tiểu Mạch: “Nếu là anh Chú, thì không giống mèo lắm…”
Đào Chi Chi: “Thế, là chó?”
Lam Lam: “Sư tử?”
Tân Tiểu Hòa: “Cậu từng thấy sư tử mùa xuân?”
Sinh viên nữ đáng sợ quá đi thôi, chủ đề bàn luận đi xa hơn thời cấp ba một nước. Không thể ở nổi cái nhóm này nữa. Đã cài chế độ không làm phiền nhưng vẫn không thể ngăn mình lén lút đọc trộm, cuối cùng Thịnh Hạ chọn cách rời nhóm.
Chốc sau, Tân Tiểu Hòa nhắn tin riêng: “Cậu không biết là nếu không có mặt người trong cuộc, chủ đề câu chuyện sẽ còn đi xa hơn sao?”
Đào Chi Chi inbox gửi một tấm ảnh chụp màn hình, tên nhóm đã đổi thành: “Thiếu nữ e thẹn bỏ nhà ra đi”.
–
So với bên này, các bạn đại học nhũn nhặn hơn nhiều, không trêu chọc quá trắng trợn. Chỉ là khi Trương Chú lại tới Hà Thanh chờ Thịnh Hạ dưới tòa kí túc, các bạn sẽ bắt đầu hú hét.
Sau cuộc gặp mặt làm quen thất bại của Liêu Tinh lần trước, liên minh 219 đã mất sạch hứng thú. Nhưng ngày ngày bị ép nhìn những cặp tình nhân yêu đương thắm thiết dưới tòa kí túc, cả hội lại la hét đòi yêu đương.
Vì vậy Thịnh Hạ bị đẩy ra tiền tuyến. Đáng tiếc phòng kí túc của Trương Chú chỉ có một trên bốn là còn độc thân. Ở khoa công nghệ thông tin nam nhiều nữ ít, đây là việc hi hữu, vì cả ba đều đã yêu đương từ cấp ba.
Trương Chú đành phải gọi thành viên trong nhóm dự án đi cùng, ít nhiều vẫn gom đủ cho thành mỗi bên bốn người.
Trước khi xuất phát, Chung Lộ Tiệp thấp thỏm: “Theo các cậu, trong bốn người có mấy sơ mi ca rô?”
Thịnh Hạ nói thẳng: “Trương Chú không có sơ mi ca rô. Hình như mình cũng chưa từng thấy bạn cùng học với cậu ấy mặc sơ mi ca rô?”
Khi nghĩ tới dân IT, sơ mi ca rô gần như là một biểu tượng đã ăn sâu vào trí óc.
Hai bên hẹn nhau ở công viên trò chơi. Bọn Thịnh Hạ đến muộn, còn chưa xuống đã thấy bên Trương Chú.
“Ặc…” Thịnh Hạ không nói nổi.
Đúng là có một sơ mi ca rô thật.
“Nhìn đi, trong bốn người có một người mặc sơ mi ca rô, tỉ lệ không thấp đâu!” Liêu Tinh nói.
Cậu bạn đó trông trắng trẻo thư sinh, cặp kính gọng đen che hết già nửa khuôn mặt, mặc sơ mi ca rô cũng không tới nỗi xấu.
Thịnh Hạ biết người này, một sinh viên cực xuất sắc hướng nội ít nói. Bố mẹ cậu đều hoạt động trong mảng công nghệ thông tin, bản thân cậu từng đoạt huy chương vàng Olympic tin học thế giới, là đại thần với điểm tổng kết tối đa. Chắc vì thiên tài thường có ít tật nên cậu không lập đội với ai, cuối cùng được giảng viên phân vào nhóm Trương Chú. Trong trường, cậu gần như không giao lưu với ai ngoài Trương Chú về những chuyện ngoài học tập. Mỗi lần tới Hải Yến mà không báo trước, cô luôn thấy cậu ở cạnh Trương Chú.
Trương Chú giới thiệu người bên mình. Trong đó, cậu trai mặc sơ mi ca rô tên Thành Trác Dương.
Thịnh Hạ không ngờ đại thần cỡ cậu cũng sẽ tham gia hoạt động từa tựa “xem mắt” thế này.
Ngay giây sau, Liêu Tinh đã kích động lắp bắp “cậu cậu cậu” cả ngày, cuối cùng như sực nhớ ra, “Thành Trác Dương? Thủ khoa tỉnh bọn mình!”
Thần dân 219 vô cùng kinh ngạc.
