DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 27: Chương 27: Trọng sinh khổ tận cam lai

Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ còn có anh cả của mình Diệp Thắng Cường cùng đến ngõ sau, Cận Văn Lễ đã khuyên bố anh về rồi, không để ông ấy theo qua, ba người đến ngõ sau còn chưa đi bao xa thì nhìn thấy trước cửa nhà của một hộ phía trước đã vây kín người, Diệp Thủy Thanh không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là nhà của Tiêu Nguyệt Ba rồi.
 
Đợi đến lúc sắp lại gần thì thấp thoáng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu khóc, Diệp Thủy Thanh liền có chút sợ hãi khựng lại, Cận Văn Lễ thấy vậy thì xoay người nắm chặt lấy tay Diệp Thủy Thanh, đẩy đám người ra cố kéo cô vào cổng nhà họ Tiêu.
 
“Nguyệt Ba, con gái ngoan của mẹ, chẳng phải Vinh Quyền đã đến tìm Cận Văn Lễ rồi sao, lát nữa là cậu ta đến, con tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch, con đừng dọa mẹ!” Vương Quyên vừa khóc vừa khuyên con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mẹ! Con muốn gặp Cận Văn Lễ, nhất định phải gặp anh ấy ngay, nếu anh ấy thật sự dám đá con, thì mẹ với bố coi như uổng công nuôi con đi, dù sao cũng không còn mặt mũi để sống nữa!” Tiêu Nguyệt Ba mặc áo sơ mi tay lỡ, trong tay cầm miếng thủy tinh hình tam giác sắc bén đặt lên cổ tay của mình.
 
Diệp Thủy Thanh đứng bên cạnh Cận Văn Lễ nhìn Tiêu Nguyệt Ba đầu tóc rối bù, đầu tiên là liếc nhìn miếng thủy tinh đầy đất, vừa nhìn chính là đã đập vỡ kính, rồi lại nghe cô ta hét lớn thì không khỏi có chút tức giận, chỉ vì một người đàn ông không thích mình mà ngay cả ơn dưỡng dục của bố mẹ cũng không màng, con người Tiêu Nguyệt Ba này sao lại không hiểu chuyện như vậy!
 
“Nguyệt Ba, Văn Lễ đến rồi, con mau bỏ miếng kính xuống đi!” Tiêu Kim Đông cũng gấp đến độ giậm chân, mặc dù ông ấy có trai có gái, nhưng vẫn luôn rất thương yêu, chiều chuộng đứa con gái lớn này, không thể không nói hôm nay con gái có mình có thể ầm ĩ như vậy cũng là mình nuông chiều mà ra, chỉ là trong lòng đã hiểu, nhưng chuyện đến nước này cũng không thể nhìn con gái thật sự đi tìm đường chết.
 
Tiêu Nguyệt Ba nghe vậy lập tức thẳng lưng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Cận Văn Lễ, lúc nhìn thấy Cận Văn Lễ đến thật thì trong lòng liền vui mừng, nhưng ngay sau đó cũng nhìn thấy Diệp Thủy Thanh tay nắm tay với Cận Văn Lễ, thì lập tức đổi mắt, dáng vẻ còn điên cuồng hơn vừa nãy: “Ai cho con hồ ly tinh không biết xấu hổ này vào cửa nhà chúng ta, bảo nó cút! Bảo cô ta mau cút cho con!”
 
Người nhà họ Tiêu thấy Tiêu Nguyệt Ba đã gào thét sắp không thở nổi rồi, vội vàng thương lượng với Cận Văn Lễ: “Văn Lễ à, cháu xem Nguyệt Ba kích động như vậy, hay là bảo cô bạn này của cháu ra ngoài chờ một lát?”
 
Cận Văn Lễ còn chưa nói, Diệp Thắng Cường bên cạnh đã tức giận: “Tưởng chúng tôi thích đến nhà các người chắc, Thủy Thanh, đi, về với anh cả!”
 
“Anh cả, anh đợi trước đã.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ không buông Diệp Thủy Thanh ra, rồi lại cản Diệp Thắng Cường lại, sau đó mới thờ ơ quay đầu lại cười nói: “Tiêu Nguyệt Ba à, Thủy Thanh là vợ sắp cưới của tôi, cô ấy khuyên tôi đến tôi mới đến, cô ấy đi thì tôi đi. Phải nói là tôi với cô không có quan hệ gì hết, tôi cũng không hiểu cô tìm đường chết tại sao cứ phải muốn tôi đến góp vui vậy, giờ này cũng không còn sớm nữa, nếu cô thật sự muốn cắt thì cắt nhanh chút, ngày mai Thủy Thanh nhà chúng tôi còn phải đi làm nữa! Vợ à, lát nữa em quay đầu đi, nếu không thì lại sợ đấy.”
 
