DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 42: Chương 42: Trọng sinh khổ tận cam lai

“Hai người làm sao thế, có gì từ từ nói, đâu có thể cãi nhau trên đường chứ.” Diệp Thủy Thanh không hiểu sao Dương Lạc lại xuất hiện ở đây, cũng không biết cậu ấm này đã làm gì có thể khiến Lý Như tức giận thành bộ dạng này.
 
“Thủy Thanh, khéo như vậy cô cũng qua tìm Lý Như à, chuyện của tôi có lẽ cô đã nghe nói rồi, mấy ngày nay cảm thấy tình hình sức khỏe rất tốt nên qua đưa cho cô ấy tiền lỡ việc với tiền ăn uống, ai ngờ đột nhiên cô ấy lại tức giận như vậy.” Giọng điệu Dương Lạc trầm ổn, tạo nên tương phản rõ ràng với Lý Như gấp gáp.
 
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì kéo Lý Như sang bên cạnh khuyên cô ấy: “Tính của cô cũng vội quá rồi, không phải chỉ là năm mươi tệ thôi sao, cùng lắm thì sau này tìm cơ hội mua chút quà trả lại, làm gì lại đến nổi tức thành như vậy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đâu phải năm mươi tệ, là hai trăm tệ! Anh ta vào thẳng văn phòng tôi đưa hai trăm tệ cho tôi trước mặt tất cả đồng nghiệp, còn không nói chuyện mà chỉ cười, sau này tôi còn phải nói rõ sao, ai có thể giới thiệu đối tượng cho tôi được chứ!” Lý Như oán hận lườm Dương Lạc, giọng càng lớn hơn.
 
Lúc này Dương Lạc cũng đi xuống từ trong xe rồi đi đến bên cạnh hai người, trên gương mặt đã không còn nụ cười, giọng điệu cũng trở nên rất thấp: “Tôi biết tôi không nên đến đơn vị các cô tìm cô, để cô bị đồng nghiệp chê cười, chê cười cô làm bạn với một người toàn thân là bệnh như tôi, xem ra ngoài Văn Lễ tôi thật sự không nên hy vọng xa vời làm quen được một người bạn không xem mình là gánh nặng, bây giờ tôi nhận lỗi với cô, xin lỗi.” 
 
“Dương Lạc anh ngậm máu phun người, tôi nói anh là gánh nặng khi nào? Là anh lấy tiền ép người trước còn không nói rõ nguyên do, cố ý khiến người khác hiểu lầm tôi với anh có quan hệ khác, bây giờ anh còn đổi trắng thay đen trước mặt Thủy Thanh, anh có lương tâm không!” Lý Như quả thật bị lời nói bóp méo sự thật của Dương Lạc làm cho tức giận.
 
Diệp Thủy Thanh nhìn qua nhìn lại hai người trước mắt, chỉ cảm thấy Dương Lạc thì không có gì, trái lại bộ dạng của Lý Như thì như phát bệnh, không nhịn được liền nghĩ Dương Lạc này đúng là lợi hại, vẫn may mình đã sống lâu hơn mấy chục năm mới không bị anh ấy lừa gạt.
 
“Dương Lạc, thật ra Lý Như thật lòng đối xử với anh như bạn bè, sỡ dĩ hôm nay tức giận như vậy chủ yếu là vì đồng nghiệp đơn vị của cô đã giới thiệu đối tượng cho cô ấy, cảm thấy rất tốt, mối quan hệ của hai người tốt đi nữa thì sau này cũng nên để ý chút, nếu không thì về sau Lý Như làm sao cư xử ở đơn vị, anh nói xem phải không? Đúng rồi, hôm qua Văn Lễ đã trở về, đoán chừng hai ngày này có thể đến tìm anh.”
 
Diệp Thủy Thanh mỉm cười nói đạo lý với Dương Lạc, rồi lại để ý phản ứng của anh ấy, chỉ thấy lúc Dương Lạc nghe mình nói Lý Như có đối tượng thì trong mắt như thoáng qua vẻ phiền muộn trong nháy mắt, chẳng qua là rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nếu không phải mình để ý thì thật sự không phát hiện được kiểu biến hóa cảm xúc này của anh ấy.
 