Cứ cho là khoa họ nhiều thủ khoa, nhưng đi cả nhóm thế này hình như vẫn hơi bất thường?
“Là mình, chào cậu, Liêu Tinh.” Thành Trác Dương từ tốn đáp, lời thốt ra khiến cả hội sửng sốt.
“Hai cậu đồng hương à?”
“Ừ, nhưng mà…” Liêu Tinh vẫn lơ mơ. Cô cũng chỉ mới thấy ảnh và tên của thủ khoa trên báo, chứ họ không hề học cùng trường cấp ba.
Thành Trác Dương giải thích: “Hồi cấp hai bọn mình học hai lớp cạnh nhau.”
Đôi mày đại thần cau chặt như nói nhiều một câu là việc cực khó chịu, dù thế vẫn phải ép mình nói ra.
“Oa, có duyên vậy?” Có người thổn thức.
Trương Chú đứng coi, nhướng mày, nắm tay Thịnh Hạ kéo tới sát bên cạnh, chia vé cho mọi người, “Vào đi, đứng đây nắng.”
Đằng sau, Liêu Tinh quấn lấy Thành Trác Dương hỏi đủ thứ chuyện.
Liêu Tinh: “Cấp hai à, sao mình không nhớ? Mình nhớ tất cả những ai uy hiếp tới vị trí hạng nhất của mình!”
Thành Trác Dương: “Cấp hai mình học không tốt.”
Liêu Tinh: “Thật á? Tại sao?”
Thành Trác Dương: “Chơi game vui hơn.”
Liêu Tinh: “Thế sao cậu nhớ được mình?”
Thành Trác Dương: “Cậu đứng hạng nhất.”
Liêu Tinh: “Ờ, cũng phải. Khoa công nghệ thông tin các cậu, khi chơi game có bật hack không?”
“…”
“Cậu còn chơi không? Chỉ mình chơi với!”
Thịnh Hạ lau mồ hôi, ghé sát tai Trương Chú nói nhỏ: “Bạn cậu thật thà quá, có bị bạn mình dọa sợ không?”
Trương Chú nhìn cô, tự dưng cúi xuống hôn cô, nói: “Một ổ ngốc nghếch.”
Thịnh Hạ: …
Trương Chú: “Ai làm ai sợ, chưa chắc đâu.”
Tối về kí túc, Liêu Tinh lập tức mở máy tính đăng nhập game, hào hứng chờ đại thần dẫn dắt.
Chung Lộ Tiệp cười khà khà: “Không phải cậu kết người ta rồi đấy chứ?”
Liêu Tinh xua tay: “Làm gì có, cậu ta chán chết được. Vả lại, hôm nay cậu ta không mặc sơ mi ca rô thì còn có khả năng.”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Sang nửa sau học kì, thời điểm khoa công nghệ thông tin bận rộn nhất đã tới.
Bài tập các môn phân phát như “ban thưởng”, kì thi giữa kì đuổi theo sát, phòng thí nghiệm cũng bận rộn lạ thường vì sắp có đoàn khảo sát tới tham quan.
Những cuối tuần của học kì sau đều bị vô số thí nghiệm chiếm dụng nên Trương Chú phải rất cố gắng để rút bớt thời gian gặp Thịnh Hạ. Miễn không có giờ tự học tối, cậu sẽ bất chấp mưa gió tới Hà Thanh dẫn Thịnh Hạ đi ăn, sau đó tản bộ rồi về trường.
“Anh Chú.”
Sáng thứ Bảy, Trương Chú vừa tỉnh giấc Thành Trác Dương đã chờ sẵn ở cửa kí túc. Hôm nay có người tới tham quan phòng thí nghiệm, họ cần tới để chạy việc giúp.
Thực ra Thành Trác Dương còn đẻ sớm hơn Trương Chú mấy tháng, nhưng cậu chàng thích gọi vậy, Trương Chú cũng kệ.
Trương Chú và Thành Trác Dương đều mới gia nhập trung tâm thị giác khoa công nghệ thông tin đại học Hải Yến học kì này. Cả phòng thí nghiệm chỉ có chưa tới 10 sinh viên khoa đại học chính quy, sinh viên năm hai thì chỉ có hai người họ. Tuy hiện giờ vào trung tâm chỉ để học việc song đây là cơ hội hiếm có, xét trên cả học viện vẫn là vị trí được nhiều người ao ước, tất nhiên sẽ có kẻ không phục.
Thành Trác Dương thì cũng thôi, rốt cuộc cậu chàng đứng nhất môn chuyên ngành. Trương Chú thì không có thành tích nổi bật như Thành Trác Dương, rất nhiều người nghĩ mãi không hiểu tại sao bên khoa chọn cậu.