Diệp Thủy Thanh không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Cận Văn Lễ, rốt cuộc người này đến khuyên giải hay đến thêm phiền vậy? Nói chuyện như anh, Tiêu Nguyệt Ba không chết thì cũng không có chỗ chạy rồi!
 
Quả nhiên, Tiêu Nguyệt Ba trừng to mắt, hung hăng nhìn Cận Văn Lễ chăm chăm: “Cận Văn Lễ, anh cố ý muốn ép chết tôi đúng không? Được, anh không cần gấp, tôi chỉ hỏi anh một câu, bây giờ tôi nói nếu anh không lấy tôi thì tôi lập tức chết trước mặt anh, anh sẽ đồng ý lấy tôi không?”
 
“Cả nhà cô đều chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý, được chưa? Tôi cũng hỏi cô, cô có thôi chưa hả, tôi phải xui xẻo gì mới gặp tai họa không rõ như cô chứ, tôi còn muốn cầu xin cô đây, nếu cô chịu tha cho tôi, mỗi ngày tôi thờ cúng ba nén nhang, cô thấy thế nào?” Cận Văn Lễ càng trở nên không đứng đắn, cà lơ phất phơ chọc tức Tiêu Nguyệt Ba.

 
Nhưng lần này Tiêu Nguyệt Ba thật sự không giận, trái lại còn bình tĩnh, cười khẩy một tiếng: “Một ngày anh dâng chín nén nhang cũng vô dụng, tôi chết cũng sẽ không tha cho hai người, tôi phải khiến cả đời này của hai người cũng không quên được, là hai người hại chết tôi!” Vừa dứt lời thì nhắm mắt lại, rạch nhẹ lên cổ tay mình.
 
Tiêu Kim Đông, Vương Quyên và Tiêu Vinh Quyền lập tức xông lên, kêu khóc bảo mau đến bệnh viện.
 
Diệp Thủy Thanh thấy vậy cũng muốn xông qua, Cận Văn Lễ không cho, mà một mình đi đến trước mặt Tiêu Nguyệt Ba nhìn vết thương của cô ta, giọng nói trở nên đứng đắn: “Các người không cần gấp, thoa cho cô ta chút thuốc nước là được. Tiêu Nguyệt Ba, lòng muốn chết này của cô cũng không chân thành nhỉ, rạch nhẹ nhàng như vậy, nhiều nhất chỉ là rách xíu da, cô cố ý dọa bố mẹ cô hay là trêu đùa tôi đây?”
 
“Cận Văn Lễ, anh đừng khiêu khích tôi, bây giờ tôi chết cho anh coi, tôi xem đến lúc đó con hồ ly tinh họ Diệp còn ở bên cạnh anh nữa hay không!” Tiêu Nguyệt Ba nhìn vết thương rướm máu của mình, sắc mặt trắng bệch cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngang ngược đẩy người nhà của mình ra muốn đi nhặt miếng kính.
 
“Tiêu Nguyệt Ba, tôi cũng hỏi cô lần cuối cùng, rốt cuộc cô có thôi hay không hả?” Trong giọng điệu của Cận Văn Lễ mang theo chút tức giận.
 
“Chưa thôi, thế nào, không phải anh mặc kệ tôi sao! Tôi nói cho anh biết, tối nay không có kết quả thì tôi không thôi đâu, lườm tôi cũng vô dụng, muốn chết thì không phải chuyện có thể trông chừng!” Tiêu nguyệt ba lớn giọng gào lên với Cận Văn Lễ.
 
“Văn Lễ, coi như dì xin cháu, cháu cứ nhường con bé trước đi, đợi qua rồi chú dì chắc chắn sẽ khuyên nó, nha?” Vương Uyên thấy chuyện không hay, chỉ đành cầu xin Cận Văn Lễ.
 
Cận Văn Lễ khẽ cười: “Dì, dì yên tâm, chuyện này giao cho cháu.” Nói xong liền nhặt hai miếng thủy tinh vỡ dưới đất lên, đưa một trong số đó cho Tiêu Nguyệt Ba.
 
