DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 38: Chương 38: Trọng sinh khổ tận cam lai

Không thể chứ, vậy mà người phụ nữ đó còn dám chạy đến đây tìm Cận Văn Bách sao? Diệp Thủy Thanh thật sự không tưởng tượng được người phụ nữ này có gan lớn cỡ nào, không định giữ thể diện à?
 
“Người ở đâu?” Cận Văn Lễ nhíu mày hỏi.
 
“Đến từ chiều rồi, anh hai và chị hai đều không ở nhà, cô ta chạy vào phòng mẹ rồi, mẹ giận lắm cứ bảo cô ta đi, nhưng cô ta cứ nói phải gặp anh hai rồi mới đi, cuối cùng mẹ cũng ra ngoài, không ai để ý cô ta, cô ta nằm trên giường ngủ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quả thật là không biết xấu hổ! Một người phụ nữ nuôi con sống không dễ dàng, nhưng cũng không có lòng phá hoại gia đình người khác chứ, tuy nói Cận Văn Bách cũng có sai, nhưng bây giờ anh ấy muốn thay đổi tốt, đừng để ý là thật lòng hay giả dối, ít nhất mấy ngày này vẫn luôn yên phận ở nhà, trong tình huống này người phụ nữ còn dây dưa không dứt chạy đến nhà người khác gây loạn đúng là muốn bị đánh mà! Diệp Thủy Thanh cảm thấy mình có thể cũng đã chịu ảnh hưởng của Cận Văn Lễ, gặp chuyện tức giận thì bất giác có suy nghĩ bạo lực.
 
“Chị hai vừa về rồi, ở bên ngoài cửa sổ liếc nhìn người phụ nữ đó rồi về nhà mình.” Hoàng Kim Hoa tiếp tục báo cáo tin tức mới nhất.
 
“Thủy Thanh, em sang xem chị hai trước, ngăn chị ấy lại, anh đi khuyên xem có thể bảo người phụ nữ kia về trước không.”
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu, nhanh chóng chạy sang nhà Trịnh Quốc Phương, Hoàng Kim Hoa thì hí hửng theo phía sau Cận Văn Lễ góp vui.
 
“Chị hai, chị khoan hãy kích động, Văn Lễ đã đi nói với người phụ nữ kia rồi.” Diệp Thủy Thanh vừa vào cửa phòng của Trịnh Quốc Phương thì thấy trong tay chị ta cầm cây gậy gỗ đang đi ra ngoài, thế là vội khuyên chị ta.
 
Mặt Trịnh Quốc Phương đã tức đến trắng bệch, tay nắm chặt gậy cũng đang hơi run: “Thủy Thanh, em không thấy cái con lẳng lơ không biết xấu hổ kia chọc tức người ta cỡ nào sao, đây là nhà của nhà họ Cận bọn họ, có thế nào chị cũng không tin là không ai đuổi được cô ta đi! Nhưng bây giờ không những không ai đuổi mà ai nấy cũng đều tránh né, cứ phải đợi chị về ghét bỏ chị, đây là bố mẹ chồng gì chứ? Nếu đã không ai ra mặt giúp chị, vậy thì tự chị đi, chị phải đánh chết con hồ ly tinh đó cho bằng được!” Nói xong cũng không để ý Diệp Thủy Thanh nữa, xô cô ra rồi chạy về phía phòng của Đồng Tú Vân.
 
Diệp Thủy Thanh khá hiểu Trịnh Quốc Phương, nhưng cũng hiểu nếu một người thật sự không biết xấu hổ, người khác đúng thật không còn cách nào nữa, hai vợ chồng Đồng Tú Vân đã tần tuổi ấy rồi cũng không thể ra tay đẩy người ra ngoài, Hoàng Kim Hoa lại càng không sợ lớn chuyện, chắc chắn là chỉ mong có thể để Trịnh Quốc Phương và người phụ nữ kia gặp nhau, đúng là đủ loạn rồi, mắt thấy không kéo được Trịnh Quốc Phương, cô chỉ đành đuổi theo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi đến lúc đuổi tới Trịnh Quốc Phương thì nhìn thấy chị ta đang bước nhẹ lặng lẽ vào phòng, nhìn bộ dạng chắc là muốn người phụ nữ kia trở tay không kịp, thế là bất giác cũng chậm lại.
 