Thành Trác Dương biết nguyên nhân. Tuy thế cậu không định nói, cũng biết Trương Chú không để ý việc này.
Phòng thí nghiệm chưa khi nào thiếu đại thần về chuyên môn, cái thiếu là một người biết giao tiếp cân bằng.
Năm ngoái phòng thí nghiệm có bước đột phá quan trọng trong mảng chẩn đoán hình ảnh, đã đến bước có thể ứng dụng vào thực tế. Nhiều doanh nghiệp ngỏ ý muốn tài trợ nên thường hay có đại diện bên doanh nghiệp tới tham quan tìm hiểu, chỉ là chưa khi nào thấy phòng thí nghiệm coi trọng như lần này.
“Hôm nay ai tới vậy?”
Đến cả các đàn anh đàn chị cũng đang thảo luận vấn đề này, đến leader các nhóm cũng không biết rõ.
Trương Chú giúp mọi người sắp xếp tài liệu, điều chỉnh thiết bị, không quá quan tâm tới chủ đề mọi người đang bàn.
Từ ngoài phòng thí nghiệm, tiếng giới thiệu của người dẫn đoàn vang lên qua loa. Nghe tới “mời các lãnh đạo đi bên này”, ai cũng có thể đoán người tới là người bên chính phủ.
Thấy Thịnh Minh Phong đi đầu, Trương Chú ngạc nhiên trong một thoáng. Nhưng cũng chỉ một thoáng mà thôi. Chợt cậu nhớ tới lí lịch của Thịnh Minh Phong, thứ đã từng xem rất lâu về trước, nhớ ông có thành tích chính trị cực kì nổi bật. Bây giờ chính phủ nhiều nơi coi trọng tiềm năng khoa học công nghệ, gửi gắm hi vọng nâng cao trình độ điều trị y tế nhờ phát triển trí tuệ nhân tạo, vì vậy Thịnh Minh Phong xuất hiện ở đây không phải điều khó hiểu.
Không ngờ Thịnh Minh Phong nhìn thấy cậu, cười gợi chuyện qua cánh cửa kính: “Trương Chú đấy à?”
Chủ nhiệm phòng thí nghiệm ngạc nhiên hỏi: “Bí thư Thịnh biết em ấy à?”
“Trương Chú ấy à, thủ khoa Nam Lý tôi, thanh niên mười tốt gặp việc giúp người, tôi từng tặng thưởng cho cậu ấy nữa!” Thịnh Minh Phong vui mừng ra mặt.
Chủ nhiệm nghe vậy vứt cho Trương Chú cái nhìn hài lòng, hùa theo khen: “Nam Lý nhiều người tài, bạn Trương Chú rất giỏi.”
Trương Chú đứng yên tại chỗ, thái độ vẫn thản nhiên lễ độ.
Nhưng mọi người đều biết là đến nghiên cứu sinh tiến sĩ cũng chưa chắc chủ nhiệm đã nhớ mặt hết, làm gì có chuyện nhớ họ tên một sinh viên ở bậc đại học? Thậm chí, có khi chủ nhiệm còn không biết là Trương Chú chỉ mới học đại học.
“Đúng là rất giỏi.” Thịnh Minh Phong không tiếc lời khen, “Phòng thí nghiệm của chủ nhiệm Phàn lấy đâu ra người không giỏi?”
Phòng thí nghiệm của Trương Chú không phải nơi tham quan trọng điểm, vì vậy đoàn khảo sát nhanh chóng kéo nhau rời đi. Nhưng sự việc chóng vánh ấy vẫn khiến kha khá người chú ý, leader nhóm Trương Chú tò mò dò hỏi, “Từ trước anh đã nghe cậu được cái danh hiệu gì gì đấy, hóa ra là thanh niên mười tốt à. Tai to cũng nhớ tên, tiểu huynh đệ không đơn giản nhỉ.”
Leader đi rồi, Thành Trác Dương mới từ tốn: “Mỗi năm có biết bao nhiêu thanh niên mười tốt, nhớ thế quái nào được? Mà bạn gái cậu trông cũng giống ông bí thư Thịnh này lắm.”
Trương Chú gật gù, không tiếp chuyện, chỉ lẳng lặng làm việc tiếp.
“Anh Chú, xông lên.”
Trương Chú: …
Không lâu sau, người đi cùng Thịnh Minh Phong ban nãy tới tìm Trương Chú. Cậu đặt tài liệu đang sắp xếp xuống, đi theo người đó ra ngoài.