“Cầm lấy, Tiêu Nguyệt Ba, hôm nay tôi hầu cô đến cùng, cô thấy như vậy có được không? Để Thủy Thanh không gánh tiếng ác cô áp đặt lên người cô ấy, cũng để sau này Thủy Thanh có thể yên tâm thoải mái ở bên tôi, cô cắt một cái thì tôi cắt cùng cô, thế nào? Không phải cô muốn chết sao, tôi làm mẫu cho cô, cô phải cắt sâu một chút mới được!”
 
Tiêu Nguyệt Ba ngơ ngác nhìn Cận Văn Lễ nói cười rồi cũng rạch một nhát lên cổ tay của mình vô cùng ung dung, với dáng vẻ ra tay đó vừa nhìn cũng biết là mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, cô ta lập tức ngơ ra tại chỗ, không chỉ cô ta, tất cả mọi người ở đây cũng ngơ ngác.
 
Cận Văn Lễ cầm miếng kính nhỏ máu, lại gần Tiêu Nguyệt Ba: “Nhìn thấy chưa, đây mới là muốn chết thật sự, tôi cắt xong rồi, cô tiếp tục đi.”
 
Tiêu Nguyệt Ba bị dáng vẻ quỷ dị của Cận Văn Lễ dọa sợ, thuận theo bước chân Cận Văn Lễ tiến về phía trước, cô ta bắt đầu lùi về sau từng bước: “Anh, anh đừng qua đây, anh muốn làm gì!”
 
“Tôi tác thành cho cô mà, cho cô xem xem vết thương này có sâu hay không, cô xem xương trong cổ tay của tôi cũng sắp lộ ra rồi này.”
 
“Á…! Anh đừng qua đây, tôi không xem, tôi không xem! Mẹ, cứu con!” Tiêu Nguyệt Ba suy sụp, chỗ vừa nãy rạch đã khiến cô ta đau lắm rồi, bây giờ đâu chịu được nỗi kinh hãi của Cận Văn Lễ, chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu chống cự lại cánh tay anh sắp đưa đến trước mắt mình.

 
Lúc Cận Văn Lễ cách Tiêu Nguyệt Ba hai ba bước thì dừng lại, hơi cúi người xuống nói nhỏ với Tiêu Nguyệt Ba đang la hét: “Cô mau rạch tiếp đi, máu của tôi nhiều hơn cô, chắc chắn cô chết nhanh hơn tôi, đến lúc đó tôi đến bệnh viện băng bó chút là được. Lúc đó cô chết rồi, thì tôi có thể yên tâm hoàn toàn, sau này tôi và Thủy Thanh mới có thể sống yên ổn, Tiêu Nguyệt Ba à, sao cô còn không chết chứ?”
 
“Cận Văn Lễ, tên khốn nhà anh, anh cút cho tôi! Tôi không có ngốc vậy đâu, tôi chết vì tên khốn như anh tôi mới là tên ngốc, tôi có lỗi với bố mẹ tôi đã nuôi lớn tôi như vậy! Anh đợi đó, tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn anh, tôi nhất định phải khiến anh hối hận bởi một hành động một lời nói của anh hôm nay, cũng nhất định phải khiến con hồ ly tinh Diệp Thủy Thanh hối hận đã gả cho một tên côn đồ vô tích sự, mất mặt chỉ biết bày sạp bán như anh.”
 
Cuối cùng Tiêu Nguyệt Ba cũng bị Cận Văn Lễ chọc điên rồi, quơ miếng kính vỡ trong tay gào lên đứt hơi khàn tiếng.
 
Diệp Thủy Thanh cũng phản ứng kịp, nhanh chóng chạy về phía Cận Văn Lễ, kéo lấy anh chạy ra ngoài: “Anh đúng là bị bệnh, anh cắt cổ tay làm gì! Mau, đến bệnh viện, ai có xe làm ơn cho tôi mượn chút!”
 
Lúc này trên đường có người tốt bụng về nhà lấy xe đạp cho Diệp Thủy Thanh mượn, Diệp Thủy Thanh không nói lời nào, chỉ cảm ơn một tiếng rồi đạp xe chở Cận Văn Lễ, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến bệnh viện.
 
Nhìn em gái làm liền một mạch đưa tên đàn ông Cận Văn Lễ càng đi càng xa tựa như thuần thục công việc vậy, Diệp Thắng Cường biết hai người đã hoàn toàn quên mất mình rồi.
 