Đến trước cửa, xuyên qua cửa kính Diệp Thủy Thanh nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi dậy, đang cười nói chuyện với Cận Văn Lễ: “Chú út, tôi đến tìm anh hai của cậu, mấy ngày nay anh ấy cũng không đến tìm hai mẹ con tôi, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy có dự định gì?”
 
“Chị muốn hỏi thì đến công trường hỏi cũng như nhau, chạy đến nhà tôi làm gì? Hồ Mỹ Nghiên, chị với anh hai tôi xảy ra chuyện gì tôi mặc kệ, nhưng nếu chọc giận đến bố mẹ tôi vậy thì đừng trách tôi trở mặt.”
 
“Chú út, chúng ta cũng qua lại một khoảng thời gian rồi, tính tình của tôi cậu còn không hiểu sao? Từ lúc tôi theo anh hai cậu thì đã đối xử với anh ấy như chồng mình rồi, anh ấy không thể vứt lại tôi và con nói mặc kệ là mặc kệ được, hôm nay cũng để bố mẹ cậu nói lý lẽ đi, dựa vào cái gì mà chỉ tôi âm thầm chịu đựng thiệt thòi này chứ!”

 
Lần này không chỉ là Trịnh Quốc Phương bốc hỏa, Diệp Thủy Thanh đứng phía sau đầu óc cũng tức đến mức vang lên ong ong không ngừng, thật sự chưa từng gặp người không biết xấu hổ như vậy, nói đến đứa con kia cứ như là cô ta với Cận Văn Bách sinh vậy, Diệp Thủy Thanh nhìn người phụ nữ kia vẽ hai đường lông mày vừa nhỏ vừa cong, quét lên mặt một màu như bức tường lại phối thêm cái môi đỏ chói, ngồi trên giường gác chéo chân, giày cao gót màu đen còn lắc lư qua lại, thì cô đã có ý muốn ra tay rồi.
 
“Con đàn bà hư hỏng không biết xấu hổ như cô, hôm nay tôi phải đánh chết cô!” Trịnh Quốc Phương cũng nhịn đến cực hạn, giơ gậy lên xông vào đánh người phụ nữ tên Hồ Mỹ Nghiên kia.
 
Người phụ nữ kia hét lên một tiếng ôm đầu nhảy xuống từ trên giường trốn ra phía sau Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ lập tức chặn Trịnh Quốc Phương lại: “Chị hai, chị dừng tay trước, không phải em đang đuổi cô ta đi sao, chị bớt giận.”
 
“Chú út, hôm nay nếu chú còn nhận người chị hai này thì mau tránh ra cho chị, nếu không sau này đừng qua lại nữa!” Giọng Trịnh Quốc Phương mang theo chút run rẩy, dùng sức muốn thoát khỏi tay của Cận Văn Lễ.
 
“Chị hai, chị nghe em nói…”
 
“Cận Văn Lễ, anh tránh ra cho em, nếu không còn cản nữa thì không xong với em đâu!”
 
Cận Văn Lễ nghe vậy thì sững sờ nhìn Diệp Thủy Thanh giơ chổi đứng bên cạnh, còn chưa đợi anh phản ứng thì thấy vợ mình đã xông đến phía sau mình giơ chổi thăm hỏi trên người Hồ Mỹ Nghiên, vừa đánh vừa mắng: “Đàn bà không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì tự gây chuyện với Cận Văn Bách, chạy đến đây ra vẻ cái gì, cô cút cho tôi!”
 
“Chú út, cậu cứu tôi với, con nhỏ xấu xa này chạy đâu ra thế!” Hồ Mỹ Nghiên túm lấy áo Cận Văn Lễ để anh giúp mình.
 
“Đó là vợ tôi, đánh chị là chuyện nên làm, bây giờ chị đúng là nể mặt mà không biết xấu hổ! Vợ à, chú ý an toàn đấy, đừng làm mình bị thương!” Cận Văn Lễ vừa nghe Hồ Mỹ Nghiên mắng vợ mình thì lập tức thay đổi sắc mặt, đẩy cô ta ra, còn mình đứng bên cạnh nhìn.
 