“Thì ra là đã có bạn trai, vậy quả thật là tôi lỗ m ng rồi, chỉ là tiền này tôi thật lòng muốn đưa cô, tôi cảm thấy rất áy náy với chuyện lần trước ở bệnh viện cô bị bố tôi làm khó, số tiền này chỉ là bày tỏ áy náy của tôi, tôi thật sự không có ý khác, chàng trai kia ở đơn vị nào có thể nói với tôi không?” Dương Lạc xin lỗi Lý Như vô cùng thành khẩn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lý Như vẫn rất tức giận, nhưng cố gắng kiềm chế thái độ của mình, để giọng điệu của mình tỏ ra ôn hòa một chút: “Tấm lòng của anh tôi nhận, nhưng tiền nhất định tôi sẽ không lấy, anh vẫn nên cầm về đi, còn về đơn vị của người kia tôi cũng chỉ gặp mặt anh ta hai ba lần mà thôi, không cần thiết phải giới thiệu cho anh làm quen bây giờ, đợi ổn định xem tình hình rồi nói.” 
 
Dương Lạc nghe vậy thì cười nhạt: “Vậy tôi còn có thể tìm cô nói chuyện không, thật ra chỉ là tôi ngột ngạt quá thôi.”
 
Lý Như là người chịu mềm không chịu cứng nhất, thấy Dương Lạc nhận lỗi thì cảm thấy khó xử: “Đương nhiên là được, nhưng không thể ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống bình thường của tôi, hay là thế này, tôi có thể giống như anh Văn Lễ, giành thời gian đến nhà thăm anh được không?”
 
“Vậy thì tốt quá, tôi không muốn làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của cô, dẫu sao chủ nhật cô còn có việc mình phải làm, hay là thứ hai đến thứ bảy lúc cô tan làm đến nhà tôi đi, cơm cũng có thể ăn ở nhà tôi, dù sao người làm cũng nấu nhiều như thế, cô đến thì cũng coi như tôi có người bầu bạn, sau đó chúng ta có thể trò chuyện về kiến thức chuyên ngành y học, buổi tối tôi còn có thể nhờ người đưa cô về nhà, với cả tôi quen một bác sĩ của bệnh viện quân sự, mặc dù tuổi trẻ nhưng kỹ thuật rất cứng cáp, bình thường cũng hay đến khám giúp tôi, cô có thể nói bệnh tình của mẹ cô với cô ấy, xem có cách giải quyết tốt hơn không.”
 
“Thật sao? Vậy được, tôi nhất định sẽ đến, anh mau về đi, thời tiết nóng như vậy đừng phơi nắng rồi sinh bệnh.” Lúc này mặt Lý Như đã tươi cười tiễn Dương Lạc lên xe.
 
Haiz, đúng là cô gái ngốc thật thà, đây chẳng phải là bị kế giả bi thương của Dương Lạc giam vào sao, còn vui vẻ nữa! Lần này hay rồi, thứ hai đến thứ bảy đều bị Dương Lạc hẹn đi, còn hẹn hò gì nữa chứ!
 
Diệp Thủy Thanh có thể khẳng định Lý Như không hiểu ý của Dương Lạc, bảo đảm cô gái này cho rằng ý Dương Lạc nói là thứ hai đến thứ bảy bất kỳ bữa nào dành thời gian đến nhà họ Dương đều được, mà Dương Lạc lại rất có tính toán đã chơi trò chơi chữ, đến lúc đó nếu Lý Như phát hiện chỗ có vấn đề mà đổi ý, Dương Lạc này chắc hẳn còn muốn phát bệnh.
 
Có điều mình không lo được những chuyện này, để bản thân bọn họ ầm ĩ đi, đợi sau khi Dương Lạc đi rồi, Diệp Thủy Thanh tính tiền với Lý Như rồi nói chuyện một lúc thì trở về xưởng.
 