Mỉm cười bất lực, hôm nay coi như anh ấy đã lĩnh giáo được sự quyết đoán cắt thịt không chớp mắt của Cận Văn Lễ, thật sự cũng đã phục được kiểu sức mạnh vì để kết hôn với em gái mà mạng cũng không cần của anh, trong lòng cũng thở dài thay bố mẹ, nếu đã gặp được một tên bất chấp đạo lý như vậy, có phản đối thế nào cũng vô dụng, chỉ bằng thuận theo tự nhiên vậy, mình về nhà phải khuyên bố mẹ thêm mới được.
 
Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ chạy đến bệnh viện, đi thẳng đến phòng cấp cứu lầu một trước, lúc nhìn thấy người trực ban là bác sĩ Vương, mặt Cận Văn Lễ lúc đó đã suy sụp, đây là nghiệt duyên gì đây chứ, ba lần đều gặp ông ấy!
 
“Ơ kìa, đây không phải là Cận Văn Lễ sao, cậu cố ý chọn lúc tôi có ở đây mới cắt cổ tay à?” Bác sĩ Vương vừa thấy Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ thì liền vui vẻ.
 
Diệp Thủy Thanh làm gì có tâm trạng đùa giỡn như bác sĩ Vương, vứt Cận Văn Lễ ở phòng cấp cứu rồi chạy ra ngoài lấy số.
 
“Làm gì có chứ, tôi thấy bác mới lạ đó, sao ban ngày buổi tối cũng đều gặp được bác vậy? Bác sĩ Vương, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, bác tuyệt đối phải hạ thủ lưu tình đấy!”
 
Bác sĩ Vương lắc đầu nghiêm túc: “Vậy thì không được, tôi chắc chắn mỗi lần sẽ ra tay mạnh hơn, tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu có biết sợ hay không, rốt cuộc có biết cái gì gọi là đau không, lần này dùng thứ gì cắt vậy?”
 
Cận Văn Lễ nói với vẻ mặt đau khổ: “Kính vỡ.”

 
“Vậy phải khử độc sâu mới được, sau đó tiêm, hôm nay khâu vết thương không khâu song song cho cậu nữa, đổi chữ thập, thế nào?”
 
Còn có cái trò này à? Cận Văn Lễ nhìn bác sĩ Vương cười rất hiền lành thì không khỏi rùng mình.
 
Đợi sau khi xử lý vết thương xong thì đã mười một giờ, Diệp Thủy Thanh đẩy xe cùng Cận Văn Lễ từ từ trở về.
 
“Em giận hả?” Cận Văn Lễ biết lần này chắc chắn là chọc Diệp Thủy Thanh không vui rồi.
 
“Em không giận được sao? Anh thành thói quen rồi hay là sao đây, không cắt cổ tay của anh thì không giải quyết sự việc được phải không?”
 
“Thủy Thanh à, chỉ với hai chuyện xảy ra này, anh không làm như vậy căn bản không giải quyết được vấn đề, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, lần này giải quyết Tiêu Nguyệt Ba một lần thì khỏe suốt đời, sau này không còn bất cứ chuyện gì có thể cản chúng ta nữa.”
 
Diệp Thủy Thanh thở dài: “Thủ đoạn của anh cũng quá kích rồi, đoán chừng Tiêu Nguyệt Ba đã bị dọa sợ.”
 
“Cô ta tự chuốc lấy, anh còn chưa nửa đêm đến bên ngoài phòng cô ta giả quỷ đấy, nếu như vậy cũng có thể dọa cô ta thành bệnh tâm thần!”
 
“Anh đúng là bản lĩnh! Em nói này Cận Văn Lễ cho dù anh cắt cổ tay cũng có thể đổi tay mà, anh cứ cắt tay trái cũng không sợ cắt tàn tay mình luôn sao!”
 
Cận Văn Lễ cười hì hì: “Chẳng phải tay phải chuẩn xác sao, tay trái không nắm được nặng nhẹ, chỉ có thể chịu thiệt chút thôi.” 
 
“Anh làm vậy thành kỹ năng luôn rồi!” Diệp Thủy Thanh phì cười, nhưng nghĩ lại Cận Văn Lễ nói cũng có lý.
 
“Đương nhiên rồi, tuyệt kỹ độc môn.” Cận Văn Lễ vấn rất đắc ý.
 
“Vậy lần anh cắt trước mặt em, chẳng phải là lừa em sao?”
 