“Đánh chết con hồ ly tinh, để cô ta làm người đàn bà hư hỏng!” Hoàng Kim Hoa không biết cũng cầm chổi chạy vào từ khi nào.
 
Cận Văn Lễ vội bước lên cản chị ta lại: “Em nói này chị ba bỏ đi, có bản lĩnh này thì nên sử dụng từ sớm, sao phải đợi đến bây giờ? Trong bụng chị còn có em bé đấy, yên tĩnh chút đi! Anh ba đâu, còn mừng thầm trong phòng à?”
 
“Anh ba của em vừa về, còn không biết xảy ra chuyện gì!” Hoàng Kim Hoa chột dạ ném chổi xuống không nhìn Cận Văn Lễ, chỉ nhìn chăm chăm vào Hồ Mỹ Nghiên bị đánh.
 
“Được rồi đó, hai ngày này là ngày những đàn em kia của anh ấy đưa tiền đến, anh ấy ra ngoài được sao? Chị mau về nhà đi!”
 
Hoàng Kim Hoa chỉ đành ra ngoài, đứng ở cửa tiếp tục xem náo nhiệt.

 
Lúc này Hồ Mỹ Nghiên bị đánh trầy đầy mặt, giày cũng rơi một chiếc, cũng không màng nhặt lại, tìm một khe hở chui ra giữa Trịnh Quốc Phương và Diệp Thủy Thanh, nhanh chân chạy ra ngoài, Diệp Thủy Thanh và Trịnh Quốc Phương đuổi đến bên ngoài sân, lấy chổi ném sau lưng cô ta, đánh trúng sau ót của Hồ Mỹ Nghiên thì hàng xóm xung quanh rốt rít hô hay.
 
“Chuyện gì xảy ra thế hả!” Cuối cùng Cận Văn Bách cũng xuất hiện, anh ấy vừa trở về từ công trường vào nhà thì nghe thấy phía trước loạn thành một mớ, lại thấy Hồ Mỹ Nghiên khóc lóc đến mức mặt như cái bảng thì không khỏi có chút tức giận.
 
“Văn Bách, anh cũng thấy rồi đó, người nhà các anh sao lại ức hiếp em!”
 
“Em đến làm gì, ai bảo em đến!”
 
Cận Văn Bách nói xong lại nhìn Diệp Thủy Thanh đi theo ra tay, thì đứng ra phía trước nói với Cận Văn Lễ: “Chú út, nói thế nào anh cũng là anh hai của em, em lại bảo vợ em ra tay đánh người à?”
 
“Vợ em là đánh giúp chị hai. Sao nào, anh còn chưa phân rõ thị phi sao?” Cận Văn Lễ nhếch khóe miệng liếc nhìn anh hai của mình.
 
“Em cứ không biết nặng nhẹ đi. Em, mau đi theo anh!”
 
Cận Văn Bách nói xong kéo Hồ Mỹ Nghiên định đi, Trịnh Quốc Phương lớn tiếng hét: “Cận Văn Bách, anh có biết xấu hổ không hả, anh cứ đi theo con đàn bà hư hỏng kia trước mặt mọi người như vậy à!”
 
“Em còn không đủ mất mặt sao? Anh đưa cô ấy về!” Cận Văn Bách phớt lờ Trịnh Quốc Phương.
 
“Đợi đã! Anh hai, hôm nay anh không được đi đâu hết, hoặc là tự anh chủ động ở lại, hoặc là để em giữ anh lại!”
 
Cận Văn Bách quay đầu thấy em trai của mình cầm lấy cây gậy từ trong tay vợ mình, nhướng mày với mình, trong lòng càng thêm sợ hãi, anh ấy biết tính tình của Cận Văn Lễ, nếu mình còn dám bước lên, thì Cận Văn Lễ thật sự có thể ra tay đánh mình, thế là chỉ đành buông Hồ Mỹ Nghiên ra: “Em, em tự về đi.”
 
Hồ Mỹ Nghiên cũng từng nghe danh tiếng của Cận Văn Lễ, khóc nửa nở nhìn Cận Văn Bách rồi mới khập khiễng rời khỏi.
 