Mấy ngày sau Cận Văn Lễ đến nhà Dương Lạc bàn tình hình, Dương Lạc cũng cảm thấy nên nắm bắt cơ hội tốt này, cố gắng mua nhiều tín phiếu nhà nước, kiến nghị cho Cận Văn Lễ đi nhiều chỗ, nếu không đủ tiền thì anh ấy lại nghĩ cách, Cận Văn Lễ nghe vậy thì rất vui, trở về bàn bạc với Diệp Thủy Thanh có thể đổ hết toàn bộ tiền của mình vào không, như vậy chỉ kiên trì sống vất vả một năm thì có thể thu được lợi nhuận khổng lồ.
 
“Không phải Dương Lạc chịu bỏ tiền à, sao còn phải lấy tiền trong nhà?” Vì Diệp Thủy Thanh đã quen sống ngày tháng cực khổ, cho nên rất sợ trong tay mình không có tiền.
 
“Tiền của bản thân chúng ta không cần chia phần trăm với Dương Lạc, kiếm bao nhiêu đều là của chính chúng ta, vợ à, em đừng thấy trước mắt chịu khổ, đợi ngày này năm sau nhà chúng ta có tiền rồi.” Cận Văn Lễ biết Diệp Thủy Thanh sợ, nên bắt đầu khuyên cô.
 

Diệp Thủy Thanh nghĩ cả buổi vẫn quyến định làm theo lời Cận Văn Lễ nói, thế là qua hai hôm thì lấy toàn bộ vốn liếng ra, rồi lại dặn dò không yên tâm: “Tiền lương tháng này vẫn chưa có, em chỉ để lại hai trăm tệ dùng gấp, anh tuyệt đối đừng làm mất tiền.”
 
“Yên tâm đi, vợ à, anh làm chuyện chắc chắn, vẫn là vợ thấu tình đạt lý, tư tưởng cởi mở nhất.” Cận Văn Lễ tâng bốc Diệp Thủy Thanh lên cao, Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì cong môi cười không ngừng.
 
Ngày tháng tiếp theo Cận Văn Lễ bôn ba khắp nơi, chỉ trông tiêu sạch tiền trong tay mới tốt, người cũng đen đi không ít, nhưng dáng người có vẻ cường tráng hơn, thời gian không phụ lòng người, không đến hai tháng cuối cùng đã mua đủ hơn năm nghìn tín phiếu nhà nước, chỉ đợi năm sau đổi tiền mặt, sau khi làm xong chuyện này anh vẫn không rảnh rỗi, lại bắt đầu bày sạp bán hàng, Diệp Thủy Thanh cảm động, thay đổi đủ kiểu làm vài món ngon cho Cận Văn Lễ chỉ có trong điều kiện có hạn, lo liệu ổn thỏa mọi chuyện trong nhà, không để Cận Văn Lễ phân tâm.
 
Lúc chủ nhật Diệp Thủy Thanh lấy hết quần áo của mình với Cận Văn Lễ, còn có đồ phải mặt theo mùa ra, cái nên giặt thì giặt, cái nên phơi thì phơi, đã phơi hai hàng dài cả sân.
 
Lau tay xong Diệp Thủy Thanh về nhà chuẩn bị đổ nước dơ, vừa đi đến trước cửa đột nhiên nhớ đến một chuyện, trong túi quần của mình có năm tệ cô quên lấy ra, lần này dính nước đừng có bị mình giặt hư chứ, thế là xoay người lại vội đi ra ngoài.
 
Chỉ là cô lục đi lục lại hai hàng quần áo cũng không tìm được năm tệ kia, lần này không kiềm được sốt ruột, năm tệ không phải số tiền nhỏ, bây giờ mình và Cận Văn Lễ đều bớt ăn bớt xài, năm tệ thật sự có thể sống một khoảng thời gian dài, đang gấp đến độ toát mồ hôi thì trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Kim Hoa ở trong nhà thò đầu ra rồi lập tức rút lại.
 