“Không phải, không phải, lần đầu tiên anh cũng là tìm tòi ra, lúc đó làm không ổn thì nguy hiểm đến tính mạng, anh không lừa em!”
 
Diệp Thủy Thanh thật sự bó tay với tên mặt dày mày dạn này rồi, nhìn bộ dạng đó giống như người đau không phải là bản thân anh vậy.
 
Cận Văn Lễ đưa Diệp Thủy Thanh về nhà trước, sau đó mình mới đạp xe về, hôm sau lại trả xe cho hộ nhà ở ngõ sau.
 

Sau khi chuyện của Tiêu Nguyệt Ba lắng xuống, nhà họ Diệp không thể không đặt chuyện cưới xin của Diệp Thủy Thanh vào chuyện bàn bạc hằng ngày, đồng thời cũng hiểu rõ không thể không thừa nhận thân phận con rễ duy nhất nhà họ Diệp của Cận Văn Lễ, chỉ đành bắt đầu thương lượng chuyện cưới xin của hai người.
 
Thật ra theo ý của Cận Văn Lễ thì chọn ngày đưa Diệp Thủy Thanh đến nhà mình gặp bố mẹ, sau đó lại chọn một người làm mai đến tận nhà hỏi cưới, tốt nhất là kết hôn vào đầu năm.
 
Diệp Thủy Thanh tính toán, nếu mùa đông kết hôn, vậy thì thật sự đúng với thời gian ban đầu mình kết hôn với Thôi Tất Thành.
 
Chỉ là Cận Văn Lễ tính toán rất hay, lại không ngăn được cơn giận trong lòng mẹ vợ Chung Xuân Lan, Chung Xuân Lan kiên quyết không đồng ý tổ chức hôn lễ của con gái vội vàng như vậy, lại nói trời rất lạnh mời khách cũng không tiện, con gái cũng không thể ăn mặc xinh đẹp, cho nên phải đợi đến “Quốc tế Lao Động” xuân đến hoa nở rồi kết hôn mới được.
 
Cận Văn Lễ có nóng nảy đi nữa, ở trước mặt mẹ vợ cũng phải cúi đầu, trong lòng vô cùng sốt ruột cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng hơn nửa năm, bình thường ở trước mặt Diệp Thủy Thanh thì cả ngày than vắn thở dài, chọc cho Diệp Thủy Thanh vui vẻ.
 
Sau đó Diệp Thủy Thanh lại chọn một ngày nghỉ, chuẩn bị đến nhà Cận Văn Lễ thăm hỏi, lúc ở đơn vị không có việc làm thì nghĩ mình nên mua chút đồ gì đó cho bố mẹ của Cận Văn Lễ.
 
Đang suy nghĩ nghiêm túc thì nhìn thấy mấy giáo viên đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy mình ở trong phòng thì đều che miệng cười.
 
“Mọi người làm sao thế, cười cái gì?”
 
Có người đi qua vỗ Diệp Thủy Thanh một cái: “Từ lâu đã nghe nói lúc hiệu trưởng Thôi ở xưởng thì vô cùng si mê cô, nhưng chỉ là cô không đồng ý, cứ phải hẹn hò với Cận Văn Lễ, lần này cô được như ý rồi, chuẩn bị đi gặp bố mẹ chồng sao?”
 
“Đó đều là chuyện rất lâu rồi, tôi sắp đến nhà họ Cận, chuyện này cũng đáng để các cô cười à?”
 
“Không phải bọn tôi cười chuyện này, chúng tôi là cười hiệu trưởng Thôi cũng rất biết đùa, không phải năm sau cô kết hôn sao, người ta còn làm việc nhanh hơn cô nữa, vừa nãy gặp anh ta ở bên ngoài nói là tháng 12 là tổ chức hôn lễ đấy!”
 
Cái gì, Thôi Tất Thành sắp kết hôn rồi? Không thể chứ, không nghe nói anh ta hẹn hò mà! Diệp Thủy Thanh có chút há hốc mồm.
 
“Thật sao? Vậy đối tượng kết hôn của anh ta là ai thế?”
 
“Nghe nói điều kiện nhà bên gái không tệ, bố là cán bộ lãnh đạo trong khu, hình như là họ Tiêu, gọi là gì không nhớ nữa.”
 
Lần này Diệp Thủy Thanh nghe xong thì thật sự là trừng to mắt, Thôi Tất Thành với Tiêu Nguyệt Ba sao lại sáp vào nhau rồi!


 


Đọc truyện chữ Full