Sau đó Trịnh Quốc Phương cũng không quan tâm gì cả, khóc lóc bước lên đánh Cận Văn Bách, Cận Văn Bách còn muốn trách mắng chị ta, nhưng lại bị Đồng Tú Vân chạy về dạy dỗ một trận.
 

Đang lúc náo nhiệt, Cận Văn Lễ kéo tay Diệp Thủy Thanh đến nhà Cận Văn Bách.
 
“Anh làm gì đấy?” Diệp Thủy Thanh hỏi Cận Văn Lễ.
 
“Anh hai của anh chính là thiếu dạy dỗ, nếu không phải anh ấy thì mấy ngày trước em có thể cãi nhau với anh sao? Hôm nay còn chọc tức bố mẹ chúng ta.”
 
“Vậy anh chạy vào nhà người ta làm gì?” Chắc không phải muốn đập đồ xả giận chứ, Diệp Thủy Thanh nghĩ.
 
Cận Văn Lễ đi đến bên cạnh bàn nhìn thấy phía trên bày năm sáu chai rượu với mấy dĩa dưa cải, một chai trong số đó đã mở, hiển nhiên Cận Văn Bách vừa mua về còn chưa được uống đã nghe thấy sân trước xảy ra chuyện.
 
Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ cầm chai rượu lên một cách xấu xa, đi ra ngoài nhà đổ nửa chai rượu vào trong hồ nhỏ, sau đó bắt đầu cởi qu@n.
 
Diệp Thủy Thanh liền hỏi: “Anh làm gì thế hả?”
 
“Dạy dỗ anh ấy, vợ ơi, em canh cho anh đi.”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới hiểu Cận Văn Lễ muốn làm gì, dở khóc dở cười xoay người nhìn ra ngoài xem có ai qua hay không.
 
Cận Văn Lễ tiểu một nửa vào miệng chai, sau đó mới thỏa mãn kéo quần đem chai rượu trở lại nhà đặt lên bàn, rửa tay rồi dẫn Diệp Thủy Thanh ra ngoài.
 
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, hôm nay chị hai cũng đã xả giận rồi, anh hai của em cũng biết sai rồi, mau về nhà thôi, khó chịu cũng đủ nhiều rồi.” Cận Văn Lễ thấy hai người cãi nhau cũng đủ rồi thì bước lên kéo Cận Văn Bách bảo anh ấy về nhà.
 
Cận Văn Bách cũng cảm thấy mất mặt, vừa hay có bậc thang bước xuống thì để cho Cận Văn Lễ đẩy mình về nhà, Trịnh Quốc Phương cũng chỉ đành về theo, thật sự Diệp Thủy Thanh cũng muốn thấy Cận Văn Bách có thể uống chai rượu kia không, nên cũng theo qua. 
 
“Đầu giường vợ chồng cãi nhau cuối giường hoà, làm gì có thù sâu hận lớn, đừng để người ngoài thấy trong nhà không trật tự, khiến bố mẹ tức giận theo. Ơ, anh hai anh được đấy, còn mua rượu với nhiều đồ ngon như vậy, muốn ăn một mình à?”
 
Cận Văn Bách thở dài: “Làm gì có chứ, chú út qua uống mấy ly với anh hai đi.”
 
“Được thôi, hôm nay em có lộc ăn rồi. Nào, anh hai, chúng ta mỗi người một chai trước, em rót đầy cho anh.” Cận Văn Lễ nói rồi cầm chai rượu đổ một nửa chai nước tiểu kia rót cho Cận Văn Bách một ly, mình thì mở chai còn lại rót đầy.
 
Diệp Thủy Thanh nhìn chăm chăm sau khi hai anh em này chạm ly, Cận Văn Bách uống một ngụm thì đã cạn sạch rượu trong ly, lập tức nín thở cố chịu cơn buồn nôn, Cận Văn Lễ này thật sự để anh hai của anh uống nước tiểu sao!
 
“Rượu hôm nay không đúng mùi nhỉ, vừa chát vừa đắng đừng nói là giả chứ?” Cận Văn Bách nuốt một ly vào bụng, nhấp lưỡi thưởng thức mùi vị trong miệng không ngừng nhíu mày.