Trước cửa phòng thí nghiệm, camera dừng ghi hình, Thịnh Minh Phong và chủ nhiệm phòng thí nghiệm đang bắt tay chào tạm biệt.
“Nhất định phải tới thăm Nam Lý đấy. Nam Lý tôi có thể cung cấp số liệu đào tạo phong phú, triển vọng ứng dụng cũng rất khả quan. Chúng tôi rất chờ mong có thể…”
“Tất nhiên rồi, thành ý của bí thư Thịnh khiến chúng tôi rất cảm động…”
Trương Chú theo người kia đi đường vòng, ra khỏi phòng thí nghiệm từ cửa sau, chờ đợi trên con đường ở bìa trường. Không lâu sau xe của Thịnh Minh Phong đã dừng ngay trước mặt.
“Bạn Trương Chú, đi ăn bữa cơm với bác chứ?”
Trương Chú gật đầu, “Vâng, bác Thịnh.”
Xe lăn bánh đều đều. Thư kí ngồi ghế trước báo cáo lịch trình tiếp theo. Thịnh Minh Phong áy náy nói: “Bác quên là còn việc khác, bữa cơm này đành hẹn lần sau vậy.”
Trương Chú vẫn từ tốn: “Cháu khi nào cũng được. Nếu bác không bận việc công, đáng lý nên là cháu tiếp đãi bác mới đúng.”
Thư ký và tài xế ngồi hàng trước mắt nhìn thẳng tắp, trong bụng đã âm thầm chấm điểm Trương Chú.
Thịnh Minh Phong nhoẻn cười, vẫn giữ thái độ hiền lành nhưng không thiếu uy nghiêm thường gặp, thẳng thắn: “Bác nghe Thịnh Hạ kể hai đứa đang quen nhau.”
Trương Chú mỉm cười, mắt nhìn Thịnh Minh Phong, “Chắc cậu ấy nói bọn cháu là bạn nhỉ?”
Thịnh Minh Phong hơi nhướng mày, bật cười lớn, “Cháu hiểu con bé đấy.”
Trương Chú im lặng thay lời thừa nhận, không hề khiêm tốn trước lời khen này.
“Thế lời con bé nói có phải thật không?”
Trương Chú trả lời: “Tùy cậu ấy nghĩ thế nào thôi ạ.”
Thịnh Minh Phong tạm ngừng giây lát, “Không phải xem bác nghĩ thế nào à?”
Câu nói mới dứt, hai vị ghế trước đều căng mình: Ranh con, câu hỏi nạp mạng tới rồi đây.
Lần này Trương Chú cũng suy nghĩ một chốc, sau đó từ tốn đáp: “Cậu ấy cảm thấy là bạn, cháu sẽ đợi thêm. Bác cảm thấy là bạn, cháu sẽ cố gắng hơn nữa.”
Khoang xe chìm trong yên lặng. Thư kí cũng dừng động tác lật tài liệu.
Xe rẽ ra khỏi khuôn viên đại học Hải Yến. Dọc con đường cao ốc mọc san sát, nói rõ cảnh phát triển phồn vinh.
Trương Chú hạ vai, nghe Thịnh Minh Phong cất tiếng nói lẫn tiếng than thở: “Thế thì cố gắng hơn nữa nhé, bạn Trương Chú.”
Trương Chú trịnh trọng gật đầu, lòng tự hiểu rõ: Cậu vẫn đang cố gắng, chưa từng dừng lại.
“Cháu biết cái gì quan trọng hơn cả sự cố gắng của bản thân không?” Thịnh Minh Phong hỏi.
Trong lòng Trương Chú đã có câu trả lời riêng cho chính cậu. Nhưng cậu cũng biết là lúc này, việc cậu nên làm không phải nói, mà là nghe.
“Không có tích lũy của cải của Tôn Quyền, thì làm Tào Tháo. Không có mưu trí của Gia Cát Lượng, thì làm Lưu Bị. Nhưng nhớ, đừng làm Viên Thiệu hay Lưu Biểu.”
“Bạn Trương Chú, cháu không có cái tính làm thuê cho người ta, cũng không thể là như thế. Cháu hiểu chứ?”
==
Thấy EQ và độ gan của Chú ghê chưa các cậu, cỡ mình mà gặp người trên cơ tầm đấy chỉ biết ấp úng khép nép thôi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Mang Tên Em
Chương 91: Ngoại truyện 12: Này bạn Trương Chú
Chương 91: Ngoại truyện 12: Này bạn Trương Chú