Trong lòng Diệp Thủy Thanh liền nổi lên nghi ngờ, Hoàng Kim Hoa với Cận Văn Nghiệp sớm đã từ nhà họ Hoàng trở về, chỉ là Cận Văn Nghiệp căn bản không nói chuyện nhiều với họ, Hoàng Kim Hoa thì lại ăn uống nói cười giống như không có gì xảy ra, đến chơi hết nhà này đến nhà khác.
 
Cận Văn Lễ sớm đã nói tay chân Hoàng Kim Hoa không sạch sẽ, hơn nữa vừa nãy mình vào nhà liếc mắt thấy chị ta ra ngoài, theo lý thì chị ta không nên trở vào nhà, vả lại khi nãy còn lén lén lút lút nhìn mình chăm chăm, chắc hẳn là có vấn đề.
 
Diệp Thủy Thanh nắm chắc chủ ý thì vào phòng Hoàng Kim Hoa, vào phòng rồi thì trực tiếp hỏi chị ta: “Chị ba, vừa nãy không phải thấy chị ra ngoài rồi à, sao còn quay lại?”
 
“Chị, chị buồn ngủ rồi, vẫn luôn ngủ trong phòng, căn bản không ra khỏi phòng, em đừng nói bậy.” Hoàng Kim Hoa vừa nói vừa dụi mắt, chứng minh bản thân quả thật rất buồn ngủ.
 
Lần này Diệp Thủy Thanh tin chắc tiền nhất định là bị Hoàng Kim Hoa trộm đi rồi, nếu không thì tại sao chị ta lại nói dối, thế là vẫn cười nói: “Em quả thật đã nhìn thấy chị ra ngoài, em cũng không có chuyện khác, chỉ là trong túi quần của em có năm tệ, lúc phơi đồ quên lấy ra, nếu chị ba nhìn thấy thì trả cho em đi, em mua đồ ăn ngon cho chị.”

 
“Chị không thấy, tiền trong túi chị đều là của chị, không liên quan gì đến em hết.” Rốt cuộc vẫn là đầu óc của Hoàng Kim Hoa thiếu suy nghĩ, nói xong còn đưa tay che túi quần của mình.
 
Diệp Thủy Thanh liền biết tung tích năm tệ kia của mình, nụ cười trên gương mặt biến mất: “Trả tiền cho em!” 
 
“Không trả, đây là tiền của chị!” Hoàng Kim Hoa nói xong thì muốn chạy ra ngoài, nhưng thoáng chốc đã bị Diệp Thủy Thanh kéo lại.
 
Hai người liền cấu xé nhau, Hoàng Kim Hoa lấy tiền ra nắm chặt trong tay, Diệp Thủy Thanh vừa nhìn năm tệ còn mới tinh kia, Hoàng Kim Hoa này còn khăng khăng hét mình cướp tiền của chị ta, suýt nữa tức hộc máu, tim đã nhảy đến cổ họng: “Hoàng Kim Hoa, chị có trả tiền cho em không?” 
 
“Không trả, rớt dưới đất ai nhặt được là của người đó, bây giờ tiền này chính là của chị, em cướp cũng vô dụng, chị không trả em đâu!”
 
Rõ ràng là lục trong túi quần của mình còn không chịu nhận, Diệp Thủy Thanh tức giận không nói thêm câu nào nữa, cô kéo một cánh tay cầm tiền của Hoàng Kim Hoa lên cắn mạnh một cái, mặc cho Hoàng Kim Hoa đau đến khóc lóc gọi cha gọi mẹ cũng không buông.
 
Cũng không biết qua bao lâu, khi đầu óc Diệp Thủy Thanh tỉnh táo lại một chút thì nghe thấy có người nói: “Em dâu, dẫu sao chị ba của em cũng khác với người bình thường, cho dù cô ấy có chỗ không đúng, em nói đàng hoàng với cô ấy, sao có thể ác độc như vậy, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai nữa. Em xem xem dấu răng sâu cỡ nào, chảy bao nhiêu máu, em đây là muốn ăn thịt người à, bây giờ anh đưa cô ấy đến bệnh viện, có chuyện đợi về rồi nói!”
 