 
“Có đâu, em uống rất ngon, em thấy là trong lòng anh hai tức giận trong miệng lại đắng, ăn miếng rau đ è xuống.”
 
Cận Văn Bách nghĩ cũng đúng, gắp miếng rau rồi lại cụng ly đổi chén với Cận Văn Lễ.
 
Cận Văn Lễ không ăn miếng rau nào, chỉ uống với Cận Văn Bách hết chai rượu kia rồi nói ngày mai mình còn phải bày sạp dậy sớm không thể uống tiếp, sau đó nắm tay Diệp Thủy Thanh cùng nhau về nhà.
 
“Anh cũng thất đức quá đấy.” Bây giờ Diệp Thủy Thanh nghĩ lại còn cảm thấy dạ dày khó chịu, nhưng vừa nghĩ Cận Văn Bách đã uống một chai nước tiểu thì lại không nhịn được cười thành tiếng.
 
“Đây có là gì, anh hai của anh chỉ là không ra gì, anh vô cùng ghét người như anh ấy, đàn ông có tiền không cho vợ mình tiêu, không đối xử tốt với vợ, ở bên ngoài nuôi con người khác, đây còn gọi là đàn ông sao? Anh không đánh thì đã tốt lắm rồi!” Bộ dạng Cận Văn Lễ đầy tức giận bất bình.
 
Diệp Thủy Thanh vui vẻ: “Anh đừng giả vờ, vừa nãy không phải còn giúp người phụ nữ kia cản chị hai của anh sao, cho rằng bây giờ nói mấy câu thì em không tính sổ với anh chắc?”
 
“Vợ à, khai ân đi, anh thật sự ghét nhân phẩm của anh hai anh, em cũng thấy biểu hiện vừa nãy của anh rồi, đây đều là em dạy dỗ có phương pháp.”
 
“Em còn muốn con cái thành tài đây! Anh không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bậy, biểu hiện hôm nay của anh không tệ, có điều vẫn phải qua khảo sát thời gian dài mới có thể xác định anh có thật lòng hay không, có hoàn toàn thay đổi từ suy nghĩ không.”
 
Cận Văn Lễ chỉ mong Diệp Thuỷ Thanh  không truy cứu chuyện vừa nãy của mình, thế là vội nói: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ ghi nhớ dạy bảo của vợ, không ngừng nâng cao tố chất tư tưởng chính trị của mình, kiên quyết ngăn chặn mọi thói hư tật xấu của chủ nghĩa tư bản, xin thề tận hiến cả đời cho vợ mình, em chính là lãnh đạo cao nhất cả đời anh! Đây là tiền bày sạp hôm nay, tổng cộng kiếm được năm tệ hai đồng một, lãnh đạo em nhận đi.”
 
Diệp Thủy Thanh nhận lấy tiền rồi lại lấy một tệ trong đó ra đưa cho Cận Văn Lễ: “Cầm lấy đi, tiền tiêu vặt của anh.”
 
“Ôi, cảm ơn lãnh đạo, tiêu hết anh lại xin.” Cận Văn Lễ vui vẻ nhét tiền vào túi mình.
 
Đợi đến lúc đi qua trước cửa phòng của Hoàng Kim Hoa, Diệp Thủy Thanh tức giận nói: “Rõ ràng anh ba của anh ở trong nhà mà, còn mặc cho bố mẹ anh đối phó với Hồ Mỹ Nghiên kia, còn mình trốn trong phòng không ra ngoài?”
 
“Anh ba của anh luôn như thế, chuyện không có ích anh ấy đều không dây vào, em đừng tức giận vì loại người như anh ấy, không đáng.”
 
“Không phải em tức giận, là em xem thường anh ấy!” Diệp Thủy Thanh cảm thấy Cận Văn Nghiệp còn không bằng Hồ Mỹ Nghiên, trừ hãm hại người khác, bóc lột học trò của mình thì ngay cả bố mẹ mình cũng không để trong lòng, thật sự không phải người.
 
Sau khi hai người vào phòng, Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Vợ ơi, em đừng quan tâm anh ba của anh, anh có chuyện muốn nói với em, hôm nay anh phát hiện một con đường tốt để kiếm tiền!”

 


Đọc truyện chữ Full