Diệp Thủy Thanh ngước mắt nhìn lúc này mới phát hiện là Cận Văn Nghiệp về rồi, mẹ chồng Đồng Tú Vân cũng đứng một bên, thế là giật giật cái cằm tê dại, cười nhạt: “Không giống người bình thường thì có thể lén trộm đồ à? Trộm đồ còn không chịu nhận như chuyện hiển nhiên, nói đồ ăn trộm là của mình? Không giống người bình thường, vậy sao chị ấy không vứt tiền trong nhà các người ra ngoài? Em chỉ cắn chị ấy, sau này còn để em phát hiện chị ấy có mưu đồ xấu thì em còn ác hơn nữa, anh tin không!”
 
Hoàng Kim Hoa nhếch miệng nhìn Diệp Thủy Thanh lườm mình, lập tức bị dọa sợ lùi về sau.
 
“Đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, tính y như thằng út, chỉ biết ương bướng!” Cận Văn Nghiệp nói xong thì đưa Hoàng Kim Hoa đến bệnh viện, Đồng Tú Vân cũng khuyên Diệp Thủy Thanh về phòng trước.
 
Đợi lúc Cận Văn Nghiệp trở về từ bệnh viện cũng không nói gì nữa, chỉ là lúc bốn giờ chiều hơn thì xảy ra vấn đề, Cận Văn Nghiệp la hét bên ngoài bảo Diệp Thủy Thanh ra.
 
“Sao thế?” Diệp Thủy Thanh mở cửa đi ra nhìn Cận Văn Nghiệp.
 

“Thế nào? Trên tay Kim Hoa đã nổi gân đỏ rồi, anh nói cho em biết, nếu Kim Hoa có mệnh hệ gì, đó chính là một xác hai mạng, em đợi mà ngồi tù đi!”
 
Đồng Tú Vân vội đi ra khuyên Cận Văn Nghiệp trước sau đó theo anh ta đi xem vết thương của Hoàng Kim Hoa, một mình Diệp Thủy Thanh đứng ở cửa, trong lòng cũng chột dạ, nếu nổi gân đỏ, có lẽ thật sự có thể xảy ra án mạng, vậy thì làm sao đây!
 
Cô trở về phòng chỉ đành đứng ngồi không yên chờ Cận Văn Lễ mau về, đợi đến lúc cửa phòng vang lên thì lập tức chạy ra.
 
“Vợ à, nhiệt tình vậy sao? Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh hôn một cái lên mặt cô.
 
“Anh thay quần áo trước, em nói chuyện với anh.”
 
Cận Văn Lễ nghe Diệp Thủy Thanh nói hết sự việc, thì cũng nhíu mày: “Theo lý thì chị ấy đáng đời, nhưng vợ này bình thường em luôn khuyên anh gặp chuyện phải nghĩ kỹ, sao hôm nay em không có chừng mực vậy?”
 
“Suýt chút em bị chị ba anh làm tức xỉu rồi, chị ấy lấy tiền của em còn nói là của chị ấy, là anh không nhìn thấy, nếu thấy rồi đoán chừng cũng cầm dao chém chị ấy.”
 
“Anh ba của anh luôn thích phóng đại, em tự nghĩ xem, lúc đó rốt cuộc có cắn mạnh hay không, anh sợ anh ấy cố ý hù dọa em.”
 
Nói xong câu này, Cận Văn Lễ chỉ đợi Diệp Thủy Thanh trả lời, kết quả qua một hồi lâu thì thấy cô đảo mắt xung quanh lại chẳng nói câu nào.
 
“Em nói chuyện đi chứ, không nhớ à?”
 
Diệp Thủy Thanh im lặng một lúc, mới cúi đầu nói nhỏ: “Chắc anh ba của anh không nói dối, bây giờ răng của em cũng có chút lung lay rồi.”
 
Cận Văn Lễ dở khóc dở cười nhìn vợ mình, thật sự rất khâm phục sự tàn bạo của cô, răng cũng có thể cắn đến lỏng, đây là dùng sức lớn cỡ nào chứ, thịt trên cánh tay của Hoàng Kim Hoa chẳng phải là mất một miếng sao!

 


Đọc truyện chữ Full